Nguyên tác: The Beast From The East
Số lần đọc/download: 298 / 8
Cập nhật: 2019-12-23 22:16:41 +0700
Chương 8
H
ả? Miệng tôi há hốc trong cơn kinh ngạc.
— Mày Tìm! – quái vật lặp lại.
Tôi nhìn Nat. Mắt nó cũng tròn xoe vì ngạc nhiên.
— Nó… nó nói! – Nat lắp bắp nói, – bằng ngôn ngữ của chúng ta.
Quái vật càu nhàu với Nat.
— Tao có thể nói được nhiều thứ tiếng, – nó quát. – Bọn tao có máy phiên dịch.
— Ồ, – Nat nói lí nhí. Nó và tôi liếc nhìn nhau.
Quái vật lại làu bàu rồi tiến tới gần tôi hơn.
— Mày đã nghe tao bảo rồi chứ? – nó gầm gừ. – Mày Tìm!
Đôi mắt màu đá cẩm thạch trừng trừng nhìn vào mắt tôi. Nó sốt ruột cào cào vuốt xuống đất.
— Mày muốn nói gì? – tôi hỏi.
Quái vật gằm ghè:
— Mày đóng vai quái vật từ Phương Đông.
— Mày bảo gì vậy? Tao không phải là quái vật. Tao là một cô gái! – tôi dõng dạc tuyên bố. – Tên tao là Ginger Wald.
— Tao là Fleg, – quái vật đáp rồi đưa tay vỗ vỗ vào ngực. Nó vẫy tay về phía con quái vật đứng phía sau. Con này bị chột một mắt. – Đây là Spork, – Fleg nói, nó vỗ vào lưng con kia.
Spork làu bàu với Nat và tôi. Tôi nhìn cái hốc mắt trống rỗng tối đen của nó. Rồi tôi phát hiện ra một vết sẹo đen sâu hoắm bên mũi nó.
Một con mắt bị móc và một vết sẹo. Quái vật khổng lồ này hẳn đã quần nhau ác liệt với địch thủ trong một trận sống mái. Tôi hy vọng là không phải nó đã đánh nhau với người. Bởi vì nếu Spork là người thắng trận thì tôi không muốn mình là kẻ bị xem thường!
Nat nhìn Spork.
— À, đây là em Nat của tao, – tôi nói nhanh.
Spork gầm gừ đáp lời.
— Mày có thấy bố mẹ bọn tao ở đâu không? – tôi hỏi Fleg. – Cả nhà đi cắm trại ở đây nhưng chúng tao bị lạc. Chúng tao đang tìm đường về. Vậy thì tốt hơn là để bọn tao đi.
— Còn những đứa khác nữa ư? – Fleg liếc nhìn quanh khắp vùng đất trống. – Ở đâu?
— Rắc rối là ở đó, – Nat đáp. – Bọn tao không tìm ra họ.
Fleg càu nhàu:
— Nếu bọn mày không tìm thấy họ, thì họ chẳng thể nào chơi.
— Đúng đấy. Đấy là luật, – Spork đồng ý. Nó gãi gãi vào chỗ mấy con bọ đang bò trên lông nó.
— Nào hãy bắt đầu đi, – Fleg giục. – Đã muộn rồi đấy, mày tìm đi.
Tôi nhìn Nat. Chuyện này thật kì lạ. Nó bảo gì nhỉ – họ không thể chơi? Và tại sao nó cứ luôn mồm bảo tôi là Kẻ-Đi-Tìm? Chúng muốn chơi trốn tìm hay muốn làm gì?
Vòng tròn những quái vật bắt đầu giẫm chân làm rung chuyển cả khu rừng.
— Chơi… chơi… chơi đi… – chúng đồng thanh nói.
— Chơi cái gì? – tôi hỏi. – Đây có phải là một trò chơi không?
Mắt Spork sáng rực và một nụ cười hiện lên trên cái mồm hồng hồng xấu xí của nó.
— Cuộc chơi bắt đầu, – nó nói. – Nhưng mày quá chậm để giành chiến thắng đấy.
Spork phủi hai tay vào nhau. Nó rà lưỡi trên hàm răng.
— Mày có thể chạy. – nó nói.
— Ừ, có thể chạy, – Fleg bảo, – trước lúc tao đếm đến “tren”.
— Khoan đã, – tôi ngăn lại. – Chuyện gì sẽ xảy ra nếu bọn tao không chơi?
— Đúng đấy, tại sao bọn tao phải chơi? – Nat phụ họa.
— Bọn mày phải chơi, – Fleg đáp. – Hãy đọc biển hiệu ở đằng kia kìa.
Nó chỉ vào dòng chữ viết trên cái bảng treo lên một trong những cây bí. Cái bảng viết: MÙA CHƠI.
Fleg cúi nhìn tôi. Mắt nó nheo lại với vẻ giễu cợt. Cái mũi ướt của nó phập phồng.
Nó nhe răng cười. Cái cười không có vẻ thân thiện.
— Mùa chơi là gì? – Nat đọc to dòng chữ bằng giọng run rẩy.
— Bọn mày phải giải thích cho chúng tao biết cách chơi, – tôi nói. – Tao muốn nói, bọn tao không thể chơi khi không biết đấy là trò gì?
Spork gầm gừ trong họng rồi bước lại gần tôi hơn. Gần đến nỗi tôi có thể ngửi được mùi lông của nó. Cái mùi mới chua làm sao!
Fleg đưa vuốt kéo lưng Spork lại.
— Đây là trò chơi hấp dẫn, – Fleg bảo chúng tôi. – Nó thật sự hấp dẫn đấy.
— Hả… nó rất hấp dẫn là sao? – tôi hỏi.
Mắt nó nheo lại.
— Trò chơi của sự sống còn! – nó đáp trong tiếng cười gằn.