Nguyên tác: How I Got My Shrunken Head
Số lần đọc/download: 329 / 26
Cập nhật: 2019-12-23 22:17:01 +0700
Chương 7
L
úc ăn sáng mẹ thông báo:
— Cô Benna muốn con đến thăm cô ấy.
Tôi buông rơi thìa xuống cái đĩa có hình bọng ong mật của mình. Môi tôi trễ xuống tận đầu gối:
— Dạ?
Mẹ và bà Carolyn cười với tôi. Chắc hai người đang thích thú vì trêu tôi. Mẹ nói:
— Chính vì thế bà Carolyn mới đến đây đưa con đi cùng đến Baladora.
Tôi ré lên:
— Tại sao mẹ không bảo con ngay?
Mẹ đáp:
— Mẹ và bà Carolyn không muốn cho con biết để còn bàn kỹ mọi chi tiết đã. Con sẽ được đến một khu rừng già thật sự. Con thích không?
Tôi hét lên:
— Không thể nói là thích được. Con… Con… Con… Con không biết con là ai nữa cơ!
Cả hai cười phá lên. Jessica nhảy bổ vào bếp tuyên bố:
— Con cũng đi.
Tôi rên lên. Mẹ đặt tay lên vai em gái tôi và bảo:
— Không, Jessica. Lần này con không đi được. Lần này dành cho Mark.
Jessica hờn dỗi đẩy tay mẹ ra:
— Không công bằng.
Tôi hoan hỉ đáp:
— Đúng thế. Kah-lee-ah!
Tôi reo lên và nhảy tưng tưng một điệu múa reo mừng quanh bàn bếp.
Jessica réo lên:
— Không công bằng! Không công bằng!
Tôi nhắc nó:
— Jessica, em không thích rừng già kia mà.
Nó khăng khăng:
— Không phải thế, em có thích.
Bà Carolyn nhấp một ngụm cà phê to rồi nói:
— Lần sau sẽ đến lượt cháu, Jessica, bác cam đoan là cô Benna của cháu rất vui khi gặp cháu trong rừng già.
Tôi nhạo:
— Ê, khi nào mày lớn lên kia, Jessica. Mày biết đấy, rừng già quá nguy hiểm đối với một đứa con nít.
Dĩ nhiên là khi nói với em gái như thế tôi không hề có khái niệm là rừng già có thể nguy hiểm đến thế nào. Tôi cũng không hề có ý niệm rằng tôi sắp đối đầu với những hiểm nguy mà tôi không thể nào tưởng tượng ra.
Sau bữa ăn sáng, mẹ giúp tôi sắp xếp hành lý. Tôi muốn mang theo quần soóc và áo thun bởi vì biết là trong rừng già trời rất nóng.
Nhưng bà Carolyn khăng khăng bắt tôi phải đem theo áo dài tay và quần bò, bởi vì cây cối và các dây leo trong rừng sẽ cào xước tay. Và vì trong rừng còn có rất nhiều côn trùng sâu bọ nữa. Bà Carolyn giảng giải:
— Cháu phải tránh nắng. Baladora rất gần đường xích đạo, vì thế ánh mặt trời rất gay gắt. Suốt ngày nhiệt độ hơn ba mươi độ.
Dĩ nhiên là tôi thận trọng gói cái đầu người khô lại. Tôi không muốn trong khi tôi đi vắng móng tay Jessica làm xước nó một lần nữa.
Tôi biết, tôi biết! Đôi khi tôi cũng rất yêu em gái tôi.
Trên đường ra sân bay tôi nghĩ về bé Jessica tội nghiệp phải ở nhà một mình trong khi tôi đang được đi thám hiểm cực kỳ vui thú trong rừng già với cô Benna. Tôi định sẽ đem về cho nó một món quà thật thú vị từ rừng già. Có thể là một vài dây leo độc. Hoặc là vài con rắn độc gì đó. Ha ha…
Ở sân bay mẹ ôm tôi rất chặt và dặn tôi phải cẩn thận. Rồi mẹ lại ôm tôi một lần nữa. Đó là một cái ôm âu yếm.
Cuối cùng đã đến lúc bà Carolyn cùng tôi lên máy bay. Tôi cảm thấy vừa sợ, vừa hân hoan vui sướng, vừa lo lắng.
Mẹ gọi với theo khi tôi cùng với bà Carolyn đi vào cổng:
— Nhớ gửi cho mẹ một cái bưu thiếp nhé.
Tôi gọi lại:
— Nếu như con có thể tìm được một trạm bưu điện!
Tôi chẳng nghĩ là người ta có đặt một trạm bưu điện trong rừng già.
Chuyến bay rất dài. Dài lắm, và người ta chiếu hết tới ba bộ phim.
Hầu hết thời gian bà Carolyn đọc báo và đọc gì đó trong cuốn sổ tay. Nhưng khi người ta đem bữa ăn tối đến bà ngừng đọc rồi bắt đầu kể cho tôi nghe những công việc mà cô Benna làm trong rừng già.
Bà Carolyn kể rằng cô Benna đã có rất nhiều phát hiện thú vị trong rừng già. Cô đã phát hiện thêm được hai loại thực vật lạ người ta chưa từng biết đến. Một trong hai loại đó là một loại dây leo dại mà cô đã lấy tên mình đặt cho nó. Bennalepticus. Hoặc là một cái gì đại loại như vậy.
Bà Carolyn kể là cô Benna đã thám hiểm những khu rừng già chưa ai đặt chân tới. Và cô đã phát hiện được rất nhiều điều bí mật đủ các loại. Những bí mật đó sẽ làm cô rất nổi tiếng một khi cô quyết định thông báo chúng cho giới khoa học biết.
Bà Carolyn hỏi:
— Lần cuối cùng cô Benna tới thăm cháu là bao giờ?
Bà vừa nói vừa cựa quậy để phủ tấm đắp bằng ni lông lên kín người. Tôi đáp:
— Lâu lắm rồi. Bây giờ cháu không thể nhớ nổi cô Benna giống ai nữa. Luc đó cháu mới có bốn hay năm tuổi gì đó.
Bà Carolyn gật đầu, rút con dao nhựa ra bắt đầu phết bơ lên lát bánh mì trong suất ăn của mình và hỏi:
— Cô ấy có cho cháu một món quà đặc biệt nào không?
Tôi nhíu mày cố nghĩ:
— Một món quà đặc biệt ư?
Bà Carolyn đặt miếng bánh đã phết bơ vào khay, đưa nó cho tôi và hỏi tiếp:
— Khi đến thăm cháu cô ấy có mang về cho cháu thứ gì đặc biệt của rừng già không?
Bà đã đeo lại cái kính râm lên mắt, vì thế tôi không thể nhìn thấy mắt bà như thế nào, nhưng tôi cảm thấy bà ta đang nhìn tôi chăm chú, tựa như dò xét. Tôi đáp:
— Cháu không nhớ. Cháu chỉ biết rằng cô ấy chưa đem cho cháu thứ gì tuyệt vời như cái đầu người khô. Cái đầu thật sự lạ lùng.
Bà Carolyn không cười. Bà ta quay lại với khay thức ăn của mình. Tôi tin chắc là bà ta đang suy nghĩ rất lung về một điều gì đó.
Sau bữa tối tôi ngủ thiếp đi. Chúng tôi bay suốt đêm và hạ cánh xuống vùng Đông Nam Á. Khi chúng tôi đến nơi trời vừa sáng. Bầu trời bên ngoài cửa sổ máy bay màu tím sẫm. Một màu trời đẹp kỳ lạ mà trước đây tôi chưa nhìn thấy bao giờ. Một vầng mặt trời to, đỏ chậm rãi lên cao trong màu tím thẫm của chân trời ấy.
Carolyn thông báo:
— Chúng ta sẽ đổi máy bay ở đây. Một cái máy bay khổng lồ như thế này sẽ không bao giờ hạ cánh nổi xuống Baladora. Từ đây chúng ta sẽ phải đi bằng máy bay nhỏ hơn.
Đúng là cái máy bay quá nhỏ. Trông giống như một thứ đồ chơi. Nó được sơn toàn một màu đỏ thắm. Trên hai cái cánh mỏng mảnh cũng có hai cái cánh quạt màu đỏ. Tôi sờ vào sợi dây cao su dùng để làm quay cánh quạt.
Bà Carolyn chỉ cho tôi người phi công. Đó là một người đàn ông trẻ mặc một chiếc áo kiểu Hawai sọc đỏ và vàng cùng với quần soóc. Chú có mái tóc chải hất về phía sau và một hàng ria mép. Tên là Ernesto. Tôi hỏi:
— Cái này có thể bay được ạ?
Chứ cười với tôi sau hàng ria mép và trả lời, miệng vẫn cười khúc khích:
— Chú hy vọng là nó có thể bay được.
Chú giúp chúng tôi bước lên cái thang kim loại để vào cabin. Sau đó chú đu người vào khoang lái. Carolyn và tôi đã ngồi chật cả cabin. Chỉ có một khoang duy nhất dành cho chúng tôi sau buồng lái.
Khi Ernesto khỏi động máy, bô gầm lên và rú như một cái máy gặt khởi động. Những cái cánh quạt bắt đầu quay tít. Động cơ gầm lên to đến nỗi tôi không nghe ra Ernesto đang gào to điều gì. Cuối cùng tôi mới hiểu là chú ấy bảo chúng tôi thắt dây an toàn lại.
Tôi cúi người nhìn ra ngoài cửa sổ. Ernesto đang cho máy bay đi trên đường băng. Tiếng động cơ gầm to quá đến nỗi tôi phải bịt tai lại.
Tôi thầm nhủ mọi việc bắt đầu thú vị đây. Giống như là mình đang bay trong một chiếc diều vậy.
Mấy phút sau chúng tôi đã ở trên không trung và bay trên mặt biển màu xanh nước biển ngả sang màu lá cây. Ánh mặt trời rực rỡ ban mai khiến mặt nước biển lăn tăn lấp lánh.
Máy bay xóc và rung lên bần bật. Tôi cảm thấy cả gió vun vút qua nó khiến chúng tôi nhảy lên chồm chồm.
Một lúc sau bà Carolyn chỉ cho tôi những hòn đảo bên dưới. Hầu hết chúng đều màu xanh với những dải cát vàng bao quanh. Bà Carolyn bảo tôi:
— Tất cả những đảo kia đều là đảo có nhiều rừng già. Cháu có nhìn thấy cái kia không? – Bà chỉ một hòn đảo lớn có hình quả trứng – Có người đã tìm được cả một kho báu chôn trên hòn đảo đó. Vàng và ngọc quý đáng giá hàng triệu đô la.
Tôi la lên:
— Tuyệt vời!
Ernesto cúi người hãm phanh cho máy bay hạ xuống độ cao thấp hơn. Thấp đến nỗi tôi có thể phân biệt rõ các bụi cây và những cây to. Những cái cây trông như đan chằng chịt vào với nhau, tôi không hề nhìn thấy con đường nào dưới những bụi cây đó.
Nước biển ở đây chuyển sang màu xanh thẫm. Tiếng động cơ rú lên rất to khi máy bay bay ngược gió.
Bà Carolyn thông báo:
— Baladora kia rồi.
Bà chỉ ra ngoài cửa sổ khi một hòn đảo nữa hiện ra trước mắt chúng tôi. Baladora to hơn các hòn đảo khác và rất lởm chởm. Nó có hình cong cong như một mảnh trăng lưỡi liềm.
Tôi kêu lên:
— Cháu không thể nào tin được là cô Benna lại ở đâu đó dưới kia.
Bà Carolyn mỉm cười sau đôi kính râm:
— Cô ấy đang ở đó đấy, đúng không nào?
Tôi nhìn lên khi thấy Ernesto quay người lại phía chúng tôi. Ngay lập tức tôi nhận thấy vẻ mặt chú nói lên điều gì đó phiền toái. Chú hét to nói với chúng tôi qua tiếng động cơ gầm rú:
— Chúng ta hơi bị phiền phức rồi.
Carolyn hỏi:
— Có chuyện gì vậy?
Ernesto gật đầu vẻ khổ sở:
— Vâng, hơi phiền. Bà thấy đấy… tôi không biết làm thế nào để hạ cánh xuống cái hòn đảo này cả. Hai người sẽ phải nhảy xuống thôi.
Tôi sợ tái người. Miệng lắp bắp nói:
— Nhưng… nhưng… nhưng… chúng ta không có dù!
Ernesto nhún vai:
— Cố mà nhảy xuống một cái gì đó mềm mềm vậy.