Số lần đọc/download: 0 / 9
Cập nhật: 2023-06-18 15:53:16 +0700
Chương 6
H
ope tự rót cho mình lần thứ ba; cô đặt bình xuống, uống cốc nước rồi thở dài.
- Hít thở và thư giãn đi, anh chắc rằng ông ấy sắp tới rồi.
- HỌ sắp tới rồi chứ, cô chỉnh lại. Mà anh thì biết gì chứ, anh không biết gì về bố em, anh còn chưa bao giờ gặp ông ấy và...
... và cô im bặt khi cửa nhà hàng mở ra.
Một phụ nữ với thân hình nở nang, vắt vẻo trên đôi giày cao gót, vòng eo thít trong chiếc chân váy dáng suông đang đi vào nhà hàng nhỏ và khiến mọi người chú ý.
- Có những bộ ngực lớn đến mức muốn thoải mái hít thở thì sẽ chẳng đủ càn khôn, Hope thốt lên.
- Thế nào kia? Josh hỏi như đang bị thôi miên.
- Không có gì, chỉ là một câu thơ mà em đã học được trong lớp ngoại ngữ chợt hiện lên trong đầu em thôi, chẳng biết tại sao nữa.
- Em tin cô ấy chính là...
- Ồ, chắc chắn rồi. Chắc hẳn bố đang đỗ xe để bọn em có thể làm quen với nhau trong khi vắng mặt ông. Ông luôn tỏ ra xuất sắc nhờ dũng khí của mình trong những tình huống như thế này.
- Đây không phải lần đầu tiên sao?
- Người số 6...
Người phụ nữ chăm chú nhìn khắp căn phòng. Chị dừng mắt ở Hope rồi nở một nụ cười tươi rói.
- Hiện thân của sự thanh lịch... bữa trưa hôm nay sẽ kéo dài đấy, Hope nói thầm với Josh khi người mẹ kế mới tiến về phía cô. Nếu anh ở lại với em cho đến lúc dùng tráng miệng, em sẽ kết hôn với anh.
- Amelia, mỹ nhân màu mỡ vừa nói vừa chìa một bàn tay với bộ móng được sơn rực rỡ ra. Chắc cháu là Hope, phải không? Ngoài đời cháu xinh hơn nhiều so với trong ảnh đấy.
Hope im lặng. Amelia cúi xuống hôn cô, tặng cho Josh tầm nhìn sâu vào phần cổ áo khoét rộng, kèm theo cú đá của Hope dưới gầm bàn vì anh lỡ đắm chìm trong đó.
- Bố cháu đang đỗ xe ngoài kia, ông ấy sẽ vào ngay thôi.
- Thế ạ? Hope trả lời.
- Cháu không biết cô vui thế nào khi được gặp cháu đâu, bố cháu kể về cháu nhiều đến mức đôi khi cô cứ tưởng cháu đang sống với chúng ta.
- Vì dĩ nhiên hai người đã sống chung với nhau rồi cơ đấy...
- Ông ấy không nói với cháu sao? Cháu biết đấy, ở tuổi của chúng ta thì chẳng còn thời gian mà lãng phí nữa.
- Vậy cô bao nhiêu tuổi rồi?
Lần này, đến lượt Hope nhận một cú đá dưới gầm bàn.
- Cháu là Josh! anh tự giới thiệu và đưa má về phía Amelia. Rất hân hạnh được gặp cô.
Một cú đá khác từ Hope dưới gầm bàn.
- Quả là một anh chàng đẹp trai! Amelia thốt lên. Hai cháu thật đẹp đôi. Cô vẫn luôn nói rằng một cặp tình nhân thì phải thật xứng đôi.
- Cô thật tử tế, Josh trả lời với giọng thân thiện.
- Cháu phải nói rằng cô cũng rất xứng đôi với bố cháu.
- Thật sao? Amelia trả lời, giọng cao vút. Cháu làm cô vui quá. Chỉ nói riêng với cháu thôi nhé, thú thực đôi khi cô vẫn tự hỏi liệu bố cháu có hơi quá nghiêm túc đối với một phụ nữ như cô không.
- Điều gì khiến cô nghĩ như vậy? Bố cháu là bác sĩ, cô là y tá, nếu như vậy mà còn không hợp thì...
- Nhưng cô đâu phải là y tá, cô làm trong ngành marketing dược phẩm kia mà!
Hope im lặng, sững sờ.
- Cô hiểu rồi, Amelia vừa nói vừa thích thú cười lớn, cháu đang đùa cô chứ gì. Bố cháu từng nói rằng cháu rất vui tính.
- Không bằng bố, nhưng cháu có đùa đâu.
- Vậy còn Josh, cháu đang làm gì? Amelia quay sang hỏi anh.
Cú đá thứ ba buộc Josh phải xem xét lại độ cao đường chân trời của bản thân.
- Cháu là... sinh viên khoa Khoa học thần kinh.
Hope viết vội vài chữ lên một mảnh giấy và kín đáo luồn vào dưới khuỷu tay Josh. Anh nhìn xuống và đọc: “Anh đã đến đoạn nói lắp rồi đấy!”
- Cái gì vậy? Amelia hỏi khi nhìn thấy mẩu tin nhắn được chuyển giữa hai người.
- Không có gì, Hope nhắc cháu là mười lăm phút nữa cháu có tiết học.
- Nhưng anh sẽ trốn tiết học này chứ nhỉ? cô nói, nắm cổ tay anh chặt đến nỗi bàn tay cô trắng bệch ra.
- Cô không thấy ngạc nhiên khi bố cháu cố tình lề mề để chúng ta có thể làm quen với nhau, Amelia nói khi nhìn qua lớp kính.
- Hoan hô, cô vừa ghi một điểm, cô hiểu ông ấy hơn cháu vẫn hình dung đấy.
- Cô không hề tìm cách ghi điểm. Cô biết chẳng có lý do gì để một cô gái trẻ như cháu yêu mến người đàn bà đang qua lại với bố cháu.
- Cô gái trẻ, thật sao?
- Bố của cô cũng đã từng ly dị và trên nguyên tắc, cô căm thù tất cả những người phụ nữ vây quanh ông. Cô sẽ không đòi hỏi cháu phải quý cô, thậm chí không đòi hỏi chúng ta trở thành bạn bè, nhưng nếu ít nhất chúng ta có thể hòa thuận, thì sẽ...
- Bố cháu là một người đàn ông góa vợ!
- Và ngành marketing dược phẩm bao gồm những việc gì hả cô? Josh chen ngang.
- À, cô tới gặp bác sĩ để giới thiệu với họ các loại thuốc mới do phòng thí nghiệm chỗ cô làm việc sản xuất ra. Cô giải thích với họ về phép nhiệm mầu của các phân tử mới đó.
- Và các tác dụng phụ của chúng..., Hope đế thêm.
- Cả tác dụng phụ nữa. Vả chăng, các loại thuốc mới thường khác biệt ở chỗ tác dụng phụ được giảm bớt. Cô đã gặp Sam như thế, Amelia nói tiếp.
- Tác dụng phụ..., Hope buông thõng.
Bố cô cuối cùng cũng vào tới nơi.
- Không thể tìm được chỗ đỗ xe nào trong khu này, ông nói đoạn ngồi xuống. Sao con lại chọn một nhà hàng xa khu ký túc như vậy chứ?
- Chẳng tại sao cả, Hope trả lời trong khi nhìn Amelia không chớp mắt.
Sam nhìn thấy Josh bèn trở nên cứng rắn.
- Con không định giới thiệu bạn với bố à?
- Có chứ bố, con xin giới thiệu, đây là con rể của bố!
Sam bị nghẹn, ông bật ho, suýt nữa thì nghẹt thở.
- Cháu tên là Josh, anh nói đoạn chìa tay ra. Và bác yên tâm, cháu chỉ là bạn trai của cô ấy thôi.
- Bạn như thế nào? bố Hope hỏi.
- Thôi nào Sam! Amelia can thiệp. Phép lịch sự của anh đâu rồi?
Sam chấp nhận cái bắt tay của Josh rồi cắm cúi xem thực đơn.
- Có món gì ngon nào? Bố hy vọng đồ ăn ở đây xứng đáng với quãng đường đi, ông nói.
- Món chính có ức lợn rất ngon, Hope nói.
Amelia không để tâm đến câu nói ác ý của Hope, chị chỉ tiếc bởi không thể ăn món đó, chị vốn là người ăn chay, vì tình yêu dành cho động vật, chị nói rõ.
- Như cháu hiểu ý cô thì, cháu cũng yêu bố cháu đến mức không bao giờ muốn ăn thịt ông ấy, rốt cuộc, trước tiên... một số người đang vi phạm chế độ ăn uống của họ.
- Cháu có một ý này, Josh thốt lên.
- Chỉ một thôi à? Sam vặn lại.
Josh quay sang Amelia để chỉ nói riêng với chị.
- Hope và bố cô ấy đã không gặp nhau nhiều tháng rồi, có lẽ chúng ta nên để họ ở riêng với nhau một lúc. Cô có muốn dạo một vòng tham quan thành phố trong một giờ không? Vườn thú ở ngay gần đầy thôi.
Amelia hết nhìn Hope lại nhìn Sam, rồi đứng dậy.
- Quả là một ý hay.
Josh nghiêng người qua hôn Hope. Cô nhăn mặt khó chịu với anh, mặc dù trong thâm tâm cô vẫn nghĩ mình chưa bao giờ yêu anh bằng khoảnh khắc này. Thậm chí đến mức cảm thấy ghen với suy nghĩ rằng anh sẽ dành một giờ ở bên “ả đàn bà lẳng lơ số 6” và chỉ có họ với nhau.
Sam không biết phải nói gì, nhưng ánh mắt của con gái đã khiến ông hết hẳn lưỡng lự.
- Nếu cậu không phiền, chàng trai của ta.
- Tên cháu là Josh, thưa bác, anh nói thêm trước khi hộ tống Amelia ra cửa.
Bố và con gái, có phần ngượng nghịu, nhìn họ rời khỏi nhà hàng.
- Bố biết, con không thích cô ấy, người bố nói.
- Con không hiểu tại sao bố lại nghĩ như vậy, con gái ông trả lời với giọng ngây thơ giả tạo.
- Đủ rồi Hope, cái thói con phán xét mọi người trong khi chưa biết gì về họ là không thể chấp nhận được.
- Không phải mọi người, mà là những cô nhân tình của bố, hai chuyện ấy đâu có giống nhau.
- Amelia là một người cởi mở và tốt bụng.
- Với sức nặng của bộ ngực kia, chả trách bố muốn cô ta cởi mở.
Sam nhìn con gái, cô cười phá lên khiến ông không thể cưỡng lại lâu hơn mong muốn ôm cô vào lòng.
- Con yêu, tiếng cười của con là phương thuốc chữa lành mọi căn bệnh.
- Chúng ta có thể đề nghị phòng thí nghiệm nơi vị hôn thê của bố làm việc chuyển hóa chúng thành một loại thuốc.
- Nó có tốt không?
- Món thịt lợn quay ấy ạ?
- Không, Jason của con.
- Josh! Bố định nghĩa giùm con xem “tốt” là thế nào đi.
- Nó làm con hạnh phúc chứ?
- Bố không thấy sao?
- Có chứ, đó chính là điều làm bố lo lắng.
- Vì sao?
- Chẳng vì sao cả, bố cảm thấy mình buộc phải đóng vai một ông bố ghen tuông. Nhưng xét cho cùng thì có lẽ bởi bố cũng hơi ghen tuông một chút. Con rất giống mẹ.
- Bố đừng nói linh tinh nữa, con giống bố như hai giọt nước. Con đúng là may mắn!
- Bố đang nói về tính cách của con kia mà.
- Còn Amelia, cô ấy có làm bố hạnh phúc không?
- Nhiều hết mức có thể.
- Vậy con nghĩ rằng cô ấy là một người tốt.
Sam hỏi han Hope chuyện học hành, những dự định, cuộc sống thường nhật của cô. Cô đưa ra những câu trả lời nước đôi rồi đến lượt mình cô vặn hỏi ông.
Mỗi năm Sam một quen hơn với cuộc sống tại California. San Francisco là một thành phố có khí hậu dễ chịu. Thời gian làm việc ông dành cho cả bệnh viện lẫn phòng khám riêng. Vả chăng, ông đã làm quen với một nữ bác sĩ phẫu thuật thần kinh tuổi trẻ tài cao và đã tự hứa sẽ giới thiệu với Hope. Người này chắc chắn có thể giúp đỡ cô trong việc học. Với điều kiện một ngày nào đó cô từ bỏ ý định kỳ cục là chỉ làm nghiên cứu thay vì y học thực thụ.
- Nhưng khỉ thật, sao đôi khi bố lại có thể lạc hậu như thế nhỉ. Con không muốn tiếp xúc với bệnh nhân. Con không biết bố làm cách nào để buổi tối về nhà mà không đưa họ về cùng. Con sẽ không thể, sự đồng cảm bố hiểu không? Con sẽ bệnh cùng họ mất, con sẽ đau đớn với mọi thứ bệnh mà họ mắc...
- Hope à, chuyện đã xảy ra với mẹ con không mang tính di truyền. Hãy ghi nhớ điều này dù chỉ một lần và chữa bệnh tưởng của con đi.
- Vậy ra đây chính là thế giới đảo ngược rồi, con mà mắc bệnh tưởng ư? Ai là người thường bắt con tiến hành một loạt xét nghiệm ngay khi con sốt 38,2 độ nhỉ?
- Thì đã sao nào? Ý con là thợ đóng giày thì không được thay gót giày cho con gái mình chắc?
- Con vô cùng yêu công việc mình đang làm, bố ạ. Nhưng con đã tìm ra con đường cho riêng mình, và con ước sao bố chấp nhận con đường ấy.
- Con nghĩ bố sẽ trả tiền ăn học cho con nếu không chấp nhận con đường đó sao? Bố chỉ muốn trêu con chút thôi.
- Chuyện với Amelia là nghiêm túc hả bố?
- Bố không rõ, còn quá sớm để khẳng định chuyện đó.
- Nhưng dù sao hai người cũng đang sống cùng nhau.
- Như thế tiện hơn. Vả lại bố không bao giờ chịu được cô đơn. Còn con, chuyện với anh chàng Jason đó là nghiêm túc chứ?
- Bố cố tình hay sao thế?
- Cậu ta có vẻ đàng hoàng đấy, Sam nói tiếp, biết cách cư xử.
- Vâng, nghiêm túc ạ, rốt cuộc, nêu yêu nhau được coi là chuyện nghiêm túc, nhưng bọn con không sống chung nhà. Bố đã thuê cho con một phòng trong khu ký túc nơi nam nữ không được sống chung, bố nhớ chứ?
- Bố đã làm như vậy thật sao? Lạ nhỉ, không giống bố chút nào. Thôi được rồi, nếu sau hè hai đứa vẫn còn hẹn hò, con có thể tìm một chỗ ở khác. Bố đoán chừng cậu ta không có tiền để chứa chấp con đâu.
- Thế mà có đấy bố ạ, đó chính là điều anh ấy đang làm. Nhưng căn hộ đó anh ấy ở chung với một người bạn, hoàn cảnh không phải lý tưởng cho sự riêng tư của bọn con.
- Bố không chắc là mình muốn nghe chi tiết đến như vậy đâu. Còn con, con không muốn biết gì về Amelia sao?
- Không, nhưng nếu kể về cô ấy khiến bố vui thì...
- Cô ấy đã ly dị và có một đứa con gái mười tám tuổi rất dễ thương tên là Helena.
- Con bé cũng sống cùng bố sao?
- Con không định ghen đấy chứ?
- Hai người ở lại lâu không?
- Không, tối nay bọn bố phải dự hội nghị ở Boston, và cuối ngày mai bọn bố sẽ đáp chuyến khứ hồi.
- Con cứ nghĩ bố ở đây là vì con cơ đấy.
- Bố nhận lời mời dự hội nghị này chỉ để tìm ra một cái cớ trốn bệnh viện và tới gặp con.
- Con nhớ bố.
- Bố cũng vậy, bố nhớ con, con gái ạ, mỗi giây mỗi phút cuộc đời bố đều nhớ con. Bố để ảnh con trên bàn làm việc, trên bệ lò sưởi, thậm chí cả trên bàn đầu giường.
- Con hy vọng bố quay ảnh con đi khi bố cùng Amelia chơi trò uốn dẻo.
- Con biết điều gì là đẹp đẽ nhất và cũng kinh khủng nhất trong cuộc đời một người cha không?
- Là có một đứa con gái như con ạ?
- Là nhìn thấy đứa con gái đi sống cuộc đời riêng của nó.
Suốt bữa trưa thời gian ngược dòng chảy, dẫn cả hai bố con họ về một thời khi trong căn bếp một ngôi nhà tại Cape May, người này kể với người kia những chuyện đã làm trong ngày. Hope có cảm giác đã mặc lại bộ đồng phục học sinh cấp hai, thế nên cô kể với bố về chuyện học, về hy vọng một ngày nào đó tìm ra phương thuốc chữa chứng quên, nhưng không nhắc đến những kế hoạch làm chung với Josh và Luke.
Sam, như trước giờ ông vẫn có thói quen đó, kể cho cô nghe về các bệnh nhân của ông, về những buổi chiều làm việc tại bệnh viện, về chức trưởng khoa mà ngoài ông ra còn nhiều người ngấp nghé, nhưng ông vẫn rất hy vọng, và đôi lúc ông cũng nhắc đến Amelia khi kim đồng hồ thời gian lại quay đúng chiều trong khi Hope nhắc đến Josh.
Khoảng thời gian đồng điệu này trôi đi mà họ không hề hay biết, ngay cả khi Hope có một đôi lần nhớ đến Josh, có lẽ bởi cô muốn anh có mặt ở đó.
Họ đang chọn món tráng miệng thì Sam nhận được một tin nhắn của Amelia, chị muốn đi mua sắm và nhường trọn vẹn ông cho con gái. Họ sẽ gặp nhau tại khách sạn vào cuối giờ chiều, sáu giờ tối hội nghị mới bắt đầu.
- Con tính bùng học sao? Sam hỏi.
- Đó là câu hỏi bẫy để kiểm tra độ chuyên cần của con ạ?
- Không, để kiểm tra xem con có muốn thêm một khoảng thời gian bên bố hay không, và cũng để làm hư con một chút thôi.
- Con chỉ phải học buổi sáng.
- Vậy thì hai bố con ta đi dạo đi, lâu rồi bố chẳng còn được đi dạo, rồi con kể cho bố nghe con gặp Jason thế nào nhé.
Hope cắn môi, rồi dẫn bố cô đi dạo dọc bờ sông. Ngồi trên một băng ghế, họ gợi nhắc về tuổi thơ của Hope, và làm hồi sinh một người phụ nữ đã khiến họ nhung nhớ xiết bao. Đó là những kỷ niệm mà tháng năm không thể xóa nhòa.
- Khi mẹ mất, lòng con đã chất chứa nỗi buồn vì mẹ không còn hiện diện nữa, và giờ vẫn vậy. Con không muốn nỗi buồn đó bỏ rơi con, điều này cũng giống như mất mẹ lần thứ hai vậy. Con chỉ còn nỗi đau đó để gắn bó với mẹ, Hope thổ lộ cùng bố.
Ông quay sang con gái rồi nhìn cô đăm đắm.
- Con biết đấy, ở bệnh viện, cùng với vài đồng nghiệp, bọn bố đã mở một dưỡng đường dành cho những bệnh nhân không có tiền chữa trị. Rốt cuộc, gọi là dưỡng đường nghe cũng hơi to tát, đó là một dạng phòng khám tình thương. Năm nay, bọn bố có một đối tượng khách hàng mới, những người tị nạn, như người ta vẫn gọi trên truyền hình. Những người đã bỏ lại tất cả và vượt biên để chạy trốn bạo lực của các tập đoàn.
- Tại sao bố lại kể con nghe chuyện đó?
- Bởi vì có những nơi trên thế giới cái chết cướp đi nhiều sinh mạng đến nỗi thời gian để tang không kéo dài hơn một ngày, đôi khi chỉ vỏn vẹn một giờ. Và rồi cái chết bị lãng quên, bởi một cái chết khác tiếp nối và lại thêm một cái chết khác, và nếu ta không vận dụng tất cả những gì bản thân mình có để sống sót, thì cái chết cũng sẽ cướp đi sinh mạng của ta. Đó là cuộc sống thường nhật của những người đang chịu đựng chiến tranh, của những người đang chết vì đói hoặc chết dưới làn đạn của những kẻ chuyên chế, vậy nên rốt cuộc bố nghĩ rằng đúng là một đặc ân khi chúng ta còn nhớ mẹ con nhiều đến thế.
Họ tiếp tục chuyến đi dạo tới tận khi ngày tàn. Hope hứa sẽ đến thăm bố vào dịp hè. Sam hứa sẽ quay trở lại thăm con gái vào mùa xuân, tóm lại là ngay khi ông có thể. Hai bố con chia tay tại một ngã tư. Sam muốn đưa con gái về nhưng Hope lấy cớ muốn tự về. Đó là một lời nói dối đầy kiêu hãnh. Và ngay khi bóng cha cô khuất dạng đằng xa, Hope bèn lôi điện thoại ra để gọi cho Josh.
- Anh tới đón em chứ? cô hỏi anh bằng giọng uể oải.
*
Sam gặp lại Amelia ở quán bar khách sạn. Chị đang đợi ông, mặc chiếc váy dạ hội.
- Chiếc váy hợp với em quá, em vừa mua được à?
- Chiếc váy này là đồ cũ và anh đã trông thấy em mặc nó ít nhất là ba lần rồi. Buổi chiều em ngồi trong phòng khách sạn để gọi điện cho khách hàng thôi.
- Em không đi mua sắm sao?
- Sam à, đừng có đánh giá em thấp đến mức đó chứ. Ngày hôm nay với Hope vui không anh?
- Có, rất vui là đằng khác.
- Anh sẽ không thích điều em sắp nói với anh đâu, nhưng cậu Josh đó là một chàng trai tuyệt vời.
- Em đã thổ lộ như thế thì anh cũng xin thổ lộ điều này, Hope thấy em rất tuyệt đấy.
- Em không tin chút nào đâu, nhưng đó là một lời nói dối thú vị, từ phía anh... hoặc từ phía con bé.
*
Hope đã quay lại ngồi trên ghế băng. Một chiếc taxi trờ tới đỗ dọc vỉa hè. Josh vẫy tay ra hiệu cho cô trong khi thanh toán tiền cước. Rồi anh vội vã bước tới chỗ cô.
- Anh gọi taxi tới đây sao?
- Chuyện có vẻ khẩn cấp mà.
- Em đang bắt anh làm chuyện tào lao rồi, chúng ta đâu có đủ điều kiện để gọi taxi.
- Mọi chuyện phụ thuộc vào những điều kiện mà chúng ta tự tạo cho mình thôi, vả lại đừng có phóng đại điều gì chứ.
- Vườn bách thú thế nào?
- Có voi, hươu cao cổ, sư tử, hổ, và thậm chí có cả trâu vằn nữa.
- Trâu vằn là con gì?
- Sản phẩm lai tạo giữa trâu nước và ngựa vằn ấy mà. Bọn anh có đến vườn bách thú đâu. Anh dẫn cô ấy đến một tiệm ăn nhanh dành cho người ăn chay gần khu học xá. Đồ ăn chán kinh, nhưng cô ấy vẫn vờ tỏ ra thích thú. Amelia là một phụ nữ lịch sự.
- Anh không liếc ngực cô ta quá nhiều đấy chứ?
- Em đang buồn hả Hope?
- Em không thể than phiền được, có những người còn bất hạnh hơn em.
- Nghĩ là ta không có quyền buồn bởi có nhiều người còn bất hạnh hơn ta cũng ngu ngốc chẳng kém gì việc cấm đoán bản thân hạnh phúc bởi có nhiều người vui vẻ hơn ta.
- Bố hỏi em liệu chuyện của hai đứa mình có nghiêm túc không.
- Và em trả lời bố thể nào?
- Rằng nếu em yêu anh thì chính là bởi anh không phải một người nghiêm túc.
- Em nói với bố là em yêu anh!
- Còn anh, anh yêu em chứ?
- Anh sẽ tâm sự với em điều này nhé, Hope, điều mà anh chưa từng nói, kể cả với Luke. Anh là một tên bịp. Giá như em biết anh cố gắng như thế nào để khỏi trở thành người lớn. Anh muốn mãi ngạc nhiên như khi mười hai tuổi, bởi một ông bố và cô con gái trao nhau ánh mắt như ban nãy anh nhìn thấy trong nhà hàng, bởi một cặp đôi ôm hôn nhau...
- Ai ôm hôn như thế nào kia? Hope cắt ngang.
- Như thế này, anh đáp rồi ôm hôn cô. Anh muốn được xúc động khi trông thấy các cụ già như những cụ đang ngồi trên băng ghế đằng kia và vẫn mỉm cười với cuộc đời, hoặc trước một chú chó có khuôn mặt dễ thương nhìn em như thể em chính là hiện thân của hạnh phúc. Anh đã kể em nghe về chú chó lai vốn là bạn đồng hành của anh ngày bé chưa nhỉ?
- Chưa, nhưng anh cứ nói tiếp đi.
- Anh muốn vẫn được kinh ngạc trước một điều bí mật mà người ta trao nhau trong yên lặng bằng một ánh nhìn giữa tất cả những người khác, như những bí mật mà chúng ta vẫn thường trao nhau trong lớp, muốn bị cuốn theo những tràng cười sảng khoái vẫn nhấn chìm em khi tốt nhất là không nên cười, đặc sản của em, và thậm chí bởi nỗi sợ bị bỏ rơi, bởi anh luôn sợ em chán anh và bỏ anh mà đi. Anh tin rằng giữa cả nghìn người khác ta vẫn nhận ra những ai đang yêu như chúng ta, những ai đang nhìn thế giới với cùng sự ngây thơ đó, những ai đang nuôi hy vọng, những ai đang ngờ vực bản thân chứ không ngờ vực người mà họ yêu. Được quen biết em quả là một đặc ân, Hope ạ.
Cô ghé vào tai anh thì thầm rằng cô đang thèm muốn anh, ngay lúc này.
Josh không để cô phải chờ lâu, cháy túi thì cháy túi, anh huýt sáo gọi một chiếc taxi đang chạy ngang qua.
*
Ngày hôm sau, họ gặp lại một anh chàng Luke đang trong tâm trạng ủ dột. Trong giờ nghỉ chuyển tiết, anh hầu như không nói chuyện với Josh và lát sau Hope phải vận toàn bộ khiếu hài hước mới có thể xoa dịu anh trong khi họ uống chung một cốc bia buổi chiều. Cuối cùng Luke cũng thú nhận là kết quả ban đầu của các thí nghiệm anh tiến hành tại Trung tâm không được xác thực. Có thứ gì đó không ổn và anh không tìm ra nguyên nhân.
Hope đề nghị ghé qua Trung tâm làm việc buổi tối rồi họ sẽ cùng nhau rà soát lại một lượt. Luke ủng hộ ý kiến này, đúng ra là vì nó sẽ buộc Josh chuyên tâm vào công việc nghiên cứu chung.
*
Từng ngày nối tiếp nhau trôi đi, cần mẫn, giữa những tiết học, những buổi ôn thi và những buổi tối làm việc tại Trung tâm, họ làm lại thí nghiệm của mình từ con số không mỗi khi thất bại. Họ thay phiên nhau ngủ tranh thủ, đôi khi ngay tại góc bàn, khi đêm kéo dài thì ngay trên sàn phòng thí nghiệm.
Các kỳ thi đang tới gần. Mặt Hope hốc hác còn mắt thì thâm quầng. Josh đã bỏ hẳn thuốc lá, Luke không đụng đến giọt rượu nào, nhưng điều này không đủ để giữ cho họ khỏe khoắn. Duy có ngày Chủ nhật họ nhất trí dành trọn cho việc ngủ, ngủ và ngủ thêm nữa.
Để sống sót qua tuần lễ diễn ra các kỳ thi, họ nốc những thứ đồ uống giàu năng lượng được cải tiến nhờ tài năng hóa học của Hope. Họ vượt qua các môn thi với điểm số xuất sắc, ngoại trừ việc đã phải chịu đựng ba cơn tim đập nhanh nhớ đời trong đó một cơn đã dẫn họ tới khoa cấp cứu, nằm lại một đêm trước khi tim họ rủ lòng thương xót đập chậm lại và bị bác sĩ mắng cho một trận tơi bời.
Điểm số mở ra cho họ những cánh cửa bước vào năm đại học sắp tới, nhưng Luke cũng như Josh vẫn còn phải đảm bảo việc giành được khoản tài trợ. Vì thế, họ phải tiếp tục các thí nghiệm tại Trung tâm và nhất là trấn an giáo sư Flinch, ông đã bắt đầu tỏ ra thực sự nghi ngờ dự án của họ.
Hope không gặp phải vấn đề này nhưng cô vẫn luôn theo sát hỗ trợ và cả ba đều dốc hết tâm sức cho dự án.
Họ đã vượt qua hai chặng, những tế bào thần kinh tiếp tục liên kết với nhau trên các mảng silic, và các bộ xử lý được hình thành theo cách này đang đáp ứng các chương trình đơn giản mà Josh nhập vào một cách đầy khả quan. Họ đã điều khiển được một cái công tắc, làm chuyển động một con robot nhỏ và thậm chí còn điều khiển nó vận chuyển được một mẩu đường nhờ tay nhíp dạng khớp do Luke lắp ráp gắp lên. Còn xa mới đạt tới trí thông minh nhân tạo, nhưng như Josh vẫn luôn nhắc nhở, toàn bộ chuyện này được thực hiện nhờ những nơ ron thần kinh trích ra từ não bộ một con chuột. Kỳ tích còn lại phải hoàn thành là kết nối các thành phần này với một chiếc máy tính.
Một đêm, khi điều hòa phòng để mức quá lạnh khiến cô rùng mình, Hope sưởi đôi bàn tay trên quạt gió của một trong những chiếc máy chủ. Những ngón tay tê cóng của cô hồng hào trở lại. Cô bỗng quay sang Josh đang ra sức giúp những tế bào nhỏ bé được anh che chở kết nối với anh em họ điện tử của chúng.
- Chúng bị lạnh. Đàn nòng nọc của chúng ta đang tê liệt vì lạnh, cô kêu lên.
Hope thường gọi các con chip hữu cơ này bằng cái tên đó. Thậm chí cô còn đặt tên cho một vài con trong số chúng.
- Khi liên kết lại với nhau, chúng tiêu thụ nhiệt và mất dần nâng lượng. Chúng ta cân sưởi ấm cho chúng trên mức 37,2 độ C.
- Toàn bộ ngành công nghiệp đang tìm cách đông lạnh những thành phần của nó, còn em lại muốn làm điều ngược lại hay sao? Luke tỏ ý phản đối.
- Những thành phần của chúng ta đang sống kia mà! Hope vặn lại, vẻ không hoàn toàn tin chắc là lý lẽ của mình có căn cứ. Nhưng cô nghĩ nếu Fleming đã tìm ra penicilin sau khi quên bẵng những tế bào được nuôi cấy trong phòng thí nghiệm suốt thời gian ông đi nghỉ, thì hàng đêm liền rét cóng trong một căn phòng lạnh quá mức xứng đáng được số phận khích lệ.
Josh và Luke nhìn nhau vẻ hồ nghi, còn Hope thấy là mình đã khiến được hai chàng trai cân nhắc.
- Nói cho cùng, tại sao lại không nhỉ? Josh lên tiếng.
- Bởi vì có nguy cơ chúng ta sẽ giết chết chúng, đó là một lý do hợp lẽ, phải không? Luke phản bác.
- Thế thì chúng ta sẽ bắt đầu lại từ chặng một và hai, Hope đáp.
- Và chúng ta sẽ mất chừng hai đến ba tuần lễ. Tớ không nghĩ giáo sư Flinch đồng ý cho chúng ta ngần ấy thời gian.
- Chính xác, vậy chúng ta hãy thử được ăn cả ngã về không, Josh nói tiếp, bị thúc đẩy bởi năng lượng của nỗi tuyệt vọng.
- Chờ một phút đã nào! Hope hét, cánh tay giơ lên. Chúng ta nhất trí rằng nếu vụ này thất bại thảm hại, đó sẽ là hậu quả của một quyết định chung chứ?
- Và nếu vụ này ổn thỏa, đó cũng sẽ là thành quả của một ý tưởng chung chứ? Luke và Josh đồng thanh hỏi.
- Em chưa nghĩ tới chuyện đó, nhưng... một khi cả hai anh cảm ơn em một cách hậu hĩ... mời em một bữa tối vương giả... cộng thêm hai ngày nghỉ... thì nhất trí thôi!
- Hãy cho anh biết, Fleming, Luke vừa ranh mãnh nói vừa đặt tay lên vai cô, theo em chúng ta nên đặt các đĩa cấy này vào nhiệt độ nào đây?
Hope vờ suy nghĩ mặc dù thừa biết bản thân chẳng có ý tưởng nào hết. Cô ước lượng khoảng cách ba độ tăng thêm đã trả lại sự sống cho các đốt ngón tay cô, đàn nòng nọc bé xinh của cô chắc sẽ bằng lòng với khoảng cách nhiệt nhỏ hơn thế, tránh nguy cơ nhận lấy luồng hơi nóng trí mạng. Cô chơi trò đếm ngón tay, làm ra vẻ đang tiến hành một phép trừ tưởng tượng rồi thốt lên:
- 38 độ! Không, 37,8 độ, cô mau mắn sửa lại.
- Em nói hú họa rồi! Josh giễu cô.
- Nhận xét ngắn ngủi này thật thô lỗ hiếm có, nhưng vì anh đã đoán ra, em cũng thấy nhẹ cả lòng.
- Vậy thì chúng ta hãy bắt đầu ở 37,5 độ nhé, nếu em đồng ý.
Josh đặt một bảng mẫu những chú “nòng nọc” của họ lên một khay hâm nóng rồi cố gắng kiểm soát được chăng hay chớ sự gia tăng nhiệt độ của chúng bằng một que thăm. Họ sợ phát khiếp khi thấy nhiệt độ tăng vọt trên mức 38 độ C trước khi Luke kịp lôi đám chip hữu cơ ra rồi chạy vội tới để mắc nối chúng với các sợi cáp thòng xuống từ máy tính. Cả ba nín thở.
*
Đến sáu giờ sáng, Luke, Josh và Hope vẫn còn có mặt khi quán bar đóng cửa, sau khi đã ăn mừng đến nơi đến chốn lần truyền thông tin đầu tiên giữa các bộ xử lý hữu cơ với các đồng nhiệm điện tử của chúng.
Ngày hôm sau, giáo sư Flinch mới được Luke báo cho biết tin. Không phải vì họ muốn làm lại thí nghiệm để khẳng định kết quả, họ chỉ làm việc đó sau khi đã thông báo về thành công của mình, mà bởi trước đó không ai trong số ba người có thể thốt lên một câu rõ ràng dễ hiểu.
Tuy còn xa mới được gọi là một phần đóng góp quan trọng vào lĩnh vực trí thông minh nhân tạo, nhưng thành công của họ vẫn nằm trong tổng thể tiến trình. Dù nhỏ bé thế nào, thì một phần rất nhỏ của sinh vật sống đã được truyền sang một cỗ máy. Một ngày nào đó, điều đã được hoàn thành ở quy mô nhỏ nhất rất có thể sẽ được tiến hành ở những quy mô lớn hơn nhiều.
Giáo sư Flinch đã suy luận như thế khi lập tức báo cáo để Longview thanh toán chi phí ăn học cho Josh và Luke trong suốt hai năm tiếp theo.
*
Đến giữa tháng Bảy, Hope và Josh tạm xa cách nhau lần đầu tiên. Hope giữ lời hứa và lên đường tới San Francisco thăm bố.
Josh hy sinh phần lờn ngân sách chi tiêu hằng tháng để mua một gói cước điện thoại rồi dùng hết sạch trong vòng tám ngày. Luke chi viện cho anh và đồng ý nạp lại tài khoản đổi lấy lời hứa của Josh là sẽ kiềm chế hơn một chút. Không phải ngần ấy cuộc điện thoại họ gọi cho nhau đã tiêu tốn hết gói cước. Buổi tối, Hope và anh kể cho nhau nghe các diễn biến trong ngày rồi ngủ thiếp đi, điện thoại vẫn để trên gối, chỉ dập máy sau khi đã nói chào buổi sáng, và đêm nào cũng vậy.
Khi bố Hope tới bệnh viện, cô ra ngoài khám phá thành phố, và mỗi ngày trôi qua cô lại thích San Francisco hơn một chút. Cô thích lang thang trong khu Castro, dạo dọc bờ biển, lọ mọ tìm tòi trong các tiệm đồ cũ nhỏ xinh trên phố Union, và khi màn sương mù không tới phủ lên điểm cực Bắc của bán đảo, cô thư thái dạo bước trên lớp cát đen của bãi biển Marshall.
Hope, ban đầu phải nhẫn nhịn chịu đựng sự hiện diện của Amelia, rốt cuộc cũng quen dần. Bên bàn ăn, chị có công lấp đầy những khoảng lặng vốn thường xuyên làm lu mờ những buổi tối thời niên thiếu của cô. Amelia luôn có những câu chuyện thú vị để kể. Những giai thoại kỳ lạ từ mấy chuyến đi, chân dung những khách hàng được chị bắt chước giống hệt, hay câu chuyện về những nhầm lẫn bá đạo. Hope khám phá ra ở chị sự hóm hỉnh bất ngờ khiến cô cảm động, có lẽ còn hơn nữa là sự chân thành dành cho bố cô, và khi Amelia thông báo mình lại phải lên đường đi khắp bang, cô gần như nuối tiếc.
Amelia đi vào một buổi sáng. Hope và Sam giúp chị chất hành lý lên xe rồi đứng cạnh nhau trên bậc thềm cho đến khi chị khuất dạng nơi góc phố.
Sam quay vào nhà trước tiên rồi đứng trên bậc thềm cao nhất gọi Hope.
- Đừng nói với bố là con nhớ cô ấy đấy nhé, dù sao thì cũng đừng nói vậy trước khi bố kịp uống một tách cà phê ngon.
- Con sẽ không tới mức đó đâu, nhưng con không phản đối một tách cà phê ngon. Chúng ta vào thành phố uống cà phê nhé?
- Bố không có thời gian, Hope ạ, bố bận công việc, Sam đáp trong lúc mặc thêm áo khoác.
Ông vớ lấy chiếc túi đeo trong phòng ngoài, và sau khi đã ngồi vào ghế lái chiếc xe bảy chỗ, ông hạ kính xe xuống vẫy tay tạm biệt con gái.
Là chiếc xe Ford cũ kỹ hay cử chỉ đó bỗng nhiên làm sống dậy những ký ức xa xăm?
Hope chạy vội về phía phòng làm việc của bố. Tranh thủ lúc ông vắng nhà, cô sẽ lục tung các ngăn tủ tường và tủ đứng cho đến khi tìm ra thứ muốn kiếm.
Ông đã cất những kỷ vật thời thơ ấu của cô ở đâu nhỉ?
Cô nhớ trong lúc chuẩn bị rời khỏi ngôi nhà ở Cape May đã nhìn thấy bố mình bê chiếc hộp các tông đựng chúng lên cất trên phòng áp mái như thể ông muốn chứng tỏ cho cô thấy là ông cũng vậy, sẽ cố gắng quên đi cuộc sống của họ trước đây. Bấy giờ cô đã mỉm cười âu yếm vì đoán rằng đó là điều duy nhất ông nghĩ ra để che giấu cảm xúc của mình.
Ở đây không có gác xép cũng chẳng có nhà để xe và cô đã lục khắp cả phòng làm việc, phòng khách lẫn hai phòng ngủ. Cô lại đi lên gác rồi bước nhanh về phía tủ quần áo. Quần áo của Amelia đã chiếm hai phần ba tủ treo. Hope dẹp gọn những chiếc áo vest của bố, đứng kiễng chân, thầm nguyền rủa tạo hóa đã không cho cô cao lớn hơn, gạt một chồng áo len trên tầng giá rồi cố nén tiếng reo mừng.
Chiếc hộp nằm khuất sau mấy tấm ga trải giường cũ được gấp gọn. Cô nhận ra nó ngay lập tức và ôm kho báu của mình vào lòng.
Cô ngồi xếp bằng, nhấc nắp hộp lên rồi bồn chồn gỡ mớ bòng bong những ký ức đang ùa về trong cô. Giữa vài con thú nhồi bông, một thỏi son đồ chơi, những thứ trang sức giả hiệu, những cuốn sổ vẽ và một hộp chì màu, cô chú ý đến một cuốn sách thiếu nhi. Cô đặt cuốn sách lên đầu gối. Cuốn truyện kèm tranh minh họa thuật lại câu chuyện về một chú khỉ con kinh ngạc khi khám phá ánh đèn thành phố. Hope lật các trang sách, nhớ lại ngữ điệu của mẹ khi đọc truyện cho cô. Cô đưa cuốn sách lên gần mặt rồi hít hà mùi giấy, hy vọng tìm thấy trong đó một mùi hương đã lãng quên. Một dấu tích nhỏ xíu thôi cũng đủ với cô, nhưng cuốn sách vẫn lặng thinh.
Hope chăm chú xem xét từng đồ vật hồi lâu trước khi cất chúng đi, để chiếc hộp các tông vào chỗ cũ và chỉ giữ lại cuốn sách, cô nhét ngay nó vào va li.
*
Ngày cô đi cũng là ngày duy nhất cô thức dậy sớm hơn bố mình. Đã đến lúc phải trở lại bờ Đông. Cô không nhận được tin tức gì của Josh kể từ khi gói cước của anh hết hạn hai ngày trước đó và cô nhớ giọng nói của anh. Cô đã cố gắng liên lạc với anh qua Luke mà không được nên đành nhắn hú họa vào hộp thư thoại của anh để báo giờ hạ cánh.
Trên vỉa hè sân bay, trong khi một nhân viên đang ra lệnh cho Sam lái xe đi chỗ khác, cô thề với bố là mình đã có một kỳ nghỉ tuyệt vời. Sam hứa sẽ làm hết khả năng để tới thăm cô vào dịp Giáng sinh.
- Bố không giận con vì đã để bố lại một mình chứ?
- Amelia sẽ sớm về thôi. Bố sẽ thay con ôm hôn cô ấy.
- Nếu bố muốn.
- Con đã thấy thứ con tìm chưa?
Hope vờ ra vẻ ngạc nhiên.
- Trong tủ quần áo của bố... Đáng ra con nên để lại mọi thứ đúng như vị trí ban đầu.
- Con đã ăn trộm của bố một cái áo len cũ mà bố không bao giờ mặc nữa. Mùa đông này con sẽ mặc nó để nhớ đến bố của con, con gái bố vốn theo đạo thờ vật.
- Vậy thì con đã làm đúng đấy. Bảo trọng nhé, bố sẽ nhớ con nhiểu lắm.
Hope choàng tay ôm cổ bố rồi nói với ông rằng cô yêu ông. Sam bắt cô hứa sẽ gọi cho ông ngay khi đến nơi.
- Con hứa mà, cô hét lên rồi chạy ào vào sân bay.
Cô bước về phía cầu thang máy, quay lại rồi nép mình vào khung cửa kính rộng để nhìn theo bóng dáng bố cô đang ngồi vào chiếc xe bảy chỗ cũ kỹ.
*
Tối hôm đó, Sam nhìn thấy trên bàn đầu giường của mình một bức vẽ chì màu của trẻ con.
Ông ngắm nó hồi lâu, sang phòng làm việc tìm một khung ảnh rồi gỡ tấm ảnh chụp ông đang nhận một giải thưởng ra để lồng bức vẽ đó vào.
- Tại sao con lại lớn lên kia chứ, ông thì thầm trong lúc đặt khung ảnh xuống mặt bàn.