The act of love . . . is a confession. Selfishness screams aloud, vanity shows off, or else true generosity reveals itself.

Albert Camus

 
 
 
 
 
Tác giả: Daniel Glattauer
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Lê Quang
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1580 / 71
Cập nhật: 2016-06-23 09:38:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
ngày sau Chủ đề: Dọn dẹp
Chào Emmi. Chị có khỏe không? Sức khỏe tôi cũng tạm. Và tôi cũng không có lý do gì để kiêu hãnh về mình. Lẽ ra tôi không nên làm quen Mia. Vì lẽ ra tôi nên biết rằng sự kiện này sẽ cột chặt tôi một cách trớ trêu vào chị hơn, Emmi. Tôi đã trách chị, rằng đó là mục tiêu của chị. Nay tôi xin rút lại một nửa. Tôi cho rằng đó là mục tiêu của cả hai chúng ta, duy chỉ đến nay chúng ta không dám tự thú điều đó. Mia là sợi dây liên lạc giữa chúng ta. Chị đã cử cô ấy giám sát tôi. Và tôi trả thù với sự trợ giúp của cô ấy. Như thế là không tốt với cô ấy. Cô ấy thích tôi hơn đồng nghĩa với thích chị hơn, Emmi. Tôi tin là chính chị nên lùi vài bước. Tôi phải dọn dẹp một chút. Tôi chúc chị một ngày đẹp. Leo. 1 tiếng sau
Trả lời: Anh dọn gì đầu tiên, Leo? Tôi?
8 phút sau Trả lời:
Tôi vẫn tưởng rằng e-mail là thứ được dọn dẹp ngăn nắp lắm rồi. Nhưng tôi cho rằng có lẽ nên dần dần phanh lại thì hơn. 4 phút sau
Trả lời: Leo, con người vốn do dự, nay lại tái xuất: “tôi cho rằng”, “tôi nên”, “dần dần”, “một lần”, “ngừng lại”. Anh có vẻ vui khi cho tôi tham dự những bước lùi được anh rụt rè tuyên bố? Leo, nghĩ lại đi: phanh lại đi, nhưng hãy phanh hẳn đi!!! Đừng hành hạ nhau với kiểu: tôi nghĩ rằng, có lẽ tôi nên, tôi sẽ dần dần… Nghe chối tai lắm!
3 phút sau Trả lời:
Được, tôi phanh đây. 40 giây sau
Trả lời: Có thế chứ.
35 giây sau Trả lời:
Phanh rồi. 25 giây sau
Trả lời: Sao nữa?
2 phút sau Trả lời:
Chưa rõ. Tôi đợi ngừng hẳn. 25 giây sau
Trả lời: Được rồi. Ngủ ngon nhé!
2 ngày sau Chủ đề:
Chào Emmi, thế nào, mình không viết gì cho nhau nữa à? 7 tiếng sau
Trả lời: Chắc thế.
Hôm sau Chủ đề:
Không nhận được e-mail cũng hay. 2 tiếng rưỡi sau
Trả lời: Vâng, quen rồi cũng thấy hay.
4 tiếng sau Trả lời:
Thế mới thấy ngày xưa viết e-mail cũng vất vả. 5 tiếng rưỡi sau
Trả lời: Mệt. Mệt thật.
Hôm sau Chủ đề:
Mia thế nào rồi? 2 tiếng sau
Trả lời: Chịu, chúng tôi không gặp nhau nữa.
8 tiếng sau Trả lời:
Thế à? Đáng tiếc. 3 phút sau
Trả lời: Vâng, đáng tiếc.
Hôm sau Chủ đề:
Chuyện trò với anh vui lắm, Leo. 9 tiếng sau
Trả lời: Cám ơn, tôi được phép chuyển lại cũng lời khen đó.
Hôm sau Chủ đề:
Marlene thế nào? Lại tái phạm rồi à? 3 tiếng sau
Trả lời: Không, cho đến nay thì chưa, nhưng tôi đang chuẩn bị. Gia đình chị ra sao? Đầu gối Jonas khỏi chưa?
2 tiếng sau Trả lời:
Tay. 5 phút sau
Trả lời: À vâng, xin lỗi, tay khỏi chưa?
3 tiếng rưỡi sau Trả lời:
Không nhìn thấy. Bó bột kín. Nửa tiếng sau
Trả lời: Thế à. Ra thế. Hiểu rồi.
2 ngày sau Chủ đề:
Buồn nhỉ, Emmi, chúng ta chẳng có gì để nói với nhau nữa. 10 phút sau
Trả lời: Có thể chúng ta chưa từng có gì để nói với nhau.
8 phút sau Trả lời:
Vậy mà chúng ta đã nói với nhau rất nhiều đấy chứ. 20 phút sau
Trả lời: Chúng ta nói không thành tiếng. Toàn những lời rỗng.
5 phút sau Trả lời:
Nếu chị nói thế thì chắc đúng. 12 phút sau
Trả lời: Anh ngừng lại là quá hay.
3 phút sau Trả lời:
Chị báo là ngừng lại mà, Emmi! 8 phút sau
Trả lời: Còn anh thì ngày nào cũng nói ra mồm.
5 tiếng sau Trả lời:
Ta nên ngừng hẳn nhỉ? 3 phút sau
Trả lời: Ta đã ngừng rồi còn gì.
50 giây sau Trả lời:
Chị biết cách làm người khác nản chí. 2 phút sau
Trả lời: Học của anh đấy, Leo ạ. Chúc ngủ ngon.
3 phút sau Trả lời:
Chúc ngủ ngon. 2 phút sau
Trả lời: Chúc ngủ ngon.
1 phút sau Trả lời:
Chúc ngủ ngon. 50 giây sau
Trả lời: Chúc ngủ ngon.
40 giây sau Trả lời:
Chúc ngủ ngon. 20 giây sau
Trả lời: Chúc ngủ ngon.
2 phút sau Trả lời:
3 giờ sáng. Có gió bấc không? Chúc ngủ ngon. 15 phút sau
Trả lời: 3 giờ 17 phút. Gió Tây, tôi không quan tâm. Chúc ngủ ngon.
Hôm sau Chủ đề: Xin chào
Chào Leo. 3 phút sau
Trả lời: Chào Emmi.
20 phút sau Trả lời:
Tối nay tôi bay qua Bồ Đào Nha, đi nghỉ tắm biển hai tuần với bọn trẻ. Leo, anh còn đó không, khi tôi quay về? Tôi cần biết. Tôi nói “đó” nghĩa là… nghĩa là gì nhỉ? Đơn giản là: ở đó. Chắc anh hiểu ý tôi rồi đấy. Tôi sợ là anh biến mất. Phanh lại cũng được. Ngừng hẳn lại cũng được. Lời rỗng và câm lặng cũng được. Nhưng là lời rỗng và câm lặng VỚI anh, chứ không phải không có anh! 18 phút sau
Trả lời: Vâng, Emmi thân mến, tôi sẽ không đợi chị, nhưng tôi sẽ ở đây khi chị quay về. Tôi luôn luôn ở đây, ngay cả khi đã ngừng lại. Để rồi xem, sau 14 ngày “giải lao” sẽ ra sao. Biết đâu quãng nghỉ lại tốt cho ta. Tôi thấy trong mấy ngày vừa ta đã có hơi hướng rõ ràng. Thân ái. Leo.
2 tiếng sau Trả lời:
Còn một chuyện nữa trước khi tôi xuất phát, Leo. Đề nghị thật thà! Anh đã hết quan tâm tôi rồi hả? 5 phút sau
Trả lời: Hoàn toàn thành thật?
8 phút sau Trả lời:
Vâng, hoàn toàn thành thật. Thành thật và khẩn trương thì tốt! Tôi phải đưa Jonas đi tháo bột. 50 giây sau
Trả lời: Thấy e-mail của chị đến là tim tôi rộn ràng. Hôm nay như vậy, giống hôm qua, giống trước đây bảy tháng.
40 giây sau Trả lời:
Mặc cho những lời rỗng và câm lặng? Thế thì tuyệt!!!! Đã cứu được kỳ nghỉ rồi! Tạm biệt. 45 giây sau
Trả lời: Tạm biệt.
8 ngày sau Trả lời:
Chào Leo, tôi đang trong quán cà phê internet ở Porto. Tôi viết vội vài dòng để tim anh không ngừng hẳn sau khi ngừng đập quá lâu. Chúng tôi khỏe cả. Thằng bé bị tiêu chảy từ hôm mới sang, con lớn mê mệt một tay giáo viên dạy lướt sóng người Bồ Đào Nha. Còn sáu ngày nữa thôi! Tôi vui mừng đợi gặp lại anh! (TB: Đừng bắt mối với Marlene!).
6 ngày sau Chủ đề: Xin chào!
Leo thân, tôi về đến nơi rồi. “Giải lao” ra sao? Có gì mới không? Tôi thấy nhớ anh! Không thấy anh viết cho tôi thư nào. Vì sao vậy? Tôi sợ nhận được e-mail đầu tiên của anh. Tôi còn sợ hơn, khi anh bắt tôi đợi thư. Hỏi: ta làm gì tiếp đây? 15 phút sau
Trả lời: Emmi, chị không việc gì phải sợ e-mail đầu tiên của tôi. Nó đây này, và nó cực kỳ vô hại.
1) mới ư? Không có gì. 2) giải lao ư? Dài.
3) không viết thư ư? Vì đang giải lao. 4) nhớ ư? Tôi cũng nhớ chị! (Có lẽ hơn cả chị nhớ tôi. Ít nhất chị còn phải bảo vệ cô con gái mười sáu tuổi trước tay giáo viên dạy lướt sóng. Chuyện kết thúc ra sao?).
5) làm gì tiếp ư? Có đúng ba phương án: tiếp tục như xưa nay, chấm dứt, gặp nhau. 2 phút sau
Trả lời: Về câu 4): Fiona sẽ di cư qua Bồ Đào Nha và cưới tay giáo viên dạy lướt sóng. Nó chỉ đảo qua nhà để gói đồ đạc. Nó nghĩ vậy.
Về câu 5): tôi ủng hộ khả năng – gặp nhau! 3 phút sau
Trả lời: Đêm qua tôi mơ mãnh liệt về chị.
2 phút sau Trả lời:
Thật à? Tôi cũng đã có lần mơ. Ý tôi là tôi đã mơ về anh rất mãnh liệt. Anh hiểu chính xác “mãnh liệt” là gì? Giấc mơ chỉ mãnh liệt về khía cạnh nào đó, hay ít nhất cũng khêu gợi? 35 giây sau
Trả lời: Có, rất khêu gợi!
45 giây sau Trả lời:
Thật à? Chẳng hợp với anh gì cả. 1 phút sau
Trả lời: Chính tôi cũng kinh ngạc.
30 giây sau Trả lời:
Sao nữa??? Cho tôi biết chi tiết đi! Chúng ta đã làm gì? Trông tôi ra sao? Mặt tôi thế nào? 1 phút sau
Trả lời: Tôi không thấy rõ mặt lắm.
90 giây sau Trả lời:
A, Leo, anh ghê gớm thật! Có phải tôi là ứng viên Emmi tóc vàng hoe ở tiệm cà phê với vòng 1 khủng không? 50 giây sau
Trả lời: Tại sao chị hay nhắc đến chuyện ngực to? Chị có vấn đề về ngực to chăng?
2 phút sau Trả lời:
Đó là điểm khiến tôi khâm phục anh đấy, Leo. Anh không hỏi tôi có ngực to không. Anh muốn biết, tôi có vấn đề về ngực to chăng? Quả là phi đặc trưng cho đàn ông, đến nỗi người ngoài có thể tin là anh có hội chứng vấn-đề-ngực-to trầm trọng. 3 phút sau
Trả lời: Emmi, chị có quyền nghĩ là tôi lãnh cảm, nhưng kệ cho to, nhỏ, béo, gầy, phồng, dẹt, bưởi, mướp – không hiểu sao tôi không quan tâm đến ngực đàn bà nếu không nhìn thấy khuôn mặt của nữ chủ nhân. Ít nhất là tôi không có năng khiếu xem xét thể tích ngực tách riêng khỏi tất cả các cấu thành khác của phụ nữ.
1 phút sau Trả lời:
Ha ha, anh nói thế nào cũng được nhỉ! Trước đó ba e-mail anh còn kể cho tôi nghe giấc mơ cực kỳ khêu gợi, trong đó anh đã có điều kiện nhìn thấy đủ mọi thứ bổ mắt đàn ông, chỉ có khuôn mặt là không. Anh đừng nói là lúc đó không nhìn thấy ngực tôi đấy nhé. 55 giây sau
Trả lời: Trong mơ tôi không nhìn thấy mặt lẫn vú lẫn bất cứ thứ gì thuộc về cơ thể chị cả. Tất cả chỉ là cảm giác.
90 giây sau Trả lời:
Nếu anh không thấy gì của tôi, sao anh biết tôi là phụ nữ được anh nhắm mắt sờ mó? 1 phút sau
Trả lời: Vì chỉ có một người nói năng như chị: Chị!
2 phút rưỡi sau Trả lời:
Nghĩa là chúng ta nói chuyện trong khi anh nhắm mắt sờ mó? 50 giây sau
Trả lời: Tôi không nhắm mắt sờ mó chị, mà tôi cảm thấy chị, hai chuyện khác nhau một trời một vực. Và chúng ta (ngoài ra) cũng nói chuyện nữa.
35 giây sau Trả lời:
Cực kỳ khêu gợi! 90 giây sau
Trả lời: Chị chẳng hiểu gì cả, Emmi. Trong những vụ việc kiểu này, rõ ràng chị tư duy như các đàn ông “của chị”.
2 phút sau Trả lời:
Một bên là các đàn ông “của tôi” và một bên là Leo “độc nhất vô nhị”, vị Thánh coi khinh vú vê. Với sự tách bạch thanh cao này chúng ta chấm dứt ngày hôm nay. Tôi phải ngừng tay vì còn một số công chuyện cần hoàn tất. Mai quay lại. Chóng thôi mà. Emmi. Hôm sau
Chủ đề: Gặp nhau Vậy thì, Leo, ta gặp nhau nhé? Tôi là tỉ phú thời gian. Bernhard đi du lịch lữ hành một tuần với lũ trẻ. Tôi ở nhà một mình.
5 tiếng rưỡi sau Trả lời:
Kìa Leo, cảm động không nói nên lời hay sao? 5 phút sau
Trả lời: Không, Emmi. Tôi đang suy nghĩ.
10 phút sau Trả lời:
Triển vọng không có gì hay ho cả. Tôi biết rõ anh đang suy nghĩ về chuyện gì. Leo, ta gặp nhau đi! Không được bỏ lỡ thời điểm rất có thể là thời điểm thuận tiện cuối cùng để gặp nhau. Anh có rủi ro nào để ngần ngại? Anh có gì để mất đâu? 2 phút sau
Trả lời: 1) chị
2) tôi 3) chúng ta
17 phút sau Trả lời:
Leo, anh quá sợ sự gần gũi. Chúng ta sẽ gặp nhau, và chúng ta sẽ mến nhau, và chúng ta sẽ nói chuyện với nhau như đã luôn luôn nói chuyện với nhau, chỉ khác là phát ra tiếng. Chúng ta sẽ tin cậy nhau ngay từ phút đầu. Sau một tiếng, chúng ta sẽ không thể hình dung nổi sự thể ra sao, nếu giả sử chúng ta không bao giờ thấy nhau. Chúng ta sẽ ngồi bên chiếc bàn nhỏ trong một nhà hàng Italia. Trước mắt anh, tôi sẽ ăn món Spaghetti al Pesto (tôi có được chọn món Vongole không?). Và tôi sẽ ngoảnh đầu qua một bên, gây ra một làn gió thoảng để anh cảm nhận được, Leo yêu quý. Cuối cùng rồi cũng gây được một làn gió thoảng chính cống, có thật, phóng khoáng, phi ảo!!! 1 tiếng rưỡi sau
Trả lời: Emmi, chị không phải là Mia. Tôi đã không đặt mong đợi vào Mia – và ngược lại. Mia và tôi, chúng tôi bắt đầu từ vạch xuất phát, như khi hai người làm quen nhau trong điều kiện bình thường. Ở chúng ta thì khác, Emmi: chúng ta xuất phát từ vạch đích, và chỉ còn một hướng để chạy: ngược lại. Chúng ta hướng đến sự tỉnh ngộ bạo liệt. Chúng ta không được sống những gì viết ra. Chúng ta không thể thay thế vô số hình ảnh mà chúng ta đã vẽ ra về nhau. Sẽ là một thất vọng khi chị không bằng cô Emmi mà tôi biết. Và chị sẽ không bằng được! Chị sẽ buồn chán khi tôi không bằng tay Leo mà chị biết. Và tôi sẽ không bằng tay ấy! Sau cuộc gặp mặt đầu tiên (và duy nhất) chúng ta sẽ tỉnh ngộ chia tay nhau, uể oải như sau một bữa ăn ngồn ngộn nhưng không ngon miệng, vậy mà chúng ta đã sốt ruột cả một năm để chờ nó, đã hầm nhừ hầm tử mấy tháng liền. Rồi sao? Hết. Chấm dứt. Nuốt sạch. Làm như chẳng có gì xảy ra chăng? Emmi, lúc đó ta vĩnh viễn có trước mắt hình ảnh mất thiêng, phát lộ, trần tục, thất vọng và tan vỡ của người kia. Chúng ta sẽ không biết nên viết gì cho nhau. Rồi một lúc nào đó về sau, có một lúc ta chạm trán nhau trong tiệm cà phê hay dưới tàu điện ngầm. Chúng ta sẽ cố không nhận ra nhau hay lờ nhau đi, sẽ vội vã quay mặt qua hướng khác. Chúng ta sẽ ngượng ngùng nhận ra “chúng ta” đã trở thành cái gì và còn sót lại cái gì. Chẳng gì cả. Hai con người lạ lẫm, với một quá khứ ảo chung nhau, cái quá khứ đã lừa dối họ một cách bỉ ổi bao tháng ngày.
3 phút sau Trả lời:
Và hằng ngày có hàng trăm loài vật tuyệt chủng. 1 phút sau
Trả lời: Tôi không hiểu ý chị.
55 giây sau Trả lời:
Leo, anh than vãn, than vãn, than vãn, than vãn, than vãn, bi lụy, bi lụy, bi lụy, bi lụy. 25 giây sau
Trả lời: Bi lụy.
40 giây sau Trả lời:
??? 90 giây sau
Trả lời: “Bi lụy”. (Chị quên mất một chữ “bi lụy” hoặc thừa một chữ “than vãn”: hoặc là năm lần “than vãn” và năm lần “bi lụy”, hai là bốn lần “than vãn” và bốn lần “bi lụy”).
2 phút sau Trả lời:
Quan sát tốt đấy. Đặc trưng Leo, hơi gò ép bệnh hoạn, nhưng chăm chú và cẩn trọng một cách đáng yêu. Tôi muốn thấy mắt anh khi làm việc này, mắt thật ấy! Chúc anh ngủ ngon. Và mơ về tôi nhé! Và nếu mơ thấy tôi thì hãy ngắm tôi cho kỹ! 3 phút sau
Trả lời: Chúc ngủ ngon, Emmi. Xin lỗi, tôi là tôi, tôi là tôi, tôi là tôi.
2 ngày sau Chủ đề: (Gần như) gặp nhau
Chào chị, Emmi. Chị (vẫn còn) dỗi à, hay đêm nay chúng ta lại uống cùng nhau vài ly vang? Rất mong. Leo của chị. 1 tiếng rưỡi sau
Trả lời: Chào Leo, tối nay tôi gặp Mia, gặp “thật”. Chúng tôi dự định bắt đầu như “từ xưa” và kết thúc – để tránh nói là “bất tỉnh nhân sự” - ở một quán bar nào đó còn mở cửa. Nghĩa là: rất có thể chấm dứt vào lúc 5 giờ sáng.
16 phút sau Trả lời:
Rõ rồi. Đúng thôi, phải tận dụng cơ hội khi gia đình đi vắng chứ. Gửi lời chào đến Mia. Chúc một tối vui vẻ. 8 phút sau
Trả lời: Mấy cái e-mail vừa rồi là loại e-mail mà tốt hơn hết là tôi không muốn biết trông anh ra sao trong khi viết. (Ngoài ra: anh có một quan niệm tương đối chất phác quê kệch về gia đình, hay ít nhất về gia đình tôi. Để được đi chơi đến 5 giờ sáng thì tôi không phải đợi cho đến khi cả nhà đi vắng. Tôi có thể làm việc đó bất cứ lúc nào tôi muốn).
3 phút sau Trả lời:
Và chị có thể đi gặp tôi bất cứ lúc nào chị muốn? Bất kể Bernhard đang đi lên miền núi xa xôi nghỉ một tuần với lũ trẻ hay đang ở nhà, ở phòng bên (và bất cứ lúc nào cũng có thể ghé qua thăm phòng chị?) 20 phút sau
Trả lời: LEO, CUỐI CÙNG THÌ CHÁY NHÀ RA MẶT CHUỘT!!! Lẽ ra anh không cần ca lên cái bài giảng đạo lê thê của anh hôm kia về cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa hai chúng ta khả dĩ rúng động và làm tan vỡ hình phản chiếu thì hơn. Vì đó không phải là vấn đề đối với anh. Vấn đề đối với anh tên là Bernhard. Anh thấy mình quá cao giá để làm nhân vật thứ nhì sau anh ấy. Anh không muốn gặp tôi, vì thuần túy về lý thuyết thì anh không thể “chiếm được” tôi, bất kể trong thực tế anh có muốn vậy hay không. Trong e-mail, anh có tôi cho riêng mình, và trong dạng thức này anh hoàn toàn chủ động với tôi, muốn xa thì xa, muốn gần thì gần. Đúng không?
45 phút sau Trả lời:
Emmi, chị không trả lời câu hỏi của tôi. Liệu chị có (muốn) gặp tôi, nếu chồng chị đang ngồi ở nhà, ở phòng bên cạnh? Và (một câu hỏi bổ sung): chị sẽ nói gì với Bernhard? Có lẽ: “Cưng à, tối nay em đi gặp một anh, từ một năm nay em giao lưu với anh ấy, thường là mỗi ngày vài lần, từ lúc tỉnh dậy đến khi đi ngủ. Thường anh ấy là người đầu tiên trong ngày được em thông tin. Thường anh ấy là người cuối cùng trong ngày được em kể cho nghe gì đó trước khi em lên giường. Và trong những đêm mà em không ngủ được vì gió bấc thì em không đến với anh, cưng à. Không, lúc đó em viết e-mail cho anh ấy. Và anh ấy viết trả lời. Và người này là cái giúp em cưỡng cơn gió bấc trong đầu em cực kỳ hiệu nghiệm. Anh muốn biết bọn em viết gì à? À, toàn chuyện riêng, toàn về chính mình, về khả năng nào giữa hai người nếu giả sử em không có anh, cưng à, không có anh và các con. Vâng, anh biết rồi, tối nay em đi gặp anh ấy…”. 5 phút sau
Trả lời: Tôi không bao giờ gọi chồng tôi là “cưng” cả.
50 giây sau Trả lời:
Ôi, xin lỗi, Emmi, tất nhiên chị gọi anh ấy là Bernhard. Nghe lễ phép hơn. 4 phút sau
Trả lời: Leo, đừng giận nhé, anh có một quan niệm thảm hại về một cuộc sống vợ chồng êm thấm. Anh biết tôi nói gì với Bernhard, nếu buổi tối đi gặp anh? Tôi nói: “Bernhard, tối nay em có việc đi khỏi nhà. Em gặp một anh bạn. Em sẽ về muộn”. Và anh biết Bernhard sẽ đáp lại thế nào không? “Hai người đi chơi vui vẻ nhé!” Và anh biết vì sao anh ấy nói thế không?
1 phút sau Trả lời:
Vì anh ấy không quan tâm chị làm gì? 40 giây sau
Trả lời: Vì anh ấy tin tôi!
1 phút sau Trả lời:
Tin chuyện gì? 50 giây sau
Trả lời: Tin là tôi sẽ không làm gì có thể tổn hại cuộc sống chung giữa tôi và anh ấy, hoặc một lúc nào đó có thể sẽ tổn hại.
9 phút sau Trả lời:
Thì ra vậy, đúng rồi, chị chỉ đi tới cái “thế giới bên ngoài” gia đình của chị, cái phần không đáng kể ấy thôi mà. Emmi, giả sử chị mê tôi và tôi mê chị, giả sử chúng ta có chuyện lả lơi, tằng tịu, yêu chơi yêu bời… hay chị gọi thế nào cũng được, Emmi, chị sẽ không làm gì có thể tổn hại cuộc sống chung giữa chị và tôi và Bernhard hoặc một lúc nào đó có thể sẽ tổn hại? 12 phút sau
Trả lời: Leo, anh xuất phát từ các giả định sai: tôi không mê anh!!!! Sẽ không phát sinh chuyện lả lơi, tằng tịu, yêu chơi yêu bời… hay như anh gọi thế nào cũng được! Chỉ đơn giản là một cuộc gặp mặt. Như khi gặp một người bạn thân ngày xưa đã lâu không thấy mặt. Chỉ có một khác biệt nho nhỏ là không phải đã lâu không thấy mặt, mà chưa bao giờ thấy mặt lấy một lần cả. Thay vì “Leo, trông cậu vẫn như ngày xưa” thì tôi nói: “Leo, thì ra trông cậu như thế này!” Thế thôi!
8 phút sau Trả lời:
Ý chị là, nếu chỉ mình TÔI mê CHỊ, như người ta hay gọi là đơn phương, thì thế là đủ với chị chăng? Nghĩa là, nhất định tôi sẽ suốt đời viết cho chị những e-mail nồng cháy, say đắm, thiết tha. Rồi hệ quả kế tiếp là những bài thơ, bài hát, thậm chí cả ca kịch và nhạc kịch, đắm đuối những mê say vô vọng. Và chị có thể nói với chính mình hay với Bernhard hay với cả hai: anh thấy chưa, ngày xưa em đi gặp anh ấy là tốt đấy chứ? 40 giây sau
Trả lời: Chắc là Marlene đã hủy hoại gì đó trong anh!
4 phút rưỡi sau Trả lời:
Đừng đánh trống lảng, Emmi. Cũng ngẫu nhiên mà Marlene không dính dáng gì đến vụ này cả. Đây chỉ là chuyện giữa hai chúng ta, hay nói cách khác là một chuyện giữa ba chúng ta. Chồng chị, xét về khía cạnh nào đó, cũng nằm trong khu ngoại vi của vụ này, cho dù chị vẫn kiên cường phủ nhận. Và tôi không thể thản nhiên tin rằng chính thời điểm chị muốn gặp tôi lần này chỉ là một sự tình cờ, khi chồng chị đang ở mãi tận miền núi xa xôi. 2 phút sau
Trả lời: Không, không phải tình cờ. Đơn giản là tuần này tôi có rất nhiều thì giờ rảnh cho mình. Để gặp những người mà tôi yêu mến. Để gặp bạn bè và những người rất có thể sẽ trở thành bạn bè. Nhân nói về thì giờ: sắp 8 giờ rồi. Tôi phải đi, Mia đợi rồi. Leo, chúc buổi tối tốt lành.
5 tiếng sau Trả lời: Leo?
Chào Leo, anh có tình cờ còn thức không đấy? Uống một ly vang với tôi nhé? Leo, Leo, Leo. Tôi không ổn chút nào. Emmi. 13 phút sau
Trả lời: Vâng, tôi còn thức. Nghĩa là: tôi vừa thức dậy. Vì tôi đã đặt chế độ báo-thức-Emmi. Tôi đã đặt mức loa to nhất khi có tín hiệu báo có e-mail mới và để máy tính xách tay ngay cạnh gối. Và tín hiệu đó vừa lay tôi dậy.
Emmi, tôi biết trước là đêm nay chị sẽ viết thư cho tôi! Mấy giờ rồi nhỉ? À, vừa quá nửa đêm thôi. Vậy là chị và Mia không trụ được lâu lắm! (Tôi không uống vang nữa. Tôi đã đánh răng rồi. Vang và mùi thuốc đánh răng cũng giống như xúp với cà phê sáng sớm). 2 phút sau
Trả lời: Leo, tôi rấấấấấấấất mừng khi thấy anh trả lời!!! Tại sao anh biết trước là tôi còn viết cho anh?
7 phút sau Trả lời:
1) vì chị thích dành thì giờ cho “bạn bè và những người rất có thể sẽ trở thành bạn bè”. 2) vì chị ở nhà một mình.
3) vì chị thấy cô đơn. 4) vì đang có gió bấc.
2 phút sau Trả lời:
Leo, cám ơn anh đã không bực mình với tôi. Hôm qua tôi đã viết cho anh một e-mail khô khan đến phát sợ. Anh không là một người bạn bình thường của tôi. Anh có ý nghĩa nhiều, rất nhiều hơn thế. Đối với tôi. Anh là. Anh là. Anh là người trả lời cho những câu hỏi mà tôi không đặt ra: vâng, tôi thấy cô đơn, vì thế tôi viết cho anh! 40 giây sau
Trả lời: Đi chơi với Mia ra sao?
2 phút rưỡi sau Trả lời:
Dã man! Mia không thích tôi nói về Bernhard. Mia không thích tôi nói về vợ chồng tôi. Mia không thích tôi nói về gia đình tôi. Mia không thích tôi nói về e-mail. Mia không thích tôi nói về Leo của tôi, à, về Leo. Mia không thích tôi nói. Mia không thích tôi. 1 phút sau
Trả lời: Tại sao chị lại nói về mấy chuyện đó? Tôi tưởng là chị định đảo một vòng qua các quán bar, như ngày xưa.
3 phút sau Trả lời:
Người ta không thể lặp lại ngày xưa. Nghe tên thì biết, ngày ấy xưa rồi. Ngày nay không bao giờ có thể là ngày xưa. Nếu cố đấm ăn xôi thì nó sẽ cũ kỹ tàn tạ, giống những người cố níu kéo nó lại. Đừng khi nào buồn nhớ ngày xưa. Ai buồn nhớ ngày xưa, người ấy cũng xưa và buồn. Cho tôi nói với anh một bí mật nhé: tôi không thích gì hơn là về nhà – với Leo. 50 giây sau
Trả lời: Bây giờ thỉnh thoảng tôi cũng là nhà của chị. Hay!
2 phút sau Trả lời:
Leo, hãy nói thật, anh nghĩ gì về tôi và Bernhard, sau khi nghe Mia và tôi kể? Nói rất thật nhé! 4 phút sau
Trả lời: Chà chà – có nhất thiết hỏi câu này lúc 0 giờ 30 đêm không? Và: chẳng phải chị luôn luôn vẫn và bây giờ lại càng muốn tách xa tuyệt đối “cuộc sống riêng tư” khỏi tôi hay sao? Nhưng, nếu chị hỏi: tôi tin là chị có cuộc hôn nhân êm thấm.
45 giây sau Trả lời:
“Êm thấm” là tầm thường? Là dở? Vì sao tất cả những người thân thiết đều có ý cho tôi biết rằng một quan hệ “êm thấm” là một quan hệ dở? 6 phút sau
Trả lời: Emmi, không tầm thường. Êm thấm không thể là dở được, phải không? Chỉ dở khi không êm thấm nữa. Lúc đó người ta phải tự hỏi: vì sao mọi chuyện không êm thấm nữa? Hoặc: còn có thể êm thấm hơn nữa không? Nhưng, Emmi, tôi tin là tôi thực sự không phải địa chỉ thích hợp để tranh luận với chị về Bernhard và cuộc hôn nhân của chị. Có lẽ Mia cũng là một địa chỉ sai. Bernhard, vâng, có lẽ Bernhard mới là địa chỉ thích hợp. Tôi nghĩ thế.
13 phút sau Trả lời:
Emmi, chị ngủ rồi à? 35 giây sau
Trả lời: Leo, tôi muốn nghe giọng anh.
25 giây sau Trả lời:
Nghĩa là sao? 40 giây sau
Trả lời: Tôi muốn nghe giọng nói của anh!
3 phút sau Trả lời:
Thật sao? Chị hình dung là nên làm thế nào? Tôi thu vào băng rồi gửi chị nhé? Chị thích nghe tôi nói gì? Thử loa như “một, hai, ba” được không? Hay tôi hát một bài? (Nếu tôi tình cờ chộp đúng được một nốt nhạc thì nghe cũng không tồi). Chị cũng có thể đệm piano cho tôi… 55 giây sau
Trả lời: Ngay bây giờ! LEO, TÔI MUỐN NGHE GIỌNG ANH NÓI, NGAY BY GIỜ. Xin anh hãy đáp lại nguyện vọng này. Gọi cho tôi theo số 8317433, và nói vào băng ghi âm. Xin anh, xin anh, xin anh. Vài câu thôi.
1 phút sau Trả lời:
Còn tôi thì muốn nghe chị nói ra những câu mà chị viết hoa trong e-mail. Lúc đó chị hét lên? Lanh lảnh? Rú rít? 2 phút sau
Trả lời: Được thôi, Leo, tôi đề nghị: bây giờ anh gọi điện cho tôi và đọc một e-mail vào băng ghi âm. Ví dụ: “Thật sao? Chị hình dung là nên làm thế nào? Tôi thu vào băng rồi gửi chị nhé? Chị thích nghe tôi nói gì..”. vân vân. Sau đó tôi gọi điện đến chỗ anh và nói: “Ngay bây giờ! LEO, TÔI MUỐN NGHE GIỌNG ANH NÓI, NGAY BY GIỜ. Xin anh hãy đáp lại..”. vân vân.
3 phút sau Trả lời:
Đề nghị ngược lại: đồng ý, nhưng ta lùi mọi việc đến ngày mai. Tôi phải có lại giọng đã. Thêm vào đó là tôi đã mệt lử. Cuộc thu âm sẽ diễn ra tối nay, khoảng 21 giờ, đi kèm một ly vang ngon. Được không? 1 phút sau
Trả lời: Được. Ngủ tiếp đi nhé, Leo. Cám ơn anh đã có mặt. Cám ơn anh đã vực tôi dậy. Cám ơn vì có anh trên đời này. Cám ơn!
45 giây sau Trả lời:
Và bây giờ tôi quẳng cái laptop khỏi giường! Chúc chị ngủ ngon. Tối hôm sau
Chủ đề: Giọng chúng ta Chào Emmi, ta sẽ làm thật chứ?
3 phút sau Trả lời:
Dĩ nhiên, tôi đã hồi hộp lắm rồi. 2 phút sau
Trả lời: Nếu chị không thích giọng tôi thì sao? Nếu chị kinh sợ? Nếu chị nghĩ bụng: hắn nói với mình từ xưa đến nay như vậy sao? (Chúc sức khỏe! Tôi uống loại vang quê của Pháp).
90 giây sau Trả lời:
Và nếu ngược lại? Nếu anh không ưa giọng tôi? Nếu anh vội bịt ngay tai lại? Nếu sau đó anh chẳng còn muốn chuyện trò với tôi nữa? (Gin gin! Tôi uống whiskey, nếu anh cho phép. Tôi quá hồi hộp để uống vang). 2 phút sau
Trả lời: Ta dùng luôn hai e-mail vừa gửi, đồng ý chứ?
3 phút sau Trả lời:
Đó là hai e-mail phức tạp, hầu như toàn là câu hỏi. Câu hỏi thì khó phát âm lắm, nhất là khi nói với ai đó lần đầu tiên. Nói chung là khó cho phụ nữ. Phụ nữ yếu thế khi hỏi, vì cuối câu hỏi phải cất cao giọng, nghĩa là bắt buộc phải lên một tầng. Và nếu đang hồi hộp thì sẽ dễ lạc giọng. Anh hiểu ý tôi không? Lạc giọng thì nghe ngớ ngẩn lắm. 1 phút sau
Trả lời: EMMI, TA BẮT ĐẦU LUÔN NHÉ! Tôi nói trước. Sau năm phút đến lượt chị. Khi ta nói xong thì sẽ viết e-mail. Và SAU ĐÓ mới nghe băng ghi âm. Rõ cả chứ?
30 giây sau Trả lời:
Gượm đã!!! Cho tôi số điện thoại của anh đã chứ! 35 giây sau
Trả lời: Ô, xin lỗi. 4520737. Tôi bắt đầu nhé.
9 phút sau Trả lời:
Tôi xong rồi. Đến lượt chị! 7 phút sau
Trả lời: Xong! Ai nghe băng trước?
50 giây sau Trả lời:
Cả hai cùng nghe đồng thời. 40 giây sau
Trả lời: Được, sau đó ta lại lên mạng.
14 phút sau Trả lời:
Leo, sao anh không lên mạng? Nếu anh không ưa giọng tôi thì anh cứ nói thẳng vào mặt tôi (tức hộp thư của tôi). Tôi cho là cực kỳ bị yếu thế trong việc chọn e-mail. Và cái âm khàn khàn không phải giọng tôi, mà vì whiskey. Nếu anh không lên mạng ngay thì tôi sẽ uống cạn chai này! Và viện phí do điều trị ngộ độc cồn sẽ chuyển cho anh. 2 phút sau
Trả lời: Emmi, tôi hoàn toàn mất giọng. Ý tôi là: tôi ngạc nhiên quá. Tôi đã tưởng tượng ra chị khác hẳn. Emmi, bình thường chị vẫn nói như vậy à? Hay chị cố nói cho khác đi?
45 giây sau Trả lời:
Giọng tôi thế nào? 1 phút sau
Trả lời: Cực kỳ khêu gợi! Như người dẫn chương trình tươi mát.
7 phút sau Trả lời:
Nghe mát tai lắm, tôi có thể chấp nhận! Anh cũng không đến nỗi nào. Anh nói bạo hơn anh viết nhiều. Giọng anh đượm khói. Đoạn tôi thích nhất là “hắn nói với mình từ xưa đến nay như vậy sao?” Đặc biệt là chữ “hắn” và “nói”. Chữ “hắn” của anh như không nói, mà là tiếng thở dài, hà hơi, như phả khói tài mà giữa hai hàng răng. Chữ “nói” thì rất khêu gợi, cứ như gọi… Thôi, gọi làm gì cũng được. Cốt đó là lời gọi khiến người ta phải chạy theo, là một dạng Viagra mới. Do Leo Leike đọc. Chắc là tuyệt lắm. 4 phút sau
Trả lời: Tôi sửng sốt nhất khi nghe chị nói chữ “tai”, Emmi. Chưa bao giờ tôi từng được nghe chữ ấy duyên dáng, dịu dàng, trầm và trong như vậy. Không hét, không nấc, không khàn, mà cực kỳ êm, mềm, lịch thiệp, nhuần nhuyễn, khẽ khàng. Và “whiskey” nữa, nghe rất sang. m “wh” như sợi thừng rung lên. m “key” như lời mời vào… phòng ngủ của chị. (Chai vang đỏ của tôi sắp cạn rồi, chị có nhận ra không?)
1 phút sau Trả lời:
Leo, anh uống tiếp đi! Tôi thích quan sát anh khi đã uống chút gì. Đi cùng với giọng anh thì tôi cảm thấy… 20 phút sau
Trả lời: Leo, anh trốn đâu rồi?
10 phút sau Trả lời:
Đợi chút. Tôi chỉ đi mở một chai vang đỏ mới thôi. Vang quê của Pháp khá lắm, Emmi! Mọi người hiếm khi uống và cũng uống ít vang quê của Pháp. Uống vang quê của Pháp nhiều hơn thì chúng ta sẽ hạnh phúc hơn và ngủ tốt hơn. Emmi, giọng chị rất khêu gợi. Tôi thích giọng chị. Giọng Marlene cũng rất khêu gợi, nhưng khác. Marlene lạnh hơn chị nhiều, Emmi ạ. Giọng Marlene trầm, nhưng lạnh. Giọng Emmi trầm và ấm. Và Emmi nói: “Whiskey. Whiskey. Whiskey”. Ta cùng uống thêm một ly nữa nhé! Tôi uống rượu quê của Pháp. Emmi, tôi sẽ đọc các e-mail của chị lần nữa, và chúng sẽ có một âm hưởng khác hẳn. Cho đến giờ tôi đọc các e-mail của chị sai giọng. Tôi toàn đọc chúng với giọng Marlene thôi. Với tôi, Emmi là Marlene, Marlene của những ngày đầu tiên, khi mọi thứ còn cởi mở. Chỉ có tình yêu, không gì ngoài tình yêu. Các cửa đều rộng mở. Ổn cả chứ, Emmi?
5 phút sau Trả lời:
Ôi, đừng thế! Leo, anh có nhất thiết phải uống nhanh như thế không? Anh không trụ lâu được hơn nữa sao? Nếu anh đã gục đầu xuống bàn rồi, thì: chúc anh ngủ ngon, bạn yêu quý! Thật tuyệt vời khi chuyện trò với anh. Tuyệt vời, nhưng đôi khi – nhất là khi đến cao điểm – quá ngắn (do tác động của rượu). Thôi được, ít nhất tôi còn có băng ghi âm của điện thoại. Trước khi đi ngủ tôi sẽ nghe vài lần Leo-Leike-nói-với-mình-từ-xưa-đến-nay-như-vậy-sao?”. Nhất định sẽ rất hiệu nghiệm để cưỡng cơn gió bấc. 12 phút sau
Trả lời: Emmi, chưa đi ngủ vội! Tôi vẫn tỉnh táo và khỏe. Emmi, đến chỗ tôi đi! Ta sẽ cùng uống một ly. Chị thì thào “Whiskey, whiskey, whiskey” vào tai tôi. Chị nói “tai” và chỉ tay vào. Tôi nói: đó chính là cái tai nổi tiếng của Emmi nổi tiếng với cỡ giày 37 nổi tiếng. Tôi hứa: tôi chỉ quàng tay lên vai chị thôi. Chỉ một lần ôm. Chỉ một nụ hôn. Vài nụ hôn thôi, không hơn. Hôn thân mật thôi. Emmi, tôi phải biết mùi chị. Tôi có giọng chị trong tai, bây giờ cần cả mùi chị trong mũi. Tôi nói rất nghiêm túc đấy, Emmi: chị đến chỗ tôi đi. Tôi trả tiền taxi. À không, chị không muốn thế. Địa chỉ tôi: số 17 ngõ Hochleitner, tầng thượng 15. Đến chỗ tôi đi! Hay tôi đến chỗ chị? Tôi đến chỗ chị cũng được! Chỉ ngửi một lần thôi! Chỉ hôn một lần thôi. Không sex. Chị có chồng mà, tiếc thật! Không sex, tôi xin hứa. Bernhard, tôi hứa với anh! Tôi chỉ cần ngửi da chị thôi, Emmi. Tôi hoàn toàn không cần biết mặt chị. Chúng ta không bật đèn. Cứ để tối như bưng. Vài nụ hôn thôi, Emmi. Có gì là xấu đâu? Có lừa dối ai đâu? Lừa dối là gì? Là e-mail? Là giọng nói? Hay là mùi hương? Hay một nụ hôn? Tôi muốn ở chỗ chị lúc này. Tôi muốn cùng chị quấn quýt. Chỉ một đêm cùng Emmi. Tôi nhắm mắt. Tôi không cần biết mặt chị. Tôi chỉ muốn ngửi chị, hôn chị, và cảm nhận chị, sát gần chị. Tôi cười hạnh phúc. Đó là lừa dối sao, Emmi?
5 phút sau Trả lời:
“Hắn vẫn nói với mình từ xưa đến nay như vậy sao?”. Chúc anh ngủ ngon, Leo. Rất vui được cùng anh. Vui đến bất ngờ. Vui phát điên!!! Tôi sẽ cực kỳ hài lòng. Tôi cực kỳ hài lòng..
Cưỡng Cơn Gió Bấc Cưỡng Cơn Gió Bấc - Daniel Glattauer Cưỡng Cơn Gió Bấc