Số lần đọc/download: 1044 / 7
Cập nhật: 2015-10-19 14:40:27 +0700
Chương 6
- L
ạy chú, xin chú đừng bóp nó. Chính cháu mở ngăn kéo chú, cháu đã vất quyển sách của chú xuống chân ghế… Cháu có tội, chú đánh cháu, chứ đừng đánh oan nó.
Nhưng chú Hai cuồng dại, đôi mắt đỏ ngầu trợn lên, hai quai hàm bạnh hẳn ra, răng nghiến ken két, chú lấy hết sức bóp cổ Khả Tị.
- Con quỷ! Con quỷ. Mày là con quỷ hại tao. Mày phải chết.
Khả Tị càng giẫy giụa, một chân tuột ra, móng nhọn đâm sâu vào tay chú Hai, máu chảy ròng ròng.
Chú Hai thét một tiếng, ấn Khả Tị xuống cạnh bàn, hai bàn tay nổi gân.
- Lạy chú! Cháu xin chú tha cho nó!
Nhưng máu đã làm cho chú Hai thành điên cuồng, tức giận như lửa cháy đổ thêm dầu, chú lầu nhầu nguyền rủa, đập đầu Khả Tị kêu bôm bốp vào cánh cửa.
Con vật khốn nạn kêu một tiếng cuối cùng, đôi mắt lờ đờ nhìn tôi một lần cuối cùng như để cầu cứu, để vĩnh biệt rồi không động đậy. Chú Hai ném nó xuống sàn. Tôi quỳ ôm Khả Tị vào lòng mà nấc nở:
- Chú độc ác lắm! Chú độc ác lắm.
Cùng lúc ấy, chú Hai ngồi xuống cạnh tôi. Vẻ giận dữ ghê gớm trên mặt chú đã biến đi, nước mắt chú rơi xuống đôi má hóp, chú thổn thức như đứa trẻ.
Hồi lâu chú mới nói nên lời.
- Chú là một kẻ điên dại! Cháu tha lỗi cho chú! Chỉ vì chú đã không chịu nén cơn cáu kỉnh, tức giận mà khổ sở thế này… Con vật kia có biết gì đâu, nó vô tội, vậy mà chú đã điên cuồng giết nó như chú đã giết Lê con chú. Tức giận là một thói xấu, cháu ơi, nếu lần đầu ta không cố nén nó để luyện lấy cái nết ôn hòa, hiền hậu thì nó sẽ thành tật, sẽ thành tội ác! Nếu trước kia, chú bình tĩnh, nhân hậu thì em Lê vẫn đang ở bên chú, cũng khỏe mạnh, thông minh và đáng yêu như cháu. Có em Lê thì chú đâu đến nỗi buồn cái tuổi già trơ trọi, đâu đến nỗi đi lang thang một mình nay đây mai đó thế này. Cả cuộc đời chú giờ chỉ có quyển sách của nó để lại… Thế mà…
Máu trên hai bàn tay chú nhỏ từng giọt xuống những mảnh giấy tranh ảnh có chữ ký của Lê. Chú cúi xuống nhặt nhạnh những mảnh giấy đó, bỏ vào một chiếc hộp:
- Em Lê được nhà trường thưởng quyển sách này. Chú luôn giữ bên mình làm kỷ niệm. Mỗi lần xem lại những nét vẽ ngệch ngoạc, nhìn lại những vết tay in trên giấy kia, chú lại tưởng tượng thấy đôi mắt đen nháy của nó, nghe thấy tiếng cười trong trẻo của nó…
Lòng tôi xúc động vô cùng. Tôi ôm chàng cổ chú:
- Thôi chú đừng buồn nữa. Chú cứ ở đây, chúng cháu yêu quý chú như yêu quý thày mẹ cháu. Cháu thay em Lê làm con chú, ở bên chú luôn luôn, mãi mãi, cho đến ngày chú sống tròn trăm tuổi.
Chú cảm động, sung sướng ôm tôi vào cánh tay, ngồi lên ghế, chú vuốt tóc tôi, hôn đầu, hôn má tôi.
- Cháu là đứa trẻ tốt lắm. Ta yêu cháu không có lời nào tả được.
o O o
Chú Hai sống giữa hạnh phúc êm ả của gia đình chúng tôi; coi chúng tôi như con đẻ, chú không buồn nữa. Tóc chú bạc dần dần cùng với tóc thày mẹ tôi. Chú hiền từ như ông Bụt. Chúng tôi đã lớn khôn, nhưng vẫn ngày ngày xán bên cạnh chú để bắt chú kể chuyện "Ngày xưa…".
Và đến hôm nay, thấm thoát đã hơn hai mươi năm rồi, tôi kể lại cùng các bạn nhỏ thân mến câu chuyện này, cùng lời khuyên nhủ của chú Hai. Lời khuyên ấy hiện thành những nét chữ vàng chói lọi trước mặt tôi. Lòng tôi lúc nào cũng êm vui, bình tĩnh, sẵn sàng tha thứ, thương yêu con người và con vật, thương yêu tất cả cõi đời.