Chỉ có một thành công mà thôi, đó là sống cuộc sống của mình theo cách của chính mình.

Christopher Morley

 
 
 
 
 
Tác giả: Julia Quinn
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Smythe-Smith Quartet 2
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 24
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 4
Cập nhật: 2024-09-01 17:39:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
gười dịch:Sunday_Crystal
Chỉnh sửa: themythkyra
Tám năm trước
Tối nay, Annelise nghĩ với sự háo hức ngày càng tăng. Tối nay sẽ là thời điểm đó.
Việc cô đính hôn trước cả hai chị gái của mình sẽ ít nhiều gây xôn xao dư luận, nhưng nó cũng không hoàn toàn đáng ngạc nhiên. Charlotte chưa bao giờ trưng ra một chút hứng thú với cộng đồng địa phương của họ, và Marabeth thì lúc nào trông cũng cáu kỉnh và quạu quọ - thật khó tưởng tượng ra có người  muốn cưới chị ấy.
Mặc dù vậy, Marabeth có một mối thích hợp, và cha mẹ chắc chắn sẽ an ủi cô, nhưng riêng lần này họ sẽ không buộc đứa con gái út phải từ bỏ một chiến lợi phẩm vì lợi ích của người chị cả. Khi Annelise kết hôn với George Chervil, nhà Shawcross sẽ có một mối liên kết vĩnh viễn với gia đình danh giá nhất tại Northumberland này. Ngay cả Marabeth cuối cùng sẽ nhận ra rằng việc làm táo bạo của Annelise là vì lợi ích tối ưu của chị ấy.
Một cơn thủy triều dâng sẽ thực sự nâng lên mọi con thuyền, ngay cả những con thuyền đầy gai mang tên Marabeth.
“Trông em cứ như một cô mèo trong một đống kem ấy,” Charlotte nói khi nhìn em gái ngắm nghía mình trong gương và thử hai đôi hoa tai. Dĩ nhiên chúng là kim cương giả; bộ nữ trang thích hợp duy nhất của nhà Shawcross thuộc về mẹ của họ, và tất cả những gì bà có ngoài chiếc nhẫn cưới là một chiếc vòng cổ nhỏ, với ba viên kim cương nhỏ xíu và một viên hoàng ngọc lớn. Thậm chí trông nó cũng chẳng đẹp cho lắm.
“Em nghĩ George sẽ cầu hôn em,” Annelise thì thầm. Cô không bao giờ có thể giữ bí mật với chị gái của mình. Ít nhất là không cho tới gần đây. Charlotte biết hầu hết mọi chi tiết về cuộc tình bí mật kéo dài mấy tháng nay của Annelise, nhưng không phải là tất cả.
“Không phải chứ!” Charlotte thở gấp với niềm vui và siết hai bàn tay của em gái mình. “Chị rất mừng cho em!”
“Em biết, em biết mà.”Annelise không thể ngăn bản thân cười toe toét. Cô chắc chắn là đến hết tối nay má cô sẽ bị đau, nhưng cô đang rất vui. George có mọi thứ mà cô mong muốn ở một người chồng. Anh là mọi thứ mà bất kì cô gái nào cũng mong muốn- đẹp trai, vạm vỡ, sôi nổi. Còn chưa kể đến các mối quan hệ rộng rãi đáng kinh ngạc của anh. Với tư cách là bà George Chervil, Annelise sẽ được sống trong căn nhà hoành tráng nhất trong hàng dặm quanh đây. Người ta sẽ háo hức trông chờ những lời mời và mong mỏi tình bạn từ cô.  Biết đâu thậm chí họ còn đi tới London vào mùa lễ hội. Annelise biết rằng một chuyến đi như thế rất đắt đỏ, nhưng một ngày nào đó George sẽ trở thành một tòng nam tước. Một lúc nào đó anh sẽ cần có chỗ đứng thích hợp trong xã hội, đúng không nào?
“Cậu ấy có gián tiếp gợi ý gì không?”Charlotte hỏi.“Tặng quà cho em chẳng hạn?”
Annelise quay đầu lại. Cô thích nhìn mình trông ra sao khi ánh sáng chiếu lên làn da sáng trắng của cô. “Anh ấy không biểu lộ gì rõ ràng cả. Nhưng đằng sau Vũ hội Mùa hè là cả một lịch sử. Chị có biết là cha mẹ anh ấy đã đính hôn đúng vào dịp đó không? Và giờ khi George đã 25 tuổi…” Cô quay sang chị gái với đôi mắt mở to đầy háo hức. “Em đã nghe lỏm được cha anh ấy nói rằng đã đến lúc anh ấy kết hôn.”
“Ôi Annie,” Charlotte thở dài. “Thật lãng mạn quá đi mất.” Vũ hội Mùa hè do nhà Chervil tổ chức là sự kiện lớn của năm, mọi năm đều thế. Nếu có một giây phút khi mà anh chàng độc thân sáng giá nhất của làng họ thông báo đính hôn, thì chính là thời điểm đó.
“Đôi nào đây ạ?” Annelise hỏi, giơ hai đôi khuyên tai lên.
“Nhất định phải là xanh dương,” Charlotte nói trước khi cười toe. “Bởi vì chị phải mang màu xanh lục để hợp với mắt chị.”
Annelise cười và ôm chị gái.“Bây giờ em rất hạnh phúc,” cô nói. Cô nhắm chặt mắt lại như thể cô không tài nào kìm nén cảm xúc được nữa. Niềm hạnh phúc cứ lớn dần và chảy tràn mọi ngóc ngách bên trong cô. Cô đã biết George được nhiều năm rồi, và cũng như mọi thiếu nữ, cô thầm ước anh sẽ đặc biệt chú ý tới mình.Và rồi anh đã làm như thế! Mùa xuân năm đó cô bắt gặp anh nhìn cô với ánh mắt rất khác, và đến cuối mùa hè anh đã bí mật tán tỉnh cô. Cô mở mắt ra và nhìn chị gái, cười rạng rỡ.“Em đã không nghĩ là mình có thể hạnh phúc nhiều đến thế.”
“Và nó sẽ chỉ trở nên tốt đẹp hơn mà thôi,” Charlotte tiên đoán. Họ đứng đó, tay trong tay, và cùng đi tới cánh cửa. “Một khi George cầu hôn, em chắc chắn sẽ thấy hạnh phúc tột cùng.”
Annelise cười khúc khích khi họ nhảy nhót ra cánh cửa. Tương lai đang chờ đợi cô, và cô nóng lòng được nắm bắt nó.
Annelise nhìn thấy George ngay lập tức khi cô đến. Anh là kiểu đàn ông không thể bị bỏ qua- đẹp trai rạng ngời với một nụ cười có thể làm tan chảy một thiếu nữ từ trong ra ngoài. Tất cả các cô gái đều phải lòng anh. Mọi cô gái đều muốn được yêu anh.
Annelise cười bí hiểm khi bước vào phòng khiêu vũ. Các cô gái khác có thể yêu anh, nhưng cô là người duy nhất được anh yêu.
Anh đã nói với cô như thế.
Nhưng sau một tiếng đồng hồ nhìn anh chào hỏi các vị khách của gia đình, Annelise dần mất kiên nhẫn. Cô đã nhảy với ba quý ông khác nhau- hai trong số họ rất thích hợp để kết hôn- và George đã không cố cắt ngang một lần nào. Không phải cô làm thế vì muốn anh phải ghen tuông- ừm, có lẽ là một chút.Nhưng cô luôn chấp nhận lời mời với bất cứ ai.
Cô biết rằng cô xinh đẹp. Hẳn là không thể lớn lên mà không biết điều đó khi mỗi ngày mọi người đều nói thế. Annelise trông giống như con lai, mọi người nói vậy, với những lọn tóc đen mượt mà mang dấu ấn của vị tổ tiên xứ Wales. Tóc của cha cô cũng có màu sẫm, khi mà ông còn có tóc trên đầu, nhưng mọi người nói nó khác tóc cô - với những lọn xoăn cực kỳ thanh nhã và óng ả.
Marabeth lúc nào cũng ghen tị. Marabeth, thực ra trông khá giống Annelise, nhưng chỉ là...không nhiều lắm. Da chị không sáng lắm, mắt chị không hẳn là xanh dương. Marabeth luôn mô tả Annelise như một đứa con gái hư hỏng, và có lẽ đó là lý do Annelise quyết định, vào lễ ra mắt đầu tiên của mình, cô sẽ nhảy với mọi người đàn ông mời cô. Sẽ không có ai buộc tội cô vì đã vượt quá địa vị của mình; cô sẽ là một cô gái vừa xinh đẹp vừa tử tế, cô gái mà mọi người đều muốn yêu.
Và giờ thì, đương nhiên rồi, mọi người đàn ông đều mời cô nhảy, bởi có ai lại không muốn nhảy với cô gái xinh đẹp nhất vũ hội cơ chứ? Đặc biệt là khi không có nguy cơ bị từ chối.
Đây chắc hẳn là lý do vì sao George lại không tỏ ra ghen tuông, Annelise quyết định. Vì anh biết cô là một cô gái tử tế. Anh biết rằng việc cô nhảy với những quý ông khác chẳng có ý nghĩa gì với cô cả. Không ai có thể chạm tới trái tim cô như anh đã làm.
“Sao anh ấy vẫn chưa mời em nhảy nhỉ?” cô nói thầm với Charlotte. “Em sẽ héo mòn vì dè chừng mất, chị biết mà.”
“Trong vũ hội của gia đình cậu ấy,” Charlotte an ủi cô. “Cậu ấy phải có trách nhiệm như chủ nhà.”
“Em biết. Em biết mà. Chỉ là… em yêu anh ấy quá nhiều!”
Annelise ho và cảm thấy má cô nóng bừng lên vì xấu hổ. Tiếng ho đã bật ra với âm lượng lớn hơn so với cô dự định, nhưng thật may là hình như chẳng ai chú ý đến nó cả.
“Đến đây nào,” Charlotte nói với quyết tâm cứng rắn của một người vừa mới nảy ra một kế hoạch.“Chúng ta hãy đi một vòng quanh phòng nào. Chúng ta sẽ tới gần ngài Chervil đến mức cậu ấy sẽ khát khao muốn vươn ra và nắm lấy tay em.
Annelise cười và khoác tay Charlotte. “Chị là người chị tốt nhất,” cô nghiêm túc nói.
Charlotte chỉ siết tay em gái. “Cười lên nào,” chị nói thầm.“Cậu ấy có thể nhìn thấy em đấy.”
Annelise nhìn lên, và đúng là anh đang nhìn cô chăm chú, với đôi mắt xanh xám cháy âm ỉ đầy tính chiếm hữu.
“Ôi Chúa tôi,” Charlotte nói.“Hãy xem cái cách ngài ấy nhìn em kìa.”
“Nó làm em rùng cả mình,” Annelise thừa nhận.
“Hãy tới gần hơn nữa nào,” Charlotter quyết định, và họ bước tới gần cho đến khi không còn cách nào George và cha mẹ anh không chú ý đến họ.
“Chúc buổi tối tốt lành,” cha anh vui vẻ cất tiếng.“Đây chẳng phải là quý cô Shawcross đáng yêu đó sao.Và một quý cô Shawcross đáng yêu khác nữa.”Ông khẽ gật đầu chào hai cô gái, và hai cô nhún gối đáp lại.
“Ngài Charles,” Annelise thì thầm, hết sức mong mỏi cho ông thấy cô là một quý cô trẻ lịch sự và biết phép tắc người muốn là một cô con dâu hoàn hảo của ông. Cô quay sang mẹ của George với cùng biểu hiện đó. “Phu nhân Chervil.”
“Thế còn quý cô đáng yêu còn lại của nhà Shawcross đâu rồi nhỉ?”Ngài Charles hỏi.
“Tôi không trông thấy Marabeth được một lúc rồi,” Charlotte trả lời cùng lúc George nói, “Con nghĩ là cô ấy đang ở đằng kia, gần mấy cánh cửa dẫn ra vườn ấy ạ.”
Và điều này đã cho Annelise cơ hội hoàn hảo để nhún chào anh và nói: “Ngài Chervil.” Anh cầm lấy tay cô và hôn lên đó, và cô không nghĩ là cô chỉ tưởng tượng thấy anh đã nấn ná trên tay cô lâu hơn mức cần thiết.
“Nàng vẫn quyến rũ như mọi khi, thưa quý cô Shawcross.” Anh thả tay cô ra và đứng thẳng người lên. “Ta đã bị bỏ bùa mất rồi.”
Annelise cố gắng để nói gì đó, nhưng cô quá choáng váng. Cô cảm thấy nóng bức, run rẩy và phổi cô có cảm giác rất là lạ, như thể tất cả không khí trên thế giới này cũng không đủ để lấp đầy nó được.
“Thưa quý bà Chervil,” Charlotte nói. “Tôi rất thích thú với những đồ trang trí này. Bà có thể nói cho tôi biết bà và quý ngài Charles làm thế nào mà tìm được đúng sắc vàng để diễn tả mùa hè thế ạ?”
Đó là câu hỏi ngớ ngẩn nhất trần đời, nhưng Annelise rất cảm kích chị cô vì điều đó.Cha mẹ George ngay lập tức hăng hái tham gia trò chuyện với Charlotte, và thế là cô với Goerge có cơ hội lùi dần ra xa khỏi họ.
“Em đã không gặp anh cả tối nay,” Annelise hụt hơi nói. Chỉ ở gần anh cũng làm cô run lên với khao khát. Khi họ gặp nhau vào ba đêm trước anh đã hôn cô đầy đam mê.Tâm trí cô bùng cháy vì nụ hôn đó, và cô còn khao khát nhiều hơn nữa.
Những gì anh làm sau nụ hôn thì không hoàn toàn dễ chịu, nhưng vẫn rất kích thích. Khi biết rằng cô đã tác động đến anh mạnh mẽ thế nào, rằng cô đã làm anh mất kiểm soát…
Điều đó thật cám dỗ.Cô chưa bao giờ biết đến một thứ quyền lực như thế.
“Ta rất bận rộn với cha mẹ ta,” George nói, nhưng mắt anh bảo rằng anh muốn được ở cùng cô hơn nhiều.
“Em nhớ anh,” cô mạnh dạn nói. Lối cư xử cô thật đáng hổ thẹn, nhưng cô cảm thấy đúng như thế, như thể cô có quyền kiểm soát cuộc đời mình và tạo nên số phận của riêng cô. Thật là một điều tuyệt diệu khi mình đang phơi phới tuổi xuân và chìm đắm trong tình yêu như thế này. Cả thế giới này sẽ là của cô và anh. Họ chỉ cần vươn tay ra và nắm lấy nó mà thôi.
Mắt George mở rộng với khao khát, và anh lén lút liếc qua vai mình. “Phòng tiếp khách của mẹ ta. Em có biết nó ở đâu không?”
Annelise gật đầu.
“Gặp ta ở đó trong vòng 15 phút nữa. Đừng để bị ai nhìn thấy đấy.”
Anh bước ra để mời một cô gái khác nhảy- cách tốt nhất để đánh lạc hướng bất kỳ sự suy đoán nào về cuộc đối thoại kín đáo vừa rồi của họ. Annelise đi tìm Charlotte, cuối cùng chị cũng kết thúc màn thảo luận về những thứ màu vàng, xanh, và vàng.“Em sẽ đi gặp anh ấy trong mười phút nữa,” cô thì thầm.“Chị có thể đảm bảo sẽ không có ai thắc mắc là em ở đâu không?”
Charlotte gật đầu, nắm tay em gái để ủng hộ cô, rồi hất đầu về phía cửa. Không ai đang nhìn cả. Đây là thời điểm tốt nhất để rời đi.
Annelise mất nhiều thời gian để tìm thấy phòng tiếp khách của phu nhân Chervil hơn là cô nghĩ. Phải đi xuyên qua căn nhà mới tới được- đó hẳn là lý do George đã chọn nó. Cô đã phải đi đường vòng  để tránh những người dự tiệc khác khi họ cũng chọn nơi tình tự kín đáo của riêng mình. Khi cô trượt vào căn phòng tối tăm thì George đã ở đó rồi và đang đợi cô.
Anh đã ở trên cô trước khi cô có thể nói gì đó, hôn cô điên cuồng, tay anh lần xuống mông cô xoa bóp nó với một sự thân mật đầy sở hữu. “Ôi Annie,” anh rên lên. “Em thật tuyệt. Dám đến đây ngay giữa buổi tiệc. Thật hư hỏng quá.”
“George,” cô thì thầm.Những nụ hôn của anh rất đáng yêu, và thật xúc động khi anh muốn cô đến tuyệt vọng như thế, nhưng cô không chắc mình thích được gọi là hư hỏng. Cô đâu có hư hỏng, đúng không?
“George à?” cô nhắc lại, lần này như một câu hỏi.
Nhưng anh không trả lời.Anh đang thở nặng nhọc và cố vén váy cô lên cao trong khi anh hướng cô về chiếc trường kỷ gần đó.
“George!” Điều này rất khó, bởi vì cô cũng đang kích động, nhưng cô chèn tay vào giữa họ và đẩy anh ra.
“Gì thế?” anh hỏi, nhìn cô với vẻ nghi ngờ. Và gì đó khác nữa. Tức giận ư?
“Em không đến đây vì chuyện này,” cô nói.
Anh phá ra cười.“Thế em nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra hả?”Anh lại tiến về phía cô, đôi mắt anh dữ tợn và đầy tà tâm. “Ta đã cương cứng vì em mấy ngày nay rồi.”
Cô đỏ mặt dữ dội, bởi cô biết điều đó có nghĩa là gì. Thật hào hứng khi biết rằng anh khao khát muốn cô, nhưng cũng có thứ gì đó thật hụt hẫng. Cô không biết đó là gì, hay tại sao, nhưng cô không còn chắc rằng cô muốn ở đây cùng anh, trong một căn phòng tối tăm và bị cô lập như thế này.
Anh tóm lấy tay cô và giật mạnh cô về phía anh. “Cùng tận hưởng nào, Annie,” anh thì thầm.“Em biết là em muốn nó mà.”
“Không, em- em chỉ-“ Cô cố gắng vùng ra, nhưng anh không để cô đi. “Đây là Vũ hội Mùa hè. Em đã nghĩ…” Giọng cô nghẹn lại. Cô không thể nói điều đó ra được. Cô không thể bởi cái nhìn trên mặt anh nói cho cô biết rằng anh chưa bao giờ có ý định hỏi cưới cô. Anh đã hôn cô, rồi quyến rũ cô, lấy đi thứ mà đáng lẽ ra phải được giữ cho chồng cô, và anh nghĩ anh có thể có nó lần nữa ư?
“Ôi Chúa ơi,” anh nói, trông như thể sắp cười đến nơi. “Em nghĩ ta sẽ cưới em.” Rồi sau đó anh cười thật, và Annelise chắc chắn rằng thứ gì đó trong cô đã chết.
“Em rất đẹp,” anh nói với vẻ chế giễu. “Ta công nhận với em điều đó. Và ta đã có một khoảng thời gian vui vẻ giữa hai đùi em, nhưng thôi nào, Annie. Em không có của hồi môn, và gia đình em chắc chắn sẽ không nâng cao được địa vị của ta.”
Cô muốn nói gì đó. Cô muốn đánh hắn ta. Nhưng cô chỉ có thể đứng chết trân tại đó trong nỗi kinh hoàng ngày càng tăng, không thể tin những lời đang tuôn ra từ đôi môi của hắn.
“Hơn nữa,” hắn nói với một nụ cười hiểm ác, “Ta đã có hôn thê rồi.”
Đầu gối Annelise dường như có thể sụm xuống, và cô phải nắm lấy cạnh bàn của mẹ hắn để đứng cho vững.“Ai?” cô xoay sở hỏi thầm.
“Fiona Beckwith,” hắn nói. “Con gái của Đức ngài Hanley. Ta đã hỏi cô ta tối qua.”
“Cô ấy có chấp nhận không?”Annelise thì thầm.
Hắn cười. Cười rất to.“Đương nhiên là có. Và cha cô ta - ngài tử tước - đã tuyên bố là ông ta rất vui. Cô ta là con út nhưng được ông ta cưng chiều nhất, và ta không hề nghi ngờ gì là ông ta sẽ chu cấp rất hào phóng.”
Annelise nuốt vào. Cô ngày càng hít thở khó nhọc. Cô cần ra khỏi căn phòng này, ra khỏi ngôi nhà này.
“Cô ta cũng khá là ngon mắt,” George nói, thong thả lại gần cô hơn. Hắn cười, và dạ dày cô lộn nhào khi nhận ra đó cũng là nụ cười hắn đã sử dụng để quyến rũ cô trước đây. Hắn ta là một tên khốn điển trai, và hắn ta biết điều đó.“Nhưng ta ngờ rằng,” hắn lẩm bẩm, một ngón tay vuốt ve theo chiều dài đôi má cô, “rằng cô ta sẽ là một cô ả lẳng lơ được như em.”
“Không,” cô cố gắng nói, nhưng miệng hắn lại đang ở trên miệng cô, và tay hắn thì ở khắp nơi trên người cô. Cô cố vùng vẫy, nhưng điều đó dường như càng làm hắn thêm thích thú.“À, em thích mạnh bạo, đúng không?” hắn vừa nói vừa cười. Rồi hắn véo cô, khá mạnh, nhưng cô chào đón cơn đau. Nó giúp cô thức tỉnh lại từ cơn choáng váng trước đó, vận hết sức lực, cô gầm lên, xô hắn ra khỏi người cô.
“Tránh xa tôi ra!” cô khóc, nhưng hắn chỉ cười. Trong tuyệt vọng cô nắm lấy thứ vũ khí duy nhất cô tìm được, 1 con dao rọc thư kiểu cổ, nằm trên bàn của phu nhân Chervil. Cô vẫy nó trong không khí và cảnh cáo: “Đừng có tới gần tôi, tôi cảnh cáo anh đấy!”
“Ôi Annie,” hắn trịnh thượng nói, và bước về phía trước cùng lúc cô dùng hết sức vung con dao trong không khí.
“Đồ chó cái,” hắn rống lên, ôm lấy má.“Ngươi đã cắt ta.”
“Ôi Chúa ơi. Ôi lạy Chúa.Tôi không cố ý.”Món vũ khí rơi khỏi tay cô và cô lùi lại, đến khi chạm tường, như thể cô đang cố gắng tránh xa khỏi chính bản thân mình.“Tôi không cố ý,” cô nói lần nữa.
Hay có lẽ đúng là cô đã cố ý làm vậy.
“Ta sẽ giết ngươi,” hắn rít lên. Máu đang chảy qua kẽ ngón tay, làm vấy bẩn chiếc áo sơ mi trắng tinh diêm dúa của hắn. “Ngươi có nghe thấy không hả?” hắn hét lên. “Ta sẽ gặp ngươi ở địa ngục!”
Annelise lách qua hắn và chạy.
Ba ngày sau Annelise đứng trước cha cô, và cha của George, lắng nghe họ thỏa thuận vô- số-điều.
Cô là một ả đàn bà phóng đãng.
Cô có thể hủy hoại cuộc sống của George.
Cô còn có thể hủy hoại cuộc sống của các chị gái mình nữa.
Nếu cô có thai thì đó là do cái lỗi chết tiệt của chính cô và tốt nhất là cô đừng mơ George có nghĩa vụ phải cưới cô.
Cứ làm như là hắn ta sẽ phải cưới đứa con gái đã để lại sẹo cho hắn cả đời vậy.
Annelise vẫn cảm thấy muốn bệnh về chuyện đó. Không phải việc bào chữa cho mình. Mặc dù hình như chẳng có ai đồng tình với cô cả. Tất cả bọn họ có vẻ đều cảm thấy nếu cô đã trao thân cho hắn ta một lần rồi thì việc hắn có quyền tin cô sẽ làm thế lần nữa.
Nhưng cô vẫn có thể cảm thấy choáng váng kinh khủng về chuyện đó, cái cảm giác cắt vào da thịt nhầy nhụa máu khi lưỡi dao xẹt qua khuôn mặt hắn. Cô đã không mong chờ nó xảy ra như thế. Cô chỉ định vung vẩy con dao trong không khí, để dọa hắn tránh xa cô mà thôi.
“Mọi chuyện đã được quyết định,” cha cô nói, “và cô nên quỳ xuống mà cảm ơn Ngài Charles vì đã rộng lượng đến vậy.”
“Cô sẽ rời khỏi thị trấn này,” Ngài Charles sắc giọng nói, “và cô sẽ không bao giờ được quay về. Cô sẽ không có bất kỳ liên hệ nào với con trai ta hay bất kỳ thành viên nào trong gia đình ta hết. Cô sẽ không được liên lạc với gia đình mình. Mọi chuyện sẽ như thể cô chưa từng tồn tại. Cô hiểu chưa?”
Cô lắc đầu với sự hoài nghi trì trệ. Cô không hiểu. Cô sẽ không bao giờ hiểu được chuyện này. Ngài Charles, có thể cô còn hiểu được, nhưng gia đình cô thì sao? Hoàn toàn ruồng bỏ cô ư?
“Chúng ta đã tìm cho cô một công việc,” cha cô nói, giọng ông trầm và cụt lủn với vẻ khinh miệt. “Chị gái của vợ của anh họ của mẹ cô cần một người đồng hành đấy.”
Ai cơ? Annelise lắc đầu, tuyệt vọng nỗ lực để hiểu. Cha đang nói về ai vậy?
“Bà ấy sống ở đảo Man.”
“Gì ạ? Không!” Anne đi lấp bấp về phía trước, cố gắng nắm lấy tay cha cô. “Nơi đó quá xa. Con không muốn đi.”
“Im ngay!” ông gầm lên, mu bàn tay ông đập mạnh vào má cô. Annelise lảo đảo ngả về sau,  sốc vì cái tát thô bạo của ông hơn là cơn đau từ nó. Cha cô vừa mới đánh cô. Ông đã đánh cô. Trong suốt 16 năm qua, ông chưa bao giờ hành hung cô, và giờ thì…
“Mày đã bị hủy hoại trong mắt tất cả những người biết mày rồi,” ông rít lên không thương xót.“Nếu mày không làm như những gì chúng ta bảo, mày sẽ càng đem lại nhiều xấu hổ hơn cho gia đình này và phá hủy bất kì cơ hội kết hôn nào mà các chị mày còn có thể có được.”
Annelise nghĩ về Charlotte, người mà cô yêu quý hơn bất kì ai khác trên đời này. Và Marabeth, người mà cô chưa bao giờ thực sự gần gũi… Nhưng dù gì đi nữa đó vẫn là chị gái cô. Không gì có thể quan trọng hơn điều đó được.
“Con sẽ đi,” cô thì thầm. Cô chạm vào má mình. Nó vẫn đau rát từ cơn bùng nổ của cha cô.
“Mày sẽ đi trong vòng hai ngày nữa,” ông bảo cô. “Chúng ta phải—“
“Cô ta đâu?”
Annelise thở dốc khi George lao vào phòng. Mắt hắn điên dại, và da hắn lấp loáng mồ hôi. Hắn đang thở khó nhọc; chắc hẳn hắn ta đã lao vội qua ngôi nhà khi biết rằng cô đang ở đây. Một bên mặt hắn đang bị  băng bó, nhưng rìa băng đã bắt đầu rũ xuống và rơi ra. Annelise sợ rằng chúng sẽ chỉ đơn giản là rớt xuống. Cô không muốn nhìn thấy thứ nằm bên dưới nó.
“Ta sẽ giết ngươi,” hắn gầm lên, lao về phía cô.
Cô nhảy lùi lại và theo bản năng chạy về phía cha cô mong được ông che chở. Và ông chắc hẳn còn có vài mảnh vụn tình thương dành cho cô ở trong tim, vì ông đã đứng phía trước cô, giơ một tay ra để cản George lại khi hắn nhào về trước cho tới khi ngài Charles phải kéo hắn lại.
“Ngươi sẽ phải trả giá vì chuyện này,” hắn chửi bới. “Nhìn xem ngươi đã làm gì ta.Nhìn đi!” Hắn xé cái băng ra khỏi mặt, và Annelise chết điếng khi nhìn thấy vết thương của hắn, đỏ rực và viêm tấy, một vết cắt dài chéo từ xương gò má đến tận cằm.
Nó sẽ không lành lại hoàn toàn. Ngay cả cô cũng biết điều đó.
“Dừng lại,” ngài Charles ra lệnh.“Tự kiềm chế bản thân mình đi.”
Nhưng George không nghe.“Ngươi sẽ bị treo cổ vì điều này.Có nghe ta nói không hả? Ta sẽ triệu tập một quan tòa và--”
“Im ngay,” cha hắn nạt. “Con sẽ không làm điều gì như thế hết. Nếu con cho nó ra tòa, mọi chuyện sẽ lộ ra và đứa con gái nhà Hanley sẽ hủy hôn ngay trước khi con nói được câu làm ơn đấy.”
“Ôi,” George càu nhàu, vẫy tay trước mặt mình với điệu bộ vô cùng khinh miệt, “ và cha không nghĩ là mọi chuyện sẽ lộ ra khi người ta thấy cái này à?”
“Sẽ có những tin đồn.Nhất là khi nó rời thị trấn.”Ngài Charles bắn cho Annelise một cái liếc gay gắt khác.“Nhưng chúng sẽ chỉ là tin đồn. Đem ra tòa thì con sẽ mang cả đống lộn xộn bẩn thỉu này lên báo.”
Trong vài khoảnh khắc Annelise nghĩ George sẽ không chịu nhượng bộ. Nhưng cuối cùng hắn cũng dứt mắt ra khỏi cô, xoay đầu nhanh đến nỗi vết thương của hắn bắt đầu chảy máu lại. Hắn chạm vào má, rồi nhìn máu trên những ngón tay mình. “Cô sẽ phải trả giá vì chuyện này,” hắn nói, chậm rãi tiến lại gần Annelise. “Có thể không phải là hôm nay, nhưng cô sẽ phải trả giá.”
Hắn chạm ngón tay vào má cô, chậm rãi vẽ một đường máu xiên từ xương gò má tới cằm cô. “Ta sẽ tìm cô,” hắn nói, và trong khoảnh khắc đó giọng hắn gần như là vui sướng. “Và đó sẽ là một ngày đẹp trời đấy.”
A Night Like This A Night Like This - Julia Quinn A Night Like This