Nếu mặt biển mãi mãi bình lặng, chắc chắn những thủy thủ tài ba sẽ chẳng bao giờ có mặt trên đời.

Ngạn ngữ Anh

 
 
 
 
 
Tác giả: Herman Wouk
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 42
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1585 / 26
Cập nhật: 2015-09-18 09:02:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5: Lệnh Bổ Nhiệm Willie Keith
gày hôm sau, Chủ nhật, trời thật đẹp, nắng chan hòa. Bầu trời sáng trong không một gợn mây. SVSQ nhộn nhịp phấn khởi, vì hôm nay là ngày thao diễn toàn thể sinh viên tại trường đại học Columbia. Cuộc diễn hành được hoạch định theo lệnh của đô đốc chỉ huy Trưởng Hải quân khu III.
Các tiểu đoàn sinh viên sĩ quan thuộc các trại Johnson và John Jay được nhập vào tiểu đoàn trại Furnald Hall lập thành một đội binh gồm 2,500 tân sinh viên sĩ quan Hải quân. Sau buổi điểm tâm, tất cả sinh viên ba trại thay quân phục màu tím, nai nịt súng ống đầy đủ, xếp hàng trong công trường rộng mênh mông. Từng sinh viên một được các vị tiểu đoàn trường thanh tra kỹ lưỡng. theo sau mỗi vị có một thư ký cầm bút chì và cuốn sổ sẵn sàng ghi các điểm phạt như cổ áo có vết dơ, giày không bóng như gương, hình của các vị thanh tra phải phản chiếu lấp lánh trên đó, tóc dài hơn tiêu chuẩn một phần nhỏ một phân. Thanh tra đến sinh viên nào mà ông ta phất tay nhẹ ra đàng sau một cái là người thư ký ghi ngay vào sổ năm điểm phạt. Willie bị phất tay. Thế là tổng số điểm phạt Willie nhận được từ ngày nhập học đã lên tới con số 25, đứng đầu sổ trong Liên đoàn Sinh viên. Người thứ nhì mới có bảy điểm.
Sau khi thanh tra xong, ban quân nhạc sinh viên với 60 nhạc công đủ lại nhạc khí trổi các khúc nhạc quân hành. Quân và hiệu kỳ đua bay phấp phới trên cán do những toán hầu tá dẫn đầu. bên ngoài hàng rào thao trường hàng ngàn người đứng xem, phụ huynh, người tình, già trẻ lớn bé, quần áo, nón dù đủ màu sặc sỡ.
Hàng hàng lớp lop lưỡi lê phản chiếu ánh mặt trời lấp lánh trên mũi súng nhịpo nhàng theo bước chân sinh viên tiến vào thao trường. những hàng quân ngang dọc thẳng tắp nhịp nhàng, mũ trắng đai vài rực rỡ, cầu vai vuông màu tím làm cho các khuôn mặt sinh viên đã khôi ngô lại càng quắc thước hơn. nhìn vào từng khuôn mặt cá nhân người ta chỉ thấy nét sạm nắng quân trường, những khuôn mặt măng sữa lo lo sợ sợ, nhưng nhìn vào cả đoàn sinh viên, người ta thấy nhuệ khí và tiềm năng quân sự đang nung nấu, ngùn ngụt bốc lên cao, hòa cùng với những giọt nắng đang lung linh trải xuống làm thành một khối đằng đằng uy dũng.
Bỗng ban quân nhạc trổi khúc Khai quân hiệu, rồi Thượng cấp võ. Sau đó một tiếng hô vang lên từ mấy chiếc loa phóng thanh gắn trên các cột đèn làm rung động cả thao trường "Nghiêm! Súng chào! Bắt!"
2500 cây súng được 2500 bàn tay đeo găng trắng vỗ vào bá súng, bắt vào vị trí chào cùng một nhịp. vị đô đốc tiến ra thao trường, theo sau là mấy hàng sĩ quan cao cấp dáng dấp thảnh thơi giữ khoảng cách với đô đốc tượng trưng cho uy thế cấp bực đo bằng số lằn kim tuyến vàng óng ánh trên tay áo và trên cầu vai. Thiếu úy Brain đi theo hàng sau chót, cũng phì phà thuốc lá giống các vị sĩ quan cao cấp khác, nhưng hối hả dụi tắt ngay khi thấy đô đốc tắt thuốc.
Vị đô đốc thấp người, tóc hoa râm, nghiêm nghị, phát biểu huấn từ, nhắn nhủ liên đoàn sinhviên mấy câu ngắn gọn và lịch sự. sau đó buổi thao diễn bắt đầu. nhạc khúc quân hành trổi lên. Liên đoàn sinh viên bước đi những bước thật nhịp nhàng, oai hùng và tự tin, hãnh diện, thao diễn các hướng đi, các thể múa súng. Khán giả vỗ tay hoan hô nhiệt liệt. bên ngoài hàng rào, các chú bé con hào hứng, thích thú, bắt chước các điệu bộ, cách thao diễn của sinh viên khiến đô đốc chủ tọa chú ý nhin, mặt ông lộ vẻ thật vui, khiến cho ban giáo sư vốn hàng ngày nghiêm chỉnh ý tứ, nay cũng thoải mái nói cười hồn nhiên. cạnh hàng rào là những chiếc xe vận tải trên đặt những máy truyền hình của các hãng vô tuyến thu hình để làm tài liệu.
Willie bước theo nhịp bước của tiểu đoàn anh, trí óc nghĩ đến May và các điểm xấu mình đã bị lãnh. Willie chẳng thiết tha gì đến ai, hoặc điều gì, ngoại trừ sự chú ý cố gắng để không lãnh thêm điểm xấu nào nữa. willie cố gắng đi thẳng lưng, mũi súng giữ thẳng góc độ cùng với đoàn. Nhạc quân hành và sự thao diễn uy nghi của đoàn quân làm chàng kính trọng và hãnh diện là một thành phần trong đó. Willie tự hứa rằng anh sẽ trở nên một sinh viên có tác phong nhất, đáng ngưỡng mộ nhất, và gương mẫu nhất tiểu đoàn Furnald Hall.
Quân nhạc trổi lên điệu nhạc Hải quân hành khúc Anchors Aweigh. Sau đó ngưng rồi đổ từng hồi như báo hiệu cuộc thao diễn sắp sửa kết thúc. Tiểu đoàn của Willie tiến về phía hàng rào, chuẩn bị đổi hướng để ra khỏi thao trường. Willie bước quanh chỗ rẽ, mắt hình hàng đi, giữ đúng vị trí. Mắt Willie nhìn thẳng đàng trước một lần nữa, thì thấy May Wynn đứng phía bên kia hàng rào, cách chàng khoảng độ sáu thước, ngay chính thẳng trước mặt mình. nàng khoác áo lông màu đen đang mỉm cười vẫy chàng. Nàng hét to:
- Willie! Willie! Em đây nè! May Wynn của anh đây nè! Em xin lỗi anh nhé!
Bỗng có tiếng Roland Keefer hô:
- đổi hướng trái, BƯỚC!
cùng lúc ấy tiểu đoàn Johnson Hall vượt qua và người chỉ huy cũng hô:
- đổi hướng phải, BƯỚC!
Willie mắt dán vào May ngất ngây, đầu óc tê liệt. thay vì đổi hướng trái theo lệnh của Keefer, anh đổi hướng sang phải theo lệnh của tiểu đoàn Johnson Hall. Thế là Willie quay ngoặt ra khỏi tiểu đoàn của mình. trong khoảnh khắc hàng sinh viên của Johnson Hall vừa tiến tới tách Willie khỏi tiểu đoàn Furnald Hall. Willie đứng lại sau khi nhảy vào chỗ trống và nhận ra là anh ta có một mình. một dãy máy quay phim theo sát đàng sau, tất cả hình như quay từng cử chỉ của chàng. Willie hoảng hốt liếc nhìn xung quanh. Khi hàng sinh viên cuối cùng của Johnson Hall qua khỏi chàng, Willie nhìn thấy tiểu đoàn của anh đang đi xa chàng, xa tít cuối thao trường phía bên kia bãi cỏ úa trống trơn. Cứ nghe mỗi một tiếng kèn tiếng trống, Willie càng luống cuống thêm. Muốn chạy về vị trí trong hàng quân của mình, chàng phải vượt qua một khoảng trống ngay trước tầm mắt của đô đốc. Đứng trơ ra đấy thêm một giây nữa cũng không thể được. khán giả đã bắt đầu chế giễu la ó chàng. Một cách tuyệt vọng, chàng lẩn vào hàng quân của Johnson Hall vừa vượt qua chàng để ra lối ra đối diện với tiểu đoàn Furnald Hall. Sinh viên đi đàng sau chàng la:
- Ở đâu nhào vô đây làm gì anh chàng cà chớn này?
Willie xui xẻo nhào vô toán này toàn những anh cao nghệu như voi, cao nhất tiểu đoàn John Jay. Willie tương đối thấp mà nhào vô hàng này lại là hàng đầu coi không được chút nào. nhưng lúc đó đã quá trễ. Willie không còn chọn lựa nào khác là tiếp tục bước.
- Cút ra khỏi hàng này đi, khỉ con! Không tao đá vỡ đít bây giờ!
Ra đến cổng, hàng này ứ lại và trở nên mất trật tự. Willie quay vội lại và nói với người đàng sau:
- Xin anh thông cảm, tôi bị lạc khỏi tiểu đoàn. Anh có muốn tôi bị đuổi khỏi Hải quân không?
Anh này không nói gì nữa. hàng quân đi đến John Jay. Vừa vào khỏi cổng, sinh viên tan hàng, nói cười ồn ào trong khi túa lên cầu thang. Willie còn lại một mình trên hành lang, lo lắng ngó những cúp thể thao cũ mèm trong tủ kính. Willie chờ cho 15 phút trôi qua, lảng vảng chỗ này chỗ nọ để tránh không cho sĩ quan và sinh viên trực nhật trông thấy. không khí nhộn nhịp của cuộc thao diễn đã lắng xuống. hành lang yên tĩnh trở lại. các lối ra đều đã được khóa lại. Willie đành phải bước đến cửa có người gác.
- đứng lại!
Willie đứng lại theo lệnh của sinhviên trực đeo băng màu vàng trên cánh tay. Xa đó mấy bước một thiếu úy sĩ quan trực ngồi tại bàn coi giấy tờ.
- Sinh viên Willie Seward Keith thi hành công vụ.
- Cho biết công vụ gì?
- Tôi bị lạc mất phiếu kiểm kê súng.
Sinh viên trực cầm bảng ghi tên ra vào lên coi:
- Anh không có tên trong sổ nhập trại, Keith.
- Tôi vào lúc lộn xộn khi mới thao diễn xong, nên quên không ghi sổ. xin lỗi.
- Cho coi thẻ ra vào.
Đây là lò xo của cái bẫy, Willie biết thế. chàng oán trách luật lệ quá khắt khe của hải quân. Chàng rút bóp và rút hình của May cho sinh viên trực xem, tấm hình của May Wynn đang vẫy tay và cười trên lưng ngựa gỗ. Willie thì thầm:
- Anh biết câu chuyện thế nào rồi, tôi chỉ có cái này thôi. Nếu anh làm khó thì tôi sẽ bị đuổi ngay.
Sinh viên trực mở to mắt ngạc nhiên. hắn liếc nhìn về phía anh thiếu úy, rồi đứng thẳng người chào:
- Hợp lệnh xuất trại, Keith.
- Tuân lệnh.
Willie chào và tiến ra trước ánh nắng chiều tà. Đây là một kẽ hở trường quy, mà tài ba quân sự không bao giờ khám phá ra. Sự thông cảm và giúp đỡ nhau trong hoàn cảnh xui xẻo, thất thế của những người đồng hội đồng thuyền.
Willie ngẫm nghĩ, từ đó mà về Furnald Hall có ba ngả: ngả thứ nhất là băng ngang qua thao trường, nhưng lối này thì trống không, lộ liễu quá. Ngả thứ hai là len lỏi qua đuờng phố, ngả này thì quanh co và ra ngoài phạm vi quân trường. ngả thứ ba dọc theo lối đi lót sỏi trước cửa thư viện. Willie chọn ngả thứ ba này. Được một quãng thì gặp ngay toán sinh viên đang xếp dọn bàn ghế trên thềm thư viện, chỗ làm khán đài cho quan khách và thượng cấp ngồi dự tiệc trong buổi lễ. Willie thoáng có ý định nhập vào bọn dọn dẹp bàn ghế này. Nhưng toán này mặc đồ vàng làm việc. họ nhìn chàng mặc quân phục đại lễ bằng những cặp mắt sững sờ ngạc nhiên như một vật quái đản. chàng chạy nhanh ra khỏi đám này. Chàng đi theo con đường trước mặt dẫn tới thẳng Furnald Hall. Bỗng có tiếng kêu:
- SVSQ Keith, phải không nhỉ?
Willie quay đầu ngơ ngác và kinh hãi nhận ra giọng nói đó. Thiếu úy Brain, đang ngồi hút thuốc trên cái ghế vàng kê nấp sau cái cột đá trước cửa thư viện. anh ta vứt điếu thuốc xuống đất, lấy mũi giày dí cho tắt rồi đứng dậy.
- SVSQ Keith, anh có thể làm on giải thích được cái vụ tại sao anh ra khỏi phòng và lang thang trong quân phục đại lễ trong giờ học bài này đây?
- Dạ không - Willie trả lời dứt khoát và như cố tình.
- "Dạ không", Giỏi nhỉ! Sinh viên Keith, anh quyết định rõ ràng cho những điều mày kỷ luật trong chấp nhận được
Thiếu úy Brain mỉm cười, nụ cười thèm muốn như mèo thấy chuột, như ăn mày đói trông thấy tỏi gà chiên!
- SVSQ Auerbach hãy trông toán dọn bàn ghế cho tôi.
- Dạ vâng.
- SVSQ Keith, anh đi theo tôi.
Willie trở trại Furnald Hall dưới sự dẫn độ của thiếu úy Brain. Anh ta đến bàn giấy sĩ quan trực nhật, lúc đó lại là thiếu úy Acres. sVSQ trực nhật nhìn Willie đầy vẻ kinh hãi và lo sợ giùm. Lời đồn về Willie đã lãnh quá nhiều điểm xấu khắp trường ai cũng biết. cái lỗi tày trời ngày hôm nay nữa làm mọi người vô cùng lo sợ cho Willie. Mọi người như đang qua một cơn ác mộng. thiếu úy Acres đứng than:
- Trời đất ơi! Lại Willie Keith nữa rồi!
Thiếu úy Brain nói:
- Cũng hắn. cũng vẫn SVSQ Keith, sinh viên gương mẫu quân phong quân kỷ. ra ngoài không mặc đúng quân phục. vắng mặt không có phép. Vi phạm trong giờ học không có lý do chính đáng.
- Wilie kể như đời tàn hôm nay - Acres nói.
- Chắc chắn rồi. tôi cũng tội nghiệp cho anh ta. Nhưng rõ ràng tôi không thể ém chuyện này đi được.
- Dĩ nhiên rồi.
Acres nhìn Willie tò mò thương hại hỏi:
- Bộ anh không thích Hải quân à?
- Tôi thích hải quân lắm chứ. nhưng tôi gặp nhiều xui xẻo quá.
Acres dùng một tay giở nón ra và gãi đầu bằng ngón tay cái bàn tay đang cầm nón, đồng thời nhìn Brain ngần ngại:
- Hay là chúng ta chỉ nên dẫn độ anh ta lên chín từng lầu là đủ?
- Anh là sĩ quan trực - Brain nói theo đúng quân luật - Nhiều sinh viên đã biết chuyện này rồi, tôi biết rằng qua cửa sổ, Chỉ huy phó nhìn thấy hết rồi.
Acres gật đầu, anh đội nón ngay ngắn lại trong khi Brain bước đi. Acres nói với Willie:
- Keith, thôi vậy là hết đường rồi, chúng ta đi thôi.
Hai người đứng lại bên ngoài cửa phòng Chỉ huy phó. Acres nói nhỏ:
- Giữa anh và tôi thôi, Keith, nông nỗi xảy ra làm sao thế?
Giọng nói thân thiết đầy thiện cảm của Acres trong khoảng khắc cái khác biệt trong quân phục của hai người dường như tan biến, chỉ còn lại hai người thanh niên cùng trang lứa, tâm sự với nhau. Lòng Willie tràn ngập một mầu hồng. bỗng nhiên Willie có một cảm giác rõ ràng cảm thấy như trong thế giới kỳ ảo khi bước vào Thế giới Alice đang lạc vào trong Xứ Gương Soi (Looking Glass Land), trong đó mọi cảnh vật đều méo mó một cách kỳ diệu, giống như truyện của Alice, sau khi Alice chỉ vượt qua một cánh cửa mong manh. Và chàng vẫn còn đây, sức khỏe dồi dào, mặt trời vẫn nắng ấm chan hòa. Và bên ngoài khuôn viên của trường, chỉ cách vài chục bước chân, đó là Broadway náo nhiệt mà chuyện bực mình của chàng nếu ở đó chỉ là chuyện nhỏ, khôi hài. Chỉ cách nhau vài bước. nhưng cái khổ của chàng là bây giờ anh chàng lại ở tại Quân trường Furnald Hall, bên kia cánh cửa là
Broadway náo nhiệt. Đời thực sự như chàng đang là một diễn viên trong một hí trường sân khấu có những luật chơi. Chàng đã trớ trêu vi phạm một vài nguyên tắc trong luật chơi, và chàng sắp sửa bị ra tòa để nhận lãnh phán quyết chung thẩm.
Nhưng vở tuồng vô nghĩa lý này lại là cuộc đời trên thực tế. Đời sống dạy người ta rằng ở bầu phải tròn, ở ống phải dài, phải tuân theo một số quy tắc đã được đặt ra. Và chàng phải thực sự đối đầu với nó, và nó nghĩa là vào một lúc nào đó thân xác chàng có thể sẽ phải chở qua Thái Bình Dương trong bộ quân phục xanh Hải quân, hay chở qua đại Tây Dương trong bộ đồ trận Bộ Binh. Ý nghĩ này làm chàng rất bực bội. willie hỏi lại Acres:
- Vậy có gì khác nhau đâu nhỉ? Tôi rất cảm ơn được tâm sự với anh.
Thiếu úy Acres để cho sự thân thiện qua đi, và trở lại với thực tại.
- Trung tá Merton là người tốt. cứ trình bày sự thực với ông ấy. anh có nhiều hy vọng có thể qua khỏi.
Acres vừa nói vừa gõ cửa.
Trung tá Merton, có cái đầu hơi tròn, tóc cứng, nâu, mặt đỏ, ngồi ở bàn giấy hướng nhìn thẳng ra cửa, một phần che khuất sau cái máy pha cà phê.
- Vào đi Acres.
- Báo cáo Trung tá, lại là SVSQ Keith.
Trung tá Merton đưa mắt nghiêm nghị nhìn Keith qua máy pha cà phê:
- Trời ơi, lần này là chuyện gì nào?
Acres báo cáo sự tình, tội danh.
Trung tá Merton gật đầu, cho phép Acres lui ra, rồi khóa cửa, bật máy đàm thoại liên văn phòng:
- Tôi đang bận và không muốn bị gián đoạn. tôi không nhận điện thoại cũng như không tiếp khách cho đến khi xong việc.
- Dạ vâng.
Trung tá Merton rót cà phê vào tách:
- Cà phê, Keith?
- Dạ không, thưa trung tá.
Willie trả lời, đầu gối thì run.
- Làm một ly cho tỉnh đi. Đường hay sữa?
- Dạ cà phê đen thôi ạ.
- Ngồi xuống nào.
- Cảm ơn trung tá.
Willie cảm thấy lo sợ khi thấy ông ta lịch sự nhã nhặn thế này hơn là thấy ông ta nổi giận dữ dằn. giống như thể ly cà phê là bữa ăn cuối cùng của tử tội trước khi bước lên đoạn đầu đài.
Trung tá Merton nhâm nhi ly cà phê trong yên lặng mấy phút dài vô tận. ông là một sĩ quan Trừ bị. trong thời bình, ông ta làm Giám đốc thương mại cho một hãng bảo hiểm. ông ta ham thích bơi thuyền, và hàng tuần khi trình diện thi hành nghĩa vụ quân sự trong lực lượng Hải quân Trừ bị. bà vợ ông ta trước đây thường than phiền ông ta phí phạm quá nhiều thì giờ cho Hải quân. Nhưng cuộc chiến xảy ra đã biện minh cho ông ấy. ông ấy đã xung vào hiện dịch và gia đình hiện nay rất hãnh diện về ông đã đeo ba vạch vàng. Sau cùng, ông ta nói chậm rãi:
- Keith, anh đã đặt tôi vào cương vị phải xin lỗi anh vì luật lệ quá cứng ngắc của Hải quân. Tổng số điểm phạt ba lỗi vi phạm mới, cộng với số điểm 25 cũ đã thừa sức loại anh ra khỏi Hải quân.
- Tôi biết, thưa trung tá.
- Những điểm phạt quy định rất hợp lý. Cấp trên đã cân nhắc kỹ lưỡng. ai mà không giữ gìn được trong giới hạn hình phạt ấy không thể ở trong Hải quân được.
- Tôi hiểu, thưa Trung tá.
- Ngoại trừ - trung tá Merton ngưng lại, nhấp một hớp cà phê rồi tiếp - ngoại trừ trường hợp vô cùng đặc biệt, một trong một triệu lần xảy ra. Keith, chuyện gì đã xảy ra cho anh?
Đâu có còn gì để mất mát nữa, đây là cơ hội chót. Lại nhớ lời Acres, nhắc, Willie thành thực tuôn ra những rắc rối với May Wynn, kể cả việc May xuất hiện phía bên kia hàng rào làm Willie bước theo hàng quân khác. người Trung tá nghiêm nghị chăm chú nghe. Khi Willie kể xong, ông chấp hai bàn tay lại, các ngón tay xiết chặt vào nhau, chậm dãi:
- Tóm lại, anh nói rằng vì cô gái mà anh bước lộn như thế nên mới gây nên cớ sự phải không nào?
- Thưa đúng vậy. nhưng lỗi tại tôi, chứ không phải lỗi cô ấy.
Trung tá Merton hỏi:
- Anh là sinh viên đã làm bài thi xuất sắc nhất trường về đề thi "Bạc đạn không ma sát" có phải không?
- Dạ đúng, thưa trung tá.
- đó là một câu hỏi độc ác, nhằm đánh rớt tất cả, ngoại trừ sinh viên xuất sắc nhất. Keith, Hải quân không thể để mất một người có bộ óc thông minh như vậy. anh thực đã làm khó chúng tôi.
Hy vọng của Willie lóe lên rồi lại tắt ngấm. vị Trung tá nói tiếp:
- Giả thử rằng tôi sẽ cho anh tổng cộng 48 điểm phạt và cấm trại anh cho tới ngày mãn khóa, liệu anh có ráng đậu được không?
- Tôi muốn cố gắng.
- Bất cứ một lỗi gì cũng loại anh ra khỏi Hải quân. Giày không bóng, tóc không ngắn, giường không thẳng… Mọi rủi ro đều nhận chìm anh, dù rằng vào một ngày trước ngày mãn khóa. Tôi đã cho nhiều người "đi tầu ngầm" khi họ đã đeo cấp hiệu thiếu úy. Anh sẽ không được phép đi bờ với cô May Wynn trong ba tháng. Anh có chắc rằng anh chịu nổi ngần ấy thứ cực hình không?
- Dạ được, thưa trung tá.
- Tại sao?
Keith ngẫm nghĩ "Ờ mà tại sao nhỉ" Ngay cả việc chuyển sang bộ binh cũng còn đỡ hơn la ở lại Hải quân chịu hình phạt như thế này. Sau cùng chàng đáp:
- Tôi chưa bao giờ thất bại điều gì mà tôi đã quyết tâm làm. tôi cũng chưa bao giờ gặp những thử thách thật khó khăn, thực là như vậy. lần này sẽ cho tôi biết rõ ràng tôi có giá trị gì không.
- Tốt lắm, anh hãy ráng tự lo liệu và nghiêm chỉnh nghe lệnh.
Willie đứng nghiêm. Động tác này xác nhận việc anh được nhận ở lại với Hải quân.
Hải quân trung tá Merton tuyên án với giọng khô khan, cay đắng:
- 23 điểm phạt và cấm trại cho đến ngày mãn khóa.
- Cảm ơn Trung tá.
Willie ra khỏi văn phòng. Nhiều việc đã được giải quyết xong. Willie chịu ơn trung tá Merton. Khi về đến phòng mình trên lầu 10, Willie giữ im lặng khiến Keefer và Keggs cũng lặng im, không dám hỏi han gì. Willie tung mình trên đống sách vở, vừa hăng hái vừa thù hận.
Đêm đó chàng viết một bức thư dài cho May. Trong thư, Willie hứa rằng khi mãn hạn cấm trại, việc đầu tiên là chàng sẽ tìm nàng, nếu nàng còn muốn gặp chàng. Willie cũng không đả động gì tới việc cưới xin.
Sáng hôm sau, chàng thức dậy sớm trước hai giờ, cùng với Keggs. Chàng mở sách ra học như điên, nào là vũ khí, chiến thuật, hải pháo, hàng hải và truyền tin.
Trường có giờ thăm viếng hàng ngày buổi chiều từ 5 giờ đến 5:30. Trong giờ này sinh viên có thể tiếp cha mẹ hay người yêu tại phòng khách hoặc trong khu công viên trước mặt trường. Willie gạo bài trong những giờ đó, nhưng chàng xuống dưới nhà mua thuốc lá tại máy bán đồ tự động. chàng ngạc nhiên thấy cha chàng ngồi trên ghế bọc da kê ở góc phòng. Cây gậy chống của ông để ngang hai đầu gối, đầu thì tựa trên cánh tay một cách mệt mỏi, mắt nhắm chặt.
- Ba!
Bác sĩ Keith mở mắt và mừng rỡ, vẻ mệt mỏi biến ngay đi.
- Má đâu Ba?
- Má con có buổi họp hội viên tại viện bảo tàng. Có vài bệnh nhân hơi bực mình với Ba vì Ba phải đóng cửa phòng mạch. nhưng Willie ạ, có thế bây giờ Ba mới ở đây đây.
- Cảm ơn Ba đã đến thăm con. Ngón chân của Ba bây giờ thế nào?
- Cũng vậy.."chiến hạm" Furnald tốt nhỉ?
- Mời Ba đi dạo quanh đây, con sẽ chỉ cho Ba xem!
- Thôi, ngồi nói chuyện được rồi. con kể cho Ba nghe.
Willie giảng cho cha chàng nghe ý nghĩa của những lá cờ màu sắc theo mẫu tự A B C của Hải quân treo trên những sợi dây căng từ trần nhà ra đến công viên. Willie giải thích cho chàng nghe đặc tính của khẩu hải pháo 127 ly đặt trang trí giữa sảnh đường. bác sĩ Keith khen:
- Con học chóng thế.
- đó là giỏi nói thôi, Ba ạ. Lên chiến hạm, chắc chắn con sẽ bị lạc mất!
- Không khó khăn nhiều như con tưởng đâu. Việc học hành của con thế nào?
Willie ngập ngừng. chàng cảm thấy có dịp cho chàng chàng biết về sự xui xẻo của mình hơn là cho mẹ biết. chàng không thể đoán là nhận được tin ấy mẹ chàng sẽ có phản ứng dữ dội đến mức nào! chàng nghĩ báo tin xấu đó với đàn ông dễ hơn. chàng phác họa câu chuyện để kẻ cho ông cụ nghe, mà không nói đến phần May, người yêu của hoặc dính líu vào. Ông cụ Keith rít xì gà, lắng nghe và nhìn Willie như thể biết được câu chuyện qua vẻ mặt của con trai hơn là những điều Willie đã kể.
- Chuyện xui nhỉ.
- Xui thật Ba ạ.
- Con nghĩ con có thể vượt qua những khó khăn đó được không?
- Nếu do con cả, con sẽ làm được. con thường nghĩ con cũng thông minh nhanh nhẹn lắm. nhưng bây giờ không biết con thuộc loại nào, giỏi hay dở. con tò mò hơn là lo lắng.
- Con còn thích làm Sĩ quan Hải quân không?
- Con thích. Con biết con không thể trở nên sĩ quan sáng giá của hải quân cỡ như đô đốc John Paul. Nhưng con không ngờ phải rơi vào cảnh khó khăn này.
- Má có nói với con về cậu Lloyd chưa?
- Chuyện gì về cậu Lloyd thế Ba?
- Bạn của cậu ấy làm đại tá bên Bộ binh. Sự quen biết của cậu hầu như chắc chắn có thể kéo con ra khỏi Hải quân và trở thành sì quan bộ binh. Má con đang tìm cách nhờ cậu ấy giúp đấy.
- Con đâu có biết chuyện này.
- Chuyện xảy ra cuối tuần qua. Con biết tánh má con đó, và má cưng con đến thế nào. bà ấy muốn lo tất cả mọi chuyện xong xuôi, rồi mới để lên dĩa dâng cho mình.
Willie ngước nhìn qua cửa sổ. nhiều sinh viên đang ăn trưa ngoài nắng trước tòa nhà
- Nếu con bị đánh trượt, con vẫn có thể trở thành sĩ quan bộ binh không Ba?
- Ba nghĩ rằng chuyện ấy lo lúc nào mà chẳng được. có thể là khi rớt còn làm cho việc qua bộ binh nhanh chóng hơn là khác.
- Con muốn xin Ba giúp con một việc.
- Dĩ nhiên, con nói đi.
- Xin Ba nói lại với má, càng dịu ngọt càng tốt Ba ạ, bảo má xin cậu Lloyd hoãn việc lo cho con.
- đừng quyết định hấp tấp.
- Con muốn như vậy, Ba ạ.
- Mình cứ giữ chuyện đó để phòng hờ, con biết không?
- Con không muốn, cảm ơn Ba.
- Con có nhièu cơ nguy bị trượt và bị thuyên chuyển ra mặt trận Thái Bình Dương.
- Con cầu mong càng sớm biết được như thể.
- Giả thử con bị loại trong tuần tới, một cái cổ áo dơ thôi cũng đủ lý do rồi, Willie ạ.
- Nếu con bị trượt, con đi thủy thủ.
Willie thốt ra như thế, mà không có chủ đích từ trước.
Hồi chuông báo hết giờ thăm viếng nổi lên. Bác sĩ Keith nhìn quanh và thấy khách viếng thăm lần lượt ra về. ông cụ chống gậy đứng lên khó khăn, làm Willie cau mặt lo lắng:
- Chân ba không được vững hả Ba?
- Ba còn sống mà - ông cụ cười, nắm tay con mà không tựa vào, hai bố con đi ra ngoài cửa. ông nói:
- Thôi nhé, giã biệt tù nhân của trại Furnald. Ba sẽ lựa lời nói cho Má biết ý định của con.
- Má vẫn có thể đến thăm con tại đây. Và con hy vọng Ba cũng vậy.
Đến cửa, ông cụ ngừng lại nói:
- Ba không thể không nói rằng Ba rất ngạc nhiên thấy con gắn bó với Hải quân đến thế.
- Con không tận tụy với Hải quân đâu. Nếu ba muốn biết, những điều con học con thấy như là những điều vô bổ. những luật lệ, những quy chế, sáo ngữ làm con có cảm thấy giống như là chuyện khôi hài. Ý tưởng của người ta sử dụng cuộc đời họ trong niềm tin tưởng giả tạo làm nản chí con. Con thường cũng đã nghĩ con ưa thích bộ binh hơn. nhưng nay con tin rằng cả hải quân và bộ binh đều cùng một thứ quan niệm và hành xử chẳng khác nhau là mấy. con chẳng cần. con đã chọn hải quân. Con sẽ phục vụ trong hải quân cho hết trận chiến này.
- Con có cần tiền không?
- Thuốc lá ở đây rẻ, lại không thuế.
Willie mỉm cười láu lỉnh.
Ông cụ nắm tay con thật lâu.
- Ba về đây. Những điều con nói về Hải quân có thể đúng. Nhưng ba ước rằng ba được làm một người bạn chung phòng với con.
- được thế thì tuyệt vời quá. Con cảm ơn ba. nhưng ba ở Manhasset giúp cho cuộc chiến nhiều hơn.
- Ba cố gắng nghĩ như thế. thôi, ba về!
Nhìn đàng sau hình ảnh ông cụ chống gậy bước đi khó khăn, Willie thương cha và nghĩ rằng đáng lẽ trước đây mình phải chuyện trò với cha mình nhiều hơn.
Những tuần lễ sau đó, May thường đến thăm Willie. Nàng có thái độ như hối lỗi và an ủi để đền bù. Cô nàng để ý thấy ngày nào mà mẹ Willie có thể đến thăm Willie thì nàng không đến. có hai lần Willie thấy May đã bước vào cổng trại, nhưng thấy mẹ chàng đang nói chuyện với chàng, May kín đáo vẫy tay chào chàng rồi quay trở ra. Đến tháng Hai dương lịch nàng không thường đến thăm chàng nữa. may ghi tên học ở trường đại học Hunter, và có những lớp học muộn ban tối. thỉnh thoảng nàng bỏ một vài buổi học đến thăm chàng. Willie lo lắng thấy May đi học lại. Đến khi gặp nhau, May cười giải thích:
- Anh đừng có lo, tất cả qua rồi! em đi học cho em chứ không vì anh đâu! Em nhận được một ảnh hưởng tốt nơi anh là sự học để mở mang trí thức. thế nên em đã quyết định đi học lại để quẳng cái ngu dôt ra khỏi đời em.
Phần Willie, chàng quyết chí chăm học và cố gắng giữ gìn cho thân phận bấp bênh của mình. các bài thi chàng làm đều có điểm cao, nâng thứ bậc xếp hạng của chàng vào nhóm các sinh viên đứng đầu. thoạt đầu chàng quyết tâm đạt mục tiêu là đừng đầu lớp. nhưng chàng khám phá ra ngay rằng chàng không thể đạt tới địa vị này vì có một sinh viên tên là Tobit, có phong cách như quan lớn, trán vồ, ăn nói nhỏ nhẹ, cực kỳ thông minh, có điểm trung bình bỏ xa các người đứng kế. sau anh chàng này là ba, bốn sinh viên có bộ óc thông minh cũng vào hạng thần đồng, Willie biết mình không thể đua tranh với những bộ óc phi thường đó, nên chàng không cố gắng hết mình nữa mà chỉ giữ vững thứ bậc của mình trong khoảng giữa mười tám và hai mươi ba.
Ai cũng biết Willie phải đương đầu với nhiều sự rủi ro. Các sinh viên và ngay cả các thiếu úy đều thích kể cho bạn gái của họ nghe về cái anh chàng quỷ sứ mang trên mình 48 điểm phạt. cũng nhờ thành tích nổi danh bựa oan đó, nên mọi thiếu úy cán sự, kể cả người khắc nghiệt nhất là Brain cũng không đang tâm muốn là người đao phủ ra tay hạ cái lưỡi hái tử thần xuống cổ Willie. Có lần Acres lên phòng trong giờ học bài, thấy Willie đang nằm ngủ thiếp đi trên bàn học. lỗi như thế là bị tám điểm phạt, Willie thất kinh lo sợ suốt ngày. Nhưng Acres đã lờ đi, không báo cáo lên cấp trên.
Bà Keith, mẹ Willie, rất lo buồn về hoàn cảnh của con và có phản ứng mãnh liệt. bà đến thăm Willie nhiều lần, khuyên chàng nhận sự giúp đỡ của cậu Lloyd chuyển sang bộ binh. Nhưng sau cùng bà bỏ ý định đó khi nhận thấy rằng Willie đã thắng cuộc chiến gay go với hoàn cảnh và rất thỏa mãn với kết quả học hành của con bà!
Trong tuần cuối cùng, điểm thi của Willie tụt xuống, phầnthì chàng quá mệt mỏi, phần vì chàng nhận thấy rất sóng gió,nguy hiểm đã qua. Trước ngày mãn khóa bốn ngày, bảng xếp hạng ra trường được công bố chính thức. willie đứng hạng thứ ba mươi mốt.
Cũng ngày hôm đó, một tài liệu nóng hổi được niêm yết. danh sách các loại nhiệm sở dành cho các tân sĩ quan thuộc trại Funard. Sau lớp học buổi sáng, các sinh viên trở về phòng, mỗi người được nhận các mẫu phiếu để trên giường của mình, yêu cầu họ phải điền vào phiếu ba loại nhiệm sở mà họ muốn được phục vụ chọn lựa theo thứ sự ưu tiên. Với nhiệm sở ưu tiên số một, đương sự phải trình bày những lý do cho sự chọn lựa này.
Không một sinh viên nào biết được rằng việc điền các nhiệm sở mong muốn theo thứ tự có tầm quan trọng đến mức nào. có nhiều tin đồn khác nhau đã lan ra. Tin thì bảo mọi người đều được đi phục vụ tại nhiệm sở số một nếu khéo trình bày lý do chính đáng. Nguồn tin khác lại bảo đó chỉ là hình thức giấy tờ cho có lệ. ai đi đâu phòng nhân viên đã quyết định xong rồi! lại cũng có nguồn tin bi quan hơn, cho rằng đó là cái bẫy cho các anh chàng nào muốn tránh né các nhiệm sở nguy hiểm thì sẽ dính ngay vào đó, cho nên cứ đánh liều, ai không thích loại nhiệm sở nguy hiểm thì cứ chọn nhiệm sở ấy là ưu tiên số một. sau cùng là lời khuyên anh em sinh viên cứ thẳng thắn điền theo ước muốn thực sự của mình. những sinh viên văn hay chữ tốt như Willie thì được các sinh viên khác nài nỉ nhờ viết giùm. Thế là các chàng này có dịp múa bút trổ tài điền vào các mẫu phiếu với các lý do có sức thuyết phục nhất. tại lầu 8, có sinh viên tên là McCucheon, vốn là nhà báo, bỗng dưng phát tài to! Anh viết thuê thu tiền nhuận bút $5.00 cho một người.
Keefer chọn ngay không đắn đo: nhiệm sở Tham Mưu, Thái Bình Dương. Anh tả rằng "Chỗ đó đích thị là nhiệm sở của tôi! Nằm dài trên đảo, có biển xanh, có nắng vàng tại quần đảo Hạ Uy Di, quanh năm ấm áp, hàng ngày làm việc với các cô y tá xinh đẹp như mơ! Thỉnh thoảng đi công tác lặt vặt cho đô đốc. cách ra trận của tôi như thế đấy!". Keefer nói thế và dửng dưng bỏ trống hai nhiệm sở kia.
Keggs thì ngồi tần ngần cắn bút hàng giờ trước các mẫu giấy còn trống. sau cùng tay anh run run điền vào nhiệm sở. Ưu tiên số một là huấn luyện công tác tháo dỡ mìn, một nhiệm sở vô vị buồn chán mà không một sinh viên nào trong khóa muốn chọn lựa cho ưu tiên một. nhiệm sở ưu tiên số hai là Tầu ngầm Thái Bình Dương. Ưu tiên thứ ba là phòng thủ địa phương, đại tây Dương.
Còn Willie thì một trong những mục đích của chàng là chọn nhiệm sở chỗ nào để được gần May. Thoạt đầu, chàng chọn ưu tiên một là Tham mưu, đại tây dương. Chàng tin rằng nhiệm sở này sẽ cho chàng sang vùng bờ phía đông, có thể tại New York nữa. ưu tiên hai: chàng chọn chiến hạm lớn, đại tây dương (chiến hạm lớn thường đậu bến lâu ngày). Nhiệm sở sau cùng chàng chọn là tàu ngầm, Thái Bình Dương, để chứng tỏ rằng chàng là tay gan lì tướng quân, dám xung phong vào những nơi hiểm địa. thấy thế tất cả sinh viên thuộc tầng lầu mười đều bái phục và bắt chước điền theo cách của chàng. Willie nghĩ rằng cách chọn lựa của chàng như thế là chàng đã hiểu thấu đáo tinh thần và chính sách của hải quân. Có lúc chàng đã tính nộp đơn xin học khóa viễn thông, một khóa học dài năm tháng tại Annapolis. Keefer có người anh là Tom đã học khóa này, và anh ta rất thích đã làm quen và đi chơi với các cô gái Baltimore. Willie nghĩ rằng nếu chàng nộp đơn xin học ngay để ở bờ thêm năm tháng nữa khi mới ra trường thì lộ tẩy ngay. Tom Keefer được gửi đi Annapolis học sau khi anh xin xuống hàng không mẫu hạm. khi hiểu sự việc có kết quả tròng chéo như thế, chàng không dám chọn xin đi học nữa.
Ngày mãn khóa được nghỉ một ngày, sinh viên không phải đến lớp học. trong giờ học bài, tại phòng ở tầng thứ mười, ba chàng ngự lâm pháo thủ nhà ta vẫn mở sách ê a lẩm nhẩm học bài, ra cái điều chăm chỉ, kỷ luật lắm, kỳ tình tổng số điểm thi đã được đúc kết không còn thêm thắt gì vào nữa. bỗng có tin mới như súng nổ ngoài hành lang, lệnh chỉ định nhiệm sở đã ban hành. Sinh viên túa ra đông nghẹt, chờ đợi trước văn phòng. Người phát thư hiện ra với một chồng bao thư. Anh ta lên phòng 1013 đưa vào tay Keefer hai bì thư, nói
- Chúc may mắn.
- Phòng này có ba người mà - Keefer nói.
Người phát thư nhìn chồng thư nói:
- Xin lỗi, có lẽ lệnh của Keith ra trễ. Còn đợt thư nữa mà.
Keefer mở bao thư. Anh ta mừng rơn, nhảy tưng tưng lên, miệng nói:
- Trúng rồi! trúng rồi! tham mưu, Thái Bình Dương, đáo nhậm vào lễ Giáng Sinh.
Willie đấm thùm thụp vào lưng anh ta để chúc mừng. bỗng nhiên Keefer xìu xuống và gỡ ra khỏi vòng tay Willie, nói:
- Ê Keggs! Bộ bồ thấy cọp nó đang rình ăn thịt hay sao mà trông hoảng hốt quá vậy?
Anh chàng mặt ngựa đang ngồi tựa lưng vào tường, run rẩy, mặt tái mét. Bao thư của anh ta nằm trên bàn. Willie lo lắng hỏi
- Anh bắt được gì?
Keggs đưa mắt nhìn bao thư như nhìn quả mìn sắp nổ, trả lời:
- Không biết!...Tớ không dám mở.
Keefer hỉnh mũi:
- Tớ mở cho nhá?
- Mở đi!
Keefer xé bao thư rồi lẩm bẩm:
- Chúa ơi!
Keggs lăn đùng ra giường, quay mặt vào tường rên rỉ. Willie hỏi:
- Gì vậy?
- Trình diện San Francisco để xin phương tiện đảo nhậm DMS 21 - U.S.S Moulton.
Keggs ngồi phắt dậy hỏi dồn:
- đi tàu! Đi tàu chứ không phải đi gỡ mìn hả? một chiến hạm hả?
- Một chiến hạm! nhưng DMS nghĩa là gì? - Willie hỏi.
- Ai cần! Đi tàu là được rồi!
Nói xong, Keggs lại nằm ngả lên giường, giơ hai chân, hai tay lên trời, rồi rên lên hừ hừ, rồi thổn thức khóc, rồi lại khúc khích cười. keefer rút cuốn sách có hình các chiến hạm từ trên kệ mang tựa đề "Chiến hạm hải quân 1942". Chàng lật giở từng trang, lẩm bẩm:
- DMS, DMS…làm quái gì có loại tàu nào là DMS. Không mà! Khoan, đây rồi, DMS, trang 63.
Hai người kia xúm lại quanh Keefer trong khi anh lật đến trang có hình chiếc tàu có hình thù kỳ dị ba ống khói. Keefer đọc lớn:
- DMS, Destroyer Minesweeper, World War I destroyer converted for high speed sweeping. Khu trục hạm, trục lôi, thời đệ nhất thế chiến biến cải thành trục lôi hạm cao tốc.
- Trời ơi! Tàu rà mìn, rà mìn.
Than thế xong, Keggs ngồi phịch xuống ghế rồi quằn quại đau khổ.
- Khoan đã nào, đi tàu rà mìn cũng đỡ hơn là tháo gỡ mìn đấy!
Willie không thể tìm lời nào để khác để khích lệ một cách giả tạo đó. Ba chàng đã thường bàn về công tác rà mìn và đồng ý với nhau là đi tàu rà mìn là công tác chán nản khiếp hãi nhất. willie tội nghiệp cho Keggs. Trên khắp các tầng lầu, sinh viên chúc mừng hoặc an ủi nhau, hò hét om sòm. Người vui mừng hả hê, kẻ thất vọng não nề! Đa số sinh nhận được sự bổ nhiệm đúng theo sự chọn lựa ưu tiên của mình.
Willie lấy làm bực tức rằng những ai đã xin đi học trường viên thông, ngay cả là sự chọn lựa thứ ba của họ, cũng được chấp nhận. chàng tiếc rẻ đã để mất cơ hội! nhưng nếu được một chỗ tham mưu ở đại Tây Dương cũng là may mắn lắm rồi! chàng hy vọng thế.
Người phát thư hiện ra trước cửa, nói:
- đây là lệnh của Keith, thư vừa tới.
Willie đưa ngón tay thọc mở bao thư, rút ra tờ giấy. mắt chàng liếc nhanh vào câu thứ ba. những chữ như nổi lên đập vào mắt chàng, và như có tiếng vang vọng như tiếng kèn.
Trình diện trạm tiếp nhận San Francisco xin phương tiện đáo nhậm DMS 22 - S.S. CAINE
Cuộc Nổi Loạn Trên Tàu Caine Cuộc Nổi Loạn Trên Tàu Caine - Herman Wouk Cuộc Nổi Loạn Trên Tàu Caine