Nguyên tác: Animorphs - 7: The Stranger
Số lần đọc/download: 1108 / 0
Cập nhật: 2018-01-21 11:35:00 +0700
Chương 7
T
ôi bay vô giang sơn của Tobias. Đó cũng là giang sơn của ít ra là một con cú vọ thứ thiệt, nó chắc chẳng vui gì khi có tôi lảng vảng ở đây. Giang sơn này thuộc về Tobias ban ngày còn ban đêm thuộc về con cú kia.
Tôi biết cái cây mà Tobias thường ngủ. Chắc ăn là cậu ấy ở đó. Tôi ngưng đập cánh và lướt tới.
Tôi còn đang xòe cánh chuẩn bị đậu xuống thì Tobias trông thấy.
“Mình đây, Rachel đây mà!”
“Ôi trời! Xém chút nữa thì bồ làm tui rụng tim!”
“Xin lỗi nha.”
“Xin lỗi ư?!” Tobias cáu kỉnh. “Đêm hôm khuya khoắt, giữa rừng, tui là diều hâu còn bồ là con cú bay vèo tới trong tư thế tấn công. Đừng có làm kiểu quái đản vậy chứ, Rachel.”
“Mình chỉ là cú chứ đâu phải đại bàng.” Tôi cãi. Tôi biết có một số loài đại bàng và chim ưng thường tấn công diều hâu.
“Được rồi, được rồi. Chỉ có những con cú đang đói mới săn đuổi diều hâu. Việc đó không thường xảy ra, nhưng bọn cú vẫn làm tui sợ. Tui biết là người ta hay coi những tranh truyện về những con cú dễ thương, họ cứ nghĩ rằng chúng chỉ biết rúc “cú, cú” Và hành động một cách khôn ngoan. Nhưng nói cho mà biết nha, tui đã quan sát bọn đó làm ăn. Chẳng dễ thương chút nào đâu. Chúng khó chơi lắm đó. Tui chẳng bao giờ muốn đụng độ với một con cú hết.”
“Mình thực sự xin lỗi mà Tobias. Mình đã quên béng là cuộc sống của bồ đầy rẫy những hiểm nguy…”
“Ừa, nhưng cũng có vài cái lợi… Còn bồ, bồ làm gì ở đây trong lốt cú thế này?”
“Mình phải ra khỏi nhà một lúc.”
“À ra vậy. Lý do? Tất nhiên đó chẳng phải việc của mình… “
“Mình cũng chẳng biết nữa. Chẳng có gì hết. Chỉ là do căng thẳng quá thôi.”
Tobias chẳng nói năng gì. Dĩ nhiên cậu ấy biết là tôi xạo. Trong khi đợi tôi nói ra, cậu ấy quan sát tôi bằng cặp mắt sắc lẻm.
Nhưng tôi lại không muốn nói cho Tobias biết. Đúng ra thì tôi đã muốn làm chuyện ấy, nếu không tôi bay đi tìm Tobias làm gì? Nhưng bây giờ tôi lại thấy làm phiền cậu ấy với những vấn đề của mình thì kì cục quá.
“Mình chỉ nghĩ ngợi về chuyện trở lại vũng Yeerk thôi.” Tôi nói bừa.
“Bồ lo lắng hả?” Tobias chọc. “Bồ mà lo?”
“Đôi khi mình cũng lo lắm chứ.” Tối chống chế. “Mình đang tính bay tới Lâm Viên, vô vườn thú. Có lẽ mình sẽ thu nạp một con thú nào đó, một con thực là khỏe và dữ để sử dụng trong trường hợp lâm trận ở dưới ấy. Một con sư tử, hay gấu xám Bắc Mỹ hay gì đó. Mình nghĩ có lẽ bồ cũng muốn bay đến đó cùng với mình.”
“Rachel nè, bồ biết là tui ít khi bay ban đêm mà. Trong bóng tối tui nhìn rất dở. Với lại ban đêm thì chẳng có các luồng khí nóng, nên tui không vút lên nổi. Tui sẽ phải đập cánh suốt mà đường thì xa. Ý tui là nếu như bay dạo loanh quanh đây thì tui sẵn sàng, nhưng bay xa thế…”
“Thôi được, quên chuyện đó đi.”
“Tại sao bồ không kể cho tui nghe điều thực sự làm bồ buồn chán? Buồn thiệt là kỳ quặc. Hổng giống với con người bồ chút nào hết.”
“Chẳng có gì đâu.” Tôi đáp. “Xin lỗi vì đã làm phiền bồ. Mình quay về nhà đây.”
“Rachel, bồ biết là lúc nào bồ cũng có thể nói cho tui nghe mọi sự mà…”
“Ừa. Nè… Mình muốn hỏi bồ một câu. Có bao giờ bồ nghĩ đến những năm tháng sắp tới không? Như đến lúc vô đại học chẳng hạn?” Ngay lúc những lời này vừa hiện ra trong óc, tôi đã ước gì có thể thu chúng lại.
Nhưng Tobias thật tuyệt vời. Cậu ấy chỉ lặng lẽ cười. “Tui nghĩ là tui có thể ăn ngon điểm mười về môn điểu học.”
“Dứt khóat là bồ có thể thành giáo sư.” Tôi tuyên bố. “Mình chỉ muốn nói là sớm muộn gì thì phần đông tụi mình sẽ phải ra đi. Rời đi sống ở nơi khác. Khi ấy chúng mình sẽ làm gì nếu như bọn Yeerk vẫn còn quanh quẩn ở đây?”
Tobias bắt đầu rỉa lông, một thói quen của cậu ấy khi có điều buồn phiền. “Tui không thực sự nghĩ quá xa như vậy. Nhưng tui cho rằng mọi sự sẽ được sắp xếp xong xuôi từ lâu trước khi chuyện đó xảy ra. Hoặc là bọn Yeerk thắng, và bồ sẽ chẳng phải lo chuyện học với hành. Hoặc chúng thua, và mỗi đứa bọn mình lại quay về với cuộc sống bình thường. Một số sẽ bình thường hơn những đứa khác.” Cậu ấy nói thêm, giọng ráo hoảnh.
Tôi nín thinh một lúc. Tôi chẳng thể nói gì được. Tôi đang căm ghét chính mình vì đã khơi ra chuyện này với Tobias. Chẳng lựa ai mà lại nhắm đúng Tobias! Cậu ấy đã là một nạn nhân của cuộc chiến này rồi. Cậu ấy đã bị kẹt cứng trong lốt diều hâu khi biến hình để chiến đấu… Vậy mà mình lại nghĩ đến chuyện chuồn đi?
Mình làm sao thế này? Mình không thể bỏ đi. Mặc Tobias sống trong rừng ư? Mặc cho Cassie - đứa bạn thân nhất của mình chiến đấu và có thể hy sinh, mặc anh Jake, Marco và Ax? Vì sao kia chứ? Chỉ vì ba mình cô đơn và mình có thể theo học một lớp thể dục xịn ư?
“Rachel, bồ không sao đó chứ?”
Có. Tôi có sao. Tôi muốn bịnh. Tôi làm sao thế này? Tôi không thể bỏ đi. Không thể bỏ cuộc. “Mình hả? Dĩ nhiên là mình hổng có sao.” Tôi nói xạo. “Song mình nghĩ mình sẽ phải đi nạp thêm năng lượng.”
Tôi dang cánh và đập thật mạnh, lướt qua bầu không khí chết lặng của ban đêm.
Nhưng tôi không về nhà. Tôi bay vòng vòng một lúc, ráng kiềm chế sự bối rối trong đầu mình. Nhưng không thể được. Vậy thì tôi chưa thể về nhà, vì có về thì cũng chỉ nằm trên giường mà chong mắt suốt đêm.
Tôi quay lại và hướng về phía Nam.