"True self is non-self, the awareness that the self is made only of non-self elements. There's no separation between self and other, and everything is interconnected. Once you are aware of that you are no longer caught in the idea that you are a separate entity.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Elfriede Jelinek
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: sach123
Upload bìa: sach123
Số chương: 30
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3306 / 67
Cập nhật: 2015-10-12 16:48:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
úc này, một hồng long nữ đang đẩy phần lưng mũm mĩm ra biểu diễn. Từ hàng năm nay, những nhà mát xa rẻ tiền vẫn dùng những ngón tay làm việc trên vùng da được khẳng định sần như vỏ cam của ả. Nhưng những người đàn ông nhận được từ ả nhiều hơn số tiền vốn có. Những cabin phía phải đã thấy phía trước của ả, sắp sửa sang cánh trái cũng được thưởng thức phía trước. Nhiều người thích ngắm đàn bà từ phía trước, nhiều người khác lại thích đằng sau. Ả tóc đỏ di chuyển những cơ bắp ngày thường dùng để đi lại hay ngồi lên. Hôm nay ả kiếm tiền nhờ chúng. Ả dùng tay phải xoa xoa người, bàn tay với những móng tô màu đỏ máu. Bên trái ả cào cào quanh vú. Những ngón tay giả nhọn hoắt của ả kéo căng núm vú khỏi bầu như kéo một sợi cao su rồi thả để nó bật nhanh trở lại. Hai núm vú như rời hẳn khỏi người. Ả tóc đỏ tập luyện đủ nhiều để nhận ra, thí sinh đã được 99 điểm. Ai lúc này không thể, sẽ không bao giờ có thể nữa. Ai lúc này vẫn một mình, sẽ tiếp tục như vậy còn lâu.
Erika chạm đến giới hạn. Chỉ đến đó mà không tiếp tục nữa. Đi cũng đủ xa rồi, nàng thường tự nhủ. Nàng đứng dậy. Giới hạn của nàng từ lâu đã được đánh dấu và đảm bảo bằng những ký kết không thay đổi. Do vậy nàng quan sát mọi vật từ cao điểm và nhờ đó có thể nhìn xa mãi vào đất liền. Điều kiện là một tầm nhìn tốt. Ngay lần này Erika cũng chưa muốn biết. Nàng đi về nhà.
Chỉ với một cái liếc mắt, nàng đẩy những quý ông đang chờ bên ngoài dẹp sang một bên. Một quý ông tham lam chiếm ngay chỗ cũ của nàng. Một cái ngách nhỏ hiện ra, Erika bước qua đó và diễu hành. Nàng đi và đi, như một cái máy, cũng như khi nãy nàng nhìn và nhìn về phía trước. Cái gì nàng làm, nàng cũng toàn tâm toàn ý. Không nửa chừng, bà mẹ luôn yêu cầu như vậy. Không nhập nhèm. Không một nghệ sĩ nào chịu đựng được sự nửa chừng, chưa hoàn thiện trong tác phẩm của mình. Đôi khi tác phẩm chưa hoàn thiện chỉ vì nghệ sĩ chết sớm. Erika vẫn tiếp tục. Không gì bị xé bỏ, không gì bị tẩy. Không gì bị phai màu. Nàng chưa đạt được gì. Chẳng có gì trước đây chưa xuất hiện mà lúc này có mặt, và chẳng có gì trước đây chưa có mặt mà lại đang trên đường đến.
Ở nhà, trận quở mắng êm dịu từ phía bà mẹ đang chụp xuống tổ ấm của hai mẹ con. hi vọng rằng Erika không bị lạnh trong chuyến đi mà đích đến nàng sẽ phải bịa đặt đôi chút với bà mẹ. Ngay lập tức Erika sẽ khoác một cái áo choàng thật ấm vào. Erika và mẹ, một người ngồi ăn vịt nhồi hạt dẻ, một người hả hê. Một bữa tiệc lớn. Hạt dẻ như muốn bung ra khỏi đường khâu, bà mẹ đã nhồi nhiều hạt dẻ quá, đúng y theo cách của bà. Lọ đựng muối và hạt tiêu mạ bạc, nhưng đồ dao dĩa thì là bạc hoàn toàn. Mà cô con gái hôm nay đỏ hồng, khiến bà mẹ vui mừng. Hi vọng không phải do một cơn bệnh nào. Bà mẹ áp môi vào trán nàng để kiểm tra. Sau bữa tráng miệng sẽ kiểm tra thêm một lần nữa bằng cặp nhiệt độ. May mắn thay, nguyên nhân không phải sốt. Erika hoàn toàn khỏe mạnh, con cá con nuôi trong màng ối được chăm sóc tốt.
Những dòng ánh sáng neon lạnh như băng tuôn trào qua phòng băng, qua sảnh khiêu vũ lạnh. Những chùm sáng mạnh treo trên khối đèn hình roi da chiếu qua sân gôn thu nhỏ. Một dòng lạnh lấp lánh. Phụ nữ ở tuổi nàng, thích thói quen yên tĩnh đẹp đẽ quanh quẩn bên chiếc bàn bầu dục với những ly thủy tinh, bên trong tung tẩy thìa cao cổ, cuống của những bông hoa mát lạnh. Nâu, vàng, hồng. Sôcôla, vani, mâm xôi. Dưới ánh đen, những viền kem bốc khói dường như đều được phủ một màu nâu. Kẹp múc kem ánh lên chờ đợi trong thùng nước, váng kem sót nổi lềnh bềnh trên mặt. Do tính tùy tiện của niềm vui, điều không nhất thiết phải thường xuyên chứng minh, mấy cái bóng trẻ trung nghỉ ngơi trước mấy cái tháp kem, những chiếc ô giấy sặc sỡ cắm trong ly, che đậy những mẩu anh đào ngâm rượu, những khoanh dứa và vụn sôcôla thô sần. Chúng chọc không ngưng nghỉ những miếng lạnh buốt vào hốc kem, lạnh với lạnh, hoặc chúng để mặc kem chảy nước vì còn mải báo tin cho nhau, những tin tức còn quan trọng hơn cả vị lạnh. Chỉ cẩn quan sát chúng, khuôn mặt nàng đã trở nên khó chịu. Nàng cảm thấy đặc biệt duy nhất khi ngắm một cái cây, nàng thấy cả một vũ trụ tuyệt diệu trong một nón thông. Với cái búa nhỏ gõ gõ vào thực tại, nàng là một nha sĩ nhiệt thành của ngôn ngữ, chóp gỗ vân sam biến thành một đỉnh tuyết cô độc trước mắt nàng. Chân trời láng một quầng sáng đủ màu. Những chiếc máy bay rất lớn, không rõ rệt từ đằng xa bay qua, những tiếng ầm ì dễ chịu hầu như không thể cảm nhận được nữa. Chúng là những vị khổng lồ của âm nhạc và thơ ca ngụy trang trong cái vỏ bọc dễ sợ. Hàng trăm nghìn thông tin trượt qua bộ óc được rèn luyện của nàng, một thứ điên rồ như cây nấm khói say khướt mọc vút lên, và rồi bằng điệu bộ xám tro từ từ đưa trở lại mặt đất. Bụi xám mịn nhanh chóng phủ mờ các máy móc, ống nghiệm, ống mao dẫn, các bình thót cổ và các xoắn làm lạnh. Cả căn phòng nàng chỉ toàn đá. Xám xịt. Không lạnh và cũng chẳng ấm. Lưng chừng. Rèm cửa sổ nilon màu hồng sột soạt mà không bị lay động bởi một luồng gió nào. Phía bên trong những đồ đạc đẹp đẽ, gọn gàng. Bỏ hoang. Vô chủ.
Phím dương cầm dưới những ngón tay bắt đầu ngân vang. Cái đuôi khổng lồ của đống rác nghệ thuật khẽ sột soạt lết từ những trang trước đến đây, từng milimet, từng milimet khép chặt vòng vây. Những hộp bảo quản bẩn thỉu, những cái đĩa nhơ nhuốc thức ăn thừa, bộ đồ ăn cáu ghét, bánh mỳ đầu mẩu, hoa quả thừa mốc xanh đỏ, đĩa nhạc gãy vỡ, giấy tờ nhàu rách, vo viên. Trong những căn nhà khác, nước nóng bốc hơi nghi ngút từ bồn tắm. Một cô gái thử một kiểu tóc mới không nghĩ ngợi gì. Một cô khác đang chọn tìm cái áo sơ mi hợp với chân váy. Những đôi giày xịn nhất đều đã dựng ở đây, những đôi giầy mới chỉ được xỏ một lần duy nhất. Chuông điện thoại reo. Một người nhấc máy. Một người cười vang. Một người đang nói.
Rộng mãi đến bất tận, bãi rác giữa nàng và những người khác cứ kéo mãi ra. Ai đó vừa mới đi làm tóc quăn. Ai đó vừa chọn màu sơn móng tay hợp với màu son môi. Thiếc sáng lấp lánh dưới mặt trời. Tia sáng từ răng dĩa, từ lưỡi dao. Dĩa là dĩa. Dao là dao. Bị phiền quấy bởi làn gió nhẹ, những khoanh hành bốc cao, khăn giấy bốc cao, dính si rô mâm xôi ngọt. Mốc nấm ở những tầng lớp dưới, già hơn sẽ - mà cũng đã dần mục rữa - trở thành tro bụi, tấm lót cho những áo pho mát và vỏ dưa hấu đang thối hỏng, cho những mảnh vỡ thủy tinh, giẻ lau làm từ bông màu đen. Những vật cũng đang đối mặt với một số phận hoàn toàn tương tự.
Và bà mẹ lại kéo mạnh sợi dây xích. Hai tay lại nhanh chóng đưa ra phía trước và chơi lại bản nhạc của Brahms, và lần này đã tốt hơn. Brahms hoàn toàn lạnh lùng khi thừa hưởng nhạc cổ điển, nhưng lại hết sức tình cảm khi thổ lộ hay đau buồn. Bởi vậy bà mẹ còn lâu mới xúc động khi nghe bản nhạc này.
Cái thìa kim loại cắm thờ ơ trong kem dâu đang chảy nước, vì cô bé đang cần nói gấp gáp điều gì đó làm một đứa con gái khác cười ngặt nghẽo. Đứa con gái thứ hai đang cài lại cái trâm to đùng lấp lánh như làm bằng xà cừ vào búi tóc vấn cao. Cả hai đứa con gái đều tự tin với những cử động cá tính. Nữ tính toát ra từ cơ thể chúng như những dòng suối nhỏ sạch. Một hộp phấn nhựa bật mở, trong gương thứ gì đó được thoa hồng nhạt, rồi thứ gì đó lại được tô đen nổi bật.
Nàng là một con cá heo mệt mỏi, chán nản chuẩn bị chơi bản nhạc cuối. Lờ đờ thấy trước mặt quả bóng sặc sỡ lố bịch mà nó sẽ phải đặt lên mũi theo một quán tính cũ rích. Nó hít sâu và để quả bóng quay tròn. Trong bộ phim con chó Andalusia của Buňuel[13] có một buổi biểu diễn song tấu dương cầm cánh. Sau đó hai con lừa thối rữa quá nửa, đầu ướt máu ngồi gõ phím. Chết. Mục rữa. Đứng bên lề mọi vật. Trong một căn phòng hút sạch khí.
[13] Luis Buňuel sinh 22.2.1900 ở Calanda, Spanien, mất 29.7.1983 ở thành phố Mexico, là nhà làm phim nổi tiếng với tác phẩm Con chó Audalusia
Một đoạn lông mi giả được dán đề lên lông mi thật. Nước mắt chảy. Lông mày nâu được tô đậm. Vẫn cây chì ấy tô một vết đen lên nốt ruồi bên cằm. Sống lược đẩy cào cào nhiều lần vào búi tóc vấn cao nhằm lỏng bớt búi. Rồi cái lược lại được cài chặt lại. Tất chân kéo cao, đường gân thẳng băng. Cái ví da bóng đu đưa và được khoác đi. Váy lót sột soạt dưới làn váy taffeta. Họ đã trả tiền, và bây giờ bỏ đi.
Mở trước mắt nàng một thế giới không ai có thể ngờ vực. Một thế giới Lego, thế giới kỳ quan thu nhỏ, một thế giới hoàn toàn làm từ những mẫu nhựa đỏ, xanh, trắng. Cả một thế giới âm nhạc, dĩ nhiên là cũng nhỏ xíu thôi, ngân vang từ cái mụn cóc, mà bên trong ấy người ta nhét vừa cả thế giới. Bàn tay trái với những móng vuốt cứng ngắc tê liệt do sự vụng về vô phương cứu chữa yếu ớt quờ quạng vào vài phím đàn. Nàng muốn bay lên cao với những điều đẹp đẽ kỳ lạ, với sự trơ lỳ cảm giác, sụp đổ mọi trí óc. Nàng chưa từng dựng được dù chỉ một lần một trạm xăng từ những mảnh Lego theo mẫu có sẵn hết sức tỉ mỉ. Nàng không là gì ngoài một cái máy vụng về. Đè nặng bởi một bộ óc chậm chạp, nặng nề. Khối lượng chết nặng trịch. Một trở lực! Không bao giờ một khẩu súng tự châm ngòi chống lại chính mình. Một cái hàm thiếc.
Một dàn nhạc không gì ngoài gần một trăm cây sáo bắt đầu gào rú. Sáo đủ loại, đủ kích cỡ. Thịt trẻ con tiếp tục được thổi vào. Những nốt nhạc được tạo ra từ hơi thở trẻ nhỏ. Không một nhạc cụ gõ nào được nhờ đến. Vỏ bọc bằng nilon được mẹ may cho. Bên trong các vỏ bọc còn có cả một chổi tròn nhỏ để lau. Thân sáo phủ một lớp hơi nước mờ mờ do hơi thở phả ra. Nhiều nốt nhạc được tạo ra nhờ hơi thở của trẻ nhỏ. Không nhờ sự trợ giúp nào từ phía cây dương cầm.
Buổi hòa nhạc thính phòng hoàn toàn cá nhân dành cho những người yêu thích tự nguyện diễn ra tại một căn hộ quý tộc cổ ở bên kênh Đônau, quận hai, nơi một gia đình Ba Lan nhập cư thế hệ thứ tư mở cửa cho hai cây dương cầm cánh và bộ sưu tập tông phổ nhạc đa dạng của họ. Ngoài ra ở nơi đó, nơi những người khác dành chỗ cho chiếc ô tô - rất gần trái tim - thì họ lại có một bộ sưu tập nhạc cụ rất cổ. Họ không có xe cộ, nhưng họ có một vài cây vĩ cầm, viola Mozart tuyệt đẹp và một vài cây viola D’Amore cực kỳ tinh tế được treo trên tường và canh chừng thường trực bởi các thành viên trong gia đình, chỉ được nếu có hòa nhạc diễn ra trong nhà và chỉ dành cho mục đích học tập. Hoặc khi có cháy.
Những con người này yêu thích âm nhạc và mong muốn đem đến cho cả những người khác. Bằng kiên nhẫn và tình yêu hay cả với bạo lực nếu cần. Họ muốn đem âm nhạc lại cho giới trẻ, vì chỉ ăn cỏ một mình trên cánh đồng này thôi thì cũng không có nhiều vui thú. Nhưng những người nghiện rượu hay dùng chất kích thích họ nhất định phải chia sẻ thú vui cho nhiều người nhất có thể. Trẻ nhỏ sẽ bị khéo léo dụ dẫn đi theo họ. Cậu cháu trai béo phị ai ai cũng biết, tóc ướt mỏng dính chặt vào đầu và hay hét lên nhờ vả mỗi khi có chuyện bé bằng cái móng tay. Và đứa trẻ nguồn vui ấy cũng kháng cự mạnh mẽ nhưng cuối cùng đã phải bỏ cuộc. Trong các buổi hòa nhạc không phục vụ bữa ăn nhẹ. Trong im lặng linh thiêng không được phép nhóp nhép. Không vụn bánh mì, không vết mỡ trên đệm salon, không vết rượu đỏ trên tấm phủ dương cầm một và dương cầm hai. Tuyệt đối không kẹo cao su! Những đứa trẻ sẽ bị kiểm tra xem chúng có mang những thứ rác rưởi kia từ bên ngoài theo không. Những đứa trẻ thô lỗ sẽ nằm yên phía trên sàng lọc và không bao giờ được chạm vào bất kỳ một nhạc cụ nào.
Gia đình này sẽ không bao giờ tiêu xài những khoản không cần thiết, chỉ duy nhất âm nhạc được phép, qua và từ những tác động của nó. Âm nhạc cần vạch con đường đến trái tim người nghe. Họ hiếm khi chi tiêu gì cho bản thân mình.
Erika không ngừng mời phụ huynh của các học sinh. Chỉ cần một cái vẩy ngón tay của cô giáo là đủ. Những đứa nhỏ mang một bà mẹ đầy tự hào, một ông bố đầy tự hào hoặc cả hai cùng một lúc và lắp kín cả không gian bằng cái gia đình bé nhỏ sắp tan vỡ của chúng. Chúng biết rằng, chỉ cần nhận thêm một điểm xấu trong môn dương cầm, chúng sẽ biến khỏi đây. Chỉ có cái chết mới là nguyên cớ chối từ nghệ thuật. Những lý do khác hoàn toàn không được chấp nhận bởi một người yêu nghệ thuật chuyên nghiệp. Erika Kohut tuyệt vời.
Để mở màn là bản concerto thứ hai của Bach cho hai đàn dương cầm. Cây dương cầm thứ hai sẽ được chơi bởi một ông già, người trước đây từng đặt chân trên đại sảnh của Brahms và gần như có riêng ở đó cây dương cầm duy nhất cho riêng mình. Thời này đã qua, nhưng những người lớn tuổi nhất vẫn còn nhớ. Thần chết tàn ác đang ở gẫn dường như không cách nào đẩy người đàn ông này, người mang tên Haberkorn, đến với những tài năng khác vĩ đại hơn, như đã từng làm với Mozart và Beethoven, cả Schubert nữa. Và quả là Schubert thực sự không có nhiều thời gian. Ông già chào đón bạn đồng diễn từ cánh gà thứ hai, cô giáo Erika Kohut, với một nụ hôn đặt vào tay đúng theo truyền thống, bất chấp tuổi già, trước khi cả hai cùng trình diễn.
Những người bạn âm nhạc và những vị khách thân mến. Những bị khách ngã xuống bàn và chép miệng lấy chép miệng để vì món ragu barốc. Những học sinh cạo kèn kẹt những ham muốn tồi tệ, từ khi bắt đầu, nhưng quá thiếu dũng cảm để thực hiện. Chúng không phá bỏ được cái chuồng gà của sự sùng kính nghệ thuật dù những song sắt rất mỏng. Erika mặc một cái váy ống len lông cừu màu đen dài chấm đất giản dị với áo sơ mi lụa.
Lắc đầu thật khẽ, nàng có thể lườm một hoặc vài đứa học sinh với ánh nhìn cắt được cả kính. Đó chính xác là cái nhìn mà mẹ Erika đã quăng vào mặt nàng sau buổi biểu diễn thất bại của cô con gái. Cả hai đứa học sinh đã tán nhảm quấy rối cả bài mở đầu của người chủ nhà. Chúng sẽ không bị cảnh cáo thêm bất kỳ một lần nào nữa. Ngay trên hàng đầu, mẹ của Erika ngồi trên chiếc ghế bành đặc biệt cạnh vợ chồng chủ nhà và nhấm nháp một hộp kẹo - người duy nhất được phép - và sự chăm chú độc nhất cô con gái đang thưởng thức. Ánh sáng, bị làm mờ đi bằng tấm lót che đèn chiếu trên đàn dương cầm, run rẩy trong tiếng đàn tạo thành những đốm sáng hình mẫu thêu, đan xen thành một điểm sáng trung tâm. Tấm lót phủ khắp người chơi ánh sáng đỏ ma quái. Bach vẫn nghiêm túc rí rách. Lũ học sinh mặc quần áo đẹp vẫn để dành đi nhà thờ hoặc những gì bố mẹ chúng cho là như vậy. Ông bố bà mẹ tống đứa con - họ dứt ruột đẻ ra - vào trong cái hành lang Balan này, để họ được yên tĩnh và đứa trẻ học được cách giữ trật tự. Hành lang của người Balan được trang hoàng bằng một tấm gương khổng lồ phong cách mới theo hình một cô gái khỏa thân với hoa súng, chỗ này những anh cu luôn đứng chôn chân đến bất tận. Sau đó, trên phòng nhạc, những đứa nhỏ ngồi phía trước và người lớn tuổi ngồi sau vì họ vẫn nhìn thấy tất cả. Những người già đưa tay cho ông bà chủ nhà khi để người đồng hành trẻ tuổi ngừng một lát.
Walter Klemmer chưa từng bỏ lỡ một buổi tối nào ở đây kể từ khi cậu bắt đầu nghiêm túc học dương cầm với tuổi mười bảy dễ thương, và không chỉ vì vui thú. Ở đây, cậu trực tiếp nhận được cảm hứng cho việc chơi đàn của riêng mình.
Bach chuyển sang quãng nhanh, và Klemmer chăm chú ngắm phần dưới người cô giáo bị che cắt bởi cây đàn từ phía sau với cơn đói ngày một tăng. Cậu không thể nhận xét nhiều hơn về cơ thể nàng. Phía trước cô giáo cậu bị một bà mẹ béo núc ngồi chắn, không nhìn được gì. Chỗ ngồi yêu thích của cậu hôm nay bị chiếm mất. Nàng luôn ngồi bên cây đàn thứ hai trong giờ học. Bên cạnh con tàu mẹ còn treo thêm một tàu cứu hộ bé xíu, đứa con trai của bà, một học sinh mới quần vải đen, áo sơ mi trắng và kèm theo là cái nơ đỏ chấm trắng. Đứa trẻ lúc này lờ đờ trên ghế như hành khách máy bay muốn nôn và không mong muốn gì hơn là được hạ cánh. Nghệ thuật đưa Erika trượt vào hành lang không khí cao hơn và chủ yếu do mùi ête từ đó. Walter Klemmer nhìn theo nàng sợ hãi vì nàng đang rời xa cậu. Nhưng không chỉ mình cậu vô tình với tới nàng, mà bà mẹ cũng chộp lấy sợi dây giữ con diều Erika. Chỉ cần không thả dây diều! Nhưng gió đã kéo lên cao đến độ bà mẹ phải kiễng đến mười đầu ngón chân. Gió rít mạnh, như nó vẫn luôn rít trên tầm cao ấy.
Cô Gái Chơi Dương Cầm Cô Gái Chơi Dương Cầm - Elfriede Jelinek Cô Gái Chơi Dương Cầm