Số lần đọc/download: 1930 / 52
Cập nhật: 2015-09-29 18:22:23 +0700
Chương 7: Gã Jingle Vụn Trộm Với Bà Cô
S
áng hôm sau, Jingle là người duy nhất có mặt tại bàn ăn vào giờ điểm tâm; sau đó hắn đi tản bộ một vòng trong khu vườn. Hắn lần mò ra tận phía sau cái nhà lều nhỏ nằm lọt thỏm mãi tít cuối vườn hoa, bỗng nhiên hắn nghe có tiếng người nói chuyện. Jingle đứng lại, giấu mình sau một bụi cây và lắng nghe.
Hắn nhận ra ngay giọng nói đầu tiên, vì rằng bà mẹ già của ông Wardle luôn luôn ngồi ở đấy vào mỗi buổi sáng mùa hè, và lúc nào bà cũng nói rất lớn, như hầu hết những người không nghe rõ nữa. Giọng người kia nghe có vẻ lạ lùng và đầy ngờ vực, chính là anh chàng mập. Vẻ mặt hắn lúc này cũng rất kỳ quặc khiến bà cụ cũng đâm ra hoảng thật sự. Hắn rón rén bước lại gần bà cụ, kê miệng sát tai bà.
- Bà có biết con nhìn thấy chuyện gì trong nhà này tối qua không? - Hắn hỏi.
- Xin Chúa lòng lành cứu vớt linh hồn ta, cháu thấy chuyện gì vậy? - Bà cụ đáp, nét mặt càng lộ ra vẻ khủng khiếp hơn bao giờ hết.
- Cái ông có cánh tay bị thương ấy. Ông ta hôn cô ấy và...
- Ai, Joe? Không phải một trong những đứa tớ gái chứ?
- Còn tệ hơn nữa ạ - Anh mập nói, hắn cẩn thận đảo mắt nhìn quanh, rồi hét vào tai bà cụ - Cô Rachel đấy!
- Cái gì! - Bà cụ kêu lớn - Con gái ta ư! - Và nó cho phép hắn à?
Anh chàng mập nở một nụ cười độc ác.
- Cô ấy còn hôn trả ông kia nữa ạ. - Hắn đáp.
Nếu gã Jingle có thể nhìn thấy điều gì đã lộ ra trên mặt bà cụ lúc ấy, chắc chắn hắn sẽ phì cười khoái trá; nên thay vì cười lên, hắn lại tiếp tục lắng nghe với vẻ quan tâm những lời quát mắng giận dữ của bà cụ về mối tình bí mật của cô Rachel; rồi hắn im lặng rón rén lỉnh đi. Hắn đã quyết định xong rồi, nội đêm nay thôi, chính hắn sẽ tỏ tình với cô Rachel; bây giờ nhất định hắn có cơ hội thực hiện có hiểu quả mưu đồ của hắn.
Jingle nhìn thấy bà cô trong phòng khách, đang đính những dây đăng-ten lên một chiếc áo dài. Hắn ho khe khẽ. Bà cô ngẩng lên và mỉm cười. Hắn đặt một ngón tay lên môi một cách thật khó hiểu, bước vào phòng rồi đóng cánh cửa lại.
- Thưa cô Wardle - Hắn nói, giọng cố tỏ ra tha thiết - Xin tha lỗi cho tôi. Không có thì giờ để giữ đúng phép lịch sự. Tôi phải nói thẳng thắn với cô thôi. Thằng mập đã tiết lộ với bà cụ bí mật của cô.
- Ông định nói về Joseph đó chắc, thưa ông? - Bà cô đáp, cố tỏ ra mình chẳng có điều gì phải lo lắng.
- Vâng, đúng thế! Chính thằng Joe bất nhân đó đấy. Hắn thấy cô và Tupman... ở trong nhà lều... hôn và vân vân... Bà cụ rất giận dữ. Tôi đến để báo cho cô biết. Có lẽ tôi có thể giúp cô được.
- Ồ, tôi sẽ phải làm gì? - Bà cô đáng thương hỏi, nước mắt đã ứa ra - Anh trai tôi sẽ rất tức giận. Tôi biết nói sao bây giờ?
- Cô cứ nói thằng mập nằm chiêm bao - Gã Jingle bày mưu - Họ sẽ tin cô thôi mà. Họ sẽ quất thằng mập một trận roi cho nó no ứ luôn. Rồi mọi chuyện sẽ đâu vào đấy tuốt tuột.
Quả là một gợi ý rất tuyệt, và bà cô nhìn gã kép hát Jingle với ánh mắt biết ơn. Hắn đảo mắt né tránh ánh mắt bà cô rồi nhìn xuống sàn với dáng buồn bã.
- Ông có vẻ không được vui, thưa ông Jingle - Bà cô nói - Ông đã giúp đỡ tôi, có lẽ tôi có thể giúp được ông điều gì chăng?
Jingle lấy khăn tay chậm lên mắt để lau một giọt nước mắt tưởng tượng.
- Cô đã dâng tặng tình yêu của cô - Hắn nói - cho một gã đàn ông không hề yêu lại cô. Thưa cô Wardle - Hắn hạ thấp giọng xuống, nói tiếp - Tupman chỉ muốn tiền bạc của cô thôi!
- Ôi, người đàn ông độc ác ấy! - Bà cô rên rỉ trong trạng thái vô cùng khích động.
- "A! Mụ ta có tiền thực mà", Jingle tự nói với mình. Hắn vẫn đánh một dấu hỏi lớn về điều này, giờ đây thì hắn hoàn toàn tin chắc.
- Tôi e rằng còn ghê gớm hơn nữa kia - Gã kép hát nói tiếp - Hắn chỉ yêu cô cháu gái Emily của cô thôi.
Bây giờ thì nét mặt bà cô lại đỏ bừng giống như cái bình tưới, vì chẳng là bà ta rất ganh tị với cô cháu Emily. Bà lắc đầu với dáng khinh miệt.
- Cô cứ nhìn cách họ đối xử với nhau thì biết. - Jingle nói.
- Tôi sẽ làm chuyện ấy. Nếu đó là sự thật, tôi sẽ chẳng bao giờ thèm nói với hắn một tiếng nào nữa.
- Nhưng cô sẽ có một người khác chứ?
- Vâng - Bà cô đáp. Và vừa nghe nói thế, Jingle bèn quỳ xuống chân bà cô, hắn quỳ như thế mất đúng năm phút. Trước khi hắn đứng lên, bà cô đồng ý sẽ chấp nhận tình yêu của hắn, ngay lập tức sau khi tình yêu gian dối của ông Tupman bị chứng tỏ.
Đến giờ ăn tối hôm đó, bằng chứng được trưng ra rõ ràng. Ông Tupman ngồi ngay một bên Emily và cứ thì thầm nhỏ to với cô gái không ngớt, ông ta lại còn cười ruồi với cô gái suốt cả buổi tối nữa chứ! Đã thế gã bạc tình còn không hề một lần liếc mắt nhìn đến cô gái già Rachel!
"Ta sẽ trừng phạt thằng quỷ Joe mới được - Ông Wardle nghĩ. Ông đã nghe bà mẹ già kể lại câu chuyện và lúc này ông đang theo dõi ông Tupman. Chắc chắn nó đã ngủ gục và tưởng tượng ra tất cả chuyện này".
Trong lúc đó cô Rachel nhìn thấy mọi hành động của gã bạc tình với nỗi ghen tương phẫn nộ, nhưng cô không nói gì.
Sau đó, cùng trong buổi tối ấy, có hai bóng người bí mật gặp nhau tại một góc kín trong vườn hoa. Một người vừa lùn vừa mập, người kia cao và gầy.
- Tôi đã thi hành rất tốt phần việc của tôi đấy chứ? - Người mập và lùn hỏi - Chuyện ấy có kết quả gì không?
- Tuyệt vời, số dách! - Người cao gầy trả lời - Phải lập lại chuyện ấy vào ngày mai, và cả ngày mốt nữa. Tất cả sẽ ngon lành thôi mà. Rachel đang ban phát tình yêu, còn gì nữa!
- Ông bạn có thật sự nghĩ rằng họ sẽ không tin những điều thằng mập nói không, nếu tôi giả vờ yêu Emily. Và Rachel sẽ hiểu tôi chứ? Ồ, làm sao tôi có đủ lời để cảm ơn ông bạn về kế hoạch không ngoan và lòng tử tế của ông bạn?
- Ông có thể cho tôi mượn tạm mười đồng... chỉ ba ngày thôi. - Gã kép hát Jingle nói, hắn chộp ngay lấy cơ hội hiếm có.
Ông Tupman đếm tiền, thả vào bàn tay ông bạn quý của mình, rồi cả hai trở lại tòa nhà lớn. Liên tiếp hai ngày sau đó, ông Tupman lúc nào cũng tỏ ra hết sức chú ý đến Emily; trong lúc gã kép hát không ngớt trao đổi thậm thụt với bà cô Rachel Wardle cả ghen. Vào ngày thứ ba chuyện rắc rối bùng ra.
Bữa xúp tối đã dọn xong, ghế được bày sẵn sàng quanh bàn ăn, những chai rượu và ly cốc đều nằm đúng chỗ của chúng; đúng là mọi thứ đã được chuẩn bị đâu vào đó cho giờ phút vui vẻ nhất trong ngày.
- Rachel đâu rồi kìa? - Ông Wardle hỏi.
- Và Jingle nữa, sao không thấy ông ta nhỉ? - Ông Pickwick cũng hỏi.
- Xin Chúa cứu vớt linh hồn con! - Ông chủ nhà nói - Đã hai giờ qua, tôi không hề nghe tiếng nói của ông ta. Emily, cháu cưng, rung chuông gọi họ đi.
Chuông được rung lên, và anh chàng mập xuất hiện. Hắn có nhận ra bà cô và ông khách vắng mặt không nhỉ? Không, hắn không nhận ra.
- Mọi người đều tỏ vẻ ngạc nhiên, vì giờ này đã trễ lắm rồi, gần mười một giờ còn gì.
- Đừng lo - Ông Wardle nói sau một lúc im lặng - Họ sẽ đến ngay thôi mà. Chúng ta dùng bữa trước vậy.
Ông Pickwick vừa mới kê cái muỗng đầy xúp lên môi thì có nhiều giọng nói ồn ào từ nhà bếp vọng lên. Rồi mọi người nghe có nhiều tiếng chân chạy thình thich trong hành lang, cánh cửa bị tung mạnh mở tung ra, rồi các cô tớ gái - không thiếu một người - chạy vào trong trạng thái khích động cao độ, dẫn đầu là người đàn ông có nhiệm vụ chăm sóc bầy ngựa.
- Họ trốn đi rồi, thưa ông chủ! Họ đi mất rồi ạ, thưa ông! - Người đàn ông giữ ngựa kêu lớn, vừa thở hào hển vì phải chạy vội vàng.
- Ai trốn đi mới được chứ? - Ông Wardle hỏi với giọng bực tức.
- Ông Jingle và cô Rachel ạ, thưa ông chủ, họ đi bằng xe ngựa, khởi hành từ quán Con Sư Tử Xanh ạ. Tôi có mặt ở đó. Nhưng tôi không ngăn họ được vì vậy tôi chạy một mạch từ Muggleton thẳng về đây để báo cáo cho ông chủ biết.
- Thế mà tôi đã trả tiền cho những món tiêu xài của hắn! - Ông Tupman kêu lớn, nhảy ra khỏi cái ghế như một gã khùng - Tôi cho hắn vay mười đồng nữa chứ! Tóm cổ hắn lại! Hắn là một thằng lừa đảo, một thằng ăn cướp!
- Lại Chúa, bác Tupman điên rồi kìa - Ông Pickwick nói - Chúng ta biết làm gì bây giờ?
- Làm à? - Ông Wardle nói - Chúng ta đuổi theo chứ còn làm gi. Đem xe và ngựa ra trước cửa, nhanh lên! Tôi sẽ thuê một xe bốn ngựa tại quán Con Sư Tử Xanh và chúng ta sẽ tóm cổ chúng nó. Thằng quỷ đó đâu rồi, thằng Joe ấy? Tôi sẽ đặt hai bàn tay của chính tôi lên người của nó! - Vừa nói, ông ta vừa phóng nhanh băng qua căn phòng - Thằng xỏ lá Jingle đã hối lộ nó, nên mới bày trò láo toét về chuyện em gái tôi và ông Tupman, nó muốn tôi điều tra bậy bạ mà. Rồi tôi sẽ cho nó biết tay!
- Ngăn ông ấy lại! - Các bà đồng loạt hét lớn.
- Tránh đường ra! - Ông Wardle gầm lên - Winkle, buông tay ra mau! Pickwick, mặc xác tôi, thưa ông.
Anh chàng mập bị các bà cào cấu, ngắt véo, rồi họ kéo, họ đẩy hắn ra khỏi phòng, trước khi ông Wardle có thể xông lại gần hắn.
Lúc này xe ngựa cũng vừa được đánh tới, đậu trước cửa; ông Wardle và ông Pickwick nhảy lên xe ngay, thúc ngựa phóng như điên xuống con đường hẹp dẫn tới Muggleton.
- Đem lại cho tôi một xe bốn ngựa ngay, nhanh lên! - Ông già hét ầm ĩ lúc họ tới quán Con Sư Tử Xanh - Bọn chúng đi bao lâu rồi?
- Chưa lâu hơn ba khắc đồng hồ đâu. - Người chủ lữ quán trả lời - Hãy vội lên, với cái xe này thì chớ lo.
Mọi thứ đều sẵn sàng chỉ trong vài phút. Đám hầu bàn reo hò như điên, bọn giữ ngựa vun roi đen đét, và chiếc xe bốn ngựa phóng như bay vào bóng đêm. Nửa giờ sau họ đếm một cái cổng vòm nằm vắt ngang con đường, và họ mất năm phút mới đánh thức được ông già gác cổng.
- Có một chiếc xe ngựa đã chạy qua đây lâu chưa? - Ông Wardle hỏi.
- Lâu chưa à? - Ông già gác cổng lặp lại, ông đã được Jingle hối lộ để tìm mọi cách làm trì hoãn họ càng lâu càng tốt - Xem nào, cũng khá lâu rồi đấy, và không phải mới đây đâu. Có chuyện gì đó giữa hai người kia.
- Đi tiếp các cậu - Ông Wardle ra lệnh cho hai thanh niên đánh xe - Phí phạm thì giờ với lão già điên này thật vô ích.
"Lão già điên" mỉm cười một mình và cảm thấy đồng tiền xu nằng nặng trong túi. Lúc này, mặt trời đã lặn; những đám mây nặng nề rủ nhau tụ lại che kín bầu trời, gió thổi mỗi lúc một mạnh hơn; trước mắt họ là một đêm giông bão không sao tránh khỏi. Ông Pickwick kéo áo khoác trùm kín người rồi thiu thiu ngủ, mãi đến lúc xe ngựa thình lình dừng lại trước một lữ quán tiếp theo đó. Tại đây họ phải thay ngựa.
Lần này họ còn bị trì hoãn hơn. Dám giữ ngựa ngủ say một cách khó hiểu, thậm chí lúc bọn này dẫn những con ngựa còn khỏe khoắn đến, chúng tìm cách đóng dây cương lộn tùng phèo cả lên, vì thế chúng không sao làm nhanh được và sau cùng, chúng phải làm lại. rồi thì, chiếc xe của họ cũng tiếp tục lên đường; nhưng vì trời quá tối, lại thêm mưa lớn và những cơn gió mạnh, họ không sao đi nhanh để làm hài lòng ông Wardle được.
Tuy nhiên khoảng một giờ sau, ông Wardle - lúc nào cũng chăm chăm nhìn ra phía trước qua cái cửa sổ xe, đột ngột hét lên:
- Chúng nó kia rồi!
Ông Pickwick cũng ló đầu ra nhìn. Đúng thế có một chiếc xe bốn ngựa đang chạy trên đường, phía trước mặt họ.
- Tiếp tục, các cậu! - Ông Wardle gân cổ hét lớn - Ta sẽ cho mỗi đứa một đồng, nếu các cậu bám chặt bọn chúng cho đến lúc chúng dừng lại.
Khi tia sáng đầu tiên của ngày hiện ra, gã kép hát Jingle đã bị nhìn rõ; hắn đang quơ hai tay múa lia lịa để thét hai người đanh xe thúc ngựa chạy nhanh hơn. Màu da mặt ông Wardle đỏ bừng vì giận dữ và khích động, ông gầm thét những lời nguyền rủa dành cho kẻ thù đang ở phí trước; nhưng câu trả lời của gã kép hát chỉ là một nụ cười khinh khỉnh. Bỗng nhiên, một âm thanh của đổ vỡ vang lên; một trong những bánh xe ngựa văng ra, tiếp tục lăn tròn nhiều vòng trước khi nó lảo đảo rơi xuống mương nước. Và chiếc xe ngựa đổ nghiêng trên đường.
Ông Pickwick quờ quạng bò ra khỏi cái xe móp méo và đỡ ông Wardle đứng lên cạnh ông, quần áo ông này rách toạc nhiều chỗ, nón văng đâu mất. Hai người đánh xe, bùn sình lem luốc từ đầu đến chân, đang tìm cách cắt đứt dây cương để giải thoát mấy con ngựa, sau đó, giữ đầu chúng lại và vỗ về cho chúng dịu đi.
Chiếc xe ngựa của Jingle Leng Keng dừng lại cách đó gần một trăm mét. Hắn cho dừng xe lại vì nghe tiếng gãy đổ từ chiếc xe kia. Mấy gã đánh xe trên chiếc xe còn nguyên vẹn mỉm cười sung sướng trước sự đau khổ của địch thủ. Jingle nhìn cái xe bị nạn qua cửa sổ xe hết, gương mặt lộ vẻ khoái trá cùng cực.
- Có ai bị thương không đấy? - Hắn hỏi vọng qua.
- Quỷ tha ma bắt nhà anh đi! - Ông Wardle gầm lên trả lời.
- Ha ha! - Jingle cười hả hê, không chút xấu hổ về hành động của hắn - Em gái ông - Hắn nói thêm - không sao đâu mà... ông đừng mất công chuốc lấy phiền phức đuổi theo làm gì, cô ấy nói... yêu lão già Tuppy, cô ấy nói... từ biệt... Nào, tiếp tục đi tới, các cậu!
Rồi gã kép hát vây vẫy cái khăn tay màu trắng từ cửa sổ trong lúc chiếc xe tiếp tục lao đi.
- Từ đây đến lữ quán tiếp theo còn cách bao xa? - Ông Wardle hỏi.
- Sáu dặm hoặc xa hơn một chút ạ, thưa ông. - Một trong hai người xà ích đáp.
- Chúng ta sẽ phải đi bộ tới đó. - Ông Wardle nói, ông Pickwick chỉ còn biết buồn bã gật đầu đồng ý.
Vì thế một người đáng xe cưỡi ngựa đến đó trước để lo thuê xe và ngựa mới, còn người kia phải ở lại trông coi chiếc xe hỏng. Ông Pickwick và ông Wardle dựng cổ áo khoác lên để che cơn mưa lúc này đang rơi nặng hạt hơn bao giờ, và họ bắt đầu đi lếch thếch dọc theo con đường đất gồ ghề đầy bùn sình trơn trợt.