Think of all the beauty still left around you and be happy.

Anne Frank, Diary of a Young Girl, 1952

 
 
 
 
 
Tác giả: Daniel Galattauer
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 19
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1306 / 38
Cập nhật: 2016-06-23 09:38:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
ối hôm sau Chủ đề: Leo?
Leo? Sáng sớm hôm sau
Chủ đề: Báo thức Leo?
Leeeooo? Leo eo eo eo eo eo eo eeeeeeeeooooooooo??
Le e e e e e e e e eeeeeeeeeeeeeeeeooooooooooooo??? 11 tiếng sau
Chủ đề: Gặp nhau Emmi thân mến, chúng mình có thể gặp nhau lần nữa không? Anh phải nói với em một chuyện. Chuyện quan trọng, anh nghĩ vậy.
10 phút sau Chủ đề:
“Pam” có mang? 3 phút sau
Trả lời: Không, Pamela không có mang. Pamela không liên quan gì đến chuyện này.
Mai hoặc ngày kia, có lúc nào em rảnh vài phút không? 1 phút sau
Trả lời: Nghe kịch tính quá! Nếu là một tin lành mà anh bỗng nhiên muốn đích thân trao khẩn cấp cho em thì: vâng, em sẽ “rảnh vài phút”!
2 phút sau Trả lời:
Không phải tin lành. 40 giây sau
Trả lời: Nếu vậy thì báo cho em tin đó bằng chữ. Và xin anh, ngay hôm nay! Mai là một ngày gian khổ của em. Ít nhất em cũng muốn ngủ vài tiếng.
2 phút sau Trả lời:
Xin em, Emmi, hãy để chúng mình nói chuyện này một cách bình tĩnh trong mấy ngày tới! Bây giờ đừng suy nghĩ cho mệt, lên giường đi. Nhất trí không? 40 giây sau
Trả lời: Leo, em thích được dỗ dành. Nhưng em không thích bị DỤ DỖ. Càng không bởi anh. Càng không bằng cách này. Càng không qua những lời như “đừng suy nghĩ nữa cho mệt, lên giường đi”. Vậy hãy nói ra đi!
30 giây sau Trả lời:
Emmi, xin em hãy tin anh, đề tài này không thuộc vào hộp thư chúc-ngủ-ngon. Mình phải nói khi ngồi mặt đối mặt. Sớm hay muộn vài hôm cũng chẳng thực sự quan trọng. 50 giây sau
Trả lời: LLTM, NNLT!! (Leo Leike thân mến, nói ngay lập tức!!!)
10 phút sau Trả lời:
Thôi được, Emmi: Bernhard biết chuyện chúng mình. Ít nhất là đã có một dạo biết về chuyện chúng mình. Đó là lý do vì sao anh rút lui vào hậu trường. 1 phút sau
Trả lời:??? Leo, anh moi đâu ra lời khẳng định phi lý ấy? Bernhard biết gì? Có gì để mà biết? Và tại sao anh biết anh ấy biết? Và một khi có ai đó biết thì em phải là người đầu tiên, em nghĩ thế. Leo, em có cảm giác là anh tự huyễn hoặc với một học thuyết âm mưu. Để nghị anh giải thích!!
3 phút sau Trả lời:
Emmi, em hãy hỏi Bernhard! HÃY NÓI CHUYỆN VỚI ANH ẤY! Không phải anh, mà Bernhard mới có điều kiện giải thích chuyện này. Anh không biết là anh ấy chưa bao giờ kể cho em biết. Anh không thể tưởng tượng ra điều đó. Anh không muốn tin. Anh chỉ nghĩ đơn giản là em không muốn nói chuyện với anh về vụ này. Nhưng hình như thực sự em không biết gì cả. Cho đến hôm nay anh ấy chưa nói với em? 2 phút sau
Trả lời: Leo, dần dần em thấy lo cho anh. Anh có sốt không? Anh đang bay lượn nơi đâu với trí tưởng tượng vậy? Có cớ gì trên thế giới này khiến em phải nói chuyện với Bernhard về anh? Anh hình dung em sẽ nói gì? “Bernhard, ta có chuyện phải nói. Leo Leike nói, anh biết về anh ấy, nói cho đúng là về anh ấy và em. Leo Leike là ai ư? Anh không quen anh ấy đâu. Đó là người mà chính em cũng chưa hề thấy mặt và chưa bao giờ kể cho anh biết. Có nghĩa là anh không thể quen anh ấy được. Nhưng bây giờ anh ấy khăng khăng cả quyết là anh biết về anh ấy, anh biết về bọn em (…)”. Leo, đề nghị anh hãy bình tâm trở lại, anh làm em rối tinh cả lên rồi đấy.
1 phút sau Trả lời:
Anh ấy đã đọc e-mail của chúng mình. Sau đó viết thư cho anh, đề nghị anh hãy đến gặp em một lần và từ đó trở đi để em yên thân mãi mãi. Do đó anh đã nhận việc làm ở Boston. Chuyện như thế, nói ngắn gọn. Lẽ ra anh nói trực tiếp với em thì hơn. 3 phút sau
Trả lời: Không. Không thể được. Đó không phải Bernhard. Anh ấy không bao giờ làm thế. Hãy nói là chuyện đó không có thật đi. Không, không thể thế được. Leo, anh không biết là anh vừa gây ra chuyện gì đâu. Anh nói dối.
Anh đã hủy hoại tất cả. Một lời vu cáo ghê rợn. Bernhard không xứng đáng phải hứng chuyện đó. Tại sao anh làm thế? Tại sao anh hủy hoại tất cả giữa hai chúng mình? Hay anh bắt nọn em? Hay là trò đùa? Đùa kiểu gì thế? 2 phút sau
Trả lời: Emmi thân mến, không còn đường quay lại nữa. Anh tự căm ghét mình vì thế, nhưng chỉ còn hai lựa chọn. Hoặc là anh rút lui và im lặng suốt đời. Hoặc sự thật. Đã quá muộn. Muộn đến mức không thể tha thứ được. Không thể tha thứ được, anh biết. Anh đính kèm đây bức e-mail mà Bernhard gửi cho anh trước đây hơn một năm, ngày 17/6, ngay sau lần “đột quỵ” trong chuyến lữ hành với bọn trẻ ở Nam Tyrol.
Chủ đề: Gửi ô. Leike. Kính thưa ông Leike, tôi phải ráng sức lắm để viết cho ông. Thú thực là tôi rất ngượng vì chuyện này, và viết thêm mỗi dòng là càng tăng thêm sự khó coi mà tôi tự đưa mình vào. Tôi là Bernhard Rothner, tôi tin là không cần phải tự giới thiệu cho ông rõ hơn nữa. Ông Leike, tôi có một lời cầu xin quan trọng gửi tới ông. Tôi nói ra lời cầu xin này sẽ làm ông sửng sốt hoặc thậm chí bị sốc. Nói xong, tôi sẽ cố gắng trình bày nguyên cớ cho ông hay. Tôi không phải là người văn hay chữ tốt, tiếc thay. Nhưng tôi sẽ nỗ lực dùng hình thức khá lạ lẫm này để nói ra tất cả những gì làm tôi bận tâm mấy tháng nay, những gì làm cuộc đời tôi từng bước trật khỏi đường ray, cuộc đời của tôi và của gia đình tôi, vâng, cả của vợ tôi nữa, tôi có thể đánh giá chính xác điều đó sau nhiều năm vợ chồng yên ấm.
Và lời cầu xin của tôi là: ông Leike, ông hãy gặp vợ tôi! Ông hãy gặp cô ấy đi, để cơn ác mộng này chấm dứt! Chúng ta là người lớn cả rồi, tôi không có quyền ra lệnh cho ông. Tôi chỉ có thể cầu khẩn ông: hãy gặp vợ tôi đi! Tôi đau lòng vì thua kém và yếu thế. Ông hiểu tôi tự hạ nhục đến mức nào khi viết mấy dòng này. Ngược lại, ông không hề có sơ hở nào, thưa ông Leike. Ông chẳng có gì để phải tự trách mình. Và tôi, ngay cả tôi cũng chẳng dám trách gì ông, tiếc thay, tiếc thay tôi không trách được ông. Người ta không thể trách cứ một bóng ma. Ông là cái bóng vô hình, ông Leike ạ, không chạm tay vào được, ông không có thật, ông chẳng là gì khác ngoài hình ảnh tưởng tượng của vợ tôi, là ảo ảnh của cảm giác hạnh phúc vô bờ, là sự chếnh choáng phi thực, là tình yêu hư vô, được tạo nên bởi những con chữ. Trước ông, tôi bất lực, tôi chỉ có thể đợi đến khi số phận rủ lòng thương và biến ông thành một người bằng xương bằng thịt, một người có hình dạng, có ưu điểm và khuyết điểm, có chỗ để tấn công. Chỉ khi vợ tôi nhìn thấy ông ở dạng ấy, giống như cô ấy thấy tôi – một người có thể bị tổn thương, một tạo vật không hoàn hảo, một mẫu hình của sinh vật khiếm khuyết được gọi là con người – chỉ khi cô ấy đứng đối diện ông thì sức mạnh áp đảo của ông mới giảm sút. Chỉ khi đó tôi mới có cơ hội đương đầu với ông, thưa ông Leike. Chỉ khi đó tôi mới có thể tranh đấu giành lại Emma. “Leo, đừng bắt tôi mở quyển album ảnh gia đình ra khoe”, vợ tôi đã có lần viết cho ông như thế. Giờ thì, thay vì cô ấy, tôi bị bắt buộc phải làm việc đó. Khi chúng tôi làm quen nhau, Emma 23 tuổi, tôi là giáo viên dương cầm của cô ấy ở Nhạc viện, già hơn cô ấy 14 tuổi, có gia đình êm ấm, là cha của hai đứa trẻ thiên thần. Một tai nạn giao thông đã biến gia đình tôi thành đống hoang tàn. Đứa con trai ba tuổi bị sang chấn tâm lý. Chị nó bị thương nặng. Bản thân tôi còn những tổn hại lưu lại. Mẹ của hai đứa đó, vợ tôi, Johanna: chết. Không có cây dương cầm thì tôi đã quỵ ngã. Nhưng âm nhạc là cuộc sống, chừng nào nó còn ngân vang thì chẳng có gì chết đi vĩnh viễn cả. Khi người ta là nhạc sĩ và đánh đàn thì người ta sống bằng các kỷ niệm, dường như đó là sự kiện hiển hiện trước mắt. Tôi đã bám vào đó để vươn dậy. Rồi còn cả các học viên của tôi nữa, đó là cớ để tôi quên lãng, đó là một công việc, là ý nghĩa. Vâng, và đột nhiên – Emma xuất hiện. Cô gái năng động, bừng bừng sinh lực, điệu đà và đẹp như tranh ấy bắt đầu gom nhặt những mảnh hoang tàn, hoàn toàn tự nguyện, không hy vọng hay trông đợi sự đền đáp nào. Những người phi thường ấy được đưa xuống hạ giới để chống lại nỗi buồn. Có rất ít người như thế. Tôi không biết mình đã làm gì để được may mắn nhường ấy, song đột nhiên tôi có cô ấy bên mình. Hai đứa trẻ chạy đến, và tôi, tôi say đắm mối tình sét đánh. Còn Emma? Ông Leike, bây giờ chắc ông sẽ tự hỏi: còn Emma thì sao? Phải chăng cái cô sinh viên 23 tuổi ấy cũng đắm đuối tương tự, vì lý do nào đấy mà lao vào chàng Don Quijote đã ngót nghét bốn chục và ngày đó chỉ còn sống được nhờ các phím đàn và nốt nhạc? Câu hỏi này tôi không trả lời được cho ông và cả cho chính tôi. Phần nào vì cô ấy khâm phục tài năng của tôi chăng (ngày đó tôi là nghệ sĩ biểu diễn rất thành đạt)? Bao nhiêu phần trăm trong đó là thương hại, là cảm thông, là thiện chí muốn giúp đỡ, là khả năng hiện diện trong thời khắc bi thương? Tôi đã nhắc cô ấy nhớ đến người cha ruồng bỏ gia đình từ sớm chăng? Hay cô ấy đã yêu thương con bé Fiona và thằng Jonas quá mức? Bao nhiêu hưng phấn của tôi đã phản chiếu trong cô ấy, và cô ấy yêu tình yêu mãnh liệt của tôi đối với cô ấy chứ chẳng phải yêu tôi? Trong chừng mực nào cô ấy hài lòng với niềm tin rằng tôi không bao giờ làm cô ấy thất vọng vì một phụ nữ khác, hài lòng với sự khả tín kéo dài suốt đời, hài lòng với tính chung thủy vĩnh viễn của tôi mà cô luôn tin chắc? Thưa ông Leike, hãy tin tôi đi, lẽ ra tôi không bao giờ dám mon men lại gần cô ấy, nếu tôi không cảm nhận được muôn vàn cảm xúc do cô ấy đưa đến cho tôi, nó cũng mạnh mẽ hệt như từ phía tôi đến với cô ấy. Emma hướng đến tôi và lũ trẻ rõ mồn một, muốn là một phần trong thế giới của bố con chúng tôi, và đã thành một phần trong thế giới của bố con chúng tôi, phần tiêu biểu, phần quyết định, phần trung tâm. Hai năm sau chúng tôi làm lễ cưới. Đã tám năm trôi qua kể từ ngày ấy. (Xin lỗi, tôi đã làm hỏng trò trốn tìm của ông bằng cách lộ ra một trong hàng nghìn điều bí mật: cô “Emmi” mà ông biết, năm nay mới 34 tuổi). Không ngày nào trôi qua mà tôi hết ngạc nhiên khi thấy sắc đẹp trẻ trung và sinh động ấy bên cạnh mình. Và ngày nào tôi cũng run rẩy đợi chuyện đó xảy ra: một chàng trai trong đám đông những người say mê theo đuổi cô ấy, Emma sẽ nói: “Bernhard, em đã yêu người khác. Chúng ta sẽ tiếp tục ra sao đây?” Ác mộng đó không xuất hiện. Nhưng một ác mộng tồi tệ hơn đã xảy ra. Ông, thưa ông Leike, cái “thế giới bên ngoài” trầm lặng. Ảo tưởng tình yêu qua e-mail, cảm xúc liên tục trào dâng, khát vọng nảy nở, đam mê không được thỏa mãn, tất cả đều hướng về một mục đích có vẻ như có thực, một mục đích tối thượng liên tục bị hoãn, cuộc gặp gỡ của mọi cuộc gặp gỡ nhưng không diễn ra, vì nó sẽ phá tan quy mô của hạnh phúc dưới trần gian, sự thỏa mãn hoàn hảo, không điểm kết, không kỳ hạn, chỉ được trải nghiệm trong óc. Đứng trước nó, tôi bất lực. Thưa ông Leike, từ khi “có” ông, Emma như thành một người khác. Cô ấy trở nên lơ đễnh và xa cách tôi. Ngồi hàng tiếng trong phòng mình và nhìn đăm đăm vào máy tính, vào vũ trụ của mơ mộng. Cô ấy sống trong “thế giới bên ngoài” của mình, sống với ông. Khi cô ấy sung sướng mỉm cười, nụ cười ấy đã từ lâu không dành cho tôi nữa. Cố hết sức thì cô ấy cũng giấu được sự thất thần ấy trước lũ trẻ con. Tôi nhận thấy cô ấy bồn chồn ra sao khi phải ngồi lâu lâu cạnh tôi. Ông có hiểu ra nỗi đau ấy không? Tôi đã cố lấy sự bao dung phi thường để vượt qua giai đoạn này. Emma không bao giờ được phép cảm thấy bị tù túng khi sống với tôi. Chưa bao giờ có chuyện ghen tuông giữa hai chúng tôi. Nhưng đột nhiên tôi không biết phải bắt đầu từ đâu. Chẳng có gì, chẳng có ai, không có thực thể nào, không có vấn đề hiện hữu, không có một vật lạ hiện ra – cho đến khi tôi dò được căn nguyên. Tôi xấu hổ đến mức muốn độn thổ được, vì đã tha hóa đến mức này: tôi đã vào phòng Emma dò xét. Và rốt cục, trong một ngăn bí mật, tôi tìm thấy một cặp giấy, khá dày, chứa đầy thư từ: toàn bộ số e-mail của cô ấy trao đổi với một Leo Leike nào đó, được in ra cẩn thận, từng trang một, từng tin một. Tay tôi run rẩy khi copy lại những lá thư ấy, sau đó tôi đã cất được chúng đi mấy tuần liền mà không ngó đến. Chúng tôi đã có mấy tuần nghỉ hè vô cùng khổ ải ở Bồ Đào Nha. Đứa nhỏ bị ốm, đứa lớn yêu mê mệt một tay giáo viên dạy thể thao. Vợ tôi và tôi im lặng hai tuần liền, nhưng người này cố ra vẻ với người kia là tất cả đều ổn, như mọi khi vẫn thế, như phải thế, như thói quen ra lệnh cho chúng tôi thế. Rồi tôi không nhịn được nữa. Tôi đem theo cặp giấy nọ khi đi du lịch lữ hành – và trong một cơn tự hành hạ và sung sướng được tự đem dao xẻ thịt mình, tôi đọc hết các e-mail trong một đêm. Từ khi vợ đầu tiên của tôi qua đời, tôi chưa phải chịu sự hành hạ tâm hồn nào lớn, ông có thể tin tôi. Khi đọc xong, tôi không ra khỏi giường được nữa. Con gái tôi gọi cấp cứu, người ta đưa tôi vào viện. Hôm kia vợ tôi đến đó đón tôi về. Giờ thì ông đã rõ mọi chuyện.
Thưa ông Leike, ông hãy gặp Emma đi! Bây giờ tôi đến đỉnh cao thảm hại của sự tự hạ nhục: vâng, ông gặp cô ấy đi, qua đêm với cô ấy đi, làm tình với cô ấy đi! Tôi biết, ông sẽ muốn làm chuyện đó. Tôi “cho phép” ông. Ông có sự ưng thuận của tôi, qua đó tôi giải phóng ông khỏi mọi cắn rứt lương tâm, tôi không coi đó là lừa dối. Tôi cảm thấy Emma không chỉ tìm sự gần gũi tinh thần với ông, mà cả gần gũi thân thể, cô ấy muốn “biết”, cho rằng mình cần nó, đòi hỏi nó. Đó là sự kích thích, cái mới, chuyện đổi gió mà tôi không đem lại cho cô ấy được. Đã có rất nhiều đàn ông mê Emma, nhưng tôi chưa thấy cô ấy bị lôi cuốn về tình dục với một người duy nhất trong số họ. Sau đó tôi đọc các e-mail cô ấy viết cho ông. Và tôi đột ngột nhận ra, lòng ham muốn của cô ấy có thể mạnh đến chừng nào, khi nó được một cá nhân “thích hợp” thức dậy. Ông, thưa ông Leike, là người được chọn. Tôi gần như mong muốn: ông hãy làm tình một lần với cô ấy! MỘT LẦN – (tôi chọn những chữ hoa nhấn mạnh để viết ra điều này, giống vợ tôi). MỘT LẦN. CHỈ MỘT LẦN! Ông hãy coi đó là mục đích của sự đam mê mà ông đã dùng ngòi bút xây dựng nên. Ông hãy dùng nó để ấn định điểm kết. Ông hãy tạo ra đỉnh cao của cuộc trao đổi e-mail – rồi sau đó dừng tay. Ông, hỡi người ngoài hành tinh, người vô hình vô ảnh, hãy trả lại vợ tôi cho tôi! Ông hãy phóng thích cô ấy. Ông hãy đưa cô ấy trở lại mặt đất. Ông hãy để gia đình chúng tôi tiếp tục tồn tại. Ông làm việc này không về chiều ý tôi, cũng chẳng vì các con tôi. Ông hãy làm việc đó cho Emma, vì Emma. Tôi xin ông! Giờ tôi đi đến đoạn kết lời cầu cứu nhục nhã và đau đớn, lời cầu xin khủng khiếp. Một lời cầu xin cuối cùng, thưa ông Leike. Ông đừng để lộ tôi. Ông hãy để tôi bên ngoài câu chuyện của hai người. Tôi đã lạm dụng lòng tin của Emma, tôi đã phản bội cô ấy, tôi đã đọc thư riêng, thầm kín của cô ấy. Tôi đã phải trả giá. Tôi sẽ không thể nhìn vào mắt cô ấy, nếu chuyện khuất tất này lộ ra. Cô ấy cũng sẽ không thể nhìn vào mắt tôi, nếu biết là tôi đã đọc thư. Cô ấy sẽ tự căm ghét mình và căm ghét tôi như nhau vì thế. Ông Leike, tôi xin ông, hãy tránh cho chúng tôi chuyện đó. Ông đừng để lộ lá thư này. Và một lần nữa: tôi xin ông!
Bây giờ tôi gửi đến ông bức thư bạo liệt nhất mà tôi từng viết. Kính thư, Bernhard Rothner..
Con Sóng Thứ Bảy Con Sóng Thứ Bảy - Daniel Galattauer Con Sóng Thứ Bảy