Nguyên tác: Theo Bản Anh Ngữ: The Freezino Point
Số lần đọc/download: 3632 / 26
Cập nhật: 2017-05-09 22:22:40 +0700
7. Viên Kẹo Chocolat
T
a sẽ không bao giờ đến thăm Lâm Tịnh Phu”!
Sau khi Khởi Tạo đã đưa Xá đi dạo, Hạ Chi ngồi trước bàn thờ, ngắm lấy gương mặt bé Lệ trong khuôn ảnh tự nhủ. Nhớ lại lúc Tạo báo tin Lâm Tịnh Phu đến Động Giả dưỡng bệnh. Hạ Chi bàng hoàng, nàng không hiểu tại sao mình lại như thế. Phu chẳng có gì đáng thương, cũng chẳng đau khổ như nàng.
Nếu hôm ấy không có Lâm Tịnh Phu đến có lẽ bé Lệ đã không chết, Hạ Chi nghĩ. Nàng cố tình quên bẵng việc mình bảo con ra ngoài chơi và muốn trút tất cả trách nhiệm lên đầu Tịnh Phu, đẩy gánh nặng vào người khác và không nghĩ rằng làm như thế là một việc ích kỷ.
Hôm ấy, ta đã bị Lâm Tịnh Phu quyến rũ, dù đó có một phần lỗi nơi ta nhưng cái chết của bé Lệ chẳng phải đã trừng phạt ta rồi ư? Hạ Chi chợt nghĩ đến chỉ một cái hôn phớt nhẹ mà hình phạt lại bi thảm như vầy thì quả thật bất công. Từ lúc mất bé Lệ. Chi mới cảm thấy cảm giác bình yên trong một ngày quả thật quan trọng. Kể từ hôm ấy, Khởi Tạo không còn âu yếm và dịu dàng với nàng nữa, thái độ lạnh nhạt của chồng khiến Hạ Chi khó thở.
Đúng ra Tịnh Phu hôm ấy không nên nói những lời như thế. Hạ Chi nghĩ, nàng quên rằng chính nàng đã mong mỏi được nghe anh chàng thổ lộ lòng yêu đương. Con người để quên lãng lỗi lầm của chính mình. Hạ Chi cũng thế, nàng muốn trút cả tội lỗi lên đầu Tịnh Phu.
- Tịnh Phu rồi phải hứng chịu hình phạt, vì lỗi là ở hắn.
Ích kỷ là bản năng tự vệ của con người. Hạ Chi không còn cho rằng mình là thủ phạm chính vì vậy sức khỏe phục hồi rất nhanh.
- Chào chị!
Âm thanh sắc nhọn của giọng gọi một người đàn ông, đột ngột vang lên, khiến Hạ Chi giật nảy người quay đầu lại thì ra là Cao Mộc với chiếc sắc trên vai và chiếc áo ngắn tay hở cổ.
- Xin lỗi đã làm chị giật mình!
- Ồ anh Cao Mộc, mời anh ngồi.
Vừa ngồi xuống, Cao Mộc vội nói.
- Mai này đã sang tháng chín rồi, thế mà trời vẫn quá nóng. Anh Tạo đâu rồi chị?
- Dẫn thằng Xá đi dạo rồi.
- Đi dạo rồi à?
Cao Mộc mở sắc tay, lôi ra đồng kẹo chocolat rượu Whisky và pho mát. Nhìn đồng chocolat chất đầy trên bàn với giấy bao màu vàng và trắng. Hạ Chi kêu lên;
- Ồ! Đâu thế?
Cao Mộc có vẻ tự mãn:
- Không ngờ quá nhiều phải không?
- Vâng, nhưng mà tại sao…tại sao nhiều thế này.
- Chị thử đoán xem.
- Tôi chịu…Mấy món đồ này hiếm lắm…mà sao có nhiều thế?
- Phải đổi với cái giá bi thảm của một bác sĩ sản khoa mới được bao nhiêu đó!
- Nghĩa là? Hạ Chi không hiểu nhìn Cao Mộc.
- Mấy cô điếm sau giờ phút truy hoan với lính Mỹ, có con, đã đến tìm tôi. Cao Mộc ngưng một chút thấm giọng rồi lại tiếp – Và tôi, tôi phải giết đi những cuộc sống vô lối thoát nằm trong bụng người mẹ bất đắc dĩ kia. Chị có thấy không, cuộc đời thật bất hạnh và tôi đã trở thành một kẻ sát nhân tàn nhẫn.
Câu nói vừa tuôn ra. Cao Mộc chợt ngưng. Đôi mắt to của Hạ Chi trừng trừng nhìn về phía trước với những ngấn lệ nhỏ trên má.
- Thật tội!
Cao Mộc hối tiếc.
- Xin lỗi chị, tôi thật vô tâm.
Bóc lấy một viên kẹo chocolat, hấp tấp lột vỏ bọc ngoài, bỏ nhanh vào mồm.
- Chị làm ơn cho tôi xin ly nước trà. Không, ly nước lọc cũng được.
Hạ Chi mang mâm trà đến, nước mắt vẫn còn quanh má.
- Thật tàn nhẫn!
- Xin chị, chị đừng nghĩ đến những chuyện đã qua. Đôi lúc tôi nghĩ rằng không cần làm cái nghề tội lỗi này tôi vẫn có thể sống được nhưng bây giờ làm riết rồi cũng không còn bận tâm nữa, chị thấy có bi thảm không?
Những câu nói thật lạ, không giống như chính miệng Cao Mộc phát ra. Đôi mắt Hạ Chi nghiêm hẳn lại.
- Anh Mộc, tôi có câu chuyện muốn nhờ anh.
Cao Mộc ngạc nhiên.
- Nhờ tôi à?
- Vâng, anh nhận không?
- Phải nghe xem chuyện gì nữa chứ?
- Tôi muốn có một đứa con.
- Ồ tưởng chuyện gì, chớ chuyện đó thì chị có thể tính toán với anh nhà trước!
Hạ Chi đỏ cả mặt.
- Không phải vậy, tôi muốn có một đứa con nuôi.
- Hả? Chuyện gì?
- Tôi bây giờ thật cô đơn, nên muốn có đứa con gái như bé Lệ để an ủi.
Cao Mộc nhìn thẳng vào mắt Hạ Chi.
- Thôi bỏ qua đi, dù nuôi một đứa con gái như bé Lệ thì cũng không phải là bé Lệ thật. Muốn nuôi sao không tìm cách tự sinh ra mà nuôi.
- Nhưng mà…Hạ Chi cúi đầu nhìn xuống – Tôi không còn sinh sản được nữa!
- …
- Vì đã giải phẫu.
Đôi mày sậm của Cao Mộc nhíu lại, tư lự nhìn ra vườn.
- Vì vậy tôi muốn nhờ anh tìm dùm một đứa con nuôi trong ký nhi viện.
- Nhưng con cái mà không do mình mang nặng đẻ đau thì khó nuôi lắm!
- Tôi cũng biết, nhưng mà…tôi cô độc đến độ phát điên lên được!
- Cô độc buồn thật, nhưng tháng ngày rồi sẽ phôi pha đi…Còn việc nuôi con nuôi…thời gian dài, nếu ta yêu nó không được trọn vẹn…Giả sử trọn vẹn đi nữa, thì cũng cực lắm!
- Hình như anh đã có kinh nghiệm?
- Tôi tuy độc thân, nhưng đã từng thấy nhiều đứa như thế.
- Vâng tôi biết anh độc thân. Nhưng tại sao anh không lấy vợ?
- Chị đã cự tuyệt lời cầu hôn của tôi rồi còn gì nữa?
- Đó là chuyện đã qua rồi, đừng nhắc nữa.
- Nói thật với chị, việc tôi không có vợ làvì thầy bói bảo số tôi là số độc thân nên vô phương chị ạ!
- Anh thì lúc nào cũng vậy, chỉ hay nói giỡn không à!
- Thật mà, không tin chị giơ tay cho tôi xem nào!
Giọng nói của Cao Mộc có vẻ thật thà, anh chàng đưa tay nắm lấy bàn tay Hạ Chi. Nếu là Tịnh Phu giọng nói đâu có tự nhiên như vậy, Hạ Chi nghĩ thầm. Nàng không thấy e dè gì cả.
- Đây nè, đây là đường giai nhân.
- Thôi đi ông!
- Đừng! Đừng, đợi tí xem sao, đây là đường tình duyên…Cao Mộc khẽ liếc nhìn Hạ Chi, gã cười mỉm – Còn đây là đường phải nhận con nuôi.
- Thật à?
- Vâng, à…Cô bé này có vẻ thông minh đấy…Ủa, còn con đường này nữa…Chị không được chung thủy lắm. Cao Mộc buông tay Hạ Chi xuống – Người chị yêu đang lâm bệnh.
- Hả? Hạ Chi kinh ngạc nhìn Cao Mộc.
- Tịnh Phu là một thằng lãng mạn đa tình, nhưng đối với chị hắn có vẻ nặng tình lắm…Lúc nãy tôi vừa đến thăm hắn. Cao Mộc và Tịnh Phu có họ gần nhau – Có vợ đẹp để người khác phải thèm rõ giải như anh Tạo cũng khổ.
- Ồ! Ngọn gió nào đưa anh đến đây?
Tiếng hỏi vồn vả của Khởi Tạo nghe thật vui. Bước vào nhà với thằng Xá nằm trên vai đã ngủ tự bao giờ. Khởi Tạo có vẻ sảng khoái trái ngược với lúc vừa bước đi ban nãy. Hạ Chi đỡ lấy con trai, nàng không quen chi cho chồng xem đống kẹo trên bàn.
- Anh xem, anh Cao Mộc cho chúng ta quá nhiều kẹo bánh.
- Hở? Sao nhiều vậy? Ở đâu có đó?
- Còn rượu Whisky và pho mát nữa cơ.
Khởi Tạo gục gật đầu
- Cảm ơn anh quá.
- Không cần. Đây là rượu Whisky tuyệt hảo, nhưng không dành riêng anh uống đâu, mà phải khui ra ngay đêm nay. Anh làm ơn bảo bà xã đi ngủ sớm đi, tôi không ưa người đẹp, vì mỗi lần nhìn thấy họ chưa uống tôi đã say.
Khởi Tạo nhìn vợ với ánh mắt thật ấm.
- Em đã nói việc xin con nuôi cho anh Mộc nghe chưa?
Sau khi nhận được cái nhìn trả lời của vợ, chàng giả vờ la lớn "Ối Giời!" Rồi quay sang vợ bảo.
- Thôi em đi nghỉ đi, có cần chi anh sẽ gọi cô Châu giúp được rồi.
- Nhưng mà…
- Đừng ngại gì cả, gần chín giờ rồi, em đi nghỉ đi.
- Vậy thì việc xin con, anh nhờ anh Mộc giúp dùm nhé.
Sau khi Hạ Chi lên lầu nghỉ. Cao Mộc và Khởi Tạo nhờ cô Châu nấu bắp để nhắm với rượu.
- À bắp nhà anh ngon thiệt.
- Cô Châu là dân quê, nên nấu khoai cũng như bắp đều ngon cả.
- Đúng vậy, nghề bếp giỏi thật. Cao Mộc trét bơ lên bắp nóng, vừa ăn vừa khen ngon.
- Lúc xưa hình như anh thích ăn kiểu này lắm mà?
- Còn anh thì vẫn ăn một cách chậm rãi, không biết thưởng thức lối ăn hì hụp như tôi.
Hôm nay là lần đầu tiên Cao Mộc đến chơi sau lần bé Lệ mất, hai người vừa ăn vừa nói. Chung quanh thật yên tĩnh, chỉ có tiếng côn trùng kêu than.
- Lúc gần đây dễ thở không?
- Hử?
- Tôi muốn biết anh có khỏe không?
- Cũng tàm tạm.
- Tịnh Phu ngã bênh, tôi thấy anh mệt.
- Ờ, công việc bề bộn quá, nên hắn mới ngã bệnh.
- Đâu phải thế, tại hắn trác táng quá mới hư người đấy chứ.
- Anh nói sao? Tịnh Phu chơi bời à?
- Tôi nghĩ thế, ngoài ra hắn còn thích bài bạc nữa.
- Nhưng công việc cũng chu toàn lắm.
- Cũng nhờ anh, nhưng dù sao hắn rời khỏi đây càng tốt cho anh.
- Tại sao? Bệnh viện thiếu người điều hành mà.
Cao Mộc nâng ly lên nốc cạn.
- Dù sau Tịnh Phu cũng không đến nỗi nào, chỉ tại lang bang quá!
- Whisky này ngon thật, sao có được vậy?
- Mấy con điếm cho. Lúc nãy tôi quên, nhè đem chuyện phá thai ra nói khiến chị chảy nước mắt.
- Hạ Chi vẫn chưa chịu được những xúc động mạnh.
- Chị ấy bảo muốn có một đứa con, tôi mới đùa là hãy tính toán với anh.
- Vâng, vợ tôi thật tình muốn có một đứa con nuôi.
- Còn anh?
- Tôi không muốn nhìn thấy một đứa bé gái nào nữa cả.
- Thế tại sao chị ở nhà lại muốn nuôi cô bé gái?
- Đàn bà khó hiểu lắm anh ạ.
- Nhưng chị ấy là vợ của anh mà?
- Vợ chồng cũng vậy, dù sống chung nhau lâu ngày dưới một mái nhà, đôi lúc vẫn cảm thấy thật xa lạ. Tôi cũng thế, tôi không hiểu tại sao nàng lại muốn nuôi một đứa con gái làm chi.
- Có lẽ đàn bà khác đàn ông ở chỗ đó.
Cao Mộc nói, rồi bất chợt nhướng mày.
- Thôi bỏ qua chuyện xin con nuôi đi!
Khởi Tạo tư lự đặt ly xuống. Cao Mộc hỏi:
- Sao? Nghĩ ngợi gì mà có vẻ lo âu vậy?
- Tôi nghĩ đến một chuyện.
- Chuyện gì?
Khởi Tạo do dự một lúc, rồi ngẩng đầu nhìn lên.
- Nghe nói trong cô nhi viện anh quản trị có nuôi đứa con gái của thủ phạm giết bé Lệ phải không?
- …
Cao Mộc muốn lên tiếng nhưng lại thôi, chàng đăm đăm nhìn vị giám đốc.
- Cô Tử Thăng đã bảo với tôi như thế.
- Ồ thì ra là cô này! Cô ấy dữ thật, chửi tôi một trận như tát ước, anh hiểu tại sao không? Vì tôi đã chỉ trích, vì nào cũng nghe anh ca ngợi câu “hãy yêu lấy kẻ thù của chúng ta” thế mà bây giờ lại không dám nhận con kẻ thù của mình làm con nuôi. Tử Thăng đã biện hộ cho anh, nói câu nói đó chỉ dùng để chỉ đám bạn bè.
Có tiếng động dội lại lên lầu. Cao Mộc rút cổ, đưa tay chỉ lên lầu.
- Có nghe thấy không?
- Không đâu, nàng ngủ trong phòng trước của tôi.
- À…Có phải căn ở phía cửa trước đó không? Thế dù chúng ta ngồi đây mà la to lên nàng cũng không nghe thấy gì chứ?
- Vâng, phòng có Châu cũng ở xa lắm.
- Nhưng dù sao khi nói chuyện này chúng ta cũng cần cẩn thận tốt hớn.
Không ngờ Cao Mộc lại có vẻ cẩn thận hơn cả Khởi Tạo.
- Ờ…
- Cái gì thế? Vẫn chưa quên được à?
- Ừ!
- Không phải chuyện nhận con kẻ sát nhân làm con nuôi chứ?
- Chính chuyện đó!
- Hừ, đừng giỡn cha!
- Không, tôi có nói giỡn đâu?
- …
Cao Mộc tròn xoe mắt nhìn Khởi Tạo.
- Thật lạ lùng, lần đầu nghĩ đến chuyện đó tôi cảm thấy thật khó chịu.
Ban nãy đến thăm bờ suối nơi bé Lệ bị giết, đây là lần thứ hai đến nơi này, tôi thấy giận kẻ sát nhân đến phát run.
- Tôi hiểu, nhưng mà…Anh giận hắn mà vẫn có ý nhận nuôi con gái hắn? Chuyện kỳ cục vậy?
- Vâng, thật kỳ cục. Những cũng vì hận tên sát nhân mà mới nhớ tới đến câu chuyện này. Nghĩ lại việc con của mình bị giết chết là một chuyện bi thảm cùng cực rồi bây giờ mình con oán hận – oán hận tích lũy không lối thoát như thế này, không phải là quá ngu xuẩn ư? Tôi không muốn suốt đời sống mãi trong sự đau khổ như vậy, tôi phải trốn lánh nhưng làm sao để không giận tên sát nhân được? Chỉ còn phương pháp duy nhất là ta phải yêu.
Cao Mộc đưa tay vuốt mạnh mái tóc suốt mấy hôm không chải. Vâng, nói chuyện đứng đắn như anh thì không thể pha trò được. Thôi bỏ qua chuyện đó đi, kẻ ngu xuẩn nhất trên đời cũng không bao giờ chấp nhận nuôi con kẻ giết con mình.
- Thật không?
- Hiển nhiên là thế! Trên thế gian này có ai vì thấy con mình bị giết chết mà nuôi con kẻ sát nhân bù trừ đâu? Hay là anh định bạc đãi đứa bé để trả thù?
- Đừng nói giỡn, tôi sẽ nuôi nấng tử tế.
- Sự kiện mới xảy ra không bao lâu, có lẽ anh và chị nhà chưa lấy lại được thăng bằng. Tôi không hiểu tại sao ban nãy anh đã bảo là không muốn có con gái mà bây giờ lại muốn nuôi một đứa? Anh có chắc chị nhà rồi sẽ bằng lòng chăng? Anh sẽ nói sao với chị?
Khởi Tạo không biết trả lời như thế nào. Thật vậy, rồi làm sao nói cho Hạ Chi hiểu đây?