Nguyên tác: Soon She Must Die
Số lần đọc/download: 227 / 9
Cập nhật: 2020-04-07 22:01:06 +0700
Chương 6
B
ác Patterson - Rosamund gọi lúc khoảng 11 giờ rưỡi đêm.
- Gì vậy, cô bé?
- Cháu không thấy muốn ngủ chút nào cả. Bác ở đây nói chuyện với cháu được không?
- Dĩ nhiên rồi.
- Bác cứ mang đồ đan sang nếu bác muốn.
Angela Patterson cưòi lớn – “Bác có thể không mang nó theo một lần mà” - Hơi sốt, bà nghĩ khi vặn lại đèn để không chiếu vào mặt Rosamund. Có lẽ tiến triển gần đây chỉ là hy vọng giả tạo mà thôi.
- Bác đã gặp Jane lần nào chưa? - ngay sau dó Rosamund hỏi.
- Cô y tá mới á? Chưa. Bác mới chỉ biết cô ấy qua những dòng nhắn lại về những thuốc mà cháu đã uống trong ngày thôi.
- Thật kỳ lạ. - Rosamund dường như chìm đắm trong mơ màng - Ngày mai Jane sẽ đến đây - cuối cùng nàng nói tiếp, “dù mai là thứ Bảy. Nhưng thỉnh thoảng chị ấy cũng phải được nghỉ ngơi chứ, thế nên cháu không biết bác có rảnh để đến vào chủ nhật thay cho hai đêm cuối tuần này được không?
- Được mà - Angela nói – Thế còn đêm thì sao?
- Chúng ta có thể thu xếp được. Nếu cháu cần giúp gì vào buổi đêm thì cháu có thể bấm chuông gọi bác Warley mà.
Đây là dấu hiệu tốt hay xấu đây? Angela Patterson không thể kết luận được.
- Bác sỹ Milton đã đồng ý như vậy mà - Rosamund tiếp tục – “Bác Patterson, xin bác đừng phản đối, bác thấy đấy, đôi khi cháu có cảm giác là cháu không cần đến và thực sự không muốn được chăm sóc quá nhiều đâu. Hồi mới từ bệnh viện vế thì đúng là cần như thế thật, nhưng bây giờ thì mọi sự đã qua rồi. Sau nữa là cháu đã làm gì đến nỗi không tự lo liệu được, cháu có thể uống thuốc nếu cần cơ mà. Còn tiêm thì có thể vào ban ngày. Dù chỉ còn vài giờ được sống thì cháu vẫn muốn được cảm thấy, dù chỉ là ảo tưỏng, ít bị theo dõi hơn, độc lập hơn, bình thường hơn bây giờ. Tất nhiên, điều đó chỉ là ảo giác, nhưng vô cùng quý báu. Bác có hiểu không, bác Patterson.
“Phải,” Angela nói - "Bác hiểu điều cháu muốn nói.”
Đốì với một kiểu người cụ thể nào đó, sức ép của việc không bao giờ cảm thấy cô đơn hoàn toàn lại còn tệ hơn mọi nỗi đau đớn và khó chịu do bệnh tật mang lại. Đó là điều trước kia chồng bà vẫn thường nói. Nhưng bà vẫn không thể phán đoán được đây có phải là tín hiệu đáng mừng hay không. “Cháu có thể uống thuốc nếu cần.” Nhỡ không phải một viên thì sao. Những bệnh nhân ốm một cách vô vọng có thể được tha thứ vì muốn nhanh chóng đi đến một kết cục không thể tránh được. Có phải đó là giải thích cho tình trạng hiện tại hay đúng hơn là tâm trạng bối rối của Rosamund?
Angela không bao giờ có thể tự quyết định được thế nào là đúng sai trong những trường hợp như vậy. Bà hy vọng không bao giờ bị đặt vào thế phải quyết định, đánh giá. Sự sống và cái chết. Những người nghĩ rằng họ biết giá trị đích thực của sự sống và cái chết là những người may mắn, còn nếu không họ là những kẻ thật tội lỗi.
Nhưng Rosamund lại nói tiếp: - “Cháu muốn nói với bác vài điều vì cháu biết bác sẽ không nói với bất kỳ ai nữa và cháu rất cần một số lời khuyên. Nhưng trước hết, hãy cho phép cháu hỏi bác đôi điều cháu đã suy nghĩ từ lâu lắm rồi. Bác muốn cháu để lại cho bác thứ đồ vật nào sau khi cháu chết.
Đó là một câu hỏi đơn giản và nghiêm túc và xứng đáng được trả lời đơn giản và nghiêm túc như thế.
Bác vẫn mê tít cái bàn viết của cháu - Angela nói sau một thoáng suy nghĩ - Gỗ của nó mới đẹp làm sao.
- Cảm ơn bác - Rosamund nói - Nếu mà mọi người đều trung thực và biết điều đến vậy. Cháu sẽ mời bác Quick đến bổ sung nó vào số tài sản của cháu để lại cho bác.
- Bác chỉ cần có nó thôi chứ không cần bất cứ thứ tài sản nào khác đâu.
- Cháu đã biết ý kiến của bác rồi. Bây giờ trở lại chuyện của cháu. Bác có biết là trước khi chẩn đoán ra bệnh, cháu đã từng yêu một người đàn ông, anh ta cũng yêu cháu, và chúng cháu đã suýt cưới nhau rồi không?
Angela lắc đầu: “Không, bác không biết.”
- Cũng không nhiêu người biết đâu. Tốt hơn hết là quên điều đó đi. Anh ấy đề nghị cháu cứ tổ chức cưới, mặc dù đã biết về kết quả chẩn đoán bệnh, nhưng cháu không đồng ý. Cháu biết là anh ấy không thể chịu đựng được điều đó. Anh ấy là một nhà nghiên cứu hóa học, rất tài giỏi. Những năm tiếp theo đó vô cùng quan trọng đốì với tương lai của anh ấy. Anh ấy phải được tự do đi khắp nơi, chấp nhận làm bất cứ việc gì người ta yêu cầu. Anh ấy có thể làm mà không cần có một người vợ bệnh tật, cho dù đó là một người vợ rất giàu có.
- Nhưng chắc là...
- Không, xin bác đừng phẫn nộ. Bây giờ thì cháu không đau khổ. Nhưng hồi đó cháu rất đau đớn. Dĩ nhiên là cháu muốn anh ấy ném bỏ đi tất cả tiền đồ, triển vọng và hy sinh bản thân cho cháu. Ai mà chẳng làm thế được? Tuy nhiên mọi cái đã qua, và cháu đang kể với bác đây chỉ để bác cảm nhận được sự cay đắng tiếp sau đấy mà thôi. Rồi sau đó, cháu củng đã quen biết một số những người đàn ông khác muốn cưới cháu, bất chấp bệnh tật và mọi thứ, và thậm chí bày tỏ rất đạt rằng sẽ chăm sóc và làm chỗ dựa cho cháu. Có lẽ một số người trong họ thực sự quan tâm đến cháu.
- Bác tin là họ quan tâm đến cháu - Angela ngắt lời.
- Có lẽ cháu đã sai khi nghĩ rằng tài sản thừa kế là sức hấp dẫn chính. Nhưng cháu không thể yêu họ, vì như thế không có gì đáng bận tâm.
Nàng im lặng một lúc và Angela kiên nhẫn chờ đợi. tự hỏi rằng liệu đây đã phải là tất cả chưa hay còn nhiều điều khác nữa sắp đến.
- Chiều nay - một lúc sau Rosamund nói - cháu đã gặp một người đàn ông mà cháu thấy có thể mình yêu được anh ta. Và nếu anh ấy ở đâu đây khi người ta tìm ra căn bệnh máu trắng của cháu, cháu biết anh ấy sẽ không muốn trốn chạy và cháu không muốn anh ấy xa rời cháu. Như thế bác có thể tưởng tượng được những gì diễn ra với cháu lúc này chứ, bác Patterson. Nếu cháu khỏe mạnh, cháu sẽ lao vào những hoạt động sôi nổi để có thể giúp mình bình tĩnh lại.
- Thuốc giảm đau nhé - Angela đề nghị một cách thăm dò.
- Vâng, sau khi cháu nói xong, cháu muốn bác tiêm cho cháu một liều diomorphine. Thực sự là cháu cần thuốc. Để cháu kể nốt cho bác nghe về toàn bộ sự rắc rối nhé. Bác hãy coi như điều này chỉ có bác và cháu biết thôi nhé. Nhỡ cháu nhầm - ồ, cháu biết là cháu không nhầm đâu. Thậm chí bây giờ, cháu chỉ còn sống được khoảng hai hay ba tháng nữa thôi, chúng ta vẫn có thể làm được điều gì đó cho nhau mà. Nhưng mà anh ấy không tự do. Anh ấy chưa có vợ nhưng anh ấy đã có người yêu. Chắc chắn họ đã chung sống với nhau mặc dù không ai cho cháu biết về điều đó cả.
- Cháu biết người yêu anh ta à?
- Vâng, đó là Jane.
- Nhưng tại sao… - Angela khởi đầu.
- Tại sao chị ấy lại bảo anh ấy đến thăm cháu nếu chị ấy nghĩ có bất kỳ nguy hiểm nào trong việc anh ấy và cháu phải lòng nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên chứ gì? Câu trả lời là chị ấy đã không nghĩ như vậy. Ở địa vị bác, bác có nghĩ thế không?
- Không, dĩ nhiên là không rồi- Angela nói.
- Đó là một phần chiến dịch cùa chị ấy nhằm vực cháu dậy và buộc cháu để tâm đến mọi người và sự vật bên ngoài đấy. Các y tá thường làm vậy. Thông thường thì họ mang con theo để bệnh nhân được chứng kiến một chút về cuộc sống trẻ trung, sôi động- ít nhất về mặt lý thuyết là như thế! Dĩ nhiên là họ muốn khoe về gia đình mình, nhưng họ có thành ý và điều đó hoàn toàn vô hại. Chắc chắn là bác biết về cách họ thường làm này phải không bác Patterson.
- Ừ, tất nhiên là bác biết.
- Chỉ có bác là ngoại lệ - Rosamund nói - Đôi khi là chồng hoặc bạn trai. Mọi người rất lịch thiệp, chị y tá và cháu còn phải nói chuyện với nhau. Thế nên mới khó xử...
Angela Patterson vừa lúng túng vừa lo lắng. Không nghi ngờ gì nữa, chắc chắn đã có điều gì đó bất an xảy ra đối với Rosamund. Trong những hoàn cảnh khác, đó có thể chỉ là điều khuyến khích trở lại cuộc sống mà cô hằng mong muốn của một người con gái. Nhưng thế này thì có vẻ có dấu hiệu chẳng những không khả quan mà còn nguy hiểm và tuyệt vọng.
- Jane có nhận ra điều gì không? - bà hỏi.
- Cháu không biết. Khi chị ấy vào thì tụi cháu đã bình tĩnh lại. Cũng có một chút cảm giác không mấy dễ chịu nhưng không đến nỗi tồi quá như vẫn thường thấy khi người ta được giới thiệu với nhau, và đó cũng một phần do ông anh họ cháu đã cư xử với anh ấy rất thô lỗ lúc anh ấy mới đến. Sau khi anh ấy đi rồi, Jane vẫn cư xử như thường, và chị ấy còn bảo là chị ấy rất vui vì tụi cháu thích nhau, và rằng chị ấy biết anh ấy đang mong có một bạn đấu cờ. Cháu không biết thực sự chị ấy cảm thấy gì. Cháu vô cùng thích chị ấy nhưng chị ấy rất khó hiểu. Anh ấy cũng cảm thấy như thế. Còn một bí mật nữa. Nàng nhắm mắt một lúc trước khi nói tiếp - Anh ấy sẽ đến đây chiều Chủ nhật này. Jane sẽ không đến. Nhưng cháu hy vọng là bác sẽ có ở đây để sau đó có thể cho cháu vài lời khuyên. Nếu điều đó đúng như cháu nói nghĩa là cả bác và cháu cùng có chung suy nghĩ, dĩ nhiên là cho dù chuyện này chẳng có tương lai gì đi nữa thì liệu chúng cháu có nên phản bội Jane không và cháu có cần phải bảo anh ấy đừng đến nữa không?
- Sao cháu không để việc này cho anh ta và Jane quyết định? - Angela nhẹ nhàng góp ý - Cuối cùng thì anh ta vẫn là người phải quyết định cơ mà.
- Cháu cũng cho là như thế. Cháu không thể nói chuyện thêm nữa. Bây giò bác có thể tiêm cho cháu một liều thuốc không?
Rất lâu sau khi Rosamund đã chìm vào giấc ngủ, Angela Patterson vẫn ngồi bên giường nàng. Món đồ đan vẫn nằm lăn lóc mà bà không đụng đến. Suy nghĩ của Angela đang ở trạng thái vô cùng xáo động như Rosamund vậy. Nếu điều này là sự thật - thì nó có phải là điều khích lệ cần thiết cho cuộc sống không? Tình yêu có thể đem lại những điều kỳ diệu. Điều gì cũng có thể xảy ra nếu đó đúng là người đàn ông mà cô bé cần.
Nhưng anh ta không phải là người tự do. Thậm chí ngay một cô gái khỏe mạnh còn có thể thấy rằng điều này sẽ dẫn đến cuộc đấu tranh tư tưởng vô cùng nặng nề giữa tình yêu và trách nhiệm. Sự căng thẳng đó là điều không thể chịu đựng được đối với bất kỳ ai đang trong tình trạng sức khỏe không tốt thì làm sao mà Rosamund có thể đốì đầu với điều đó đây? Nó sẽ không mang lại cuộc sống cho nàng mà chắc chắn thậm chí còn phá hủy nàng nhiều hơn là căn bệnh ung thư đang từ từ gặm nhấm cơ thể nàng. Sao định mệnh trớ trêu lại đẩy nàng vào tình huống này? Có khác gì sự hành hạ cùa Tantalus đâu, giống như một kho báu nằm ngoài sự kiểm soát của nàng.
Dù sao thì điều đó cũng mang lại một chút hạnh phúc. Phải, nàng gặp một chàng trai và tự mình quyết định, và có lẽ rồi mọi sự sẽ rõ ràng hơn. Có lẽ cô gái đó không buồn lắm nếu phải chia tay anh ta. Mà hơn nũa cái việc phải chia tay ấy không lâu đâu. Nhưng riêng bà, Angela Patterson, thì bà lại hy vọng điều đó phải lâu dài? Không biết họ hàng của Rosamund sẽ nghĩ ra những điều quái quỷ gì nếu họ biết về điều này nhỉ?
Tám giờ sáng hôm sau, khi Rosamund còn đang ngủ mê mệt, Mary Warley đi vào phòng y tá, như thói quen thường ngày của bà ta, để hỏi xem đêm trước bệnh nhân ngủ thế nào?
- Rất bình thường - y tá Patterson trả lời một cách điềm tĩnh - Cô ấy bảo với tôi là bà đang cố gắng để bớt dịch vụ phục vụ vào buổi đêm, và tôi sẽ đến làm cả ngày Chủ nhật.
- Đúng thế. Nếu bà bằng lòng. Đó là ý muốn của nó. Nó bảo vối tôi mấy lần là nó không cần y tá trực đêm lắm và bác sỹ Milton đồng ý thử một thời gian xem sao.
- Bà sẽ tới nếu cô ấy bấm chuông gọi chứ?
- Đương nhiên rồi. Tôi ngủ ở trên gác. Tôi đã từng trông nom nó hồi nó còn ở bệnh viện.
Mary Warley đi đến tủ thuốc và nói thêm: “Có lẽ bà nên chỉ cho tôi biết vị trí để các loại thuốc chứ nhỉ. “
- Chiều nay, trước khi cô y tá trông ban ngày về bà nên hỏi cô ấy thì tốt hơn chăng?
- Không, cảm ơn bà, bà Patterson. Tôi muốn hỏi bà kia.
- Cũng được - Angela mở tủ thuốc - Bà có chìa khóa chưa?
- Có rồi.
- Đây là thuốc ngủ. Cô ấy thường uống mỗi lần hai viên.
Mình mong là mọi sự ổn cả, Angela nghĩ trong khi vẫn giới thiệu về các loại thuốc trong tủ. Nói cho cùng, nếu người ta không thể đặt lòng tin vào người có trách nhiệm trong nhà... và trước kia bà ta đã từng trông nom Rosamund... và bà ta là người chịu trách nhiệm chính, thậm chí khi mình hoặc một trong số những người khác đang ở trong nhà... nhưng mọi cái thế cả thôi...
- Prenesol - bà tiếp tục - Những viên thuốc này hòa tan được. Đây là loại thuốc chống bệnh ung thư máu mới nhất mà bác sỹ Milton chỉ định dùng. Tiêm hàng ngày trong hai tuần tiếp theo. Đây là thuốc tiêm dưới da - nhưng cô y tá ban ngày sẽ chịu trách nhiệm tiêm.
Trong bất kỳ trường hợp nào, Angela nghĩ trong khi vẫn tiếp tục giải thích một cách rõ ràng, cũng phải có người này hay người khác phải chịu trách nhiệm trong việc cho Rosamund dùng thuốc chứ, và nếu không phải bà Warley thì phải là y tá ban ngày khi mình không có ở đây. Và cô y tá trực ngày đặc biệt này - Ừ, nếu những gì Rosamund nói là sự thật, thì cô ta có thừa động cơ để thúc đẩy cái chết đến nhanh hơn cũng chẳng khác gì những người bà con của nàng vậy. Như vậy thì chẳng giúp gì được rồi. Cách giải quyết duy nhất là phải đưa Rosamund đến bệnh viện, và Angela Patterson đi đến quyết định rằng đây chính là thời điểm để thực hiện
giải pháp của bà bằng cách nói chuyện với ông Quick, cho dù điều đó có nghĩa là xúc phạm sự tin cậy của Rosamund đối với bà.
Sau cuộc nói chuyện giữa bà và ông Quick. Chiều Chủ nhật, vợ chồng ông bà Warley như thường lệ đi thăm mẹ của Mary thì Robert đến và Angela ra mở cửa trong lúc ông Quick đang ngồi nói chuyện với Rosamund.
Tòa nhà có vẻ rất bình yên. Không hề có một chút mảy may xáo động và đe dọa nào. Có vẻ như Rosamund đã khỏe, Robert nghĩ khi người phụ nữ trung niên mặc bộ đồng phục y tá chào anh bằng giọng hết sức dễ chịu; chưa chừng nàng còn bước xuống từ những bậc thang kia trong chiếc quần bò và áo len, hoặc có lẽ trong bộ váy đỏ sẫm, và nàng sẽ nói, chào anh, Robert, và rồi...
Không, không phải là “và rồi”, Rosamund Morgan, một cô gái trẻ, khỏe mạnh, rất đẹp và rất giàu có sẽ không có tác dụng gì đốì với Robert hết cả.
- Cô ấy thế nào rồi? - anh hỏi.
- Đang rất mong gặp anh. Đi đi, anh biết tôi mà.
Không gì còn có thể tương phản hơn với lần tiếp đón trước, nhưng khi vào đến phòng Rosamund rồi thì cảm giác của anh vẫn như cũ. Giống như trở về nhà, giống như kết thúc một cuộc hành trình dài.
Nàng đang ngồi trong một chiếc ghế bành vàng, quay lại và chìa cả hai tay về phía anh. Anh không thấy ông Quick đang đứng gần giá sách gắn trên tường. Anh rảo bước thẳng đến chỗ Rosamund ngồi và quỳ xuống bên cạnh, nắm lấy tay nàng và đặt lên đó một chiếc hôn nồng nàn. Nàng cúi đầu xuốhg và lướt môi hôn lên tóc anh.
Ông Quick lẳng lặng đi ra và nhẹ nhàng đóng cửa lại. Ông không hề có ý định nghe trộm hay thăm dò, nhưng có lẽ điều này đã xảy ra theo hướng này. Không cuộc nói chuyện và bàn cãi nào với Robert hay Rosamund hoặc với cả hai người có thể mang lại cho ông bằng chứng thuyết phục về sự thật ông đã được nghe hơn là những gì ông đã thấy này. Điều đó làm ông Quick nhớ đến cái chết của nàng Mimi cuối vở La Boheme, một người yêu nhạc thính phòng.
Ông ngồi xuống chiếc ghế tựa cạnh bàn trong phòng y tá và chống tay ôm đầu.
- Tôi e rằng bà nói đúng, bà Patterson ạ.
- Về Rosamund và chàng trai trẻ này ấy à?
- Phải - Ông gục xuống bàn, bỗng chốc trông già hẳn đi, thậm chí còn hơn cả tuổi tám mươi của mình nữa - Nhưng xin bà đừng hỏi tôi phải làm gì bây giờ vì tôi chưa hể có một chút xíu suy nghĩ gì về vấn đề này cà - Ông lấy tay day day mắt như thể đang bị đau đầu. Trong suốt những năm qua, tôi đã lo lắng cho nó, theo dõi nó từng ly từng tý và cố gắng làm đủ mọi việc để giúp đỡ nó, làm cho nó thoải mái và tránh cho nó khỏi phải lo lắng, buồn phiền, nhưng tôi không bao giò mơ tưởng, thậm chí tôi không bao giờ dám hy vọng, dù chỉ là một chút về điều như thế này có thể xảy đến với nó.
Nhưng sự thật không phải vậy, ông nghĩ bụng trong khi hai tay vẫn bóp chặt trán và chằm chằm nhìn lớp vân phoóc-mi-ca xám trên mặt bàn. Mình đã từng mơ ước điều này, mình đã từng mơ thấy nó. Mơ rằng một người đàn ông nào khác sẽ yêu Rosamund không phải vì tiền của nó mà vì chính bản thân nó; không phải vì cái hồi tưởng về quá khứ của nó, mà vì chính bản thân con người thực tại của nó: mỏng manh, yếu đuối, vô dụng và đang gần đất xa trời. Mình đã cầu để một ai đó sẽ thực sự khóc thương nó và mình biết mình sẽ không nhầm nếu phát hiện ra dù chỉ một tia sự thật và tín hiệu của sự thương xót và yêu thương.
Vậy thì tại sao ông không hài lòng khi mà lời cầu nguyện của ông đã đạt được? Vì ông chỉ nghĩ tới Rosamund mà thôi chứ không về người khác. Đối với bất cứ ai yêu Rosamund lúc này đểu phải chịu thiệt thời. Cái tay Rudolph này không thể rũ bỏ vai trò của mình khi màn đã khép lại mà vẫn tiếp tục phải sống, cảm nhận và đau buồn. Và dù ông Quick tự nhủ rằng thật ngớ ngẩn khi tưởng tượng ra rằng dù sao đi nữa ông cũng có một phần trách nhiệm đốì với tình cảnh này, ông cũng không thể trút bỏ quan điểm phi lý đến cùng cực là dù gì đi nữa đây chính là sai lầm của ông.
- Tôi không thấy là ta có thể làm được gì lúc này. Angela Patterson nói - Có lẽ ngoài việc cố thuyết phục để Rosamund vào bệnh viện hoặc đến nhà an dưỡng. Robert có thể đến đấy thăm cô ấy và như thế có lẽ đỡ khó xử hơn cho anh ta và Jane. Và anh ta cũng không phải đối mặt với sự bất nhã của họ hàng Rosamund.
- Nó sẽ không đi đâu - ông Quick trả lời - Nó bảo rằng nó yêu ngôi nhà này và muốn được thấy mùa xuân hoa nở trong vườn và đi dạo cùng Robert khi trời ấm lên. Như vậy liệu có phải là đòi hỏi gì quá không?
Ông nhìn lên Angela Patterson và bà y tá lắc đầu. Không, đó đâu phải là đòi hỏi gì nhiều.
- Em cứ sợ rằng anh có thể không đến - Rosamund nói.
- Sao em lại sợ thế?
- Vì - Nàng dừng lại một chút - Vì em...
Nàng đột nhiên ngừng lại, và khi nói tiếp thì lại là một câu hỏi: "Hôm nọ, anh đã làm gì sau khi ở đây về? "
- Chào tạm biệt bà cô Mary Warley của em và xin phép để lần sau lại được đến thăm em nữa, và sau đó anh đi dạo hàng tiếng đồng hồ ở Hampstead Heath để sắp xếp lại mọi thứ trong đầu.
- Và cuối cùng thì thế nào?
- Cũng vẫn lộn xộn như trước. Anh đã từng yêu Jane biết bao - vì anh đã rất thực sự yêu Jane và đã yêu cô ấy suốt mấy năm qua - và cái cảm giác khi anh thấy em là anh đã từng luôn tìm kiếm em, em là sự yên ổn của anh, hy vọng của anh, chìa khóa tâm hồn anh và sự an toàn của anh. Người ta có thể cùng một lúc yêu hai người được không nhỉ?
- Có vẻ như là được. Có phải đó là kết cục sau khi anh suy nghĩ không?
- Không, mới chỉ là bắt đầu thôi. Anh càng cố để hình dung về nó một cách rõ ràng hơn thì càng nhận ra rằng những gì anh cảm thấy về Jane cứ mờ dần, mờ dần đi và biến mất, còn những gì anh cảm thấy về em cứ mạnh dần, sáng dần và...
- Và rồi sao? - Rosamund nôn nóng hỏi một cách nhẹ nhàng.
- Và rồi anh bất ngờ nhớ đến bệnh tật của em và điều đó như thể có ai đó đánh mạnh vào đầu anh và anh bắt đầu khóc và lảm nhảm như người điên. Hoàn toàn cô đơn ở Hampstead Heath, anh giơ nắm đấm lên trời, và rồi thực sự có cái gì đó rơi xuống đầu anh - Anh nhìn lên cười với nàng - Hóa ra mưa. Mưa dăng mịt mùng.
- Robert. Anh không kịp về trước cơn mưa à?
- Anh đội mưa về, ướt như chuột lột và Jane lôi anh đặt vào giường, nhồi cho anh uống rượu mạnh. Anh chưa từng hắt hơi nhiều như thế bao giờ. Anh đã thực sự lưỡng lự khi đến đây vì anh không muốn để em lây cảm cúm.
Nàng không đáp nhưng anh nhận ra khuôn mặt nàng biến sắc. “Rosamund, tình yêu của anh, anh đã nói gì làm em buồn à?”
- Không có gì đâu - Nàng mỉm cười - Anh nói tiếp đi. Kể cho em nghe về Jane nữa đi, chị ấy không hề nói gì về cuộc phiêu lưu của anh lúc chị ấy ở đây ngày hôm qua. Thực ra, chị ấy nói về anh rất ít. Có lẽ chị ấy vẫn cố lờ đi chuyện anh và chị ấy sống cùng với nhau đấy.
- Ừ, đúng, anh hoàn toàn quên mất. Cô ấy không muốn em biết đâu, nhưng anh biết là em đã đoán được.
- Thế liệu chị ấy có đoán ra rằng anh có cảm tình với em không?
- Anh nghĩ là biết. Cô ấy xử sự rất lạnh nhạt.
- Chị ấy không cần lo lắng. Chị ấy chỉ phải đợi thôi. Cũng giống như những người khác ấy.
Robert đứng dậy, ngồi lên thành ghế và nhẹ nhàng ôm lấy nàng. Nàng mỏng manh và run rẩy như một chú chim nhỏ bị bắt giam.
- Không phải mọi người đâu - anh nói - Anh không đợi điều đó. Nếu em chết anh không muốn sống thêm chút nào nữa. Đó chính là điểu anh đã hét tướng lên trong cơn mưa, lúc ở Heath đấy.
Thoáng chút im lặng, rồi nàng nói: "Robert đáng thương!”
- Chẳng lẽ không có chút hy vọng nào sao? Chữa bệnh bằng đức tin? Hay hành hương đi Lourdes xem sao?
- Anh muốn em thử chữa bệnh bằng đức tin à? Nếu anh muốn, em sẽ thử.
- Nhưng em không thế phải không?
- Em... em nghĩ là em sợ. Em nghĩ là em sợ hy vọng. Anh có hiểu không, anh Robert?
- Anh rất hiểu là đằng khác. Bài học đầu tiên và quan trọng nhất mà anh học được từ cuộc sống là làm thế nào để sốhg mà không cần hy vọng.
Ngay sau đó nàng nói: “Nếu em cảm thấy là em có thể thử chữa bệnh bằng đức tin thì em sẽ báo để anh biết. Bác Patterson sẽ thu xếp việc này. Bác ấy biết một số người. Giờ thì ta có thể quên được điều này đi chưa hả anh? Anh đã giải quyết được các thế cờ trong quyển sách hôm nọ chưa?”
- Cuối cùng thì cũng được, nhưng khó lắm. Em có muốn anh hướng dẫn cho em không?
Anh giải thích các nước đi và Rosamund thốt lên sung sướng khi hiểu được vấn đề, và họ tiếp tục nói chuyện. Mỗi phút trôi qua là mỗi phút sống vì hiện tại, không hề vướng bận vì nỗi sợ hãi hay hy vọng vể tương lai.
Cuốỉ cùng Rosamund nói: “Nếu anh muốn uống trà, em nghĩ là anh sẽ phải tự đi pha lấy. Bác Patterson đã rất tế nhị biến mất rồi.”
Nàng chỉ chỗ cho anh đi lấy trà. Anh trở lại với một khay trà trên tay cùng với mấy dòng nhắn lại của bà Patterson là bà ra ngoài một lát. “Trông cứ như ngôi nhà là của riêng chúng mình ấy?” anh nói thêm.
- Thật đáng yêu làm sao.
Anh phấn khởi đồng ý và cố giữ lại những giây phút tưởng chừng mãi mãi. Điều đó sẽ không xảy ra. Thời gian vùn vụt trôi và nỗi sợ hãi về thời gian trôi quá nhanh chỉ làm cho nó trôi nhanh hơn. Thời khắc những người khác trở về sắp đến, bà y tá, những người họ hàng và khi đó tòa nhà không còn là của riêng Rosamund và anh nữa. Chẳng mấy chốc đã đến lúc anh phải đi. “Lần sau anh tới,” Rosamund nói, “anh sẽ thấy em dậy được và diện thật bảnh, em sẽ nhờ anh đưa em ra bãi cỏ. Được đứng trên cỏ - đã bao giờ anh nghĩ cảm giác ấy kỳ diệu đến thế nào chưa? Cái vững chãi và an toàn của đất mẹ và cái mềm mại của cuộc sống xung quanh.”
- Anh biết điều đó mà không cần phải nghĩ về nó - anh trả lời - Nhưng bây giờ bất cứ khi nào đi dạo trên cỏ anh sẽ nghĩ đến em. Điều đó không có nghĩa là anh không luôn luôn nghĩ về em đâu nhé.
- Em cũng vậy.
Sự thanh bình và tự do sẽ không trở lại, nhưng ít nhất thì họ đã được chia sẻ với nhau những giây phút ngắn ngủi và sẽ mãi còn lưu lại trong họ cái ấn tượng về khoảng thời gian của riêng hai người.
- Thứ Tư nhé - Robert nói.
- Thứ Tư - Rosamund nhắc lại. Ngay mỗi khoảnh khắc hẹn hò đốì với họ cũng đã trở thành một điều kỳ diệu.
- Thứ Tư này tôi sẽ lại đến - Robert nói với Angela Patterson khi gặp bà đợi anh ở phòng y tá.
- Thế thì ta sẽ gặp lại sau nhé. Tôi vừa nhận được điện thoại từ công ty gọi đến hỏi liệu tôi có làm việc vào ban ngày được không.
- Ban ngày? - phải mất một hai giây anh mới hiểu được thông tin đó nghĩa là gì.
- Cô Jane bạn anh chưa nói với anh là cô ấy đã đề nghị được chuyển sang làm việc khác à?
- Vâng. Dĩ nhiên rồi.
Jane đã bảo anh chưa nhỉ? Chẳng nhẽ anh đãng trí đến mức không nhớ nổi điều này ư? Hay là cô ấy ngại không muốn nói cho anh biết vì sợ lại tiếp tục phải tranh luận? Hay chỉ đơn thuần nghĩ là sẽ dễ chịu hơn cho cả hai nếu anh tự biết là bằng cách này cô không còn phục vụ cho Rosamund nữa? Anh bị thuyết phục bởi ý nghĩ là Jane đang cố làm cho họ đỡ khó xử hơn, và một ngày nào đó, khi sự điên rồ hiện tại này qua di, anh có thể bày tỏ với cô là anh rất biết ơn.
Nhưng hiện giờ thì họ vẫn phải tiếp tục sống với nhau và cùng thận trọng với nhau, và như Rosamund đã nói, tất cả những gì Jane cần làm là chờ đợi. Cô thậm chí còn có thể kiếm được chút ít tiền vì Rosamund vừa thích cô vừa cảm thấy có lỗi đốỉ với cô. Nhưng đó là một trong những điểu mà tốt nhất là không nên nghĩ đến, và rõ ràng là không nên nói đến. Thực ra có một số điều đáng sợ mà không được nói với Rosamund hoặc Jane, hoặc với cả hai người, và may mắn thay, Robert nghĩ, cuộc sống đã dạy anh không chỉ về những hiểm họa của hy vọng mà còn về sự cần thiết phải cẩn trọng.
Ý nghĩ bất chợt về việc không muốn để Rosamund bị lây cảm lạnh là một ví dụ. Đó là điều mà người ta có thể nói một cách không cố ý. Nhưng đối với Rosamund, việc mắc cảm lạnh sẽ có nghĩa là nhiệt độ tăng hoặc giảm đột ngột, điều đó có nghĩa là sẽ liên quan đến vấn đề sống chết, vì căn bệnh của nàng không cho phép nàng có một chút khả năng đề kháng nào, thậm chí với sự lây nhiễm nhẹ nhất.
Ý nghĩ đó thật là kinh khủng, như thể một người đang cầm cả một kho báu vô giá trong một cái vỏ trứng.
Robert đi ra cổng trước của tòa nhà Willoughby, vừa đi vừa chìm đắm suy nghĩ đến nỗi mà anh không thấy một người đàn ông bước xuống từ chiếc ô tô nhỏ đậu ngoài cổng. Ông Quick đã phải gọi anh đến hai lần trước khi anh ngẩng lên.