The more that you read, the more things you will know. The more that you learn, the more places you'll go.

Dr. Seuss

 
 
 
 
 
Tác giả: Tobias Wolff
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1271 / 34
Cập nhật: 2017-08-29 15:44:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Cá Voi Lớn
ào sinh nhật 30 tuổi của Helen, Ted tổ chức một bữa tiệc bất ngờ cho cô. Một bữa tiệc nhỏ – chỉ có hai khách mời là Mitch và Bliss. Họ đã góp tiền với Ted để mua cho Helen 3 gam hàng trắng hạng nặng; cả bốn đã phê suốt đêm và cả đến sáng hôm sau. Khi trời sáng, cả bọn đi bơi trong bể bơi của khu nhà. Sau đó Ted đưa Mitch đi tắm hơi ở tầng năm trong lúc Helen và Bliss cùng nhau làm món trứng ốp-lết khủng.
“Thế nào?” Bliss nói. “Cảm thấy ba mươi tuổi thế nào?” Tàn thuốc của Bliss rơi vào đám trứng. Cô nhìn cái tàn thuốc rồi nguấy đều. “Tháng trước Mitch sinh nhật 40, anh ấy làm như là chết đến nơi. Anh ấy chơi nhiều Maalox đến nỗi người trắng bệch ra. Tớ cứ tưởng anh ấy lại bắt đầu hít trắng”.
“Mitch bốn mươi á?” Helen nói.
Helen ngẩng lên nhìn. “Tin mật đấy nhé, đừng nói với ai”.
“Không tin được. Trông anh ấy như là 25, cùng lắm là 27” Helen nhìn Bliss bóp vụn những lát bacon vào bát. “Chúa ơi”, Helen kêu lên. “Không thể tin được. Anh ấy đã đi nâng mặt”.
Bliss nhắm mắt lại, tựa vào quầy nấu bếp. “Lẽ ra tớ chẳng nên nói với cậu. Đừng có lộ ra đấy”, Bliss lầm bầm một cách vô vọng.
Khi Mitch và Ted từ phòng tắm hơi trở về, tất cả bọn họ hít thêm một ít rồi Ted đưa gương cho Helen liếm. Anh nói anh chưa bao giờ thấy 3 gam thuốc hết nhanh như thế. Sau đó, Helen mang trứng lên trong lúc Ted cố gắng tìm một chương trình tivi để xem. Anh cứ chuyển hết kênh này đến kênh khác để tìm phim hoạt hình Gà và Cáo khiến mọi người tức điên; sau đó, anh đầu hàng và mở phần cuối của một bộ phim về cuộc Hành quân tử thần ở Bataan. Nhưng họ chẳng xem được bao lâu vì Bliss bắt đầu khóc và há mồm thở vì phê thuốc. “Nào, tất cả mọi người”, Mitch nói. “Vòng tròn tình yêu nào”.
Ted và Mitch tới cạnh Bliss, vòng tay ôm lấy cô trong lúc Helen nhìn họ từ sô-pha, vừa nhìn vừa nhấm nháp cà phê từ một cái cốc có màu xanh và lốm đốm – giống hệt như cái bộ cốc mà bà nội cô đã mang từ dưới quê lên. Helen cũng có thể đến ôm Bliss nhưng làm thế cũng chả có ích gì; lần nào Bliss cũng diễn cái trò này khi phê thuốc và nó bắt đầu trở nên nhàm chán.
Khi Helen uống cà phê xong, cô gom đĩa bát mang vào bếp. Cô rải những miếng bánh mỳ thừa ra vườn rồi xem bọn sóc tha chúng đi trong lúc cô vừa rửa bát vừa nghe cuộc nói chuyện từ phòng bên cạnh. Lần này, đến lượt Ted đang khuyên giải Bliss. “Em đẹp lắm”, anh nói đi nói lại với Bliss. Ted cũng luôn nói thế với Helen mỗi khi cô thấy buồn chán, và bây giờ thì cô đang bắt đầu cảm thấy buồn chán.
Cô cần thêm thuốc. Cô chui vào phòng ngủ và hít vài bi từ trong chỗ thuốc riêng của Ted; cô đã phát hiện ra chỗ thuốc này khi đi tìm diêm trong hốc tủ. Sau đó, cô nhìn mình trong gương. Hai mắt cô sáng rực; trông chúng như thể được thắp sáng từ bên trong; Helen cũng cảm thấy mình như được thắp từ bên trong, như thể có một luồng ánh sáng trắng và mát đổ tràn từ đầu xuống chân cô. Cô đeo một đôi kính đen vào để không ai nhận ra và quay lại bếp.
Mitch đang đứng cạnh quầy bếp, tay quấn một điếu thuốc. “Em thế nào, birthday girl?” anh hỏi mà không ngẩng lên.
“Sẵn sàng làm bi nữa”, Helen nói. “Anh sao?”
“Chơi luôn”, Mitch trả lời.
Vào giây phút đó, Helen suýt nói với Mitch rằng cô biết, nhưng rồi cô kìm lại. Mitch là người tốt, và Bliss cũng thế. Helen không muốn họ cãi lộn. Mà đằng nào cũng thế, một ngày nào đó, cô sẽ nói với Mitch. Chắc chắn sẽ phải nói. Và Helen biết là Bliss biết. Dù sao, sáng nay cô cũng sẽ kìm lại và cô thấy vui.
Mitch giơ điếu thuốc lên. “Thử không?”
Helen lắc đầu. Cô ngoái đầu liếc về phía phòng khác. “Bliss sao rồi?” cô hỏi. “Vẫn còn đau khổ vì Thế chiến hai à? Ted lẽ ra phải biết là cái phim ấy sẽ kích động cô ấy”.
Mitch nhặt một sợi thuốc phiện dính vào môi dưới. “Chồng cũ của Bliss đang dọa sẽ dọn về Boston. Nếu thế thì cô ấy sẽ không được gặp con trừ mùa hè, tức là nếu như chúng tôi tiết kiệm đủ tiền để bọn trẻ bay qua bay lại. Khó lắm. Chả có cửa nào”.
“Chắc vậy”, Helen nói. Cô lau khô tay và treo cái giẻ lên cửa tủ lạnh. “Nhưng mà lẽ ra Bliss nên tính trước chuyện này trước khi bỏ rơi họ chứ”.
Mitch quay lưng rời khỏi bếp.
“Xin lỗi”, Helen gọi với theo. “Tôi đã không nghĩ kỹ”.
“Cô có đấy”, Mitch nói và bỏ đi.
Quỷ tha ma bắt, Helen nghĩ. Cô nghĩ là cô cần một bi nữa nhưng rồi vẫn đứng đó. Cô cứ đứng đó nhìn xuống bể bơi qua cửa sổ phía trên bồn rửa bát. Con chó Afghan của người quản lý khu nhà đang liếm nước ở góc nông của bể bơi, hai chân trám vào cái máng chạy quanh bể. Hai cô tiếp viên Hàng không Anh sống ở cùng tầng đang phơi cái thân thể trắng trẻo của họ dưới ánh nắng sớm, cả hai đều mặc đồ bơi xanh da trời. Cô gái tóc đỏ ở tầng trên đang trôi nổi trên một tấm phao giường. Helen có thể nhìn thấy bóng cái phao giường lướt dưới đáy bể như một vật đang theo dõi cô.
Cô nghe thấy Ted nói, “Lạy Chúa, Bliss, anh hiểu chứ. Ai cũng có lúc cảm thấy thế. Không phải lúc nào mình cũng ngăn được”. Bliss trả lời Ted khẽ đến nỗi Helen không cố lắng nghe nữa; hầu như đó chỉ là một tiếng thở dài. Cô rót một ly Chablis và vào phòng khách với mọi người. Mắt cô gặp mắt Mitch và cô mấp máy “Xin lỗi”. Anh nhìn cô, rồi gật đầu.
“Tôi còn làm những thứ tồi tệ hơn thế ấy chứ” Ted đang nói. “Tôi chắc là Mitch cũng vậy”.
“Tệ hơn nhiều” Mitch nói.
“Tệ hơn cái gì?” Helen hỏi.
“Thật kinh khủng”, Bliss nhìn xuống hai tay. “Tớ chẳng có gan kể với cậu đâu”. Helen có thể thấy là Bliss đã khóc xong. Hai mắt Bliss húp lên và bình thản, má ửng hồng, đôi môi hơi mọng lên đang mỉm cười.
“Làm gì đến nỗi tệ thế”, Helen nói.
Ted ngả người về phía trước. Anh vẫn mặc cái áo khoác nhà tắm mà anh đã mặc đi xông hơi và nó mở phanh ra gần đến hông; Helen biết anh cố tình làm thế. Ngực anh rắn rỏi vì làm việc với những cỗ máy Nautilus dưới tầng hầm và sạm lại từ chuyến đi nghỉ ở Mazatlan. Helen phải thừa nhận, trông anh đẹp trai. Cô chỉ không hiểu tại sao anh lại phải khoe khoang lộ liễu đến thế; nhưng mà anh ấy đã đạt được cái mà anh ấy muốn: cô nhìn chằm chằm vào anh và Bliss cũng thế.
“Bliss, chuyện cũng chẳng tệ đến thế đâu”, Ted nói tiếp. “Cũng bình thường thôi mà”. Anh quay sang Helen. “Tháng trước, con gái Bliss bị viêm a-mi-đan nhưng Bliss không có gan vào thăm nó trong bệnh viện”.
“Tôi không chịu được bệnh viện”, Bliss nói. “Cứ bước chân vào đấy là ruột tôi lộn tùng phèo. Nhưng mà… nó ở đấy có một mình”.
Mitch cầm tay Bliss và nhìn thẳng vào cô cho đến lúc cô nhìn lại. “Chuyện qua rồi mà”, anh nói. “Cắt xong rồi, Lisa đã ra viện khỏe mạnh. Em nói đi, Bliss. Con bé ổn rồi”.
“Con bé ổn rồi”, Bliss nói.
“Nhắc lại lần nữa”.
“Con bé ổn rồi”, Bliss nhắc lại.
“Rồi, giờ thì tin điều đó”, Mitch cầm hai bàn tay Bliss và lấy lòng bàn tay anh xoa chúng nhè nhẹ. “Người ta cứ hay tưởng là bọn trẻ con yếu đuối, đáng thương rồi thế này thế khác bởi vì như thế thì người ta thấy mình quan trọng. Mình cứ tưởng là mình đang gánh vác việc gì quan trọng lắm chỉ vì mình là bố mẹ. Nhưng thực ra mình chả giúp gì cho bọn trẻ cả. Trẻ con cũng giống như bọn khỉ con. Chúng luôn sống sót”.
Bliss mỉm cười.
“Nhưng mà tôi cũng chẳng biết”, Mitch nói. Anh thả hai tay Bliss ra rồi tựa vào ghế. “Cũng có thể những gì tôi vừa nói toàn là chuyện tào lao. Dạo này tôi nói toàn chuyện tào lao”.
“Ai chả có lúc làm những chuyện còn tệ hơn thế”, Ted nói với Bliss. Anh nhìn Helen. Khi cô nhận ra anh đang chờ cô đồng tình với anh, cô cố nghĩ ra điều gì đó để nói. Ted vẫn nhìn cô. “Sao em phải đeo kính nhỉ?”
“Nắng làm em chói mắt”.
“Thế thì kéo rèm lại”. Anh với sang phía Helen và nhấc cái kính khỏi mặt cô. “Thế”, anh nói. Anh lấy một tay nâng cằm cô, tay kia vuốt ngược tóc cô từ trán. “Nhìn cô ấy này”.
“Được lắm”, Mitch nói.
Ted lấy mu bàn tay vuốt má Helen. “Tôi chết mê chết mệt cái mặt này”.
Bliss đang quan sát Helen. “Xinh quá cơ”. – cô nói bằng giọng nghiêm trọng, thèm muốn.
Helen phá lên cười. Cô đứng dậy kéo rèm. Những chùm nắng lấp lánh trên tấm rèm. Cô đi ngang căn phòng tối sang bàn ăn và lấy một cây nến từ đó vào phòng khách. Ted châm nến. Trong một lúc, họ ngồi lặng lẽ nhìn ngọn lửa. Rồi, bằng một giọng suy tư dường như cũng là một phần của sự im lặng, Mitch bắt đầu nói.
“Đúng là chúng ta đều đã làm những chuyện chúng ta thấy xấu hổ. Tôi chỉ ước gì tôi đã làm nhiều chuyện như thế hơn. Nghiêm túc đấy”, anh nói khi Ted phá lên cười. “Tôi ước là tôi đã chơi bời nhiều hơn, mắc lỗi nhiều hơn, những lỗi lầm thật sự ấy, tức là thực sự làm một cái gì đó sai lè ra chứ đừng cứ từ từ trôi dạt vào những thứ mình không thích. Thỉnh thoảng tôi nhìn quanh và tôi nghĩ, bỏ mẹ, chuyện gì xảy ra với đời mình thế này. Anh không nói em đâu đấy”, anh nói với Bliss.
Bliss có vẻ phân vân.
“Bỏ qua đi”, Mitch nói với Bliss. “Ý anh là cứ lúc nào cũng nghĩ đến người khác và cố gắng tử tế là chuyện hết sức vớ vẩn”.
“Nhưng anh rõ là người tử tế’, Bliss nói.
Mitch gật đầu. “Thì thế”, anh nói chua chát. “Anh đang phải sửa đây. Tử tế chả đi đến đâu cả”.
“Amen!” Ted nói.
“Đây, ví dụ luôn nhá”, Mitch nói tiếp. “Hồi xưa tôi làm trợ lý luật cho một lão ở trong phố; lão này nghĩ là lão ấy không thể sống thiếu một cô ả mà lão ấy đang bồ bịch. Thế là lão ấy đi nói với vợ lão; dĩ nhiên là mụ ấy tống lão ra khỏi nhà. Thế rồi cô ả kia đổi ý; mà nó cũng chả thèm giải thích với lão ấy vì sao. Hồi xưa bọn tôi hay ăn trưa với nhau, và lão ấy hay kể tỉ mỉ mọi chuyện, tôi thề có Chúa là các vị mà nghe chuyện thì cũng phải vỡ tim đau khổ. Lão ấy muốn quay lại với gia đình nhưng mà vợ lão ấy không biết có nên cho lão ấy quay lại không. Lúc thì bà ấy bảo ừ, lúc thì lại bảo không. Lúc đấy lão ấy đang sống trong một cái nhà ổ chuột trên phố Post. Lão ấy chả có đồ đạc gì ngoài mấy thứ bàn ghế vớ vẩn. Chịu, nói chung tôi thấy khổ cho lão ấy. Thế là tôi bảo lão ấy chuyển vào sống với bọn tôi cho đến khi nào mọi việc rõ ràng”.
“Tôi biết ngay mà”, Helen nói.
Mitch nhìn ngọn nến. “Lão ấy tên là Raphael. Nghĩa là thiên thần ấy. Lão ấy có tài, đẹp trai, nói chung là lão ấy có một cái vẻ gì đó rất đặc biệt. Chắc tại tôi muốn làm bạn với lão ấy. Nhưng hóa ra lão ấy chả ra chó gì cả. Lão ấy sống với bọn tôi 9 tháng thì chưa bao giờ lão ấy rửa một cái cốc hay đi đổ gạt tàn. Lão ấy tiêu tốn mấy trăm đô tiền điện thoại của bọn tôi mà chẳng trả xu nào. Lại còn làm hỏng xe của tôi. Ăn cắp đồ của tôi nữa. Lão ấy lại còn tán tỉnh vợ tôi”.
“Kinh điển”, Helen nói.
“Mà có biết tôi làm gì không?”, Mitch nói. “Để tôi kể cho nghe. Chả làm gì cả. Tôi chả bao giờ nói lão ấy một lời. Đến lúc lão ấy đi, vợ tôi chả nhìn nổi mặt tôi nữa. Thế là mọi chuyện xuống dốc từ đấy”.
“Chuyện buồn chết đi được”, Helen nói.
“Lẽ ra tôi nên giết chết lão ấy”, Mitch nói. “Sau đấy tôi có thể tiếc nhưng ít nhất tôi có thể nói tôi đã làm gì đó”.
“Anh quá tốt”, Bliss nói.
“Anh biết”, Mitch nói. “Nhưng mà anh vẫn ước là anh đã làm thế. Nhiều khi làm cái gì tồi tệ, kinh khủng còn hơn là chả làm gì”.
Ted vỗ tay. “Hoan hô, hoan hô. Anh đi đúng đường rồi đấy, Mitch. Anh chỉ cần có một vài chỉ dẫn và Ted già này rất sẵn sàng chỉ cho anh. Bởi vì nói đến chuyện tồi tệ thì tôi là sư phụ. Anh có thể gọi tôi là chúa tể chuyện tầm bậy”.
Helen nâng cái cốc rỗng lên. “Có ai muốn uống gì không?”
“Đội mũ bảo hiểm vào”, Ted nói tiếp. Các vị chuẩn bị được nghe lời thú tội kinh khủng nhất của tôi. Đây là câu chuyện kinh khủng nhất trong lịch sử loài người”.
“Không, cảm ơn”. Helen nói.
Ted nhìn cô. “Em nói không, cảm ơn là ý gì? Có ai xin phép em đâu?”
“Tôi muốn nghe”. Mitch nói.
“Tôi thì không”, Helen đứng lên, nhìn xuống Ted. “Đây là sinh nhật em, anh nhớ chứ? Em không thích ngồi ì ra đây nghe anh kể xem anh đã tồi tệ thế nào. Chán chết đi được”.
“Ừ đúng đấy”, Bliss nói. “Hôm nay sinh nhật Helen. Cô ấy được quyền chọn. Đúng không Ted?”
“Thôi thế này”, Helen nói. “Sao anh không kể chuyện gì tử tế mà anh đã làm đi. Chuyện gì mà anh tự hào nhất ấy”.
Mitch phá lên cười. Ted nhăn mặt và đấm vào cánh tay Mitch.
“Em nói thật đấy”, Helen nói.
“Helen được chọn mà”, Bliss nhắc lại. Cô đập tay xuống thảm và Helen ngồi xuống. “Được rồi”, Bliss nói. “Chúng tôi nghe đây”.
Ted nhìn Bliss rồi nhìn Helen. “Anh sẽ kể nếu như em kể trước”.
“Thế không công bằng” Helen nói.
“Tôi thấy công bằng”, Mitch nói. “Ý kiến của em còn gì”.
Bliss mỉm cười với Helen. “Hay đây”.
Trước khi Helen bắt đầu kể chuyện, cô bắt Ted vào bếp lấy thêm rượu. Mitch chống đẩy trên sàn vài lần để lưu thông máu. Bliss ngồi phía sau Helen và gỡ tóc Helen xõa xuống. “Tớ có thể chỉ cho cậu vài thứ để đối phó với bệnh khô tóc”, Bliss nói. Cô lấy những ngón tay gỡ tóc Helen rồi bắt đầu dùng lược chải, vừa chải vừa đếm khe khẽ cho đến lúc Ted quay lại với chai rượu.
Họ uống.
“Đã sẵn sàng lắng nghe rồi đây”, Ted nói với Helen. Anh nằm ngửa trên sô-pha, bàn tay bắt chéo sau đầu.
“Một người bạn của mẹ tôi có một cậu con trai bị Down”, Helen bắt đầu. “Thực ra, ba bốn người bạn của mẹ tôi có con bị thế. Cả một người dì của tôi nữa. Họ toàn là dân Công giáo nên họ không đắn đo nếu có con lúc ngoài 40. Đây là thời trước Va-ti-căng II và trước khi có thuốc tránh thai, đại loại vậy”.
“Thực ra Tom cũng chẳng phải là một cậu. Anh ấy hơn tôi mấy tuổi, và to hơn nhiều. Nhưng anh ấy cứ như một đứa trẻ, rất là ngoan, rất là hiền, rất là vui vẻ”.
Bliss dừng tay chải giữa chừng. “Cậu sắp làm tớ khóc rồi đấy”.
“Hồi tôi còn học cấp 3, thỉnh thoảng tôi có trông nom Tom. Hồi đấy, tôi rất ham làm việc tốt. Tôi muốn thành thánh. Thật đấy. Buổi tối, trước khi đi ngủ, tôi thường đặt tay dưới cằm giống như đang cầu nguyện rồi lại còn mỉm cười kiểu thánh thiện, kiểu như tôi vẫn thường tập trước gương. Để nếu như người ta có thấy tôi chết vào sáng hôm sau thì người ta sẽ nghĩ là tôi đã đi thẳng lên thiên đường – họ sẽ tưởng tôi đang cười với các thiên thần đến đón tôi đi. Có lúc, tôi còn định đi tu nữa”.
Bliss cười. “Tớ có thể tưởng tượng được – Sơ Morphine. Chắc là cậu chịu được 2 giờ là cùng”.
Helen quay đầu nhìn Bliss. “Tớ không nghĩ là cậu hiểu”, Helen nói. “Nhưng nếu tớ mà đi tu thì chắc chắn tớ sẽ ở lại. Với tớ, đã thề nguyện là thề nguyện”. Cô quay đi. “Đấy, như tôi đang kể, tôi bắt đầu chăm sóc Tom để kiểu như là làm phước, nhưng sau đấy, tôi bắt đầu thích. Ở cạnh Tom rất vui. Mà anh ấy rất quý tôi. Anh ấy còn lấy tên tôi đặt cho một con chuột bạch của anh ấy. Cả hai chúng tôi đều thích động vật, thế nên bọn tôi hay đi vườn bách thú hoặc tôi đưa anh ấy đến chuồng ngựa ở Marin, chỗ có các buổi tập cưỡi ngựa miễn phí cho trẻ đặc biệt. Họ gọi thế, họ không thích gọi là trẻ khuyết tật hay trẻ chậm phát triển, họ gọi là đặc biệt”.
“Hay nhỉ” Mitch nói.
“Đừng có sến vội”, Helen nói. “Chuyện chưa hết đâu”. Cô uống một ngụm rượu. “Thế rồi, sau khi tôi vào đại học, tôi không còn về nhà nhiều nhưng cứ lúc nào tôi về nhà thì tôi sẽ tới thăm Tom và bọn tôi sẽ đi chơi đâu đó. Ví dụ là đi ra chỗ cái nhà ngoài bờ biển để xem sư tử biển. Thế rồi một hôm, tôi mới nghĩ ra một việc. Tôi nghĩ, ờ, sao không đi xem cá voi nhỉ. Tom treo các hình cá voi khắp trong phòng ngủ của anh ấy nhưng anh ấy chưa bao giờ thấy một con cá voi thật, mà tôi cũng chưa bao giờ thấy. Thế là tôi gọi cho một chỗ ở bên vịnh Half Moon và họ bảo là giờ sắp hết mùa nhưng vẫn có thể thử. Họ nghĩ là bọn tôi sẽ nhìn thấy cá voi”.
“Mẹ anh Tom thì không thích ý tưởng này lắm. Bác ấy cứ nói đi nói lại là anh ấy không biết bơi. Nhưng tôi làm bác ấy đổi ý và sáng hôm sau, tôi với Tom lái xe xuống đó, rồi lên tàu. Tàu chẳng to mấy. Tàu bé hơn tôi tưởng rất nhiều, lúc đầu tôi còn hơi sợ nhưng sau một lúc thì tôi nghĩ ôi dào, họ phải biết việc họ làm. Tàu cũng hơi rung nhưng không nguy hiểm. Tom thì thích lắm”.
“Chúng tôi đi lòng vòng cả sáng nhưng chẳng thấy gì cả. Họ đưa bọn tôi đi nhiều chỗ, rồi tắt máy, rồi bọn tôi ngồi chờ cá voi xuất hiện. Tôi chả quan tâm nữa. Ngồi ngoài đó rất thích. Bọn tôi đi cùng với một đám người rất vui và một người đặt một cái cần câu để Tom treo vào mạn tàu trong lúc chúng tôi chờ. Tôi thì nằm ngả ra tắm nắng. Ngửi mùi biển. Nhìn chim hải âu. Sau khoảng một giờ, chúng tôi lại nổ máy và đi chỗ khác, rồi lại làm như cũ. Chúng tôi làm thế khoảng 3 đến 4 lần. Mọi người cứ đùa người hướng dẫn, cứ bảo sẽ bắt anh ấy phải nhảy xuống biển. Thế rồi, đột nhiên, cái con cá voi này xuất hiện ở phía sau chúng tôi”.
“Nó đột nhiên lù lù ở đấy. Nước chảy tràn trên lưng nó. Nó nồng nặc mùi tanh. Người thì đầy đỉa với hàu với cả tảo biển bám vào. Nó to kinh khủng. Có khi dài gấp đôi cái tàu của chúng tôi”. Helen lắc đầu. “Không tưởng tượng được đâu, nó to lắm. Nó bắt đầu bơi qua bơi lại bên tàu và mỗi lần nó bơi qua thì bọn tôi lại ngã nhào và bị độ năm trăm thùng nước đổ lên người. Bọn tôi ngã dúi ngã dụi. Đầu tiên, mọi người còn cười đùa; nhưng sau đó thì bắt đầu lo lo”.
“Chắc nó chỉ trêu thôi”, Mitch nói.
“Thì mấy lần đầu cái anh hướng dẫn cũng nói với bọn tôi thế. Nhưng sau thì anh này cũng sợ nốt. Mặt anh này trắng bệch ra. Nhìn thì biết là anh này cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Bình thường mình hay nghĩ cá voi thì hiền lành hơn người, thông minh hơn và thân thiện hơn, đại để thế. Lại còn dễ thương nữa. Nhưng mà sai bét. Bọn nó rất dữ”.
“Có khi là gặp con dữ thôi”, Mitch nói. “Có thể nó đang tức chuyện gì đó. Có thể mấy ông Nga mới thịt bạn nó”.
“Nó như một con quái vật ấy”, Helen nói. “Thật đấy. Nó hiếu chiến, và to, và hôi nữa. Nó lại còn xấu. Nó bị bám nhiều đỉa và hàu đến nỗi chẳng cả nhìn thấy da nó. Trông cứ như là nó mặc áo giáp. Nó cà người vào mạn tàu mấy lần, nghe thật kinh khủng, cứ như là có ai đang rên rỉ dưới nước. Nó cứ bơi ra trước, rồi lặn xuống, ai cũng cầu Chúa, đừng để nó quay lại, thế rồi nước bắt đầu sủi lên quanh tàu và nó lại hiện ra. Sợ kinh khủng. Tôi chưa bao giờ sợ thế trong đời tôi. Sau đó thì Tom bắt đầu phát hoảng”. Bliss đặt cái lược lên sàn nhà. Helen có thể cảm thấy sự bất động của Bliss và cả tiếng Bliss thở.
“Anh ấy bắt đầu kêu khe khẽ”, Helen nói. “Tôi chưa bao giờ nghe thấy anh ấy kêu kiểu thế. Những tiếng meo meo. Mà có cái lạ là, cho đến lúc đấy, tôi không cả nghĩ đến Tom. Tôi đã quên biến anh ấy. Thế nên tôi choáng cả người khi tôi thấy anh ấy ngồi ngay cạnh tôi và đang sợ gần chết. Đầu tiên tôi nghĩ, thôi chết rồi, nhỡ anh ấy phát điên thì sao? Anh ấy to hơn tôi nhiều, tôi sẽ không thể nào giữ anh ấy được. Mà cũng chẳng ai có thể giữ nổi anh ấy. Anh ấy khỏe lắm. Nếu ai định đè anh ấy xuống, anh ấy có thể hất tung họ ra như là chó vẫy nước ấy. Thế thì sao?”
“Nhưng cái làm tôi sợ nhất là Tom có thể hoảng sợ đến nỗi anh ấy sẽ nhảy khỏi tàu. Lúc đấy, tôi hình dung rõ là anh ấy sẽ làm thế”.
“Tôi cũng thế”, Mitch nói. “Tôi cũng hình dung thế. Anh ấy nhảy, đúng không? Anh ấy nhảy và em nhảy theo, lôi anh ấy lên”.
Bliss nói. “Im nào. Để nghe đã”.
“Anh ấy không nhảy”, Helen nói. “Anh ấy cũng không phát điên. Đây mới là cái nút của câu chuyện. Đây là giờ phút tuyệt vời nhất của đời tôi. Mà sao tôi lại lôi chuyện này ra kể nhỉ? Tệ thật”.
Cái nến kêu xèo xèo và bùng lên. Ngọn lửa cháy giữa một đống sáp. Helen nhìn ngọn lửa bùng lên hai lần rồi tắt lịm và căn phòng tối đi.
Bliss bắt đầu vuốt lưng Helen. “Kể tiếp đi”, cô nói.
“Tôi chỉ trấn an anh ấy”, Helen nói. “Tôi quàng tay qua vai anh ấy rồi nói “Nào Tom, đẹp không? Anh nhìn con cá voi khổng lồ này xem. Wow. Nó lại quay lại này, Tom, bám chặt vào”. Rồi tôi cứ cười phá lên. Tôi giả vờ là mình đang sung sướng lắm ý, và Tom tin thật. Anh ấy bình tĩnh lại ngay lập tức. Sau đó không lâu thì con cá voi lặn đi mất và chúng tôi vào bờ. Tôi không hiểu sao tôi lại kể cái chuyện này. Có điều là, lúc ấy tôi sợ lắm, nhưng tôi vẫn cứ giả vờ như là đang rất vui. Tôi đoán tôi tự hào nhất về điều đó”.
“Cảm ơn Helen”, Mitch nói. “Cảm ơn em đã chia sẻ chuyện này với bọn tôi. Tôi biết nói thế này thật khách khí nhưng mà thật lòng đấy”.
“Cậu chẳng mấy khi kể về cậu cả”, Bliss nói. Rồi cô kêu “OK, đến lượt anh đấy, Ted”.
Ted không trả lời.
Bliss lại gọi tên anh.
“Tôi nghĩ là anh ấy ngủ rồi”, Mitch nói. Anh dịch lại gần sô-pha và nhìn Ted. Anh gật đầu. “Tít lự”.
“Ngủ gật”, Helen nói. “Ôi Chúa”.
Bliss ôm Helen từ phía sau. “Mitch, đến đây”, cô nói. “Vòng tròn tình yêu”.
Helen nhoài ra. “Không”, cô nói.
“Gọi anh ấy dậy đi”, Mitch nói.
“Kệ đi”, Helen nói. “Ted mà đã ngủ thì say lắm. Chả gọi được đâu. Xem này”. Cô đi đến sô-pha, giơ tay tát vào mặt Ted.
Anh gừ khẽ rồi quay mặt ngủ tiếp.
“Thấy chưa?”, Helen nói.
“Đúng là sâu ngủ”, Bliss nói.
“Đừng có nói xấu anh ấy”, Helen nói. “Đừng có nói trước mặt tôi. Ted là chồng tôi. Vĩnh viễn là chồng tôi. Tôi chỉ làm thế để chứng minh thôi”.
Mitch nói. “Helen, em có muốn nói về chuyện này không?”
“Chả có gì để nói”, Helen trả lời. “Tôi tự chọn mà”. Cô cầm chai rượu lên. “Ai muốn uống thêm?”
Mitch và Bliss nhìn nhau. “Năng lượng của tôi hơi xuống rồi” Bliss nói. Mitch gật đầu. “Tôi cũng thế”.
“Thế thì phải đẩy nó lên thôi”, Helen nói. Cô rời khỏi phòng rồi trở lại với một cái nến và gương. Cô đặt cái nến vào giá nến rồi châm diêm vào bấc. Cái bấc bắt lửa, bùng lên. Helen cảm thấy sức nóng của ngọn lửa trên má. “Thế”, cô nói. “trông thế giống hơn”. Mitch và Bliss dịch sát lại nhau trong lúc Helen lấy một cái lọ thủy tinh nhỏ từ trong túi ra và trút những gì trong lọ xuống mặt gương. Cô ngẩng lên nhìn hai người kia và cười toe toét.
“Thật không tin được”, Bliss nói. “Cậu lấy đâu ra đấy?”
Helen nhún vai.
“Chỗ này hơi nhiều đấy”, Mitch nói.
Bliss nhìn cái gương. “Tớ còn phải đi làm”.
“Tôi cũng thế”, Mitch nói.
Anh cười và Bliss cười cùng với anh. Họ nhìn qua vai Helen trong lúc cô cúi đầu xuống mặt thủy tinh loáng sáng. Đầu tiên, cô lấy lưỡi dao cạo tán nhỏ đám bột trắng. Rồi cô dàn đều. Mitch và Bliss mỉm cười với cô trong gương, và Helen cười lại. Khuôn mặt họ hồng lên trong ánh nến. Đấy là khuôn mặt của ba thiên thần, ba thiên sứ đang nhìn Helen qua một cửa sổ phủ đầy tuyết trắng.
Chuyện Chúng Ta Bắt Đầu Chuyện Chúng Ta Bắt Đầu - Tobias Wolff Chuyện Chúng Ta Bắt Đầu