Nguyên tác: The Soft Centre
Số lần đọc/download: 2126 / 92
Cập nhật: 2019-12-06 08:56:14 +0700
Chương 7
S
am Karsh chờ trong văn phòng của Homer Hare, lão này đang nặng nề bước vào. Hắn đã ăn một bữa trưa ngon tuyệt.
- Ủa! Tôi tưởng ông ở trong tù rồi chứ. - Karsh nói. - Chuyện gì đã xảy ra?
- Sammy, mày phải học để tin tao. Ta đang có một cú rất tuyệt. Như tao đã nói với mày. Người thiếu phụ có tất cả để thắng, cộng thêm một người chồng để mất.
- Phải... theo người ta nói với tôi; ả đã mất gã rồi.
Hare quét sạch ý kiến bắt bẻ này bằng một cử chỉ:
- Ả đang yêu. Tao biết bản chất con người và khi một phụ nữ khá ngu ngốc để yêu đương, tức là ả đã thích hợp để làm chuyện đó. - Lão giơ cổ tay để nhìn đồng hồ. - Tao nghĩ bây giờ tao có thể gọi ả được rồi. Ả đã đủ thời gian để quyết định.
- Ý kiến của ông không hấp dẫn tôi. - Karsh nói với giọng bực tức. - Ta chưa bao giờ mạo hiểm kiểu này. Ông có chắc là ả không kể hết cho các tay cớm nghe không?
- Không. Nếu ta chưa bao giờ mạo hiểm cỡ này là vì ta chưa bao giờ có dịp cuỗm nửa triệu đôla.
Hare cầm điện thoại và yêu cầu Lucille gọi cho lão khách sạn Spanish Bay.
Val từ bệnh viện trở về và nàng sắp sửa ngồi trước cửa sổ mở thì điện thoại reo. Nàng do dự một lúc rồi đi ngang căn phòng, nàng nhấc máy lên.
- Bà Burnett.
Nàng nhận ra cái giọng nói hổn hển mà nàng sợ. Nàng cưỡng lại ý muốn gác máy một cách thô bạo.
- Phải. - Nàng trả lời.
- Về cuộc nói chuyện của chúng ta sáng nay. Đồng ý hay không đồng ý, thưa bà.
- Đồng ý, nhưng phải cho tôi thời gian. - Val trả lời. - Tôi có thể đưa cho ông hai mươi ngàn đôla ngày mai, nhưng tôi cần có mười lăm ngày để thu gom phần còn lại.
- Được rồi, dĩ nhiên là tiền mặt đấy. Bà có thể vui lòng đến văn phòng tôi mười một giờ sáng mai cùng với số tiền. Bà có địa chỉ của tôi, chúng ta sẽ có thể thảo luận về cách thức trả tiền dứt khoát.
- Đồng ý. - Val nói và gác máy.
Nàng ngắm bức tường trước mặt một lúc rồi nàng gọi ngân hàng bang Florida và hỏi ông giám đốc. Nàng chỉ cần nói tên là người ta nối máy ngay.
Henry Thresby, giám đốc ngân hàng, được cô thư ký cho biết là con gái Charles Travers muốn nói chuyện.
- Chào bà Burnett. - Gã nói với giọng chính xác và hiệu quả của một doanh nhân. - Tôi có thể làm gì cho bà?
- Thế này. Tôi cần hai mươi ngàn đôla. Tôi sẽ tới sáng mai, đem theo một tờ séc của chồng tôi.
- Đồng ý, tiền sẵn sàng, không khó khăn.
- Tôi muốn số tiền này gồm những tờ bạc một trăm đôla. - Val nói và sau khi do dự đã nói tiếp. - Tôi muốn ông ghi lại số của tất cả những tờ bạc và ông cho tôi một bản sao của bảng liệt kê này. Ông cũng có thể để số tiền trong một gói nhỏ và niêm phong nó bằng con dấu của ngân hàng được không?
Kinh nghiệm lâu năm trong nghề của Thresby cho phép gã giữ giọng nói bình thường tương phản với gương mặt gã:
- Đồng ý... rất hạnh phúc được phục vụ bà, thưa bà Burnett. Cái gói sẽ sẵn sàng khi bà tới. Bà muốn kiểm tra lại số tiền trước khi người ta đóng dấu không?
- Không cần đâu. Tôi sẽ tới ngân hàng lúc mười giờ.
- Tất cả đều được làm theo ý muốn của bà, thưa bà Burnett.
- Cảm ơn. - Val trả lời.
Nàng gác máy.
Thresby, một người thấp, sinh động, hơi bị rụng tóc, cặp mắt ranh mãnh, đẩy cái ghế bành ra. Gã chau mày và nhìn vào khoảng không. Đó là một giám đốc ngân hàng tận tâm, gã đã vui vẻ chấp nhận Chris Burnett mở tài khoản tại ngân hàng của mình, ngay khi hắn tới khách sạn Spanish Bay. Gã biết tầm quan trọng xã hội của cặp vợ chồng này và mối liên hệ với đại gia Charles Travers. Những lời chỉ dẫn của bà Burnett báo động gã. Hai mươi ngàn đô la bằng những tờ bạc đã được ghi lại số, tiền đặt trong một gói niêm phong, thật là rõ ràng trước mắt gã, đây là tiền chuộc hoặc một vụ tống tiền.
Gã châm thuốc và bắt đầu suy nghĩ. Gã là bạn học của đại úy Terrell. Dịp hè, họ đi câu chung với nhau. Gã có thể tin vào sự kín tiếng của Terrell. Gã hơi bối rối vì phản bội sự bảo mật cho khách hàng, nhưng gã không do dự lâu. Gã cầm điện thoại lên và yêu cầu liên lạc với sở cảnh sát.
Trung sĩ Thames đang trực, trả lời gã là Terrell đã ra ngoài. Hắn không biết giờ Terrell trở về.
- Đây là một việc quan trọng, trung sĩ. Anh có thể yêu cầu đại úy gọi lại cho tôi tại nhà, sáu giờ được không?
Thames bảo đảm là sẽ không quên nói lại.
***
Joe Beigler ra khỏi cửa hàng bán đồ chơi, dưới cánh tay hắn là một gói lớn đựng một con gấu khổng lồ nhồi bông. Hắn cảm thấy một niềm vui bí mật khi con gấu có giá đến bảy mươi lăm đôla. "Nếu ông đại úy khá ngốc có thể nằm rạp xuống trước con nhỏ mắc dịch này, hắn tự nhủ, thì mặc kệ bảy mươi lăm đôla đi ra từ túi ông ấy".
Về đến khách sạn, hắn thấy Terrell đang chờ hắn. Hắn sung sướng với cái nhăn mặt của viên đại úy khi hắn thông báo gã nợ hắn hai mươi lăm đôla.
- Mai tôi sẽ trả cậu. - Terrell vừa nói vừa cầm cái gói và đi tới căn nhà gỗ của gia đình Prescott.
Beigler đến quầy tự phục vụ ăn hai cái bánh mì kẹp thịt băm và một chai bia lạnh. Khi hắn sắp sửa kêu chai bia thứ hai, hắn thấy Terrell ra khỏi nhà Prescott và tìm hắn. Hắn trả tiền và đi lại gặp gã.
- Cú này đáng tiền đây. - Terrell nói. - Tôi tin rằng có biết hai tên này, nhưng tôi muốn cậu biết những gì con nhỏ kể lại với tôi và cậu nói cho tôi biết cậu có đồng ý không?
Beigler theo gã vào căn nhà gỗ mà Angel đang đợi. Nó trìu mến ngắm nghía con gấu, bà Prescott đỏ mặt vì ngượng ngùng, đứng cạnh cửa sổ và quan sát con gái.
- Angel, nhắc lại cho tôi tất cả. - Terrell nói. - Một lần nữa.
- Vâng. - Nó nói, vừa mỉm cười với gã vừa liếc nhìn Beigler. - Tôi cám ơn anh đã đi mua con gấu cho tôi. Anh ranh ma hơn vẻ bề ngoài.
Beigler ném cho nó một cái nhìn tức giận, ngồi vào một bàn và mở sổ ra.
- Nói đi, Angel. - Terrell vừa nói vừa ngồi xuống. - Em dậy lúc một giờ kém năm, em bật đèn điện và nhìn đồng hồ báo thức có đúng không?
- Vâng. - Đứa bé nói. - Em nhìn ra cửa sổ và em thấy...
- Tại sao em nhìn ra cửa sổ. - Terrell nói.
- Em muốn biết có trăng hay không, em rất thích trăng sáng.
- Có trăng không?
- Trời tối, nhưng em thấy mặt trăng sau đám mây. Lúc đó em thấy hai người đàn ông trên lối đi giữa các căn nhà gỗ. Chúng đi dưới những đèn lồng treo trên cây, ở đằng kia của lối đi. Em thấy chúng rất rõ.
- Em đã thấy chúng rất rõ để có thể nhận ra chúng?
- Em nhận ra tên to lớn. Nhưng em không thể nhận ra tên da đen.
- Angel! Người ta không nói da đen. Người ta nói một người đen màu, bà Prescott chen vào.
Angel ném một cái nhìn tức giận về phía mẹ và nói tiếp:
- Em thấy, mọi người da đen đều giống nhau, nhưng người kia dù đêm em cũng có thể nhận ra được.
- Trước khi tả hình dạng chúng, hãy cho tôi biết chúng đã làm gì?
- Chúng đi tới căn nhà gỗ của ông Henekey và chúng leo lên bậc thềm. Vì cửa sổ của em mở, em nghe được chúng thì thầm. Em không hiểu những gì chúng nói. Trời quá tối để có thể thấy chúng làm gì. Nhưng em nghe tiếng cửa cọt kẹt và chúng vào trong nhà.
- Thế lúc đó em làm gì?
- Em chờ, vì em tự nhủ không biết chúng làm gì trong căn nhà gỗ của ông Henekey. Em buồn ngủ và khi ông Henekey tới em tự nhủ là ông ấy có thể tự mình thấy được những gì xảy ra và em ngủ lại.
- Em có chắc là chúng chưa đi trước khi ông Henekey tới không?
- Không, chúng còn ở trong căn nhà gỗ suốt. Chúng chưa ra ngoài.
- Rất tốt, Angel, nói cho tôi biết về tên to lớn.
- Hắn rất to, rất mập. Đó là người lớn nhất và mập nhất mà em thấy.
- Em đã nói với tôi là chúng trạc tuổi trung sĩ Beigler. - Terrell nói. - Và chúng mặc áo sơ mi xanh với quần tây đen. Phải vậy không?
- Phải.
- Và em chắc rằng bạn gã là một người da màu?
- Phải. Hắn mặc áo thun màu vàng và trắng với quần jean.
- Có thứ khác làm em chú ý đến tên to lớn. - Terrell nói. - Em còn nhớ không?
Angel úp mặt vào bộ lông gấu và cười.
- Ồ, phải, đó là kẻ đồng tính luyến ái nam. Em biết rõ chúng vì con bạn Doris của em đã kể cho em nghe. Nó biết chuyện này: anh nó là một kẻ như thế. Nó giải thích cho em biết chúng đi như thế nào và tên đó như thế.
- Angel. - Bà Prescott khiếp sợ la lên. - Thật sự, con...
- Tôi xin bà. - Terrell cắt ngang. - Điều này rất quan trọng. - Rồi ông quay lại Angel. - Đúng ra hắn đi như thế nào?
Đứa bé đứng dậy và bắt đầu vừa di vừa uốn éo mông đít. Nó bắt chước cách đi của bọn đồng tính luyến ái một cách ấn tượng đến nỗi Beigler phải mỉm cười.
Nó dừng lại và quay về phía Terrell:
- Hắn đi như vậy đó.
- Tôi muốn em ở lại đây một chút. - Terrell nói. - Sau đó, tôi hy vọng em có thể giúp tôi thêm tí nữa.
- Bây giờ em đã có con gấu của em, em sẽ giúp ông tất cả những gì mà em có thể. - Angel nói với giọng nghiêm trang.
Nó lại gần con gấu và ôm con vật vừa xúc động nhìn Terrell.
Terrell mỉm cười và đứng dậy. Gã ra dấu cho Beigler và hai người ra ngoài.
- Vậy cậu cho tôi biết tên hai đứa, Joe. - Terrell nói.
- Jacko Smith và Moe Lincoln. - Beigler nói không do dự, chỉ có thể là chúng.
- Bọn vệ sĩ của Hardy. Ta có thể nối những mảnh của trò chơi ghép hình đã ráp lại được, nhưng chúng ta cần phải chắc chắn. Mục tiêu thứ nhất: chỉ Jacko cho đứa bé này xem nó có nhận ra không.
- Ta phải làm sao? - Beigler vừa hỏi vừa gãi cằm. - Bắt hắn? Và yêu cầu đứa bé nhận diện hắn trong một hàng những kẻ bị tình nghi?
Terrell lắc đầu. Gã coi đồng hồ. Lúc bấy giờ là năm giờ hai mươi.
- Ta sẽ đem đứa bé tới quán Coral Bar. Jacko thường đến đó vào lúc sáu giờ rưỡi. Chúng ta đậu xe gần đó và con nhỏ có thể nhận ra hắn khi hắn đi vô. Nếu nó nhận ra hắn ta sẽ bắt hắn và đứa bé sẽ chính thức nhận dạng hắn.
Họ lại vào căn nhà.
- Tôi muốn con gái bà đi theo chúng tôi. - Terrell nói với và Prescott. - Điều thiết yếu nhất là nó phải nhận diện tên này. Dĩ nhiên, bà cũng đi cùng.
- Ồ! Không có vấn đề mẹ cùng đi. - Angel cương quyết tuyên bố. - Nếu mẹ cùng đi, em sẽ không giúp ông. Chỉ có em và con gấu thôi.
- Nào, con yêu. - Bà Prescott xúc động nói. - Đừng hỗn láo thế. Con không thể đi một mình cùng với các ông đây được.
- Vậy thì con sẽ không đi nữa. - Angel nói với một giọng cương quyết.
Nó ôm con gấu, lôi con vật ra khỏi ghế trường kỷ và đi về phía cửa.
- Với tôi, em bé không sợ gì cả. - Terrell nói. - Tôi sẽ đưa em trở về ngay, thưa bà Prescott. Đây là một vụ quan trọng đối với cảnh sát.
Bà Prescott sắp sửa đáp lại thì Angel chen vào:
- Lát nữa gặp lại, thưa mẹ. - Nó vừa nói vừa chạy lại chiếc xe của cảnh sát.
- Nếu đó là con gái tôi, tôi... - Beigler bắt đầu nói, mặt đỏ lên vì tức giận.
- Tôi rất vui mừng vì nó không phải là con anh. - Bà Prescott vừa nói vừa đứng thẳng dậy vẻ kiên quyết. - Tôi không thích những người phê bình con gái tôi và tôi xin anh miễn cho tôi những lời nhận xét của anh!
Beigler ném một cái nhìn thất vọng về phía Terrell, gấp cuốn sổ lại và đi theo gã. Hai người tới chỗ Angel đang nôn nóng chờ họ.
***
Moe Lincoln, nằm ngửa trên chiếc ghế bành của thợ hớt tóc, hắn rất thích sự mơn trớn của dao cạo trên má. Hắn nhắm mắt, các đường nét thường được co lại thành một nụ cười xấu xí thì nay giãn ra, trong khi hắn tự buông thả theo đôi tay dịu dàng của Toey Marsh, tên này hàng bao nhiêu tháng nay cố thuyết phục hắn bỏ rơi Jacko để đến sống với gã.
Toey, một tên lai Tàu và Ba Lan, thấp người và to con đã đến gần năm mươi tuổi, tóc hắn nhuộm bằng cây lá móng, mắt hắn hình quả hạnh, mặt hắn tròn và mập. Hắn nổi tiếng là một trong những thợ hớt tóc giỏi nhất Miami và mỗi tối Moe đều đến để hắn cạo râu trước khi đi chè chén với Jacko.
- Mấy giờ rồi, bé con? - Moe hỏi mà không mở mắt.
- Gần sáu giờ rưỡi. - Toey nói sau khi nhìn đồng hồ. - Tối nay cậu làm gì? Cậu không muốn đến nhà tớ sao? Tớ đã mời bạn bè. Sẵn có một bữa ăn kiểu Tàu. Không kể một gã trẻ...
- Tôi có hẹn với Jacko. - Moe nói, gã thích hành hạ Toey. - Tại sao tớ lại đến căn nhà tồi tàn của cậu?
Toey thở dài. Hắn đắp một chiếc khăn mặt ấm lên mặt Moe, và bỏ gã một lúc. Hắn lại gần cửa kính và nhìn ra ngoài đường.
- Kỳ lạ thật. - Hắn nói. - Tớ tự hỏi chúng đang làm gì?
- Ai thế, đồ ngu? Moe vừa hỏi vừa ôm cái khăn ấm trên mặt và hít mùi bạc hà tỏa ra.
- Các tay cớm... chúng đang ở trong một chiếc xe với một con bé. - Toey vừa nói vừa quay lại để thay cái khăn.
Moe cứng người lại. Hắn giựt cái khăn ra, đứng dậy và lại gần cửa kính. Hắn quan sát chiếc xe cảnh sát. Nó đậu trong một bãi đậu xe, cách quán Coral Bar năm mươi mét.
- Chuyện gì đang xảy ra? - Toey hỏi.
- Câm mồm! - Moe rống lên. - Đưa tớ một cái khăn.
Mắt vẫn nhìn chiếc xe cảnh sát, hắn giơ bàn tay đen gầy tóm lấy cái khăn mà Toey đưa cho hắn. Hắn nhanh chống lau mặt và gáy rồi vứt cái khăn xuống đất.
Hắn quan sát cảnh tượng. Ngay sau đó, Jacko Smith núng nính đi trên vỉa hè.
Jacko luôn đậu chiếc Cadillac màu hồng và xanh ở đầu đường. Hắn nghĩ quãng đường quá ngắn từ bãi đậu xe đến quán Coral Bar làm hắn mất đi một ít mỡ. Bàn tay lớn của hắn cầm một cái khăn tay, hắn mặc áo sơmi xanh nhạt và quần tây đen của ngày hôm qua. Thỉnh thoảng hắn lấy khăn tay lau gương mặt nhợt nhạt bệnh hoạn.
- Angel, hãy nhìn cuối đường. - Bất ngờ Terrell nói.
Angel đang chơi với con gấu, hếch mũi lên và thấy Jacko đang lại gần.
- Chính hắn! - Nó vừa thì thầm vừa chỉ Jacko đang ngừng lại một lúc trước quán Coral Bar.
- Em có chắc không? - Terrell hỏi.
- Chắc. Chính là hắn!
Moe đang quan sát cảnh tượng, thấy con bé chỉ Jacko và gương mặt đen của hắn quặn lại thành một cái nhăn mặt thật nguy hiểm. Hắn hiểu ngay rằng đứa bé đang nhận dạng Jacko cho các tay cớm, điều này chỉ có nghĩa rằng đứa bé đã thấy hai đứa vào phòng của Henekey. Toey đứng sau hắn, quan sát điều đang xảy ra.
- Có chuyện gì thế cưng? - Hắn hỏi. - Tai sao nó chỉ Jacko?
- Im mồm! - Moe vừa nói vừa quay lại với vẻ nổi khùng. - Mày không thấy gì hết, nếu mày còn muốn sống, Toey!
Nhìn thấy ánh sáng giết người trong cặp mắt đen. Toey co rúm người lại.
- Tôi không thấy gì hết. - Hắn ấp úng. - Tôi không...
- Câm mồm! - Moe sủa.
Hắn thấy Beigler mở máy và đi về sở cảnh sát.
Moe nhìn Toey:
- Nhớ đấy... nếu mày đã thấy cái gì đó, tao sẽ chặt mày ra làm nhiều mảnh!
Rồi hắn vội vàng băng qua đường để vào quán Coral Bar.
Jacko sắp sửa gọi whisky và bia.
- Ta chuồn thôi, Jacko và nhanh lên! - Moe nói.
Cặp mắt khẩn trương của Moe đủ để Jacko hiểu. Hắn bắt đầu chạy lúp xúp theo bạn.
Tay phục vụ quầy rượu nhìn chúng ra ngoài, nhăn mặt và bắt đầu lau chùi ly.
Terrell mãi đến tám giờ mới về đến nhà để xe. Gã vừa nóng vừa mệt. Sau khi đã đưa Angel trở về khách sạn Park Motel, gã muốn tắm vòi sen và ăn tối.
Vợ gã ra mở cửa khi nghe tiếng gã ho trên bậc thềm. Họ ôm hôn nhau rồi Terrell đặt câu hỏi truyền thống:
- Tối nay có gì ăn?
- Gà. - Caroline trả lời. - Sẽ sẵn sàng trong nửa giờ nữa, nhưng trước tiên mình phải gọi Henry.
Terrell vừa vào phòng khách vừa cởi áo vét và cà vạt.
- Henry? - Gã nói với vẻ ngạc nhiên. - Gã muốn gì?
- Gã nói rất quan trọng. Hãy gọi gã trong khi em chuẩn bị một ly.
Terrell do dự, rồi trước vẻ nghiêm khắc của vợ, gã nhăn mặt và lại gần điện thoại. Gã quay số của Henry Thresby và trong khi chờ được nối máy, gã chộp một ly whisky sô đa nước đá mà Caroline đưa cho. Thresby nói bên kia đầu dây:
- Frank? Xin lỗi đã làm phiền anh, nhưng có chuyện làm tôi lo lắng. Tôi muốn xin lời khuyên của anh và biết xem anh nghĩ gì về chuyện này.
Nhận thấy giọng lo âu của Thresby, Terrell vểnh tai lên nghe.
- Nói đi, Henry. Chuyện gì vậy?
Ngắn gọn vài lời, Thresby cho gã biết về cú điện thoại của Val Burnett.
- Có lẽ tôi lầm nhưng dường như bà Burnett gặp khó khăn. - Thresby kết luận. - Nghe này, Frank, phải hết sức thận trọng, nếu chuyện này không có ý nghĩa gì cả, Travers có thể làm tôi phải trả giá và tôi sẽ mất việc.
- Tôi tin rằng anh có tất cả các lý do để lo lắng. - Terrell nói. - Tôi rất vui lòng là anh đã gọi. Hãy để cho tôi làm, Henry. Hãy quên tất cả những chuyện này đi. Anh biết càng ít càng tốt. Tôi sẽ lo vụ này.
- Hãy cẩn thận, trời ạ!
- Anh biết tôi mà. - Terrell bình tĩnh nói. - Tôi sẽ giải quyết vụ này. Anh đã ghi số các tờ bạc chưa?
- Dĩ nhiên là ghi rồi.
- Cho tôi một bản sao. Gửi nó tới đây cho tôi. Như vậy nó sẽ không rơi vào những bàn tay xấu. Đừng lo, Henry. Tôi sẽ giải quyết vụ này.
Gã gác máy. Nhìn thấy nếp nhăn giữa các lông mày của gã, Caroline không dám hỏi. Nàng vào bếp để sửa soạn bữa ăn tối.
Terrell gọi sở cảnh sát. Gã hỏi Beigler:
- Cậu đã tóm được Jacko Smith?
- Chưa, người của em đang lục soát các câu lạc bộ. Chắc thế nào cũng tóm được hắn.
- Cậu có để một gã canh chừng trước phòng của Smith không?
Terrell biết rằng chỉ mất thì giờ đặt những câu hỏi này, nhưng gã không thể cưỡng lại được.
- Walker và Lucas canh chừng chỗ đó.
- Tôi cần cái đống mỡ này và thật nhanh.
- Ta sẽ tóm được hắn trước nửa đêm. Chắc nó đang tính đánh bài đâu đó. Quan trọng là phải biết ở đâu.
- Joe... một việc nữa. - Terrell nói tiếp. - Bảo Jacobs tới đây. Gã đang trực phải không?
- Phải.
- Bảo hắn nhanh lên. Nếu hắn tới khá sớm, hắn có thể ăn tối với chúng tôi, có món thịt gà đấy.
Beigler rống lên:
- Cách tốt nhất để làm hắn nhanh chân là mời hắn ăn tối.
Terrell ngồi vào bàn và cầm dao cắt cùng cái nĩa, chuông cửa reo. Gã cười với vợ.
- Max đấy. - Gã nói. - Thêm một đĩa nữa. Chắc hắn phá các kỷ lục tốc độ.
Max Jacobs, một tay cớm cao, gầy, mới vào nghề được một năm, đi vào phòng khách mở cặp mắt tròn khi thấy món gà rôti. Terrell dùng mũi dao chỉ cho gã một chiếc ghế.
- Ta ăn trước đã, nói chuyện sau. Tôi có việc cho cậu đây.
Sau đó, trong khi Caroline rửa chén, Terrell kể chuyện Val Burnett cho Jacobs nghe.
- Có vẻ là một vụ tống tiền. - Gã kết luận. - Không có vấn đề hành động nếu nàng không nhờ chúng ta, nhưng ta phải sẵn sàng. Sáng mai, cậu phải có mặt tại ngân hàng lúc chín giờ. Khi bà Burnett đi ra, hãy kiểm tra lại xem bà ấy có mang tiền theo không và theo dõi bà ấy. Nhưng phải cẩn thận, Max. Điều quan trọng là bà ấy tuyệt đối không biết là cậu đang theo dõi bà ấy. Vậy phải thận trọng. Cố biết xem bà ấy đem tiền tới đâu. Nếu bà ấy về khách sạn, hãy bảo Dulac, cậu ấy là người của tôi. Bảo hắn cho cậu biết bà ấy có tiếp khách không. Nếu có, hãy theo dõi những người khách đó, dù là ai... Đừng tiếp xúc với tay thám tử của khách sạn, tôi không có một chút tin tưởng nào nơi hắn cả. Hiểu không?
- Đồng ý, sếp. - Jacobs nói. - Hãy tin em. Em sẽ có mặt ở ngân hàng trước chín giờ sáng mai.
Hắn chào tạm biệt và Terrell gọi sở cảnh sát. Gã hỏi Beigler xem có gì mới về Jacko Smith.
- Chưa có gì cho tới bây giờ, sếp. - Beigler trả lời. - Người ta liên tục gởi báo cáo cho em, nhưng chưa thấy hắn ở những nơi hắn thường tới.
- Báo động cảnh sát bang. - Terrell nói. - Tôi cần nó ngay. Nhanh lên Joe, tôi tới đây.
- Đồng ý. - Beigler nói. - Nhưng sếp khỏi cần tới đây, em có thể xoay xở một mình được mà.
- Tôi biết. - Terrell nói. - Nhưng tôi vẫn tới.
***
Spike Calder là một gã da đen cao và gầy đét, mắt lạnh như mắt rắn, nụ cười vĩnh cửu của hắn để lộ ra những cái răng trắng nhởn. Hắn thường có mặt trên bến cảng, câu lạc bộ Bo Bo club mà dân đồng tính luyến ái và các tay cờ bạc thường lui tới.
Cái lợi lớn của câu lạc bộ này là có chứa dưới quầy rượu và phòng ăn một căn phòng bí mật được che giấu kỹ đến nỗi cảnh sát chưa khám phá ra được. Jacko Smith và Moe Lincoln đang trốn trong chính căn phòng này, trước ly whisky và bia.
Moe kể lại những gì hắn thấy cho Jacko, tên này đang lập kế hoạch:
- Không được mạo hiểm. - Cuối cùng hắn nói. - Phải biết xem đứa bé thấy gì hay không. Nó có vẻ ở trong khách sạn, nhưng phải biết chắc.
Moe gật đầu.
- Không được ra khỏi đây, em yêu. - Hắn nói. - Tôi sẽ bảo Hoppy dạo chơi xung quanh khách sạn.
- Cẩn thận. - Jacko vừa nói vừa đặt tay lên cánh tay của Moe.
- Đừng lo cho tôi, em yêu.
Moe leo lên thang, nhìn qua cái lỗ nhỏ để chắc rằng không có ai cả, rồi ra khỏi căn phòng bí mật.
Hoppy Lincoln, em trai của Moe đánh bạc thua hết tiền khi Moe tìm hắn. Khi hắn thấy anh, hắn đi tới Moe giải thích việc hắn cần thằng em làm.
- Lấy xe của anh. - Moe nói. - Và phóng đi. Phải quay trở lại ngay tức khắc.
Hoppy muốn phản đối, nhưng thấy hai tờ năm đô la mà Moe đưa ra, hắn mỉm cười:
- Đồng ý, anh yêu, em đi.
Hai anh em ra khỏi phòng đánh bạc, Hoppy chạy nhanh qua đường. Hắn lên xe của Moe và nổ máy.
Moe đi trên những con hẻm tối, tránh những đường chính và đi về khu Bo Bo club. Hắn ngừng lại trong bóng tối.
Hai viên cảnh sát đang tiến lại phía câu lạc bộ. Moe nhận ra họ ngay. Hắn đứng im như một cái bóng đen và thấy họ đi vào câu lạc bộ. Hai viên cảnh sát Marshall và Lepski mở một lối đi tới quầy rượu đầy người, ở đó Spike Calder đang pha cocktail.
Thấy họ, đàn ông và phụ nữ có mặt đều im bặt tức khắc. Ba hoặc bốn người lẻn ra ngoài. Những người khác bắt đầu quan sát hai viên cảnh sát với vẻ thù địch, mắt sáng, mặt co lại vì hận thù.
Spike để bình rượu xuống và thận trọng nhìn hai người. Hắn không gặp khó khăn với cảnh sát và khi mà hắn còn có thể tránh được, hắn quyết định không dính líu đến cảnh sát.
- Chào quý ông, hắn nói với một nụ cười. - Các ông uống gì?
- Anh có thấy Jacko Smith không? - Marshall hỏi.
- Đó là một tay béo lùn có cơ bắp của một võ sĩ quyền anh và gương mặt khó coi.
- Chưa. - Spike nói dối. - Có thể lát nữa người ta sẽ thấy hắn. Nhưng hắn chưa tới.
Lepski, một gã mảnh khảnh, nóng nảy và độc ác, nghiêng về phía quầy rượu.
- Nghe này, tên da đen. Hãy suy nghĩ trước khi mở ống cống là mõm của mày. - Hắn nói với một giọng dịu dàng... - Người ta đang tìm Jacko... Có thể là một vụ giết người. Nếu mày biết nó ở đâu thì hãy mở miệng ra nói. Nếu người ta tìm thấy nó ở đây hoặc nghe nói nó đã đến đây thì người ta sẽ bắt mày. Tao sẽ thích làm việc với thân thể mày. Trong cái thành phố đĩ thõa này, không có âm nhạc nào hay hơn tiếng rống của một tên da đen.
Nụ cười của hắn sững lại.
- Nếu nó ở đây, tôi sẽ nói với các ông. Xin quý ông cứ khám xét. Tôi chưa thấy nó từ tối qua.
Hai viên cảnh sát nhìn khắp phòng rồi nhìn nhau.
- Nếu nó đến, hãy gọi cảnh sát. Như thế, mày sẽ không gặp rắc rối.
Lepski nhìn Spike một lúc lâu rồi ra dấu cho Marshall và ra khỏi quán.
Moe nấp trong bóng tối quan sát khi viên cảnh sát đi xuống đường và vào một sòng bạc khác.
Như một bóng ma đen, hắn chạy nhanh qua đường và vào quán Bo Bo club bằng cửa sau. Hắn dừng lại một lúc để nghe ngóng và để chắc chắn rằng không ai ở gần đấy. Rồi hắn mò mẫm tìm chìa khóa mở cửa phòng bí mật, len vào trong bóng tối, đóng cửa lại, bật đèn lên. Trong khi hắn xuống thang dẫn tới căn phòng Jacko Smith đang đợi hắn, Spike Calder đi vào bằng cửa bí mật khác.
Moe nhìn Spike, Spike không để ý đến hắn và đi lại gần Jacko.
- Chuẩn bị đi. - Hắn nhẹ nhàng nói. - Trốn và đi nhanh lên!
Jacko mở to đôi mắt.
- Không được nói với tao như thế, tên da đen dơ bẩn! - Hắn nói giọng nghiêm khắc. - Khi tao muốn đi thì tao đi, nhưng không phải mày ra lệnh.
- Mày phải đi ngay. - Spike trả lời. - Các tay cớm đã đến đây. Chúng tìm mày. Không có vấn đề che giấu một tên nguy hiểm như mày, Jacko. Mày chuồn đi.
- Nó ở lại đây. Moe nói. Hắn đã lấy dao ra.
- Mày muốn tao chặt mày ra hả, tên da đen?
Spike mỉm cười:
- Mày phải to con hơn nữa và gan lỳ hơn nữa nếu mày muốn chặt tao ra. Mày thử xem. - Hắn nói thêm trong khi một con dao dài đã xuất hiện trong tay hắn.
Moe gầm lên và tiến lại.
- Ngừng lai! - Jacko bất ngờ la lên.
Moe bỏ dao vào trong bao. Hắn tránh xa Spike để rộng chỗ và có thể rút dao ra nếu Spike có ý muốn tấn công hắn.
- Cái gì làm mày lo lắng, Spike? - Jacko hỏi với sự dịu dàng đạo đức giả. - Chúng đã nói gì? Những tay cớm?
- Chúng nói rất nhiều. - Spike trả lời. - Chúng tìm mày. Vì vụ giết người. Tao thấy quá nguy hiểm. Mày chuồn đi Jacko và đừng bao giờ đặt chân đến đây nữa.
Jacko và Moe trao đổi qua ánh mắt. Jacko bắt đầu toát mồ hôi. Im lặng kéo dài, Moe nói tiếp.
- Được rồi, Spike. Chúng ta đi nhưng chúng điên rồi. Jacko không giết ai cả.
Jacko nặng nề đứng dậy, Spike quan sát Moe, đó là một sai lầm vì Jacko gần hắn hơn nhiều. Với một cử động nhanh khủng khiếp của một người mập mạp như hắn, Jacko vồ lấy chai rượu whisky và đập vào mặt Spike với một sức mạnh kỳ lạ. Spike lảo đảo lùi lại và đánh rơi con dao. Moe nhảy tới khi hắn ngã xuống. Bàn tay đen cầm dao của gã đâm xuống nhiều nhát. Gã đứng dậy, nghiêng xuống thi thể của Spike, lau lưỡi dao vào áo sơ mi của người chết và quay lại phía Jacko.
- Hắn sẽ khai. - Gã nói. - Như thế này tốt hơn. Ta làm gì bây giờ?
Jacko ngồi lên một cái ghế. Hắn lấy từ túi ra một hộp chocolate và nhét đầy mồm.
- Cái này, ta khổ cực quá, em yêu. - Hắn vừa nhai vừa nói. - Nên làm cho chúng... nhưng ta đi đâu?
- Chắc chắn tới chỗ Henekey. - Moe nói khi đang ngồi trên bàn, đung đưa cặp giò. - Con bé chắc đã thấy chúng ta. Phải thanh toán con bé, em yêu. Không có nó và không có Spike, chúng ta sẽ yên tĩnh. Tôi sẽ xóa sổ nó tại khách sạn.
- Còn tôi? - Jacko gật đầu.
Moe chau mày vẫn đung đưa cặp giò, bất ngờ hắn mỉm cười.
- Đi tìm gặp Hardy, chính hắn đã ném chúng ta vào chốn khốn khổ. Hãy tới nhà hắn. Hắn cần phải cho cậu ẩn nấp một đêm. Ngày mai, chúng ta sẽ bình yên. Không có con bé, chúng nó không có chứng cớ kết tội ta.
- Cậu có thấy ai khác không? - Jacko hỏi. - Ai khác sẽ có thể tố cáo?
Moe nghĩ đến Toey, kẻ đã thấy con bé lấy tay chỉ Jacko. Hắn do dự. Thật tiếc phải trừ khử Toey, một thợ hớt tóc giỏi, nhưng Moe không do dự lâu.
Hắn nói với Jacko.
Jacko có vẻ buồn. Toey cũng cắt tóc cho Jacko, nhưng nếu Toey biết được các tay cớm đang tìm hắn vì vụ giết người, hắn sẽ co vòi lại.
- Hãy thanh toán nó đi, cả nó nữa. - Hắn vừa nói vừa đứng dậy. - Đưa tôi tới nhà Hardy trong chiếc xe của tôi rồi đi khử nó. Sau đó, tới khách sạn lo cho con bé.
- Đồng ý, em yêu. - Moe nói. - Tôi sẽ lo tất cả mọi chuyện.
Núi thịt và gã mảnh khảnh gan lỳ yên lặng ra khỏi căn phòng bí mật và biến mất trong bóng đêm.