Những người vĩ đại không những phải biết chớp lấy cơ hội mà còn phải biết tạo ra cơ hội.

C.C. Colton

 
 
 
 
 
Tác giả: Cressida Cowell
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 17
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5387 / 80
Cập nhật: 2015-06-22 11:57:17 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7: Sún Răng Dậy Rồi
hương 7: SÚN RĂNG DẬY RỒI
Sún Răng thức giấc sau ba tuần. Fishlegs và Hiccup đang ở nhà Hiccup. Những người khác ra ngoài, vì thế Hiccup quyết định nhân cơ hội này kiểm tra giỏ của Sún Răng. Nó lôi giỏ ra khỏi gầm giường. Một cuộn khói mỏng màu xám bốc lên.
Fishleg huýt sáo, “Cu cậu dậy rồi,” Fishlegs nói. “chúng ta tới luôn đê.”
Khói bốc ra khiến Hiccup và Fishlegs ho hắng. Hiccup quạt khói đi. Khi mắt không còn chảy nước nữa, nó mới thấy một con rồng rất nhỏ, rất bình thường đang nhìn nó bằng đôi mắt xanh màu cỏ lớn và vô tội.
“Chào mày, Sún Răng,” Hiccup nói, nó mong mình nói tiếng Rồng tốt.
“Mày làm gì đấy?” Fishlegs tò mò hỏi. Tiếng rồng toàn những tiếng rít và tiếng lốp bốp nghe cực kỳ lạ tai với loài người.
[Chú thích: Tất nhiên, cái này phải đọc là "Howiieeliooiieetiere, Toothless,", nhưng tôi đã dịch nó sang tiếng Anh để giúp đỡ những độc giả không biết tiếng Rồng. Đề nghị đọc cuốn sách của Hiccup, Học Tiếng Rồng để hiểu thêm về loại ngôn ngữ hay ho này
“Chỉ là nói chuyện với nó thôi,” Hiccup lầm bầm, vô cùng xấu hổ.
“Nói chuyện với nó á???” Fishlegs thở hắt ra vì kinh ngạc. “Ý mày là gì, mày đang nói chuyện với nó? Mày không thể nói chuyện với nó, nó là ĐỘNG VẬT mà, vì Thor chứ!”
“Ôi ngậm miệng lại, Fishlegs,” Hiccup thiếu kiên nhẫn nói, “mày đang dọa nó đấy.”
Sún Răng khò khè thở ra những vòng khói. Cu cậu vươn cổ lên để trông lớn hơn. Đó là điều rồng thường làm khi sợ hãi hoặc giận dữ.
Thật ra cu cậu đã có đủ can đảm để giang cánh và đậu lên tay Hiccup. Cu cậu bước lên vai Hiccup và Hiccup quay đầu nhìn theo.
Sún Răng ấn trán nó lên trán Hiccup và nghiêm túc nhìn sâu vào mắt Hiccup. Chúng cứ thế, mũi kề mũi, không động đậy, trong sáu mươi giây. Hiccup chớp mắt nhiều vì cái nhìn của con rồng đầy thôi miên và khiến nó lo lắng như thể bị đánh cắp linh hồn.
Hiccup đang nghĩ, “Wow, thật là tuyệt vời… Mình thực sự liên kết được!” thì Sún Răng cúi xuống cắn tay nó.
Hiccup kêu lên và ném bay Sún Răng. “F-f-flsii,” Sún Răng rít lên, lồng lộn trước mặt Hiccup. “M-m-muốn cá LẮM!”
“Nhưng mà tao không có cá,” Hiccup nói bằng tiếng Rồng, vừa nói vừa xoa tay. May mà Sún Răng không có răng, nhưng rồng có quai hàm chắc khỏe vì thế cắn vẫn rất đau. Sún răng cắn vào tay kia. “C-C-C-Cá!” Sún Răng nhắc lại.
“Mày ổn không?” Fishlegs hỏi. “Tao không tin tao phải hỏi điều này, nhưng nó nói gì đấy?”
“Nó muốn ăn,” Hiccup trả lời, buồn bã xoa cả hai tay. Nó cố làm cho giọng mình uy quyền nhưng dễ nghe; để cứng rắn bắt sinh vật này nghe lời, như bác Gobber đã nói. “Nhưng BỌN TAO KHÔNG CÓ CÁ.”
“Được thôi,” Sún Răng nói. “Ăn m-mèo.”
Cu cậu lao vào con Vĩ Cầm. Con mèo nhảy dựng lên với một tiếng gào sợ hãi.
Hiccup tóm đuôi Sún Răng khi cu cậu bay đi đuổi theo. Con rồng điên cuồng quẫy đạp, hét, “MÚN CÁ! MÚN Đ-Đ-ĐỒ ĂN! MÈO LÀ LƯN THỰC!”
“Chúng tao không CÓ cá,” Hiccup nghiến răng nhắc lại, cảm thấy sự bĩnh tĩnh đã rời bỏ nó, “Và mày không thể ăn mèo – tao thích nó.” Vĩ Cầm phẫn nộ meo meo từ trên nóc nhà.
CHúng đặt Sún Răng vào phòng ngủ của bố Stoick, nơi đó nhiều chuột kinh khủng.
Cu cậu sướng được chạy nhảy bắt chuột, nhưng sau đó chú ta chán và bắt đầu tấn công cái đệm
“DỪNG LẠI!” Hiccup hét lên khi lông bay tứ tán.
Sún Răng đáp trả bằng cách ném phần còn lại của con chuột chết lên giữa gối của ông Stoick.
“Aaaaaaaaaaaa!” Hiccup nói.
“AAAAAAAAAAAAAAA!” Stoick Vĩ Đại nói, khi vừa bước vào phòng.
SÚn Răng lao vào bộ râu của Stoick Vĩ đại, vì nó tượng đó là một con gà.
“Lôi nó ra,” Stoick nói.
“Nó không nghe lời con,” Hiccup đáp.
“Hét CỰC KỲ LỚN vào mặt nó,” Stoick hét lên, CỰC KỲ LỚN.
Hiccup hét lớn nhất có thể. “Làm ơn ngừng ăn râu bố tao đi nhé?”
Đúng như Hiccup nghi ngờ, Sún Răng không hề để tâm tí tẹo teo ông cụ nào.
MÌNH BIẾT mình hét vô dụng mà, Hiccup rầu rĩ nghĩ.
“RƠIXUỐNGNGAYCONTHẰNLẰNBÉTÍTẸOKIA!”
Sún Răng rơi xuống sàn ngay.
“Thấy chưa?” Stoick nói. “Đấy là cách xử lý mấy con rồng đấy.”
Hơi thở Sa Giông và Móng còng, hai con rồng thợ săn của Stoick bước ngà ngật vào phòng. Sún răn dựng đứng người khi chúng đi quanh cu cậu, những con mắt vàng lóe sáng độc ác. Mỗi con phải to bằng con báo, và chúng hứng thú với nhân vật mới tới này như hai con mèo to nhìn thấy một con mèo con be bé dễ thương vậy.
“Chào nhóc,” Hơi thở Sa Giông rít lên khi đánh hơi anh bạn mới.
“Chunta ta sẽ đợi,” Móng Còng đe dọa kêu rừ rừ, “tới khi chúng ta còn một mình với nhau và rồi bọn ta sẽ chào đón chú mày nhiệt tình.” Hắn ta tát vào mông Sún Răng. Móng vuốt như những cái dao nhà bếp cắm vào mông cu cậu. Con rồng nhỏ kêu lên và nhảy chui vào áo Hiccup, chỉ lòi mỗi đuôi ra.
“MÓNG CÒNG!” Stoick hét.
“Trượt móng thôi mà,” Móng Còng than vãn.
“RANGAYKHÔNGTAOCHOCHÚNGMÀYTHÀNHTÚIXÁCHHẾT!” Stoick hét lên và Hơi thở Sa Giông, và Móng Còng lủi ra, không quên lầm bầm chửi thề
“Như bố đã nói,” Stoick Vĩ Đại nói, “ĐÓ là cách xử lý mấy con rồng.”
Stoick nhìn Sún Răng với vẻ lo lắng không rõ rệt
“Con trai,” Stoick nói, mong rằng có gì nhầm lẫn, “con rồng của con đấy à?”
“Vâng bố ạ,” Hiccup thừa nhận.
“Nó rất…ừm…nó rất NHỎ… đúng không?” ông Stoick từ từ nói.
Stoick không phải là người hay tọc mạch nhưng kể cả ông cũng nhận ra con rồng này quả sức nhỏ.
“…và nó không có cái răng nào cả.”
Sau đó là một khoảng lặng đáng ngại.
Fishlegs giải cứu cho Hiccup.
“Đó là vì nó là một giống rồng khác,” Fishlegs nói. “Giống độc nhất và… ờ… giỏi oánh nhau nhất. Nó là con Toothless Daydream, họ hàng xa của Monstrous Nightmare, nhưng tàn nhẫn hơn nhiều và cực kỳ hiếm đến nỗi người ta không biết giống này có tồn tại.”
“THật sao?” Stoick nghi ngờ quan sát Toothless Daydream. “Bác thì thấy nó giống con Common hay con Garden gì đó.”
“À, nhưng dù cháu tôn trọng bác, nhưng cháu phải nói,” Fishlegs nói, “bác SAI rồi ạ. Thật ra, đối với con mắt nghiệp dư, nó trông y sì một con Common hay Garden. Nhưng nếu bác nhìn gần hơn về con Daydream này” – Fishlegs chỉ cái mụn cóc trên mũi Sún Răng – “sẽ thấy nó khác những con rồng thông thường.”
“Vì Thor chứ, cháu nói đúng!
“Và đây cũng không phải một con Toothless Daydream thông thường.” Fishlegs bốc lên tận trời. “Đây là một con rồng đặc biệt mang HUYẾT THỐNG HOÀNG GIA.”
“Không phải chứ!” Stoick nói, cực kỳ ấn tượng. Stoick cực kỳ coi trọng địa vị xã hội.
“Đúng ạ,” Fishlegs nghiêm túc nói. “Con trai bác đã đi và mang về con trai của Vua Móng kiếm, vua thằn lằn của Vách Núi Rồng Hoang. Những con Daydream Hoàng tộc lúc đầu rất nhỏ nhưng rồi chúng sẽ lớn lên trở thành những sinh vật có kích cỡ ẤN TƯỢNG – thậm chí là KHỔNG LỒ.”
“Giống như con vậy, Hiccup,” Stoick nói, cười lớn và xoa đầu thằng con trai.
Dạ dày Stoick sôi sùng sục như có vụ nổ sâu trong lòng đất. “Giờ là lúc chúng ta ăn bữa phụ nho nhỏ thôi. Các con dọn đống hổ lốn này chứ?”
Stoick bỏ đi, mừng vì niềm tin nơi thằng con trai đã được khôi phục.
“Cám ơn mày nha, Fishlegs,” Hiccup nói. “mày giỏi lắm.”
“Không có gì,” Fishlegs nói. “Tao nợ mày vì đã gài mày đánh nhau với Snotlout mà.”
“Bố sẽ nhận ra thôi,” Hiccup rầu rĩ nói.
“Không cần thiết đâu,” Fishlegs nói. “Nhìn cách mày nói chuyện với Toothless Daydream ở đây đi. Điều này thật PHI THƯỜNG. KHÔNG THỂ TIN ĐƯỢC. Tao chưa từng được chứng kiến điều gì tương tự. Mày sẽ dễ dàng huấn luyện nó thôi.”
“Được rồi, tao nói chuyện với nó,” Hiccup nói, “Nhưng nó không để lời nói của tao vào tai.”
Tối đó khi sắp đi ngủ, Hiccup không muốn để Sún Răng cạnh bếp lửa cùng Hơi thở Sa Giông và Móng Còng.
“Con mang nó đi ngủ cùng được không bố?” nó hỏi bố Stoick.
“Rồng là động vật lao động,” Stoick Vĩ Đại đáp. “Ôm ấp nhiều sẽ làm nó mất đi sự độc ác.”
“Nhưng Hơi thở Sa Giông sẽ giết nó nếu con để nó lại.”
Hơi THở Sa Giông gầm biết ơn. “Đúng đó, tôi sẵn lòng.” Hắn ta rít lên.
“Vớ vẩn,” Stoick gầm lên, không nhận thức tới thái độ của Hơi thở Sa Giông, vì ông nào biết tiếng Rồng. Ông đấm nhẹ vào sừng Hơi thở Sa Giông. “Hơi thở Sa Giông giỡn chơi thôi mà. Chơi đùa tốt cho rồng. Để nó tự học cách bảo vệ mình đi.” Móng Còng xòe móng như những lưỡi dao và gõ xuống nền nhà.
Hiccup tạm biệt Sún Răng bên bếp lửa, nhưng sau đó lại lén lút cho con vật vào áo, mang về phòng ngủ.
“Mày phải thật trật tự nhé,” nó nói với Sún Răng khi trèo lên trường, và con rồng gật đầu lia lịa. Thật ra, cu cậu ngáy ầm ầm và xòe những móng vuốt sắc như lưỡi dao cắm vào người Hiccup, nhưng Hiccup không quan tâm. Hiccup đã sống suốt mùa đông ở Berk trong tình trạnh “rất lạnh”, nếu xếp theo cấp độ từ “khá cóng” tới “hoàn toàn đóng băng.” Tối tới, nếu đắp nhiều chăn sẽ bị cho là đồ đàn bà, nên Hiccup thường nằm co ro vài ba tiếng tới khi rùng mình lơ mơ ngủ.
Nhưng giờ, khi dưới chân chạm vào lưng Sún Răng, nó cảm thấy nhiệt độ từ con ròng nhỏ, từ từ lan lên chân nó và làm ấm cái dạ dày và trái tim lạnh giá của nó, sau đó từ từ lên đầu nó vốn chưa bao giờ thực sự ấm áp trong sáu tháng nay. Giờ phải sáu con rồng ngáy mới làm Hiccup tỉnh giấc, vì tối nay nó ngủ quá say.
Bí Kíp Luyện Rồng Bí Kíp Luyện Rồng - Cressida Cowell Bí Kíp Luyện Rồng