Nguyên tác: Arabella The Pirate’S Daughter
Số lần đọc/download: 1845 / 33
Cập nhật: 2015-11-23 16:33:39 +0700
Hòn Đảo Của Những Tù Nhân
N
gày hôm sau, tàu "Bọ Cạp" đi tới một hòn đảo nhỏ lởm chởm đầy vách đá. Bọn cướp sẽ giam tù nhân ở đây để đợi tiền chuộc.
Arabella xin cha cho phép Hatxan lên đảo với cô cùng với một số thủy thủ, họ trèo lên một chiếc thuyền to, trong đó đã có hai nhà buôn bị bắt trên tàu Lôrâyđa ngồi sẵn. Người có vóc dáng nhỏ bé luôn miệng than nhở đau đớn. Còn người béo phị, trán hói trông cũng ủ rũ. Trước lúc đó, hai người được dẫn đến phòng của Đanien. Ở đó họ đã phải viết thư về nhà theo yêu cầu của thuyền trưởng tàu cướp.
- Lấy gì đảm bảo là chúng tôi sẽ được thả sau khi ông nhận được món tiền chuộc? - Người trán hói hỏi Đanien một cách nghi ngại. Hắn không tin vào tên vua cướp này.
Đanien nổi cáu nói to lên:
- Lời hứa của tao và danh tiếng của tao đảm bảo cho điều ấy. Đã bao giờ mày nghe thấy "Cò Súng" này không thả tù nhân sau khi nhận tiền chuộc hả? Tao chịu trách nhiệm về việc ấy, chúng mày không phải lo! Chúng mày chỉ có mỗi một việc là làm sao cho gia đình chúng mày chịu trả tiền chuộc chúng mày thôi.
Hai người lái buôn vẫn rầu rĩ. Họ đều lo lắng không biết gia đình họ có đủ tình cảm thương yêu họ mà trả một món tiền chuộc lớn đến thế không. Biết đâu vì lý do phải đảm bảo đời sống cho cả gia đình mà những người thân của họ đành bỏ rơi họ? Cả hai đều cảm thấy mình đối xử với những người thân trong gia đình chưa tới mức gợi được chút tình thương của họ. Bởi vì làm nghề buôn bán thì suốt đời họ chỉ nghĩ tới của cải, đầu óc họ lúc nào cũng chỉ mơ tưởng tới vàng tiền... Họ là những con người đối xử hệ bạc với gia đình. Thế mà trong hoàn cảnh như thế này, chỉ có tình thương yêu là giải quyết được thôi.
Gần tới bờ, bọn cướp nhảy xuống vùng nước nông, rồi đẩy thuyền đi tiếp. Mọi vật ở đây rất quen thuộc đối với Arabella. Vẫn còn là một đứa trẻ, cô bé thường chơi đùa trên bãi biển với những hòn sỏi, trong khi bọn cướp bận rộn lo sắp xếp nơi giấu những người bị bắt và đi lấy nước ngọt cho vào các thùng.
Lần này cũng vậy, bọn cướp mang theo thùng đến lấy nước ngọt và bắt hai tù nhân phải khiêng thùng ra suối múc đầy nước vào. Tên nhà buôn béo phị, trán hói bước chậm chạp liền bị Mazipan mắng:
- Mày có muốn tao xẻo một tai gửi kèm theo cái thư cho vợ mày không?
- Còn mày, lảng vảng ở đây làm gì thế? - Hắn hét lên khi thấy Hatxan nhìn hắn. - Mày muốn dò xét chúng tao à?
Arabella nổi cáu:
- Để cho Hatxan yên!
Arabella không sợ Mazipan, mặc dù lúc ấy đôi mắt của hắn nẩy lửa dưới mớ tóc đen bù xù trông rất dữ dội. Mazipan là một ăn cướp nổi tiếng ác độc, nhưng hắn lại biết khi vào nên dừng lại.
Thực tế Arabella chỉ sợ có hai tên là "Chân Gỗ" và thằng Húc. Tất cả bọn cướp đều ngán hai tên này. "Chân Gỗ" thì xảo quyệt, còn Húc thì đần độn nhưng "Chân Gỗ" sai gì là hắn làm luôn. Hắn trung thành với "Chân Gỗ" hơn với Đanien.
Trời nắng nóng nước biển âm ấm. Hầu hết những tên cướp đang vùng vẫy dưới làn nước trong xanh. Đây ]à một khoái cảm mà không phải ngày nào chúng cũng được hưởng, dù cả cuộc đời, chúng sống giữa sóng nước mênh mông.
Khi hai nhà buôn mồ hôi chảy ròng ròng đã chuyển hết các thùng nước ngọt xuống thuyền, Mazipan liền sai họ vác hai cái túi nặng ở dưới thuyền lên bờ.
- Rồi làm gì nữa đây? - tên trán hói lẩm bẩm lưng trĩu xuống vì cái túi nặng.
Mazipan nói:
- Lương thực của chúng mày đấy, đồ bị thịt ạ! Ai còn trả tiền chuộc cho những cái xác của bọn mày?
Sau đó Mazipan ra lệnh cho hai nhà buôn trèo lên con đường lởm chởm những đá, rồi đi tiếp liền sau họ. Trời nóng như rang, những hòn đá trên đường cũng nóng bỏng. Mặt đỏ bừng bừng, đầu gối khòng xuống hai tù nhân chệnh choạng bước đi. Lên tới một đỉnh cao bằng phẳng, một luồng gió mát thổi qua làm mọi người dịu hẳn đi. Họ chẳng phải đi xa nữa. Từ trên một tảng đá nhô ra có một cái thang dây lủng lẳng được móc chặt vào mô đá bằng móc sắt. Từ đó, cái thang dây buông xuống một vực sâu. Dưới đáy vực là một con suối chảy uốn quanh những mảnh đất mọc đầy cỏ dại. Bên cạnh suối là một ngôi nhà.
Mazipan lấy tay chỉ xuống đó:
- Lâu đài của bọn mày kia? Nào leo xuống đi, nhanh nhẹn lên!
Hai nhà buôn nhìn xuống vực sâu ngần ngại.
Người lái buôn bé nhỏ lấy hai tay che mặt quay đi:
- Không đâu. Tôi không thể leo xuống được đâu. Tôi chóng mặt lắm.
- Nào, bắt đầu leo xuống đi, - Mazipan cứ ra lệnh tiếp cho hắn. - Mày cứ tự leo xuống thì còn đỡ bị ngã. Hay là để tao phải đẩy mày xuống?
Người lái buôn hói đầu chẳng nói chẳng rằng đặt cái túi nặng xuống rồi bám vào dây bắt đầu leo xuống. Mazipan buộc cái túi vào một sợi dây dài khác rồi dòng xuống theo. Rồi đến lượt người lái buôn bé nhỏ cũng đành bám vào dây leo xuống.
Cả hai xuống đến đáy vực an toàn. Lúc ấy Mazipan mới cuộn sợi dây lại cẩn thận rồi treo lên cái móc sắt. Hai tay đút túi, mồm huýt sáo hắn lững thững trở lại bãi biển. Hắn đã làm xong bổn phận. Hắn chẳng hề bận tâm đến chuyện những người lái buôn bị bắt kia nghĩ ngợi những gì.