Nghịch cảnh là thước đo giá trị của một con người. Tôi trở nên mạnh mẽ hơn sau những khủng hoảng trong cuộc sống.

Lou Holtz

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Cẩm Thơ
Số chương: 20
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1243 / 17
Cập nhật: 2017-09-17 02:19:14 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
ọ đang nói với nhau cái gì thế? - Zazie xỏ xắp xong cái quần blu-zin-zơ, hỏi.
— Họ nói bé quá, - Marceline dịu dàng nói, tai áp sát vào cánh cửa buồng - mợ không hiểu được.
Chị nói dối một cách dịu dàng, cái chị Marceline ấy, vì thực ra chị nghe thấy rất rõ gã kia nói thế này, à hóa ra vậy, vì anh là một gã pê-đan nên người mẹ mới gửi con bé cho anh chứ gì? Và Gabriel trả lời, nhưng tôi đã bảo ông là tôi không thế. Đồng ý là tôi mặc trang phục đàn bà để biểu diễn tiết mục của tôi trong một rạp hát dành cho mấy “dì” mấy “mợ”, nhưng việc đó không có ý nghĩa gì cả. Chẳng qua chỉ để pha trò cho thiên hạ thôi. Ông hiểu chứ, vì thân hình cao lớn của tôi mà họ cười rách miệng ra. Nhưng tôi, cá nhân tôi mà nói, tôi có thế đâu. Bằng chứng là tôi có vợ.
Zazie vừa ngắm mình trong gương, vừa chảy cả nước dãi vì hâm mộ. Nói là hợp thì quả là cái quần blu-zin-zơ hợp với nó thật. Vuốt tay lên cặp mông nhỏ tròn lẳn hoàn hảo mà ai cũng mong có được, con bé thở phào rõ mạnh, vô cùng mỹ mãn.
— Mợ không nghe thấy gì thật à? - Nó hỏi - Một tí cũng không à?
— Không - Marceline nhỏ nhẹ trả lời, vẫn dối trá như thế vì gã kia đang nói, không nghĩa lý gì, dù sao thì anh cũng đừng có chối là mẹ con bé coi anh như một người dì của nó nên mới gửi con bé cho anh. Và Gabriel chắc phải công nhận điều đó. Cũng có thể, cũng có thể, anh nhượng bộ.
— Mợ thấy cháu thế nào? - Zazie hỏi - Được quá đi chứ?
Marceline, không nghe ngóng nữa, công nhận con bé có lý.
— Bây giờ, lũ con gái đều mặc như thế - Chị dịu dàng nói.
— Mợ không thíc à?
— Có chứ. Mà này, cháu có chắc là cái lão kia sẽ không bảo gì vì cháu lấy cái gói của lão ấy không?
— Nhưng cháu nhắc lại với mợ đây là của cháu. Lão ấy sẽ trố mắt ra khi nhìn thấy cháu mặc cái quần này cho mà xem.
— Vì cháu có ý định mặc ra đấy trước khi lão đi khỏi à?
— Cháu muốn thế - Zazie nói - Cháu chẳng ở trong này để mà lên mốc lên meo đâu.
Con bé đi dọc căn phòng, đến dán một bên tai vào cánh cửa. Nó nghe thấy gã kia nói, ơ, không biết tôi để cái gói của tôi đâu nhỉ?
— Mợ Marceline này thì… - Zazie nói - Mợ qua mặt cháu hay mợ điếc đặc đấy? Nghe thấy rất rõ những gì họ đang kể lể đấy chứ.
— Thế thì họ đang kể lể những gì nào?
Tạm thời cho qua việc phải đi sâu vào vấn đề mợ nó có khả năng bị điếc hay không, Zazie lại dính chặt cái “vỏ sò” của nó vào tấm cửa gỗ. Gã nọ đang nói thế này, ơ kìa, phải xem xem, tôi hy vọng là con bé không cuỗm cái gói của tôi. Và Gabriel gợi ý, có khi ông không mang đến đây. Có chứ, gã kia nói, nếu con nhóc mà lấy thì sẽ to chuyện đấy.
— Sao mà lão ca cẩm lắm thế! - Zazie nói.
— Lão ấy chưa đi à? - Marceline dịu dàng hỏi.
— Không - Zazie đáp - Và bây giờ lão ấy lại đang công kích cậu về mợ đấy.
Nói cho cùng, gã kia nói, biết đâu chính chị nhà anh đã cuỗm cái gói của tôi cũng nên. Có khi chị ấy cũng muốn bận quần blu-zin-zơ, chị vợ nhà anh ấy. Cái ấy thì không, Gabriel bảo, dứt khoát là không. Làm sao anh biết được? Gã đốp lại. Chị ấy nảy ra cái ý đấy vì lấy phải một anh chồng có kiểu cách của người đồng tình luyến ái[26].
— Người đồng tình luyến ái là gì hả mợ? - Zazie hỏi.
— Là một người đàn ông mặc quần blu-zin-zơ - Marceline dịu dàng nói.
— Mợ chỉ nói đùa - Zazie bảo.
— Gabriel nên cho lão ra khỏi cửa - Marceline nói một cách dịu dàng.
— Đấy là một ý kiến rất phong phú! - Zazie nói với chị.
Rồi, với vẻ cảnh giác:
— Cậu dám chơi không?
— Cháu cứ chờ xem.
— Đợi tí, để cháu ra trước.
Con bé mở cửa, với một giọng to và trong, nó phát âm những từ ngữ sau:
— Nào cậu Gabriel, cậu thấy cái quần blu-zin-zơ của cháu thế nào?
— Cháu có cởi nó ra mau mau không! - Gabriel kinh hoàng la lên - Và trả lại cho ông đây ngay lập tức.
— Trả lại cái đít cháu! - Zazie tuyên bố - Không có lý do gì. Nó là của cháu.
— Cậu không chắc tí nào - Gabriel bực bội nói.
— Đúng rồi - Gã kia nói - Cởi ra, mau lên!
— Tống lão ra khỏi cửa đi - Zazie nói với Gabriel.
— Cháu nhiều ý hay nhỉ - Gabriel nói - Cháu thông báo cho cậu đây là một lão cớm, rồi cháu muốn là cậu đập hắn.
— Không phải vì đây là một lão cớm mà phải sợ - Zazie nói một cách hùng hồn - Đây là một lão tởm lợm đã nói với cháu những điều bẩn thỉu, mình sẽ ra trước tòa, dù lão có là công an gì gì đi nữa. Mà các quan tòa thì cháu biết rồi, họ yêu những cô bé gái, còn tên cớm dơ dáy này, hắn sẽ bị kết án tử hình và bị chém đầu. Thế là cháu, cháu sẽ đến nhặt cái đầu hắn trong cái sọt cám[27], cháu sẽ nhổ vào cái mặt đáng ghét của hắn, hê hê.
Gabriel rên rỉ và nhắm mắt lại vì liên tưởng tới những cảnh tượng tàn bạo kia. Anh quay lại phía gã nọ:
— Ông có nghe thấy không? - Anh bảo gã - Ông đã suy nghĩ kỹ chưa, tụi trẻ con, ông biết rồi đấy.
— Cậu Gabriel, - Zazie kêu lên - cháu thề với cậu, nó là của cháu, chiếc quần blu-zin-zơ này. Cậu phải bênh vực cháu, cậu Gabriel. Phải bênh vực cháu. Mẹ sẽ bảo sao nếu mẹ biết được là cậu để cháu bị lăng nhục bởi một tên vô lại, một tên vô tích sự, có khi còn là một tên lái xe ngày chủ nhật nữa[28].
“Cái cứt gì!” Con bé tự nhận xét về nó bằng một giọng nho nhỏ trong đầu. “Mình cũng ngon lành như Michèle Morgan trong phim Người đàn bà với cây sơn trà đấy chứ.”
Thật sự xúc động bởi nỗi thống thiết của lời cầu khẩn kia, Gabriel bộc lộ sự bối rối của anh bằng những ngôn từ đã được cân nhắc mà anh tuyên bố một cách mê-za vốt-chê[29] nhỏ đến nỗi gần như là in petto[30] như sau:
— Đấu lưng với mấy chú ngựa bất kham này rõ rầy rà!
Gã kia cười đểu.
— Làm sao mà ông lại có cái ý tưởng xiên xẹo đến như vậy![31] - Gabriel đỏ mặt nói.
— Thực tình, anh không thấy tội của anh nó rành rành ra đấy à? - Gã kia nói với cái vẻ càng ngày càng quỷ quái
— Ma cô, lừa đảo, loạn zâm, mạo zanh, đồng tình luyến ái, zái thụt vào trong, với tất cả những thứ ấy, cũng phải mười năm lao động khổ sai.
Rồi hắn quay lại Marceline:
— Còn chị nhà anh? Tôi cũng muốn có một vài thông tin về chị đấy.
— Những thông tin gì ạ? - Marceline dịu dàng hỏi.
— Mợ chỉ nên nói khi có mặt luật sư của mợ thôi - Zazie bảo - Cậu không nghe cháu, mợ thấy bây giờ cậu bị rầy rà chưa!
— Mày có im đi không nào!
Gã kia nói với Zazie.
— Nào, - Gã trở lại - chị có thể nói cho tôi biết chị đang làm nghề gì không?
— Nội trợ - Gabriel trả lời giọng dữ tợn.
— Cụ thể là việc gì? - Gã hỏi một cách ziễu cợt.
Gabriel quay về phía Zazie và nháy mắt với nó để con bé chuẩn bị mà tận hưởng những gì xắp diễn ra.
— Cụ thể những việc gì à? - Anh luyến láy - Đi vứt rác chẳng hạn.
Rồi, anh túm lấy cổ áo vét-tông của gã, lôi về phía cầu thang và quẳng gã xuống vùng dưới.
Việc ấy gây ra một tiếng động, một âm thanh đùng đục.
Cái mũ cũng chịu cùng một số phận. Nhưng ít gây ồn ào hơn, dù đó là một “quả dưa”.
— Tuyệt! - Zazie reo lên một cách phấn khởi, trong khi ở tầng dưới, gã kia lọ mọ đứng lên và chỉnh lại bộ ria với cặp kính đen.
— Uống gì đây? - Turandot hỏi gã.
— Một thứ làm tôi lại người được - Gã kia trả lời không chút đắn đo.
— Nhưng có cả một mớ nhãn hiệu.
— Cái gì cũng xong.
Gã lẩn vào ngồi tận cuối phòng.
— Biết cho hắn uống cái gì đây? - Turandot ngẫm nghĩ - Một fernet-branca?
— Thứ ấy nuốt không vào - Charles nói.
— Cậu chắc chưa nếm bao giờ. Không đến nỗi đâu, mà đối với dạ dầy thì hết ý. Cậu nên thử xem.
— Cho nếm tí, vừa đáy ly thôi - Charles nói vẻ làm lành.
Turandot rót cho anh một cách rộng rãi.
Charles nhấp môi một tị, phát ra một tiếng chóp chép mà anh đã cố nén xuống, làm như vậy lần nữa, nhấm nháp một cách suy tư, chép chép môi, nuốt ngụm ấy rồi lại một ngụm khác.
— Thế nào? - Turandot hỏi.
— Không tởm lắm.
— Làm thêm tí?
Turandot lại rót tiếp vào ly rồi cất chai rượu lên kệ.
Ông ta lục lọi và tìm thấy một thứ khác.
— Có cả nước hỏa mai[32] đây này! - Ông ta bảo.
— Hết mốt rồi. Thời nay, cần phải có rượu nguyên tử chứ!
Sự liên tưởng lịch sử này làm tất cả bật cười.
— Thế nào, - Gabriel reo to và chạy ào vào tiệm - Các vị vui vẻ quá nhỉ, chả bù cho tôi. Chuyện gì đâu không. Rót cho tôi một cốc xi-rô thật đầy vào, ít nước dùng thôi, tôi đang cần một thứ làm cho lại người đây.
— Cậu để lát nữa hẵng kể - Turandot nói, hơi bối rối.
— Ơ, ông đấy à! - Gabriel nói với Charles - Ông ở lại ăn trưa với bọn tôi chứ?
— Không hẹn thế rồi sao?
— Thì tôi chỉ nhắc ông thế thôi.
— Chẳng phải nhắc. Tớ có quên đâu.
— Vậy cứ coi như tôi khẳng định lại lời mời.
— Chẳng phải khẳng định, vì đã thống nhất với nhau rồi.
— Vậy là ông ở lại ăn trưa với chúng tớ - Gabriel kết luận vì muốn mình là người nắm quyền quyết định cuối cùng.
— Anh ba hoa, anh ba hoa, anh chỉ biết ba hoa - Con Xanh-lá-cây nói.
— Thôi, uống đi - Turandot bảo Gabriel.
Gabriel làm theo lời khuyên.
— (thở dài) Chuyện gì đâu không! Các vị có thấy lúc Zazie về có một gã đi tháp tùng không?
— C… o… có… - Turandot và Mado Bàn-chân-nhỏ thì thào một cách kín đáo.
— Lúc sau tớ mới đến - Charles nói.
— Mà này, - Gabriel hỏi - các ông có thấy gã ấy hắn đi ngang đây không?
— Cậu biết đấy, - Turandot đáp - tôi chẳng có thời gian để nhìn rõ mặt hắn, nên chắc sẽ không nhận ra được, nhưng rất có thể là hắn ngồi phía sau cậu, ở cuối phòng kia kìa.
Gabriel quay lại. Gã kia đang ngồi trên một chiếc ghế, kiên nhẫn chờ đợi cái thứ “uống cho lại người” của gã.
— Chết cha, - Turandot nói - thật là… Xin lỗi, tôi quên béng mất.
— Không sao - Gã trả lời một cách lịch sự.
— Một ly rượu chát fernet-branca, ông thấy thế nào?
— Nếu ông khuyên tôi uống thứ ấy…
Lúc này, Gabriel, mặt xám ngắt, từ từ tụt người xuống sàn gỗ.
— Bây giờ là phải hai ly fernet-branca - Charles nói và tiện thể vực cậu bạn lên.
— Hai fernet-branca, hai! - Turandot kêu lên một cách máy móc.
Mất cả bình tĩnh vì những sự kiện vừa xảy ra, tay run lẩy bẩy, ông ta không rót rượu vào ly được, mà làm đổ cả ra ngoài. Mớ chất lỏng màu nâu như đám vi sinh vật chân giả loang ra dần dần làm nhem nhuốc cả cái quầy kẽm bằng gỗ từ ngày chiếm đóng.
— Đưa nó đây cho tôi! - Mado Bàn-chân-nhỏ nói và giật lấy cái chai từ tay ông chủ đang xúc động.
Turandot lau trán. Gã nọ nhâm nhi một cách bình thản cái thứ “uống cho lại người” ấy, mà cuối cùng người ta cũng đã đem ra cho gã. Bóp mũi Gabriel lại, Charles đổ ly chất lỏng kia vào giữa hai hàm răng của anh, làm chảy ra một ít hai bên khóe mép. Gabriel khịt khịt mũi.
— Rõ là đồ ăn mày! - Charles nói với anh một cách trìu mến.
— Sinh vật nhỏ nhoi! - Cái gã kia vừa lại hồn, nhận xét.
— Không nên nói thế - Turandot bảo - Cậu ấy đã từng chứng minh khả năng của mình. Trong chiến tranh ấy.
— Anh ta đã làm gì? - Gã nọ hờ hững hỏi.
— Ét-tê-ô[33]! - Ông chủ quán trả lời, tiếp thêm đô rượu chát nữa cho cả một lượt.
— À! - Gã kia buông một cách hững hờ.
— Ông, có khi ông không nhớ… - Turandot nói - Thật là… Cái thứ dễ quên này… Nghĩa vụ lao động bắt buộc. Bên Đức. Ông không nhớ sao?
— Đã chắc gì việc đó có thể chứng minh rằng anh ta là người mạnh mẽ can đảm - Gã nọ nhận xét.
— Thế bom - Turandot vặn - Ông quên những trái bom à?
— Cái anh chàng to con của ông ấy, anh ta làm gì với những trái bom? Anh ta lấy tay hứng bom để nó không nổ à?
— Câu đùa của ông chẳng làm ai cười nổi - Charles xắp cáu, nói.
— Mấy người đừng cãi vã nữa - Gabriel lào thào. Anh đã trở lại với cảnh vật quanh mình.
Với những bước chân quá đỗi ngập ngừng nên hóa ra lại chẳng thật tí nào, anh đến buông vật mình xuống cạnh một cái bàn, lại chính là cái bàn có gã kia đang ngồi. Gabriel lấy từ túi ra một mảnh khăn màu tím, chấm chấm mặt, làm bốc ra mùi nước hoa “hổ phách vàng và xạ hương bạc” trong khắp cả gian hàng.
Gã kia đánh một câu: “Ơi zời ơi! Khăn với lụa gì mà nồng kinh thế!”
— Ông lại định chọc tức tôi nữa phải không? - Gabriel hỏi với vẻ đau đớn. Nước hoa của Fior chứ có phải ít đâu.
— Phải hiểu cho người ta - Charles nói với anh - Có những kẻ cục mịch không biết thưởng thức những gì tinh tế đâu.
— Tinh tế! Anh làm tôi phì cười - Gã kia nói - Người ta tinh lọc cái thứ này trong một nhà máy tinh chế phân thì có.
— Ôi đúng thế, ông không tin đâu nhỉ! - Gabriel reo lên vui vẻ - Nghe nói ở những hãng lớn nhất, trong tất cả sản phẩm đều có một giọt này đấy.
— Ngay cả trong nước hoa á? - Turandot hỏi và zụt zè sáp lại gần nhóm người đặc biệt này.
— Sao mà ông khó tiêu thế! - Charles nói - Ông không thấy là Gabriel hay lặp lại những điều vớ vẩn, chỉ cần nghe thoáng qua một lần ở đâu đó mà chẳng hiểu tí gì hay sao? - Thì cũng phải nghe thấy rồi mới nhắc lại được chứ - Gabriel vặn - Ông đã bao giờ tự nghĩ ra một thứ bậy bạ nào đó để nói chưa?
— Đừng nên quá đáng thế! - Gã kia chêm vào.
— Quá đáng cái gì? - Charles hỏi.
Gã kia, vẫn không hề cáu.
— Anh không bao giờ nói những điều bậy bạ sao? - Gã hỏi một cách thâm hiểm.
— Anh ta chỉ giữ những thứ đó cho mình thôi - Charles nói với hai người kia - Đây là một kẻ rất tự phụ.
— Tất cả những chuyện này, - Turandot nói - chẳng sáng tỏ gì cả.
— Ta đang nói đến chuyện gì ấy nhỉ? - Gabriel hỏi.
— Tớ đang bảo là cậu không có khả năng tự nghĩ ra những gì bậy bạ mà cậu vẫn cho ra - Charles trả lời.
— Tôi cho ra những thứ bậy bạ gì nào?
— Tớ chẳng biết nữa. Cậu chả tuôn ra hàng đống.
— Thế thì ông có thể dễ dàng đưa ra đây cho tôi ít nhất một ví dụ, đúng không?
— Thôi, - Đã ra khỏi cuộc, Turandot nói - tôi để các vị tranh luận với nhau. Người ta kéo lại rồi kia kìa.
Đám khách mười hai giờ đã đến, chẳng ai cặp lồng cặp liếc gì cả. Có tiếng con Xanh-lá-cây chao chát cái thứ “anh ba hoa, anh ba hoa, anh chỉ biết ba hoa” của nó.
— Đúng đấy, - Gabriel nói, vẻ suy ngẫm - mình đang buôn chuyện gì ấy nhỉ?
— Chẳng chuyện gì cả - Gã nọ trả lời - Chẳng gì cả.
Gabriel nhìn gã, vẻ kinh tởm.
— Thế thì… - Anh nói - Tôi đang làm cái trò khỉ gì ở đây?
— Cậu xuống tìm tớ - Charles bảo - Cậu nhớ chứ? Mình ăn trưa chỗ cậu rồi sau đó ta đưa con bé đến tháp Eiffel.
— Thế thì đi.
Gabriel đứng dậy, tiếp đến là Charles, lỉnh ra, không chào gã nọ.
Gã này gọi (động tác) Mado Bàn-chân-nhỏ.
— Đã thế này, - Gã nói - tôi ăn trưa luôn.
Trong cầu thang, Gabriel dừng lại để hỏi anh bạn Charles:
— Ông có nghĩ là nên mời hắn cho lịch sự không?
Zazie Trong Tàu Điện Ngầm Zazie Trong Tàu Điện Ngầm - Raymond Queneau Zazie Trong Tàu Điện Ngầm