Far more seemly were it for thee to have thy study full of books, than thy purse full of money.

John Lyly

 
 
 
 
 
Tác giả: Duyên Anh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: nguyễn quang
Upload bìa: nguyễn quang
Số chương: 11
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 3
Cập nhật: 2025-08-02 16:31:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
ậu ngồi trên cái trụ sắt neo tầu. Nó hút thuốc và nhìn sang bên kia sông. Buổi trưa, nắng đốt cháy tóc. Nhưng gió từ mặt sông lùa lên thổi tung mái tóc Dậu. Mát dễ chịu. Dậu ngó Hường đang đứng ở bậc thang dưới cùng lối xuống nước.
Con bé chưa chịu tắm. Nó lười quen rồi. Dễ chừng mấy tháng nó mới tắm một lần. Dậu vừa mua cho nó bộ quần áo. Nó bắt Hường ra sông Sài gòn tắm gội, vất bỏ quần áo dơ bẩn của nó đi. Hường ngoan ngoãn nghe lời Dậu. Con bé luôn luôn sợ Dậu ghét bỏ nó thì hết chiến tranh sẽ chẳng ai đưa nó về quê hương.
Hường len lén nhìn Dậu. Thằng lỏi hất đầu ra lệnh. Hường dầm mình tới ngực. Dậu lắc đầu. Con bé cong lưng thêm một chút. Và nước ngập cổ nó. Hường lại nhìn Dậu. Thằng lỏi dơ cánh tay và nén thấp xuống, ý bảo Hường hãy lặn ngụp đầu.
– Em sợ sặc quá à.
– Đầu mày dơ như chó ghẻ ấy.
Hường nhắm mắt, bịt mũi. Nó vẫn chưa dám lặn. Dậu dọa:
– Tao xuống cho mày uống nước sông bây giờ. Con bé nhăn nhó:
– Thôi, để em lặn. Anh đi chỗ khác đi. Dậu mím môi:
– Đi chỗ khác để mày bôi nước lên đầu mày à...
Nó búng mẩu thuốc lá, tụt khỏi cái trụ sắt và cởi phăng áo ra.
– Anh cũng tắm à?
– Tao tắm giùm mày, đồ lười! Tao cho mày uống nước chơi.
Hường hét lớn:
– Anh để em lặn.
Dậu đã chạy xuống bậc thang thứ ba. Nó «bông nhông». Nước bắn tóe lên đầu tóc Hường. Con bé đưa tay vuốt mặt. Nó quay về phía sau. Thấy Dậu bơi ra gần chiếc tàu hàng. Bất chợt, Dậu ngụp lặn. Nó lặn thật lâu mà chưa ngoi đầu thở. Hường đâm sợ. Con bé lo cá mập đã ăn thịt Dậu. Hường mở to mắt, hồi hộp. Bỗng có cái gì chạm vào chân nó, nắm chặt và lôi tuốt nó. Con bé chìm nghỉm dưới nước, sặc sụa. Dậu đã nhô đầu lên.
Con Hường cũng nhô đầu lên. Dậu dìu Hường vô bực thang xây bằng gạch. Nó cười ha hả. Hường ho sặc sụa. Đôi mắt con bé đỏ hoe. Nó ho muốn ói nước ra.
Dậu khoái trí:
– Ai biểu mày không chịu gội đầu.
Hường đã hoàn hồn. Nó không ho nữa, mắt nó bị cay nước. Con bé vuốt mặt lia lịa, trách Dậu:
– Anh chơi ác ghê. Dậu dọa:
– Tao cho mày chết sặc bây giờ. Lấy sà bông gội đầu, kỳ cọ đi.
Dậu lại lặn. Và thoáng cái, Hường thấy thằng lỏi đã nhô đầu khỏi mặt nước.
Nó đập chân làm nước bắn tung tóe. Dậu rướn người, bám tay vô sợi giây cáp neo tàu, hai tay dính chặt sợi dây y hệt con khỉ. Nó nói vọng vào bờ:
– Gội đầu nhanh lên!
Hường lấy miếng sà bông thơm, sát kỹ đầu tóc, mình mẩy. Nó gãi tóc rồi bịt mũi ngụp lặn, vò đầu. Xong, Hường kỳ những chỗ thuốc đỏ đã ăn sâu vào da thịt nó.
Những vế thuốc đỏ loang lổ trên mình Hường theo xà phòng phai dần. Hường dầm mình. Nó sát bốn lần sà phòng. Khi da nó đỏ ửng thì thuốc đỏ không còn dấu vết. Con bé khoe với Dậu:
– Em tắm xong rồi.
Dậu buông hai chân. Nó đong đưa dưới sợi dây cáp:
– Sạch chưa?
– Rồi.
– Thay quần áo đi.
Hường leo lên. Nó cởi trần, chỉ mặc chiếc quần dài đen rách lỗ chỗ.
Hai cánh tay nó bắt chéo trước ngực. Con bé ngồi xuống. Gió sông làm nó lạnh tuy nắng dữ dội.
– Mày ngồi làm gì đó?
– Thay quần ở đâu?
– Thay đại ở đó đi!
Hường đứng dậy. Hai tay nó vẫn bắt chéo trước ngực.
– Em chịu thôi.
Dậu buông luôn hai tay. Nó rớt cái thùm xuống sông. Một lát, nó đã bơi vào bờ. Dậu hầm hầm leo lên. Nó mắng Hường:
– Lỏi tì mà bầy đặt mắc cở.
Nhưng Dâu vội quay mặt đi. Cơn giận của nó cũng tiêu tán ngay. Dậu vừa tận mắt nhìn rõ một đứa con gái không phải là con Hường khốn nạn ăn mày, ăn xin. Da dẻ con bé trắng ngần. Khuôn mặt nó dễ thương quá. Dậu ngó lại.
Vừa lúc Hường dơ một cánh tay lên vuốt nước chảy từ tóc nó xuống mặt. Dậu sững sờ. Tâm hồn nó nao nao. Chưa bao giờ Dậu biết một cảm giác lạ lùng đến thế. Hường vội xoay người khi gặp ánh mắt Dậu đang chăm chú nhìn mình.
– Anh kỳ quá à...
Dậu đứng chôn chân. Nó không hiểu phải mở miệng nói câu gì. Dậu nghĩ ngợi chuyện đâu đâu. Nó quên là chưa tìm được chỗ cho Hường thay quần áo.
– Thay quần áo ở đâu?
Dậu chỉ bừa tay xuống cầu tàu:
– Ở đó, ở đó... Con bé hỏi:
– Còn anh ở đâu? Dậu đáp.
– Ngồi đây.
Nó không xưng hô mày, tao với Hường nữa.
– Anh ngồi đó em không chịu đâu.
– Nhắm mắt mà.
Hường cúi lượm bộ quần áo mới. Bộ quần áo may bằng vải hoa mầu sặc sỡ. Không hiểu Dậu nhờ ai mua. Nếu nó mua thì nó đã nói với người bán thế nào. Hường mỉm cười. Nó nâng bộ quần áo, cúi thấp hít hà. Mùi thơm của vải chưa giặt, đối với Hường, sao mà thích thú vậy. Hường nghĩ tới cánh đồng lúa đòng đòng ở quê nhà nó. Mùi sữa lúa cũng thơm đến thế này thôi. Hường thoăn thoắt bước xuống cầu thang gạch. Cứ mỗi lần thương nhớ quê hương, con bé đều lộ vẻ sung sướng.
...
– Xong chưa?
Dậu nhắm mắt. Nhưng nó vẫn nhìn rõ làn da trắng ngần của Hường.
– Chưa.
– Lâu dữ vậy?
– Anh...
– Gì?
– Anh đừng mở mắt nhé?
Dậu không đáp. Nó đi về phía sân đánh «gôn» và Hường ngước mắt lên không còn thấy nó. Con bé mặc áo trước. Nó thay quần sau. Bộ quần áo mới làm nó dễ chịu. Vừa vặn ghê. Khi nó leo lên, Dậu đã khoác áo, ngồi hút thuốc lá, mặt nhìn vào thành phố. Hường rón rén tới gần Dậu. Nó nhỏ nhẹ:
– Xong rồi anh ạ!
Dậu quay lại. Sững sờ. Hường lớn lên đẹp ra. Nó chẳng khác gì con bé lọ lem vừa được bà tiên thay đổi hình dạng. Hường vân vê mép áo:
– Anh không có quần áo mới à?
Dậu nhả khói thuốc l
Không, tao không có nhiều quần áo. Tao sẽ mua cho mày bộ nữa.
Hường ngó chiếc quần xoóc còn sũng nước của Dậu:
– Anh chưa thay quần à?
Dậu nhìn thẳng vào đôi mắt Hường. Đôi mắt con bé long lanh cơ hồ đôi mắt chim khuyên.
– Để em giặt cho anh.
– Mày phơi ở đâu?
– Ở đây, em ngồi canh chừng. Dậu xua tay:
– Thôi, mất công lắm.
Hường dùng mười ngón tay làm lược chải đầu. Nắng và gió đã làm khô tóc con bé. Tóc nó sạch bụi, đen mướt. Má nó hồng hào mà môi nó đỏ tươi.
Hường chớp mắt, khẽ hỏi Dậu:
– Tại sao anh thương em?
Dậu không dám nhìn Hường. Nó cúi đầu. Sự ngổ ngáo của nó biến mất. Dậu rút điếu thuốc lá khác.
– Hỏi làm gì?
– Mẹ em dặn em ai thương mình thì phải hỏi tại sao người ta lại thương mình.
– Mẹ... mẹ mày kỳ cục quá xá! Hường phụng phịu:
– Anh nói mẹ em kỳ cục em giận anh đấy.
Dậu liệng điếu thuốc mới mà nó vừa cắm lên môi:
– Thì thôi, tao không nói nữa. Hường hỏi lại câu cũ:
– Tại sao anh thương em? Dậu nhấm nhẳn:
– À, à tại mày dễ thương.
– Anh bảo em là đồ ăn mày thôi.
– Tao không nói vậy nữa. Từ nay mày đừng bôi thuốc đỏ đầy tay.
Má Hai bắt em xức thuốc đấy chứ.
– Tao cấm con mụ.
Nó vẫy tay. Hường bước thêm vài bước. Con bé đứng sát chỗ Dậu ngồi. Thằng lỏi thay vì ngậm thuốc Ruby lại cắn ngón tay cái.
– Tên mày là Hường hả?
– Dạ.
– Mày mấy tuổi nhỉ?
– Em mười bốn.
– Cầm tinh con gì? Hường ngơ ngác:
– Anh nói chi?
Dậu cắn ngón tay mạnh hơn:
– Mày tuổi khỉ hay tuổi chó? Hường toét miệng cười:
– Em là con trâu.
– Hèn chi mày thích về quê kéo cầy. Tao cầm tinh con mèo. Mười sáu tuổi.
Dậu nghĩ mãi không ra chuyện để nói. Nó nhìn sang bên kia sông. Lũy tre làng Thủ Thiêm xanh ngát, chói chang ánh mặt trời.
Giòng nước bình yên. Chiếc thuyền câu lười biếng đứng im giữa sông. Dậu hỏi Hường:
– Quê mày có tre xanh không?
– Có nhiều lắm.
– Có thuyền câu không?
– Có. Quê em có cả biển. Biển rộng và nước mặn chát. Nó vui vẻ:
– Thế quê anh có tre xanh không? Dậu buồn bã:
– Tao làm gì có quê. Tao ở ngã ba Chuồng Chó. Xóm điếm đó. Tụi nó biểu má tao làm điếm. Tao chắc má tao không làm điếm đâu.
Hường đặt tay lên vai Dậu:
– Mẹ anh chả thèm làm điếm đâu. Đôi mắt Dậu rực rỡ:
– Mày chắc chứ?
– Em chắc mà!
Dậu vụt đứng dậy, nắm chặt tay Hường. Bàn tay con bé mềm mại quá. Dậu cảm giác cái gì ấm áp và sung sướng luồn vào tâm hồn nó. Nó thấy chưa bao giờ nó được sung sướng thế. Đánh bài ăn lớn cũng không sung sướng bằng. Buông tay Hường ra:
...
– Anh có về Sàigòn nữa không đã?
– Tao ở với mày.
– Thì anh đi biển lưới cá. Vui lắm cơ anh ạ! Anh bơi thuyền ra biển từ sáng sớm tối mới về
Dậu tưởng tượng ra một chiếc ghe nhỏ. Nó chèo lênh đênh trên mặt biển bình yên. Đời sống sẽ nhàn hạ và tự do biết mấy. Biển không có vỉa hè, không có những đau khổ đầy đọa như vỉa hè. Biển chỉ có sóng gió. Nhưng hễ có sóng gió, Dậu sẽ nằm nhà đánh bài. Nó chép miệng.
...
Hường nói:
– Anh thử hỏi bạn của anh Bẩy anh coi. Dậu phấn khởi:
– Lát tao kiếm ảnh.
Nó chụp lấy tay Hường.
– Thôi, đi về. Tao sẽ ra lệnh cho con mụ Hai không bắt mày ăn xin nữa. Tao đủ tiền nuôi mày.
Hường để Dậu lôi kéo nó. Hai đứa bé trở lại vỉa hè, trở lại đời sống thật của chúng.
Ánh Mắt Trông Theo Ánh Mắt Trông Theo - Duyên Anh Ánh Mắt Trông Theo