From my point of view, a book is a literary prescription put up for the benefit of someone who needs it.

S.M. Crothers

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: Bridge To Terabithia
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 14
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 97 / 21
Cập nhật: 2020-06-24 21:53:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6 - Hoàng Tử Terrien
òn khoảng một tháng nữa mới tới lễ Giáng Sinh mà những đứa con gái trong nhà Jess đã rối rít cả lên. Năm nay cả Ellie và Brenda đều đã có bạn trai. Tất cả đều học cùng trường trung học công lập hợp nhất. Những cuộc tranh luận xem nên mua quà gì tặng cho hai người bạn trai đó và những phỏng đoán, hi vọng, chờ đợi những món quà từ bạn trai gần như không bao giờ chấm dứt và đã có những lúc rất gay gắt trong gia đình Jess. Vấn đề là mẹ luôn phàn nàn rằng không đủ tiền để mua quà giáng sinh cho mấy đứa con gái nhỏ, huống chi lại phải lo mua quà cho hai thằng con trai mà bà chẳng bao giờ thèm để mắt tới, dù chỉ là những băng nhạc hay áo sơ mi.
– Mày định tặng gì cho bạn gái nhân dịp Giáng Sinh vây Jess? – Brenda hỏi với vẻ mặt vênh váo quen thuộc hằng ngày. Jess làm ngơ như chẳng nghe thấy gì, vẫn cắm cúi đọc một trong những cuốn sách Leslei cho mượn và cuộc phiêu lưu của người chăn lợn còn quan trọng hơn những gì Brenda nói, cũng như thái độ khó chịu của chị ấy nhiều.
– Mày không biết à, Brenda? – Ellie phụ họa. – Jess làm gì có bạn gái.
– Chị nói đúng rồi đó. Chẳng ai có thể coi cái đứa gầy nhẳng như cái que đó là con gái được. – Brenda vừa nói, vừa cười, áp sát mặt mình vào mặt Jess và nhả từ con gái ra khỏi cặp môi dày, tô son đỏ choét. Cái gì đó nóng hừng hực dâng lên trong người, và nếu Jess không đứng dậy ra khỏi phòng thì chắc chắn nó đã cho Brenda một cái tát vào mặt rồi.
Sau này mỗi lần nhớ lại, nó vẫn cố tìm hiểu cái gì đã làm nó tức giận đến như vậy. Tất nhiên một phần vì một đứa ngu xuẩn như Brenda lại có thể giễu cợt Leslie như vậy và một phần cũng vì chính người chị ruột của mình lại nhạo báng bạn mình chứ không phải ai khác. Một điều làm nó không kém phần bực tức là trong con mắt của mọi người dường như nó và Leslie chẳng có mối quan hệ nào cả. Nó nghĩ có thể nó chỉ là một đứa trẻ bị bỏ rơi, giống như trong những câu chuyện nó đã đọc, lưu lạc đến đây theo con lạch kia khi nước còn đầy, trong chiếc giỏ mây trôi lềnh bềnh trên mặt nước. Bố đã mang nó về, vì ông luôn rất muốn có một đứa con trai, nhưng ông lại chỉ có những đứa con gái ngu xuẩn kia. Bố mẹ và anh chị em thật sự của nó lại đang sống ở một nơi rất khác, rất xa, xa hơn cả Virginia hay Ohio nữa kia. Ở đâu đó, nó đang có một gia đình mà trong những căn phòng chẳng có gì khác ngoài sách vở và cả nhà vẫn đang rất đau buồn vì không biết đứa con trai bị bắt cóc của họ còn đang lưu lạc tận phương trời nào.
Jess lắc mạnh người, quay về với thực tế và nguyên nhân cơn giận của mình. Nó cũng bắt đầu cảm thấy bực bội thực sự với chính mình, vì sắp đến lễ Giáng Sinh rồi mà nó chẳng thể có một món quà nhỏ nào để tặng cho Leslie cả. Chắc chắn Leslie chẳng mong đợi bất kì một món quà đắt tiền nào, nhưng chính nó lại cảm thấy mình cần phải có một món quà nào đó cho Leslie vào dịp Giáng Sinh này, như thể nó cần được ăn khi bụng đói cồn cào.
Jess dự định sẽ vẽ một cuốn truyện tranh tặng Leslie và có thể phải lấy trộm giấy và bút chì màu của trường về để làm việc đó. Nhưng nó vẽ thì có ra hồn gì đâu mới được chứ; thế nào rồi đang vẽ dở chừng nó cũng phải vò nát tờ giấy và quăng vào lò sưởi đốt.
Vào tuần cuối cùng trước kì nghỉ Jess càng thất vọng hơn. Chẳng có ai để có thể chia sẻ hoặc xin một lời khuyên trong trường hợp này cả. Bố đã hứa sẽ cho nó tiền để mua tặng phẩm cho tất cả mọi người trong gia đình, mỗi người được một đô la. Ngay cả khi nó gian lận, bớt xén tiền mua quà cho những thành viên trong gia đình, thì cũng chẳng thể đủ để mua bất cứ món quà nào cho xứng để tặng Leslie. Hơn nữa May Belle đã ao ước có được con búp bê Barbie và nó đã hứa hùn tiền cùng với Ellie và Brenda để mua cho em món quà đó rồi. Giá cả lại tăng vọt. Jess đã nghĩ chắc phải cắt xén phần quà của những thành viên khác để thưc hiện lời hứa với May Belle. Dù sao thì năm nay May Belle cũng đáng được nhận món quà đặc biệt hơn. Con bé luôn lăng xăng bên cạnh Jess và Leslie, nhưng hai đứa không thể cho nó tham gia vào những hoạt động của mình và cũng chẳng biết giải thích thế nào để một đứa trẻ như May Belle có thể hiểu được. Tại sao nó lại không chịu chơi với Joyce Ann chứ? Jess không thể nào chiều được tất cả những yêu cầu của May Belle, nhưng chí ít thì con bé cũng phải có được con búp bê Barbie mà nó ao ước bấy lâu nay vào dịp Giáng Sinh tới.
Vậy là không có cách nào để có thể có tiền được nữa và như vậy cũng có nghĩa là nó không thể có được món quà giáng sinh cho Leslie. Chắc chắn Leslie sẽ không giống như Ellie hay Brenda và sẽ chẳng cười chê dù được tặng bất cứ vật gì. Nhưng về phía mình, Jess lại muốn tặng Leslie cái gì đó mà nó phải cảm thấy tự hào về món quà đó.
Nếu như có tiền, chắc chắn Jess sẽ mua cho Leslie một chiếc vô tuyến, một chiếc TV nhỏ của Nhật để nó có thể xem trong phòng mình mà không làm phiền Judy và Bill. Chẳng hiểu sao, khả năng tài chính của họ như vậy mà họ lại không có vô tuyến. Dù sao thì thỉnh thoảng người ta, dù là ai, thì cũng muốn xem vô tuyến và Leslie chắc sẽ không ôm TV suốt ngày như Brenda, người có thể ngồi hàng giờ trước TV, miệng há hốc, mắt thì trố ra như mắt cá vàng chẳng còn biết gì xung quanh mình nữa. Nếu như Leslie có được một chiếc TV, dù nhỏ thôi thì học sinh ở trường cũng bớt gièm pha đối với nó. Tất nhiên là chẳng có cách nào để Jess có thể mua cho Leslie một chiếc TV vào dịp này. Thật là ngu xuẩn khi nghĩ đến việc đó.
Jess lơ đãng nhìn qua cửa sổ xe buýt ngẫm nghĩ. – Thật tuyệt vời khi có một người bạn như Leslie! Có thể vì nó chẳng có ai làm bạn vào lúc này. Nếu như nó tìm được ai ở cái trường quê mùa này thì… – Jess cứ quẩn quanh với ý nghĩ ngu xuẩn của mình và chẳng để ý đến mấy biển báo bên đường. Tự nhiên như có cái gì đó thức tỉnh nó khỏi cơn mê. Nó đứng bật dậy, hớt hải đi ngang qua chỗ Leslie và May Belle để xuống xe.
– Gặp lại sau nhé! – Nó lẩm bẩm, bước qua những cái chân duỗi ra khoảng trống giữa hai dãy ghế, đi về phía cửa xe.
– Cho em xuống đây được không, cô Prentice?
– Đã phải bến về nhà em đâu.
– Em phải làm mấy việc cho mẹ em ở đây. – Jess đã nói dối.
– Được, miễn là em không làm gì ảnh hưởng đến cô là được. – Cô Prentice phanh cho xe dừng lại.
– Nhất định rồi. Em cảm ơn cô.
Nó vội lao xuống ngay cả trước khi xe dừng hẳn, rồi đi ngược trở lại nơi nó vừa thấy có một dấu hiệu đập vào mắt nó.
Cái biển có dòng chữ “Chó con miễn phí”.
Jess hẹn gặp Leslie tại lâu đài của chúng vào buổi chiều trước ngày Giáng Sinh và từ chối đi cùng cả nhà đến Millsburg Plaza để mua sắm vào giờ chót. Con chó có bộ lông nâu đen và cặp mắt to cũng màu nâu. Jess lấy trộm cái nơ trong ngăn kéo của Brenda, rồi vội vã cắp nó đi tắt qua cánh đồng cỏ sau nhà, tiến thẳng lên đồi. Con chó liếm vào mặt Jess, dãi dớt chảy lòng thòng xuống cả áo khoác, vậy mà nó cũng chẳng thấy hề hấn gì. Quắp con chó vào nách, Jess hết sức nhẹ nhàng đu người sang bờ bên kia con lạch. Thật ra nó có thể lội qua con lạch khô cạn đó để sang bờ bên kia nhưng nó không muốn nó và con chó con này vi phạm quy tắc mà chúng đã đề ra. Bất cứ ai muốn đến lâu đài Terabithia đều phải trải qua cảm giác bay bổng trên dây đu và đó cũng là cửa vào lâu đài của chúng. Biết đâu sự vi phạm đó lại chẳng là một điềm gì không may cho cả hai.
Tới gần lâu đài, Jess dừng lại thắt nơ vào cổ con chó rồi mỉm cười vì ngay lập tức con chó đã kéo tụt chiếc nơ, cho một đầu vào miệng nhai. Một con chó thông minh, sinh động và thật đáng yêu. Đúng là một tặng phẩm Jess có quyền tự hào vì nó.
Niềm vui sướng của Leslie lộ ra trong ánh mắt. Nó quỳ xuống, bế bổng con chó lên sát mặt mình.
– Cẩn thận, nó đang tè. Coi chừng còn mạnh hơn cả súng phun nước đấy.
Leslie giơ con chó ra xa mình. – Chó cái hay chó đực vậy?
– Chó đực. – Jess sung sướng trả lời. Rất hiếm cơ hội nó có thể chỉ bảo cho Leslie được điều gì.
– Mình gọi nó là hoàng tử Terrien và để nó trông coi lâu đài Terabithia nhé.
Leslie đặt con chó con xuống và đứng dậy.
– Cậu định đi đâu?
– Đến rừng thông. – Leslie nói. – Đây là lúc vui nhất mà.
Cũng chiều hôm đó Leslie trao quà giáng sinh cho Jess, một hộp gồm hai mươi bốn tuýp màu nước khác nhau; ba chiếc bút lông và một tập rất nhiều loại giấy vẽ.
– Chúa ơi! – Jess nói. – Cảm ơn. – Nó chẳng nghĩ ra cách nói nào hay hơn nên lại nhắc lại cảm ơn nhiều.
– Chẳng phải là món quà lớn như món quà cậu tặng tớ, nhưng tớ hi vọng cậu sẽ thích. – Leslie khiêm tốn nói.
Jess rất muốn nói cho Leslie biết rằng chính Leslie đã làm cho nó cảm thấy tự hào và thật sự sung sướng; những gì về ngày Giáng Sinh cũng chẳng mấy quan trọng nữa, vì hôm nay chúng đã có quãng thời gian tuyệt vời bên nhau. Nghĩ vậy, mà sao Jess cũng vẫn chẳng tìm ra những từ mình định nói.
– Tớ rất thích, thật đấy, tớ rất thích món quà này. – Jess ấp úng rồi cúi xuống đùa với hoàng tử Terrien. Chú chó con phấn khởi chạy vòng quanh chân Jess sủa lên vui vẻ.
Leslie cũng cười. Jess bắt chước từng hành động của con chó, từ tiếng sủa, rồi cùng chạy lăng xăng quanh lâu đài cho đến khi nó mệt lả, nằm phục xuống, thè cả lưỡi ra ngoài.
Leslie cười ngặt nghẽo, đến nỗi không nói được nữa.
– Cậu điên rồi. Tớ đang muốn dạy nó trở thành người bảo vệ nghiêm túc, quý phái thì cậu lại biến nó thành thằng hề.
Hoàng tử Terrien đột nhiên trợn mắt sủa ré lên làm Jess và Leslie hoảng hồn. Hai đứa còn chưa hoàn hồn sau trận cười thắt cả ruột.
Có lẽ chúng mình nên gọi nó là anh hề của triều đình. – Leslie nói.
– Vậy tên nó là gì?
– Vẫn như cũ. Vẫn là hoàng tử. – Nói đến đây Leslie cao giọng vẻ hài hước: – Trong lâu đài Terabithia ngay cả hoàng tử cũng có thể là hề được chứ.
Niềm vui của buổi chiều hôm đó còn đọng lại trong Jess đến tận tối và ngay cả khi mấy người chị cãi lộn lúc mở những gói quà giáng sinh cũng chẳng làm nó bận tâm. Nó đã giúp May Belle gói những món quà nhỏ của mình và cùng Joyce Ann hát bài Ông già Noel đã đến thành phố. Joyce Ann đã khóc vì trong nhà không đốt lò sưởi, và như vậy có nghĩa là Ông già Noel sẽ không tìm đuợc đường đến nhà nó. Lúc này Jess cảm thấy thương em vì nó đã đến Millsburg, thấy tất cả nhũng thứ trưng bày lộng lẫy tại đó và cũng đang hi vọng sẽ có một người mặc áo choàng đỏ đem đến cho nó tất cả những gì nó mong muốn. May Belle đã sáu tuổi và đủ khôn để chỉ yêu cầu một con búp bê Barbie khiêm tốn vậy thôi. Jess rất mừng là đã đóng góp phần tiền của mình cho món quà giáng sinh đó của em gái, còn Joyce Ann chẳng quan tâm đến món quà rẻ tiền mà nó tặng. Chắc chắn con bé sẽ trách Ông già Noel vì món quà rẻ tiền đó chứ không trách anh mình. Jess vụng về khoác tay ôm Joyce Ann dỗ dành:
– Nín đi em, thế nào Ông già Noel cũng tìm được đường mà. Ông không cần ống khói phải không May Belle? – May Belle đang trố mắt, ngỡ ngàng trước hành động của anh trai. Jess gật đầu, nháy mắt ra hiệu cho May Belle. Cử chỉ đó thật thuyết phục và May Belle sẵn sàng ủng hộ anh mình vô điều kiện.
– Không cần đầu, Joyce Ann. Ông già Noel biết đường mà. Cái gì Ông cũng biết hết. – Nói rồi con bé vụng về lấy tay che mặt để nháy mắt đáp lại Jess. Đúng là một đứa bé ngoan. Jess rất yêu May Belle.
Sáng hôm sau, Jess phải giúp May Belle hết cởi váy áo của Barbie ra, rồi lại mặc vào tới ba chục lần. Đúng là với những ngón tay mũm mĩm của một đứa trẻ mới sáu tuổi đầu như May Belle thì việc đó chẳng dễ dàng chút nào.
Jess cũng đuợc tặng một bộ xe đua và nó cũng thử chơi vài lần cho bố hài lòng. Đó là bộ xe đua nhỏ, chứ không lớn như bộ nó vẫn thấy quảng cáo trên vô tuyến, nhưng là bộ chạy bằng điện và nó chắc rằng bố đã dành nhiều tiền hơn cho món quà này, chứ không phải như ông đã ấn định cho mỗi đứa con. Rất tiếc là cứ đến đoạn đường cong, thì những chiếc xe đua lại ngã bổ chổng đến nỗi bố phát khùng lên, không còn kiên nhẫn được nữa. Jess rất muốn những chiếc xe đua đó chạy yên ổn trên đường đua chỉ để cho bố được cảm thấy hãnh diện về món quà của mình cho thằng con trai, cũng như chính nó đã hãnh diện về chú chó con, món quà giáng sinh cho Leslie.
– Chúng thật tuyệt bố ạ. Chỉ tại con chưa biết điều khiển chúng thôi. Mặt đỏ bừng, Jess vén mái tóc lòa xòa trước mặt, cúi rạp người xuống tiếp tục điều khiển những chiếc xe đua.
– Đồ vứt đi. – Bố giậm chân xuống sàn, suýt nữa làm văng cả đường đua.
– Với đồng tiền của mình, bây giờ chẳng còn mua được cái gì ra hồn nữa.
Joyce Ann cũng đang nằm khóc lóc vì đã làm hỏng con búp bê biết nói của mình. Jess cố không nói gì để bố bực mình thêm nữa. Brenda cũng lại đang vùng vằng vì bị Ellie lấy mất chiếc quần tất. Nó đành phải dùng tất ngắn trong khi Ellie nghênh ngang đi đi lại lại trong chiếc quần tất mới, lăng xăng tỏ ra đang giúp mẹ chuấn bị bữa ăn tối, mặt vênh váo, kiêu kì chẳng khác gì Wanda Kay Moore.
– Jess Aarons, Jr., mày có thể dừng chơi mấy cái ô tô vớ vẩn đó đi vắt sữa bò được không? Nếu được vậy thì tốt quá. Con bò Bessie đâu có ngừng sản xuất sữa kể cả vào những ngày lễ khi chúng mày được nghỉ.
Jess răm rắp đứng dậy ngay và coi đó là cái cớ để không phải cố gắng điều khiển những chiếc xe đua làm vừa lòng bố nữa. Ấy vậy mà mẹ có vẻ như vẫn chưa hài lòng, tiếp tục ca thán: – Tao chẳng biết sẽ ra sao nếu không có Ellie. Nó là đứa duy nhất biết quan tâm xem mẹ còn sống hay chết. – Ellie hỉ hả cười như một thiên thần bằng nhựa, vênh mặt lên với Jess rồi với Brenda. Brenda cũng chẳng vừa, cũng ném lại một cái lườm thật dài.
Leslie chắc đã đợi lâu lắm rồi nên ngay khi Jess ra khỏi nhà đã thấy nó lật đật chạy lại từ phía khu nhà Perkins với chú chó con lũn tũn theo sau. Thỉnh thoảng chú chó lại vọt lên, quẩn vào chân Leslie.
Hai đứa gặp nhau ở chuồng cô bò Bessie.
– Tớ đợi mãi và đã nghĩ chắc là cậu sẽ không ra khỏi nhà vào sáng nay.
– Ừ, Giáng Sinh mà.
Hoàng tử Terrien bắt đầu sủa cô bò Bessie làm nó bực mình giậm chân bành bạch. Leslie bế con chó lên để Jess có thể tiếp tục vắt sữa. Con chó liên tục ngọ nguậy, rồi liếm mặt làm Leslie chẳng thể nói chuyện được. Leslie cười sung sướng tự hào nựng con chó cưng của mình.
Hai đứa cảm thấy như có thêm một Giáng Sinh nữa.
Cây Cầu Đến Xứ Sở Thần Tiên Cây Cầu Đến Xứ Sở Thần Tiên - Katherine Paterson Cây Cầu Đến Xứ Sở Thần Tiên