Nguyên tác: [Ghosts Of Fear Street] 11: The Boy Who Ate Fear Street
Số lần đọc/download: 1788 / 31
Cập nhật: 2018-04-23 23:17:58 +0700
Chương 7
— Bố, món bột trộn kem này…
— … Ngon tuyệt! – Bố tôi nói nốt. – Có chuyện gì thế Sam? Con bị sao à?
Tôi lắp bắp:
— Vị của nó… tởm quá. Cứ như cát trộn với dấm vậy. – Tôi quay về phía mẹ. – Mẹ đã làm gì món bột trộn kem của con thế?
Mẹ đáp:
— Mẹ có làm gì đâu. Mẹ vẫn làm như mọi khi mà. Một nửa cốc bột ngũ cốc trộn kem và nửa bát nước sôi.
Tôi khăng khăng:
— Nhất định mẹ phải bỏ thêm gì vào đó.
— Không, Sam! Mẹ không bỏ gì thêm mà.
Tôi cãi:
— Vậy thì có người đã bỏ gì vào đó. Ăn kinh quá.
Fred lững thững đi vào phòng. Nó ngả đầu lên đùi tôi. Sáng nào nó cũng làm như vậy, chờ tôi chia cho nó một ít đồ ăn sáng của tôi.
Tôi lấy ngón tay quệt một ít bột trộn kem.
Và nhìn kỹ con Fred liếm sạch.
Bố và mẹ cũng nhìn!
Fred liếm sạch chỗ bột rồi vẫy đuôi chờ được ăn thêm.
Tôi buông một tiếng thở dài rõ to.
Bố bảo:
— Con thử ăn một món gì khác vậy. Bánh mì trắng với sốt may dô nê được không?
— KHÔNG! À, con muốn nói là cám ơn bố con không ăn đâu ạ. Bây giờ con không thấy đói nữa.
Tôi đẩy ghế lại và đi vào phòng khách. Tôi nhìn cái đồng hồ đặt trên mặt lò sưởi, vẫn còn thời giờ, chưa đến lúc đi học. Có thể xem phim hoạt hình một lúc. Tôi đi về phía ti vi.
Tôi bật ti vi lên – soạt!
Một cơn sốc chạy qua tay tôi. Điện giật.
Tôi vẩy vẩy bàn tay cố cho cơn tê tê dịu đi. Tôi ngồi xuống đi văng. Con Fred nhảy lên lòng tôi và gãi những nốt bọ chét cắn nó. Fred rất thích thám hiểm khu rừng phố Fear, nhưng hình như thứ duy nhất nó khám phá đươc trong đó chỉ là bọ chét.
Tôi vuốt đầu Fred và – giật. Lại giật nữa.
Tôi đẩy mạnh Fred ra, nó nhảy phóc xuống khỏi lòng tôi và ngước mắt nhìn buồn bã. Tôi xin lỗi:
— Xin lỗi nhé. Tao biết đó không phải là lỗi của mày mà.
Tôi ôm chặt lấy Fred rồi vớ lấy ba lô đi học.
Tôi nhìn thấy Kevin và Lissa đang bước lên bậc thềm nhà trường. Tôi gọi:
— Này, các cậu! Chờ tớ với.
Khi chúng tôi lên đến cửa thì hồi chuông thứ nhất vang lên. Tôi cầm quả đấm cửa – và lại bị giật! Cả người tôi tung lên. Một cơn sốc mạnh chạy thẳng từ đầu xuống đến chân tôi.
— Ôi! – Tôi bật kêu lên thành tiếng và giãy giụa cả chân lẫn tay. – Tớ không thể tin được như vậy!
Lissa nói:
— Có gì mà ầm ĩ thế! Tĩnh điện ấy mà.
Tôi nói:
— Phải. Nhưng từ sáng đến giờ đây là lần thứ ba tớ bị điện giật. Và lần này thì thật sự là đau. – Tôi vẫn cảm thấy tê tê trên đầu ngón tay và đầu ngón chân. – Các cậu thấy có lạ không? – Một buổi sáng bị điện giật tới ba lần!
Lissa đùa:
— Nhiễm điện rồi!
— Ha ha, Lissa. Khôi hài đây. – Tôi quay sang Kevin, nhưng nó chỉ nhún vai. Tôi đoán nó cũng cho là chẳng có gì ghê gớm lắm.
Mà có khi cũng chẳng có gì là ghê gớm lắm thật.
Có khi chỉ là vì tôi đang ở trong một tâm trạng kỳ lạ. Nghĩa là, cũng có thể như thế nếu như người ta vừa chén một miếng xăng uých bằng bọt biển chứ?
Tôi bảo Kevin:
— Tớ phải đến chỗ tủ trước đã – Kevin và tôi học cùng lớp – Tí nữa gặp nhé.
Tôi lấy mấy cuốn sách trong tủ và vội vã chạy về lớp. Tôi thấy Kevin đang chờ ở cửa. Tôi hỏi:
— Sao cậu không vào đi?
Nó thì thầm:
— Tớ có một ý này. Cậu hãy chạm vào gáy Lucas, thử xem có bị điện giật không?
Tôi bối rối hỏi:
— Để làm gì kia? Cậu nói là điện giật chẳng có gì là ghê gớm cả kia mà.
Nó nói:
— Tớ có nói như thế đâu. Đó là Lissa nói. Có lẽ có một cái gì đó kỳ lạ đang diễn ra với cậu. Lucas đeo vòng. Thử xem cậu có bị điện giật khi chạm vào đó không.
Tôi ngồi xuống bàn. Lucas Johnson ngồi ngay trước mặt tôi. Từ hồi vào đầu năm học đến giờ, ba tháng nay tôi đã phải nhìn cái gáy của nó quá nhiều rồi nhưng tôi không bao giờ cảm thấy thích chạm vào đó cả. Và bây giờ tôi cũng không cảm thấy thích chạm vào đấy.
Tôi liếc nhìn sang Kevin. Nó gật đầu, giục tôi thử.
Mình sẽ chỉ quệt vào gáy Lucas thôi, tôi nghĩ. Rồi khi Lucas quay lại tôi sẽ xin lỗi nó. Coi như đó chỉ là không may.
Tôi dướn người tới.
Giơ ngón tay ra.
Ngay cả mặc dầu tôi khá tin là sẽ chẳng có gì xảy ra cả nhưng bàn tay tôi cũng bắt đầu run run.
Tôi nhích ngón tay đến gần hơn.
Tôi liếc nhìn Kevin, nó mấp máy môi giục: – Nhanh lên! Làm đi!
Tôi nhích tay đến gần hơn, chỉ còn cách gáy Lucas khoảng hai phân.
Rồi tôi chạm vào nó. Tôi chạm vào gáy Lucas.
Lucas nảy lên.
Cả người nó cứng đơ.
Rồi toàn thân nó bắt đầu chấn động. Tựa như bị sét đánh.
Nó chao người sang một bên và ngã xoài ra.
Cả lớp há hốc miệng nhìn nó ngã xoài xuống sàn nhà.