Remember that great love and great achievements involve great risk.

Anonymous

 
 
 
 
 
Tác giả: Thảo Nhi
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Oanh2
Số chương: 19
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3247 / 8
Cập nhật: 2015-11-24 21:40:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
ĩnh Xuân ngồi buồn ủ rũ. Cô lặng đi trước không khí nhộn nhịp của gia đình, cảnh ồn ào tất bật chuẩn bị cho ngày cưới của Vĩnh Nghi
Một đứa con gái nghèo, chỉ được cái đẹp và học giỏi lọt vào mắt Vĩnh Nghi và anh quyết cưới làm vợ, không cần biết em gái bất mãn và mẹ giận hờn, buồn bực...
Tại sao Phương Mai luôn hơn mình, nó may mắn như cái tên Mai của nó, được Hoàng Dũng yêu. Hoàng Dũng? Hừ! Phương Mai. Vĩnh Xuân hậm hực, nỗi đau trong cô ngang bằng ganh tị và tự ái. Cô căm thù Hoàng Dũng, căm thù Phương Mai. Lòng kiêu ngạo và thói kiêu căng bị đánh gục. Vĩnh Xuân vừa đau khổ vừa bẽ bàng
- Cóc mà đòi leo thang!
Vĩnh Xuân bĩu môi phang ngay một câu khi Vĩnh Nghi chở cô gặp Phương Mai. Phương Mai biết ý làm lơ, cô không muốn mất hòa khí khi chỉ còn hai hôm nữa cô sẽ là vợ Vĩnh Nghi.
Vĩnh Nghi lừ mắt với em gái, Vĩnh Xuân vùng vằng:
- Đám cưới của anh mà em mệt gần chết
- Ráng chịu đi nhỏ, mai mốt đám cưới của nhỏ, vợ chồng anh sẽ lo hết mình.
Vợ chồng anh. Vĩnh Xuân bậm môi, nghe mà ứa gan, cô hối Vĩnh Nghi:
- Xong chưa em còn phải về phụ mẹ.
- Hay em cứ lấy xe về trước, một lát Phương Mai lấy xe nhà đưa anh về sau.
Vĩnh Xuân nhếch mép cười:
- Anh đi xe đạp à?
Vĩnh Nghi thản nhiên:
- Ừ, có sao đâu, mai sau vợ chồng anh nghèo anh cũng phải đi xe đạp vậy.
Vĩnh Xuân làm thinh đạp xe, cô không về nhà mà đến với Hồng Yến.
Vĩnh Nghi khoác vai người yêu âu yếm:
- Tánh Vĩnh Xuân như vậy, em đừng buồn.
Phương Mai dịu dàng:
- Em đã từng học chung với Vĩnh Xuân mấy năm, em hiểu tánh ý Vĩnh Xuân, em không buồn đâu, em chỉ sợ anh nghĩ em yêu anh vì những tài sản mà anh có thôi.
Vĩnh Nghi nhăn mặt:
- Chưa bao giờ anh có ý nghĩ đó và cũng không muốn em lặp lại lần thứ hai.
- Em xin lỗi.
- Mình vào nhà đi, có nhiều việc phải lo lắm đấy cưng ạ!
Nhà Phương Mai hôm nay thay đổi hẳn, bàn ghế được xếp một bên, phía trước được che thêm mái tole. Tuấn trang hoàng những tàu lá dừa và hoa kiểng thật nổi. Bảng "Lễ Vu Quy" làm bằng bông gòn trắng muốt trên nền hoa màu đỏ và cả Phương Mai, hai má cô hồng hồng tự nhiên. Người con gái như đóa hoa rực rỡ buổi ban mai trong những ngày hạnh phúc nhất của mình, Vĩnh Nghi nhìn quên thôi.
- Em có gì lạ hả?
- Có.
- Chuyện gì?
Vĩnh Nghi nói thật nhỏ.
- Hôm nay em đẹp lắm và anh thèm hôn em.
Phương Mai đỏ mặt dịch người ra:
- Có mẹ có anh Tuấn ở nhà đấy nghen, còn mọi người nữa.
Vĩnh Nghi nheo mắt:
- Anh chỉ nói anh thèm hôn kia mà, chứ anh chưa hôn em.
Rồi anh kéo cô ngồi xuống một cái ghế rồi giả vờ nhăn mặt than:
- Anh nhức đầu ghê.
Lập tức Phương Mai băn khoăn đặt tay lên trán anh:
- Không khéo anh lại bệnh, anh uống thuốc chưa. Em đi lấy thuốc nha?
- Không cần đâu, anh chỉ cần xoa hai bên thái dương thôi.
- Em làm cho.
Phương Mai lấy tay xoa nhẹ lên thái dương Vĩnh Nghi và kéo dài trên trán, cô xoa đi xoa lại, hơi thở cô phà vào mặt Vĩnh Nghi ấm áp. Vĩnh Nghi cười thầm, hôn nhẹ lên cườm tay cô.
- Tức cười ghê!
Phương Mai phụng phịu:
- Khi không lại cười, em không phải hề đâu đấy.
- Anh mà dám cười em hả? Anh chỉ cười ai mắc mưu của mình.
- Ê...
Phương Mai buông hai tay xuống, cô hiểu Vĩnh Nghi nói mình, cô đấm thùm thụp vào ngực anh:
- Vậy là anh cười em, cho anh giả bộ nghen.
- Anh giả bộ để đo lòng vợ của anh thôi, anh thèm hôn em ghê gớm bé ạ! Đêm của chúng mình anh sẽ hôn cho bé chết ngột luôn.
- Em không đùa à!
- Nói yêu anh đi, anh sẽ tha cho.
Mắt Vĩnh Nghi như có lửa, Phương Mai e thẹn:
- Anh kỳ ghê, mọi người đang ở bên ngoài.
- Nói yêu anh đi.
- Không.
- Để dành cho Hoàng Dũng phải không?
- Ơ hay, anh Vĩnh Nghi.
Mặt Phương Mai xụ xuống, Vĩnh Nghi lên giọng:
- Vĩnh Xuân nói em đã từng yêu Hoàng Dũng, nhưng anh không để ý điều đó đâu, anh chỉ cần em yêu anh.
Phương Mai thở nhẹ.
- Không có chuyện đó đâu anh, đó chỉ là tình cảm nhẹ nhàng của một tình bạn và em đã quên khi biết Vĩnh Xuân yêu Hoàng Dũng.
- Như vậy em có thừa nhận trước kia em cũng có tình cảm với Hoàng Dũng phải không?
Phương Mai cắn môi:
- Em sắp làm vợ anh, em không chối khi trả lời thật lòng mình với anh, em muốn anh hiểu tất cả về em. Vâng, trước đây em từng có tình cảm với anh Dũng và Hoàng Dũng chưa hề nói yêu em, Hoàng Dũng chỉ dám nói với anh Tuấn, cho đến ngày em gặp Hoàng Dũng hôn Vĩnh Xuân trong phòng học. Em không chấp nhận mẫu người khi nói yêu em lại có thể đến với người con gái khác.
-...
- Vĩnh Nghi, cũng như anh, nếu yêu em chấp nhận là vợ chồng. Anh cũng phải như em, tình yêu duy nhất chỉ có hai người không có hình bóng thứ ba.
- Còn gì nữa, nói đi bé, hôm nay em bé của anh y như một cô giáo lên lớp giảng bài cho học sinh của mình.
- Anh lại chế nhạo em rồi, nếu anh léng phéng với cô nào, em không tha thứ cho anh đâu.
- Em bỏ anh phải không?
- Phải là như vậy, em sẽ không ghen ầm ĩ như người ta đâu Vĩnh Nghi ạ! Em sẽ rút về thế giới của riêng mình.
- Như vậy em chưa yêu anh?
- Đâu phải ghen tương ầm ĩ là không yêu đâu anh, lui về thế giới của mình đó cũng là điều đau khổ ghê gớm nhất.
Vĩnh Nghi kéo Phương Mai vào lòng mình mặt anh rạng rỡ như hoa.
- Anh còn nhức đầu không?
- Hết rồi bé ạ.
- À, em biết rồi. Anh nhức đầu vì nghi ngờ em đấy à?
Vĩnh Nghi mỉm cười trước vẻ mặt lém lỉnh của người yêu:
- Thông minh vừa thôi cô giáo.
- Chẳng thà như vậy đi Vĩnh Nghi, em không thích anh giấu kín trong lòng mà buồn em, đó cũng là nền tảng để giữ hạnh phúc.
Vĩnh Nghi gục mặt vào tóc người yêu, mùi hương dịu dàng của cô làm anh ngây ngất, Phương Mai thì thầm:
- Em không bao giờ hỏi chuyện qúa khứ của anh đâu Vĩnh Nghi ạ! Em chỉ cần anh yêu em và tin em thôi.
- Anh biết rồi bé.
Vĩnh Nghi say đắm hôn lên đôi mắt sáng long lanh của người tình, tim anh bồi hồi rung động. Bao nhiêu nghi ngờ do Vĩnh Xuân gieo rắc tan biến, anh muốn ghì chặt cô vào lòng, để hôn cô miên man và anh khát khao cô biết bao. Thời gian cứ trôi chậm chạp.
- Những ngày này em thấy có hạnh phúc không Phương Mai?
- Thời gian tiền hôn nhân bao giờ cũng hạnh phúc và em mong muốn chúng ta được như thế này.
Tiếng cô thật nhỏ và dịu dàng:
- Em yêu anh Vĩnh Nghi và em cũng sợ nữa.
- Em sợ gì?
- Sợ anh.
- Sao lại sợ anh?
- Em không biết.
Vĩnh Nghi ngây ngất anh siết chặt Phương Mai vào lòng, nụ hôn anh rơi mãi trên mái tóc ngọt mềm của cô, anh nghe tim mình và tim cô đập rộn rã.
- A, cả hai trốn trong này. Vĩnh Nghi vừa thôi anh, ngày mai anh mang Phương Mai của tụi tôi đi rồi.
Đám con gái kéo vào ồn ào, họ kêu chí chóe khi gặp cả hai rút trong phòng, và Vĩnh Nghi đang ôm chặt cô vợ sắp cưới của mình.
- Ngày mai chúng tôi sẽ phạt rượu cho anh say nhừ tử Vĩnh Nghi.
- Bắt hôn cô dâu trước mặt mọi người nữa chứ.
- Phương Mai ơi cho tao mượn Vĩnh Nghi một chút đi!
- Tụi mày sao phá bỉnh không hà, người ta đang là đôi ểnh ương đẹp đôi.
Trời ạ, đúng là một lũ quỷ, vây lấy Phương Mai và Vĩnh Nghi, không thôi chọc phá anh và cô. Phương Mai vừa thẹn vừa sung sướng. Cô nhìn đám bạn huyên thuyên quanh mình.
Vĩnh Nghi trả đũa:
- Người ta nói con gái học sư phạm thì phải nhu mì mà các cô thì...
Băng Tâm lém mồm:
- Các cô thì chằn và nghịch như quỷ phải không?
- Tôi không dám nói như vậy, đó là tại Băng Tâm à nha.
- Thôi, anh đừng có làm bộ hiền, lời thiệt không mích lòng đâu, chỉ mong anh lựa chỗ mà nói, kẻo tụi em ế chồng anh Vĩnh Nghi ơi.
Tuấn ở đâu lù lù chen vào:
- Người ta nói "nữ kê tác quái, gà mái đá gà cồ", địch không lại đâu Vĩnh Nghi ơi!
Kim Thúy chua ngoa:
- Anh Tuấn ơi, tụi em chưa có chọc đến anh và chị Nga đâu đấy, nên biết hối lộ tụi em chút đi.
Tuấn tỉnh bơ:
- Anh nhớ các cô đi dạy chứ đâu đi làm kinh tế hay công an đâu mà.
- Chị Nga ơi cái miệng anh Tuấn dẻo đeo, vậy khi anh Tuấn hôn chị bằng cái hôn dai nhách chị có ý nghĩ gì hả chị?
Mặt Nga đỏ gấc. Đám bạn của Phương Mai nhạy mồm thật, cô nhìn Phương Mai cầu cứu.
- Phương Mai trả lời đi.
Băng Tâm hất mặt:
- Chị trả lời trước đi. Phương Mai nó sắp về nhà chồng, nó sẽ trả lời bạo phổi lắm đấy!
Tuấn phản công:
- Nếu Băng Tâm muốn Nga trả lời, em cứ lại đây anh sẽ thí nghiệm và sau đó Nga sẽ trả lời cho em.
Tuấn xông lại, Băng Tâm la oai oái, cô ôm chặt cứng Nga:
- Em không giỡn đâu nghen anh Tuấn.
Tuấn cười phá ra làm mọi người cười theo. Con gái bao giờ cũng vậy, chua mồm và bạo miệng, nhưng gặp đối thủ mồm mép ghê gớm hơn là đầu hàng vô điều kiện. Vĩnh Nghi nháy mắt với Phương Mai, cô hiểu nụ cười của anh thì mắc cỡ quay đi.
- Làm gì mà mặt như đưa ma vậy Vĩnh Xuân?
- Em ghét anh lắm.
Vĩnh Nghi bẹo tai em:
- Nhỏ đừng có lộn xộn nghen, ngày mai đám cưới anh rồi, anh chưa có hỏi tội em hồi sáng tội em vùng vằng nói năng bậy bạ đó nha.
- Em nói không phải sao, cái mặt Phương Mai vênh lên thấy ghét.
Vĩnh Nghi bật cười:
- Nhỏ này kỳ cục thật, khi đang yêu và hạnh phúc người ta phải vui vẻ chứ, phải cái mặt chầu bậu như em vậy sao? Nào vui vẻ đi, có ngày Hoàng Dũng sẽ yêu em.
Vĩnh Xuân sầm mặt hằn học:
- Em quên Hoàng Dũng rồi.
- Này, làm con gái phải dịu dàng một chút Vĩnh Xuân ạ, Phương Mai bằng tuổi em nhưng Phương Mai dịu dàng và chín chắn hơn em.
- Em biết rồi, anh không cần phải quảng cáo như mèo khen mèo. Với anh bây giờ cô ta là tất cả, không khéo lập bàn thờ.
Vĩnh Nghi nghiêm mặt:
- Em quá đáng, hỗn hào rồi đấy Vĩnh Xuân, coi chừng anh đáng đòn em.
- Anh... anh.
Vĩnh Xuân bật khóc ngon lành:
- Anh không hiểu chính vì Phương Mai mà Hoàng Dũng xa em.
Vĩnh Nghi cau mày:
- Anh không muốn nghe những lời xúc phạm của em về Phương Mai. Phương Mai yêu anh và em muốn Hoàng Dũng thế nào với em đó tùy em, anh không tha cho em cái tội gây hiểu lầm anh và Phương Mai đâu.
- Em đã gởi thiệp mời cho Hoàng Dũng rồi, anh sẽ thấy những điều em thấy không sai chút nào.
Vĩnh Xuân đứng bật dậy, cô bỏ chạy trước đôi mắt giận dữ của Vĩnh Nghi. Mình đã thất bại hoàn toàn trong vai trò phá vỡ họ trước ngày cưới. Cứ nghĩ Phương Mai sẽ về ở trong gia đình này, cô phải gọi bằng chị đã tức muốn sôi máu. Vĩnh Xuân mang bộ mặt hầm hầm vào phòng mẹ.
- Con làm sao vậy Vĩnh Xuân?
- Con nói Phương Mai trước kia là người yêu của anh Hoàng Dũng và chính vì đó mà Hoàng Dũng bỏ con, anh Vĩnh Nghi vẫn không tin, anh bảo không tha cho con cái tội xúc xiểm Phương Mai.
Bà Vĩnh sầm mặt, bà vốn không hài lòng lắm việc Vĩnh Nghi cưới vợ theo ý của anh, anh không bằng lòng cô gái bà chọn, bà quát:
- Tại sao mày không nói sớm, đến hôm nay mới chịu nói chứ?
- Cả ba cũng tán thành làm sao con dám nói chứ? Không khéo con Mai nó có bầu với người khác cũng nên.
Vĩnh Xuân bụm miệng nhìn ra cửa như sợ hãi:
- Mẹ đừng nói với anh Nghi những lời này, không khéo anh Nghi đánh con.
- Mẹ còn sống chứ chưa phải chết đâu để mẹ gọi Vĩnh Nghi vào đây.
Vĩnh Xuân hốt hoảng:
- Đừng, mẹ Ơi!
- Mẹ biết phải nói làm sao mà!
Vĩnh Xuân hả hê khi đã gieo vào đầu mẹ được cái tư tưởng độc ác của mình. Ông Vĩnh đứng trước cửa phòng từ bao giờ, ông nhăn mặt nhìn vợ và con gái:
- Mẹ con bà đừng có lộn xộn ngày mai là ngày cưới, muốn làm cho thằng Vĩnh Nghi bỏ nhà đi cho mang nhục cả nhà hay sao vậy?
Ông quắc mắt nghiêm khắc nhìn Vĩnh Xuân:
- Anh Hai con tự khắc nó sẽ biết cách xử sự khi mình là kẻ đến sau, con không phải chen vào chuyện người lớn.
Vĩnh Xuân bị ba mắng thì im thin thít cúi đầu, bà Vĩnh càu nhàu:
- Nói như ông tôi phải rước một đứa con gái hư thúi vào nhà.
- Bà muốn hỏi tôi sẽ gọi nó vào đây.
Ông quay đầu ra ngoài gọi lớn:
- Có đứa nào gọi thằng Vĩnh Nghi vào đây.
Con Na vừa đi trở lên vội chạy ngược trở xuống, nó thì thầm vào tai Vĩnh Nghi:
- Em nghe bà và ông nói cái gì chuyện của cậu với cô Phương Mai, cậu lên lầu ông gọi.
Vĩnh Nghi thở dài đi lên lầu, anh nghe không khí căng thẳng và trừng mắt với Vĩnh Xuân như đe dọa:
- Con nhóc, mày vẫn chưa chịu để cho anh mày yên đó à?
Vĩnh Xuân lên tiếng trước:
- Mẹ để cho ba hỏi.
Vĩnh Nghi ngồi xuống một cái ghế:
- Thưa ba muốn hỏi gì con?
- Con biết rõ về vợ mình chưa?
Vĩnh Nghi lướt mắt trên khuôn mặt em gái, anh thản nhiên:
- Thưa rất rõ, cô ấy có những đức tính mà em con không có, dịu dàng và rất tốt, ba mẹ đừng tin vào những lời em con đã nói, con đã lớn, gần ba mươi tuổi, chính chắn để tìm một người vợ cho mình và không lầm. Con tin như vậy và tin ba mẹ sẽ thấy con chọn đúng người.
Vĩnh Xuân trề môi, Vĩnh Nghi quay sang em gằn giọng:
- Anh mong em vẫn là đứa em gái ngoan hiền của anh, Vĩnh Xuân ạ. Không lẽ anh phải nói rõ cho ba mẹ biết, đó là một cô gái ngây thơ hay gì đi nữa, anh là đàn ông và anh có đôi mắt khám xét của riêng anh.
Vĩnh Xuân ngồi chết cứng, cô hiểu Vĩnh Xuân nói đúng, nhưng cô vẫn không thể nào tán thành việc Phương Mai là chị dâu của mình. Cô căm thù Phương Mai và đang tìm tới một cái kẽ hở nào đó để hành động cho thỏa mãn mình.
- Thưa ba có gì dạy bảo thêm không?
Ông Vĩnh khoát tay vui vẻ:
- Con cứ đi lo những việc cần làm cho chu đáo.
Vĩnh Nghi đứng lên, anh hiểu những điều lo sợ của Phương Mai là đúng, cô không sợ anh như đã nói, cô sợ Vĩnh Xuân đúng hơn.
- Anh Vĩnh Nghi.
Vĩnh Xuân chạy theo anh ngập ngừng:
- Anh đừng giận em, chẳng qua em chỉ có mình anh, anh lại là anh trai, em phải biết đố kỵ với cái người nhảy vào giành tình thương của anh mình chứ.
Vĩnh Nghi vỡ lẽ ra, anh khoác vai em gái vui vẻ:
- Anh không giận em đâu? Bây giờ thì anh hiểu rồi, nhưng em phải biết, em gái là em gái, còn vợ anh là vợ anh chứ, hai vai trò khác nhau.
Vĩnh Xuân phụng phịu:
- Nhưng từ bao giờ em vẫn quen có anh được nuông chiều.
- Nhỏ ơi, anh không bao giờ quên em gái của mình, nhưng ngày nào đó nhỏ cũng sẽ có một người yêu và đi lấy chồng lúc đó nhỏ sẽ không cần anh, nào đi xuống đây, phụ anh một chút, mai mốt anh sẽ làm mai cho một ông chồng.
- Hứ!
Vĩnh Xuân nguýt anh, cô đã lấy lại được tình cảm của anh trai, nhưng cái việc có hòa thuận được với Phương Mai hay không thì hãy đợi đấy.
Đêm nay, đêm cuối cùng của thời con gái. Trong căn nhà thân yêu của mẹ, Phương Mai ngồi bâng khuâng giữa những người thân. Tiếng ca hát và đàn địch. Tuấn giành micro, anh kéo Nga ngồi gần mình, trên màn ảnh tivi hiện rõ những hình ảnh đôi trai gái tung tăng dắt tay nhau, âu yếm tay trong tay.
Tuấn cất giọng hát ồm ồm hát vang bài nhạc vui, anh trao micro cho Hoàng Dũng
- Hát đi Dũng, hôm nay là ngày vui, cấm buồn đấy.
Hoàng Dũng không từ chối, anh đang là trung tâm điểm của các cô gái chung quanh mình.
Ô hay mới gặp chỉ đôi lần
Mà sáng nay lòng đã bâng khuâng
Hiên nhà không hẹn mình vẫn đợi
Mặc dù người ấy chỉ đi ngang
Có lần mình đứng ngắm trước gương
Mái tóc chải hoài vẫn rối tung
Tóc mình đang rối vì cơn gió
Không, bởi mình đang rối... cả lòng
Gặp nhau người ấy bình thản lạ.
Còn mình mình cảm thấy nôn nao
Vừa giận, vừa thương vừa mắc cỡ
Tại mình chứ phải tại ai đâu
Người ấy chỉ là người ấy thôi
Coi mình như kẻ lạ trong đời
Cớ gì mình cứ bồi hồi lạ.
Lòng cứ làm sao lúc gặp người
Tiếng vỗ tay vang dội, Băng Tâm láu táu:
- Anh Dũng ơi, anh hát hay quá, hát bản nữa đi.
Hoàng Dũng đưa mắt tìm kiếm, đêm nay Vĩnh Nghi chưa đến, anh thấy Phương Mai ngồi trong một góc, không hiểu cô có nghe anh hát hay không?
- Hát đi anh Dũng.
Màn ảnh tivi hiện lên những dòng chữ cho bài hát mới:
Phải chi em đừng có chồng
Và anh còn đơn côi
Thì giờ đây, em đâu buồn
Anh đâu sầu, đâu lo lắng, đâu phân vân
Chiều qua ru em ngủ.
Chiều nay em theo chồng
Thế hỏi lòng, anh có buồn không?
Tiếc thương cũng rồi
Đành thôi ván đóng thuyền
Còn đây ước mơ gì cũng thế
Nhưng lỡ yêu rồi em ơi
Biết bao giờ lòng mới quên được người xưa
Hỡi em!
Phải chi em đừng có chồng
Và anh không là của riêng ai
Thì ngày nay duyên đôi mình không âm thầm
Không xa cách đau thương
Lệ anh không chan hòa
Những khi mình đến tìm nhau...
Trời ơi! Hoàng Dũng hát gì vậy? Phương Mai đứng bật dậy, cô bỗng thấy ghét Hoàng Dũng. Anh cố tình chứ không vô tình, anh muốn nhắn nhủ cô đó mà
Vĩnh Nghi xuất hiện như một cơn gió mát, Phương Mai lao vào anh, cô không dao động bởi tiếng hát, nhưng cô cần Vĩnh Nghi, để Hoàng Dũng thấy là anh không nên làm như thế.
- Em làm sao thế?
Vĩnh Nghi âu yếm ôm ngang người Phương Mai, Phương Mai nép vào vai anh:
- Em đang mong thì anh đến.
Vĩnh Nghi mỉm cười, anh sung sướng được Phương Mai ban cho những lời nhung nhớ:
- Hoàng Dũng hát hay quá phải không em?
- Em không ác đâu anh Vĩnh Nghi, nhưng anh phải hiểu em không thích Hoàng Dũng bày tỏ như vậy, giúp em đi.
Vĩnh Nghi dìu Phương Mai đến đám đông, anh chào Hoàng Dũng, các cô gái nhao nhao:
- Anh Dũng hát hay quá, bây giờ đến anh Vĩnh Nghi.
Vĩnh Nghi khoát tay:
- Tôi không biết hát đâu, ai lại chú rể đi ca, nào Băng Tâm và Dũng hát đi.
- Ờ hát đi Băng Tâm.
Băng Tâm cảm động nhìn Phương Mai và Vĩnh Nghi lòng cô cũng đang đau đớn:
Mối tình đầu của tôi có gì
Chỉ một cây đàn nhỏ.
Rất vu vơ bài hái nói giùm
Ai cũng hiểu - Chỉ một người không hiểu
Chút Tình Đầu Chút Tình Đầu - Thảo Nhi Chút Tình Đầu