Số lần đọc/download: 360 / 17
Cập nhật: 2019-05-14 10:23:21 +0700
Chương 7 - Sư Tử Và Cừu Non
K
hi các chàng trai đã đi rồi, sự yên tĩnh trở lại với Plumfield. Hiện giờ đang là tháng Tám và tất cả mọi người đều cảm thấy có nhu cầu thay đổi, vì vậy gia đình phân tán ra với những kì nghỉ ngắn. Giáo sư đưa Jo lên miền núi, gia đình Laurence thì đi Rocky Nook, ở bờ biển.
Gia đình Brooke và các cậu con trai nhà Bhaer thay phiên nhau trông nhà. Nan đến ở đấy một tuần với các bạn, thời gian nghỉ ngơi duy nhất mà cô tự cho phép mình. Demi đi du ngoạn với Tom. Rob là người đàn ông duy nhất trong nhà, trừ cụ Silas. Có lẽ ảnh hưởng của gió biển đã đến tận chỗ Ted, vì cậu ta ngông cuồng hơn bao giờ hết, khiến cho dì Meg đáng thương phải điên đầu. Octoo mệt lử vì các cuộc dạo chơi hoang dã mà người ta bắt nó phải thực hiện, còn Don thì chán ngấy phải làm chú chó thông thái.
Sau một cuộc dạo chơi thích thú và một buổi đi câu thật tuyệt, hai em nằm nghỉ trong nhà chứa rơm. Daisy đang có khách nên yêu cầu cả hai để cho cô yên. Don đang nằm nghỉ trong buồng sau một cuộc lang thang khiến chú mệt nhoài.
– Em có cảm tưởng như chú chó này bị ốm. - Ted nói. - Nó không còn muốn chơi đùa, cũng không muốn ăn, không muốn uống và nó thật lạ lùng. Anh Dan sẽ giết chúng ta mất nếu như có việc gì xảy ra với nó.
– Có lẽ do trời nóng. Nhưng đôi khi anh tự hỏi không biết nó có nhớ anh Dan không. Mấy con chó không quên chủ, em biết không, và chúng buồn thiu cho đến bao giờ chủ chúng trở về. Có thể có chuyện gì đó xảy ra với Dan. Tối hôm qua con chó đã tru lên. Anh có nghe những chuyện như vậy. - Rob nói tư lự.
– Ối! Nó làm sao biết được! Nó chỉ bực mình thôi. Em sẽ đưa nó đi dạo một vòng. Đối với em thì việc này lúc nào cũng tốt cả. Nào, anh bạn, hãy thức dậy đi và đến đây vui đùa.
Ted búng tay trước chú chó đang nhìn cậu một cách thờ ơ.
– Tốt hơn hết là chúng ta để cho nó yên. Nếu ngày mai nó không khá hơn thì chúng ta mang nó đến bác sĩ Watkins xem ông ấy bảo gì.
Nói xong Rob trở lại với công việc của cậu bao gồm việc quan sát mấy con chim én và hoàn chỉnh mấy câu thơ bằng tiếng Latinh mà cậu vừa sáng tác. Về phần mình Ted để cho những ý tưởng đen tối xâm chiếm lấy cậu: người ta đã bảo cậu không được trêu ghẹo Don, và Ted bỗng rất muốn làm việc đó. Nhưng chú chó không hề để ý gì đến các mệnh lệnh của cậu hoặc những lời xúc phạm của cậu, nên chàng trai mất bình tĩnh. Không thể gây sự chú ý của chú chó bằng lời nói, cậu không thể cưỡng lại được cám dỗ chế ngự chú bằng bạo lực. Tuy nhiên cậu còn cẩn thận cột chú chó lại, vì con chó không chịu được cú đánh nào của một người khác ngoại trừ chủ nó. Thế là Don đứng lên và bắt đầu gầm gừ.
Rob nghe thấy và vì trông thấy Ted đang giơ một cây gậy lên, cậu chạy về phía em:
– Đừng đụng đến nó! Anh Dan cấm đấy! Hãy để yên cho nó, anh sẽ không cho phép em đánh nó đâu!
Rob ít khi ra lệnh, nhưng khi cậu làm thì ta phải vâng lời thôi. Tuy nhiên, mặc kệ giọng nói như mệnh lệnh kia, Ted đánh con chó. Một cú đánh quá thừa. Con chó phóng về phía Ted gầm gừ và Rob, nhảy vội vào giữa cả hai, cảm thấy mấy chiếc răng nhọn đang quặp lấy chân cậu.
Một tiếng ra lệnh đủ để cho Don hối hận đến nằm dưới chân Rob, tiếc rẻ đã làm cho bạn bị thương vì nhầm lẫn. Rob vuốt ve để nói là nó đã được thứ lỗi và cậu leo trở lên nhà chứa rơm, theo sau là Ted xấu hổ và buồn bã trước cái chân chảy máu của Rob.
– Em lấy làm tiếc. Nhưng anh can thiệp vào làm gì? Hãy rửa vết thương đi. Em đi tìm một miếng giẻ để băng chân anh lại. - Cậu nói vừa thấm ướt một miếng xốp và lấy trong túi ra một chiếc khăn tay không sạch sẽ lắm.
Thông thường Rob không hề quan tâm đến những chuyện không may nhỏ như thế này, và luôn sẵn sàng tha thứ. Nhưng lần này cậu đứng yên không động đậy, nhìn các dấu cắn tím bầm với một vẻ mặt khiến Ted lo lắng, mặc dù cậu không muốn để lộ ra.
– Anh đừng có nói là anh sợ một việc nhỏ như thế này. - Cậu nói và cười miễn cưỡng.
– Anh sợ bệnh dại. Nhưng nếu như Don bị dại, thì anh muốn chính anh còn hơn là em bị nó cắn. - Rob nói thêm vào và rùng mình.
Khi nghe những lời lẽ đó, Ted mặt tái hơn cả anh, thả rơi miếng xốp và chiếc khăn tay, xoay về phía anh mặt thất sắc:
– Ôi, anh Rob! Anh đừng nói thế! - Cậu tuyệt vọng nói khẽ. - Chúng ta phải làm gì bây giờ?
– Gọi chị Nan. Chị ấy sẽ biết nên làm gì. Đừng làm cho bác Meg sợ, đừng nói với ai hết trừ chị Nan. Chị ấy đang ở trên sân thượng. Hãy đi tìm chị ấy nhanh lên. Anh sẽ rửa vết cắn trong khi chờ đợi. Đừng làm vẻ mặt lo lắng như thế, có lẽ không có gì quan trọng đâu, Ted à. Anh chỉ nghĩ đến điều đó vì Don có vẻ lạ lùng.
Rob cố gắng tỏ ra thật can đảm để làm yên lòng cậu em, nhưng đôi chân dài của Ted yếu ớt một cách lạ lùng khi cậu chạy đi tìm Nan. Cậu sung sướng vì không gặp ai, vì nét mặt cậu chắc chắn đã phản cậu rồi. Nan đang uể oải nằm đung đưa trên một chiếc võng, đọc một bài viết về bệnh phổi để giải trí, khi chàng trai xuất hiện trước mặt cô, suýt nữa thì khiến võng cô bị lật.
– Chị hãy đến khám cho Rob! - Cậu nói một hơi. - Don bị dại và đã cắn anh ấy. Bọn em không biết phải làm gì. Đó là do lỗi của em, chị đừng nói với ai hết! Nhanh lên!
Nan đứng lên ngay lập tức, lo lắng nhưng rất sáng suốt, và cả hai, không nói lời nào, đi về phía nhà chứa rơm. Trong khi đó Daisy chuyện trò thư thả với các bạn của cô. Bà Meg nghỉ trưa trên gác.
Cả hai tìm thấy Rob bình tĩnh và tự tin như mọi ngày. Cậu kể lại câu chuyện. Nan nhìn Don buồn bã phiền muộn đã trở về chuồng của nó, rồi cô bảo, mắt nhìn cái âu đầy nước.
– Rob, chỉ có một cách để chắc chắn là sẽ không bị nhiễm trùng, nhưng phải làm ngay lập tức. Chúng ta không thể chờ đợi để biết Don có bị bệnh không, cũng như chúng ta không có thời gian để đến bác sĩ. Chị biết phải làm gì rồi, và chị sẽ làm. Nhưng em nên biết là sẽ rất đau.
Một sự run rẩy không chuyên nghiệp lắm khiến giọng Nan lạc đi và cặp mắt sáng của cô ngấn lệ, trong khi cô nhìn hai gương mặt lo lắng hướng về phía cô.
– Em biết. Ta cần phải đốt. Chị cứ làm đi, sẽ tốt thôi. Nhưng tốt hơn hết là Ted đi chỗ khác đi. - Rod nói cứng rắn và ra hiệu cho cậu em đang hối hận.
– Em sẽ không đi đâu. Nếu như anh có thể ở lại thì em cũng có thể và hơn nữa lẽ ra phải chính là em! - Ted thốt lên. Cậu cố gắng để không khóc, hối hận, lo sợ và xấu hổ đến nỗi không thể hành động như một người đàn ông được.
– Em ấy có thể giúp chúng ta. Sẽ tốt cho em. - Nan cố nghiêm nghị đáp như có thể, vì lòng cô không còn cương quyết được khi nghĩ đến những gì đang chờ đợi hai cậu bé đáng thương. - Hãy ở yên đây, chị trở lại ngay. - Cô tiếp.
Vừa đi về phía ngôi nhà, đầu óc nhanh nhẹn của cô sắp xếp mọi chuyện. Hôm đó là ngày là quần áo, mấy cô giúp việc đang nghỉ trên tầng gác nhưng một ngọn lửa đang cháy trong căn bếp không người. Nan lấy một que cời nhỏ nướng lên và ngồi hai tay ôm đầu, để thu sức mạnh, lòng can đảm, sự khôn ngoan mà cô đang cần trong trường hợp khẩn cấp này.
Không ai có thể giúp cô. Mặc dù còn rất trẻ, cô biết rõ phải làm gì, tuy nhiên nếu cô có đủ sức mạnh. Đối với một bệnh nhân khác thì cô sẽ quan tâm một cách bình tĩnh, nhưng cậu bé Robin thân yêu này, là niềm kiêu hãnh của bố cậu, niềm an ủi của mẹ cậu và là người bạn tốt của tất cả mọi người, đang bị nguy hiểm, thì thật là một việc khủng khiếp. Vài giọt lệ nóng rơi trên chiếc bàn đã được lau chùi cẩn thận, trong khi Nan cố gắng bình tĩnh lại và tự bảo có thể không có gì nghiêm trọng cả.
“Mình không được lo lắng quá, nếu không mấy cậu bé sẽ mất bình tĩnh và hoảng sợ. Tại sao lại phải làm cho mọi người lo sợ khi ta chưa có gì chắc chắn? Mình sẽ nhanh chóng đưa Rob đến bác sĩ Morrison và Don đến bác sĩ thú y. Mình phải cố làm hết sức. Sau đó có thể sẽ cười về sự lo sợ của mình hoặc mình sẽ sẵn sàng đối phó với tình thế khó khăn. Giờ thì bắt tay vào việc thôi!”
Tay cầm cái cời than được nung đỏ, một cái bình đựng nước thật lạnh và nhiều chiếc khăn tay, Nan trở lại nhà chứa rơm, sẵn sàng tỏ ra xuất sắc hơn trong ca nghiêm trọng nhất mà cô phải đối mặt từ trước tới giờ. Hai cậu bé đang ngồi như hai pho tượng, một tượng của tuyệt vọng, tượng kia của sự cam chịu. Nan phải thu hết can đảm để bắt tay làm công việc của cô.
– Hãy nghe chị, Rob, sau một phút nữa chúng ta sẽ được cứu thoát! Còn em Ted, hãy bình tĩnh, Rob có thể sẽ ngất xỉu.
Rob ngồi xuống, nhắm mắt lại và nắm chặt nắm tay, như một anh hùng. Ted quỳ gối bên cạnh anh, mặt trắng bệch như vôi. Sự hối hận giày vò cậu và lòng cậu mềm đi khi nghĩ đến tất cả những sự đau đớn mà sự bướng bỉnh của cậu đã gây nên. Khi Nan tìm kiếm người phụ tá của cô để bảo đưa một ít nước, thì cô trông thấy chàng Ted đáng thương đang nằm sõng soài dưới đất.
Rob bật cười. An ủi vì tiếng cười bất ngờ đó, Nan bắt tay vào việc không hề run rẩy, cả khi những giọt mồ hôi lớn rịn trên trán cô. Rồi cô chia nước mát cho bệnh nhân thứ nhất trước khi xoay về phía bệnh nhân thứ hai.
Khi biết được là cậu đã ngất xỉu vào thời điểm căng thẳng nhất, Ted cảm thấy xấu hổ và mất tinh thần hơn bao giờ hết. Và, như để cho sự nhục nhã của cậu lên tột đỉnh, một trận nước mắt thật sự phá tan tâm hồn rắn rỏi của cậu. Nhưng nó cũng rất tốt cho cậu.
– Không có gì quan trọng! Mọi việc tốt đẹp rồi và không ai lại nghĩ phải tỏ ra mình ma lanh nhất. - Nan nói vui vẻ.
Cậu Ted đáng thương, vừa khóc vừa cười, nấc lên trên vai của Rod đang cố gắng làm cho em bình tĩnh lại.
– Giờ thì các cậu bé nghe đây, và đừng quên những gì chị sẽ nói ra đây. Hiện giờ không nên làm cho ai lo sợ hết, vì chị tin chắc rằng chúng ta đã lo lắng một cách vô ích. Khi chị trở lại thì Don đang uống nước, và chị tin rằng nó không bị dại hơn chị. Tuy nhiên để cho tinh thần chúng ta nhẹ nhõm hơn và đi trốn một lát, chị đề nghị với hai em là chúng ta ra thành phố thăm ông bạn già của chị, bác sĩ Morrison, để ông ấy có thể xem những gì chị đã làm. Em hãy ngồi yên đó Rob, còn em, Ted, hãy đi thắng xe đi; chị thì đi lấy mũ và xin lỗi chị Daisy.
Mấy cậu con trai đồng ý. Ted đi rửa mặt trước khi chuẩn bị xe. Rob nằm thoải mái trong đống rơm và lại bắt đầu quan sát mấy con chim én.
Nan lấy mũ và để lại một mảnh giấy trên chiếc gối ghim kim của Daisy, bảo rằng cô đưa hai cậu bé đi dạo và họ sẽ chỉ trở về sau giờ uống trà. Rồi cô nhanh nhanh đến chỗ hai bệnh nhân của cô mà cô tìm thấy trong một tình trạng khá hơn, một người nhờ làm việc, người kia nhờ được nghỉ ngơi. Cô đặt Rob lên băng sau, chân duỗi thẳng. Cậu vui vẻ và không lo lắng, như thể không có chuyện gì xảy ra.
Bác sĩ Morrison khen Nan về những gì cô đã làm và trong khi hai cậu bé nhẹ nhõm bước xuống cầu thang, ông nói khẽ riêng với Nan:
– Hãy đưa con chó đi xa một thời gian, và kín đáo theo dõi cả hai. Đến gặp tôi ngay nếu có cái gì đó không ổn. Nào ai biết được, cẩn tắc vô áy náy.
Nhẹ nhõm từ khi trách nhiệm không còn đè lên đôi vai của cô, Nan, cùng với hai cậu bé đến gặp bác sĩ Watkins. Ông hứa lát nữa sẽ đến xem con chó. Sau đó cả ba vui vẻ uống trà ở chỗ Nan, điều này rất tốt cho họ. Trong thời gian họ trở về Plumfield trong không khí mát mẻ buổi tối, không còn một dấu vết nào của chuyện vừa qua, ngoại trừ cặp mắt hơi nặng của Ted và dáng đi hơi khập khiễng của Rob. Vì khách vẫn còn chuyện trò trước nhà, cả ba leo lên sân thượng. Ted đã bình tĩnh lại, đung đưa Rob trên chiếc võng, trong khi Nan kể chuyện cho cả hai nghe.
Bác sĩ thú y bảo rằng Don hơi mệt, nhưng không bị dại hơn là chú mèo xám con không rời mắt khỏi ông trong khi ông khám con chó.
– Nó nhớ chủ của nó và đang động đực. Có lẽ nó được cho ăn quá nhiều. Tỏi sẽ giữ nó một thời gian và sẽ trả lại nó khỏe mạnh. - Bác sĩ Watkins nói.
Trong khi ông khám, Don đặt cái đầu to của nó vào tay ông và nhìn với cặp mắt thông minh, hiểu được là người đàn ông này hiểu nó và biết phải làm gì với nó.
Don ra đi mà không hề phản đối, và ba kẻ tòng phạm họp lại để xem nên làm thế nào cho gia đình không phải lo lắng và Rob có thể có được sự nghỉ ngơi cần thiết. Rất may là Rob thường hay ở nhiều giờ liền trong phòng khách nhỏ: thế là cậu có thể nằm dài trên ghế, một quyển sách trên tay, lâu bao nhiêu tùy thích, mà không có ai ngạc nhiên cả.
Tính khí cậu ôn hòa, cậu không lo lắng một cách vô ích và tin vào những gì người ta nói với cậu. Như vậy cậu vượt qua được cú sốc thật nhanh.
Nhưng trường hợp của Ted thì phức tạp hơn. Phải cần đến tất cả sự thông minh và sự khôn ngoan của Nan để không cho cậu ta lộ bí mật. Vì tốt hơn hết là không nên nói gì cả và tránh không bàn về chuyện Rob. Ted hối hận và vì không có mẹ để tâm sự, nên em thật khổ sở. Em dành tất cả thời gian trong ngày cho Rob, bầu bạn với anh, lo lắng quan sát, và chuyện này thật ra khiến cho chàng trai ngoan này thật bực mình. Nhưng ban đêm, khi mọi thứ đều yên tĩnh, óc tưởng tượng dồi dào của Ted và lòng nặng trĩu phá giấc ngủ của cậu. Nan phải nhiều lần cho cậu uống thuốc an thần nhẹ để cậu có thể nghỉ ngơi, đọc cho cậu nghe truyện hoặc rầy la cậu. Khi trông thấy cậu đi tới đi lui trong nhà vì không ngủ được, cô dọa sẽ nhốt cậu lại nếu như cậu không nằm yên trên giường.
Dĩ nhiên tất cả những chuyện này cuối cùng cũng được giải quyết ổn thỏa. Nhưng ai cũng nhận thấy một sự đổi thay ở cậu bé ngông cuồng này. Cậu vẫn luôn vui vẻ, nhưng không còn lơ đễnh như trước. Khi sự bướng bỉnh của cậu trỗi dậy, cậu tự làm chủ mình hoặc bỏ chạy để có thể hờn dỗi trong góc của cậu. Cậu không còn chế nhạo phong cách hơi lỗi thời cũng như sở thích đọc sách của anh trai, mà đối đãi với anh đầy kính trọng. Điều này khiến anh chàng Rob khiêm nhường thật cảm động và khiến mọi người phải ngạc nhiên.
Dường như cậu nghĩ là phải chuộc lại hành động điên khùng mà cậu đã làm suýt nữa có thể khiến anh cậu mất mạng. Tình thương mạnh hơn ý chí, Ted đã quên tính kiêu ngạo của mình và đã trả món nợ như một chàng trai đứng đắn.
– Em không hiểu chuyện gì xảy ra. - Bà Jo ngạc nhiên thốt lên, một tuần sau khi trở về. - Ted đã trở thành một vị thánh nhỏ. Có lẽ do ảnh hưởng của chị Meg hiền dịu hoặc các món ăn ngon của Daisy hay hơn nữa các viên thuốc mà Nan lén cho nó uống. Có một ma thuật nào đó đã được áp dụng trong lúc chúng ta đi vắng. Vì con ma trơi đó đã trở nên thật dễ thương, thật hiền hậu và biết vâng lời khiến em không còn nhận ra nó nữa.
– Nó lớn lên đấy em yêu. Đó là một cái cây phát triển sớm và sẽ trổ hoa sớm. Anh cũng nhận thấy một sự đổi thay ở cậu Rob của chúng ta. Nó trưởng thành hơn và nghiêm túc hơn bao giờ hết. Nó ít khi rời xa anh, như thể tình yêu đối với ông bố già của nó lớn dần cùng với nó. Nếu như các con trai của chúng ta muốn làm cho chúng ta ngạc nhiên theo cách đó, thì Jo à, chúng ta chỉ có thể vui mừng mà thôi và để cho chúng trở thành những con người theo ý Chúa.
Trong khi giáo sư nói, mắt ông hãnh diện nhìn hai anh em đang cùng bước lên các bậc thềm. Ted đã choàng tay qua vai Rob và lắng nghe chăm chú vài nhận xét về địa chất mà anh cậu đang làm về một cục đá cầm trên tay. Thông thường thì Ted chế nhạo những chuyện như vậy, thích đặt những viên đá dưới gối, mấy hòn sỏi trong giày của anh hoặc gửi những gói cát khẩn qua bưu điện cho giáo sư Bhaer! Nhưng ít lâu nay, cậu bắt đầu tôn trọng những thú vui yêu thích đó của Rob và đánh giá cao những phẩm chất của người anh trầm lặng này. Sự can đảm của anh đã khiến cho Ted thán phục và không cho phép cậu quên một lỗi lầm mà hậu quả có thể thật khủng khiếp.
Một cái ngã rất đúng lúc ở cầu thang đã cho Rob một lí do chính đáng để đi cà nhắc. Thế là bí mật vẫn được giữ kín, ít nhất là cho tới lúc bấy giờ.
– Chúng ta đang nói về các con đó. Hãy bước vào và kể cho chúng ta nghe bà tiên tốt bụng nào đã chăm sóc các con trong lúc chúng ta đi vắng. - Bà Jo nói, vừa vỗ xuống chiếc ghế dài bên tay phải và tay trái của bà. - Hay là sự vắng mặt khiến cho ta có thể nhìn tinh tường hơn, khiến chúng ta nhận thấy những sự đổi thay đáng mừng khi trở về.
Giáo sư quên đọc thư từ vì mải chiêm ngưỡng bức tranh mà vợ ông đã tạo ra, hai bên bà là hai cậu con trai. Hai cậu này mỉm cười trìu mến có vẻ hơi ngượng vì cho đến lúc đó, bố mẹ các cậu thường biết hết tất cả những gì xảy ra trong cuộc sống tuổi thơ của cả hai.
– Ôi, chỉ vì chúng con đã ở một mình quá lâu. Chúng con đã trở thành như một cặp sinh đôi. Con thúc anh ấy một chút còn anh ấy thì hỗ trợ con rất nhiều. Cả bố mẹ cũng vậy, bố mẹ cũng làm thế chứ? Đây là một cách làm tốt và con thích thế. - Ted nói, cảm thấy là cậu đã thoát ra được một cách tài tình.
– Mẹ sẽ không cám ơn em đâu khi em so sánh mẹ với em, nhưng anh thật thích được so sánh với bố. - Rob đáp, cười về lời khen của Ted.
– Trái lại mẹ cám ơn, vì em nó đã nói đúng. Và nếu Rob, con làm cho em con bằng phân nửa những gì bố con đã làm cho mẹ thì mọi việc sẽ tốt hơn. Mẹ rất hạnh phúc thấy các con hỗ trợ nhau.
Đó là cách đối xử tốt nhất, và ta không bao giờ bắt đầu quá sớm để cố gắng hiểu những nhu cầu, những phẩm chất và thiếu sót của những người thân của ta. Tình thương không làm cho ta mù quáng. Vậy thì các con trai thân yêu của mẹ, hãy cho chúng ta nhiều ngạc nhiên theo kiểu này nữa nhé!
– Mẹ các con đã nói tất cả những gì đáng nói. Bố cũng vậy, bố thật vui khi thấy hai anh em yêu nhau và ta ước mong tình cảm này sẽ bền lâu! - Giáo sư nói.
Hai cậu bé không biết phải nói gì trước những lời khen đó. Rob thận trọng im lặng vì sợ sẽ nói quá lời. Nhưng Ted đã thốt lên, không thể tự kiềm chế được:
– Thật ra thì con đã phát hiện ra Rob là một người anh tốt như thế nào, và con cố gắng chuộc lại tất cả những sự khó chịu mà con đã gây ra cho anh. Con biết là anh rất thông minh, nhưng trước đây con thấy anh hơi nhu nhược, yếu ớt, vì anh yêu sách vở hơn là mấy trò đùa và anh lúc nào cũng lo lắng bởi lương tâm. Nhưng con bắt đầu hiểu ra rằng không phải kẻ nói to nhất và gây ấn tượng nhất là người đàn ông hơn. Không phải thế đâu! Và ông anh của con là một anh hùng có tấm lòng thật tốt. Con hãnh diện về anh. Và bố mẹ cũng sẽ làm thế nếu như bố mẹ biết được!
Rob nhìn em thật mãnh liệt khiến cậu này ngưng bặt, đỏ mặt lên đến tận chân tóc và đưa tay che miệng vì hoảng sợ.
– Nếu như bố mẹ biết cái gì? - Bà Jo hỏi.
Là một người mẹ chín chắn, bà hiểu ngay có cái gì đó giữa hai cậu con trai.
– Các con à, - Bà nói - mẹ bắt đầu nghĩ là sự thay đổi mà chúng ta vừa nhắc đến không chỉ do các con đã lớn. Rõ ràng là Ted đã làm điều sai trái và Rob đã giúp em thoát ra được. Vì vậy mà cậu con trai xấu xa của ta mới vui như thế và cậu con trai quậy phá của ta, kẻ không bao giờ giấu mẹ nó thứ gì cả, mới dè dặt như vậy.
Rob giờ đây, mặt đỏ không thua gì Ted, nhưng sau một phút do dự, cậu ngước nhìn lên và nói nhẹ nhõm:
– Mẹ có lí, thưa mẹ. Nhưng mọi thứ đã qua rồi, và không có gì hại cả. Con nghĩ là chúng ta nên dừng lại ở đây, ít nhất là một thời gian. Thật vậy, con cảm thấy mình có lỗi đối với mẹ, nhưng giờ thì mẹ đã biết đủ để con không như vậy nữa. Ted đã hối hận, và việc này đã rất tốt cho cả hai chúng con.
Bà Jo nhìn Ted và cậu này can đảm chịu đựng cái nhìn của bà. Rồi bà xoay qua Rob thì cậu này mỉm cười với bà thật vui khiến bà an tâm. Nhưng có cái gì đó trên gương mặt khiến cậu có vẻ già dặn, nghiêm nghị, dễ mến hơn ngày trước. Đó là nét mà sự đau đớn về tinh thần hoặc thể xác và sự trải qua một thử thách không tránh được đã mang lại. Như trong một nháy mắt, bà đoán được là một mối hiểm nguy nào đó đã đến với cậu con trai, và những cái nhìn mà bà bắt gặp giữa hai cậu bé và Nan đã xác nhận những lo sợ của bà.
– Rob, con yêu, con đã bị ốm hoặc bị thương, hoặc bị Ted quấy rầy một cách trầm trọng? Hãy kể hết cho mẹ nghe, ngay lập tức. Giờ thì không được giữ bí mật nữa. Mấy cậu bé đôi khi đau khổ suốt đời vì những bất trắc mà ta bỏ qua một cách hời hợt. Friedrich, anh hãy bảo hai đứa nói đi!
Ông Bhaer đặt các giấy tờ xuống, đến gần hai cậu và nói với các cậu bằng một giọng làm cho vợ ông bình tĩnh lại và hai cậu con trai thêm can đảm:
– Các con à, hãy nói cho chúng ta biết sự thật. Chúng ta đủ bình tĩnh để nghe đây. Đừng giấu giếm sự thật để tránh cho chúng ta khỏi phiền lòng. Ted biết rõ là chúng ta sẽ tha thứ cho nó vì chúng ta yêu nó. Thế thì, hãy thẳng thắn đi, hai con.
Ted giấu mặt cậu trong mấy cái gối trên ghế và chỉ có hai vành tai đỏ thò ra và không nhúc nhích nữa. Rob thì kể lại câu chuyện thật trung thực ngắn gọn, và nhanh chóng trấn an rằng Don không hề bị dại, vết thương của cậu đã gần như lành, không còn có gì nguy hiểm nữa.
Bà Jo mặt mày tái mét khiến cậu phải ôm bà trong vòng tay và bố cậu vừa bỏ đi vừa nói: “Lạy Chúa lòng lành”! bằng một giọng đau đớn, nhẹ nhõm và biết ơn khiến Ted lại đặt thêm một chiếc gối lên đầu cậu để không phải nghe thấy gì nữa.
Mọi thứ trở lại đâu vào đó ngay lập tức. Nhưng cả khi cơn nguy đã không còn nữa, tin về những gì xảy ra đã gây một cú sốc. Bà Jo ôm lấy cậu con trai vào lòng, còn bố cậu thì siết chặt tay cậu nói giọng run run:
– Trải qua một sự nguy hiểm kích thích lòng can đảm của người đàn ông, và con đã chịu đựng khá tốt. Nhưng giờ thì bố không thể rộng lượng với cậu bé Ted thân yêu của bố. Chúng ta hãy cảm ơn Chúa đã bảo vệ nó!
Một tiếng rên rỉ vang lên trong đống gối. Mấy cái vặn vẹo của đôi chân dài của Ted diễn tả thật rõ sự tuyệt vọng khiến bà Jo mềm lòng. Bà lục lạo đống gối cho đến khi tìm thấy cái đầu tóc vàng rối bời, kéo nó ra khỏi chỗ ẩn nấp và vuốt ve nó.
– Hãy tha thứ cho con người tội lỗi đáng thương kia! - Bà nói trong một tiếng cười vang mặc dù hai má bà ướt đẫm vì nước mắt. - Mẹ biết con đau khổ nhiều rồi, và sẽ không nói thêm lời nào cả. Chỉ có điều, nếu như có chuyện chẳng may xảy ra với Rob, thì mẹ còn bất hạnh hơn con nhiều. Ôi, Teddy, Teddy, hãy cố gắng chữa trị các định kiến của con đi trước khi quá muộn!
– Ôi, mẹ, con sẽ cố gắng! Con sẽ không bao giờ quên được những gì đã xảy ra. Con hi vọng nó đã trị con khỏi rồi! Nếu không, con sợ rằng sẽ không bao giờ khỏi được! - Ted đáp, tay bứt tóc để tỏ ra hối hận.
– Có chứ, con đã được trị khỏi rồi, con yêu. Mẹ cũng đã trải qua một chuyện giống như vậy khi mẹ mười lăm tuổi, khi dì Amy suýt nữa thì bị chết chìm. Bà ngoại đã giúp đỡ mẹ giống như mẹ sẽ giúp đỡ con. Hãy đến gặp mẹ, Ted à, khi con quỷ xâm chiếm lấy con, và cả hai chúng ta sẽ đuổi nó đi.
Sự im lặng bao trùm một lúc. Ted và mẹ cậu cười và khóc cùng một lúc trong cùng một chiếc khăn tay. Giáo sư choàng tay ôm Rob, đang thật hạnh phúc vì tất cả đã được kể ra và được tha thứ. Rồi Ted ngồi thẳng dậy và bước đến gần bố, can đảm và khiêm nhường nói với ông:
– Bố phải phạt con. Nhưng trước hết, con yêu cầu bố, bố hãy nói là đã tha thứ cho con, như chính anh Rob đã làm.
– Bố đã tha thứ rồi, con trai. Con đã bị trừng phạt đủ rồi. Mong rằng điều này không phải là vô ích.
Và ông giáo sư tốt bụng mở rộng cánh tay ra ôm lấy cậu con trai của ông như là một người Đức thật sự, không hề xấu hổ diễn tả bằng cử chỉ và lời nói sự xúc động của mình mà một người Mĩ chỉ có thể diễn tả bằng một cái vỗ vai và một câu ngắn gọn “Thôi được rồi!”
Rồi cả bốn người thư thả chuyện trò, nói lên một cách tự do những gì đè nặng lòng họ với một sự tin tưởng lẫn nhau phát sinh từ tình yêu. Mọi người quyết định là sẽ nói về chuyện này với Nan, người mà họ cần phải khen ngợi về lòng can đảm, sự kín đáo và lòng trung thành của cô.
– Em lúc nào cũng nghĩ là cô gái đó có phẩm chất của một phụ nữ gan dạ. Nó vừa mới chứng tỏ cho ta thấy điều đó. Không hoảng loạn, không sợ, không lo lắng, mà bình tĩnh, có lương tri và nghị lực. Cô gái thân yêu, em có thể làm gì để tỏ lòng biết ơn của mình? - Bà Jo hỏi.
– Mẹ hãy cố làm sao cho anh Tom để yên cho chị ấy. - Ted đã bình tĩnh lại đề nghị.
– Phải đấy, đó là một ý hay. Anh ấy cứ quấy rầy chị như là một con muỗi vậy. Con rất yêu anh Tom, nhưng anh ấy luôn làm kẻ đần bên cạnh chị Nan. - Rob thêm vào trong lúc đến giúp bố phân loại thư từ.
– Mẹ sẽ nói chuyện với cậu ấy. Bà Jo hứa giọng quả quyết. - Sự nghiệp của cô bé không thể bị phá ngang bởi các ý nghĩ ngông của chàng trai đó. Trong một phút mệt mỏi, cô bé có thể phá vỡ tất cả. Nhiều phụ nữ chín chắn đã từng làm như thế, và sau đó phải hối hận suốt cả đời. Nan cần phải gây dựng được địa vị và tỏ rõ nó có thể làm được gì. Sau đó thì nó vẫn có thể lấy chồng, nếu nó thích, với người đàn ông mà nó đánh giá là xứng đáng với nó.
Nhưng ở đây sự can thiệp của bà Jo không cần thiết, vì định mệnh chẳng mấy chốc sẽ sắp xếp số phận của anh chàng Tom ngây thơ và đa cảm của chúng ta…