Nguyên tác: Kidnapped
Số lần đọc/download: 410 / 22
Cập nhật: 2019-12-06 08:59:50 +0700
Chương 6 - Tôi Thấy Gì Ở Trong Vịnh
N
gay khi tới nhà trọ, Ransome dẫn chúng tôi lên cầu thang, vào một phòng nhỏ có một cái giường và được sưởi ấm bằng một lò than nóng như trong buồng tắm hơi.
Bên một chiếc bàn sát lò sưởi là một người đàn ông to lớn, tóc đen, ăn vận lịch sự. Ông ta có một đống giấy tờ trước mặt và đang viết gì đó. Mặc dù trong phòng nóng kinh khủng, ông ta vẫn mặc một chiếc áo vét thủy thủ dày, cài cúc đến tận cổ, mũ lồng che kín tai.
Tôi chưa thấy một người nào, kể cả chánh án giữa phiên tòa lại gây một ấn tượng học giả hơn, lạnh lùng và tự chu hơn người thuyền trưởng này.
Khi chúng tôi bước vào, ông ta lập tức đứng dậy đi tới chỗ chúng tôi và chìa cho Ebenezer bàn tay to lớn của ông ta.
— Tôi rất sung sướng và tự hào được đón ngài, thưa ông Balfour – Ông ta nói bằng một giọng trầm rất êm. – Tôi cũng rất phấn khởi và ngài đến đúng lúc gió thuận và chính là lúc đổi mùa. Nhờ vậy ngay tối hôm nay chúng tôi sẽ nhìn thấy hải đăng trên đảo May.
— Thuyền trưởng Hoseason. – Bác tôi đáp – Ở đây, trong phòng Ngài rất ấm cúng.
— Tôi quen như vậy, thưa ngài balfour – Người thuyền trưởng nói – Có lẽ tôi có loại máu lạnh vì tôi rất dễ rét run. Không có áo lông nào, không có len dạ nào, không có giọt rượu mạnh và nóng nào có thể làm nóng máu tôi lên được, như người ta thường nói, cái này thường xảy ra với những người đã được rán kỹ ở vùng nhiệt đới.
— Vâng, thưa thuyền trưởng. Không ai trong chúng ta có thể ra khỏi lớp da bọc mình, điều này không thể thay đổi. – Ông bác tôi đáp lại.
Điều tình cờ là cái tập quán này của thuyền trưởng đóng một vai trò cơ bản cho cái số phận hẩm hiu của tôi sau này, bởi vì mặc dù tôi đã thề sẽ không được rời mắt khỏi người họ hàng của mình, tôi đã sốt ruột được ngắm biển gần hơn và cái không khí nóng trong phòng làm tôi khó chịu điên người.
Khi ông bác bảo tôi ra ngoài “thưởng thức”, tôi đã điên rồ nghe theo.
Tôi để lại hai người với nhau. Khi tôi đi ra, họ đang uống với nhau một chai rượu nho và cúi xuống đống hồ sơ.
Ra đến ngoài trời, tôi vượt qua đường cái và đi xuống bãi biển. Khi gió nhẹ, trong vịnh chỉ có sóng nhỏ đập vào bờ, sóng không lớn hơn trong biển hồ mà tôi đã biết. Nhưng rong biển thì mới lạ với tôi, thỉnh thoảng trông nó màu lục, thỉnh thoảng màu xanh nâu. Nó kéo thành dải dài với rất nhiều bọt khí nhỏ, dẫm nhẹ vào cũng vỡ tan. Mùi nước biển bay sâu vào vịnh, không khí đầy vị muối.
Tôi quan sát thấy những cánh buồm trên tàu Covenant, trước đó còn cuộn thành từng bó, bây giờ treo rủ xuống từ những thanh căng buồm đang từ từ căng lên.
Tất cả những ấn tượng mới đó đánh thức trong lòng tôi sự tưởng tượng về những chuyến đi biển đến những miền xa xôi, lang thang ở những đất nước và thành phố xa lạ.
Tôi cũng nhìn chăm chú chiếc thuyền kèm của Covenant. Đó là những người to lớn, da cháy nâu, một số mặc sơ mi, một số mặc áo thủy thủ, một số khác quấn quanh cố những khăn sặc sỡ. Một khẩu súng lục nhô ra khỏi túi một thủy thủ, hai hoặc ba người có dùi cui và tất cả đã được trang bị dao găm.
Một phần lớn thời gian hôm đó tôi ngồi nói chuyện với một người trong số họ, một người trông không lạnh lùng như các chiến hữu của anh ta. Anh ta nói cho tôi biết khi nào tàu ra biển và cho rằng khi thủy triều vừa lên thì họ đi. Anh ta rất sung sướng được thoát khỏi cái hải cảng không có quán nhậu, không có âm nhạc này. Anh ta chửi rủa nặng tới mức tôi phải biến đi.
Bây giờ tôi được chỉ đến chỗ Ransome. Ít ra, trong đám thủy thủ, cậu ta có vẻ là người dễ chịu nhất. Cậu ta vừa từ nhà trọ về, chạy đến tôi và yêu cầu một vại rượu pân. Tôi nói tôi không muốn gọi rượu pân và cả cậu ta lẫn tôi đều chưa đến tuổi làm quen với thứ đó. Tôi nói thêm là cậu ta có thể nhận được một cốc bia. Cậu ta há mồm, nhăn mặt và nói với tôi bằng những câu chửi thậm tệ, nhưng sau đó lại sẵn sàng uống bia. Vài phút sau, chúng tôi ngồi bên một chiếc bàn trong phòng khách, ăn và uống ngon miệng.
Rượu pân: rượu mạnh pha nước nóng, đường, sữa và chanh.
Tôi chợt nghĩ ông chủ quán chắc là người địa phương và làm quen với ông ta chẳng có hại gì. Tôi mời ông ăn điểm tâm với chúng tôi, đó cũng là thói quen thông thường. Nhưng mà ông ta làm như mình cao sang lắm, không thể ngồi cùng bàn với loại khách thường như Ransome và tôi. Đúng lúc ông ta định rời phòng khách thì tôi gọi giật lại và hỏi ông ta có quen ông Rankeillor không.
— Tất nhiên là có – Ông ta nói. – Đó là một người rất đúng mực. Ngoài ra, – Ông ta tiếp – vừa rồi anh cùng tới với Ebenezer phải không?
Khi tôi xác nhận, ông ta nói chắc tôi không phải bạn bè với ngài Balfour, dân Scot nói vậy là muốn nói về quan hệ họ hàng đó.
Tôi nói:
— Không, không chút nào.
— Tôi cũng nghĩ vậy. – Ông chủ nhà trọ nói. – Mặc dù anh làm tôi nhớ đến ngài Alexander.
Tôi nói rằng ông Ebenezer không được đánh giá tốt lắm ở vùng này.
— Điều đó đúng – Ông chủ nhà trọ tiếp – Ông ta là một lão độc ác. – Và bằng lối diễn tả của dân Scot ông ta nói thêm – Có một số, thí dụ như Jennet Clouston và nhiều người khác đã bị ông ta tống ra khỏi nhà, rất muốn nhìn thấy ông ta bị treo cổ ở đây. Tuy thế, khi còn trẻ ông ta cũng là một người tử tế, đúng vậy, ông ta đã như vậy cho đến khi có tin đồn về ngài Alexander. Điều này đối với Ebenezer còn nghiêm trọng hơn là chết.
— Nhưng tin đồn gì thế? – Tôi hỏi.
— Hình như ông ta giết ngài Alexander – Anh không nghe thấy bao giờ à?
— Nhưng tại sao ông ta lại làm điều đó?
Tôi hỏi sâu hơn.
— Tại sao ấy à? Để chiếm ngôi nhà! Đó là câu trả lời.
— Ngôi nhà họ Shaws?
— Chứ còn gì nữa. – Ông chủ quán đáp.
— Điều ngài chưa nói, có phải bố… à ông Alexander là con cả không?
— Đúng như vậy. Nếu không làm sao Ebenezer lại muốn giết ông ta?
Sau những lời đó, ông chu quán rời chỗ. Trước đó ông ta đã nhấp nhỏm muốn đi.
Tất nhiên với tôi, tất cả những điều đó đã rõ ràng từ lâu. Nhưng sự phỏng đoán đơn thuần và sự thật là hai vấn đề khác nhau cơ bản. Tôi ngồi đó và như bị choáng váng về viễn cảnh tốt đẹp của mình. Không thể tưởng tượng được là vẫn cậu bé nghèo vừa lang thang qua rừng Ettrick hai ngày trước đây, bỗng nhiên thành một trong những người giàu có trên trái đất này, cậu ta có một ngôi nhà và những điền trang rộng lớn và ngày mai, nếu muốn, sẽ cưỡi trên một con ngựa đua…
Những ý nghĩ như vậy đã xâm lấn tôi trong lúc tôi ngồi đó và nhìn trân trân qua cửa sổ, không chú ý đến gì xảy ra bên ngoài.
Tôi nhớ lại là tôi nhìn thấy thuyền trưởng Hoseason đang đứng ở bờ cảng ra nghiêm lệnh cho lính tráng của mình. Đột nhiên ông ta quay lại và đi vào nhà. Ông ta không có những bước chân nặng nề của thủy thủ.
Người thuyền trưởng cao lớn, ăn mặc lịch sự này trông rất đàn ông và tự chủ. Mặt ông ta vẫn còn những nét nghiêm nghị trước đó. “Liệu những chuyện của Ransome về con người này có đúng không?” – Tôi ngạc nhiên nghĩ.
Đối với tôi những câu chuyện đó có vẻ khó tin vì chúng không hợp với bề ngoài của ông ta. Trong thực tế, Hoseason không phải con người tốt như tôi nghĩ, cũng không phai hoàn toàn xấu như Ransome mô tả, bởi vì trông ông ta có hai con người và ông ta sẽ rời bỏ con người tốt, đứng đắn ngay khi ông ta chạm vào sàn tàu của mình.
Sau đó tôi nghe thấy bác tôi gọi. Tôi gặp hai người trên con đường phía trước nhà trọ. Ông ta cư xử với một sự tin cậy đặc biệt, an ủi và gây lòng tin với tôi – một con người còn trẻ tuổi.
— Thưa ngài, – ông ta nói – Ngài Balfour đã kể cho tôi rất nhiều điều tốt đẹp về ngài và tôi rất thích diện mạo của ngài. Tôi mong sẽ ở đây lâu hơn để làm quen với ngài. Tuy thế chúng ta hãy tận dụng cơ hội hôm nay. Nửa giờ nữa, ngài hãy lên tàu buồm của tôi, đến lúc thủy triều lên chúng ta có thể uống với nhau một ly rượu.
Từ lâu, một mong muốn cháy bỏng trong lòng tôi, mạnh hơn những điều tôi có thể nói ra thành lời là được xem phía trong một con tàu thủy. Nhưng tôi không muốn chuốc lấy hiểm nguy nên đáp lại là tôi và bác tôi đã hẹn đến chỗ luật sư của ông ấy.
— Đúng, đúng. Tôi có nghe. – Ông Hoseason đáp – Nhưng sau đó chiếc thuyền kèm sẽ đưa ngài vào bờ, quan sát thành phố! Từ đó đến nhà ông Rankeillor chỉ còn một bước nháy như con mèo.
Bỗng nhiên ông ta cúi xuống tôi và thầm thì:
— Anh hãy chú ý đến con cáo già. Hắn sẽ làm một cái gì đó với anh đấy. Hãy lên tàu để tôi có thể nói cho anh nghe.
Sau đó ông luồn tay vào tay tôi dẫn đến chiếc thuyền kèm, nói thêm với giọng thật to:
— Bây giờ nói cho tôi biết, tôi có thể đem từ Carolina cho anh cái gì? Bạn bè của ngài Balfour chỉ cần phát biểu ý muốn của mình và sẽ được thỏa mãn. Anh cần gì? Một cuộn thuốc lá? Đồ trang sức bằng lông chim của người da đỏ? Một cái tẩu bằng đá? Một con chim nhại có thể kêu “meo meo”? Bộ lông của một con thú dữ hoặc một con chim giáo chủ trong bộ lông màu đỏ máu? Hãy nói nhanh lên, anh thích cái gì nhất!
Một lát sau chúng tôi đi tới thuyền và ông giúp tôi bước lên. Như trong mơ, tôi không còn nghĩ đến chuyện khước từ. Đúng tôi là một kẻ ngu muội đáng buồn. Tôi đã tin là mình tìm thấy một người bạn, một người đỡ đầu và sung sướng ngắm con tàu.
Khi tất cả đã ngồi yên chỗ, con thuyền rời bến và bơi nhanh. Niềm vui của tôi, sự ngạc nhiên về khoảng cách xa bờ cũng như sự lớn dần của con tàu lớn tới mức tôi không biết người thuyền trưởng nói gì với tôi nữa mà tôi lại trả lời thế nào đó. Khi tới ngang con tàu tôi ngạc nhiên về chiều cao của nó và tiếng rì rào của nước đang vỗ sủi bọt bên dưới. Tôi ngạc nhiên nghe những tiếng gọi của thủy thủ.
Hoseason giảng giải cho tôi là tôi và ông ta phải lên tàu đầu tiên. Ông ta ra lệnh cho một thủy thủ thả xuống một sợi đây cột từ cột buồm chính. Tôi được kéo lên sàn tàu nơi thuyền trưởng đang chờ, ông ta lập tức kéo lấy tay tôi.
Trong một khoảnh, khắc tôi như bị thôi miên, tất cả đung đưa và quay quanh tôi. Tôi hơi sợ, đồng thời cũng thấy sung sướng về tất cả những gì đang nhìn thấy. Thuyền trưởng dùng ngón tay chỉ cho tôi những vật lạ và nói tên chúng là gì, dùng để làm gì.
— Bác tôi đâu rồi? – Đột nhiên tôi hỏi.
Hoseason nhăn mặt rồi đáp:
— Sẽ thấy ngay thôi.
Tôi lập tức hiểu ra rằng mình đã mất hết. Dùng hết sức, tôi giật tay khỏi người thuyền trưởng và chạy ra mạn tàu. Nhưng chiếc thuyền kèm đã bơi về thành phố và bác tôi ngồi trên mạn.
Tôi gào lên như điên dại:
— Cứu tôi với, cứu tôi với! Kẻ giết người! Cứu tôi với!
Hai bờ vịnh vọng lại tiếng kêu điên dại của tôi. Bác tôi quay về phía tàu và hướng bộ mặt dã thú đáng sợ vào tôi.
Đó là cảnh cuối cùng tôi còn nhìn thấy. Những cú đấm mạnh làm tôi bắn khỏi mạn tàu, sau đó thêm một cú tựa như sấm vậy. Đom đóm nổ trên mặt và tôi ngất đi.