"We will be more successful in all our endeavors if we can let go of the habit of running all the time, and take little pauses to relax and re-center ourselves. And we'll also have a lot more joy in living.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Cao Tiến Lê
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ong
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 9
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6714 / 62
Cập nhật: 2015-12-15 12:59:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
ị nhốt trong nhà giam quận, ông Năm sờ tay khắp tường tìm chỗ bấu để vượt ra ngoài, nhưng không có chúng xây kín mít, ngay cánh cửa cũng bằng sắt thép kín chặt, ánh sáng ban ngày khó lọt vào. Ông sờ vòng quanh tường rồi ngồi giữa nhà nói:
- Kiên cố chướ. Giàm cái thằng già này có chi mà kiên cố vậy. Cũng khoái! Thì ra thằng quận trưởng sợ mình, coi mình đang cường tráng a…ha. Ông nằm ngửa, bắc chân trái lên chân phải, ngâm nga.
Ánh sáng không lọt vào phòng giam nhưng tiếng động thì lọt vào, Giữa những tiếng pháo, tiếng còi, tiếng máy bay đi về rồi tiếng súng máy…không làm ông để ý. Ông để ý đến tiếng trống bập bùng và hình như có tiếng hát của người cúng văn. Họ làm cái chi vậy? Không nghe tiếng nổ của bom đạn nữa. Im ắng quá trời, im ắng cho nên càng nổi rõ tiếng hát, tiếng trống. Ông Năm nghiêng, áp hẳn tai vào cánh cửa, muốn biết ngay tức khắc những gì đang xảy ra bên ngoài.
Có tiếng mở khóa lách cách. Tên lính bước vào, mang cơm cho ông như thường lệ. Khác với mọi lần ông hay chửi, xỉa xói nó, lần này ông hỏi rất tử tế:
- Có chi xảy ra ngoài quận vậy cậu?
- Chà, lão già thật là mít đặc – Tên lính nói vậy rồi tiếp, như chính hắn đang làm việc này: -Quận nhà sắp yên vui, sắp thanh bình rồi. Lâu nay thua Gò Nổi, thua ở trận tập kích vào Điện Bắc, bị sập ba cầu một lúc là chỉ vì bên Việt cộng thằng chỉ huy có phép phù thủy. Đêm nay quận trưởng đã mời được lão Trần thầy phù thủy vào loại cao tay nhất nhì của cộng hòa miền Nam về lập đàn cúng tế, dẽ đạt được hai cách: Một là cắt đầu tên chỉ huy bên kia, hay là thu hết các đạo âm binh và pháp thuật của nó. Lâu nay quận trưởng dở quá, ai lại dùng người trần mắt thịt để đánh nhau với hồn ma bóng quỷ.
Tên lính gác đi ra ngoài, khóa cửa lại rồi mà ông Năm vẫn ngồi trên nền xi măng, hai tay ôm vòng lấy đầu gối, lòng ông quặn đau thực sự: Thôi rồi, thế là hết. Lão Trần là bố nuôi của Lê Minh và giờ đây tìm cách bắt Lê Minh, chuyện đó dễ như trở bàn tay. Mất Lê Minh rất có thể con gái ông cũng mất theo.
Mấy hôm nay trong thị trấn quận xôn xao hẳn lên bởi Tư Thìn đầu hàng thổi phồng những phép phù thủy của người chỉ huy du kích, Nhà nào cũng thắp hương, yểm bùa, đốt vàng lá, khấn vái, có người còn tính chuyện móc nối với bên du kích để họ thông cảm hoàn cảnh gia đình mình, chỉ vì muốn tìm kế sinh nhai, chứ không phải chống lại cách mạng, mong người chỉ huy du kích đừng cho âm binh đến quấy phá. Họ còn đồn ầm lên bao nhiêu chuyện nào là âm binh đã đốt nhà nào thì nhà ấy cháy trụi, vàng sắt chi cũng cháy. Nhưng nếu nhà nào tốt thì dù ở giữa đám cháy nhà ấy vẫn không cháy. Những nhà có tội, những tội còn nhẹ thì người chỉ huy kia sẽ ra lệnh cho âm binh đốt cháy các tấm tranh và lạt buộc để cảnh cáo, chứ chưa đốt rui mè và các đồ đạc trong nhà. Bây giờ còn thêm một thứ ồn ào nữa là quận trưởng đã mời thầy phù thủy cao tay nhất về lập đàn cúng tế bắt người chỉ huy bên kia. Có bắt được không? Ai cao tay hơn ai? “Trâu bò húc nhau, ruồi muỗi chết” chi bằng đóng cửa thắp hương chờ đợi.
Giữa cái đêm lạnh giá đó, ông Năm ngồi bó gối trong nhà giam lo lắng một cách bi quan, nhân dân thị trần ngập ngừng chờ đợi và cả ông Trẩn vừa làm hết phần phù phép nhưng lòng vẫn phân vân, thì Lê Minh người trần trùng trục, mặc mỗi xi líp, khắp người trát đầy lá khoai lang nhồi cùng bồ hóng, ép mình xuống đất, ai đi qua đạp chân lên người mới có thể nhận ra. Lê Minh đưa bàn tay rà theo ngọn cỏ lần xuống đến tận gốc, nhè nhẹ lướt bàn tay qua phải, qua trái, khoảng năm mươi phân, gặp dây mình là lần theo tới tận nơi, dùng kim băng khóa chốt, đưa mình trờ lại trạng thái an toàn. Sau đó buộc hai dây thép ngang qua hàng rào vào nhau tạo thành quãng hở. Qua xong, nghiêng người quay lại mở dây lạt, rồi rà tiếp mìn và buộc dây lòn qua hàng rào khác. Nếu bị lộ, không đường chạy, y như ngồi trong cũi, Minh tin rằng không thể bị lộ vì động tác anh rất nhẹ và khéo, thuần thục như gỡ dây khoai lang trên bãi cát. Anh hiểu rằng người chiến sỹ công binh chỉ một lần sai phạm về kỹ thuật là mãi mãi không khắc phục nổi nữa, bởi thế những giờ rỗi rãi sau khi giao nhiệm vụ cho đội du kích, Minh thường ra chỗ trận địa cũ của địch, tập bò, tập rà mìn, nghiên cứu nghiều động tác lòn qua hàng rào dây thép gai, chọn những động tác thích hợp áp dụng cho mình và giới thiệu cùng anh em du kích.
Đêm nay Minh bò vào dễ dàng vì các xã hầu hết đã bị dồn đến khu tập trung, tạo thành vòng đai quanh quận. Chúng tưởng du kích bị hất ra phía rừng nên canh gác trễ nải. Phần khác lần trước dạo Mỹ còn đóng, Minh bò vào hàng rào này nhưng không đánh được. Bây giờ nghĩ đến Minh vẫn tự cười với trò chơi gần như trẻ con ấy. Số là tụi Mỹ mới đến định lập căn cứ, chúng canh gác rất kỹ. Đêm đêm thằng Mỹ đi tuần tra hai tay cầm súng, buộc dây dẫn chó béc-giê giữa bụng. Chó đánh hơi lạ hướng nào, kéo thằng Mỹ chạy tới. Thằng Mỹ bóp cò, bắn như giội nước. Minh lòn qua các hàng rào rồi nằm đợi đến gần sáng, không thế nào men tới khu nhà gần ban chỉ huy, Con chó tinh lắm, cứ khịt khịt mũi về hướng có Minh. Chờ mãi Minh đành phải bò ra.
Về đơn vị nghe tin một xã thuộc dân tốc Re vừa bắn được con cọp, mừng quá Minh đi bộ hai ngày, leo núi tìm tới xin miếng da, đem về căng ra phơi nắng. Thử xem tinh ranh láo lếu của chó Mỹ đến mức nào. Tuần sau, Minh lại luồn vào đồn Mỹ, khi vượt qua các loại hàng rào, đến vòng kiểm soát của chó, Minh nằm im, chó ngửi được mùi lạ, chạp lấp xấp tới hin hít, kéo thằng Mỹ theo. Minh vung tay đập miếng da cọp vào mũi chó, con chó hoảng quá tưởng cọp vồ phá chạy. Với sức chạy cao nhất, mạnh nhất. Chó bươn về khu nhà xây có lính gác kéo theo thằng Mỹ to cao lềnh khềnh, ngã xền xệt trên mặt đất, bị dà chó kéo đi không đứng dậy được bởi dây xiềng xích chó được buộc chặt vào bụng nó. Sau cái đêm ấy chó khiếp quá, không dám ra ngoài nữa. Con chó gày còm, phải gửi bán hạ giá cho một nhà tư sản Sài Gòn. Còn tên Mỹ sứt đầu mẻ trán, quanh người chỗ nào cũng sây sát, mất mười lăm ngày nằm bệnh viện, sau đó người cứ ngớ ngẩn vì nghĩ mãi không ra, Việt cộng đã dùng thuốc gì mà làm cho con chó của nó được huấn luyện kỹ với chiến trường hiện đại phải khủng khiếp.
Lần này, vượt qua các loại hàng rào cầm quả mìn hẹn giờ nổ trên tay, Minh bò theo rạch nước đến nhà tên quận trưởng như thím Bảy đã hướng dẫn. Minh nấp sau chiếc cột nhỏ bằng cổ tay, cao ngang bụng người, kinh nghiệm cho hay lính gác thường sục tìm những nơi có cột lớn. Cột lớn sẽ thành bóng lớn tạo điều kiện cho che khuất. Khu nhà hành chính lặng im. Vài tên gác đi vòng quanh, chốc chốc dừng lại xin nhau thuốc hút, hoặc hỏi giờ. Tiếng chửi vu vơ trong cơn ngủ mê vọng ra. Ánh sáng điện hắt về phía cổng chính và phía hàng rào của vùng đất bằng nơi chúng dự đoán dễ bị tấn công.
Lạnh thấm vào da thịt, tưởng như tim cũng rung lên. Minh không nhúc nhíc. Đời đói nghèo quen thức khuya dậy sớm cho mẹ đi chợ, hoặc đi làm thuê từ lúc lên bốn lên năm, rồi lên chín đã được thầy phù thủy dạy cho cách chui rào, vượt tưởng, nằm sát đất bao nhiêu lâu để mất hẳn hơi người. Minh nằm đợi. Theo như thím Bảy đã cho biết quy luật của tên quận trưởng. Thím đã nuôi nó từ khi còn ẵm ngửa đến bây giờ lấy vợ rồi vẫn cũng không phá được quy luật đó. Nghĩa là hắn thức giấc vào lúc một giờ ba mươi đến hai giờ sáng, giờ đó nó dậy đi tiểu và đi vòng kiểm tra sự canh gác. Minh nằm yên lặng và mùi hương thoang thoảng ở một nén hướng chưa tắt cắm trên khúc chuối sau buổi lễ của ông Trẩn đã được gác lên mé gần hàng rào. Minh cứ nghĩ xem hôm nay có phải ngày rằm hay mùng một gì không, chứ anh nào biết đấy là hương thơm còn lại của buổi lễ thầy phù thủy đã cúng với ý định bắt anh nộp cho quận trưởng. Có một người đang hết sức bồn chồn, bồn chồn đến tức thở không thế nào ngủ được. Đó là thím Bảy. mặc dầu thím đã nghe Minh giải thích những hiện tượng phù thủy là lừa bịp, nhưng lúc tối xem ông Trẩn làm các phù phép, tung các đọa âm binh thì óc thím rờn rợn. Nhất là thím biết đêm này Minh sẽ vào giết tên quận trưởng. Thím muốn Minh đừng vào, một sơ suất nhỏ nào đấy xảy ra, Minh ở trong vòng vây là sao thoát được. Minh bị giết, hoặc bị bắt thì uy tín ông Trẩn sẽ lên cao. Mặc dầu việc Minh bị bắt không liên quan gì đến buổi cúng lễ của ông Trẩn cả.
Có tiếng giày lộp cộp trong nhà, báo hiệu đến giờ quận trưởng dậy, Minh lợi dụng bóng tối vọt nhanh tới nép vào cánh cửa. Khi nó xô cửa, cánh cửa đã che toàn thân Minh, Nó bước thẳng ra sân, Minh luồn vào nhà, chui xuống gầm giường nơi hai vợ chồng tên quận trưởng ngủ. Bao giờ thức dậy tên quận trưởng cũng cầm đèn pin, nó không bấm soi lúc đi ra nhưng khi vào nó sẽ soi góc tủ, gầm giường. Thoát chết nhiều lần, cộng với thói quen của một người lúc ở tườ ngoài sân bước vào nhà hay bấm đèn soi gầm giường, xem có rắn rết, hoặc chuột bọ gì chui vào không. Minh biết vậy nên lắng nghe tiếng giày của tên quận trưởng. Khi quận trưởng vào, Minh leo lên nằm phía giường bên trong của vợ nó. Quận trưởng bấm lướt đèn góc tủ, gầm giường không thấy gì, mới ngồi vào giường cởi giày. Đấy là lúc Minh chui lại xuống gầm giường. Lợi dụng tiếng động, Minh hành động mau lẹ nên quận trưởng có đề phòng mấy cũng không thể nhận ra. Minh lấy mìn kiểm tra hẹn giờ nổ, móc chặt vào gầm giường, rồi bò về phía cửa sau, tháo then cài bên trong. Giấc ngủ nửa đêm sau khi thức dậy là ngon nhất, say nhất. Minh lòn ra ngoài dễ dàng như đi trong mảnh vườn của mình. Anh vượt khu trắng về đầm sen, nơi Năm đang đứng đợi
Năm múc nước cho Minh rửa mặt, cầm nắm bông chà hết nhọ nồi, lá cây bám trên lưng và tay chân anh. Minh nghe da rát như ngày nhỏ bên bờ sông mẹ cầm tay kỳ sạch lớp đất đọng dày trên cổ qua mùa đông không nhúng nước vì sợ lạnh. Năm trao gói quần áo bọc trong khăn voan cô giữ lúc Minh ra đi. Năm sờ mái tóc minh rồi nói:
- Tóc ướt quá trời. Lạnh không anh?
Một tiếng nổ phá tan đêm tĩnh mịch, tiếng nổ rền dài đến bìa rừng phía tây rồi mất hẳn.
- Xong rồi! Minh nói.
Quả mìn nổ, vợ tên quận trưởng chết ngay còn tên quận trưởng bị thương nặng. Tên tỉnh trưởng cho máy bay trực thăng tới chở nó về nhà thương quân sự. Máy bay vừa đến, tên lính hầu leo lên kiểm tra, chọn chỗ cho quận trưởng nằm và đặt ba lô sẵn. Hắn sẽ cùng đi để săn sóc quận trưởng, Hắn tới cửa máy bay, nâng đầu cáng nhè nhẹ đưa quận trưởng lọt vào sàn. Hắn lắc lắc đầu, thương xót khi thấy quận trưởng mê man, bọc đầy băng trắng. Hắn bực mình chửi Cộng sản. Một tên lính khác đi áp tải máy bay thấy vậy mắng:
- Đồ ngu như bò! Đứng đó mà chửi đổng, không xuống lấy chiếc gối kê đầu cho ông ấy cao lên, Chập chờ ở đây là đi đời cả nút.
Tên lính hầu định chửi lại, nhưng nghe ra có lý, đành im lặng chạy vào nhà kho, vừa lúc thím Bảy đi tới hỏi nó:
- Này chú Tân, quả mìn hôm qua đâu rồi?
Tên lính hầu trả lời:
- Trong ba lô. Em để trên máy bay rồi
- Chú cũng đi cùng với máy bay à?
- Dạ
Thím Bảy định nói thêm, vừa lúc một tên lính gác đi qua. Tên lính hầu quát:
- Cái nhà thím này làm ăn không ra gì cả. Quận trưởng bị thường nặng mà chiếc gối cũng không có, Tôi phải đi tìm chiếc gối đây.
Tên lái máy bay chờ mấy phút không thấy tên lính hầu của quận trưởng lên, nó bay luôn. Nó sợ ở lâu bị Việt cộng bắn pháo tới.
Máy bay lên quá nóc nhà, Tân mới cầm gối chạy ra huơ huơ chửi thằng láo nhát gan làm mình không kịp theo hầu quận trưởng. Thím Bảy nhìn tên lính hầu, khuôn mặt thím giãn nở, thím thở phào nhẹ nhõm
Mười lăm phút sau, lưng chừng trời bùng lên một tiếng nổ. Máy bay bốc cháy không rõ vì sao. Chẳng tên nào sống sót để giải thích. Lính quận và khu gia binh xôn xao: Có lẽ người chỉ huy bên Việt cộng đã cao tay hơn thầy phù thủy của quận trưởng Huỳnh Ví mời về. Đúng là người chỉ huy bên kia cũng có phù phép, có những đạo âm binh tài giỏi. Chỉ có âm binh mới vào được nhà quận trưởng. Nhà quận trưởng có cửa đóng kín mít, lại có chó và lính canh gác. Việt cộng người trần mắt thịt làm sao vào được? hoặc vào được nhà nhưng làm sao lên được máy bay. Chỉ có âm binh mới đi mây về gió, đuổi kịp máy bay…
Tiếng đồn từ hàng ngũ lính quận sang khu gia binh, ra thị trấn rồi đến khu tập trung Nỗng Đình, lan khắp quận. Tên quận trưởng mới được điều về thay Huỳnh Ví thét ầm lên”. “Không có thần trùng ma quỷ nào hết!”
Nhưng nào có dẹp được sự ồn ào. Toàn quận đang nhấp nhỏm, chờ đợi một đột biến gì lớn sẽ xảy ra. Quận trưởng mới bực mình lắm, y tống cổ ông Trẩn vào nhà giam để nếu có tài giỏi thì ông chui thử ra khỏi nhà tù xem? Quận trưởng mới đã đậu cử nhân toán học là người không tin vào ma quỷ!
Con Nuôi Thầy Phù Thủy Con Nuôi Thầy Phù Thủy - Cao Tiến Lê Con Nuôi Thầy Phù Thủy