Số lần đọc/download: 1382 / 14
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Chương 4
T
ừ sau dạ tiệc lần đó, Phương Tử Cầm không hề gặp lại Lan Đạo Uy, điều này khiến cho cô cảm thấy an tâm.
Nhưng cô không thể bịt tai, bịt mắt trước những tin tức có quan hệ đến anh.
Cả giới doanh nhân Đài Bắc cơ hồ đều bàn luận về anh, ngân hàng do anh dẫn dắt nhanh chóng lớn mạnh uy hiếp các đối thủ cạnh tranh, bàn về phương thức kinh doanh độc đáo cùng quan hệ xã hội của anh. Tóm lại Lan Đạo Uy trở thành truyền kỳ số một, xôn xao cả giới thượng lưu Đài Bắc.
Một hôm, Phương Tử Cầm đang ở công ty cùng đồng nghiệp mà cũng là bạn tốt của cô – Lữ Tử Khiêm bàn về phương án quảng cáo mới thì đột nhiên trợ lí của cô Tiểu Văn kích động chạy vào, “Ôi, chị Tử Cầm, bên Tổng công ty xảy ra vấn đề lớn, khách điện thoại qua đây hỏi nè chị.” Tiểu Văn nóng vội la lên.
“Xảy ra vấn đề gì?” Phương Tử Cầm thấy khó hiểu hỏi lại.
“Tình hình em cũng không rõ, chỉ nghe nói là chủ tịch lấy một khoản tiền lớn bỏ trốn, tổng công ty đang rối loạn bên đó, khách hàng chúng ta nghe tin gọi điện đến đây hỏi, thậm chí có người còn yêu cầu hủy hợp đồng.” Tiểu Văn nói một hơi như pháo nổ.
Phương Tử Cầm nhíu mày, nhanh chóng dặn dò: “Em cố gắng trấn an khách hàng nếu có trường hợp nào khó khăn hay quan trọng thì chuyển máy cho Lữ Tử Khiêm xử lý.” Cô tiện đà quay về phía Lữ Tử Khiêm: “Anh ở lại xem chừng công ty nhé, em lập tức đi đến Tổng công ty xem sao, mọi việc chờ em về rồi bàn tiếp!” Cô lập tức lấy túi xách đi về phía cửa.
“Tử Cầm…” Phương Tử Cầm sắp ra đến cửa thì Lữ Tử Khiêm kêu lên.
Phương Tử Cầm quay đầu lại, anh nhanh chóng tiến về phía cô.
“Cho dù chuyện gì xảy ra thì chúng ta là người đứng cùng trận tuyến biết không?” Anh cầm chặt tay Phương Tử Cầm, giọng nói tràn ngập sự kiên định cùng tình cảm chân thành.
“Cám ơn anh!” Phương Tử Cầm cảm kích gật đầu, sau đó rời khỏi văn phòng rất nhanh.
& & &
Tòa nhà Ngân Hàng Tường Duệ.
Trên tầng cao nhất, trong một văn phòng cực rộng lớn, ba mặt bằng kính nên có thể nhìn ra phong cảnh bên ngoài, phía dưới chính là toàn cảnh Đài Bắc phồn hoa, xe cộ qua lại như nêm. Cả văn phòng lấy trắng đen làm hai màu chủ đạo, có cảm giác hiện đại hóa nhưng lại không mất đi sự thanh lịch trang trọng, trong góc còn bài trí một bộ sô pha và bàn trà.
Lan Đạo Uy ngồi phía sau bàn làm việc bằng gỗ hạnh đào thật lớn, cả người phóng túng dựa vào lưng ghế, mắt nhắm lại nghỉ ngơi.
Cạch! Cạch!
Tiếng gõ cửa vang lên, cắt ngang sự suy nghĩ của anh.
“Vào đi!” Anh vẫn nhắm mắt lại.
Một người đàn ông cao nhưng hơi gầy đi vào văn phòng, khuôn mặt có nét giống Lan Đạo Uy nhưng có vẻ hiền hòa hơn, trên mũi còn có một cặp kính làm cho anh càng có vẻ nho nhã, so với Lan Đạo Uy phong trần thì hoàn toàn không giống.
“Anh hai, anh thật rảnh rỗi nhỉ, lại còn có thời gian nghỉ ngơi!” Người này chính là em trai của Lan Đạo Uy – Kỉ Tụng Bình.
Lan Đạo Uy chậm rãi mở mắt mỉm cười, “Nghe giọng của em thì anh không nên như vậy à? Làm sao, có chuyện gì lớn à?”
Kỉ Tụng Bình nới lỏng cà vạt, tiến đến bên sô pha thả mình ngồi xuống, “Việc lớn rồi đây!” giọng nói không che giấu được sự mệt mỏi. “Cái lão hồ ly Phương Hữu Bang thật là không còn mặt mũi gì nữa, lão ta mang theo một số tiền trốn ra nước ngoài mất rồi.” Kỉ Tụng Bình bất bình nói.
“À! Vì chuyện này mà em nóng nảy giẫm hư sàn văn phòng của anh à? Lan Đạo Uy không nhanh cũng không chậm bình luận.
Kỉ Tụng Bình cảnh giác nhướng mày nhìn anh trai mình thăm dò. “Mọi chuyện giống như không ngoài dự liệu của anh, anh cũng không hề khẩn trương.”
“Không có gì phải khẩn trương, cứ để ông ta đi!” Lan Đạo Uy vẫn bình thản.
“Em không cười nổi, ông ta đã ký vay tiền của chúng ta.” Kỉ Tụng Bình la lên một tiếng.
Lan Đạo Uy lộ ra vẻ cười cao thâm khó lường, sau đó lấy trong ngăn kéo ra một tập hồ sơ đưa cho em trai. “Đây là hợp đồng vay tiền của Phương Hữu Bang, em xem đi! Chúng ta sẽ không bị ảnh hưởng gì.”
Kỉ Tụng Bình đứng lên nhận tập hồ sơ, nhanh chóng mở ra xem, vẻ mặt đang căng thẳng dần dần lộ ra vẻ tươi cười.
“Đúng là anh của em, thì ra anh đã sớm bắt Phương Hữu Bang đem tài sản có khả năng sinh lợi nhất của mình ra thế chấp hạn chế rủi ro của chúng ta.” Kỉ Tụng Bình đem tập hồ sơ trả lại cho Lan Đạo Uy.
“Trong thời gian ngắn cứ xem ngân hàng chúng ta đầu tư vào đó, nhưng rất nhanh chóng sẽ thu hồi được vốn. Huống hồ chúng ta nắm quyền điều hành Tư Tài mà đó chính là công ty duy nhất của Phương Hữu Bang làm ra tiền.” Lan Đạo Uy phân tích rõ ràng, tất cả dường như đều nằm trong tầm kiểm soát của anh.
“Điều hành kinh doanh Tư Tài không phải là con gái của Phương Hữu Bang – Phương Tử Cầm sao? Cô ấy chính là mấu chốt, nếu phải tiếp quản Tư Tài chỉ e là không dễ dàng!” Kỉ Tụng Bình nhíu mày nói.
“Cô ấy sẽ hợp tác, chỉ có như vậy thì Tư Tài mới có thể tiếp tục sinh tồn. Nếu không Tư Tài cũng không đáng giá một xu.” Lan Đạo Uy nhẹ nhàng bâng quơ nói, đôi mắt trong lúc vô tình hiện ra một tia sáng cực nóng.
“Em thực sự thông cảm cho cô ấy, lại bị người thân nhất của mình lừa gạt, phản bội. Phương Hữu Bang thật đúng là “tài”! Đem công ty của chính con gái mình đi cầm cố, bản thân lại chạy ra nước ngoài hưởng phúc. Thật là không có đạo lí mà!” Kỉ Tụng Bình nhịn không được cảm khái. “Anh định khi nào thì thông báo cho cô ấy việc tiếp quản Tư Tài?” Kỉ Tụng Bình bất đắc dĩ hỏi. Thông cảm thì thông cảm nhưng công việc là công việc, dù sao trên thương trường cũng không có chữ tình, đây chính là thế giới hiện thực!
“Không cần gấp, cô ấy sẽ tự tìm đến đây.” Lan Đạo Uy cười cười khẳng định, giọng nói mơ hồ có chút hưng phấn. Đã hơn một tháng nay, anh không có gặp cô gái Phương Đông rồi.
& & &