Nguyên tác: Safe Harbour
Số lần đọc/download: 0 / 12
Cập nhật: 2024-09-01 17:41:23 +0700
Chương 6
T
uần lễ để Pip phục hồi sức khỏe quả là đã làm cô bé thất vọng ghê gớm. Cô bé ngồi trên ghế dài ở phòng khách, xem ti vi hay đọc sách còn Ophélie thì đánh bài. Hầu hết thời gian Ophélie cố làm cho con gái vui. Pip vẫn nhìn những bức tranh mà mình vẽ, nhưng nó không thể ra bãi biển hay gặp Matt. Vì cô bé không thể để cát lọt vào vết thương. Từ khi chân nó bị thương, thời tiết ở bãi biển cũng thật kinh khủng. Điều này làm cho nó cảm thấy tệ hơn.
Pip đã ở nhà ba ngày. Ophélie quyết định đi bộ ra bãi biển. Cô đi thẳng về phía bãi tắm công cộng mà không hề suy nghĩ gì. Cô vẫn tiếp tục đi và vô cùng ngạc nhiên khi thấy Matt ngồi đó cùng với giá vẽ. Anh không thể vẽ và không biết mình đang làm gì. Cô do dự như khi lần đầu tiên Pip nhìn Matt vẽ ở đằng xa. Matt quay đầu lại và nhìn thấy Ophélie. Cô đứng đó với vẻ bối rối, trông hệt như con gái mình.
Anh mỉm cười, còn cô bước đến gần.
“Chào anh! Anh khỏe chứ? Tôi thật sự không muốn quấy rầy anh”. Cô nói và cười một cách bối rối.
“Không sao đâu. Rất vui khi gặp lại cô”. Lúc ấy anh đang mặc áo thun và quần jeans. Anh có một thân hình cân đối, đôi tay mạnh mẽ và một bờ vai rộng. Anh hỏi: “Pip thế nào rồi?”.
“Thật đáng tiếc cho nó. Phải quanh quẩn ở nhà và không đi được đâu đó sẽ làm nó phát điên mất. Con bé rất muốn ra bãi biển gặp anh”.
Anh thận trọng nói: “Nếu cô đồng ý tôi sẽ đến thăm cô bé”. Anh không muốn làm ảnh hưởng đến cô bé hay mẹ nó.
“Tôi nghĩ con bé sẽ rất thích”.
“Có lẽ tôi sẽ giao cho nó vài công việc để nó không chán”. Ophélie nhận ra anh đang vẽ cảnh biển vào những ngày thời tiết khắc nghiệt trên chiếc thuyền nhỏ. Bức tranh quả là có sức mạnh. Nó làm người xem cảm nhận được một cảm giác cô độc, bị cách ly và sự dữ dội của biển.
“Tôi rất thích bức tranh của anh”. Bức tranh quả là đẹp và đáng yêu.
“Cám ơn cô!”.
“Anh luôn vẽ bằng màu nước à?”.
“Không! Tôi thích vẽ tranh sơn dầu hơn. Tôi cũng thích vẽ chân dung nữa”. Bỗng dưng anh chợt nhớ đến cái ngày anh hứa sẽ vẽ chân dung của Pip để tặng mẹ nó nhân ngày sinh nhật. Anh muốn bắt đầu vẽ trước khi cô rời Safe Harbour, nhưng vì cô bé gặp tai nạn nên anh không có thời gian để thực hiện, dù anh nhớ rất rõ hình ảnh cô bé trong tâm trí mình.
Ophélie hỏi: “Anh ở đây à?”.
“Ừ! Tôi đã ở đây gần mười năm rồi”.
“Có lẽ anh rất cô đơn khi đông về”. Cô nói, không chắc mình có nên ngồi trên cát hay chỉ cần đứng gần anh. Cô có cảm giác như thể mình đang đợi một lời mời, như thể khu vực này là của riêng anh vậy.
“Ở đây thật yên tĩnh. Tôi thích sự yên tĩnh. Nó rất hợp với tôi”. Hầu hết những người đến sống ở khu Ophélie ở đều là khách du lịch mùa hè, có rất ít người sống luôn ở đây. Bãi biển và thị trấn thật hiu quạnh và buồn bã khi vào đông. Với Ophélie, anh dường như là một người cô độc. Trông anh không hạnh phúc chút nào. Anh dường như là một người khá điềm tĩnh và thoải mái hệt như những gì người Pháp nói.
“Anh có thường xuyên vào thành phố không?”. Cô bắt đầu tò mò về anh và hỏi. Giờ đây cô mới hiểu vì sao Pip thích anh. Anh không phải là một người nhiều chuyện. Chính điều này làm cho người trò chuyện cùng anh cảm thấy thoải mái.
“Dường như không bao giờ. Tôi không có lý do gì để lên thành phố cả. Cách đây mười năm tôi đã bán công ty của mình rồi dọn đến đây ở. Tôi nghĩ mình cần nghỉ một thời gian trước khi tiếp tục công việc. Vì vậy, tôi mới ở đây”. Việc bán công ty quảng cáo hàng đầu trên thị trường đó đã giúp anh có thể sống ở đây, thậm chí dù là phải chia đôi tài sản với Sally. Chính gia tài nhỏ nhoi mà anh thừa kế được của cha mẹ đã giúp anh có thể ở đây.
Tất cả những gì anh muốn là được nghỉ ngơi trước khi bắt đầu thực hiện việc gì đó. Khi Sally đến New Zealand, anh đã cố liên lạc với bọn trẻ. Nhưng bốn năm trở lại đây anh đã không làm việc đó nữa. Anh cũng chán việc khởi đầu lại việc kinh doanh mới. Tất cả những gì anh muốn ngay bây giờ là vẽ. Anh đã được vài người đề nghị hợp tác nhưng không có hứng thú. Anh không muốn khoe với mọi người các tác phẩm của mình, mà chỉ muốn giữ chúng thôi.
Ophélie nói: “Tôi cũng yêu nơi này”. Cô bắt đầu ngồi xuống, cách xa chỗ anh ngồi khoảng mấy mét. Khoảng cách này cũng đủ để cô trò chuyện và thấy anh đang làm gì. Họ quan tâm đến nhau như Pip cũng từng làm như vậy. Ophélie ngồi im lặng nhìn anh cho đến khi anh nói.
“Nơi này cũng tốt cho trẻ con nữa”. Anh vừa nói, vừa nhìn tác phẩm của mình rồi sau đó đưa nó ra xa và ngắm tiếp. “Nơi này khá bình yên và trẻ con có thể chạy quanh bãi biển. Hơn thế nữa, cuộc sống ở nơi này giản dị và yên tĩnh hơn thành phố nhiều”.
“Tôi cũng thấy thế. Tôi có thể lui tới đây một cách dễ dàng. Chúng ta cũng không cần đi đâu xa, chỉ đi quanh quẩn ở đây thôi”.
Anh nhìn Ophélie rồi mỉm cười. “Tôi cũng thế”. Sau đó anh quyết định tìm hiểu thêm về cô. Rõ ràng cô là một phụ nữ thông minh, nhưng lúc nào cũng im lặng và tỏ ra mệt mỏi. Anh bắt đầu hỏi: “Cô có đi làm không?”. Trong lúc ăn trưa, cô đã không nói cho anh nghe vấn đề này và Pip cũng thế.
“Không. Trước đây thì có. Đó là lúc chúng tôi ở Cambridge. Nhưng từ khi những đứa trẻ chào đời và dọn đến đây, tôi đã không đi làm nữa. Anh thấy đấy, dù làm gì đi nữa tôi cũng không có đủ tiền để trả cho một cô trông trẻ. Tôi từng làm việc trong phòng thí nghiệm sinh hóa học ở Đại học Harvard. Tôi rất yêu công việc đó”.
Chính Ted là người tìm công việc ấy cho cô và nó khá thích hợp với cô. Cuối cùng Ted chính là giấc mơ của cô, là người mà cô cần. Ted và bọn trẻ là toàn bộ cuộc đời cô.
“Nghe có vẻ thú vị đây! Cô có nghĩ mình sẽ quay lại không? Ý tôi là trường y ấy?”.
Ophélie bật cười trước câu hỏi của Matt. “Tôi đã già rồi. Nếu bắt đầu học ngay từ bây giờ cho đến khi tốt nghiệp tôi đã ở tuổi 50 rồi. Học để làm một bác sĩ già à?”. Với tuổi 42, từ lâu mơ ước học trường y của Ophélie đã biến mất.
“Vài người khác cũng thế. Nghe có vẻ vui thật”.
“Tôi nghĩ mình sẽ học y. Nhưng tôi cũng vô cùng hạnh phúc khi đứng phía sau và hỗ trợ cho chồng mình”. Cô vẫn là một người Pháp và luôn cảm thấy hạnh phúc khi là điểm tựa cho chồng. Cô xem bản thân mình như là một hệ thống hỗ trợ và một đội cổ vũ để chồng mình có thể vượt qua khoảng thời gian khó khăn. Đó là những gì còn sót lại trong cuộc hôn nhân của họ. Ted cần cô như là một cầu nối với thế giới hiện thực. Cô là điều gì đó giúp anh giữ vững ý chí khi mọi việc trở nên khó khăn nhất. Giờ đây không còn ai làm thế cho cô nữa, ngoại trừ Pip. “Tôi từng nghĩ mình sẽ kiếm việc làm. Nói thẳng ra đó là những gì mọi người đã bảo tôi. Họ nghĩ tôi cần làm việc gì đó khiến cho bản thân bận rộn. Pip suốt ngày ở trường, còn tôi không có nhiều việc để làm”.
Với sự ra đi của Ted và Chad, công việc của cô dường như đã chấm dứt. Chad với những thử thách và rắc rối của mình đã khiến cô có nhiều việc để làm. Ted cũng cần khá nhiều sự quan tâm của cô. Nhưng Pip thì không. Cô bé luôn bận rộn cả ngày. Nó luôn bận rộn với bạn bè ở trường và vào những ngày cuối tuần. Ophélie có cảm giác như thể không những mình mất đi một nửa gia đình mà còn mất luôn cả công việc nữa. “Tôi không biết mình phải làm gì. Tôi vẫn chưa được đào tạo chính quy”.
“Thế cô thích làm gì?”. Matt hỏi với vẻ quan tâm. Hầu hết anh luôn nói chuyện trong khi vẽ và Ophélie thích điều đó. Họ có thể trò chuyện với nhau mà không làm cho cô cảm thấy mình bị xoi mói hay bị điều tra. Khi trò chuyện với Matt, cô cảm thấy dường như vết thương của mình đang được điều trị và Pip cũng thế.
“Anh biết không, thật là xấu hổ, nhưng tôi cũng không biết chắc nữa. Tôi chưa làm được việc gì cho bản thân mình. Đó là những gì tôi muốn từ lâu lắm rồi. Tôi luôn bận rộn với chồng và con. Còn Pip dường như không cần đến tôi nhiều như Ted và Chad”.
Matt nói một cách bình tĩnh: “Cô đừng nói thế chứ”. Anh thật sự muốn nói với cô rằng, rõ ràng đứa trẻ đó đang rất cô độc. Nhưng anh đã không nói. “Thế còn công việc tình nguyện thì sao?”. Rõ ràng là từ ngôi nhà mà họ đang thuê và việc chồng cô có được chiếc máy bay riêng đã cho anh thấy Ophélie không cần tiền.
Ophélie nói với vẻ trầm ngâm: “Tôi từng nghĩ thế”. “Tôi thường dạy vẽ ở một lớp vẽ trong bệnh viện tâm thần. Nó thật tuyệt. Đó là công việc tuyệt vời nhất mà tôi đã làm. Chúng dạy cho tôi biết nhiều điều hơn là tôi dạy chúng, như về cuộc sống, lòng can đảm và sự kiên nhẫn. Họ là những con người tuyệt vời. Nhưng khi đến đây, tôi đã không làm việc đó nữa”, Matt nói.
Quả thực khó khăn. Anh đã không làm công việc ấy nữa khi phiền muộn và khi không còn các con của mình nữa. Khi đến đây, anh đã cảm thấy đỡ hơn. Vì ít ra, khi ở đây một mình, anh cũng thấy hạnh phúc hơn. Và kể từ đó, anh cũng hiếm khi vào thành phố.
“Những bệnh nhân tâm thần đôi khi là những con người kỳ lạ”. Cô nhẹ nhàng nói. Chính cách nói này làm anh quay lại nhìn cô. Anh có thể nhận ra rằng, cô biết nhiều hơn những gì cô nói. Đôi mắt họ bắt gặp nhau, sau đó anh lại quay nhanh đi và tiếp tục vẽ. Bỗng dưng anh sợ khi hỏi vì sao cô lại nói thế. Tuy nhiên cô dường như nhận ra câu hỏi trong đầu anh.
“Con trai tôi mắc chứng rối loạn thần kinh... căn bệnh đó đã khiến nó vô cùng vất vả. Tuy nhiên nó là một người can đảm. Trong một năm, nó đã cố tự tử hai lần trước khi ra đi mãi mãi”. Phải có niềm tin lớn vào Matt, Ophélie mới dám nói ra sự thật này. Cô đã chia sẻ những chuyện buồn của mình với anh. Cô giống như đã biết anh là người như thế nào.
Matt bàng hoàng: “Thế Pip có biết chuyện đó không?”. “Có. Đó là khoảng thời gian kinh khủng với con bé.
Tôi là người phát hiện ra Chad tự tử lần đầu, còn Pip phát hiện Chad tự tử lần thứ hai. Thật là một thảm kịch”. “Thật đáng thương... Cả hai đứa trẻ đều đáng thương... Thế thằng bé đã làm gì?”. Tim anh như ngừng đập khi nhìn và lắng nghe cô nói.
“Lần đầu tiên, nó rạch cổ tay. Nhưng nhờ ơn Chúa, tôi đã phát hiện và nhanh chóng đưa nó vào bệnh viện để khâu lại vết thương. Lần thứ hai, nó đã cố treo cổ tự tử. May mắn thay, Pip vào phòng nó để hỏi gì đó và phát hiện ra Chad đang treo cổ. Con bé đã chạy nhanh đến tìm tôi và chúng tôi đã bế Chad xuống. Tim nó đã ngừng đập. Tôi đã mang nó đến bệnh viện và bác sĩ cứu được nó. Họ đã phục hồi nhịp tim của thằng bé. Thằng bé suýt nữa mất mạng. Thật là kinh khủng”. Cô dường như ngừng thở khi kể cho Matt nghe câu chuyện. Nhớ lại quá khứ dường như làm cô kiệt sức. Giờ đây đôi khi cô vẫn nằm mơ thấy cơn ác mộng đó. “Tuy nhiên, ngày mà nó mất, nó có hành vi tốt hơn. Đó là lý do vì sao tôi muốn nó đi cùng với cha nó đến Los Angeles. Ted có một cuộc họp và tôi nghĩ Chad sẽ rất vui khi được đi cùng với cha. Họ không được ở cùng nhau vì Ted khá bận rộn”. Đó chính là tất cả vấn đề của Chad dù cô không nói ra. Thậm chí sau khi thằng bé cố tự tử Ted vẫn khăng khăng cho rằng đó là lỗi của cô, vì cô không quan tâm nhiều đến con trai. Không có việc gì tồi tệ hơn thế.
Nhưng Matt biết rõ về đàn ông và trẻ con. “Ted cư xử với thằng bé như thế nào? Có phải anh ấy khó lòng chấp nhận căn bệnh của thằng bé?”.
Ophélie do dự, rồi gật đầu. “Đúng thế. Ted luôn nghĩ thằng bé đã trưởng thành. Anh ấy phủ nhận việc thằng bé bị bệnh mặc cho bác sĩ đã nói rất rõ. Mọi việc dường như trở nên tốt hơn và anh ấy nghĩ sóng gió đã qua đi. Tôi cũng nghĩ thế. Ted không bao giờ nghĩ thằng bé bị bệnh. Anh ấy cho rằng đó là những vấn đề trong quá trình thằng bé phát triển. Anh ấy còn nói có lẽ thằng bé cần một cô bạn gái. Tôi nghĩ đây cũng là điều đương nhiên thôi. Cha mẹ thường khó thừa nhận với mọi người rằng họ có một đứa con bệnh tật. Chúng tôi đã nỗ lực rất nhiều trong việc điều trị bệnh cho thằng bé, nhưng dường như vấn đề vẫn không được giải quyết”. Cô có thể có sự hiểu biết rất sâu sắc. Cô đã nhận được bài học lớn và trả giá khá đắt.
Cô tin rằng, dù Chad thông minh và quyến rũ như thế nào đi nữa thằng bé vẫn gặp vài vấn đề nhỏ. Chad thông minh hệt như cha nó, nhưng nó lại không được khỏe mạnh. Ophélie cũng từng phủ nhận và không tin thằng bé bị bệnh. Nhưng cuối cùng sau khi nghe bác sĩ chẩn đoán, cô mới tin, còn Ted thì không. Anh nói bác sĩ tâm thần là những kẻ bất tài và những kết luận mà họ đưa ra là vô căn cứ. Dù sao, thằng bé cũng có những biểu hiện của bệnh tâm thần. Nó luôn muốn tự tử, mất ngủ vào ban đêm và luôn buồn bã. Với thằng bé, những liệu pháp điều trị dường như không thể giải quyết được vấn đề. Lúc Chad mất, Ophélie đã chấp nhận là thằng bé bị bệnh tâm thần. Chỉ có Ted là không. Cho đến lúc ra đi, anh vẫn khăng khăng cho rằng con trai mình vẫn bình thường. Một thiên tài như anh ấy không thể chấp nhận việc mình có một đứa con bị bệnh tâm thần được.
Nhưng điều làm cô thấy hối hận nhất trong đời là việc cho thằng bé đi cùng với cha nó đến Los Angeles. Lúc đó cô muốn nghỉ ngơi và dành thời gian cùng với Pip mà không phải lo lắng về những thay đổi thất thường của Chad. Thằng bé cần nhiều sự quan tâm hơn. Cô chỉ biết cho thằng bé đi cùng cha hai ngày để cải thiện mối quan hệ giữa hai cha con. Nhưng dù gì đi nữa, cô cũng hối hận vì việc làm này. Cô từng nói với nhóm của mình rằng, cô không thể tha thứ cho bản thân mình. Tuy nhiên cô lại không nói với Matt việc này. Cô sẽ sống cùng với sự hối hận đó. Đó là cái giá mà cô phải trả.
“Cô từng gặp phải thảm kịch. Cô từng vất vả cứu sống con trai mình hai lần và sau đó lại mất nó trong một vụ tai nạn như thế”.
“Đúng là số phận. Chúng ta thấy người thân mình ra đi mà không có cách nào giữ lại. Nhưng dù gì đi nữa, tôi cũng cảm ơn Chúa đã ban Pip cho tôi. Dù gì thì tôi vẫn còn con bé”. Ted không muốn Chad đi cùng vì nó làm anh phát cáu và căng thẳng. Cuối cùng, trước sự nài nỉ của Ophélie, cả hai đều đồng ý cùng đi trên một chuyến bay. Nhưng Ted không bao giờ mang Pip đi cùng. Cô bé còn quá nhỏ và nếu dẫn Pip đi, anh phải mất nhiều thời gian để quan tâm và chăm sóc cho nó. Vả lại anh quá bận rộn với công việc của mình. Những ngày gia đình còn nghèo khó thì không sao, nhưng khi gia đình đã khá giả anh luôn bận rộn. Tuy nhiên, mọi người không thể ngờ tai nạn đã xảy ra. Họ đã đi cùng chuyến bay và cùng chết. Đã rất nhiều lần Ophélie ao ước chuyện này không xảy ra.
Matt hỏi Ophélie một cách nhã nhặn: “Thế cô có muốn làm tình nguyện viên chăm sóc những đứa trẻ bị bệnh tâm thần không?”. Anh muốn cô có việc gì đó để làm và để quên đi cái chết của chồng và con trai. Anh có thể nhìn thấy ánh mắt cô biểu hiện nỗi đau tột cùng.
“Tôi không biết nữa”, Ophélie nói và nhìn ra biển với vẻ đang suy nghĩ. Cô duỗi thẳng chân trên cát. “Tôi đã chăm sóc Chad nhiều năm và đó là khoảng thời gian vô cùng khắc nghiệt. Tôi biết, tâm trạng của mình sẽ tốt hơn khi bận rộn làm công việc gì đó và tôi cũng không muốn suốt đời cứ nhớ đến quá khứ đau thương. Giờ đây với tôi mọi thứ đã kết thúc. Tốt hơn hết là tôi nên làm công việc gì khác. Tôi biết là suy nghĩ của mình quá ích kỷ, nhưng đó là ý nghĩ thẳng thắn của tôi. Vì nếu làm công việc đó, tôi sẽ nhớ Chad nhiều hơn”. Cô dường như là một phụ nữ sáng suốt, thận trọng và nhạy cảm.
Những ai rơi vào hoàn cảnh của cô sẽ nghĩ gì? Matt không nghĩ gì, nhưng anh cảm thấy vô cùng tôn trọng cô và cả Pip nữa. Cô bé còn nhỏ mà đã trải qua và chịu đựng quá nhiều đau thương như thế.
“Cô nói đúng. Có lẽ cô cần thời gian nghỉ ngơi hay làm việc gì đó vui vẻ hơn. Thế còn công việc với những đứa trẻ thì như thế nào? Đại loại như những đứa trẻ vô gia cư chẳng hạn. Đó là những công việc rất tốt mà cô có thể làm”.
“Nghe tuyệt thật! Tôi cũng vô cùng ngạc nhiên khi thấy có nhiều người sống lang thang trên vỉa hè. Ở Pháp cũng thế. Đây cũng là vấn đề của cả thế giới”. Họ đã nói về những người vô gia cư trong khoảng mười phút, sau đó chuyển sang vấn đề chính trị và kinh tế. Những vấn đề họ đưa ra dường như không có giải pháp để giải quyết, nhưng họ lại thích thú trò chuyện. Rõ ràng là cuộc trò chuyện của người lớn khác với những chuyện mà anh nói với Pip. Anh đều thích cả hai mẹ con. Anh cảm thấy mình thật may mắn khi được gặp và trò chuyện với họ.
Cuối cùng, Ophélie đứng lên nói mình phải về. Matt cũng nói với cô là cho anh gửi lời chào đến Pip. Điều này làm cô suy nghĩ.
Sau đó cô mỉm cười: “Tại sao anh không đến và nói với con bé nhỉ?”. Cô có vẻ vui hẳn lên khi trò chuyện cùng anh, không còn cảm thấy hối tiếc khi kể cho Matt nghe chuyện của Chad. Cô, cũng như Pip, đã vô cùng mến Matt. Điều quan trọng là dường như Ophélie muốn cho Matt biết con gái cô can đảm như thế nào và cô đã chịu đựng những đau thương mất mát như thế nào. Chiếc “túi xách” đó quá nặng đối với một đứa trẻ và với cô cũng thế.
Anh cũng biết được điều này. Dù là ai đi nữa, con người luôn mang theo một chiếc túi xách chứa đựng những sợ hãi và đau thương trong đó. Đôi khi nó làm con người bị tổn thương. Ophélie nghĩ điều đó sẽ làm Pip mạnh mẽ hơn, ngoài ra, cô cũng không biết mình phải làm gì cho cô bé. Nỗi sợ hãi sẽ giúp cho nó biết được mình là ai. Đôi khi nếu vượt qua được nó, chúng ta sẽ thấy phấn khởi hơn, nếu không sẽ ngã quỵ. Bí mật cuộc đời dường như luôn đi kèm với sự tổn thương. Nó sẽ để lại trong mỗi người một vết sẹo lớn. Thực tế, tim ai cũng có vết thương cả. Cuộc đời là thế đấy. Yêu một ai đó, dù là người yêu hay bạn bè, họ cũng không có được sự lựa chọn. Đó là sự thực.
Matt trả lời: “Tôi sẽ gọi điện cho Pip”. Anh cảm thấy mình thật tệ khi vẫn chưa gọi điện thoại cho cô bé. Tuy nhiên anh không muốn làm tổn thương Ophélie.
“Sao anh lại không đến thăm nó vào tối nay nhỉ? Có lẽ thức ăn không ngon nhưng tôi biết nó sẽ rất vui khi gặp anh đấy và tôi cũng thế”. Đây quả là một lời mời dễ thương nhất mà Matt nhận được từ nhiều năm qua. Anh mỉm cười.
“Tôi rất vui! Tôi đến sẽ không gây phiền phức cho hai mẹ con chứ?”.
“Ngược lại là khác. Chúng tôi rất vui khi anh đến. Tôi muốn dành cho Pip một sự ngạc nhiên. Anh có thể đến thăm nó. Bảy giờ được không?”. Lời mời của cô quả là khéo léo. Cô thích trò chuyện với Matt, Pip cũng thế.
“Tuyệt thật! Tôi có thể mang theo thứ gì đó? Bút chì? Rượu? Hay một cục tẩy?”. Ophélie bật cười, nhưng dường như là Matt có ý tưởng gì đó.
“Anh chỉ cần đến là được rồi. Pip sẽ xúc động lắm”. Matt không nói “Tôi cũng thế”, tuy nhiên anh thích thế vì anh thích trẻ con. Họ là những con người dễ thương, rất dễ thương là đằng khác.
Họ là những người đã can đảm vượt qua những nỗi đau, thảm kịch và sự buồn bã. Anh càng tôn trọng họ nhiều hơn, đặc biệt là sau ngày hôm đó. Những gì Ophélie nói với anh về con trai mình hệt như một thử thách tột cùng.
Anh mỉm cười: “Vậy hẹn gặp lại cô sau nhé!”. Cô vẫy tay chào Matt rồi quay về nhà, trong khi anh vẫn nhìn cô. Việc gặp Ophélie làm anh nhớ đến Pip nhiều hơn.