When you love someone, the best thing you can offer is your presence. How can you love if you are not there?

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Lloyd Alexander
Thể loại: Tuổi Học Trò
Dịch giả: Lê Minh Đức
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 77 / 11
Cập nhật: 2020-06-12 14:05:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6 - Những Món Thần Dược Của Glew
ghe thấy vậy, Gurgi rống lên một tiếng và bắt đầu lắc mình tới lui, bàn tay ôm chặt quanh đầu. Taran đành phải gắng sức nén mỗi tuyệt vọng của mình và tìm cách an ủi con vật đang hoảng sợ.
“Chúng ta không thể làm gì khác ngoài việc đợi cho đến khi trời sáng.” Taran nói. “Viên quan giám mã không thể ở quá xa được. Các bạn hãy mau chóng đi tìm ông ấy. Hơn hết là không được lần lữa việc tìm kiếm Eilonwy. Còn tôi sẽ đi tìm hoàng tử Rhun.” cậu chua chát nói. “Tôi đã thề sẽ bào vệ cậu ta khỏi nguy hiểm và tôi không thể làm khác được. Nhưng khi đã tìm thấy cậu ta, tôi sẽ quay về với các bạn bằng cách nào đó.”
Nói xong, cậu im lặng cúi đầu. Fflewddur chăm chú nhìn cậu. “Đừng làm tim mình mệt mỏi vì đau buồn nữa.” chàng ca sĩ khẽ nói. “Magg không thể thoát khỏi chúng ta đâu. Tôi không tin là hắn định làm hại Eilonwy mà chỉ đem cô ấy giao nộp cho Achren thôi. Và chúng ta sẽ bắt được hắn trước khi hắn kịp làm vậy. Giờ hãy nghỉ ngơi đi. Gurgi và tôi sẽ thay phiên nhau thức canh chừng.”
Quá mệt mỏi để có thể phản đối, Taran nằm duỗi dài trên mặt đất và kéo áo choàng lên đắp. Mắt cậu vừa nhắm lại thì những nỗi khiếp sợ khi nghĩ về Achren lại kéo đến giày vò cậu. Trong cơn thịnh nộ của mình, để trả thù, mụ nữ hoàng ngạo mạn ấy có thể giết bất kỳ ai trong số nhóm bạn rơi vào tay mụ. Và Eilonwy thì sao? Cậu không dám tưởng tượng ra cảnh cô đang bị Achren giam giữ nữa. Khi rốt cuộc cậu cũng rơi vào một giấc ngủ chập chờn, cậu có cảm giác như mình đang nằm ngủ dưới một cái cối đá vậy.
Mặt trời chỉ vừa mới mọc khi cậu giật mình mở mắt ra. Fflewddur đang lay cậu. Mái tóc vàng của chàng ca sĩ dựng lên tua tủa khắp mọi phía, mặt anh ta tái xanh vì mệt mỏi, nhưng anh nhe răng cười sung sướng.
“Có tin vui!” Anh ta reo lên. “Gurgi và tôi đã tự mình đi sục sạo tìm kiếm một lát. Chúng ta không bị lạc xa đến mức như cậu tưởng đâu. Sự thật là chúng ta đã đi thành vòng tròn. Cậu tự nhìn mà xem.”
Taran đứng bật dậy và đi theo chàng ca sĩ đến một đỉnh đồi thấp. “Anh nói đúng. Cụm tổng quán sủi đang ở kia. Đúng là nó rồi! Và kia – tôi còn nhớ cái cây bị đổ ấy, đó chính là nơi tôi không nhìn thấy Rhun nữa. Đi nào,” cậu nói thêm, “chúng ta sẽ đi cùng nhau tới đó. Sau đó thì các bạn sẽ phải đi tiếp và bắt kịp đội quân.”
Nhóm bạn nhanh chóng lên ngựa và giục đám chiến mã tiến về phía khoảng rừng. Nhưng họ chưa đến nơi thì con ngựa của Taran đột ngột đứng lại rồi bất thình lình rẽ sang trái. Một tiếng hí to vang lên giữa đám cây bên một sườn đồi. Kinh ngạc, Taran thả lỏng cương để mặc cho con ngựa phi nước kiệu về phía âm thanh ấy. Một lát sau, cậu thoáng thấy một hình thù xam xám phía sau tán lá. Khi con ngựa đưa cậu lại gần hơn, cậu nhận ra đó là con ngựa lông vá của Rhun.
“Nhìn này!” cậu cất tiếng gọi Fflewddur. “Rhun không thể ở xa được. Hẳn đêm qua chúng ta đã đi qua chỗ cậu ta.”
Cậu ghìm cương ngựa lại và nhảy xuống khỏi yên. Tìm cậu thót lại. Con ngựa đứng đó mà không có người cưỡi. Khi nhìn thấy ba con ngựa kia, nó ngẩng đầu, lắc bờm và lo lắng khẽ hí lên.
Chỉ sợ xảy ra chuyện xấu nhất, Taran vội lao qua con ngựa trong khi Fflewddur và Gurgi cũng xuống ngựa và đuổi theo cậu. Trước mặt cậu, trong một khoảng rừng trống, là một thứ mà mới thoạt trông thì tưởng là cái tổ ong khổng lồ bằng rơm. Đúng lúc đó, Fflewddur cũng đã đến bên cậu. Taran giơ tay cảnh báo và thận trọng đến căn lều kỳ lạ.
Giờ thì cậu mới thấy đó là cái mái rạ hình nón đã bị thủng nhiều chỗ. Những viên đá thô ráp xếp chồng lên nhau thành bức tường thấp, một góc đã sụp xuống thành đống gạch vụn. Không có cửa sổ và cánh cửa ra vào duy nhất thì xộc xệch gắn vào những bản lề sức mẻ. Cậu bước lại gần hơn. Những lỗ thủng trên lớp mái rạ nhìn cậu chằm chằm như những hốc mắt trống rỗng.
Fflewddur nhìn quanh. “Tôi không thích thú gì ý tưởng đến gõ cửa bất kỳ người nào ở trong căn nhà này xem họ có tình cờ nhìn thấy hoàng tử đảo Mona không.” Anh ta thì thầm. “Không hiểu sao tôi lại nghĩ đây là một chỗ mà ngay cả Rhun cũng sẽ tránh xa. Nhưng tôi đoán không có cách nào khác để biết được cả.”
Đúng lúc đó thì cánh cửa bật mở từ trong ra. Gurgi thét lên một tiếng và hối hả trèo lên một thân cây tìm chỗ trú an toàn. Taran chộp lấy thanh gươm của mình.
“Chào, chào!” hoàng tử Rhun đang đứng cười toe toét ở khung cửa. Trông anh ta hơi ngái ngủ, nhưng ngoài ra thì có vẻ vẫn bình thường và không hề bị thương tích gì. “Tôi hy vọng là các bạn có chút gì để ăn sáng.” cậu ta nói thêm, háo hức xoa hai tay vào nhau. “Tôi đói đến chết được. Các bạn có bao giờ nhận ra không khí trong lành khiến người ta háu đói đến mức nào không? Thật là đáng kinh ngạc!
Vào, vào đi!” Rhun nói tiếp, trong khi Taran nhìn cậu chằm chằm không nói nổi nên lời. “Các bạn sẽ ngạc nhiên khi thấy nó tiện lợi đến mức nào. Thoải mái và ấm cúng lạ thường. Thế các bạn đã qua đêm ở đâu vậy? Tôi hy vọng là các bạn cũng ngủ ngon như tôi. Các bạn không thể tưởng tượng được là…”
Taran không còn kiềm chế được bản thân mình nữa. “Anh đã làm cái quái gì vậy?” Cậu hét lên. “Tại sao anh lại rời khỏi đội quân? Hãy tự coi là mình gặp may đi, vì điều tồi tệ nhất xảy ra với anh chỉ là bị lạc đường thôi!”
Hoàng tử Rhun chớp chớp mắt và tỏ ra rất bối rối. “Rời khỏi đội quân ư?” Cậu ta hỏi. “Sao, tôi có rời khỏi đội quân đâu. Tôi không cố tình làm như vậy, anh hiểu chứ? Mọi chuyện xảy ra khi tôi bị ngã ngựa và phải đuổi theo nó khắp nơi cho đến khi tìm thấy nó ở gần túp lều này. Đến lúc ấy thì trời đã tối rồi, vì vậy tôi ngủ lại. Đó chỉ là lẽ thường thôi mà, phải không? Ý tôi là, tại sao lại phải ngủ ngoài trời khi có một mái nhà che trên đầu?
Còn về chuyện bị lạc,” Rhun tiếp tục, “có vẻ như chính các bạn mới là người bị lạc. Tôi đi đến đâu thì đội quân tìm kiếm theo đến đấy, anh hiểu chứ. Dù sao thì người chỉ huy cũng là…”
“Phải, anh là chỉ huy.” Taran tức tối vặc lại, “Chỉ huy theo cái cách anh đã biết từ lúc mới chào đời, vì anh sinh ra đã là con vua.” Cậu bỗng im bặt. Chỉ thiếu chút nữa là cậu đã buột miệng nói ra lời hứa của mình với vua Rhuddlum và lời thề bảo vệ chàng hoàng tử ngốc nghếch này. Taran nghiến chặt răng. “Hoàng tử Rhun,” cậu lạnh lùng nói, “anh không cần phải nhắc chúng tôi rằng chúng tôi phải tuân theo lệnh anh. Nhưng vì sự an toàn của chính mình, tôi xin anh hãy đi gần bên chúng tôi.”
“Và tôi cũng xin hoàng tử nên tránh xa những căn lều lạ.” Fflewddur xen vào. “Cái lần gần đây nhất khi tôi chui vào một căn lều như thế, tôi suýt nữa đã bị biến thành cóc đấy.” Chàng ca sĩ lắc đầu. “Hãy tránh xa chúng – không phải lũ cóc, ý tôi nói là những túp lều ấy mà.” Anh ta thêm vào. “Ai mà biết được ta có thể gặp phải những thứ kinh khủng gì trong đó – và đến khi phát hiện ra thì đã quá muộn rồi.”
“Biến thành cóc ư?” Rhun kêu lên, hoàn toàn không tỏ ra chút sợ hãi nào. “Nghe có vẻ thú vị đấy. Một ngày nào đó tôi cũng muốn thử xem sao. Nhưng giờ thì không phải lo đến những chuyện ấy. Chẳng có ai ở đây cả. Đã không có ai ở đây từ lâu rồi.”
“Vậy thì hãy nhanh lên.” Taran nói, quyết tâm từ giờ sẽ không để hoàng tử Rhun lọt khỏi tầm mắt nữa. “Chúng ta phải quay lại với những người khác thôi. Chúng ta sẽ phải cưỡi ngựa một chặng dài và khó khăn thì may ra mới bắt kịp được với họ.”
“Xong tức thì!” Rhun nói, cậu ta chẳng mặc gì khác ngoài chiếc áo sơmi. “Để tôi thu xếp đồ đạc của mình lại đã.”
Trong lúc đó thì Gurgi đã trèo từ trên cây xuống. Sự tò mò đã thắng tính cẩn thận của nó và nó nhảy qua khoảng rừng trống rồi thò đầu vào khung cửa, cuối cùng còn đánh bạo đi vào trong cùng với Rhun. Fflewddur và Taran đang nóng lòng cũng đi theo nó.
Taran thấy bên trong lều đúng như chàng hoàng tử nói. Một lớp bụi dày phủ trên những chiếc bàn và ghế dài bằng gỗ. Con nhện đã chăng tấm tơ khổng lồ ở một góc nhà, nhưng ngay cả tấm mạng nhện này cũng đã bị bỏ không. Trong lòng một cái lò sưởi lát đá chỉ còn lại mớ tro tàn của đống lửa đã tắt từ lâu. Gần đó lổn nhổn một đống nồi, giờ cạn khô và trốn trơn, nằm úp sấp. Những chiếc bát và vại cao bằng đất nung bị vỡ thành từng mảnh vương vãi khắp sàn. Qua những cái lỗ trên mái nhà, lá khô của hơn một mùa thu đã rụng xuống, gần như phủ kín chiếc ghế đẩu chân gãy. Túp lều im ắng như tờ; mọi âm thanh của khu rừng không vọng vào trong này được. Taran lo lắng đứng nhìn Rhun lóng ngóng thu dọn đồ đạc của mình.
Gurgi thích thú trước những đồ đạc lặt vặt trong túp lều đã không để mất chút thời gian nào mà xông tới lục lọi ngay lập tức. Đột nhiên nó kinh ngạc kêu lên. “Nhìn này, nhìn này!” Nó gọi, giơ lên một xấp giấy da tơi tả.
Taran quỳ xuống bên cạnh Gurgi và xem xét bó giấy rách tươm. Cậu nhận ra là đám chuột đã khám phá ra cái bọc này trước họ rất lâu. Nhiều tờ giấy đã bị gặm thủng; những tờ khác bị ngấm nước mưa và bẩn cả. Trên những tờ ít ỏi không bị hư hại gì thì đầy những dòng chữ li ti khó đọc. Chỉ ở cuối tập giấy Taran mới tìm thấy mấy tờ còn tốt. Chúng đã được bọc cẩn thận bằng da để làm thành một tập sách nhỏ, nhưng mặt giấy lại trống trơn không có dấu vết gì.
Hoàng tử Rhun vẫn chưa đóng đai thanh gươm của mình cho xong, liền nhòm qua vai Taran. “Này!” Cậu ta reo lên. “Anh có cái gì đấy? Tôi không thể đoán được nó là cái gì nhưng không có vẻ thú vị đấy. Thật là một quyển vở nhỏ rất đẹp, phải không? Tôi sẽ rất vui lòng nếu có nó để viết ra những điều tôi phải nhớ để làm.”
“Hoàng tử Rhun,” Taran nói, trao tập giấy còn nguyên vẹn cho chàng hoàng tử đảo Mona, cậu ta nhét nó vào trong áo, “nếu có bất kỳ thứ gì có thể giúp anh làm được điều đó thì xin cứ tự nhiên lấy nó mà dùng.” Cậu quay lại xem xét tập giấy da. “Sau khi bị bọn chuột và mưa nắng phá hoại,” cậu nói tiếp, “thì khó mà đoán được những dòng chữ nguệch ngoạc này viết gì. Dường như nó chẳng có bắt đầu hay kết thúc gì cả, nhưng theo tôi thấy thì có vẻ đây là các công thức để nấu thần dược.”
“Thần dược ư!” Fflewddur kêu lên. “Belin vĩ đại, cái đó thì ích gì cho chúng ta đâu.”
Tuy thế, Taran vẫn tiếp tục xem xét và sắp xếp lại những trang giấy. “Chờ chút, tôi nghĩ là tôi đã tìm thấy tên của người viết rồi. Hình như là Glew thì phải. Và các liều thần dược này, theo như viết ở đây thì là để…” giọng cậu ngập ngừng và cậu lo ngại quay sang Fflewddur “để khiến cho người ta trở nên to lớn hơn. Thế có nghĩa là gì nhỉ?”
“Thế là thế nào?” chàng ca sĩ nói, “To lớn hơn ư? Cậu có chắc là mình đã đọc đúng không đấy?” Anh ta giành lấy những trang giấy từ tay Taran và tự mình xem chúng thật kỹ. Khi đọc xong, anh ta huýt lên một tiếng sáo.
“Trong những ngày làm ca sĩ lang thang của tôi,” Fflewddur nói, “tôi đã học được nhiều điều, và một trong những điều quan trọng nhất là đừng có xía mũi vào chuyện mà mình không biết. Tôi e là đó chính là điều mà anh chàng tên Glew này đã làm đấy. Đúng là hắn ta đã tìm cách nấu ra một loại thần dược khiến cho mình to lớn và khoẻ mạnh hơn. Nếu là đôi ủng của Glew ở đằng kia,” anh ta thêm vào, chỉ về một góc lều, “thì quả là hắn cần một thứ như thế, vì có lẽ hắn phải là một anh chàng nhỏ con lắm.”
Bị phủ lấp một nửa dưới đống lá là một đôi ủng đã mòn vẹt nằm chỏng chơ. Chúng gần như không đủ rộng cho bàn chân trẻ con, và Taran thấy cái vẻ nhỏ bé và trống rỗng của chúng trông thật thảm hại.
“Hắn ta hẳn là rất chịu khó.” Fflewddur nói tiếp. “Ít ra thì tôi cũng khen hắn như vậy. Hắn miêu tả tất cả những gì mình đã làm và viết lại mọi công thức rất cẩn thận, đúng cách. Còn về các nguyên liệu của hắn thì,” chàng ca sĩ nhăn mặt nói, “tôi không muốn nghĩ tới chúng.”
“Này,” hoàng tử Rhun hăm hở ngắt lời, “có lẽ chúng ta nên tự mình nấu thử chúng xem sao. Sẽ rất thú vị khi biết được chuyện gì sẽ xảy ra.”
“Không, không!” Gurgi hét lên. “Gurgi không muốn phải uống biệt dược hay thần dược gì hết!”
“Tôi cũng thế.” Fflewddur nói. “Và thật ra là cả Glew cũng không muốn nữa. Hắn ta không muốn uống các thứ thuốc do mình chế ra chừng nào hắn chưa biết chắc rằng chúng có tác dụng - điều đó thì tôi không thể trách hắn được. Hắn đã tìm ra được một cách rất thông minh.
Theo như tôi thu thập được từ những gì viết ở đây,” chàng ca sĩ tiếp tục, “thì hắn đã đi bẫy một con mèo rừng - một con nho nhỏ thôi, tôi đoán vậy, vì Glew cũng chỉ là một gã nhỏ con thôi mà. Hắn đem nó về đây, nhốt nó vào một cái lồng và cho nó uống các thứ nước thuốc của mình ngay khi nấu được chúng.”
“Tội nghiệp con vật.” Taran nói.
“Đúng thế.” Chàng ca sĩ đồng tình. “Tôi sẽ không thích thú gì khi ở trong địa vị của nó đâu. Nhưng chắc hẳn là hắn cũng đã yêu mến nó đến độ đặt tên cho nó. Đây, hắn có viết ra đây này: Llyan. Ngoài việc bắt nó uống các món thuốc hổ lốn kinh tởm của mình thì tôi nghĩ là hắn đối xử với nó không tệ. Có khi nó còn làm bầu bạn với hắn nữa, vì hắn chỉ sống có một mình.
Cuối cùng thì hắn cũng thành công.” Fflewddur nói tiếp. “Các bạn có thể thấy được qua ghi chép của hắn rằng Glew đã phấn khích đến mức nào. Llyan bắt đầu lớn lên. Glew viết là hắn đã phải làm một cái chuồng mới cho nó. Rồi lại làm một cái mới nữa. Hẳn là hắn phải hài lòng lắm. Tôi hoàn toàn có thể tưởng tượng ra anh chàng nhỏ bé đó vừa cười khúc khích vừa miệt mài ráng hết sức mình bào chế và nấu thuốc.”
Fflewddur giờ trang cuối cùng. “Và nó kết thúc ở đây.” Anh ta nói. “Bọn chuột đã gặm mất công thức cuối cùng của Glew. Còn về Glew và Llyan thì… họ đã biến mất cùng với công thức ấy.”
Taran im lặng nhìn đôi giày trống không và những chiếc nồi bị lật úp. “Glew thì chắc chắn là đã bỏ đi rồi.” cậu trầm ngâm, “nhưng tôi có cảm giác là ông ta không đi xa đâu.”
“Sao lại thế?” chàng ca sĩ hỏi. “Ồ, tôi hiểu rồi.” anh ta nói. “Phải, có vẻ như hắn đã ra đi một cách… tôi nên nói là hơi đột ngột quá. Theo như tôi thấy thì Glew là một người gọn gàng ngăn nắp. Hắn không thể ra đi mà để lại túp lều trong tình trạng này. Và lại không đi giày nữa. Anh chàng bé nhỏ tôi nghiệp.” anh ta thở dài. “Đây chính là bằng chứng của sự nguy hiểm khi xía vào việc không phải của mình đấy. Sau khi chịu bao nhiêu khổ sở, hẳn là Glew đã bị nuốt chửng mất rồi. Và nếu các vị hỏi tôi thì tôi nghĩ điều khôn ngoan nhất chúng ta có thể làm lúc này là đi khỏi đây ngay lập tức!”
Tanan gật đầu và đứng dậy. Cậu vừa đứng lên thì những tiếng hí hoảng loạn và tiếng vó ngựa phi nước đại bỗng vang vọng khắp không gian. “Đàn ngựa!” Cậu kêu lên và chạy ra cửa.
Nhưng cậu chưa tới nơi thì cánh cửa đã bật ra khỏi bản lề. Taran nắm chặt lấy thanh gươm của mình và loạng choạng lùi lại vào trong lều trong khi một hình thù khổng lồ nhảy xổ vào cậu.
Biên Niên Sử Xứ Prydain Tập 3 - Lâu Đài Llyr Biên Niên Sử Xứ Prydain Tập 3 - Lâu Đài Llyr - Lloyd Alexander Biên Niên Sử Xứ Prydain Tập 3 - Lâu Đài Llyr