Số lần đọc/download: 6226 / 19
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Chương 7 -
S
ự xuất hiện của Mai Nguyễn ở nơi Trường Huy làm cũng bình thường như bao nhiêu sự kiện xảy ra, như sự thăm viếng của người yêu đối với người yêu, như sự đưa đón của anh dành cho cô khi tan trường. Nhưng đối với Trường Huy, thì đây là một niềm vui mừng khôn tả. Đối với anh, sự có mặt của Mai Nguyễn không những làm tăng hương vị tình yêu vốn có của hai người, mà còn là dấu hiệu báo cho anh biết: Mai Nguyễn cũng yêu anh không kém gì.
Mai Nguyễn cũng đọc được niềm vui mừng đó trong mắt anh.
− Mai Nguyễn! Sao hôm nay em đến đón anh đi làm về thế? Hay em có điều kiện gì trao đổi với anh, phải không? - Trường Huy mở lời trêu cô khi hai người đã đi khá xa.
− Nè! Bộ anh định chọc giận em hay sao, mà nói với em lời lẽ đó chứ? Người ta vì tội nghiệp anh đi làm cả ngày mệt mỏi, nên đến đây đón anh, rủ anh đi ăn tối bồi dưỡng để anh còn đủ sức mà yêu em mãi mãi. Vậy mà anh nỡ vu khống cho em, là đem tình cảm ra dổi trao điều kiện. – Mai Nguyễn cũng không tỏ ra thua kém anh, cô trêu anh trả đũa.
− A! Thì ra thế. Em giấu đầu lòi đuôi rồi đó nghe. Anh thì yêu em chân thật không tính toán điều chi, vậy mà em nỡ lòng nào đối xử tàn nhẫn với anh như thế. Em nỡ đem tình yêu của anh ra thay thế vào đó là lòng thương hại. Anh thì cố tình mời em đi ăn để bồi bổ cơ thể ốm yếu này, để em có sức khỏe học, để em trông càng ngày càng đáng yêu hơn… Vậy mà em thì có ý đồ khác, em tẩm bổ cho anh để anh có đủ sức mà yêu em đến cuối đời. Vậy đó, em nói em không có điều kiện trao đổi ư? Híc… híc… híc… Ông trời ơi! Sao ông nỡ nhẫn tâm như thế? Sao ông để con gặp làm chi, quen làm gì để rồi giờ đây người ta nỡ đối xử vô tâm với con như thế? Nếu biết trước kết quả của tình yêu như vậy, thà…
“Thà đừng gặp để đừng quen.
Đừng thương, đừng nhớ, đừng yêu nữa
Cho cõi lòng này khỏi vấn vương”.
Trường Huy đọc ba câu thơ cuối của bài thơ tình mà anh vừa “đọc lén” ở cuốn tạp chí lúc nghỉ trưa.
− Ôi! Người yêu em hôm nay làm thơ nữa. Xin nhà thơ tặng em chữ ký để làm kỷ niệm đi ạ.
− Thôi, cô bé đừng giả vờ đánh trống lảng. Cô bé khai mau! Có phải ý đồ của cô bé là thế không? Bị “tôi” đây lật tẩy chỉ đúng huyệt, nên định giờ bài chuồn sao cô bé?
− Thì anh cũng có ý đồ giống em. Thôi, có khác nhau đâu mà bày đặt bắt bẻ người ta chứ?
− Giống là giống ở điểm nào đâu? Nói mau! Nếu không giải thích được, thì ta sẽ trừng trị cô bé vì tội dám đem tình yêu của tar a đùa giỡn, lại còn thêm tội mà không chịu nhìn nhận sửa sai.
− Còn nếu như em giải thích được, thì anh tính sao đây? – Mai Nguyễn tự tin hỏi.
− Thì anh sẽ… sẽ làm bất kỳ điều kiện gì em nêu. - Trường Huy cũng tự tin không kém gì. Anh đinh ninh rằng lần này, Mai Nguyễn thua là cái chắc – Còn nếu cô bé không giải thích được?
− Thì em cũng sẽ chấp nhận bất kỳ điều kiện gì anh nêu. – Mai Nguyễn lặp lại câu nói của anh.
− Được. Vậy thì em giải thích đi, anh nghe.
Mai Nguyễn tằng hắng, lấy giọng nói:
− Anh thấy em ốm yếu nhỏ nhoi, sợ không thể sống cùng anh trọn đời trọn kiếp bên nhau. Anh sợ em không đủ sức khỏe để y…ê…u anh dài lâu như đã từng ước thệ… Anh đã bỏ công ra bao lâu nay, anh sợ em có bề gì thì phí cả thời gian và sức lực bấy lâu, cho nên anh bồi bổ cơ thể em, mang cho em niềm tin và sức sống để em yêu anh đến trọng đời như là anh đã yêu em. Vậy thử hỏi, anh có mưu đồ không chứ? Trả lời em đi.
− Hi… hi… hi… - Trường Huy cười vang trước kiểu lập luận của Mai Nguyễn – Em tài thật. Mưu đồ của anh vậy mà cũng bị em phát hiện. Thì cũng giống như em thôi. Anh sợ em sẽ bỏ anh bơ vơ trơ trọi, sống một mình đơn độc trên thế gian này. Mai Nguyễn ơi! Nếu cuộc đời anh mà vắng bóng hình em, thì cuộc sống này chẳng còn ý nghĩa gì cả. Vắng em rồi, dù anh ở phương trời nào cũng khổ. Vắng em rồi, anh chẳng còn chút niềm vui. Thế còn em, em có yêu anh nhiều như anh yêu em không, Mai Nguyễn?
− Em yêu anh nhiều lắm, Trường Huy. Trên trời có bao nhieu vì tinh tú, dưới mặt đất có bao nhiêu mạch nước ngầm, là em yêu anh bấy nhiêu.
− Có thật thế không em?
Trường Huy hạnh phúc, ôm nàng vào lòng thủ thỉ.
− Vâng, em nói thật. Những điều em nói với anh, tất cả đều xuất phát tận đáy tim mình, không một lời dối trá điêu ngoa. Khi nào mặt trời thôi không toả ánh sáng xuống trái đất này nữa, khi nào đại dương thôi không có những cơn sóng vỡ bờ, thì em sẽ thôi không còn yêu anh nữa.
− Anh hạnh phúc lắm, Mai Nguyễn ơi. Anh nguyện với lòng, không bao giờ làm em buồn em khổ, không bao giờ để em rơi nước mắt vì anh.
Cả hai im lặng đắm mình trong cảm giác bình yên hạnh phúc ấy. Mai Nguyễn nằm trong vòng tay rắn chắc, nhưng tràn ngập yêu thương ấm áp của người yêu. Cô thấy cả đất trời, hoa lá thật đáng yêu làm sao. Từng ngọn cây cọng cỏ ở đây đã bao lần chứng kiến tình yêu của cô và Trường Huy. Những lần giận hờn trách móc vu vơ khi anh lỗi hẹn, rồi những lời xin lỗi vụng về nhưng đáng yêu của anh đã làm rung cảm trái tim bé nhỏ của Mai Nguyễn. Sau những lần giận hờn ấy, hai người càng yêu nhau hơn. Và họ hiểu chính những xúc tác đó đã làm hương vị tình yêu của họ thêm nồng thắm.
Chợt nhớ đến điều gì, Mai Nguyễn vùng ra khỏi vòng tay âu yếm của Trường Huy. Cô nói:
− Thôi, anh đừng giả bộ, lấy lời lẽ yêu thương mà che lấp lời hứa của mình. Đã hứa rồi thì phải đi làm đi chứ. “Nhất ngôn như phá thạch” mà.
Vẫn chưa nhớ ra điều mình đã hứa khi nãy, Trường Huy ngạc nhiên hỏi:
− Anh hứa với em? Nhưng hứa điều gì mới được? Sao anh không nhớ mình đã hứa gì nhỉ?
− Anh cứ giả bộ hoài. – Mai Nguyễn hờn dỗi - Nếu anh không nhớ ra điều anh vừa nói, thì em sẽ giận anh dài dài cho đến khi anh nhớ thì thôi.
Mai Nguyễn quay mặt đi nơi khác, với tay ngắt lấy những lá cây vô tội, vẻ giận hờn. Trường Huy bóp trán khổ sở suy nghĩ. Mãi một lúc sau, anh mới sực nhớ ra:
− A, anh nhớ rồi! Cô bé mau dỗi hờn của anh ơi! Lúc nãy anh thua, anh nợ em một điều hứa. Nào! Bây giờ “con chim sơn ca bé bỏng” của anh hãy nói điều kiện của em đi, anh sẽ ráng hết sức mình thực hiện nó vì em.
Mai Nguyễn quay mặt lại đối diện Trường Huy, khuôn mặt trở nên vui vẻ:
− Tưởng anh quên luôn rồi chứ. May cho anh là còn nhớ, bằng không em sẽ giận anh mãi cho xem.
− Thôi mà em, anh đã nhớ ra rồi, còn làm khó làm dễ anh chi nữa, tội nghiệp. Em không thương anh sao mà cứ làm tình làm tội anh mãi thế?
Trường Huy kéo cô vào lòng, hôn lên mái tóc thoang thoảng hương thơm.
− Em muốn anh làm bất cứ điều gì, anh cũng sẽ thực hiện, miễn sao em vui lòng.
− Bất cứ điều gì em muốn?
− Ừ, bất kỳ điều gì em muốn, ngoại trừ việc hái sao trên trời xuống cho em ngắm, bắt mặt trời đừng mọc ở hướng Đông và lặn ở hướng Tây, bắt trái đất thôi không quay xung quanh mặt trời… Nói chung là những điều trái với quy luật tự nhiên của nó. Còn ngoài ra, anh sẽ làm tất cả.
− Em muốn anh chứng minh cho em thấy tình yêu anh dành cho em là bất diệt, trái tim này mãi mãi thuộc về em, không ai khác ngự trị trong đó ngoại trừ hình bóng em.
Mai Nguyễn thích thú với điều mình vừa nói. Cô biết chắc rằng thế nào Trường Huy cũng ôm đầu than khổ vì điều kiện quá ư là khó.
Nhưng trái với suy nghĩ của cô, Trường Huy vẫn giọng trầm ấm, vẫn ôm cô vào lòng, nói:
− Anh biết câu hỏi này chỉ để làm khó anh thôi. Cô bé yêu anh và cũng biết rằng anh yêu cô bé biết dường nào. Nhưng cô bé luôn tìm cách gây khó dễ cho anh, cũng dễ hiểu thôi, bởi vì tình yêu của chúng mình dành cho nhau quá lớn, lớn đến độ cô bé sợ phải chia xa, sợ phải có một ngày thức dậy không còn có nhau bên đời. Cô bé yên tâm, anh yêu cô bé và yêu mãi đến muôn đời. Không ai hay không có bất kỳ điều gì có thể bắt anh xa cô bé. Kể cả lúc cô bé muốn xa anh, anh vẫn tìm mọi cách được gần và được yêu cô bé. Nếu cô bé muốn, anh sẵn sàng mổ lồng ngực mình, lấy trái tim ra cho cô bé giữ. Để cô bé biết rằng trái tim của Trường Huy mãi mãi thuộc về Mai Nguyễn.
Trường Huy đã nói đúng những gì cô suy nghĩ, lo sợ. Phải, cô yêu anh nhiều, nhiều lắm và cô sợ có một ngày mình phải mất anh, nên cô luôn tìm mọi cách giàu vò làm khổ anh.
Mai Nguyễn ngồi đó im lặng, cô lắng nghe nhịp đập của hai trái tim đang yêu nhau tha thiết. Có thể điều cô lo sợ là viển vông, là xa vời, nhưng co vẫn phải lo phải nghĩ.
− Em xin lỗi vì đã làm anh khổ tâm bấy lâu nay. Thật ra em cũng không muốn thế. Nhưng anh ơi! Đã trot mang phận con gái, thì em không tránh khỏi chuyện buồn lo vẩn vơ cho số phận tơ duyên. Giờ đã hiểu nhau rồi, em không còn gì phải lo nghĩ nữa. Mong anh đừng buồn vì những lỗi lầm đã qua của em.
− Anh không bao giờ buồn em cả. Anh chỉ mong em hiểu: Đừng để những giây phút bên nhau trở thành vô nghĩa, lạt lẽo bởi những chuyện giận hờn không đâu.
Thoáng chốc, môi lại tìm môi. Tình yêu là thế! Là giận hờn trách móc vu vơ, để rồi sau đó họ càng yêu nhau nhiều hơn, sống chết vì tình yêu của họ. Hương vị tình yêu thật ngọt ngào khi đã pha lẫn đủ mùi cay đắng ngọt bùi. giận hờn yêu thương.