Love appears in moments, how long can I hold a moment, as my moment fades, I yearn to catch sight or sound of you, to feel the surging of my heart erupt into joyous sounds of laughter.

Chris Watson

 
 
 
 
 
Tác giả: Jennifer Crusie
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Bet Me
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 17
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 2
Cập nhật: 2023-06-18 15:52:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
“Ồ, phải, anh ta vô tội.” Min nói và ngừng lại khi Cal cúi xuống gần hơn, cho cô hàng tá thời
gian để lùi lại.
Mắt cô mở to và môi hé ra, và cô nói, “Ừm,” và rồi anh hôn cô, nhẹ nhàng. Lần này anh muốn
ghi nhớ mọi giây phút, cảm giác và hương vị mà cô mang đến, mềm mại và ngọt ngào. Sau đó anh
cảm thấy cô hít mạnh một hơi, và rồi cô hôn lại anh, trao cho anh mọi thứ, giọng nói trong đầu anh
vang lên, NGƯỜI NÀY,và anh quên mất ý định tốt đẹp của mình và nâng niu khuôn mặt cô trong
tay rồi lạc mất mình trong cô.
Khi anh ngừng hôn, mắt cô nửa khép lại và má cô ửng hồng. “Anh có thắng không?” cô hụt
hơi, và anh nói. “Có,” rồi lại hôn cô lần nữa, lần này mạnh mẽ hơn, cảm nhận bàn tay cô túm lấy áo
sơ mi của anh, và rồi thứ gì đó đánh mạnh vào sau đầu anh và đập anh vào cô, cô giật ra và nói, “A
ui. A ui.”
“Quỷ tha ma bắt,” anh quay phắt lại đối mặt với Liza. “Đừng có làm thế nữa.”
“Tôi sẽ ngừng nếu anh ngừng,” cô nói.
“Không, thật đấy,” Min nghe có vẻ đờ đẫn. “Ổn mà. Chỉ là một vụ cá cược khác.”
“Đáng khinh,” Liza nói.
“Xem này,” Cal cố lấy lại hơi thở. “Min có thể tự chăm lo cho mình.”
Liza bước lại gần hơn. “Phải rồi, bảo tôi là anh hiểu cậu ấy. Bảo tôi là anh quan tâm đến cậu ấy.
Bảo tôi là anh sẽ yêu cậu ấy đến ngày tận thế đi.”
“Cô làm sao thế?” Cal nói. “Tôi đã hôn cô ấy. Chỉ có thế thôi.”
Shanna nhận lấy hai mươi đô la trên quầy bar. “Và em, một lần này, rất biết ơn là anh đã làm
vậy. Cảm ơn hai người rất nhiểu.”
“Tôi tưởng anh thắng,” Min nói với Cal. Đôi mắt cô nóng bừng, và cô cũng đang thở gấp gáp.
“Tôi thắng,” Cal lại đắm chìm trong cô. “Tôi chỉ thua cược.”
“Đến đây, Thống Kê,” Liza giật mạnh cánh tay cô.
“Phải rồi,” Min lắc nhẹ đầu như để làm nó tỉnh táo lại. “Có ai thấy cảnh đó không?”
“Toàn bộ quán bar đang đếm thời gian,” Liza nói. “Như cuộc thi Olympic vậy.”
“Chúng tôi thế nào?” Cal nói, giọng hơi cáu giận khi anh đã nguội bớt.
“Quan tòa người Nga nghĩ rằng hai người cần luyện tập thêm,” Liza nói. “Có tiếng huýt sáo chế
giễu đấy.”
“Chà, người Nga hơi mạnh bạo,” Cal nói. “Cô làm ơn thả cô ấy ra được chứ?”
“Tôi không nghĩ thế,” Liza nói và lại giật mạnh cánh tay Min.
“Tôi nên quay lại,” Min nói với Cal. “Anh biết đấy. Bởi vì kế hoạch.”
“Kế hoạch nào?” Cal nói.
“Không hẹn hò. Tạm nghỉ. Nhớ không? Cả hai chúng ta?”
“Phải rồi,” Cal nghĩ thầm, Sao mình lại từng nghĩ nó là một ý hay nhỉ? “Kế hoạch. Ngóng chờ
Elvis. Tuyệt.” Anh lại nâng cốc Scotch của mình lên. “Hãy hướng đến kế hoạch.”
“Phải, chà, hãy sống tốt nhé.” Min nâng khay đồ uống lên và theo Liza quay lại bàn.
“Vậy là cô tóc đỏ cao ráo ghét anh,” Shanna nói.
“Liza,” Cal nói. “Anh chưa từng làm gì người phụ nữ đó.”
“Em nghĩ đó là do những gì anh muốn làm với bạn cô ấy,” Shanna nói. “Ngoài ra, phản ứng đó
cũng có vẻ hơi quá khích. Có chuyện gì anh chưa kể cho em không?”
“Như chuyện gì chứ?” Cal nói. “Anh hoàn toàn vô tội trong chuyện này.” Không, mình không
hề.
“Không, anh không vô tội,” Shanna nói. “Em đã nhìn nụ hôn đó. Và anh đúng. Cô ấy chơi cho
đội của anh.”
“Không còn nữa,” Cal cảm thấy đau đầu. “Bọn anh đã cùng đồng ý một kế hoạch. Không hẹn
hò.” Anh ra dấu bằng ly rượu. “Anh sẽ uống cái này rồi về nhà uống aspirin.”
“Cái đó không giúp gì đâu,” Shanna nói. “Thử cả tắm nước lạnh nữa.”
“Thật mừng khi thấy em đã lấy lại tính hài hước,” Cal nói, rồi đi về nhà tìm chút thư thả và
thuốc giảm đau.
Tuần đó, Min bắt đầu kiểm tra các cuộc gọi đến để tránh David, người vừa phát triển một nhu
cầu thúc bách muốn nói chuyện với cô, nhưng cô không cần kiểm tra cuộc gọi vì Cal, anh vẫn lặng
thinh một cách đáng bực mình. Tránh né cuộc gọi của một người thậm chí còn không biết đường
lịch sự mà nhấc điện thoại gọi điện đến thật là khó chịu. Thậm chí cả bữa tối Nếu cũng đáng bực
mình khi Liza kể cho họ nghe về việc gặp bạn gái cũ của Cal.
“Cynthie nói rằng anh ta là một anh chàng tuyệt vời,” Liza nói. “Anh ta chỉ bị dính phải một
loại hội chứng tâm lý khiến anh ta muốn làm phụ nữ yêu mình và rồi bỏ rơi mình. Anh ta nhận
được tình yêu có điều kiện khi còn bé và giờ tuyệt vọng muốn có nó.”
Min cau mày. “Tớ không thấy anh ta giống kẻ tuyệt vọng.”
Bonnie lắc đầu. “Đồng ý. Cái cô bạn gái cũ đó nghe có vẻ thuộc dạng thích thổi phồng.”
“Chà, cô ta là một nhà tâm lý học,” Liza nói. “Cậu biết họ thế nào rồi đấy. Nhưng nó cũng giải
thích được lý do anh ta bỏ lại cả một loạt những trái tim tan vỡ phía sau và vẫn là kẻ mà chúng ta
biết. Tớ nghi ngờ anh ta nhưng không nghĩ anh ta độc ác. Anh ta sẽ không thấy thích thú gì khi đá
họ.” Cô lại nhìn Min. “Cynthie nói một trong những việc anh ta sẽ làm là tìm ra những thứ cậu cần
rồi tặng cho cậu. Tớ đã kể cho cô ta nghe về quả cầu tuyết và cô ta nói cậu nên chuẩn bị tinh thần
cho những gì sắp đến.”
“Anh ấy đã mang cho tớ một con mèo,” Min kể lại và Liza đặt nĩa xuống.
“Một con mèo?” Liza ngạc nhiên. “Anh ta hẳn đã đánh mất phong độ rồi. Đó phải là một quả
cầu tuyết chứ. Con mèo đó đâu rồi?”
“Trong phòng ngủ,” Min nói rồi Liza đứng dậy vào xem. Khi quay lại, cô nói, “Đó là con mèo
quỷ sứ. Anh ta đã nghĩ gì vậy?”
Min nhún vai, không muốn tranh luận. “Anh ấy mua thức ăn ở quán Emilio cho tớ và nó theo
anh ấy vào đây. Và rồi anh ấy đã thấy những quả cầu tuyết.”
“Và?” Liza nói.
“Và anh ấy bảo tớ sưu tập các cặp,” Min nói. “Tớ chưa từng để ý đến điều đó trước đây, nhưng
anh ấy đúng.”
Liza mở miệng định phản đối nhưng rồi đứng dậy và đi tới mặt lò sưởi. “Quỷ tha ma bắt tớ đi,”
sau một khắc, cô nói. “Chúng đều là các cặp đôi ngoại trừ của tớ, trừ phi thuyền trưởng Hook đang
bí mật hẹn hò với Maleficent. Làm sao tớ lại bỏ qua điều đó chứ?”
“Câu hỏi hay hơn là làm sao anh ta biết điều đó?” Bonnie nói.
Min lắc đầu. “Tớ nghĩ anh ấy chỉ thực sự, thực sự, thực sự tốt với mọi người. Sự đồng cảm.” Cô
do dự và rồi nói với Bonnie, “Sau khi cậu bảo tớ anh ấy từng bị chứng khó đọc viết, tớ đã tìm kiếm
trên Internet. Có đủ loại rào cản…”
“Đừng cảm thấy tội nghiệp anh ta,” Liza nói.
“Không đâu,” Min nói. “Cậu đùa à? Nhìn anh ấy đi, anh ấy có mọi thứ. Nhưng anh ấy đã phải
cố gắng vì nó. Dù sao thì một trong những khía cạnh của chứng khó đọc viết là họ thường rất đồng
cảm. Cal cũng thế. Anh ấy dùng toàn bộ thời gian của mình để nhìn ra bên ngoài, bảo đảm rằng
anh ấy hiểu người khác. Tớ không nghĩ anh ấy biết nhiều về bản thân mình, nhưng anh ấy bảo đảm
mình sẽ hiểu rõ con người trong thế giới của anh ấy. Anh ấy hiểu rõ tớ.”
Liza đặt những nhân vật xấu xa xuống với một tiếng keng và quay lại bàn. “Không phải đâu.
Anh ta chỉ đang cố…”
“Không,” Min mất kiên nhẫn với cô. “Chúng tớ nói chuyện về cân nặng của tớ. Anh ấy nói tớ
ăn mặc như thể tớ ghét cơ thể mình.”
“Mừng cho anh ta,” Liza nói. “Ý tớ là, anh ta là quái vật, nhưng chuyện này anh ta đúng.
Chính xác thì anh ta đã nói gì?”
Min đẩy đĩa của mình ra. “Rất nhiều thứ, nhưng ý chính là tớ có một cơ thể gợi cảm và tớ nên
ăn mặc như thể tớ tự hào về nó.”
“Rồi anh ta đề nghị cậu lên giường,” Liza nói.
“Không, rồi anh ấy nói bọn tớ nên ăn,” Min nói. “Ồ, và anh ấy bảo cho tớ biết những gì mình
đã làm sai với món gà sốt rượu vang, nên tớ sẽ thử làm lại.”
“Anh ta mang thức ăn cho cậu, hiểu rõ các quả cầu tuyết của cậu, dạy cậu nấu ăn, nói rằng cậu
có một có thể gợi cảm và bỏ đi mà không tiến tới,” Bonnie nói.
Min gật đầu.
Bonnie nhìn Liza. “Anh ta là quái vật.”
“Không, đây chính là điều mà Cynthie đang nói đến,” Liza nói. “Anh ta sẽ thỏa mãn mọi nhu
cầu của cậu ấy cho đến khi cậu ấy bị anh ta tán đổ và rồi anh ta sẽ bỏ đi.”
Min cắn môi. “Xem này, tớ sẽ không đổ đâu, mặc dù tớ thề là mỗi lần anh ấy hôn tớ, tớ đều
nghe thấy tiếng nói và nhìn thấy các ngôi sao. Nếu không có gì khác thì vẫn còn vụ cá cược đó. Tớ
có hỏi anh ấy về vụ cá cược và anh ấy đã nói dối, nên mọi chuyện đã xong. Thực đấy.”
“Ừ hữ,” Liza nói, rõ ràng là không bị thuyết phục.
Cả Min cũng vậy, nên chiều thứ Sáu khi đang ở chỗ làm, cô rất khôn ngoan khi quyết định
không đến quán The Long Shot vào tối đó và thay vì thế, cô gọi cho em gái mình. “Chị muốn đi
mua sắm.”
“Mua sắm?” Di nói.
“Có người nói với chị là chị ăn mặc như thể chị ghét cơ thể mình.”
“Đúng thế đấy,” Di nói. “Chị muốn thay đổi? Phải rồi.”
“Chỉ một ít thôi,” Min vội nói. “Chị…”
“Em biết chỗ chúng ta sẽ đến rồi,” Diana nói. “Chúng ta sẽ biến đổi chị.”
“Không,” Min nói. “Mềm mại đi một tí, có thể thế, nhưng không…”
“Em sẽ đợi trước cửa lúc năm giờ,” Di nói. “Chuyện này sẽ rất vui đây.”
Cô gác máy và quyết định không lo lắng về sự biến đổi cho đến khi thực sự nằm trong móng
vuốt của Diana. Cô quay lại hoàn thành nốt công việc trong tuần của mình, và rồi, khi cô đang mặc
áo khoác vào để đi gặp Di, điện thoại reo lên. Khi cô nghe máy, một phụ nữ nói, “Tôi là Elizabeth
Morrisey, và tôi đang tìm Min Dobbs, cô gái đã gặp con trai Harrison của tôi ở công viên Cherry
Hill cách đây một tuần.”
“Bink à?” Min điếng người.
“Vâng,” người phụ nữ nói. “Ồ, may quá. Tôi xin lỗi đã làm phiền cô khi đang làm việc, nhưng
tôi không tìm được số điện thoại nhà. Chỉ một phút thôi.” Min nghe thấy tiếng điện thoại lách cách
một chút, rồi Harry nhấc máy. “Cô Min đấy ạ?” cậu bé hỏi, thở mạnh vào trong điện thoại.
“Phải,” cô cười toe toét. “Cháu thế nào, Harry?”
“Cháu bình thường. Mai cô có đến công viên không ạ?”
“Chà, cô sẽ không…”
“Cô có thể đến xem trận đấu của bọn cháu,” Harry nói, thể hiện một khả năng tập trung khá
giống chú của cậu. “Nó diễn ra lúc mười giờ. Vào buổi sáng. Và cô cháu mình có thể có một cái
doughnut.”
“Chà,” Min bối rối.
Harry lại thở vào điện thoại. Nghe giọng cậu giống như Darth Vader (1), chỉ có điều nhỏ hơn.
“Chắc rồi,” cô nói. “Sao lại không? Cô sẽ mua doughnut.”
“Mẹ cháu sẽ mua,” Harry nói. “Cháu đã bảo mẹ loại gì rồi.”
“Chà, tuyệt,” Min hồi phục lại. “Cảm ơn cháu vì…”
Harry thả rơi ống nghe, và Min nghe Bink nói, “Nói tạm biệt một cách lịch sự nào, Harry,” rồi
Harry quay lại và nói, “Chào cô ạ,” và lại thả phịch máy xuống.
“Xin chào?” Bink nói khi cô nhấc máy lên.
“Chào,” Min cố không cười lớn.
“Bọn tôi vẫn đang tiếp tục xử lý kỹ năng điện thoại của mình,” Bink nói.
“Cậu bé đã làm khá tốt,” Min nói. “ngoại trừ hơi thở.”
“Tôi trân trọng điều đó,” Bink nói. “Tuần này Harry rất hay nói về cô.”
“Thật ư?” Min ngạc nhiên.
“Và giày của cô,” Bink nói.
“Cậu bé rất giống chú mình,” Min nói.
“Chúng ta chỉ biết hy vọng thôi,” Bink nói. “Vậy mười giờ sáng mai nhé?”
“Mười giờ sáng mai,” Min nói và ngồi im một lúc sau khi Bink đã gác máy.
Đây không phải ý của Cal. Nếu anh muốn cô ở đó, hẳn là anh sẽ gọi cô. Chắc anh còn không
biết cô sẽ đến. Cô mặc nốt áo jacket và nghĩ đến việc làm anh bất ngờ vào ngày mai. Thật tốt khi
được đổi lại làm người khiến anh bất ngờ, tóm được anh một cách đột ngột.
Cô cầm ví lên và đi xuống gặp Diana, bỗng nhiên thấy thích thú với việc được biến đổi.
Sáng ngày hôm sau, khi Cal đang quan sát một cầu thủ biên ngoài đặc biệt vô vọng tên là
Bentley cố ném một quả bóng thì có hai bàn tay lành lạnh che mắt anh từ đằng sau. Anh ngửi thấy
mùi hoa oải hương với quế và cảm thấy một luồng khoái cảm mãnh liệt đến nỗi anh suýt thở dài.
“Làm thế này không giống cô, Minnie,” anh nói, đoạn quay lại và thấy Cynthie. Như bị dội gáo
nước lạnh, anh vội rụt tay lại. “Cyn?”
“Chào,” Cynthie nói.
“Xin lỗi,” Cal bước lùi lại một bước. “Em dùng cùng một loại nước hoa như một cô bạn của
anh. Ngoại trừ việc nghĩ lại thì cô ấy không hề dùng nước hoa.” Cũng như cô ấy sẽ không đến trận
đấu chết tiệt này, anh nghĩ, tức giận với bản thân vì đã phạm phải một lỗi lầm ngu ngốc như thế.
“Nước hoa,” Cynthie nhắc lại, trông rụng rời.
“Vậy,” Cal lùi lại một bước nữa. “Dạo này em thế nào?” Một quả bóng lăn qua chân anh và anh
cúi xuống nhặt nó lên. “Em nên lùi lại bên kia hàng rào. Bọn trẻ này không có khả năng kiểm soát
đâu.”
“Phải rồi,” Cynthie nuốt xuống. “Em chỉ muốn nói, ‘Chào!’”
“Chào,” Cal nói. Có thứ gì đó trên khán đài thu hút ánh mắt anh. Anh nhìn qua cô ta và bắt
gặp Harry đang trèo lên hàng ghế cao nhất. “Thằng nhóc làm cái quái gì…” Cal định mắng rồi nhìn
qua Harry và thấy Min ngồi ở nơi cao nhất, mái tóc cắt ngắn thành những lọn mềm mại lấp lánh
trong ánh nắng. Cô đang mặc một cái áo sơ mi trắng mỏng nhẹ, và khi thấy Harry, khuôn mặt cô
sáng bừng lên khiến cô trông hệt như một thiên thần, và anh ngừng thở trong một giây. “Cô ấy đã
cắt tóc,” anh nói thành tiếng, và Cynthie hỏi, “Gì cơ?” đoạn dõi theo tầm mắt anh.
Cal gật đầu về phía khán đài, hồi tỉnh. “Em đi lên đó và bảo Harry quay lại đây được chứ?
Thằng bé đáng ra phải chơi bóng chứ không phải là tán tỉnh phụ nữ lớn tuổi hơn.”
“Được rồi,” Cynthie nói với giọng điệu cáu kỉnh mà Cal biết nghĩa là. “Em rất thất vọng, nhưng
em sẽ cư xử như người lớn trong chuyện này.”
“Em ổn chứ?” anh hỏi cô.
“Bình thường,” thậm chí Cynthie còn cáu kỉnh hơn, và đi quanh hàng rào để trèo lên khán
đài.
Cô ta có vấn đề gì thế? Cal nghĩ và quên bẵng cô để quay lại nhìn Min một lần nữa, rực rỡ
trong ánh nắng trong khi Harry quệt mũi vào cánh tay và ngưỡng mộ cô. Mình không có hứng
thú với Minerva Dobbs, anh tự nhủ. Cô ấy quá đỏng đảnh. Cô ấy không bao giờ hòa bình. Và, ồ
vâng, cô ấy ghét mình. Rồi Min mỉm cười với Harry, khiến Cal nghĩ, Quỷ thật, cô ấy xinh quá, và
tiếp tục nhìn chằm chằm.
Khi Min đến công viên, bọn trẻ đang khởi động, và cô trông thấy Harry ở trên sân bóng, vóc
người nhỏ hơn những đứa bé khác và vẫn lôi thôi như thường lệ, cô cảm thấy đau lòng vì cậu. Rồi
cậu bé thấy cô và mỉm nụ cười Morrisey với cô, và cô nghĩ, Ồ, cậu sẽ ổn thôi, rồi mỉm cười lại. Cô
bước lên nơi cao nhất của khán đài và cảm nhận làn gió làm gợn mái tóc xoăn ngắn mới lên và hai
ống tay áo bằng vải bông mịn lay động khi cô ngồi xuống. Cô cố dõi theo Harry nhưng việc đó cũng
thật là khó khăn bởi vì Cal cũng ở đó, và mắt cô cứ tìm về với anh. Đây hoàn toàn là hấp dẫn thể
xác, cô thầm nhủ, nhưng không phải; cô yêu cái cách anh ở cùng bọn trẻ. Anh ghét huấn luyện,
nhưng anh đang làm chuyện đó rất ổn. Đó là Cal.
Ồ, dừng ngay lại, cô nghĩ. Mày thậm chí còn không hiểu rõ anh ta.
Một cô gái tóc nâu dáng người mảnh khảnh bước đến phía sau Cal và đặt tay lên mắt anh, và
Min nghĩ, Thế đấy, và cảm thấy mọi cảm giác vui sướng lố bịch của cô xẹp xuống. Chuyện anh tốt
với trẻ con chả có sao, bởi vì cô không muốn có đứa nào. Nhưng chuyện anh là quái vật đối với phụ
nữ lại rất thành vấn đề, vậy nên…
Có ai đó ngồi xuống cạnh cô và nói, “Xin chào,” bằng một giọng điệu uyển chuyển đẹp đẽ, Min
quay sang và thấy một phụ nữ tóc vàng, thân hình mỏng như tờ giấy, đang mỉm cười yếu ớt với
mình. Cô ấy có một khuôn mặt hình trái tim và đôi mắt xám to tròn, mái tóc bạch kim được tỉa ép
gọn vào mái đầu xinh đẹp, và cô không thể nặng hơn bốn mươi cân. “Tôi là Bink,” cô ấy tự giới
thiệu.
“Phải rồi,” Min nói. “Xin chào. Tôi là Min.”
“Cô thật ngọt ngào khi đã đến đây vì Harry,” Bink nói. “Tôi rất cảm kích.”
“Chà, Harry là một cậu bé ngọt ngào,” Min ngoái lại để tìm cậu bé, chỉ để phát hiện ra là cậu
đã trốn khỏi sân bóng và đang trèo lên khán đài về phía họ, càng đến gần trông càng lôi thôi hơn.
“Đa số mọi người không chú ý đến điều đó,” Bink nhìn cậu bé đầy vẻ yêu thương.
“Chào cô Min,” Harry nói khi cậu còn ở dưới một hàng. Cậu đang tươi cười rạng rỡ với cô và cô
mỉm cười lại bởi vì bất cứ ai cũng sẽ làm thế.
“Chào cháu, Harry.” Cô nói. “Mọi việc thế nào rồi?”
“Cháu phải chơi bóng chày,” Harry nói. “Ngoài ra, khá là tốt.”
“Chà, hãy sống sót qua trận này và sau đó chúng ta sẽ ăn mừng với một cái doughnut,” Min
nói.
“Tuyệt,” Harry lắc lư đầu.
“Trông cháu rất tuyệt trên sân bóng dưới kia,” Min nói dối.
“Cảm ơn cô,” Harry vẫn lắc lư.
“Cháu có thể ném quả bóng kia,” Min gợi ý.
“Không hẳn,” Harry nói, nhưng cậu bé không có vẻ bị thất vọng bởi điều đó.
Cậu khụt khịt và tiếp tục gật gù, Bink nói, “Mẹ nghĩ chú Cal muốn gặp con, Harry,” và cậu
quay lại, nhìn thấy Cal và cô gái tóc nâu đang nhìn mình.
“Phải rồi,” cậu bé thở dài.
“Cứ tiếp tục nghĩ về bánh doughnut nhé,” Min nói.
“Tuyệt,” Harry lại cười rạng rỡ với cô.
Min mỉm cười đáp lại.
“Cháu phải đi đây,” Harry vẫn đứng yên tại chỗ.
“Chúc may mắn,” Min nói.
“Vâng,” Harry gật gật đầu thêm khoảng một phút nữa. Rồi nụ cười của cậu nhạt dần và cậu
thất thểu bước xuống khán đài, tránh ánh mắt của ông chú.
“Cô thật là tử tế,” Bink nhận xét, và Min ngạc nhiên nhìn cô.
“Không, không đâu,” cô nói. “Tôi thích Harry.”
Một cơn gió nổi lên trước khi Bink có thể trả lời, và Min nửa mong chờ cô sẽ bị cuốn đi. Mình
rất vui vì cô ấy đang ngồi cạnh mình, cô cay đắng nghĩ. Bởi vì một mình mình ngồi đây trông còn
chưa đủ vạm vỡ. Rồi cô tự rủa mình. Biết đâu Bink trở nên tốt bụng, rõ ràng là cô ấy cư xử rất lịch
sự, và Cal đã cảnh cáo cô về việc ghét cơ thể mình. Được rồi, cô nghĩ. Mình là một trong những cái
thiệp mời đám cưới màu kem nặng trĩu, loại mà người ta sẽ phải chạm vào bởi vì nó vô cùng xinh
đẹp, và cô ấy là loại giấy ăn đắt tiền bọc quanh mình.
“Cô ổn chứ?” Bink nói.
“Vâng,” Min nói. “Sao thế chị?”
“Cô vừa cau mày,” Bink nói.
“Tôi vừa phải xử lý phép ẩn dụ,” Min nói. “Vậy là Harry chơi bóng chày.”
“Không may là vậy,” Bink nói, và Min nghĩ, Cô ấy không phải là một trong những người ép
buộc Cal và Harry. Mình tự hỏi…
“Chào!” có ai đó nói một cách vui vẻ từ bên kia của Min, và lần này khi quay lại, cô thấy cô gái
tóc nâu vừa tán tỉnh Cal. Cô ta có khuôn mặt hình trái tim và đôi mắt xám lớn, mái tóc sẫm màu
của cô ta dày và mềm mại.
Hãy giết tôi ngay bây giờ đi, Min nghĩ thầm khi con người tuyệt hảo ngồi xuống cạnh cô.
Mình bị kẹp cứng giữa hai cô nàng mảnh mai và giàu có.
“Chị thế nào, Bink?” người phụ nữ nói, và Bink mỉm cười yếu ớt với cô ta - rõ ràng là Bink làm
gì cũng yếu ớt cả - và nói, “Xin chào, Cynthie.”
Cynthie. Min quay lại nhìn cô gái tóc nâu với nỗi kinh hoàng mới. Bạn gái cũ của Cal. Cô ta
đang mặc, Min để ý, một cái áo buộc dây cổ đen rõ ràng là không thích hợp cho một trận đấu bóng
chày của trẻ con. Ngoại trừ rằng Cynthie đang mặc nó mà không thấy lúng túng tí nào, chắc chắn
bởi vì ngực cô ta là loại đầy sức sống hoàn hảo mà đàn ông luôn nhắc đến. Cắn tôi đi, Min nghĩ và
nhìn xuống sân rồi thấy Cal đang nhìn chằm chằm ba người bọn họ với một biểu cảm rất lạ trên
khuôn mặt. Chắc hẳn là vừa kinh hãi khi nhận ra rằng mình đã hôn một người phụ nữ sẽ không
bao giờ mặc đồ cỡ tám. Ý nghĩ đó gây ra nhiều cảm giác đau đớn hơn đáng ra nó phải thế.
“Cal kìa,” Bink nói.
“Có gì không ổn với anh ta à?” Min nói. “Bên cạnh thực tế là anh ta ghét chuyện này.”
“Anh ấy không ghét chuyện này,” Cynthie nói. “Anh ấy đã đồng ý với tôi là chuyện này tốt cho
Harry.”
“Ồ,” Min nói. “Đây là ý của cô à?”
“Phải,” Cynthie mỉm cười.
Min quay lại với Bink. “Cynthie đã đưa Harry đến với bóng chày à.”
“Phải,” Bink nói. “Cynthie đã bàn chuyện đó với bà của Harry và họ đồng ý rằng thế là tốt cho
thằng bé. Bà của Harry nói chuyện đầy sức thuyết phục.”
“Ồ,” Min quay lại với sân bóng để thấy một cầu thủ đánh bóng đánh một cú loạng choạng sang
bên trái sân. Ở đó, một cậu bé trong đội của Harry đỡ trượt quả bóng. Cal bỏ lỡ toàn bộ đoạn đó,
vẫn đang ngước lên khán đài chăm chú nhìn bọn họ.
Rồi khi Cal xoay người lại, cậu bé ở vùng ngoài nhặt quả bóng lên và tuyệt vọng ném nó với
một lực không tưởng so với một đứa trẻ tám tuổi. Bóng đập mạnh vào sau đầu Cal, làm anh mất
thăng bằng, khuỵu gối rồi ngã xuống đất.
“Không,” Min kêu lên và lao xuống khán đài, vòng qua hàng rào dây thép. “Cal?” cô quỳ gối
xuống cạnh anh khi anh cố ngồi dậy. “Cal?”
Anh trông bị choáng, nên cô nhìn chằm chằm vào mắt anh, cố nhìn xem đồng tử có khác kích
cỡ không. Chúng bình thường, đôi mắt anh vẫn nóng rực, sâu thăm thẳm như thường lệ, và cô lại
thấy mình rơi vào đôi mắt ấy lần nữa, trở nên khó thở. Âm nhạc nổi dần lên phía sau cô, Elvis
Costello đang hát bài “She” bằng cả trái tim và giọng nói trong đầu cô nói, NGƯỜI NÀY.
Đoạn cô nghe thấy tiếng Tony nói, “Tắt cái thứ chết tiệt đó đi,” và khi ngước lên, cô thấy hai cô
bé với một cái radio kế bên hàng rào, còn Cynthie đang đi vòng qua đấy rồi cũng quỳ xuống bên
Cal.
“Cháu xin lỗi,” một cô bé nói, còn cô bé còn lại hỏi, “Chú ấy chết chưa ạ?”
“Các cháu đi đi,” Min bảo và chúng rời đi, mang âm nhạc theo cùng.
“Cal, anh ổn chứ?” Cynthie hỏi, và Min lại cúi xuống nhìn anh để thấy anh vẫn đang chăm chú
nhìn cô.
“Cal?” cô nói.
Kẻ ám sát từ ngoài biên chạy vọt vào. “Chú có thấy không, chú Capa? Cháu thực sự đã ném
được nó.”
“Phải rồi, Bentley,” Tony nhìn xuống Cal. “Cậu ổn chứ, anh bạn?”
“Cháu đã biết mình có thể làm được mà,” Bentley nói. “Cháu đã thấy Wyman đang đến gần
gôn ba, và có thứ gì đó mách bảo với cháu là mình có thể làm được, và cháu thực sự đã ném cú
thần sầu đó, các chú.”
“Cal, nói gì đi,” Cynthie nói, giọng cô kinh hoàng.
“Các chú ạ, cháu thực sự đã tung ra cú ném thần sầu đó,” Bentley nói.
“Phải rồi,” Tony nói. “Quá tệ là cháu đã lỡ mất gôn ba gần một dặm và đập bóng trúng vào chú
Morrisey.” Anh cúi xuống cạnh Cal. “Nói gì đi nếu không Min sẽ đưa cậu đến ngay phòng cấp cứu
đấy.”
“Cô có nghe thấy tiếng nhạc không?” Cal vẫn đang chăm chú nhìn vào mắt Min.
“Cháu thực sự đã tung ra cú ném thần sầu đó,” Bentley vẫn lải nhải.
Tony đưa Min chìa khóa xe của anh. “Đi đi. Phòng cấp cứu Cherry Hill cách một dặm trên
kia.”
“Tôi biết đường,” Cynthie đứng dậy. “Tôi có ô-tô.”
Min giúp Cal đứng dậy, cố giữ anh thẳng người khi anh lảo đảo và Tony đỡ lấy anh bên còn lại.
“Tôi sẽ đưa anh ấy đi,” Cynthie nói. “Xe của tôi chỉ… ”
“Không,” Cal nói khi anh tự đứng thẳng lại. “Nếu tôi nôn, nó sẽ nằm ở trong đống sắt vụn của
Tony.”
“Lái nhanh vào,” Tony nói với Min và giúp họ đi tới xe.
Cal nằm trên bàn ở phòng cấp cứu, cố nhớ xem điều gì đã xảy ra. Anh đang mải nhìn Min, dõi
theo cơn gió làm lay động đuôi áo và làm rối các lọn tóc của cô, và anh đang tự nói với mình là cô
là một cô nàng khó chịu và anh không muốn dính dàng gì đến cô cả, rồi chả hiểu quả bóng đó từ
chỗ nào lao đến và…
“Cal?” Min cúi xuống trên người anh. Ánh đèn huỳnh quang phía trên chiếu sáng đằng sau
tóc và cô lại trông như một thiên thần.
“Chào,” anh nói.
“Bác sĩ bảo anh sẽ ổn thôi,” cô cố trông thật vui vẻ. “Tôi vừa điền đơn thuốc cho anh.” Cô giơ
một lọ nhựa màu hổ phách đựng thuốc lên. “Cho cơn đau. Trong trường hợp anh bị đau đầu. Anh
có đau đầu không?”
Đầu anh như đang bị búa bổ. “Có.”
Cô mở lọ và dốc hai viên thuốc vào lòng bàn tay. “Đây,” cô đưa thuốc cho anh. “Tôi sẽ đi lấy
nước.”
Cal nghĩ đến việc kể cho cô là anh đã uống một viên thuốc giảm đau rồi nhưng lại quyết định
là vì thứ chết tiệt đó không có tác dụng, thêm hai viên nữa sẽ tốt hơn.
“Anh đã làm tôi sợ,” cô nói khi cô quay lại với nước. “Anh đã bị đập vào đầu. Nhiều người đã
chết như thế. Tôi không biết bao nhiêu người mỗi năm nữa. Tôi không có thời gian để kiểm tra
chuyện đó.”
Cal chống người dậy để lấy thuốc. “Bentley,” anh ảo não nói.
“Tôi chắc là cậu bé sẽ thấy hối hận,” Min nói. “Khi cậu bé đã thôi phấn khích về cú ném mạnh
mẽ của mình.”
“Nhóc con hư đốn,” Cal nói mà không hề có vẻ hằn học. “Có phải có tiếng nhạc ở đó không?
Tôi có thể thề là mình đã nghe thấy…”
“…Elvis Costello hát bài ‘She.’” Min gật đầu. “Anh nghe đúng đấy. Mấy đứa trẻ mở bài đó trên
đài radio. Thật là kỳ lạ bởi vì tôi không nghĩ là nó còn được phát mấy trên sóng nữa. Em gái tôi
định dùng bài đó trong đám cưới con bé.” Nghe như thể cô đang lải nhải, không hề giống Min chút
nào nên Cal coi nó là do sự choáng váng nói chung của anh. “Tôi đã gọi vào di động của Bink để
thông báo là anh vẫn ổn và tôi sẽ đưa anh về nhà.”
“Em gái cô thích Elvis Costello à?” Cal hỏi.
“Không,” Min nói. “Em gái tôi thích nhạc trong phim của Julia Robert.”
“Ồ,” Cal nói và tập trung vào cô. “Cô đã cắt tóc.”
“Diana đã đưa tôi đến stylist của nó,” Min nói. “Để hợp với quần áo mới. Tôi đã làm theo
những gì anh nói.”
“Tôi đâu có bảo cô cắt tóc.” Tầm mắt anh rơi xuống áo cô, nhìn xuyên qua lớp vải mỏng tới
chiếc áo lá mỏng tương đương bên dưới, và anh gần như ngã khỏi bàn.
“Thả lỏng đi,” Min hết hơi khi cô cố chống đỡ sức nặng của anh, và khi nhìn xuống cổ áo mở
rộng của cô, anh nhìn thấy ren hồng dưới lớp áo lá.
“Hồng,” anh nói.
“Ồ, tốt, anh đang khá lên đấy,” giọng Min có vẻ nhẹ cả người. “Nào. Tôi sẽ đưa anh về nhà.”
“Đồng ý,” Cal nói. “Tôi thích tóc cô.”
Nửa giờ sau, sau khi đi theo lời hướng dẫn ngày càng mù mờ của Cal, Min dừng lại trước cửa
một căn hộ. “Đi nào,” cô mở cửa xe ô-tô cho anh.
“Tôi có thể tự mình lên đó,” Cal hơi lảo đảo khi anh đi ra. “Mang ô-tô…”
“Anh sẽ không đi lên đó một mình.” Min kéo tay anh qua vai mình. Cảm giác khá tuyệt, trừ
sức nặng ra. “Mẹ tôi nuôi dạy tôi tốt hơn thế.”
“Chà, vậy cô đi trước để cô không thể nhìn vào mông tôi.”
“Có một cái thang máy, Cậu bé Quyến rũ ạ,” Min đá cánh cửa đóng lại sau họ. “Di chuyển đi.”
“Chờ một tẹo,” anh nói, và cô dừng lại để anh có thể thích ứng, nhưng anh lại đặt tay lên các
lọn xoăn của cô một lần nữa, vỗ nhẹ chúng. “Nhún nhảy.”
“Phải rồi,” Min nói và đỡ anh lên gác tới một căn hộ màu trắng hơi cũ kỹ, trông giống kiểu nhà
mà anh sống thời đại học. Cô dìu anh qua phòng khách được trang trí với đồ nội thất Đan Mạch
hiện đại mà hẳn sẽ khiến cho cả nước Đan Mạch phải co rúm lại, vào đến phòng ngủ thậm chí còn
xấu xí, lạnh lẽo hơn. “Anh đang thấy thế nào?” cô nói khi đưa anh tới chiếc giường không có tấm
ván đầu giường.
“Khá hơn rồi,” anh nói, nghe có vẻ chệnh choạng. “Thuốc đã có tác dụng và tôi không phải
huấn luyện bóng chày.”
“Hẳn rồi,” cô nói. “Luôn có mặt tốt đẹp mà.” Cô chống vai đỡ anh về phía giường, và anh nảy
lên khi ngồi xuống.
“Cô hùng hổ hơn là tôi nghĩ nhiều đấy.” Anh ngã ngửa xuống gối, nhưng chân anh vẫn vắt bên
thành giường.
“Anh nặng hơn tôi nghĩ rất nhiều đấy,” Min nói, và nhận ra hẳn là bởi anh di chuyển vô cùng
khéo léo khi tỉnh táo. Nửa tỉnh nửa mê, anh di chuyển như một sông băng tròng trành. Cô kéo đôi
giày Nike của anh ra, và tim cô lỡ mất một nhịp. “Anh đi cỡ 11-D.”
“Phải,” Cal ngái ngủ. “Bảo tôi là điều đó chứng minh tôi là một quái vật đi. Cả ngày nay cô
chưa nói gì tồi tệ với tôi đâu.”
“Elvis cũng đi cỡ 11-D,” Min nói và Cal lẩm bẩm. “Mừng cho ông ta.”
Cô nâng chân anh lên và quăng nó lên giường, rồi nhận ra anh nằm quá gần mép. Nếu anh
quay người trong lúc ngủ, anh sẽ đập đầu vào cái bàn mòn vẹt cạnh giường. Cô đẩy mạnh anh để
cho anh vào giữa giường.
“Cô đang làm gì thế?” anh lơ mơ ngủ khi cô cố đẩy anh qua.
“Cố giữ an toàn cho anh,” cô nói giữa kẽ răng khi đặt một đầu gối lên giường và đẩy tiếp. “Lăn
người đi, được chứ?”
Anh lăn ngay khi cô đẩy và làm cả hai người cùng mất thăng bằng. Cô chộp lấy anh để cứu
mình, và anh kéo cô xuống với anh.
“Tôi sẽ tỉnh trong khoảng tám giờ nữa,” anh vừa nói vừa ngáp bên tai cô. “Hãy ở loanh quanh
đâu đây nhé.”
“Tốt thôi,” cô nói vào ngực anh. “Rơi xuống đất. Bị chấn động đi. Hãy xem xem tôi có quan
tâm không.” Anh không nói gì, nên cô lại đẩy anh lần nữa, nhưng nó cũng như đẩy vào tường vậy.
Cô dừng lại để cân nhắc tình huống. Có cái gì đó rất bao bọc trong cách anh ôm cô. Đáng suy nghĩ
đây.
Anh bắt đầu ngáy.
Do bản năng.
“Được rồi,” cô nói và vặn người cho đến khi cô để được một chân lên sàn và đẩy mạnh, làm
anh ngã ngửa ra giữa giường, việc đó làm anh dừng ngáy. Rồi cô đứng dậy và nhìn anh, dang chân
dang tay trên một cái ga trải giường xấu xí, tầm thường trong một phòng ngủ ít tiền, đơn giản với
ánh sáng tồi tệ. Anh trông như một vị thánh.
“Thật là không công bằng,” cô nói với anh. “Ít nhất anh không thể chảy nước dãi hay gì gì đó
sao?”
Anh lại bắt đầu ngáy.
“Cảm ơn anh.” Cô mở cửa tủ để đồ của anh và tìm thấy một cái ga giường được gấp lại trên ở
ngăn trên cùng, trên một bộ sưu tập bộ vest đắt tiền trang nhã. “Anh thật quá kỳ lạ,” cô nói với anh
khi đắp ga giường lên người anh. “Nơi này không hề giống anh.”
Anh thở sâu hơn, và khi nhìn xuống gương mặt nam tính đẹp đẽ của anh, hàng mi như vết bẩn
trên má anh khi anh ngủ, cô nghĩ. Tôi có thể yêu anh.
Rồi cô đứng thẳng người dậy và quay lại với thực tại. Mọi phụ nữ ở cái thành phố này đều nghĩ
thế khi cô ta nhìn vào anh nên chuyện đó không thể như là...
Ồ, kệ xừ nó, cô thầm nghĩ, và đặt đôi giày Nike ở chỗ anh không thể vấp phải, lấy cho anh một
cốc nước để trên cái bàn cạnh giường, chắc chắn thuốc nằm trong tầm với của anh rồi kéo ga
giường lên để anh không bị lạnh. Cuối cùng, bối rối không biết làm gì nữa, cô vỗ vai anh và rời đi.
Thứ Hai, David nhấc điện thoại lên và nghe thấy Cynthie nói, “Tôi đã nói chuyện với Cal. Anh
ấy nghĩ cô ta có mùi hoa oải hương. Anh ấy để ý thấy cô ta đã cắt tóc. Cháu trai anh ấy yêu quý cô
ta. Đã có một ánh mắt mang đầy nhục dục trong công viên.”
“Cái đó không bất hợp pháp sao?”
“Đừng coi đó là chuyện đùa, David. Chuyện này không có gì buồn cười cả. Chúng ta có thể mất
họ.” Hắn nghe thấy cô ta hít một hơi thật sâu qua điện thoại. “Việc tốt nhất anh nên làm lúc này là
mời cô ta đi ăn. Gợi lên niềm vui. Anh đã gọi cho cô ta chưa?”
“Cô ấy không nhận cuộc gọi của tôi,” David cố không có vẻ khó chịu.
“Anh cảm thấy thế nào về chuyện đó?” Cynthie nói. “Hơi tức giận à?”
“Hơi,” David nói. “Nhưng…”
“Và anh cũng tức giận vì cô ta không bao giờ để anh trả tiền bữa ăn. Cô ta đã từ chối sự tán
tỉnh của anh, cũng như bây giờ cô ta đang từ chối điện thoại của anh. Nên giờ…”
“Chuyện này thật lố bịch,” tâm trạng David giờ đây còn hơn cả tức giận.
“Vấn đề của anh là anh đang tức giận với cô ta và cô ta có thể cảm thấy điều đó, nên anh phải
thôi cáu kỉnh. Ngay bây giờ.”
“Tôi không tức giận, quỷ tha ma bắt,” David quát lên.
“Mời cô ta đi ăn và kiên quyết trả tiền đi. Anh sẽ cảm thấy tốt hơn nhiều, cơn tức giận sẽ trôi
đi, cô ta sẽ thấy anh như một bạn đời tiềm năng, và rồi anh có thể tiến tới.”
“Chuyện này thật tào lao,” David nói.
“Tôi không quan tâm,” Cynthie nói. “Làm đi. Nếu không cô ta sẽ kết thúc với Cal đấy.”
Cal. Cal sẽ thắng vụ cá cược chết dẫm đó. Hắn luôn thắng, đồ con hoang. “Tôi sẽ gọi cô ấy,”
David nói. “Chúng tôi sẽ đi ăn trưa. Tôi sẽ tùy cơ ứng biến.”
“Đừng có làm rối tung chuyện này lên đấy, David,” Cynthie nói. “Cuộc sống của tôi phụ thuộc
vào chuyện này. Nghề nghiệp của tôi cũng vậy. Tôi cần bức ảnh cưới đó trên bìa sách của tôi.”
“Cô biết không…” David vừa định nói tiếp thì Cynthie đã gác máy. “Tuyệt đấy,” hắn nói, và bắt
đầu quay số của Min.
Min đang ngồi ở bàn làm việc, cố trở nên lý trí, khi điện thoại reo. Cal, cô nghĩ, rồi tự rủa
mình. Họ đã có một kế hoạch khôn ngoan sẽ ngăn chặn cả hai bọn họ khỏi bị tổn thương, họ là
những con người logic, lý trí, nên chắc chắn là không phải anh đang gọi. Điện thoại lại reo lên, cô
nhấc máy lên, “Minerva Dobbs nghe đây,” và chờ Cal nói, “Chào, Minnie, con mèo thế nào rồi?”
“Min,” David nói. “Đi ăn trưa với anh nhé. Chúng ta cần nói chuyện.”
“Không, chúng ta không cần nói chuyện,” Min thật cố gắng để không thất vọng. “Nhưng tôi
cần ăn trưa. Chúng ta có thể cưa đôi.”
“Không, anh sẽ trả,” David nói. “Ý anh là, anh muốn được trả.”
“Chắc rồi, tốt thôi,” Min bối rối.
“Vậy anh sẽ gặp em vào buổi trưa ở quán Serafino chứ?” David hỏi.
“Có phải đó là chỗ bếp trưởng đang cố phát biểu gì đó qua món ăn không?”
“Đó là địa điểm nổi tiếng nhất trong vùng,” David nói.
“Chuyện này tốt nhất là nên tốt đẹp,” Min nói và gác máy, quy toàn bộ mọi chuyện cho cuộc
sống kỳ lạ nói chung của mình gần đây.
Khi cô tới nhà hàng, David đang đợi. Hắn ta đứng dậy và mỉm cười khi trông thấy cô, và rồi
hắn ta trố mắt ra nhìn. Min nhìn xuống và nhận ra hắn đang chiếu mắt vào chiếc áo bằng sa màu
xanh bên dưới áo khoác kẻ ca-rô xám của cô.
“Em trông thật tuyệt vời,” hắn nói.
“Tôi đang tiến bộ,” Min ngồi xuống cái bàn được chạm trổ. “Tôi cũng đang đói rã ruột rồi đây.
Ở đây có gì hay ho nào?” Cô nhìn quanh những chỗ màu bạc và màu xanh lục. “Bên cạnh phần
trang trí.”
“Anh đã gọi món rồi,” David nói. “Anh không muốn em phải chờ.”
“Anh thật chu đáo.” Min gọi bồi bàn lại rồi đổi món của cô thành salad và gà sốt rượu vang.
Cũng tiện xem luôn đối thủ của Emilio đang làm gì.
“Anh nghĩ là anh đã phạm sai lầm,” David nói, khi bồi bàn đặt bát súp hạt dẻ cải xoong lạnh
trước mặt hắn.
“Tôi cũng nghĩ thế,” Min nhìn vào chất lỏng đặc quánh màu mè hoa lá trong bát của hắn.
“Anh sẽ ghét món súp đó đấy. Có một quầy hàng rong bán hotdog bên ngoài. Có lẽ chúng ta nên…”
“Không phải chuyện đặt món.” David hít một hơi thật sâu và mỉm cười. “Min, anh muốn em
quay lại.”
Min ngừng việc gẩy những lớp bột hình lá đầy nghệ thuật ra khỏi món salad. “Gì cơ?”
“Anh đã quá hấp tấp,” David nói, và tiếp tục lải nhải khi Min nghĩ, Vụ cá cược. Vụ cá cược chết
tiệt đó. Hắn đang sợ sẽ thua vụ cá cược đó.
Cô ngồi lại và cân nhắc tình huống khi David tiếp tục lảm nhảm. Không biết làm sao David đã
kiếm ra cái ý nghĩ rằng cô sắp ngủ với Cal. Điều đó tới từ đâu cơ chứ? Ý nghĩ rằng có thể Cal đang
khoe khoang với hắn ta khiến cô buồn nôn trong chốc lát, nhưng rồi lý trí đã quay lại. Cal không
phải là một kẻ tán phét. Bên cạnh đó, anh không ngu ngốc, và phải là một kẻ thực sự ngốc mới tiết
lộ cho kẻ địch biết là hắn ta sắp thua. Và dẫu sao đi nữa, Cal cũng sẽ không làm điều đó.
“Em có nghe anh nói không đấy?” David nói.
“Không,” Min nói. “Tại sao anh lại làm việc này?”
“Đó là những gì anh vừa nói với em…”
“Không.” Min nói, “Anh vừa nói với tôi về anh. Anh đã quá hấp tấp, anh đã khinh suất, anh đã
ngu ngốc…”
“Anh không nói ngu ngốc,” David nói, giọng bực mình.
“Tôi ở đâu trong tất cả chỗ đó?” Min nói.
“Trong cuộc sống của anh, anh hy vọng thế,” David nói, và giọng hắn ta nghe thật chân thành
đến nỗi Min bối rối. “Lúc đầu anh đã mời em đi chơi bởi vì anh nghĩ em sẽ là một người vợ tốt, và
anh vẫn nghĩ thế, nhưng điều anh đã bỏ lỡ là...” Hắn dừng lại và cầm lấy tay cô, còn cô để mặc hắn,
chỉ để xem xem điều gì sẽ đến tiếp theo “... em thật ngọt ngào biết bao nhiêu.”
“Không phải đâu,” Min cố rụt tay lại.
“Và...” Hắn nhìn xuống chiếc áo cánh sa mỏng của cô. “... em thật quyến rũ biết bao nhiêu. Em
đã thay đổi.”
Min giật phắt tay lại. “David, đây là triệu chứng hối hận của người mua hàng, hay là đối nghịch
với sự hối hận của người mua hàng. Nếu chúng ta trở lại với nhau, anh sẽ lại đá tôi thôi. Hãy đi hẹn
hò với những cô nàng mảnh mai mà anh thích nhìn ấy.”
David định nói gì đó nhưng dừng lại khi người bồi bàn mang thịt bê gì gì đó của hắn và gà sốt
rượu vang của cô ra. Min cắt một miếng thịt gà và nếm thử. “Thịt xông khói. Và cà chua. Loại đần
độn nào mà để thịt xông khói và cà chua vào gà sốt rượu vang chứ?”
“Min…”
“Anh thậm chí còn có thể nhìn thấy miếng thịt xông khói trong nước sốt. Emilio sẽ phỉ nhổ
vào nó.”
“Em không coi những gì anh nói là nghiêm túc,” David nói.
“Tôi biết,” Min đặt nĩa của cô xuống. “Thành thật với Chúa, họ đã nghĩ gì thế không biết?”
“Điều anh đang cố nói với em,” David nói, “là chúng ta nên hẹn hò lại.”
“Không phải đâu,” Min nói. “Anh đang hốt hoảng bởi vì tôi đang hẹn hò với người khác. Nếm
thử món súp của anh đi.”
“Anh không…”
“Món súp,” Min nói.
David nếm thử món súp và nhăn mặt. “Cái quái quỷ gì thế này?”
“Tôi đã bảo anh rồi.” Min đẩy đĩa của mình ra. “Đừng bao giờ đi chỗ nào mà bếp trưởng cố
phát biểu gì qua món ăn. Anh sẽ kết thúc với việc trả tiền cho cái tôi của ông ta. Cũng giống như
hẹn hò vậy.” Cô cầm ví lên. “Tôi xin lỗi, David, nhưng chúng ta không có tương lai. Chúng ta thậm
chí còn không dùng hết được bữa trưa này, mặc dù tôi rất cảm kích việc anh trả tiền. Cảm ơn anh.”
“Em đi đâu đấy?” David tỏ vẻ bất bình khi cô đứng dậy.
“Đi kiếm một cái hotdog,” Min nói. “Tôi nghĩ hàng bán dạo đó có xúc xích.”
Lúc sáu giờ tối thứ Ba, Emilio gọi điện cho Cal. “Min lại đặt đồ mang về,” anh nói. “Cậu sẽ
mang nó đến cho cô ấy chứ?”
“Ừ,” Cal máy móc trả lời rồi sực nhớ ra họ sẽ không gặp lại nhau nữa. “Không.” Như thế không
có nghĩa là họ không thể là bạn bè. “Ừ.” Thật sự là một sự hợp lý hóa vĩ đại. “Không.”
“Ừ hữ,” Emilio nói. “Vậy có nghĩa là không hả?”
Mặt khác, anh phải ăn. Và anh nên cảm ơn cô vì đã chăm sóc anh hôm thứ Bảy. Và anh muốn
gặp cô. “Không,” Cal nói. “Đó là đồng ý. Tớ sẽ mang nó đến cho cô ấy.”
Cá Cược Với Tình Yêu  Cá Cược Với Tình Yêu  - Jennifer Crusie Cá Cược Với Tình Yêu