Số lần đọc/download: 991 / 27
Cập nhật: 2017-05-20 09:04:16 +0700
Năm
M
ột đứa trẻ có thể thay đổi trong chốc lát. Bạn chỉ quay lưng đi một hai giây, và khi nhìn lại thì đã thấy chúng lớn lên thành một người khác hẳn rồi.
Tôi vẫn còn nhớ cảnh lần đầu tiên Pat nở một nụ cười hẳn hoi. Nó là một cu cậu nhỏ con béo hói, Winston Churchill trong áo liền Babygro, gào thét vì cái răng đầu tiên đang nhô lên, thế nên Gina xát một ít sô cô la lên chỗ lợi đang đau và cu cậu ngừng khóc ngay lập tức rồi ngước lên nhoẻn cười với chúng tôi - một nụ cười lớn, rộng và nhiều lợi - như thể chúng tôi vừa tiết lộ bí mật hay nhất thế giới.
Và tôi vẫn còn nhớ cảnh cu cậu bước những bước đầu tiên. Thằng bé đang tựa lên cái thanh xe đẩy nhựa nhỏ xinh màu vàng, lắc lư bên này bên nọ như thể đang bị gió mạnh đẩy, như thường lệ, và rồi bất chợt nó bỏ tay ra, đôi chân nhỏ núng nính lòi ra từ bỉm và bước cật lực để bắt kịp bánh xe quay quay màu xanh của chiếc xe đẩy.
Thằng bé rầm rập lao ra khỏi phòng và Gina cười rồi nói rằng trông nó như thể lại chuẩn bị đi làm muộn vậy.
Nhưng tôi không nhớ nổi từ khi nào các trò chơi của nó đã thay đổi. Tôi không nhớ từ khi nào các trò xe cứu hỏa và những đoạn phim Người đưa thư Pat nhường chỗ cho ám ảnh với Chiến tranh giữa các vì sao. Đó là một trong những thay đổi xảy ra lúc tôi không để ý.
Phút này đầu nó đầy ắp những con vật biết nói, và phút sau đã toàn Death Star, quân xung kích và kiếm ánh sáng.
Nếu chúng tôi cho phép, thằng bé sẽ ngồi xem bộ ba phim Chiến tranh giữa các vì sao trên băng suốt ngày suốt đêm. Nhưng chúng tôi không cho - hoặc đúng hơn là Gina không cho - nên khi ti vi bị tắt đi, cu cậu chơi với bộ sưu tập hình các nhân vật Chiến tranh giữa các vì sao và tàu vũ trụ nhựa màu xám, hay nhảy lên nhảy xuống trên xô pha, khua khua thanh kiếm ánh sáng của nó, lẩm bẩm một mình mấy đoạn lời thoại của George Lucas.
Cảm giác như thể mới hôm kia thôi, không có gì làm thằng bé vui hơn là bộ sưu tập những con thú trang trại - hay như Pat gọi là “con tú”. Cu cậu sẽ ngồi trong bồn tắm, một thiên thần tóc vàng nhỏ xinh có bọt trên đầu, và cho các con bò, cừu và ngựa diễu hành dọc theo bồn, bò bò be be đến khi nước lạnh đi.
“Con phải đi tắm,” cu cậu tuyên bố. “Con cần con tú của con.”
Giờ thì các “con tú” của thằng bé đang mốc bụi ở một xó bị quên lãng nào đó trong phòng ngủ trong khi cu cậu chơi những trò bất tận về thiện và ác xuyên thiên hà.
Chúng rất giống những trò chơi tôi còn nhớ từ thời thơ ấu của chính mình. Và nhiều lúc những mơ tưởng của Pat về những hiệp sĩ can đảm, những thủ lĩnh quân phiệt xấu xa và những cô công chúa bị bắt cóc nghe như tiếng vang vọng của một quá khứ đã qua đi lâu lắm rồi, như thể thằng bé đang cố tìm lại một cái gì đó quý báu đã bị mất đi mãi mãi.
Siobhan ngủ như một người độc thân.
Cô nhích dần vào chính giữa giường, tay chân lấm tấm tàn nhang vung khắp nơi, hoặc cô quay về phía giường của mình, kéo theo phần chăn của tôi. Tôi nằm trên cái giường lạ đó, đã thức dậy hẳn, níu lấy một mảnh chăn to chắc chỉ bằng cái khăn mùi soa trong lúc căn phòng bắt đầu sáng lên.
Vẫn còn quá sớm để cảm thấy thật sự áy náy. Bị đẩy ra đằng sau đầu tôi là ý nghĩ về Gina và tất cả những lời hứa hẹn tôi từng nói với cô - những lời hứa từ hồi tôi đang cố thuyết phục cô yêu tôi, những lời hứa chúng tôi nói trong ngày cưới, và tất cả những lời hứa từ sau đó, tất cả những thứ về tình yêu bất tử và không bao giờ muốn ai khác mà lúc nói ra đó tôi thực sự thật lòng. Tôi ngộ ra là bây giờ vẫn thế. Bây giờ còn hơn bao giờ hết, nực cười làm sao.
Sau này, mọi chuyện sẽ thực sự thấm, và khi lái xe về nhà tôi sẽ nhìn vào gương tự hỏi từ bao giờ mình đã trở thành loại đàn ông tôi từng căm ghét. Nhưng bây giờ vẫn còn quá sớm cho mấy thứ đó. Tôi nằm đó trong lúc bóng tối nhạt nhòa dần, tự nghĩ - chà, chuyện có vẻ cũng ổn đấy.
Lý do khiến phần lớn đàn ông đi lệch đường là vì có cơ hội, và sự vui vẻ đến từ tình dục vô nghĩa không bao giờ nên bị coi thường. Vừa rồi là một kiểu quan hệ đầy cơ hội và vô nghĩa. Đó là thứ tôi thích nhất về nó.
Cái tôi ít thích nhất về nó là bây giờ tôi đã có cảm giác như một kẻ phản bội rồi.
Mà nó cũng chẳng hay ho quá lắm. Bạn thường cố gắng quá sức khi gặp ai đó mới. Bạn cố gắng quá sức nên không thể thấy vui. Quan hệ tình dục với một người mới quá giống thi bằng lái xe. Thế nhưng khi tôi nghĩ về bao nhiêu thứ đã có thể chệch hướng - và có vẻ chúng đều liên quan tới việc chọn đúng thời điểm - thì nó cũng tạm ổn.
Cảm ơn Chúa, cảm ơn Chúa, cảm ơn Chúa.
Nhưng trong suốt thời gian tôi ở bên Siobhan, mặc dù một phần trong tôi nghĩ rằng có lẽ đây là người đàn bà tôi không nhận ra mình đã đi tìm cả đời, cô gái Ai Len xinh đẹp da trắng này, người sẽ sinh ra những đứa con tóc đỏ đáng yêu, phần còn lại của tôi lại thấy có phần nhớ nhung vợ mình.
Tôi nhớ sự quen thuộc giản đơn khi ở bên một người bạn đã ở cùng bao nhiêu năm. Nếu tôi định ngoại tình, thì một phần nào đó tôi ước rằng sẽ là với Gina.
Thế nhưng, bạn vẫn có thể thấy chán cái cảnh lúc nào cũng phải làm người đàn ông trả tiền nhà và gọi thợ sửa nước và không lắp được đồ đạc tự-lắp-ghép. Bạn dần chán cảnh làm người đàn ông đó vì rốt cuộc thì bạn không thấy bạn giống một người đàn ông chút nào, mà giống như một vật dụng trong nhà hơn.
Thế nên bạn về nhà cùng một người lạ không cho bạn phần chăn của bạn và kết quả là bạn thấy mệt mỏi với bản thân hơn bao giờ hết. Giờ thì tôi đã làm gì với cái quần của mình vậy?
Lúc tôi mặc quần áo thì ánh nắng ban ngày bắt đầu len lỏi vào căn phòng, và một vài hình ảnh thoáng qua về cuộc sống của Siobhan hiện lên trước mắt tôi. Đây là một căn hộ tạm ổn - loại căn hộ dễ chịu, gọn ghẽ tôi luôn muốn nhưng không bao giờ có. Có vẻ như tôi đã tiến thẳng từ sự bẩn thỉu của sinh viên đến sự hỗn độn của gia đình.
Những bức ảnh duy nhất tôi nhìn thấy là Siobhan ở tuổi thiếu niên, đang cười tươi, ghì lấy những chú chó nhoẻn miệng hay những cụ già dễ mến. Ảnh của vật nuôi và cha mẹ.
Có mấy bức ảnh in Nhật Bản trên tường, hình những người nông dân đang vất vả vật lộn giữa trời mưa - những thứ mà chắc hẳn Gina sẽ thích. Các giá tủ gọn gàng xếp sách và CD tiết lộ sở thích đối với loại văn học đã được chuyển thể thành phim ảnh và một sự kết hợp lạ lùng giữa những ban nhạc rock và nhạc jazz du dương - Oasis và U2 bên cạnh Stan Getz, Chet Baker và phần nhạc nhẹ nhàng hơn của Miles.
Nhìn các quyển sách và đĩa nhạc của cô, tôi thấy thích cô hơn. Nhưng có lẽ nhìn sách và đĩa nhạc của bất kỳ ai cũng sẽ làm bạn có cảm giác đấy, cho dù họ có một đống thứ rác rưởi. Vì những cái họ thích, những cái họ từng thích, tiết lộ nhiều thứ về họ mà bình thường họ sẽ không muốn quảng cáo.
Tôi thích việc Siobhan có lẽ đã từ bỏ những ban nhạc rock da trắng và giờ đang tìm kiếm thứ gì đó chất hơn, tinh tế hơn. (Khó có thể có chuyện cô bắt đầu với Chet Baker và Miles Davis rồi sau đó chuyển sang U2 và Oasis.) Nó cho thấy cô vẫn còn trẻ và tò mò, vẫn đang khám phá xem mình muốn gì từ thế giới. Vẫn đang sáng chế ra cuộc đời mình hơn là cứu vãn nó.
Đây đúng là căn hộ của một người phụ nữ độc thân, căn hộ của một cô gái biết hưởng thụ. Cho dù rải rác khắp nơi là tạp chí và quần áo, nó vẫn không thực sự lộn xộn và bừa bộn như khi có trẻ con, không có cảnh nhà cửa hỗn loạn mà tôi quen thuộc. Bạn có thể đi đến tận cửa mà không giẫm phải hình Han Solo nhựa.
Nhưng tôi lại thấy nhơ nhớ tất cả những bừa bộn và lộn xộn ở ngôi nhà mà tôi đã quen, giống như tôi đã thấy nhớ việc làm một người đàn ông biết giữ lời hứa.
Lúc tôi về đến nhà thì Gina đang khóc.
Tôi ngồi bên kia giường, sợ không dám chạm vào cô.
“Hôm qua sau chương trình tình hình thật điên cuồng,” tôi nói. “Anh phải ở lại đài.”
“Em hiểu,” cô nói. “Không phải chuyện đấy.”
“Thế thì chuyện gì?”
“Là mẹ anh, Harry à.”
“Bà thì sao?”
“Bà thật giỏi với Pat,” Gina nghẹn ngào. “Bà không gặp khó khăn gì cả. Em sẽ chẳng bao giờ được như bà. Bà thật kiên nhẫn, thật tốt bụng. Em bảo với bà là nhiều lúc em cảm thấy như mình sắp điên đến nơi - ở nhà cả ngày không có ai nói chuyện trừ một thằng bé. Và khi nó ở nhà trẻ thì còn tồi tệ hơn.” Cô ngước lên nhìn tôi, nước mắt sắp tràn. “Em không nghĩ là bà hiểu em đang nói điều gì nữa.”
Tạ ơn Chúa. Trong giây lát tôi tưởng là cô đã biết tất cả.
“Em là người mẹ tốt nhất trần đời,” tôi nói, tay ôm lấy cô. Và tôi hoàn toàn thật lòng.
“Không, em đâu phải,” cô nói. “Anh muốn em thế. Và em cũng muốn thế, em thật sự muốn. Nhưng không phải cứ muốn là được.”
Cô khóc một lúc nữa, cho dù những tiếng nấc đã mất đi vẻ tuyệt vọng. Chuyện này, vụ khóc lóc này, đôi lúc lại xảy ra, và tôi chẳng bao giờ biết chuyện gì đã châm ngòi nó. Đối với tôi thì lúc nào cũng có vẻ là cô đang khóc về một chuyện đẩu đâu. Không phải là một người mẹ tốt? Ý tôi là, cái ý tưởng đấy từ đâu ra cơ chứ? Gina là một người mẹ tuyệt vời. Và nếu ban ngày có thấy hơi cô độc, cô có thể gọi tôi ở công ty. Thư ký của tôi luôn nhận lời nhắn. Hoặc có máy trả lời tự động trong di động tôi. Làm sao lại có lúc cô thấy cô đơn được chứ? Tôi không tài nào hiểu nổi.
Tôi ôm ấp cô cho đến khi những giọt nước mắt biến mất và rồi xuống nhà pha cà phê cho cả hai. Phải có đến cả triệu tin nhắn trong máy. Cả thế giới đang điên cuồng về Marty. Nhưng tôi không quá lo lắng về mấy tờ báo và đài truyền hình.
Tôi đã nghe ở đâu đó rằng một vấn đề ở công ty giống như một vụ đâm máy bay mà bạn có thể nhẹ nhàng bỏ qua. Nó không giống như cuộc sống gia đình của bạn, bạn không thể thoát khỏi những vấn đề của mình, cho dù có chạy bao xa đi chăng nữa.