Số lần đọc/download: 1577 / 20
Cập nhật: 2016-05-29 15:34:29 +0700
Chương 7
- A
nh Sơn... Mình đang ở đâu?
Ngồi trên ghế thuyền trưởng Thi Phụng cười hỏi Thoại Sơn đang ngồi bên cạnh để lái tàu.
- Phụng biết mình đang ngồi trên ghế của thuyền trưởng...
- Rồi sao?
Thi Phụng vênh mặt hỏi. Thoại Sơn cười cười.
- Thuyền trưởng mà không biết tàu mình đang ở đâu à. Không sợ thủy thủ cười à...
Thi Phụng bật cười thánh thót nhìn ra ngoài. Nước xanh mênh mông. Trời xanh cao thăm thẳm. Buồm căng gió lướt nhẹ trên mặt nước chan hòa ánh nắng. Xa xa sóng gờn gợn. Sóng vỗ vào mạn thuyền kêu lách tách.
- Thưa cô thuyền trưởng mình đang ở Lake Michigan. Mình vừa rời Chicago chừng mươi dặm...
Giơ tay chỉ về phía bên trái Thoại Sơn cười tiếp.
- Phụng thấy thành phố đó không. Milwaukee đấy...
Hơi gật đầu Thi Phụng nhìn ra trước mũi. Xa xa vài chiếc thuyền con đang rẽ nước.
- Lake Michigan là một trong năm hồ lớn mà người ta thường gọi là Ngũ Đại Hồ... Phụng có nghe nói không?
- Xí... Anh Sơn làm như Phụng dốt lắm... Ngũ đại hồ là năm cái hồ lớn nhất của hai nước Mỹ và Canada gồm có Michigan, Superior, Hurron, Erie và Ontario...
Thoại Sơn gật gù cười.
- Giỏi...
Được khen Phụng cười hắc hắc nói tiếp.
- Trong năm cái hồ lớn này thời chỉ có hồ Michigan là nằm trong địa phận của Mỹ còn bốn hồ kia thuộc cả hai nước...
Thoại Sơn quay qua nhìn cô thuyền trưởng và bắt gặp cô ta đang cười chúm chiếm.
- Trong ngũ đại hồ anh Sơn biết hồ nào lớn nhất hôn?
Thoại Sơn hơi có vẻ lúng túng khi bị cô cộng tác viên hỏi khó một câu. Nhận ra vẻ lúng túng đó Thi Phụng cười thánh thót. Thoại Sơn mỉm cười lên tiếng trong lúc bẻ tay lái cho thuyền đi về hướng bên trái.
- Phụng biết hôn mà Phụng hỏi anh...
- Biết chứ...
Phụng trả lời bằng giọng chắc nịch.
- Superior là hồ lớn nhất kế đó là Hurron. Michigan đứng hàng thứ ba, Erie thứ tư và Ontario là hồ nhỏ nhất...
Nhìn Thi Phụng đang ngồi dựa ngửa vào ghế thuyền trưởng Thoại Sơn cười đùa.
- Phụng đúng là thuyền trưởng...
- Vậy hả. Vậy thời thủy thủ Sơn hãy báo cáo cho thuyền trưởng biết tối hôm nay mình ngáo ở đâu?
Thoại Sơn bật cười vì lời nói đùa của Thi Phụng. Nhìn chiếc đồng hồ trước mặt của mình anh gật đầu nói.
- Mình ở ngoài hồ ban ngày rồi vào trong bờ ban đêm... Phụng tắm không?
Mãi nhìn vào bảng đồng hồ nên anh không thấy mặt của Thi Phụng đỏ lên.
- Dạ thôi... Phụng sợ nắng lắm... Hay là anh Sơn tắm một mình đi...
Thoại Sơn cười cười.
- Tắm một mình đâu có vui...
Nghe Sơn năn nỉ, có lẽ không muốn làm phật lòng nên Thi Phụng gật đầu nói nhỏ.
- Anh Sơn ra trước đi rồi Phụng sẽ ra sau...
Tắt máy để cho tàu trôi lềnh bềnh trên nước, Thoại Sơn mở cửa bước ra sân trước. Nắng chói chang. Mặc dù gió thổi lai rai nhưng nhiệt độ trên 90 độ khiến cho anh cảm thấy nóng vì oi bức. Kéo hai cái ghế xếp ra đặt nơi chính giữa sân xong anh trở vào trong phòng lấy các thứ cần thiết như khăn tắm, nước uống và dầu chống nắng. Ngồi xuống ghế anh đeo kính mát và nằm im lim dim suy nghĩ. Nghe có tiếng động anh mở mắt ra nhìn. Thi Phụng. Chút rụt rè và e thẹn khiến cho nàng hấp dẫn và lôi cuốn qua bộ bikini màu đen tương phản với làn da trắng mịn màng. Gò ngực cao. Eo thon. Mông tròn. Hai chân dài. Thi Phụng đang mỉm cười nhìn anh. Thoại Sơn cảm thấy nước miếng ứa ra trong miệng và tim đập thình thịch vì cơ thể đang nóng dần lên. Thở hắt hơi dài Thoại Sơn khàn giọng nói.
- Phụng đẹp lắm…
Thi Phụng mỉm cười khi nhìn khuôn mặt và ánh mắt của Thoại Sơn. Nàng biết mặc dù đã có hai con, ở vào tuổi gần 30 nhưng nàng vẫn còn đẹp. Nhan sắc của người đàn bà ba mươi tuổi là thời kỳ chín mùi nhất, quyến rũ và hấp dẫn nhất giống như trái cây đang ở vào độ ngọt lịm trước khi tàn tạ và hư hao. Khi Phụng ngồi xuống cái ghế bên cạnh mùi nước hoa quyện với mùi hương của thân thể của nàng tỏa ra và lan vào mũi làm Thoại Sơn choáng váng như bị say rượu.
- Anh Sơn làm sao vậy?
Thi Phụng hỏi nhỏ khi thấy cử chỉ bối rối và dật dờ của Thoại Sơn.
- Anh bị say… có lẽ là say sóng…
Thi Phụng cười thánh thót. Thoại Sơn có cảm tưởng âm thanh của tiếng cười dịu dàng, âu yếm và ngọt ngào như mật ong nguyên chất.
- Anh Sơn đi thuyền hoài mà lại bị say sóng. Lạ ghê…
Thoại Sơn cười cười với tay lấy cái ly giấy.
- Phụng uống gì anh lấy cho?
- Dạ nước lạnh…
Bỏ vài cục đá vào cái ly nhựa xong Sơn rót nước lạnh vào rồi đưa cho Phụng. Hai bàn tay chạm nhẹ nhau. Tự dưng Thi Phụng có cảm giác như bị một luồng điện truyền sang tay rồi chạy rần rật trong thân thể của mình. Cảm giác bị shock xuất hiện đột ngột và tan biến thật nhanh nhưng đủ để cho nàng biết là mình bị rung động. Bốn năm nay, đây là lần đầu tiên nàng có sự va chạm với một người đàn ông xa lạ ngoài chồng của mình. Tuy sự va chạm rất tầm thường và không kéo dài lâu nhưng lại gây nên một cảm giác làm bàng hoàng tâm hồn. Như để giấu kín cảm nghĩ cũng như che đậy điều gì đó nàng vội đứng dậy.
- Anh Sơn tắm chưa?
Thoại Sơn chưa kịp trả lời Thi Phụng bước nhanh tới mép thuyền rồi lao mình xuống nước. Hơi lắc lắc đầu anh bước ra mép thuyền và thấy cô cộng tác viên khả ái của mình đang tung tăng bơi lội trong làn nước xanh. Anh hơi ngạc nhiên khi nhận ra Thi Phụng lội rất thành thạo. Nàng cất tiếng cười trong trẻo khi thấy Thoại Sơn nhảy ùm xuống nước.
- Anh Sơn lội giỏi không. Coi chừng Phụng trấn nước anh đó…
Câu nói tự nhiên bật ra khiến cho Thi Phụng ngỡ ngàng và thảng thốt. Dường như tự trong thâm tâm của nàng có sẵn ý nghĩ sẽ làm cho Thoại Sơn bị chết chìm. Hai người đang tắm với nhau thời đây là cơ hội tốt để nàng thực hành công việc mà Hân đã giao phó cho mình. Hân… Giết chết Thoại Sơn… Hai trăm năm chục ngàn đô la… Những điều đó thoáng qua nhanh trong trí não của Thi Phụng. Nhưng nhìn khuôn mặt hiền từ và thản nhiên của Thoại Sơn nàng đâm ra ngần ngại. Chỉ vì tiền mà nàng phải giết người ư. Nhất là giết chết Thoại Sơn, một người đã đối xử tử tế và tín nhiệm mình. Mấy chữ giết Thoại Sơn… làm cho nó chết chìm… trấn nước nó… như tiếng la hét, tiếng gầm gừ của Hân vang vang trong tai nàng khiến cho Thi Phụng phải nhắm mắt lại.
Thấy nét mặt thẩn thờ và tái mét của Thi Phụng Thoại Sơn tưởng nàng bị lạnh hay bị bịnh.
- Phụng sao vậy. Phụng bị bịnh hả Phụng?
Thi Phụng không nghe câu hỏi của Thoại Sơn. Trí óc của nàng đang bị chi phối bởi ý nghĩ giết người. Chậm chạp và lặng lẽ nàng từ từ lặn xuống nước. Nhờ nước trong nên nàng thấy lờ mờ hai bàn chân của Thoại Sơn đang đong đưa trong nước. Không còn tự chủ được Thi Phụng chồm người nắm lấy chân của anh kéo sâu xuống nước. Bị Thi Phụng nắm lấy chân một cách đột ngột Thoại Sơn để yên không vùng vẩy vì anh nghĩ nàng muốn giỡn với mình. Tuy nhiên sau đó anh bỗng sợ hãi vì càng lúc càng bị nàng kéo sâu xuống nước khiến cho anh gần như nghẹt thở. Bản năng sinh tồn nổi dậy anh bắt đầu vùng vẫy. Hai chân anh đạp mạnh như muốn thoát ra khỏi sự kềm giữ của Thi Phụng. Cũng may là Thi Phụng chỉ nắm có một chân nên chân kia còn được tự do. Trong lúc vùng vẩy vô tình bàn chân đó đạp trúng vào tay của Thi Phụng khiến cho bàn tay đang nắm lấy cổ chân của anh bị tuột ra. Được đà Thoại Sơn trồi nhanh lên mặt nước. Mặt tái xanh vì sợ hãi mà cũng vì bị ngộp thở anh hổn hển lên tiếng.
- Phụng… Phụng… Sao Phụng…
Vừa trồi lên mặt nước Thi Phụng cười hắc hắc một cách hồn nhiên và vui vẻ như để chứng tỏ cho Thoại Sơn biết là mình chỉ đùa giỡn thôi.
- Anh Sơn thấy chưa… Phụng nói là Phụng sẽ trấn nước anh mà… Anh sợ chưa…
Nhìn nét mặt xanh lè và hơi thở hổn hển của Thoại Sơn nàng hỏi với vẻ ngạc nhiên.
- Anh Sơn sao vậy. Anh bị ngộp hả…?
Thoại Sơn gật đầu nhìn Phụng giây lát mới lên tiếng.
- Phụng nắm chân anh kéo xuống nước làm anh không thở được…
Mỉm cười Thi Phụng nói nhỏ như năn nỉ.
- Phụng xin lỗi anh Sơn... Phụng giỡn mà anh Sơn đừng giận Phụng nha…
Nói xong nàng nắm tay Sơn dặc dặc như xin lỗi. Mỉm cười Thoại Sơn cười hiền.
- Anh không giận Phụng đâu… Tuy nhiên Phụng làm anh sợ…
- Phụng hứa không làm nữa… Phụng xin lỗi anh lần nữa…
Nhìn thấy Thi Phụng rưng rưng muốn khóc Thoại Sơn nắm lấy bàn tay của nàng bóp nhè nhẹ như biểu lộ sự thông cảm và thân mật.
- Anh Sơn… Phụng đói bụng…
Nghe cái giọng nhõng nhẽo của cô bạn gái Thoại Sơn nói đùa.
- Phụng phải năn nỉ anh mới làm sandwich cho Phụng ăn…
- Dạ anh Sơn làm bánh mì cho Phụng ăn đi anh Sơn…
Thi Phụng bật cười sau khi nói rồi đột ngột hôn lên má Thoại Sơn một cái xong lội nhanh về phía cầu thang để trèo lên tàu. Thoại Sơn vội vàng theo sau. Đeo tòn ten nơi cầu thang anh ngước nhìn thấy cái mông của Phụng đang di chuyển trên đầu của mình.
- Anh lên chưa… Phụng đói bụng gần xỉu rồi…
- Coi chừng anh đụng đầu dô đít của Phụng đó…
- Anh Sơn nói kỳ quá… Hổng thèm chơi với anh…
Vừa la Thi Phụng vừa bò thật nhanh. Thoại Sơn cười lớn leo thật nhanh như cố tình rượt theo nàng.
Tắm rửa và thay quần áo xong ra tới phòng ăn Thi Phụng thấy Thoại Sơn ngồi chờ với dĩa bánh mì. Vừa ăn Thoại Sơn vừa cười nói.
- Đêm nay ghé Milwaukee mình sẽ đi chợ mua thức ăn…
- Kiếm tiệm thực phẩm Á Đông đi anh Sơn. Phụng sẽ làm một món để anh Sơn ăn xong sẽ nhớ hoài…
Ngoạm một miếng bánh mì Thoại Sơn vừa nhai vừa cười hỏi.
- Nhớ cái gì. Nhớ ai. Phụng hả?
Thi Phụng trả lời sau khi uống ngụm nước lạnh. Câu trả lời của nàng như cố tình không hiểu cái ý xa xôi bóng gió trong câu hỏi của người bên cạnh.
- Ai biết anh Sơn nhớ cái gì hay nhớ ai… Anh Sơn có cả đống cô theo…
Thoại Sơn cười hắc hắc.
- Sao Phụng biết…?
- Anh Hân nói…
- Phụng đã mở cuộc điều tra về anh hả?
Bỏ miếng bánh mì cuối cùng vào miệng Thi Phụng vừa nhai vừa trả lời.
- Ai thèm… Xí… Làm như anh Sơn là cái gì mà Phụng phải điều tra…
Cười hắc hắc Thoại Sơn bước ra cửa. Thi Phụng theo sát sau lưng anh. Nhìn thấy mây đen lũ lượt kéo về và gió thổi mạnh hơn Thoại Sơn quay qua nói.
- Mình đi vào bờ. Sắp mưa rồi… Phụng vào mở máy tàu và radio nghe tin thời tiết còn anh lo cuốn buồm lại…
- Anh Sơn cẩn thận…
Thi Phụng quay lại dặn dò trước khi bước vào phòng lái. Gió thổi mạnh hơn và mưa rơi lác đác. Chiếc thuyền nhỏ bắt đầu chòng chành. Nhìn ra mũi thuyền nàng thấy Thoại Sơn đang loay hoay cuốn buồm lại. Tuy nhiên vì cánh buồm vừa lớn và nặng lại thêm gió thổi mạnh khiến cho anh khó khăn lắm mà cũng chưa làm được.
- Anh Sơn để Phụng phụ với anh…
Bước ra cửa Thi Phụng nói lớn. Tiếng nói của Thoại Sơn vang vang trong gió.
- Anh làm được… Phụng đề máy tàu chưa…
Nhìn thấy cánh buồm bay phần phật trong gió Thi Phụng biết nếu mình không phụ giúp thời một mình Thoại Sơn không đủ sức để cuốn buồm lại. Bước ngã nghiêng trên sàn thuyền bắt đầu chòng chành nhiều hơn nàng tiến ra trước mũi. Đột nhiên nàng cảm thấy có cái gì hất mạnh chiếc thuyền nghiêng về bên trái và đẩy mình ngã chúi vào vách phòng lái. Trong tiếng mưa rơi và gió hú nàng nghe được tiếng la hét của Thoại Sơn. Sau khi nghiêng về bên trái chiếc thuyền lấy lại thăng bằng. Gượng đứng dậy Thi Phụng la lớn.
- Anh Sơn… Anh Sơn… Anh đâu rồi…
Không có tiếng người trả lời mà chỉ có tiếng mưa rơi lộp độp và tiếng gió rít. Thi Phụng chạy ào ra trước mũi thuyền. Trên mặt hồ đầy bong bóng nước và sóng nổi nàng thấy lờ mờ một dáng người.
- Anh Sơn…
Thi Phụng la thật lớn. Lẫn trong tiếng mưa gió nàng nghe có tiếng Thoại Sơn la nho nhỏ.
- Phụng… Help… Phụng…
- Anh ở đâu?
- Bên hông trái…
- Anh Sơn… Anh Sơn…
Thi Phụng khàn giọng gọi. Giọng của nàng sũng nước mắt.
- Phụng… Phao… Phao cấp cứu…
Tiềng kêu của Thoại Sơn như ánh chớp lòe sáng trong đầu óc đang bấn loạn của Thi Phụng. Chụp lấy cái phao cấp cứu máng bên vách phòng lái nàng hét lớn.
- Phao đây anh Sơn…
Qua màn nước mưa Thi Phụng thấy lờ mờ Thoại Sơn đang ngụp lặn trong nước. Chiếc phao được nàng ném đi với tất cả sức mạnh. Đưa tay vuốt nước mưa chảy ròng ròng trên mặt nàng thấy Thoại Sơn đang nổi trên mặt nước. Tuy nhờ có cái phao cấp cứu nên tạm thời anh không bị nguy hiểm nhưng nếu không được vớt lên tàu anh có thể bị sóng gió nhận chìm. Ý tưởng nếu Thoại Sơn bị chết chìm thời đó chính là dịp may cho nàng. Hân với tiền. Con số 250 ngàn đô la nhảy múa trong trí não của Thi Phụng. Tuy nhiên nàng không đành lòng khi chứng kiến cảnh Thoại Sơn đang hụp lặn trong nước. Thi Phụng… cứu anh… Thi Phụng… văng vẳng trong đầu khiến cho nàng đứng yên không biết làm gì. Đột nhiên có tia chớp lòe sáng rồi sau đó là tiếng nổ thật lớn. Nàng choàng tỉnh. Trong ánh chớp vừa lóe lên nàng như thấy được ánh mắt van xin của Thoại Sơn. Ánh mắt đó nói lên một điều gì và như đánh động vào lương tâm của nàng. Bằng hành động của vô thức nàng chụp lấy sợi dây cột tàu ném xuống nước.
- Anh Sơn… Dây… Anh nắm lấy…
Thi Phụng la thật lớn. Tiếng la của nàng gần át tiếng mưa rơi và gió gào trên mặt hồ mênh mông.
- Phụng… Kéo mạnh… Kéo Phụng…
Nghe đươc tiếng la thúc giục của Thoại Sơn Thi Phụng bặm môi cố hết sức kéo từ từ. Từng đoạn dây được thu ngắn lại. Cuối cùng là tiếng nói của Thoại Sơn vang rõ với giọng mừng rỡ.
- Được rồi Phụng… Em kéo anh lên…
Thi Phụng đưa tay cho Thoại Sơn nắm rồi kéo mạnh anh lên trên sàn thuyền xong nằm lăn ra. Nàng cảm thấy như thân thể của mình không còn chút sức lực nào. Ngay cả nhúc nhích tay chân cũng không nổi.
- Phụng… Anh cám ơn em…
Trong màn mưa mờ mờ Thi Phụng thấy Thoại Sơn đang nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ mà trong lúc tâm hồn giao động nàng không hiểu được lý do.