There is a wonder in reading Braille that the sighted will never know: to touch words and have them touch you back.

Jim Fiebig

 
 
 
 
 
Tác giả: Mộc Thanh Vũ
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 68
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 744 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 23:22:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
ạ Hi quay người, nhìn thấy Trác Nghiêu đứng ở nơi đó, đường nét khuôn mặt anh ta rất cương nghị, mày kiếm dày đặc là một người anh tuấn cao lớn. Nếu so sánh với khí chất xuất phát từ bên trong của Lệ Hành, và vẻ tà mị của Tiêu Dận, thì Trác Nghiêu mang lại cho người ta cảm giác chói mắt, nhưng bởi vì trước đó anh ta đã bắn Hắc Hầu Tử bị thương, nên Hạ Hi nhìn anh ta thế nào cũng cảm thấy không vừa mắt
Trác Nghiêu mở miệng đầu tiên, sau đó dùng giọng khàn khàn giải thích:
“Thật ngại quá, Hạ tiểu thư, tối hôm qua là do tôi phán đoán sai”
“Phán đoán sai?”
Hạ Hi hừ một tiếng, rõ ràng cũng không định dễ dàng nhận lời xin lỗi của anh ta, cô thong thả đến gần Trác Nghiêu, cô cực bao che khuyết điểm nói:
“Dựa vào cái gì, anh phán đoán sai, thì chó của tôi phải chịu tội?”
Biết rõ mình cũng có sai, nhưng Hạ Hi không có cách nào bình tĩnh, sau khi tiểu Hắc bị súng bắn bị thương
Trác Nghiêu đứng ở tại chỗ không hề động đậy, vẻ mặt lạnh nhạt làm cho người ta không thể đoán được cảm xúc của anh, mặc cho Hạ Hi từng bước lại gần, sau đó đứng trước mặt anh, chờ đợi kết quả của cô. Sau đó, đúng như dự liệu, đáp lại anh là nắm đấm chuẩn xác của Hạ Hi
Nếu như đây là lời xin lỗi mà cô mong muốn thì anh tiếp nhận. Dẫu sao cũng do anh phán đoán sai làm cho chó Labrador bị trúng đạn, đối với người nuôi chó, yêu chó mà nói, chuyện này hết sức nghiêm trọng.
Nghĩ đến đây, anh cũng không nhúc nhích, thế nhưng nhân viên cảnh sát đứng ở bên cạnh, cũng không cho phép người ngoài làm khó dễ sếp của mình, vì thế hai nhân viên cảnh sát đã xông tới, một người vừa ngăn tay của Hạ Hi, vừa cảnh cáo:
“Cô làm cái gì vậy, đừng quá đáng”
Một người khác thì đứng chặn ở trước mặt Trác Nghiêu
“Quá đáng?”
Tiêu Dận giận tái mặt, không chút khách khí đẩy cánh tay của viên cảnh sát ra, kéo Hạ Hi ra phía sau, khi mở miệng thì thanh âm rất lạnh:
“Cho dù quá đáng thì như thế nào?”
Không thể trách vì sao Tiêu Dận tức giận, nếu người nào hiểu rõ tình hình tối hôm qua cũng thế, anh túc trực ở khu nhà của Hạ Hi, cả đêm không ngủ, nằm ở trên sofa lật qua lật lại, suy nghĩ, nếu như không có người kịp thời ngăn cô lại sau đó đánh cô bất tỉnh, nếu như lúc đó cô lao về phía tiểu Hắc, thì viên đạn đó có phải đã bắn trúng cô rồi không?. Ngẫm lại, anh nghĩ mà sợ
“Cô cũng quá to gan rồi”
Tính tình của nhân viên cảnh sát nóng nảy, anh ta kích động chỉ trích Hạ Hi: “Trong tình huống tối hôm qua, tội cô ta cản trở người thi hành công vụ chúng tôi còn chưa tính, anh nên chú ý từ ngữ của mình”
Một câu cản trở người thi hành công vụ nhắc nhở Hạ Hi, cô không khỏi hoán vị suy nghĩ, nếu như tối hôm qua người chấp hành nhiệm vụ vây bắt là cô, khi đối mặt với chó Labrador tấn công về phía mình, trong thời gian vài giây ngắn ngủi, làm sao có thể đưa ra quyết định?. Nhưng nghĩ đến vết thương của Tiểu Hắc, cô ngừng lại một lát, sau đó mới ngăn Tiêu Dận lại, có chút không tình nguyện nói:
“Tối hôm qua tôi cũng không đúng, hy vọng chưa có mang lại phiền phức cho các anh”
Nói thật, anh không ngờ Hạ Hi sẽ xin lỗi, chỉ dựa vào cách ứng xử của cô trong lời tự thuật của nhân viên cảnh sát. Trác Nghiêu cho rằng cô sẽ nhất quyết không bỏ qua chuyện này, không ngờ kết quả lại làm cho người ta cảm thấy ngoài ý muốn. nét mặt lạnh nhạt của anh ta hơi thả lỏng, anh nói:
“Tôi nhớ cô cũng không phải cố tình gây rối. cũng may không có chuyện gì nguy hiểm, mọi người đều bình an vô sự”
Liên quan đến công vụ,, cho nên anh ta không tiện nói chuyện nhiều, Trác Nghiêu chỉ đơn giản nói tóm tắt: “Không có phiền phức”
Ý nói là, dù bắt sai người và ngộ thương Hắc Hầu Tử, nhưng cũng không ảnh hưởng đến hành động
Cũng may, không gây ra tại vạ gì, Hạ Hi cũng thở phào nhẹ nhõm
Thấy giữa hai người đã hỏa giải được hiểu lầm, nhân viên cảnh sát đứng ở trước mặt Trác Nghiêu cũng dùng ngữ điệu khách khí và chân thành nói:
“Trường hợp tối hôm qua rất hỗn loạn, bề ngoài của Hạ tiểu thư lại tương đối giống với đối tượng mà chúng tôi cần truy bắt,, cho nên mới gây ra hiểu lầm. Tôi tin hai vị cũng hiểu, giả sử chó Labrador là chó của tội phạm, lại xuất hiện trong tình huống bất ngờ, việc nổ súng cũng là do bất đắc dĩ. May là cuối cùng đã qua cơn nguy hiểm, không tạo thành hậu quả không thể cứu vãn được. Chó của Hạ tiểu thư sao rồi?. Nếu cô có cần chúng tôi giúp đỡ gì thì cứ việc nói, chúng tôi nhất định sẽ hết sức phối hợp”
Lời nói khách sáo của nhân viên cảnh sát, làm cho vẻ mặt đông lạnh của Tiêu Dận ấm áp lên một chút, anh nói:
“Câu này cũng xem như có tình người”
Hạ Hi vốn là loại người thích ăn mềm không ăn cứng, nhớ lại tình cảnh tối hôm qua, cô cũng biết hành động của mình làm cho người ta hiểu lầm, với lại tiểu Hắc đã thoát khỏi nguy hiểm, cho nên cơn tức giận của cô cũng tiêu tan hơn phân nửa. Cô huých nhẹ tay của Tiêu Dận, ý bảo anh đừng tức giận. Cô nói:
“Không cần, chúng tôi có thể tự xử lý chuyện của mình”
Bị lòng hiếu kỳ thúc giục, sau đó cô hỏi: “Các người bắt ai, làm sao có thể giống với tôi?”
Nhân viên cảnh sát nhìn về Trác Nghiêu, thấy anh không có ý ngăn cản, cho nên anh ta dứt khoát trả lời:
“Mục tiêu là tình nhân của Nhất Hào”
Nói thật, Hạ Hi quả thực có đủ tư cách bị nhận lầm là tình nhân. Trời sinh cô có vóc người và khuôn mặt xinh đẹp, khuôn mặt trắng mịn màng giống như gốm sứ, ánh mắt đen láy, trong veo sáng ngời. Trong ngày thường cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi và quần jean mộc mạc, nhưng vẫn thanh nhã động lòng người.
Tối hôm qua cô lại cố tình nhảy ra xô xát với cảnh sát, người khác hiểu lầm coi cô là nhân vật mục tiêu cũng là chuyện bình thường
“Khen ngợi” như vậy, quả thật là khác người, làm cho người nghe rất thông thoải mái, huống chi Hạ Hi rất ghét người khác trông mặt mà bắt hình dong, coi cô như bình hoa di động. vì thế cô cau chặt mày, nhưng Tiêu Dận lại trừng mắt, tức giận nói:
“Nếu nói theo cách của anh, thì bề ngoài chúng tôi dễ nhìn cũng là sai sao?”
Cô lấy tay huých nhẹ vào cánh tay của Tiêu Dận, ý bảo anh hãy thôi đi
Ý thức được nội dung của cuộc nói chuyện đã lệch ra khỏi quỹ đạo, Trác Nghiêu ho nhẹ một tiếng, dùng giọng điệu giải quyết việc chung nói::
“Hôm nay chúng tôi đến đây còn có mục đích khác, Tiêu tiên sinh, mời anh đến đội của chúng tôi để làm một bản tường trình”
“Tôi lại phạm tội gì à?”
Tiêu Dận nhìn anh ta không vừa mắt không chịu phối hợp nói: “Là các người đến chỗ của tôi làm hỗn loạn, tôi không bắt các người bồi thường tổn thất là may lắm rồi, lại còn muốn tôi đến đội của các người làm bản tường trình?. Lúc đó tôi không có ở hiện trường”
“Có hay không có ở hiện trường cũng không phải vấn đề chính, hội sở giải trí Thiên Trì do anh đứng tên, tội phạm từng nhiều lần xuất hiện ở chỗ của anh. Chúng tôi muốn biết một số tình hình của thuộc phạm vi chức quyền bình thường thôi”
Trác Nghiêu nói xong, còn không tự giác sử dụng giọng điệu quen thuộc của cảnh sát để nhắc nhở anh:
“Thân là công dân, anh có nghĩa vụ phối hợp làm việc với chúng tôi”
Lời vừa nói xong, anh ta làm động tác mời khách: “Mời”
Tiêu Dận không có cách nào khác, người ta đã dùng đến nghĩa vụ công dân để ép buộc anh, vì thế anh bị “mời” đến đồn cảnh sát
Hạ Hi đi cùng anh đến đồn cảnh sát, chờ hai người giải quyết xong mọi chuyện thì đã là buổi chiều, Tiêu Dận có việc phải đi trước, Hạ Hi trở về bệnh viện để thăm tiểu Hắc, sau đó nhìn thấy Lệ Hành và Nhan Đại cũng ở trong phòng bệnh
Không biết Lệ Hành đã đến đây bao lâu, còn nói gì đó với Nhan Đại, Hạ Hi nhìn thấy Nhan Đại bùi ngùi nói:
“Huấn luyện rất cực khổ, người bình thường làm sao chịu nổi, cho nên mới nói các anh là những người xứng đáng nhất”
Lệ Hành cong môi cười, mà nụ cười này, làm đường nét cương nghị trên khuôn mặt anh trở nên nhu hòa, cả người lộ ra ấm áp, anh nhẹ nhàng nói:
“Không phải mặc quân trang thì được xem là quân nhân, điều này là cơ bản nhất. Trên chiến trường, không có ai nói đạo lý với cô, cô chỉ có thể dùng súng để đánh gục quân địch, năng lực không vượt xa người thường thì làm sao được, cho nên cái cô gọi là cực khổ, cũng không thể tính là khổ”
Nghe được tiếng mở cửa, anh quay đầu, không ngoài ý muốn nhìn thấy Hạ Hi đứng ở đó, giọng nói của anh bình thản khác hẳn với bình thường, giống như đang nói chuyện với một người bạn cũ:
“Đã tới rồi?. Tôi đến thăm Labrador. Thấy em không có ở đây, nên tôi nói chuyện với bạn em một chút”
Thăm Labrador?. Quả nhiên là một cái cớ hoàn mỹ, để cô nhìn thấy anh, không cần phải nâng cao phòng tuyến cảnh giác, Hạ Hi không có cách nào từ chối, cho dù anh đã tranh thủ từng phút từng giây để cứu tiểu Hắc và cứu cô một mạng, nhưng Hạ Hi vẫn dùng giọng điệu lạnh lùng để đối xử với anh, cô ra lệnh đuổi khách:
“Thăm cũng đã thăm rồi, anh đi được rồi, nếu không sẽ làm lỡ thời gian quý báu của Tham Mưu trưởng”
Lệ Hành không giận cũng không cáu, nâng tay nhìn đồng hồ, khi đứng dậy, không biết là anh muốn nói rõ với Hạ Hi về hành tung của anh, hay là chào tạm biệt với cô gái mới lần đầu gặp mặt, chỉ nghe anh nói:
“Thời gian cũng không còn sớm, tôi còn phải đến sư đoàn, đi trước nhé”
Tối hôm qua, sau khi đã chạy như điên, và trải qua cuộc nói chuyện với Hạ Hoằng Huân sáng nay, lúc này Lệ Hành đã bình tĩnh hơn khi gặp mặt Hạ Hi. Kỳ thật, chỉ cần không gặp Hạ Hi, thì nét mặt của anh trong quân đội ngày thường vẫn lạnh lùng như vậy
Nhan Đại đương nhiên không có lập trường để giữ anh lại, theo tính chất nghề nghiệp, khiến cô hợp thời hỏi:
“Lệ tham mưu trưởng, nếu như có thời gian thuận tiện, tôi có thể đến sư đoàn của anh để phỏng vấn không?”
“Chuyện này…”
Lệ Hành do dự, tựa hồ như đang cân nhắc để chọn từ thích hợp, sau đó nhìn nhìn Hạ Hi đang xem anh như không khí, ngoài ý muốn nói:
“Cô hỏi ý kiến cô ấy xem”
Đầu tiên là Hạ Hi ngẩn ra, sau khi phản ứng kịp. cố gắng hết sức để kiềm chế, nhưng cô làm không được, cô tức giận nói:
“Đó là sư đoàn của các anh, có liên quan gì đến tôi?”
Lệ Hành vẫn bình tình như cũ, giọng điệu của anh mang 2 ý nghĩa nói: “Có liên quan hay không em là người rõ ràng nhất”
Lồng ngực của Hạ Hi kịch liệt phập phồng, trong mắt có ngọn lửa đang bốc cháy, trong lúc cô nhịn không được muốn phát tác, thì Lệ Hành nhìn con chó trên giường bệnh, sau đó dơ tay, lưu luyến vò đầu cô nói:
“Em sửa tên con chó lại đi, tại sao em lại đặt tên nó như vậy, người khác gọi cũng không thuận miệng lắm”
Dừng lại một chút rồi anh lại nói: “Không hay lắm”
Sau đó anh không cho cô có cơ hội nổi bão, sau đó Lệ Hành đã rút tay, ôn nhu nói:
“Ngày mai qua luận võ với tôi”
Có một số lời, kỳ thật nên nói sớm thì tốt hơn, nhưng lúc này có người ngoài ở đây, Lệ Hành cảm thấy không phải là thời cơ tốt nhất để nói chuyện, bây giờ dù đã muộn, nhưng cũng nên cho đối phương một cơ hội để hòa hoãn, có lẽ sẽ càng thích hợp hơn cho cuộc gặp mặt ngày mai. Tháo gỡ hết những khúc mắt giữa 2 người. Anh nghĩ thế
Bán Sinh Thục Bán Sinh Thục - Mộc Thanh Vũ