Số lần đọc/download: 2287 / 32
Cập nhật: 2016-02-24 10:47:04 +0700
Chương 7: Xuyên Cương Môn Lại Có Phản Đồ Nhờ Quỷ Kế Châu Sách Thoát Nạn
M
àn đêm đen luôn đồng lõa và che giấu mọi hành vi mờ ám. Đó là điều xảy ra với gã ngay khi gã vừa chuyển sang phương hướng khác. Và có người nhảy xổ vào gã:
– Hạ thủ mau. Kẻo tiểu liễu đầu nghe động bỗng quay lại thì khốn.
Toàn thân gã liền bị chế ngự, mọi phản ứng cần thiết do bất ngờ nên hầu như không thể theo ý thực hiện. Đang lúc hoang mang lo lắng gã chợt nghe thanh âm khác cũng khe khẽ và khẩn trương thốt lên:
– Giờ làm sao đưa gã cùng đi càng nhanh càng tốt. Càng đề phòng lúc buộc phải sử dụng nhục hình, làm gì không gây kinh động trước khi được gã trao tuyệt học bổn môn theo ý chúng ta.
Gã liền ứng tiếng. Và thật lạ là gã lại đi trấn an những nhân vật uy hiếp gã:
– Nhị vị hãy yên tâm. Ngỡ thế nào, chứ nếu nhị vị chỉ muốn tỏ tường và sở hữu tuyệt học Xuyên Cương môn thì tại hạ hiện kể vô can nhất định sẽ đáp ứng.
Quả nhiên có những hai và chỉ đúng hai nhân vật đang uy hiếp gã. Một nhân vật kêu ngạc nhiên:
– Úy?! Sao gã vẫn có thể mở miệng phát thoại? Vì chẳng phải ta cũng đã điểm trụ cả Á huyệt của ngươi sao?
Sau tiếng kêu gồm hai ý, một hỏi gã và một hỏi nhân vật đồng mưu. May cho gã là nhân vật thứ hai đã nhanh miệng lên tiếng:
– Phải rồi. Vì vừa nãy dù ẩn phục xa xa ta cũng nghe gã tự nhận đã kiêm luyện cùng lúc hai công phu sở học. Vậy nếu gã vẫn có thể phát thoại, nhất định đấy là nhờ công phu thứ hai rất lợi hại của gã. Chỉ chưa biết đấy là công phu gì.
Gã lại lên tiếng:
– Những gì nhị vị tình cờ lẻn nghe đều là sự thật. Nhưng nếu nhị vị chỉ quan tâm sở học quý môn thì còn chờ gì nữa chưa mau mau đưa tại hạ đi càng sớm càng tốt? Bởi tại hạ cũng rất ngại nếu lại bị rơi vào tay Đường Lệ Hoa môn chủ.
Họ ngạc nhiên:
– Có vẻ ngươi sẵn sàng đáp ứng cho bọn ta toại ý? Sao lại như vậy? Trừ phi...
Gã hối thúc:
– Nhị vị đã có ý phản môn, phần tại hạ thì cũng sẵn sàng đáp ứng. Vậy thì dù muốn gì cũng nên mau chóng ly khai. Sao lại rụt rè và tỏ ra quá khiếp nhược? Đã thế thì còn mong gì thành sự?
Họ liền bảo nhau:
– Gã nói cũng phải. Vậy bất luận thế nào, đã phóng lao thì theo lao. Dẫu có hậu quả thì cũng đỡ nguy hiểm hơn so với ý định toan lợi dụng gã họ Đường chúng ta từng toan liệu.
– Được. Vậy đi mau. Nhưng Châu Sách ngươi vẫn nên nhớ, chớ giở trò. Vì nếu biết đây chỉ là thủ đoạn của ngươi, hầu tìm cơ hội hô hoán gây bất lợi cho bọn ta thì hậu quả vẫn là ngươi hứng chịu trước nhất.
Gã thuận tình:
– Tại hạ lại đang cầu được thoát nhanh. Có nhị vị tiếp trợ thế này thật chẳng gì bằng. Đi nào.
Thế là gã được đưa đi với hai bên có hai nhân vật cùng vận dụng khinh công thi triển nhanh hơn gã mong muốn.
Vù...
Được một lúc khá lâu, cả hai chẳng hẹn mà đồng chợt cùng nhau chuyển chung một hướng và đưa gã tiến nhập vào một nơi dù cũng tối đen như bất kỳ nơi nào khác nhưng lại bắt đầu phả ra từng làn hơi lạnh làm gã suýt soa kêu khẽ:
– Chúng ta sắp vào một nơi có tuyết phủ chăng?
Họ phì cười:
– Vào thời tiết này làm gì có tuyết phủ?
– Trái lại, nơi đây sẽ khiến ngươi kinh ngạc và thích thú, là nói nếu ngươi thật tâm muốn giúp bọn ta, nhưng e chỉ khiến ngươi phải tỏ ra ngoan ngoãn nếu tận thâm tâm kỳ thực ngươi đang tìm cách giở trò. Cứ tiến vào khắc rõ.
Và gã hoàn toàn rõ khi từ phía sau có tiếng bật hỏa tập, tiếp đó là ánh hỏa quang bừng sáng xuất hiện, soi tỏ toàn bộ mọi cảnh tượng xung quanh. Gã kêu:
– Là một thạch động ư? Lại có cả dòng suối cuồn cuộn chảy. Thảo nào quanh đây luôn phát hơi lạnh. Nhưng được thế này thì càng kín đáo, sao bảo tại hạ không thích thú?
Cũng nhờ ánh hỏa quang xuất phát cùng lúc từ hai ngọn đuốc do cả hai nhân vật nọ cùng cầm nên lần đầu gã nhìn rõ diện mạo cả hai.
Một nhân vật có gương mặt thon nhọn đang cười cười bảo gã:
– Ngươi thích thú thì tốt rồi. Vậy sẵn có những vách đá ở đây phiền ngươi mau mau gi lại các kinh văn khẩu quyết của tuyệt kỹ Xuyên Cương ngươi may được luyện trong Xuyên Cương động. Được chứ?
Gã vẫn nhanh nhảu đáp ứng:
– Như đã nói, tại hạ luôn sẵn lòng. Vậy sao không giải khai huyệt đạo cho tại hạ tự cử động?
Nhân vật còn lại với gương mặt tròn đầy hơn thì bất chợt tỏ ra nghi ngờ:
– Đừng nóng vội. Vì trở lại nghi vấn ta từng hỏi, ngươi hãy giải thích nguyên nhân tại sao bỗng tỏ ra nhanh nhảu đáp ứng? Phải chăng ngươi cũng có sẵn mưu đồ?
Gã phì cười:
– Sao lại quá đa nghi? Mưu đồ gì chứ khi tại hạ kỳ thực chỉ muốn giúp nhị vị toại nguyện? Dù vậy, cũng xin nói trước, và là điều tại hạ tin rằng nhị vị hẳn cũng đã biết.
Đấy là tại hạ quả thật chỉ mới luyện tuyệt kỹ Xuyên Cương ở cảnh giới đầu tiên, thế nên nếu kinh văn yếu quyết tại hạ vì chẳng có cơ hội ghi nhớ đầy đủ khiến không thể lưu lại cho nhị vị vẹn toàn thì điều này chẳng là lỗi của tại hạ.
Gương mặt thon nhọn tỏ ý nghi:
– Cách ngươi cười thật kỳ quặc. Là ý gì hãy nói mau.
Gã bảo:
– Trước khi tận tường giải thích, tại hạ có thể hỏi nhị vị một việc. Rằng có phải chính nhị vị vì tình cờ phát hiện tung tích thiếu gia họ Đường nên toan nhân cơ hội, lợi dụng Đường Phi Thạch cũng chỉ để sở hữu tuyệt kỹ Xuyên Cương mà theo ai cũng nghĩ đấy là tuyệt kỹ thượng thừa?
Mặt tròn đầy hoang mang:
– Có vẻ ngươi rất xem thường Xuyên Cương tuyệt kỹ thì phải? Tại sao?
Gã cứ thản nhiên bảo:
– Thì cứ đáp lời tại hạ đã, sau khắc rõ. Vì dù gì tại hạ cũng đang trong tay nhị vị, há lẽ vẫn lo tại hạ không ngoan ngoãn hay sao?
Mặt nhọn dù nghi hoặc vẫn đáp:
– Xuyên Cương môn đã lâu vì không có môn chủ đích thực nên luôn bị võ lâm xem thường. Nhất là qua thái độ của mụ Đường Lệ Hoa cơ hồ vẫn luôn trọng nữ khinh nam. Điều này khiến cho các môn nhân, bất luận ai nếu có tâm huyết và luôn lo lắng vì sự tồn vong vinh nhục của bổn môn đều ngấm ngầm bất phục. Thế nên, hễ có cơ hội thì những môn nhân nào tình cờ cũng có cùng tâm ý như bọn ta vẫn đều quyết không bỏ qua, miễn sao được tiến vào Xuyên Cương động, được luyện Xuyên Cương tuyệt kỹ, hầu mai hậu sẽ giúp bổn môn Xuyên Cương thật sự phát dương quang đại. Ngươi nên hiểu như thế.
Gã chợt à lên:
– Thảo nào, tại hạ nhớ rồi, cũng lúc tại hạ được ủy thác tiến nhập Xuyên Cương động quả nhiên có một môn nhân đã thừa cơ hội tiến nhập trước tại hạ. Nhưng xem ra môn nhân đó ắt đã chuốc hậu quả vô lường.
Mặt nhọn đồng tình và thổ lộ thêm:
– Đâu phải một, trái lại họ có những hai. Và theo ta biết họ đã có sắp đặt trước, là chỉ một giả vờ tạo phản, lao vọt ngay vào Xuyên Cương động nếu có cơ hội, một còn lại tiếp sau mới giả vờ đuổi theo, kỳ thực cả hai đều đồng mưu. Dĩ nhiên ngay khi tiến hành, vì biết là mạo hiểm nên họ luôn chấp nhận mọi hậu quả.
Gã vỡ lẽ:
– Và nhị vị cũng toan mạo hiểm tương tự, cũng định lao theo nếu như Đường Phi Thạch được ủy thác tiến nhập Xuyên Cương động?
Đến lượt mặt tròn giải thích rõ hơn:
– Ở bổn môn đâu thiếu những nam môn nhân. Thế nhưng mụ họ Đường luôn vịn cớ, cho rằng bất luận ai trong bọn ta cũng không đủ phẩm chất lẫn tư cách tiến nhập nên thủy chung cứ để bổn môn lâm cảnh quần long vô thủ. Kỳ thực mụ chỉ vị tình riêng, cố tìm cho được ngươi là kẻ thoạt kỳ thủy mụ ngộ nhận là có cùng huyết thống cốt nhục với mụ. Điều đó khiến nhiều người trong bọn ta bất bình. Và cũng có một phần bất phục nữa nên khi tình cờ phát hiện thêm một Đường Phi Thạch nữa bọn ta mới quyết nghĩ ra mưu này. Ngươi hiểu rồi chứ? Và nếu đã hiểu ra và vẫn thật tâm thì mau mau toại nguyện cho bọn ta.
Nhờ đó gã càng hiểu thêm:
– Nghĩa là nhị vị đã đoán biết trước thế nào tại hạ sau khi bị phát hiện mạo nhận ắt phải có hậu quả này?
Mặt tròn cười cười:
– Thú thật bọn ta cũng chỉ đoán trúng một phần. Vì cứ ngỡ thế nào ngươi cũng khẩn cầu và được mụ thu nhận trở lại. Ngờ đâu nhờ phản ứng có phần khó hiểu của ngươi lại khiến bọn ta có cơ hội mau chóng toại nguyện. Cũng nói thật nha, vì nếu là Đường Phi Thạch, gã này luôn háo hức mỗi khi được nghe biết là sắp được phó giao tuyệt kỹ, gã không dễ để bị phế võ công như ngươi đâu. Thế nên, bây giờ đến lượt ngươi, hãy nói xem vì sao ngươi tỏ ý xem thường công phu được kể là tuyệt kỹ thượng thừa của bổn môn?
Quả nhiên phải đến lượt gã. Nhưng gã lại bất chợt hỏi:
– Nhị vị từng nghe bao giờ chưa về một vật gọi là Kỳ Lân bảo điển.
Hai nhân vật nọ lập tức nhìn nhau, sau đó cùng thận trọng gật đầu:
– Bọn ta cũng loáng thoáng nghe.
– Đúng vậy và là tình cờ nghe mụ họ Đường dò hỏi gã họ Đường về vật này. Sao?
Gã lại hỏi:
– Đường Phi Thạch đáp như thế nào?
– Gã tỏ ra không biết, dù mụ họ Đường vẫn phần nào đề quyết lẽ ra gã phải biết và đừng nên giấu mụ. Nhưng liên quan gì đến điều bọn ta hỏi ngươi?
Gã bảo:
– Vì có chuyện này. À, nhị vị tin chăng nếu tại hạ bảo sở học quý môn có khá nhiều khiếm khuyết sơ hở.
– Như thế nào?
Gã nghiêm mặt:
– Giả như ở chiêu Di Tinh Đẩu Nguyệt thoát thai từ Xuyên Cương Thủ chẳng hạn.
Có phải nhị vị mỗi khi vận dụng đều phải dẫn lưu chân khí trước lúc xuất phát ra tận chưởng tay thì cần phải đi qua hai huyệt Khúc Trì và Cốc Phù? Vậy nếu đổi thành hai huyệt khác, là Uyển Mạch và Thiên Phóng thì nhị vị tin không nếu tại hạ quả quyết chiêu Di Tinh Đẩu Nguyệt ấy sẽ lợi hại hơn?
– Ngươi cho như vậy ư?
– Cho dù vậy thì liên quan gì đến Kỳ Lân bảo điển tự ngươi vừa đề cập?
Gã cười thần bí:
– Đừng nóng vội. Vì đây là cách để nhị vị dần tin vào những điều cuối cùng tại hạ buộc phải thổ lộ. Và tốt nhất nhị vị cứ nên thử theo cách phát chiêu tại hạ vừa đề xuất. Không thử thì làm sao minh bạch? Thử đi chứ?
Mặt nhọn thử trước:
– Đây là ta chỉ muốn biết hư thực thế nào. Đừng nghĩ ta vì cả tin nên dễ lầm thủ đoạn của Châu Sách ngươi. Đây, thử thì thử.
Chọn một tảng đá nhỏ làm đối tượng, mặt nhọn phát chiêu và kinh ngạc nhìn tảng đã bị đẩy bật khá xa.
– Quái lạ. Như lợi hại hơn thì phải?
Mặt tròn thấy vậy cũng thử theo:
– Cứ để ta thử lại. Có lợi hại hơn hay không phải cả hai ta cùng nhận định mới rõ thực hư.
Ầm!
Tảng đá lúc nãy lại bị đẩy bật, là diễn tiến khiến mặt tròn phải bật khen:
– Quả nhiên đã lợi hại hơn lúc trước bội phần. Tại sao lại như vậy? Hay là sở học bổn môn có nhiều khiếm khuyết thật?
Gã lên tiếng:
– Có vẻ như nhị vị đã tin. Vậy hãy nghe đây. Thứ nhất, kỳ thực tại hạ chính là Đường Phi Thạch, gã họ Đường đến sau mới là mạo nhận. Tuy nhiên ắt nhị vị đang tự hỏi nếu là vậy thì tại sao tại hạ không biện bạch để minh định ngay giả chân? Dĩ nhiên có nguyên do và đều xuất phát từ Kỳ Lân bảo điển.
Họ háo hức:
– Nguyên ủy thực hư thế nào, ngươi mau giải thích thật rõ xem.
– Sở dĩ tại hạ cam chịu là mạo nhận vì dần dà phát hiện tiểu cô cô Đường Lệ Hoa ngày càng tỏ ra quá quan tâm đến Kỳ Lân bảo điển. Mãi sau đó, lúc tại hạ đã bế quan luyện công mới hiểu vì sao tiểu cô cô lại có sự quan tâm này. Đấy là vì võ học Kỳ Lân như đã giúp võ học Xuyên Cương kiện toàn hơn. Bằng chứng là tại hạ hễ càng nghiền ngẫm tuyệt kỹ Xuyên Cương thì càng phát hiện nhiều sơ hở lẽ ra chẳng nên có.
Họ động tâm:
– Ý muốn nói ngươi thật đang sở hữu tuyệt kỹ Kỳ Lân?
– Tại hạ từng quên mọi quá khứ, nhị vị ắt cũng đã biết? Tuy vậy, cứ như Bạch Quan Vịnh nhận định, ắt vì sở học Kỳ Lân đã được tại hạ từng luyện đến độ tự trở thành phản ứng bản năng, thế nên chỉ có thể quả quyết chỉ một mình tại hạ đủ tư cách phát hiện những sơ hở nếu có của sở học Xuyên Cương. Tiểu cô cô của Đường Phi Thạch tại hạ như có biết. Phần tại hạ thì khó thể giãi bày là đã từng luyện tuyệt kỹ Kỳ Lân hay không, do quá khứ đã quên và bên mình thì lại không giữ tuyệt kỹ. Vì vậy, ngay khi có cơ hội chuyển đổi thân phận cho Đường Phi Thạch thứ hai, tại hạ lập tức lui ngay. Thứ nhất để quyết tìm lại Kỳ Lân bảo điển cũng như toàn bộ quá khứ bản thân.
Thứ hai, qua đó cũng mong minh bạch đâu là những hung thủ thảm sát Đường gia và liệu tiểu cô cô Đường Lệ Hoa có là một trong những hung thủ hay không. Xin hiểu cho vì giữa hai huynh muội Đường Như Sơn – Đường Lệ Hoa từng vì mâu thuẫn nên đã cách biệt.
Họ vỡ lẽ và tìm cách dò hỏi:
– Vậy ý ngươi có phải muốn bọn ta cùng truy tìm hạ lạc của Kỳ Lân bảo điển?
– Nếu đúng ngươi có ý đó thì bọn ta nguyện sẵn lòng và tận lục giúp ngươi.
Gã nhìn họ:
– Qua những thổ lộ nãy giờ nếu bảo tại hạ vì chẳng tin nên không muốn nhờ nhị vị sẽ là lời nói dối. Tuy nhiên, tại hạ cũng xin nói trước, việc tìm Kỳ Lân bảo điển được hay không hoặc phải tìm lâu hay mau thế nào thì không hề do tại hạ hễ muốn là được.
Trái lại, nếu nhị vị giúp đưa tại hạ được quay về Đường gia thì điều duy nhất sẽ khiến nhị vị phần nào hài lòng là thế nào cũng tìm thấy báu vật khác, gọi là Lân Y Giáp. Nhị vị có nghe bao giờ chưa? Phần tại hạ, nhờ bị bọn Võ Lâm Thập Nhất Hung hạch hỏi mới biết với Lân Y Giáp sẽ giúp chủ sở hữu tránh mọi đao thương, vậy là không lo sinh mạng bị lợi khí gây tổn hại.
Họ một lần nữa lại nhìn nhau, đoạn bảo:
– Nếu vậy, được, bọn ta nguyện giúp ngươi.
– Nhưng muốn đi không dễ, trừ phi phải có cách hoặc che giấu diện mạo lẫn thân phận thật của ngươi hoặc chỉ di chuyển lúc đêm về và bằng một cỗ xe cho kín đáo.
Gã tán thành:
– Tại hạ xin để tùy nhị vị định đoạt. Vì về Lân y Giáp kể như là vật hãy cho phép tại hạ được dùng thay cho lễ vật đền tạ.
Họ lần lượt gật đầu và chẳng nói chẳng rằng cứ cùng nhau lẳng lặng bỏ đi.
Chờ họ đi thật khuất, gã liền nhắm vội đôi mắt, có thể hiểu gã quá mệt nên hễ có dịp là ngủ ngay, mặc dù phải ngủ đứng.
Được một lúc lâu, đang đứng yên gã chợt tự cử động được trở lại và lập tức gã nhảy chồm đến chỗ vẫn cắm hai ngọn đuốc để dùng tay quạt tắt cả hai.
Và sau đó không lâu, trong lòng thạch động tối om bỗng vang lên giọng nói thập phần lo lắng hốt hoảng của một trong hai nhân vật lúc nãy đã bỏ đi bây giờ quay lại:
– Sao đuốc bỗng tắt? Đường Phi Thạch ngươi có còn ở trong này không? Hay đã có kẻ nhanh hơn, kịp bắt giữ ngươi, phỗng tay trên của ta?
Ngờ đâu, giọng ngái ngủ của gã liền vang lên đáp lại:
– Tại hạ vẫn ở đây. Có phải bên ngoài trời đã sáng và cũng đến lúc chúng ta lên đường?
Lập tức có tiếng bật hỏa tập và hai ngọn đuốc được thắp sáng trở lại cho thấy cảnh trong lòng thạch động là gã đang co người nằm, như muốn ngủ nữa và đứng cách đó không xa là nhân vật có gương mặt thon nhọn.
Mặt nhọn nghi hoặc hỏi gã:
– Ngươi tự nằm xuống?
Gã ngồi lên:
– Huyệt đạo dù bị điểm cũng đến lúc tự giải khai. Há lẽ tại hạ vẫn đứng trong khi đã có thể ngã người nằm ngủ.
Mặt nhọn vẫn nghi:
– Là ngươi tắt đuốc?
Gã gật đầu:
– Để đuốc sáng, tại hạ không thể ngủ. Cũng nên thông cảm vì đã ngoài một năm hơn, cho đến tận hôm qua, tại hạ đã quen với mọi sinh hoạt chỉ diễn ra trong chỗ luôn mờ tối là Xuyên Cương động. Nhưng có gì không ổn chăng?
Mặt nhọn hoang mang:
– Ta chỉ lấy làm lạ là tại sao ngươi không nhân cơ hội đào tẩu?
Gã đứng lên:
– Để làm gì khi tại hạ từng bảo vẫn cần có nhị vị đưa đi cùng. Mà này, sao chỉ có một mình lão huynh quay lại? Người nữa đâu? Có phải vẫn đang chuẩn bị theo mọi dự định đã sắp đặt?
Mặt nhọn chợt nhún vai:
– Đột ngột hắn đổi ý. Ta không tiện ngăn cản đành để hắn đi. Nhưng thôi, đừng hỏi nữa vì tất cả đã sẵn sàng. Tuy chỉ còn ta và ngươi nhưng chớ nghĩ ta không đủ bản lãnh giúp ngươi như đã hứa. Đi nào.
Gã liền theo chân mặt nhọn và cùng với lúc nhìn thấy quả nhiên đã có sẵn một cỗ xe song mã chờ ở ngoài thì gã cũng kịp phát hiện từ một góc thật khuất chợt nhô lên một nấm đất nhỏ, không hề khó đoán tại sao có sự tồn tại của nấm đất ấy.
Phát giác gã đang chú mục nhìn nấm đất, mặt nhọn cười lạt:
– Có vẻ ngươi đã đoán ra? Đấy là do hắn bất nghĩa nên không thể trách ta tuyệt tình. Thế ngươi có biết hắn nói với ta ra sao chăng? Hắn bảo, Lân Y Giáp chỉ có một, vậy nếu chỉ còn một mình hắn thì không cần phải bận tâm chia Lân Y Giáp như thế nào.
Gã tự chui vào phần sau cỗ xe:
– Tham thì thâm. Tại hạ cũng thấy lão huynh hành xử như vậy là đúng.
Mặt nhọn thì leo lên ngồi phía trước và kịp dặn gã trước khi ra roi cho cỗ xa mã chuyển dịch chạy đi:
– Nếu ngươi chưa tùng kỵ mã thì đừng ngồi yên bất động ở đằng sau. Trái lại hãy theo dõi cách ta đang điều động. Vì sau khi cho cỗ xe di chuyển một quãng, để xóa mọi dấu vết, ta buộc phải hủy đi. Thay vào đó, ta và ngươi mỗi người một ngựa, sẽ men theo các sơn đạo vắng vẻ thoát xa dần. Chỉ như thế mới mong che mắt mọi người và không để bất luận ai phát hiện trước khi ta cùng ngươi đến được Đường gia. Rõ chưa?
Gã nhoài đầu ra phía trước và hỏi:
– Đi như vậy phải mất bao lâu? Ý tại hạ chỉ muốn rõ Đường gia tọa lạc ở địa phương nào?
Mặt nhọn đáp qua nụ cười đắc ý:
– Nếu ngươi đã thật sự quên mọi quá khứ thì dù ta nói rõ địa danh của nơi cần đến vẫn e ngươi không thể tự mường tượng ra. Tốt hơn sao ngươi không để ta lo liệu?
Ngồi thật yên nào. Ta cho cỗ xe phi nước đại đây. Đi!
Đôi kiện mã lập tức cất tung vó kéo cỗ xe lao như bay và cũng làm nguyên cỗ xe tung xóc không biết bao nhiêu lượt mà kể do cứ nảy tưng tưng trên đoạn sơn đạo nhờ bầu trời đang tỏ dần nên thấy chỉ toàn là đá nhấp nhô và lổn nhổn.