Số lần đọc/download: 4048 / 64
Cập nhật: 2015-10-07 21:40:43 +0700
6. Thành Phố
C
ún Bụi đã ra thành phố nên bây giờ chân nó thường quẫy đạp trong lúc ngủ, miệng nó thở phì phò và tim nó đập thình thịch. Nó còn nhớ như in cái chuyến ra đi ấy. Thành phố thì xa tít tắp, nhưng cũng dễ tìm. Chỉ cần đi theo cái luống mùi mà đoàn xe chở rác trên đường về đã để lại trong bầu không khí buổi sớm mai. Mỗi lần trông thấy chiếc ô tô nào phóng về phía nó là a-lê-hấp, Cún Bụi nhảy phóc sang một bên. Phương pháp né đòn đấy. Rồi sau đó nó lại tiếp tục chìm nghỉm trong những luống mùi. Nó bước từng bước ngắn, bốn chân thoăn thoắt như bốn chiếc kim đan. Nó đi mãi, không ngừng, không nghỉ. Nó không còn khóc nữa. Nó chỉ nghĩ đến một việc: ra thành phố, tìm một bà chủ như lời khuyên của Mõm Đen . Đột nhiên, luồng mùi tách ra làm đôi. Nó lưỡng lự một giây rồi rẽ theo luồng bên trái. Nó vừa đi vừa chúc mũi là sát mặt đường, dẻo dai đến không ngờ. Luồng mùi lại tách đôi lần nữa. Lần này nó ngoặt sang phải. Rồi sang trái. Sau đó lại sang phải. Cuối cùng nó nhận thấy luồng mùi đã biến mất, tan loãng ra bốn phía xung quanh. Lúc bấy giờ nó mới ngẩng đầu lên, thả mông ngồi phịch xuống, thè chiếc lưỡi dài và thở phào một cái. Nó đã vào đến trung tâm thành phố.
o O o
Đó là một thành phố rất lớn. Có nhiều nhà, nhiều ô tô (bây giờ nó đã trở thành bậc thầy về né đòn), nhiều dân cư và nhiều du khách. Đó là thành phố Ni-xơ. Với đám người đông đảo như thế kia thì việc tìm một bà chủ có lẽ không khó khăn lắm. Nhưng lúc đó, nó cảm thấy đói. Nó nghếch mõm lên, mũi mở to hết cỡ và bắt đầu đánh hơi chầm chậm. Cùng lúc có khoảng bốn mươi mùi khác nhau xộc vào mũi nó. Nó nhận biết được tất cả. Mặc dù tươi hơn, nhưng đúng là những mùi của bãi rác. Vẫn là những mùi ấy, không lẫn đi đâu được.
-Thì ra thành phố là thế đấy… cũng là một bãi rác… chỉ khác ở chỗ to hơn, rộng hơn, và tươi hơn.
Nó chọn từng mùi một, vứt sang một bên mùi cao su, mùi xăng, mùi cam, mùi hoa, mùi giày, và bất thình lình, cánh mũi bên phải của nó phồng lên, lông mày bên trái nhíu lại và nó thấy nước bọt ứa ra đầy mồm. Nó đã tìm được thứ cần tìm: mùi thịt tươi. Mà lại rất gần nữa chứ! Cửa hàng bán thịt có lẽ cũng gần đây thôi.
Thực ra hàng thịt ở rất gần. Ở ngay bên kia đường. Nhưng cái lão chủ hàng thịt xem ra nặng không dưới trăm cân, dáng vẻ dữ tợn lại giắt dao khắp nơi. Chiếc tạp dề giày như một bức tường thành, đứng sừng sững trên bậc cửa. Hai nắm tay đang chống nạnh thì chẳng khác nào hai quả chùy.
“Phải cảnh giác với con người. Họ rất khó lường.” (Giọng nói của Mõm Đen vẫn văng vẳng từ miền ký ức của Cún Bụi )
Nó ngồi bệt trên vỉa hè bên này để nhìn lão hàng thịt đứng ở vỉa hè đối diện. Nước rãi nhỏ ròng ròng xuống cả hai chân. Ôi, mới thơm làm sao! Thịt mới ngon làm sao! Vá nó đói cồn cào!... Thỉnh thoảng, một chiếc ô tô chạy qua trước mặt nó che khuất lão hàng thịt. Nó thầm ước: giá mà lão hàng thịt cũng biến mất khi chiếc xe đi qua thì hay biết mấy. Nhưng làm gì có chuyện đó. Lão ta vẫn yên vị ở kia với cái vẻ kinh khủng hơn bao giờ hết. Nhưng mùi thịt tươi vẫn còn đó, ngoáy vào mũi của Cún Bụi, đánh bạt tất cả các mùi khác. Nó không thể ngửi một mùi nào khác, mùi thịt tươi đang bốc lên trong đầu. Nước dãi ứa ra giờ đã đọng thành vũng to trên vỉa hè. Mùi thịt thơm, lão hàng thịt, lão hàng thịt, mùi thịt thơm… “ mình phải quyết định ngay mới được.” “Suy nghĩ thật chín, sau đó quyết định. Và một khi quyết định thì nhất định không đổi ý.” (Mõm Đen có lý). Nó tập trung suy nghĩ. Nó chăm chú nhìn lão hàng thịt và nhận ra chi tiết này. Giữa hai chân lão và vạt dưới chiếc tạp dề có một khoảng trống hình vuông. Vừa vặn cho một chú chó kích thước như nó chui lọt.
“Đúng thế. Mình chạy qua mặt đường thật nhanh, mình lao vào giữa hai chân lão, gặp miếng thịt nào là mình nhảy phóc lên đớp ngay, rồi lập tức quay ra bằng chính lỗi vào lúc nãy. Lão béo khỏe thật đấy, nhưng mình nhanh nhẹn hơn thì còn khuya lão mới tóm được mình. Nếu may mắn hơn chút nữa, lão sẽ chẳng hay biết gì cũng nên.”
Dĩ nhiên chuyện đó không diễn ra tốt đẹp như Cún Bụi trù liệu. Nó lao nhanh về phía trước nhưng chỉ được nửa đường thì đồng loạt nhiều sự việc kinh khủng đột nhiên xảy ra. Thoạt tiên, một tiếng hét khiến nó bủn rủn bốn chân không chạy thêm được nữa. Sau đó nó trông thấy lão hàng thịt chạy ập đến, hai tay giơ thẳng phía trước, rồi nó thấy mình đang bị ép chặt vào bộ ngực vạm vỡ và cuối cùng, nó nghe lão hàng thịt hét ầm lên như sấm nổ bên tai:
-Thế này là thế nào? Định chẹt chết con chó của người ta phải không? Còn không chịu nhận hả? … Đừng có mà làm cho ông cáu tiết…
Rồi một loạt tiếng động khác. Tiếng lốp cao su siết mạnh xuống mặt đường khi chiếc ô tô nổ máy phóng đi… Chiếc ô tô suýt nữa đã chẹt chết Cún Bụi .
Bấy giờ lão hàng thịt mới nhắc Cún Bụi đưa ra trước rồi nhìn thẳng vào hai mắt nó:
-Còn chú mày? Chú mày là chó nhà ai? Từ đâu đến đây hả? Tên gì? Chú mày không bảnh trai chút nào! Đói rồi phải không?
Thế là lão mang cho Cún Bụi một khúc xương tuyệt ngon còn dính rất nhiều thịt. Lão để nó thoải mái gặm xương ngay trên quầy, tiếp đó còn để cho nó có thời gian tiêu hóa những thứ vừa ăn. Cún Bụi thiu thiu ngủ giữa lúc lão hàng thịt kể cho một bà khách hàng nghe sự việc vừa xảy ra.
-Tôi đã hỏi thẳng tên du khách ấy rằng có phải hắn đến đây để chẹt chết con chó của chúng ta không? Rồi tôi hỏi hắn còn chưa muốn nhận lỗi hay sao, có muốn tôi bực lên không…
Mấy giờ sau, khi Cún Bụi tỉnh dậy thì lão hàng thịt cũng đang kéo cửa sắt để đóng cửa hàng. Trước khi khóa cửa, lão quay lại nhìn Cún Bụi .
-Bây giờ chú mày định làm gì? Ở lại hay đi? Cún Bụi bước lại gần. Đối tượng mà nó đang tìm là một bà chủ chứ không phải một ông chủ. Tiếc thay! Nó đưa chân cào mấy cái lên lớp cửa sắt.
-À, biết rồi… Đi phải không? Được thôi ! Đi đi và cố gắng sống thật tốt nhé…
Giọng nói thật thân mật, nhẹ nhàng không có vẻ gì là hờn giận, cũng không có vẻ buồn mà chỉ như muốn nói : “Chú mày biết không, đây cho rằng ai cũng có quyền hành động theo sở thích. Như thế mới đúng là tự do.” Tuy nhiên, lão cũng nói thêm với vẻ nghiêm khắc hơn hẳn:
-Từ rày phải cẩn thận không được để xe cán đâu đấy, nhớ không? Lúc nãy là một bài học, biết chưa?