Số lần đọc/download: 2344 / 59
Cập nhật: 2015-08-15 08:04:27 +0700
Chương 5: Một Pha Rượt Bắt
M
ai Sun nói đúng. Văn Bình đã có kinh nghiệm già dặn về cơ thể phụ nữ. Mai Sun đẹp hơn, nở hơn, nhưng rốt cuộc nàng cũng chỉ có ngần ấy bộ phận….
Tuy nhiên, đó chỉ là một cách dối lòng vô hiệu. Chàng đã tập trung tư tưởng dán mắt vào kính chắn gió, cương quyết không liếc ngang nhìn ngửa, vậy mà vẫn thấy rõ mồn một, còn rõ hơn những buổi biểu diễn đặc biệt ở Hồng-kông, trong căn phòng hẹp chỉ có vũ nữ thoát y với người khán giả độc nhất ngồi gần một thước với giá tiền 20 đô-la Mỹ nữa…
Triệu Dung có lần tâm sự với chàng: đàn bà cũng như xe đua vậy, loại tốt và đắt tiền thì chạy nhanh, song còn chạy nhanh càng nguy hiểm, chỉ xểnh tay là mất mạng. Tôi không phải là nhà tu, có thể dửng dưng trước đàn bà đẹp của thế kỷ nguyên tử, nhưng tôi kềm hãm được ham muốn vì mỗi khi tâm thần rạo rực lại mường tượng đến các kiểu xe đua quốc tế. Anh thử bắt chước tôi, thí nghiệm xem. Chắc chắn là có kết quả…
Qua đôi mắt, Văn Bình thoáng thấy - mặc dầu không cố tình nhìn ngắm - bàn chân đỏ như thoa son của Mai Sun hiện ra dưới cặp giò trắng nõn như ngó sen, không thua cặp giò của Marlène Dietrich được liệt vào hạng… chi bảo thế giới.
Chàng vội vàng nghĩ đến chiếc Triumph GT-T mà chàng đang lái. Chiếc GT-6 dài bằng tắc-xi con cóc 4 mã lực ở Sàigòn, song thấp hơn nhiều, đẹp hơn nhiều và chạy nhanh hơn nhiều. Trong gia đình Triumph còn kiểu V-2 đèn kiểu MK-3, kiểu TR-4A, có khả năng ngốn đường vũ bão, không đến nỗi kém GT-6. Suýt nữa chàng buột miệng:
- Phải rồi… riêng trong gia đình Triumph ngoài GT-6 còn có nhiều kiểu chạy nhanh, huống hồ so sánh với các kiểu xe trong đại gia đình tốc độ… hàng chục, hàng trăm xe đua tuyệt vời khác nữa. Triệu Dung nhận xét xác đáng thật, đàn bà đẹp khác nào xe đua….
Văn Bình nghĩ đến xe đua để quên đàn bà. Song xe đua lại bắt chàng nhớ lại đàn bà hơn bao giờ hết.
Trong khi ấy, Mai Sun bắt đầu cởi áo.
Mới đầu, Văn Bình tỏ vẻ băn khoăn. Nàng lấy quần áo nào để thay? Nàng chỉ mang theo một cái tay nải nhỏ, đã bị lính gác khám sét kỹ lưỡng. Trừ phi dưới bộ y phục dày cộm bẩn thỉu, nàng đã mặc sẵn một bộ y phục dỏm dáng khác.
Lần thứ nhất trong đời, Văn Bình đoán sai về y phục đàn bà.
Bỏ cái áo bông lụng thụng và cồng kềnh ra, Mai Sun không còn gì nữa cả. Tình trạng này làm Văn Bình vô cùng bối rối. Cái eo của nàng nhỏ lạ lùng, và càng nhỏ hơn nữa vì lưng nàng thuộc loại lưng ong. Ngực nàng là tác phẩm huyền diệu của Hóa Công, dư sức đánh bại những bộ ngực trên dưới 100 phân tây, và đoạt số điểm cao nhất tại những cuộc thi sắc đẹp công bằng và nghiệt ngã nhất. Mai Sun vẫn thản nhiên như thể đang ở trong phòng riêng vắng vẻ. Xoạc một tiếng khô khan, làn vải lót áo bông được xé ra. Văn Bình muốn ồ lên một tiếng thán phục. Vì nàng vừa rút ra cái áo ngắn màu tím và từ từ khoác vào mình.
Tay chân Văn Bình bỗng rụng rời. Mai Sun vừa la lên, giọng chứa đầy sợ hãi:
- Anh ơi, có xe lạ phía sau!
Văn Bình mất tinh thần, một phần - phần rất nhỏ - vì phía sau có một chiếc xe sơn màu cà-rem lùi lũi rượt theo giữa đám bụi mù, nhưng phần khác - phần lớn nhất - là vì nàng vừa gọi chàng bằng anh, tiếng anh khác thường đượm vẻ thân mật,tha thiết.
Mai Sun lại nói:
- Anh ơi, một chiếc Mercédès…. Khổ quá, chắc là xe của Quốc Tế Tình Báo Sở….
- Tại sao em biết là xe của họ?
Văn Bình lợi dụng tình hình đã dùng tiếng em gần gũi. Nhưng Mai Sun không để ý tới. Nàng đáp nhanh:
- Vì Tình Báo Sở dùng toàn xe Mercédès ở Hồng-kông. Theo chỗ em biết, họ có 4 chiếc. 2 chiếc màu đen, 2 chiếc màu cà-rem. Cả 4 chiếc đều là 250.
Văn Bình quan sát trong kính chiếu hậu. Đúng như lời Mai Sun, đó là một chiếc Mercédès 250. Loại xe đắt tiền này của Đức có lòng máy 2496 phân khối, nghĩa là lớn hơn lòng máy GT-6, song lại nặng hơn, tốc độ chậm hơn.
Tuy nhiên, kiểu 250SE có thể chạy tới 188 cây số một giờ. Xả hết ga, nó có thể vượt qua được GT-6.
Chàng bèn hỏi:
- 250 thường hay 250SE?
Vì bề ngoài ba loại 250, 250 S và SE đều giống nhau nên Văn Bình không phân biệt được ngay. Mai Sun đáp:
- Họ đều mua xe tốt. Em đoán là 250SE. Kiểu này chạy nhanh hơn chiếc GT-6 của mình, phải không anh?
Văn Bình an ủi nàng:
- Trên lý thuyết là như vậy, nhưng trên thực tế, tôi không tin. Hãng Mercédès-Benz của Đức quốc thường tăng tốc độ lý thuyết từ 5 đến 10 cây số. Nói cách khác, chiếc 250SE có tốc độ 188 cây số trên lý thuyết, nhưng trên đưòng trường chỉ chạy được tối đa 178 đến 183 cây số mà thôi.
Mai Sun nhún vai:
- Dầu sao nó cũng nhanh hơn chiếc GT-6 tí hon này.
Văn Bình lắc đầu:
- Chính vì nó tí hon nên mới có hy vọng cho Mercédès 250SE ngửi bụi. Kiểu 250SE nặng 1.480 kí, trong khi chiếc GT-6 chỉ có 865 kí. Nó nhẹ tất dễ chạy nhanh, hình thù nó lại thuôn và thấp, thuận lợi mỗi khi nhiều gió. Và còn một yếu tố đáng kể khác nữa: đó là kỹ thuật điều khiển. Tuy xe 250SE có thể chạy tới 188 cây số một giờ, ít ai dám xử dụng hết tốc lực. Con đường về Kowloon chẳng mấy gì làm tốt, chỉ độ 140, 150 là rung vô-lăng, bánh xe chuệnh choạng rồi. Mai Sun nhìn xem! Tôi đã chạy 160, nghĩa là gần với tốc lực tối đa mà vô-lăng vẫn thẳng ro, lốp xe vẫn ôm chặt lấy mặt đường.
Mai Sun cũng lắc đầu:
- Chẳng qua anh muốn an ủi tôi đấy thôi.. Xe Mercédès của Tình Báo Sở được ráp vỏ lốp đặc biệt không bể, giống như xe DS của Tổng Thống De Gaulle. Nó cắn đường không thua chiếc GT-6 đâu…. Hơn thế nữa, nhân viên lái xe là tài xế kinh nghiệm. Tình Báo Sở có một trường học ở Hoa Bắc chuyên dạy lái xe hơi. Khóa huấn luyện kéo dài từ 4 đến 8 tuần lễ, hầu hết học viên đều là cán bộ điệp báo hoạt động ở hải ngoại. Kỳ thi tốt nghiệp rất nghiệt ngã, học viên phải lái xe an toàn trên một quãng đường dài 200 cây số với tốc độ tối thiểu 130 cây số một giờ… Anh tính nhẩm mà coi… gộp chung những chặng leo giốc và quanh co chỉ có thể lái 100 cây số một giờ thì nhiều lúc phải xả ga tới 180, 200. Học viên thi hỏng đều phải học lại, học cho đến khi tốt nghiệp mới được trở lại cơ quan. Nếu em không lầm, nhân viên Tình Báo Sở đang rượt theo phía sau đều tốt nghiệp trung tâm dạy lái xe ở Hoa Bắc….
Tôi nhận thấy anh lái rất giỏi, nhưng anh ơi, nhân viên Tình Báo Sở cũng không phải là tài xế tồi.
Văn Bình không đáp, lặng lẽ nhìn kính chiếu hậu. Mai Sun nói đúng: tài xế chiếc xe Mercédès phải là tay cừ khôi. Bằng chứng là Văn Bình đã vượt qua tốc độ ghê hồn 160 mà chiếc Mercédès vẫn dính đuôi, và không những thế còn thu ngắn khoảng cách với xe Triumph GT-6 khét tiếng thiên lý mã nữa….
Nghĩa là đối phương phải lái tới 180, 200 một giờ. Kiểu 250SE không thể vượt khỏi 180, thế tất nó phải kiểu 300SE, lòng máy gần 3000 phân khối mà uy danh về chạy nhanh đã lừng lẫy khắp thế giới.
Giọng Mai Sun đượm vẻ hoảng hốt:
- Kìa, nó đã tới sau lưng….
Văn Bình tống hết ga xăng. Mọi kinh nghiệm đua xe từ trước đến nay được chàng xử dụng triệt để. Chiếc GT-6 mảnh mai bay vù trên đường như được gắn động cơ phản lực, tiếng máy nổ tận lực xen lẫn tiếng gió báo cơn giông kêu rầm rầm.
Mai Sun giục dã:
- Tăng thêm tốc lực nữa anh!
Văn Bình nhíu mày, nhìn đồng hồ tốc lực… 170 cây số… Chiếc Triumph bé bỏng đã động viên tới mã lực cuối cùng, không thể chạy nhanh hơn nữa. Nếu chàng cưỡng ép, nó sẽ cháy tiêu xú-báp, và trở thành đống sắt vô dụng.
Như sẵn sàng chờ đợi định mệnh phũ phàng, Mai Sun ngồi thu hình trên băng. Nàng không tỏ phản ứng nào khi thấy Văn Bình giảm bớt ga xăng, tốc lực chiếc GT-6 tuột xuống 140 cây số.
Biết không thể phóng nhanh hơn chiếc Mercédès động cơ cực mạnh, Văn Bình đành thực hiện trung sách, chạy chậm lại, nhường cho xe sau vượt qua. Nếu đúng những người trong xe Mercédès là nhân viên Tình Báo Sở, họ sẽ bám sát chiếc GT-6, xả súng bắn, hoặc vượt qua rồi quay đầu chắn ngang đường.
Chiếc Mercédès mỗi giây một tới gần. Qua kính chiếu hậu, Văn Bình thấy ba người, hai ở băng trước, một ở băng sau, mặc âu phục đen, đội mũ dạ sùm sụp, và tuy trời gần tối, toàn thể đều đeo kính mát, loại kính mát to tướng của Mỹ che gần kín mặt trên.
Đấu sức với địch là đều Văn Bình ít sợ nhất. Dầu quần thảo với cả ba, chàng vẫn có hy vọng thủ thắng trong chốc lát. Chàng cũng có thể đọ súng với cả ba, trừ phi địch được trang bị tiểu liên, nhất là loại AK 47 tối tân do Tiệp Khắc chế tạo.
Khẩu Luger tri kỷ đang nằm tòng teng dưới nách chàng. Từ lâu, chàng chưa được dùng nó. Mỗi lần tác xạ, chàng đều dùng súng loại khác, từ Bê-rét-ta đến Tô-ka-rếp.
Văn Bình lại liếc nhìn Mai Sun. Cái áo ngắn bằng len mỏng màu tím dán chặc vào ngực và bụng nàng, khiến tất cả báu vật nàng có bổn phận giấu diếm theo thuần phong mỹ tục đều được trình diện trước mắt chàng cùng một lượt. Chàng quẹo hơi gấp, người nàng nghiêng sang bên, và bộ ngực căng cứng nhảy cỡn lên.
Đột nhiên, Văn Bình cảm thấy tức tối. Bọn tay sai của Quốc Tế Tình Báo Sở đã ra mặt vào lúc không nên ra mặt nhất.. Họ đã ngang nhiên phá đám hạnh phúc kỳ diệu của chàng. Chàng không thể nào tha thứ cho họ được….
Cái két nước hình vuông mạ kền sáng loáng, trông giống như tổ ong, đặc điểm của xe Mercédès, đã che kín mặt kính chiếu hậu. Văn Bình giảm tốc lực thêm nữa. Kim đồng hồ tốc lực lùi xuống 80 cây số. Chàng dạt sang bên trái, nhường hai phần ba mặt đường cho tài xế Mercédès vượt lên.
Chàng thét vào tai Mai Sun:
- Cúi đầu xuống!
Văn Bình chuẫn bị chu đáo. Khẩu Luger thần thánh đã tuột gọn vào lòng bàn tay, chỉ chờ cơ hội thuận tiện là ngóc miệng lên, nhả đạn. Chàng bắn là phải trúng đích, dầu xe chạy nhanh, và mỗi xe chạy một tốc lực khác nhau.
Tuy nhiên, chàng cũng lo ngay ngáy. Hồng-kông theo thể thức lưu thông bên trái nên xe cộ qua mặt bên phải, Mai Sun biến thành mục phiêu ngon lành đối với họng súng đối phương. Văn Bình chỉ hy vọng là mui chiếc GT-6 thấp lè tè, loạt đạn đầu tiên sẽ trật ra ngoài. Và khi ấy chàng sẽ cấp tốc lái xe đảo vào lề trái.
Nhưng Văn Bình không có cơ hội áp dụng kế hoạch tránh đạn này.
Vì tài xế xe Mercédès chỉ bóp kèn pin pin rồi hùng hổ vượt qua. Văn Bình vẫn chưa hết lo lắng vì gã đàn ông ngồi ở băng sau chăm chú ngó sang chiếc GT-6, và đặc biệt là nhìn Mai Sun.
Có thể hắn sững sờ trước nhan sắc siêu phàm của Mai Sun. Hồng-kông có nhiều đàn bà đẹp thật đấy, nhưng không phải ngày nào người ta cũng gặp một nàng tiên hạ giới như nàng Mai Sun của Văn Bình… Song cũng có thể hắn nhìn nàng để tính toán cách nhả đạn.
Trong chớp mắt, chiếc Mercédès đã vượt qua.
Văn Bình thở phào, nhẹ nhõm. Đúng là kiểu 300 đắt như vàng. Mai Sun ngước đầu lên, tặng chàng một nụ cười khả ái. Đã đến lúc nàng có thể sà vào lòng chàng, ngoan ngoản chìa môi cho chàng hôn. Chàng sửa soạn đặt bàn tay lên đùi nàng thì nụ cười trên cái miệng chúm chím của nàng đã biến mất, nàng trở lại vẻ mặt đăm chiêu hồi nãy.
Chàng đành gợi chuyện bâng quơ:
- Mình cứ lo sợ hão huyền… Không phải xe của Tình Báo Sở….
Mai Sun chắt lưỡi:
- Em cũng mong như vậy.
Trời ơi, nàng vừa xưng em với chàng. Chàng muốn chiếc GT-6 mọc thêm vài trăm mã lực nữa để có thể về Kowloon trong khoảnh khắc. Theo kế hoạch của ông Hoàng, chàng phải hộ tống nàng ngay ra bến tàu, xuống đò máy qua đảo Hồng-kông. Nhưng chàng quyết đơn phương thay đổi chương trình. Chàng sẽ mời nàng tạt vào lữ quán. Dĩ nhiên, chàng sẽ kêu rượu, và ép nàng uống cho bỏ những phút nghẹt thở trên đường thiên lý.
Uống rượu vào, Mai Sun sẽ ửng hồng đôi má, chàng sẽ ướm lời với nàng. Thoạt đầu, chắc nàng sẽ cưỡng lại. Dầu thèm muốn cực độ, đàn bà - nhất là đàn bà thượng lưu - vẫn ít khi chịu buông xuôi sau khi người đàn ông thả lời ong bướm.
Văn Bình đã hiểu rõ tâm lý phụ nữ. Từ khi nàng phản đối (chắc chắn là phản đối lấy lệ sau nhiều tháng ngày phòng không đơn chiếc trên lục địa, phải gần gủi người chồng mà nàng không yêu) đến khi nàng chịu đầu hàng, chàng cho nhiều nhất là 5 phút. Trong 5 phút quyết định này, chàng sẽ dùng nghệ thuật mời mọc, đẩy đưa, truyện trò, và đặc biệt hơn là mơn trớn, để hâm cho dục vọng của nàng sôi lên.
Hồi ở Phi châu, phục vụ trong quân báo OSS trong đại chiến thứ hai, Văn Bình đã kết bạn với một sĩ quan Anh quốc thuộc lữ đoàn chiến xa chống lại bộ đội viễn chinh Africa Korps của Đức-quốc-xã do thống chế Rommel chỉ huy. Sĩ quan này là một chuyên viên về chinh phục đàn bà cũng như trên bãi sa mạc mênh mông cháy bỏng, y vốn là chuyên viên thượng thặng về chiến thuật xử dụng xe tăng.
Có lần, bên ly rượu sủi bọt, y tâm sự với Văn Bình:
- Người ta thường bảo rằng chiến tranh làm nhiều đàn ông thiệt mạng nên đàn bà thèm thương yêu hơn trong thời bình. Vì đàn ông càng chết nhiều chừng nào thì đàn bà càng thèm yêu vong mạng chừng nấy. Bằng chứng, các bản thống kê cho biết đàn bà thế kỷ 19 yêu mê say hơn đàn bà thế kỷ 18 vì chiến tranh đã cướp mất 16 triệu người trong thế kỷ 19, còn thế kỷ 18 chỉ thiệt 5 triệu rưởi (Nếu còn sống đến ngày nay, y sẽ nói rằng đàn bà sau thế chiến thứ hai còn yêu mê say hơn nữa vì 60 triệu người đã chết, bom nguyên tử có thể sát hại hàng trăm triệu người trong chớp mắt nên tình yêu cũng phải mang tính chất vội vã, nhanh chóng…. )
Trong lịch sữ, chiến tranh xảy ra dường như theo một nhịp độ nhất định. Mực độ yêu đương của nữ giới cũng biến chuyển theo đà tân tiến của chiến tranh. Thời xưa, quân sĩ hai bên dàn trận rồi tiến theo nhịp trống, đánh nhau sáp lá cà một cách mã thượng nhưng ngây ngô, do đó tình yêu cũng mã thượng và ngây ngô. Đại chiến thứ 2 đẻ ra chiến lược dùng thiết giáp ra thọc sâu vào đất địch, bộ binh theo sau nên tình yêu trở thành táo bạo hơn trước….
Hồi ấy, Văn Bình không quan tâm đến lời tâm sự trong cơn say rượu của gã sĩ quan Anh quốc. Có lẽ y lăn lộn với chiến xa hàng ngày trên cát nóng nên đã so sánh việc chinh phục ái tình với chiến xa của đại chiến thứ 2. Giờ đây chàng bỗng nhận thấy tư tưởng ngạo mạn phù hợp với thực tế. Muốn chinh phục Mai Sun, chàng phải bắt chước Rommel và gã sĩ quan người Anh, bất thần tung quân vào hậu tuyến,rồi vận dụng toàn lực đánh thắng….
Nhung Mai Sun đã kêu thất thanh:
- Chết rồi! Họ đang chạy chậm lại.
Mắt nàng nhìn xa rõ ràng như được gắn ống viễn kính. Thật vậy, gần nửa cây số phía trước, chiếc Mercédès phóng nhanh như điên bỗng giảm tốc lực.
Văn Bình lẩm bẩm:
- Hừ, có lẽ họ đợi mình….
Sau cùng, chiếc 300 đậu hẳn lại bên trái đường. Văn Bình chỉ còn cách họ một quãng ngắn chừng 200 thước. Mai Sun quay mặt lại, định hỏi thì từ xe mercédès, hai gã đàn ông ngồi băng trước tông cửa nhảy xuống, chạy ra giữa đường, hướng về phía chiếc GT-6 đang chạy tới, giơ tay vẫy lia lịa.
Mai Sun nắm vai Văn Bình:
- Anh tính sao?
Văn Bình đáp, giọng bình thản:
- Chác xe họ bị hỏng.
- Em không tin. Họ mới phóng 200 cây số một giờ xong. Mercédès là loại xe ít bị hỏng nhất.
- Chính vì họ phóng 200 cây số nên xe mới hỏng… Em đừng quên xe họ là xe du lịch thông thường, không phải xe đua, có thể đẩy tới tốc lực tối đa.
Lần đầu, chàng gọi nàng bằng tiếng em ngọt sớt. Tuy đang bối rối cực độ, Mai Sun cũng nhận ra dụng ý của chàng. Song nàng không cất tiếng phản đối.
Văn Bình đạp thắng, cho xe chạy chậm lại. Hai gã đàn ông càng vẫy mạnh hơn. Họ đều là người Trung Hoa, vận y phục cao cổ màu sẫm, dận giày ban. Gương mặt họ không có gì là khả ái. Thân thể đồ sộ của họ có thể là một trở ngại đối với Văn Bình nếu chàng phải thi thố quyền thuật. Trung Hoa là quê hương thiêng liêng của quyền thuật thế giới, nhân viên Tình Báo Sở lại được luyện tập những môn võ bí truyền.
Nếu đi một mình chàng sẽ ngừng xe, sẵn sàng đối phó với mọi hậu quả. Nhưng trong xe còn Mai Sun, của quý vô giá của tình báo Tây phương nữa. Riêng những tin tức chứa đựng trong đầu nàng đã trị giá hàng chục triệu đô-la. Vì vậy, chàng không thể ngừng xe để nghênh địch.
Chàng đạp thắng là để đánh lừa. Khi còn cách chiếc Mercédès 5 thước, chàng bóp kèn inh ỏi đồng thời tống hết ga xăng. Chiếc GT-6 được gài số 2 phóng vọt lên như tên bắn. Như bị điện giật, hai gã đàn ông Trung Hoa nhảy lùi vào bên đường. Trong loáng mắt, họ đã khuất sau màn bụi và sương chiều u uất.
Văn Bình ngó Mai Sun, tủm tỉm:
- Họ là người lương thiện mà em cứ báo hoảng. Suýt nữa thì họ ăn bánh xe.
Mai Sun lặng thinh, đưa tay lên miệng cắn. Dường như nàng không tin vào lời nói an ủi của Văn Bình. Con quái vật Quốc Tế Tình Báo Sở đã gầm thét trong tâm hồn nàng, nàng thấy nanh vuốt độc địa của nó khắp nơi ngày đêm vung ra, rình cơ hội chụp lấy nàng cấu xé ra hàng trăm mảnh đẫm máu.
Bỗng nàng nói:
- Anh Văn Bình ơi, em muốn nhờ anh việc này… Anh bằng lòng giúp em không?
Văn Bình đáp ngay:
- Giúp Mai Sun là hân hạnh lớn cho tôi. Mai Sun cần gì? Nếu phải đột nhập Hoa-Lục để làm Mai Sun vừa ý là tôi cũng sẵn sàng đi ngay.
- Cám ơn anh. Em biết anh là người đàn ông mã thượng nên mới dám nhờ vả. Em linh tính là chẳng còn sống bao lâu nữa. Anh ạ, giờ chết của em gần tới rồi. Chắc chắn họ sẽ giết em.
- Em quên rằng bên mình em còn có tôi nữa. Trừ phi họ giết được tôi… Song tôi không tin…
- Vâng… nhưng làm nghề này, chúng mình nên lo xa thì hơn. Tuy mới quen anh, em lại có cảm tưởng anh là bạn thân từ nhiều năm trước. Anh muốn hiểu danh từ "bạn thân" ra sao cũng được… Hồi nãy, em đã thuật lại gia thế của em cho anh nghe. Tuy nhiên, em cố tình bỏ sót một vài chi tiết quan trọng. Giá em tiếp tục sống thì cũng không nên tiết lộ làm gì…
- Lạ thật, gần về đến Kowloon rồi… tại sao em cứ nói toàn chuyện gở như vậy?
- Có lẽ dị đoan mê tín là tật xấu cố hữu của người Tàu từ nhiều thế kỷ. Nhưng lần này em không nhảm nhí đâu. Em đã nhìn thấy rõ tương lai của em như trên màn ảnh quay chậm. Như anh đã biết, chồng em là yếu nhân Quốc Tế Tình Báo Sở, có dưới trướng hàng trăm, hàng ngàn nhân viên, có đủ quyền hành sinh sát, song lại là con số không vô nghĩa đối với em. Em kết hôn vì nghĩa hơn là vì tình.
- Nghĩa là Mai Sun còn mối tình đầu?
- Vâng, mối tình đầu tuyệt vọng. Chàng thuộc một thành phần xã hội khác, nói rõ hơn, chàng là cháu bà Mỹ Linh.
- Bà Tống Mỹ Linh, phu nhân Thống Chế Tưởng Giới Thạch?
- Phải, tuy là cháu ngoại, chàng rất thân với gia đình Tưởng Thống Chế. Em là cháu chủ tịch Luu Thiếu Kỳ, tất không thể về làm dâu họ Tưởng. Chúng em đành phải xa nhau. Do sự bố trí của cậu Lưu, em lên xe hoa về nhà chồng một thời gian sau.
- Chồng Mai Sun không biết ư?
- Không. Dầu biết cũng chẳng sao. Gia đình em đã giấu kín. Thật ra, em không sợ chồng em khám phá ra mối tình đầu tuyệt vọng của em, mà chỉ sợ….
- Đúng rồi. Mai Sun có con riêng.
- Anh đoán tài thật. Vâng, em có con riêng với chàng. Năm nay, nó được 5 tuổi. 5 tuổi tây, nhưng theo âm lịch của người Trung Hoa thì 6 tuổi. Em muốn tổ chức của anh chăm nom cho cháu.
- Nếu em chấp thuận, tôi sẽ đích thân tới Bắc Kinh mang cháu qua Hồng-kông.
- Như vậy thì còn gì bằng. Nhưng em không tin là sau khi em biến dạng, Tình Báo Sở lại để anh thâm nhập Bắc Kinh và đưa con em đi một cách dễ dàng như vậy. Em không dám coi thường tài năng của anh, tuy nhiên, em cần nói rõ là con em sống trong pháo đài kiên cố bất khả xâm phạm.
- Mai Sun đừng ngại… Tôi sẵn sàng hy sinh….
- Đa tạ tinh thần hào hiệp của anh. Nhưng thật ra, em chưa muốn con em rời đất Tàu trong lúc này. Nó phải đủ lớn, biết suy xét rồi mới đi xa được. Em đã viết một chúc thơ giấu trong tư dinh của vợ chồng em. Chúc thơ được viết trên giấy mỏng, bỏ trong hộp thép gắn kín, và chôn trong bức tường phòng ngủ nhìn về hướng đông, phía sau lò sưởi. Gỡ viên gạch thứ 15 từ dưới đất lên, ngay phía sau ống thông hơi lò sưởi là thấy cái hộp thép. 10 năm nữa…. phải, đúng 10 năm nữa, phiền anh giáp mặt nó và bảo nó phá tường lấy chúc thơ ra đọc. Anh nhớ mọi điều em vừa nói không?
- Nhớ lắm. Quan trọng như vậy làm sao tôi quên được. À, Mai Sun ơi….
- Em biết anh định nói gì rồi. Anh định nói là em còn trẻ, mới 26 tuổi, 10 năm nữa vẫn còn sống, và còn trẻ. Sự thật là 10 năm nữa, hoặc 15 năm nữa, em vẫn trẻ hoài, không già. Nhưng anh ơi, em chẳng còn thọ nữa đâu. Có lẽ chuyến đi này là chuyến đi cuối cùng của đời em.
- Đừng em….
- Trời ơi, anh còn an ủi em nữa ư? Anh nhìn kính chiếu hậu mà xem….
Trời đã tối.
Trên ô kính chữ nhật, Văn Bình chỉ thấy một vật lờ mờ. Song chàng biết ngay vật này là xe hơi. Phía sau, hai lùm đèn pha sáng quắc vừa đưọc bậtg lên quét nửa vòng tròn 180 độ khi xe tới khúc rẽ. Rồi đèn pha tắt ngúm.
Văn Bình nhận ra chiếc Mercédès quen thuộc. Chiếc Mercédès vừa nằm liệt dọc đường. Chiếc Mercédès đoán chắc là của Quốc Tế Tình Báo Sở, phân cuộc Hồng-kông. Chiếc Mercédès với ba gã đàn ông đội mũ dạ sùm sụp và đeo kính mát to tướng… và dĩ nhiên là kèm theo 3 họng súng tiểu liên sẵn sàng khạc lửa…
Mai Sun bíu lấy vai chàng. Vẻ bình tĩnh nghề nghiệp đã mất biến trên mặt nàng. Nàng trở lại mềm yếu, sợ hãi như mọi người đàn bà khác.
Văn Bình đạp lút chân ga. Đành rằng chàng là tay đua xe hơi hữu hạng, chiếc GT-6 cũng là bậc đàn anh trong làng xe đua, song tài năng của chàng và lòng máy nhỏ xíu của chiếc GT-6 khó thể thắng nổi gã tài xế xe Mercédès quen đường như đường chỉ bàn tay, và nhất là thắng nổi tốc độ của chiếc 300 được gắn bình xăng phụ.
Mai Sun đã linh tính đúng. Bọn nhân viên Tình Báo Sở vờ hư xe để lừa chàng đậu lại để thanh toán. Vì chàng khôn ngoan, đánh hơi thấy âm mưu của họ nên họ quyết định xuất đầu lộ diện. Hồng-kông là nhượng dịa của Anh quốc, nhưng dầu sao vẫn là lãnh thổ Trung Hoa cộng sản. Đến khi công an Hồng-kông biết tin thì bọn sát nhân chuyên nghiệp của Tình Báo Sở đã vượt qua biên giới, biến sau bức màn tre kiên cố.
Từ số 4, Văn Bình hạ xuống số 3. Ở số 3, chàng có thể duy trì tốc độ tối đa, và khi cần chàng có thể thắng lại. Chiếc GT-6 chạy hết tốc dộ phát ra một âm thanh chói tai. Gió vù vù thổi với sức mạnh phi thường, tưởng như đủ sức giật hết tóc trên đầu chàng, và xé rách quần áo chàng.
Mai Sun hỏi lớn:
- Anh còn phóng nhanh hơn nữa được không?
Văn Bình gật đầu:
- Còn.
Chàng dùng ngón tay hất cái kính chiếu hậu lên trên, vì phía sau đèn pha lại mở chói lòa. Tài xế Mercédès chắc đang chạy hết tốc độ. Nghỉa là họ đang cố gắng bắt kịp chiếc GT-6.
Văn Bình lại tụt xuống số 2 vì con đường lại tới khúc rẽ. Chàng thét bên tai Mai Sun:
- Bám chặt lấy thành ghế!
Mai Sun cúi đầu xuống. Văn Bình lại ra lệnh:
- Lên kiếng đi em….
Xe hơi lên kiếng kín mít sẽ làm tốc độ giảm bớt. Song Văn Bình bắt buộc phải áp dụng biện an ninh thua thiệt này. Vì chàng biết rõ là chiếc GT-6 sẽ bị chiếc Mercédès vượt qua. Chàng ráng kéo dài thời gian chạy trước bắt đối phương phải vất vả lắm mới thu ngắn được khoảng cách biệt.
Trong chớp mắt, kiếng cửa bên phía Mai Sun đã được kéo lên. Đây không phải là kiếng đặc biệt gồm nhiều lớp có khả năng cản đạn. Văn Bình chỉ hy vọng là lằn kiếng sẽ làm đường bắn của địch bị trệch nghiêng. Cộng với tốc độ ngót nghét 200 cây số một giờ của chiếc Triumph GT-6, viên đạn sẽ lạc ra ngoài mục phiêu.
Lùm đèn pha sáng quắc đã tràn ngập ca-bin của chiếc xe đua nhỏ bé. Chiếc Mercédès chỉ còn cách Văn Bình vài trăm thước. Rồi chỉ còn cách 50 thước.
Một hồi kèn chát chúa vang lên. Văn Bình lái tràn ra giữa đường, bàn chân trái nhớm thắng, còn bàn chân phải vẫn đạp lút ga xăng. Chàng biết là trong một phần mười tích tắc đồng hồ, chiếc xe Mercédès sẽ vượt qua, và….
Một tia lửa màu da cam từ cửa xe Mercédès phọt ra hướng vào bên phải chiếc GT-6. Lệ thường xe hơi ở Hồng-kông - cũng như ở những nơi theo thể chế lái bên trái - đều đặt vô-lăng ở bên phải. Nhưng chiếc GT-6 của Văn Bình lại đặt vô-lăng ở bên trái. Tia lửa màu da cam đầu tiên đã được dành cho chàng vì đối phương đinh ninh tài xế ngồi bên phải.
Nhân viên Tình Báo Sở không ngờ rằng Văn Bình đã thay đổi tốc độ bất thần. Đang phóng số 4, chàng thắng gấp và lùi ngay xuống số 2, và chúi mũi xe vào lề đường. Chiến thuật thắng gấp này thường dùng để tránh đạn trong những cuộc rượt bắt trên đường trường.
Văn Bình đã tính đúng: loạt đạn súng máy đầu tiên đã trúng vào kíếng chắn gió phía trước. Hú vía, chỉ một li nữa thì Mai Sun đã ăn đạn….
Kiếng chắn gió của chiếc GT-6 thuộc loại đặc biệt nên Văn Bình và Mai Sun khỏi bị trọng thương. Kiếng này không vỡ nát từng mảnh vụn và bắn tứ phía mỗi khi tai nạn xảy ra. Nó chỉ rạn sơ sài và trở thành vàng đục.
Văn Bình không nhìn thấy gì nữa. Chàng không nhìn thấy gì nữa mặc dầu đèn pha của chiếc GT-6 vẫn xuyên thủng màn tối. Chàng không nhìn thấy gì nữa giữa lúc xe hơi đang phóng trên 150 cây số một giờ….
Trong khoảnh khắc, Văn Bình có cảm giác như hai mắt bị mù tịt. Nếu là tài xế thiếu kinh nghiệm thì sau khi kiếng chắn gió trở thành vàng đục, sửa soạn bể tan, chàng đã hốt hoảng đạp bàn thắng sâu hơn nữa. Nhưng chàng là tay đua lỗi lạc, từng ngự trị trên nhiều vòng chảo đua xe hơi quốc tế.
Vì vậy phản ứng đầu tiên của chàng là nhả bớt thắng. Hơn ai hết, chàng biết rằng xe hơi sẽ mất quân bình, tay lái bị lệch lạc nếu hai bánh trước kẹt cứng trong má thắng.
Phản ứng kế tiếp của chàng là một tay tiếp tục nắm chặt vô-lăng, tay kia vung ra. Sống bàn tay Văn Bình giáng xuống mặt kiếng chắn gió Securit bị rạn. Thông thường, sống bàn tay chai đá của chàng dư sức đánh nát 40 viên ngói chồng lên nhau nên chàng chỉ gạt nhẹ là một mảnh kiếng vỡ tan, bắn ra ngoài. Đồng thời, chàng rút bàn tay lại, xòe ra để che mắt.
Áp lực của gió thổi phóng những hột thủy tinh nhỏ xíu, sắt cạnh vào cằm và cổ Văn Bình. Chàng không quan tâm đến những vết thương li ti bắt đầu rớm máu trên mặt. Vì chàng chỉ cần bảo vệ đôi mắt.
Nhờ cái lỗ lớn trên kiến chắn gió, Văn Bình có thể nhìn rõ phía trước. Hồi nãy, chàng nghe hai tràng nổ liên tiếp, có lẽ do súng AK-47 bắn tréo vào cửa xe. Nghệ thuật né tránh khôn ngoan đã giúp Mai Sun và chàng thoát chết.
Tuy nhiên, sự né tránh này khó thể kéo dài được lâu. Trên thực tế, chiếc Mercédès đồ sộ chỉ vượt qua Văn Bình rồi giảm tốc độ, chạy ngoằn ngoèo chữ chi trên đường. Có lẽ xe Mercédès bị hỏng, điều mà Văn Bình không tin vì chàng chưa hề phản công. Chắc là đối phương giảm tốc độ chờ chàng chạy tới, tặng thêm nhiều tràng súng máy nữa.
Văn Bình rút hẳn chân ra khỏi bàn đạp ga xăng. Nguy hiểm đang dựng sừng sững trước mặt chàng. Dưới ánh đèn pha xuyên thủng màn sương hoàng hôn, chàng nhận thấy chiếc Mercédès đột ngột dừng lại, chắn ngang đường thành chướng ngại vật.
Giây phút quyết định đã điểm. Ba họng súng tiểu liên của Tình Báo Sở khó thể bắn trật mục phiêu lần này.
Và như Văn Bình tiên liệu, tràn đạn nghênh tiếp đầu tiên vang lên. Tay chân chàng hoạt động thần tốc và phối hợp tuyệt diệu như rô-bô điện tử. Những động tác phức tạp mà người khác mất hàng chục giây đồng hồ mới làm xong, chàng chỉ mất mấy sao ngắn ngủi.
Việc thứ nhất là xử dụng đèn pha. Xe hơi đang chạy bằng đèn cốt, Văn Bình mở ngay nút "pha" chói lòa. Mục đích của chàng là làm đối phương quáng mát xuất thần bất ý.
Trong khi ấy, tay phải chàng xuống số 2. Chân trái không cần đạp ăm-ba-da nữa, khi xuống số, chàng chỉ cần rà thắng. Theo nguyên tắc sơ đẳng, người lái xe phải đạp ăm-ba-da mỗi khi lên số hoặc xuống số, ngoại trừ trường hợp xe tự động, hoặc bán tự động, hoặc trường hợp một số xe đua đặc biệt như xe Honda 800, đôi khi có thể bỏ qua ăm-ba-da.
Đối với các loại xe thường thì bỏ qua ăm-ba-da như vậy có thể làm vỡ hộp số. Tuy nhiên, giới đua xe thành thạo quốc tế đã đào luyện được một kỹ thuật độc đáo, xuống số khẩn cấp mà hộp số vẫn còn nguyên.
Kỹ thuật độc đáo này đã được Văn Bình áp dụng triệt để. Phía trước, cách xe GT-6 10 thước là chiếc Mercédès quái ác nằm chềnh ềnh. Văn Bình đạp lút ga trong lúc tắt đèn pha và cốt. Ngoài ngọn đèn hậu đỏ quạch của chiếc Mercédès, quãng đường đột nhiên rơi vào màn đêm tối om.
Văn Bình đã nhắm kỹ từ trước. Chàng nhắm vào khoảng trống chật hẹp ở đầu xe Mercédès. Chiếc GT-6 đã vọt lên tốc độ tối đa, băng mình như mũi tên. Bên cạnh chàng, Mai Sun đã cúi rạp xuống táp-lô.
Dầu chiếc GT-6 nhỏ quá khổ, nó cũng khó chui qua được khoảng trống giữa càng xe Mercédès và bờ đường. Nhích qua bên phải, Văn Bình sẽ húc vào càng xe. Và càng xe Mercédèc nổi tiếng là cứng, có thể làm chiếc GT-6 bé bỏng bẹp dí, người ngồi trên xe có thể nguy đến tính mạng. Nhưng nhích sang trái thì chàng sẽ lọt thỏm xuống ruộng. Trong cả hai trường hợp, tai nạn đều xảy ra…
Thà quẹt vào càng xe Mercédèc còn hơn lao đầu xuống bùn, biến thành bia bắn cho bọn nhân viên Tình Báo Sở. Nghĩ vậy, Văn Bình tống ga thêm nữa.
Trên xe Mercédès, cả ba hành khách đều đã nhảy xuống. Tên cuối cùng vừa đóng cửa đánh sầm, chưa kịp vớ khẩu tiểu liên thì chiếc GT-6 đã bay vèo tới.
Phản ứng của Văn Bình là một sự kinh ngạc lớn lao đối với họ. Vì họ đinh ninh chàng phải thắng gấp để tránh tai nạn. Và trong giây đồng hồ tuyệt diệu ấy, cả ba khẩu AK sẽ khạc đạn cùng một lượt.
Qua màn tối lờ mờ, Văn Bình không nhìn thấy gì hết, ngoại trừ khoảng trống cỏn con.
Rầm….
Mặc dầu đã phòng bị sẵn, Văn Bình vẫn cảm thấy hổ khẩu đau tê dại, cái vô-lăng bọc da sần sùi tuột ra khỏi tay chàng. Bị đâm, chiếc Mercédès vẫn nằm thẳng băng, không động đậy, riêng vè trái bị sạt phân nửa. Nhưng đối với chiếc GT-6 thì là một tai họa kinh khủng.
Ca-bô bị bẹp rúm sau khi húc vào càng xe Mercédès. Vè phải rớt tung xuống đường, kéo luôn theo cái đèn pha. Cửa kiếng bên phía Mai Sun cũng nát vụn. Mai Sun nhào vào người Văn Bình tuy nàng cố bám chặt ghế ngồi. Văn Bình cũng phải vận nội công mới không bị vô-lăng đập vào ngực.
Chiếc GT-6 loạng choạng trên lề đường, như sắp sửa rơi xuống ruộng nước. Nhưng Văn Bình đã kịp thời lấy lại thăng bằng. Chàng lại xuống số 2, đảo vô-lăng từ phải sang trái, rồi từ trái sang phải….
Tacata… chíu…. chíu….
Tiếng AK nổ ròn rã. Song trong chớp mắt, chiếc GT-6 đã ra khỏi tầm bắn chính xác của tiểu liên.
Hú vía!
Văn Bình vừa liếc kiếng chiếu hậu vừa hỏi Mai Sun:
- Em bình an vô sự chứ?
Mai Sun đáp qua tiếng gió vù vù:
- Vô sự. Chỉ hơi sợ thôi. Còn anh? Dường như anh bị thương.
Nàng quẹt bàn tay ngang mặt, rồi nhìn Văn Bình bằng nhãn tuyến nửa sửng sốt nửa lo lắng:
- Trời ơi, anh làm sao thế?
Văn Bình nhún vai:
- Anh chẳng sao cả.
Chàng bắt đầu xưng "anh" thân mật với nàng. Thật ra, chàng không chủ tâm lợi dụng tình thế để tỏ tình thân mật. Tiếng "anh" khắng khít dường như tự đáy lòng chàng bật ra đột ngột, ngoài ý muốn.
- Anh không biết ư? Khổ quá, mặt anh đầy máu.
Giọng nói run run của Mai Sun lại cất lên làm Văn Bình nôn nao. Nàng săn sóc âu yếm như thể là người yêu keo sơn của chàng từ nhiều năm nay. Chàng biết lắm, chàng biết mặt chàng đầy máu vì mảnh kiếng chắn gió bắn tung toé. Giá lúc này bọn nhân viên Tình Báo Sở biến dạng, Văn Bình sẽ đậu xe lại bên đường, mở đèn bên trong, chìa mặt ra cho Mai Sun lau vết thương. Trời ơi, khỏi cần thuốc trụ sinh, khỏi cần pom-mát, khỏi cần cồn 90 độ, khỏi cần bông băng khử trùng… chỉ cần Mai Sun đặt bàn tay thơm mát lên mặt chàng là những vết thương lành ngay.
Văn Bình thở dài:
- Không hề gì, anh chỉ bị sây xát soàng.
Mai Sun định nói nhưng vội im bặt. Văn Bình đã hiểu lý do. Trong kính chiếu hậu lại le lói ánh sáng. Chiếc Mercédès đang rượt theo như hồi nãy với tốc độ kinh hồn. Lần này chắc chắn đối phương sẽ không bị phỉnh gạt như hai lần trước nữa.
Văn Bình đặt tay lên vai Mai Sun:
- Xe anh mất vè bên phải rồi, không thể phóng nhanh được nữa.
Mặt nàng sa sầm:
- Còn bao nhiêu cây số nữa về đến Kowloon hả anh?
Lẽ ra Văn Bình phải đặt ra câu hỏi ấy vì chàng là khách lạ, còn nàng là người Trung Hoa, quen thuộc với địa dư Hồng-kông.
Chàng đáp nhanh:
- Độ 20 cây số.
Nàng lẩm bẩm:
- 20 cây số… nghĩa là mất 15 phút.
- Anh cố gắng chạy trong 10 phút. Hoặc có thể ít hơn nữa. 10 phút, nghĩa là tốc độ 120 cây số. Hiện anh đang phóng 150 cây số một giờ. Xe Mercédès có thể phóng 180, 200…
- Chỉ trong vài ba phút nữa… phải không anh?
- Chưa chắc. Còn tùy theo tình trạng máy móc của chiếc Mercédès. Anh đã bắt đầu xử dụng tối đa ga xăng, may ra có thể lên tới 160, 170… Vả lại, nếu em bình tĩnh, anh sẽ có phương pháp thoát hiểm…
- Anh chạy giữa đường, không cho họ vượt qua. Và chờ họ sắp tới thì chặn lại.
- Nhưng xe của mình quá nhỏ.
- Đó là điều đáng lo ngại. Chiếc Mercédès nặng gấp đôi chiếc GT-6. Nó sẽ biến chiếc GT-6 thành đống sắt méo mó. Nhưng chúng mình không còn cách nào khác.
Đến lượt Mai Sun thở dài:
- Chẳng qua tại em… Tại em nên anh mang lụy.
- Em lầm rồi. Tại anh khinh địch.
- Không, em nói sự thật đấy. Lúc vượt biên giới, em cứ đinh ninh Tình Báo Sở là bọn ngu dốt. Giờ đây em mới bật ngửa.. Thật ra, họ đã biết. Biết nhưng không ngăn chặn. Họ chờ em qua Hồng-kông mới ra tay, vì họ muốn khám phá xem em liên lạc với ai.
- Ồ, đó là chuyện thường trong nghề điệp báo, em than thở làm gì vô ích.
Bỗng chàng thét lên:
- Súng… cúi đầu xuống.
Đạn tiểu liên kêu chíu chíu trong không khí ban đêm tịch mịch, bao trùm lên âm thanh ròn rã của chiếc GT-6 chạy tốc độ tối đa.
Suýt nữa thì Mai Sun mất mạng. Tràng đạn AK đầu tiên nhằm đúng kiến chắn gió phía sau của chiếc GT-6. Nếu nàng rạp mình chậm một phần trăm giây đồng hồ thì loạt đạn tiểu liên quái ác đã nổ nát đầu nàng…
Kiến sau vỡ tung, ánh đèn pha chiếc Mercédès lại tràn ngập ca-bin như hồi nãy. Mai Sun hỏi lớn:
- Sao anh không cúi xuống?
Văn Bình chắt lưỡi:
- Có chứ. Nhưng anh còn phải lái. Đời có số cả em ạ, họ chưa hạ được anh đâu.
- Hừ, em không tin. Họ toàn là tay súng cừ khôi. Đến loạt đạn thứ nhì, họ sẽ bắn trúng. Riêng em, em không cần, em có thể chết được rồi, nhưng còn anh….
- Chết bên em là điều vinh hạnh cho anh.
- Nghe anh nói, em đau xé ruột. Tiếc là Trời không cho chúng mình về Kowloon… Em cảm thấy chưa bao giờ em sung sướng bằng đêm nay. Nếu còn sống, em sẽ ở lại với anh. Em sẽ nằm trong vòng tay anh. Anh biết là em yêu anh không?
- Biết… Cúi đầu xuống đi em. Họ sắp sửa bắn đấy.
- Anh đừng dọa em nữa. Loạt đạn đầu là để thăm dò. Loạt thứ nhì họ sẽ bắn vào vỏ lốp.
- Ha, ha, em giỏi ghê... Không đáng sợ nếu họ trúng lốp sau, vì như vậy anh vẫn còn điều khiển vô-lăng được. Sợ nhất là lốp trước… tai nạn sẽ xảy ra. Em cẩn thận nhé… hai chân kẹp vào nhau, tay nắm chặt cánh cửa, khi cần chúng mình sẽ nhảy ra ngoài.
- Vâng, em xin nghe anh. Trời tối rồi… anh ráng thêm mấy phút nữa.
- 5 phút, 5 phút mà thôi… thế nào chúng mình cũng về đến Kowloon.
- Này anh, khi về đến nơi, chúng mình nên bỏ chạy vào trong hẻm. Họ không dám hành động trong đường phố đâu.
Văn Bình đáp lời nàng, song giọng nói của chàng đã chìm trong tiếng đạn chát chúa. Tacata, tacata…. Đúng như chàng tiên liệu, bọn nhân viên Tình Báo Sở đã nhắm bắn lốp trước. Chiếc GT-6 đang phóng thẳng bỗng ngoẹo đầu sang trái rồi sang phải. Cái vô-lăng bé bỏng thường lệ nhẹ tâng bỗng như thể đeo dính vào khối sắt nặng hàng tấn. Văn Bình vận toàn lực mà không sao điều khiển được theo ý muốn.
Bánh trước bên tay mặt đã xẹp. Bên phải của chiếc GT-6 lún xuống sau khi rớt vè và đèn pha bỗng lún xuống nữa, dường như dính vào mặt lộ. Giữa nhiều âm thanh ồn ào và hỗn độn khác nhau, âm thanh của động cơ xe hơi rú lên như hỏa tiễn liên lục địa rời giàn phóng, âm thanh của tràng đạn AK độc đáo chíu chíu, chóc chóc rùng rợn, âm thanh của gió cuồn cuộn như bão lớn, Văn Bình vẫn phân biệt tiếng ren rét ghê răng và chói tai của mâm sắt bánh xe nghiến xuống đường.
Thần trí Văn Bình trở nên minh mẫn hơn bao giờ hết. Dường như trong óc chàng có sẵn một bộ phận kỳ diệu, chỉ xuất hiện trong giờ phút nguy nan nhất, xuất hiện để chỉ huy cơ thể mệt mỏi và bấn loạn. Nổ lốp trước trong khi đang phóng 160, 170 cây số một giờ, hầu hết tài xế - kể cả những tay đua quen thuộc trên vòng chảo - đều trở thành ứng viên của Tử Thần. Nghĩa là chắc chết trăm phần trăm.
Trừ phi có một số rất ít có phản ứng nhậm lẹ như máy điện tử và có khối óc sáng suốt…
Khi nổ lốp, tài xế thường có phản ứng tự nhiên đạp thắng thật mạnh. Xe hơi đã mất quân bình càng mất quân bình, sẽ quay ngược đầu, hoặc chổng bốn vó lên trời. Văn Bình lại là chuyên viên đua xe giàu kinh nghiệm, có giây thần kinh rắn như thép nguội. Chàng không đạp thắng chân, mà chỉ kéo thắng tay.
Trong khi tay trái kéo thắng tay thì tay phải chụp lấy cần số, đang từ số 4 xuống số 3 và số 2 thật nhanh. Đến khi kim tốc độ tuột xuống số 50 chàng mới từ từ đạp thắng chân. Chiếc GT-6 hùng hổ trở nên ngoan ngoãn, chạy thêm một quãng nữa rồi nép mình vào lề.
Văn Bình gọi gấp:
- Mai Sun?
Mai Sun ngẩng đầu lên:
- Em đây. Em không hề gì.
- Xuống ngay. Em xuống ngay đi.
- Còn anh?
- Họ sắp tới rồi. Anh cần phải ở lại cầm chân họ.
- Em không đi.
- Không đi không được. Nhiệm vụ trên hết. Vả lại, anh có đủ bản lãnh làm họ câm họng.
Văn Bình mở cửa xe. Như bị điện giật, Mai Sun ôm chầm lấy chàng. Môi nàng vội vàng tìm môi chàng. Mùi thơm của miệng nàng lùa vào miệng chàng.
Một loạt đạn khác nổ ròn. Văn Bình vội xô nàng ra:
- Chào em. Chúng mình gặp lại nhau tại đâu?
Tiếng thắng nghiến đường gấp gáp làm át mẩu chuyện cuối cùng giữa hai người. Đèn pha chiếc Mercédès quét một vệt sáng bên phải chiếc GT-6. Trong vài giây đồng hồ nữa, bọn nhân viên Tình Báo Sở sẽ ồ tới.
Mai Sun đã nhảy xuống vệ cỏ. Nàng nói lớn:
- Đêm mai. Nhà hàng Du Thuyền.
Văn Bình vội hỏi:
- Ở đâu?
- Wanchai.
Mai Sun đã biến vào màn đêm mù mịt. Bàng hoàng, Văn Bình vọt xuống theo. Chàng nghe tiếng cửa xe Mercédès đóng sầm. Đèn xe Mercédès vụt tắt, tuy nhiên Văn Bình đã kịp nhận thấy hai tên nhân viên Tình Báo Sở chạy rảo về phía chàng.
Nhưng đến khi cách chiếc GT-6 5 thước, họ đứng lại. Văn Bình hy vọng họ không thấy Mai Sun bỏ trốn. Như hẹn nhau từ trước, họ cùng nằm rạp xuống đường. Có lẽ họ muốn chờ đợi một vài phút, xem Mai Sun và chàng còn sống hay chết.
Chàng bèn cất tiếng rên khừ khừ.
Một tiếng nói cất lên:
- Đầu hàng đi, còn đợi gì nữa!
Văn Bình vẫn tiếp tục rên. Lại tiếng nói lúc nãy, tiếng nói thanh thoát của người sinh trưởng ở Bắc Kinh:
- Mở đèn lên mày.
Hai đèn pha của chiếc Mercédès sáng lên một lượt. Văn Bình rên to hơn trước.
Một tên đang nằm vụt đứng dậy. Tên thứ hai níu xuống:
- Cẩn thật! Hắn giả vờ thì chết.
Lời khuyên khôn ngoan này đã tới quá muộn. Vì Văn Bình đã nhả đạn.
Đoàng, một tiếng ngắn khô khan. Nạn nhân ngã nhào xuống đất, viên đạn nằm gọn giữa trán. Văn Bình chưa kịp thay hướng bắn thì tacata, tacata, đạn AK đã bay tua tủa về phía chàng.
Địch gồm 3 tên, chàng mới hạ được một. Đang còn hai nữa. Hai tên với ít nhất hai khẩu tiểu liên.
Khi ấy, chàng cảm thấy khờ dại. Giá chàng đợi cả hai đến gần, dùng võ nghệ quật ngã thì vừa êm thắm, vừa kiến hiệu. Dầu bắn trăm phát trúng trăm, chàng vẫn không thể đương đầu với hai họng súng AK. Chàng đành nằm dán xuống vệ cỏ, rình cơ hội khác.
Chỉ một đoạn đường ngắn nữa là Kowloon. Kowloon, mạch máu sống động của Hồng-kông, thiên đường dạ lạc trên trái đất, với những người đàn bà đẹp muôn vẻ, với những con đò lênh đênh trên sông nước, những gian phòng trang trí kín đáo hấp dẫn muôn thú vui kỳ diệu… Hồng-kông, với những đêm say "nhất dạ đế vương"…
Chỉ một đoạn đường ngắn nữa là Văn Bình được sống trong bầu không khí rộn rịp và an toàn… Vậy mà ở đây chàng lại cảm thấy cô đơn và bị đe dọa hơn bao giờ hết. Nanh vuốt sắc bén của Quốc Tế Tình Báo Sở, của khổng lồ Trung cộng với hơn 700 triệu dân, đang chĩa tua tủa vào người chàng, chàng sểnh tay là mất mạng.
Chàng quay nhìn bóng tối u uất. Chắc Mai Sun đã đi xa. Nàng thoát hiểm, về được Kowlon không, chàng không biết, và không dám nghĩ đến nữa.
Một cảm giác không tên tràn ngập lòng chàng. Chàng lắc đầu, lẩm bẩm một mình, quên bẳng kẻ thù đang hườm súng đối diện:
- Mai Sun em ơi!
Có lẽ chàng yêu Mai Sun. Đây không phải mối tình thường có trước những người đàn bà đẹp mới quen lần đầu. Dường như nàng đã gắn bó với chàng từ lâu lắm. Trên môi chàng bỗng phảng phất hương thơm huyền ảo, mùi da thịt khác thường của người đẹp Hoa-Lục.
Một lùm sáng nổi lên trước mặt. Lùm sáng soi mới của cây đèn bấm cực mạnh. Hai nhân viên Tình Báo Sở còn lại đang rọi đèn vào cốp xe GT-6
Văn Bình phải cấp thời hành động vì chỉ trong vài ba giây nữa, họ sẽ biết Mai Sun đã ra khỏi xe. Tình Báo Sở cần bắt Mai Sun hơn chàng. Nếu không thấy nàng, họ sẽ chia làm hai toán. Hoặc sẽ liên lạc với đồng bọn, chờ nàng ở bến tàu sang Hồng-kông, để tặng nàng một băng đạn.
Chàng phải tìm cách đánh lừa họ, cốt cho họ tưởng rằng Mai Sun còn ở đâu đây. Nghĩ vậy, chàng bèn nâng khẩu Luger lên. Trong khoảng cách 20 thước, chàng có thể bắn trúng đồng tiền, huống hồ mặt kiếng đèn pin lớn bằng nửa bàn tay.
Đoàng… Cây đèn tắt phụt.
Một tràng tiểu liên lập tức đáp lễ. Văn Bình bắn vu vơ về phía có tiếng nổ rồi nhanh như cắt chạy vụt qua đường. Chàng cuộn tròn trên vệ cỏ đồng thời xả súng bắn vào kiếng chắn gió xe Mercédès.
Chàng bắn liên tiếp một xạc-giơ với mục đích thu hút sự chú tâm của bọn nhân viên Tình Báo Sở. Quả họ sa bẫy dễ dàng! Một tên la lớn:
- A, con bé ở bên kia đường!
Giọng nói của tên mật vụ Trung cộng đượm vẻ mừng rỡ và tin tưởng. Mặc dầu trung tâm Kowloon không bao xa, đây vẫn là vùng quê, sát nách biên giới, với những làng xã, trang trại Trung Hoa, toàn người Trung Hoa, đâu đâu cũng có tai mắt Tình Báo Sở. Từ nhiều năm nay, hàng trăm người đã bị săn đuổi dọc con dường này, và phần đông đều bị hạ sát tại trận. Nhà đương cuộc Hồng-kông biết rõ nhưng phải nhắm mắt làm ngơ.
Chắc chắn trạm biên giới Trung cộng đã được khóa chặt không cho ai về Kowloon. Mặt khác, trận bão đang bắt đầu, bóng tối hãi hùng đang bao phủ đồng ruộng sẽ ngăn cản những ai muốn rời thị trấn đầy ánh sáng và sức sống cuồng nhiệt về nông thôn hẻo lánh. Nghĩa là trên con đường ngoằn ngoèo về Kowloon, Văn Bình chỉ có một mình. Và bọn nhân viên Tình Báo Sở cũng biết chàng cô đơn nên không cần hấp tấp.
Kiên nhẫn là đức tính của dân tộc Á đông. Nhân viên Tình Báo Sở đã nổi danh kiên nhẫn trong làng điệp báo quốc tế, lần này họ quên rằng Văn Bình cũng là người Á đông, và cũng kiên nhẫn không kém, mà có lẽ còn hơn họ nữa.
Cảnh vật lại chìm vào yên lặng. Chàng không nghe thấy gì lạ, ngoại trừ tiếng gió rít. Trời hơi lành lạnh mà Văn Bình lại toát bồ hôi. Khẩu Luger trở nên trơn trượt, suýt nữa rơi xuống đất. Chàng lau súng vào áo rồi đổi sang tay trái.
Lâu lắm Văn Bình chưa được bắn súng tay trái. Tài bắn bá phát bá trúng của chàng ai ai cũng biết, song chỉ một số ít biết chàng xử dụng tay trái không thua tay phải. Nhờ tay trái, chàng đã thoát chết nhiều lần. Lần nghẹt thở nhất diễn ra trong một nhà giam của mật vụ quốc xã Đức Gestapo tại miền tây-bắc Pháp, gần cuối thế chiến thứ hai.
Đêm ấy, Văn Bình bị sa lưới quốc xã sau khi giã từ một thiếu phụ kiều diễm. Cũng như Mai Sun, nàng cải trang làm bà già răn reo, bẩn thỉu từ khu chiến lọt vào thành phố do binh sĩ Đức chiếm đóng. Cũng như Mai Sun, nàng gặp Văn Bình trong một trường hợp bất ngờ. Nàng là nhân viên giao liên của phe kháng chiến, còn chàng là sĩ quan đặc phái của quân báo Mỹ OSS.
Cách thị trấn 30 cây số, xe hơi của Văn Bình bị một toán bình-bịch võ trang chặn lại. Chàng đâm thẳng vào người đứng giữa đường rồi xả hết tốc độ. Nhưng chỉ hai phút sau, xe hơi bị bắn nổ lốp. Vì tốc độ lên tới 150 cây số trên một chặn đường ngoăn ngoèo và gồ ghề nên Văn Bình lạc tay lái, húc vào cây cổ thụ.
Chàng văng ra khỏi xe và bất tỉnh trong phút chốc. Khi chàng tỉnh lại thì mật vụ quốc xã đã vây quanh. Chàng được áp giải về trại giam.
Tại đó, mật vụ thẩm vấn chàng một cách cực kỳ dã man. Song chàng ngậm miệng không nói. Gần sáng, cửa mở, người đàn bà kiều diễm bị xô vào, mặt mày sưng húp.
Thấy chàng, nàng thét lên:
- Trời ơi, anh cũng bị họ bắt ư?
Viên đại úy mật vụ cười nhạt:
- Phải, bạn của cô đã bị bắt và đã khai sự thật. Cô còn đợi gì mà không bắt chước?
Nàng trợn mắt, nhổ nước bọt xuống tờ giấy trắng chưa được viết chữ nào trên bàn viên đại úy:
-Tôi không tin. Tôi biết chắc là bạn tôi không khai. Và riêng tôi, không bao giờ tôi khai.
Nàng chưa nói dứt thì viên đại úy đã xấn lại, tát trái, làm nàng ngã nhào vào tường. Và trước mặt Văn Bình, thiếu phụ bị lột trần truồng, bị quay điện suốt một giờ đồng hồ. Nàng nghiến răng chịu đau, không nói. Văn Bình cố giữ nét mặt thản nhiên, nhưng đến khi thấy nàng chết đi, sống lại nhiều lần, chàng đành phải đổi thái độ.
Chàng nói với viên đại úy:
- Anh ngừng tra tấn nàng rồi tôi cung khai.
Tuy cặp mắt xanh biếc tuyệt đẹp gần như mù hẳn, thiếu phụ vẫn cố mở rộng nhìn chàng, bao phàm vẻ trách móc:
- Đừng khai, anh ơi! Em lạy anh… Đừng vì cảm tình với một người đàn bà mà bỏ quên đại cuộc…
Cố nén cảm xúc, Văn Bình quay mặt ra chỗ khác. Viên đại úy xum xoe mở còng cho chàng, và mời chàng hút thuốc thơm. Hơn thế nữa, hắn còn ra lệnh mang cà-phê nóng vào chàng chàng uống. Chàng mời nàng song nàng hắt đổ cà-phê xuống đất.
Chàng cười gằn, nói với viên đại úy quốc xã:
- Tôi sẵn sàng khai hết.
Và chàng đã khai sự thật. Ngồi nghe, thiếu phụ khóc ròng. Nàng không thể ngờ rằng Văn Bình cố tình khai sự thật để ru ngủ viên đại úy mật vụ.
Chàng khai sự thật vì biết trước đối phương sẽ mất mạng. Viên đại úy đặt khẩu súng trên bàn trong tầm tay. Song khẩu súng cũng nằm trong tầm tay trái của Văn Bình. Nếu biết chàng bắn giỏi tay trái, chắc chắn viên đại úy không mang mỡ tới miệng mèo… và ít ra cũng đặt thêm vệ sĩ trong phòng…
Văn Bình đã tính toán kỹ lưỡng. Ngay sau lưng chàng, đứng dưới khung cửa lim dày cộm là một gã vệ sĩ khổng lồ, nặng trên một tạ thịt, khẩu súng lục to tướng đeo trễ ở thắt lưng.
Viên đại úy vui vẻ đẩy gói thuốc lá lại phía Văn Bình. Hắn đã tự ký vào bản án tử hình mà không biết.
Văn Bình đứng dậy, cầm lấy gói thuốc lá bằng tay phải. Đồng thời bàn tay trái của chàng đoạt khẩu súng. Súng đã nạp đạn dẵn, chàng chỉ cần quay về phía sau là bóp cò. Nhờ tài bắn hậu không cần nhắm, chàng đã đốn ngã tên vệ sĩ bị thịt bằng phát súng đầu tiên duy nhất.
Viên đại úy cố gắng chuyển ngược tình thế nhưng không kịp nữa. Nghệ thuật nhu đạo của hắn chỉ có thể khuất phục những võ sĩ tầm thường, đối với Văn Bình, hắn trở thành bao cát tập đấm không hơn, không kém. Hắn mới vung bàn tay ra, định nắm lấy chàng thì một atémi thần tốc đã chặt gẫy xương cổ. Hắn ngã luôn xuống sàn nhà, tắt thở không kịp trối.
Văn Bình mở trói cho thiếu phụ rồi thoát khỏi trại giam. Khẩu súng trong tay trái của chàng bắn hạ binh sĩ Đức như sung rụng. Nhưng trước khi ra đến cổng chính, thiếu phụ đã trúng đạn chết. Quần áo rách tả tơi mặt mũi đầy máu, Văn Bình trốn vào rừng.
Đêm ấy cũng như đêm nay, trời hơi lành lạnh mà Văn Bình lại toát mồ hôi.
Cũng như đêm nay, vầng trăng lưỡi liềm vừa nhô lên khỏi rặng núi đen sì trước mặt. Cảnh vật lại chìm vào yên lặng. Chàng không nghe thấy gì lạ ngoại trừ tiếng gió rít.
Tacata….
Tacata….
Một loạt đạn AK nữa lại túa vào chỗ Văn Bình núp hồi nãy ở bên kia đường.
Chàng nhận thấy một bóng đen chồm lên. Chàng nâng súng định bắn song bóng đen đã nằm rạp xuống. Chàng biết chắc là bọn nhân viên Tình Báo Sở gồm hai tên. Chàng mới thấy tên thứ nhất, còn tên thứ hai không biết ẩn ở đâu. Nếu hắn rượt biết theo Mai Sun thì chắc chắn nàng sẽ bị bắt lại. Trong trường hợp kháng cự, nàng sẽ bị giết.
Giờ đây, chàng phải giữ chân cả hai tên lại. Chàng liền bò lại xe hơi.
Chàng nằm dán bụng xuống đất, đầu và ngực khuất sau bánh xe, rồi chĩa nòng súng về phía chiếc Mercédès. Chàng nhắm đúng thùng xăng dưới cốp xe. Gió biển từ sau lưng chàng vẫn thổi vù vù, song vẫn không át được tiếng đoàn khô khan và ngắn ngủi từ miệng súng Luger khạc ra.
Cùng khi ấy, chàng nghe một tiếng súng khác, và vè bên phải chiếc GT-6 dội hẳn lên. Địch đã bắt đầu bắn cầm chừng từng phát một. Ở bên kia đường, địch không nhìn thấy chàng.
Văn Bình nhả phát thứ hai.
Suýt nữa chàng đã reo lên mừng rỡ. Một tia lửa tóe ra rồi trong chớp mắt cảnh vật hoang liêu tối đen bỗng rực sáng như nhiều cây pháo bông cùng vọt lên trời một lúc.
Thùng xăng trúng đạn biến thành một lò lửa khổng lồ. Những tia lửa màu da cam liếm trọn chiếc xe Mercédès đắt tiền.
Lợi dụng hỗn độn, Văn Bình lại phóng qua đường. Hai tên mật vụ Trung cộng gọi nhau ơi ới. Văn Bình trườn qua một mô đất lớn, đoạn lộn xuống bìa ruộng lúa.
Mặt ruộng thấp hơn nền đường gần hai thước nên chàng vùng dậy, mon men qua một con đường nhỏ tới đường lớn rồi vụt chạy như tên bắn.
Hai bên chàng gồm toàn nước là nước. Có lẽ là ao thả cá của nông dân biên giới. Ánh lửa lấp lánh trên làn nước vàng ệch. Một bóng đen tất tưởi từ phía trước lao tới, Văn Bình né sang bên rồi nằm xuống như cũ.
Một phút sau, chàng lại đứng dậy, tiếp tục chạy tời. Cuối ao thả cá, Văn Bình thoáng thấy một dãy nhà dài. Tiếng súng vẫn nổ lép bép đằng sau. Đề phòng bị trúng đạn, Văn Bình chạy theo hình chữ chi.
Bóng đen hồi nãy lại hiện ra. Trên trời, một đám mây đen oái oăm kéo qua vầng trăng lưỡi liềm hạ tuần khiến chàng chỉ thấy được lờ mờ. Chàng sửa soạn bắn thì bóng đen lại tan biến vào bụi rậm um tùm.
Mùi rơm rạ, mùi đất bùn, mùi rau tươi quạt vào mũi chàng. Cái mùi quen thuộc này từng làm chàng ngây ngất hồi nhỏ nhiều đêm lang thang trong vường cây sau nhà để bắt dế. Ngửi mùi rơm rạ, mùi đất bùn, mùi rau tươi, cậu bé Văn Bình có thể đoán được mùa nào trong năm, thậm chí còn biết được là đầu tháng hay cuối tháng nữa. Những đêm trăng sớm lờ mờ, thú nhất là ngửi mùi rơm rạ từ nóc nhà mới cất bốc lên, ngửi mùi đất bùn bám đầy chân những người đốt đuốc bắt cua ngoài đồng trở về, và nhất là ngửi mùi rau diếp, mùi cà-rốt, mùi những luống khoai và luống sắn mới bới hồi chiều.
Văn Bình nhận thấy mùi tạo vật đêm nay không khác hương vị quê hương thời thơ ấu là bao. Nếu khác, chẳng qua vì chàng không còn thời giờ nhàn nhã nằm dài dưới trăng sữa và sương lạnh để cảm thông nỗi niềm với vũ trụ mênh mông nữa.
Giòng ký ức của Văn Bình bị cắt quãng vì tiếng chân người. Chàng nghe rõ tiếng chân người chạy bình bịch trên con đường giữa ao thả cá. Chàng mở mắt rộng song bóng tối trở nên dày đặc. Dường như mảnh trăng bàng bạc vừa bị một cái chổi khổng lồ quét hắc ín lên trên. Đám cháy đằng xa cũng đã tàn lụi. Một tia lửa lớn bắn lên cao rồi tắt phụt, như thể vòi tuyết thán khí cứu hỏa vừa tuôn xuống.
Tuy vậy, Văn Bình vẫn phải nhả đạn. Chàng phải tỏ ra cho địch biết rằng chàng vẫn còn sống và đang rình rập gần họ. Vì nếu chàng lặng thinh, địch sẽ tất tưởi về Kowloon.
Chàng nhảy qua một bờ dậu thấp vào trong vườn. Ngôi nhà đầu tiên chỉ cách chàng trăm thước, song chàng có cảm tưởng là rất xa. Có lẽ vì bên trong không có ánh đèn. Cả tiếng chó sủa, đặc điểm của miền đồng quê châu Á, cũng không có nữa.
Tuy nhiên, chàng biết là trong nhà mọi người còn thức. Trời mới tối, nông dân còn lâu mới ngủ. Chắc họ đã nghe tiếng súng nổ chát chúa và vội vàng xập cửa, rúc vào góc tường. Nông dân ở đây không quên là họ ở sát nách Trung cộng, nạn đạn lạc xảy ra như cơm bữa.
Văn Bình vòng quanh ngôi nhà tranh. Phía sau là một cái ao lớn. Bên kia tòa nhà gạch khang trang quét vôi trắng xóa. Chàng ho một tiếng rồi cúi đầu chạy về phía tường trắng. Dầu cận thị đến đâu, địch cũng phải nhìn thấy. Chàng chỉ cần có thế. Bắt buộc địch phải nổ súng. Song chàng không tin họ bắn trúng trong vòng trăm thước.
Văn Bình đoán không sai. Tacata… ái chà, lần này địch lại dùng tiểu liên. Thái độ phí phạm này chứng tỏ địch có nhiều đạn. Mỗi lần công tác, nhân viên Tình Báo Sở Hồng-kông được phát từ 500 đến 1.000 viên đạn AK, giống như cán binh Bắc Việt thâm nhập ven đô Sàigòn. Với số đạn ê hề này, địch bắn vu vơ đến sáng cũng chưa hết.
Ngược lại, Văn Bình chỉ có vỏn vẹn 2 xạc-giơ Luger. Đối với chàng, mỗi viên đạn là một mạng người, ít khi - hoặc đúng hơn, không bao giờ - chàng lảy cò bừa bãi. Thường lệ, chàng chỉ nạp một xạc-giơ duy nhất. Hai bì đạn đã là xa xỉ phẩm….
Nhưng đêm nay, chàng lại phải bắn vu vơ để chặn đường địch. Chàng đã xài gọn bì đạn thứ nhất trong những phút đầu tiên của cuộc rượt bắt ú tim. Bì đạn thứ nhì, và cũng là bì đạn cuối cùng, lại gần hết. Từ phút này, chàng không thể tiếp tục phí đạn như trước nữa.
Tacata…. tacata….
Chàng cúi đầu, né sang bên, và trượt chân ngã xuống. Thấy đôi giày bị dính cứng, chàng biết là gặp phải bùn. Chàng nhấc đầu gối lên, vận nhởn tuyến để tìm vùng đất khô ráo. Rốt cuộc, chàng sa xuống sâu hơn. Mực bùn đã lên đến nửa đầu gối. Chàng định nhử mồi, không ngờ ruộng bùn đã biến chàng thành mồi bắn quá ngon lành đối với nhân viên Tình Báo Sở.
Tiếng lội bì bỏm của chàng trùm lấp cả tiếng gió và tiếng đạn tiểu liên từ hai phía xéo tới. Mỗi lúc, lằn đạn mỗi gần. Một loạt đạn vèo qua đầu chàng, gây ra mùi khét. Có lẽ thuốc súng đã đốt cháy một nạm tóc trên đầu.
May thay, chàng bắt đầu được đặt chân lên ruộng khô. Chàng dừng lại, thở phào ra một cái. Rồi chàng chạy xuyên qua ruộng lúc vào một vườn rau rộng mênh mông.
Chàng nín thở, vẻ mặt thất vọng. Mùi rau tươi man mác, tràn trề sức sống đã chìm nghẹt trong mùi phân bón. Thực tại phũ phàng của lục địa Trung Hoa lại hiện ra trước mắt. Chàng bỗng cảm thấy chán ghét Hồng-kông hơn bao giờ hết.
Lại một bóng đen lù lù cách chàng 30 thước. Lần này bóng đen không thèm né tránh, cũng không quan tâm đến vầng trăng hiếu kỳ sắp ra khỏi đám mây dày đặc. Văn Bình nâng súng định bắn, nhưng vội mỉm cười.
Bóng đen nghênh ngang đang tiến về phía chàng là con trâu. Chàng chắt lưỡi, bước rảo tới bụi tre tối om đang nghiến răng kẽo kẹt dưới trận gió biển mỗi lúc một thổi mạnh.
Bên kia bụi tre là cánh đồng trống vô tận. Văn Bình liếc nhìn một vòng chung quanh rồi phi thân chạy miết. Chàng nghe vài tiếng súng rời rạc đuổi theo. Căn cứ vào âm thanh, chàng biết là địch bị rớt lại khá xa, ở ngoài tầm bắn chính xác.
Tuy nhiên, chàng vẫn rùng mình ớn lạnh. Nếu địch là thiện xạ, lại có ống nhắm, sớm muộn chàng sẽ trúng thương. Vì súng tiểu liên AK-47 được liệt vào loại dễ bắn, và bắn xa kỷ lục.
Thấy sườn đồi thoai thoải, Văn Bình khấp khởi mừng thầm. Chàng đã tới nghĩa trang, nghĩa là Kowloon không còn bao xa nữa. Lên đồi, biến vào nghĩa trang, chàng có cơ hội giữ chân địch hàng giờ, và nếu cần, chàng sẽ cầm cự đến sáng mặc dầu bì đạn sắp hết.
Không khí trên đồi làm chàng khoan khoái. Chàng đứng thẳng, ưỡn ngực, hút thở no nê vào buồng phẩi bị chặn nghẹt. Vầng trăng e lệ nhưng tò mò đã ra khỏi trại giam hắc ín, bắt đầu ưỡn dài trên nền trời tròn trịa, tuôn xuống cảnh vật một lớp sáng màu sữa. Nếu đây không phải là nơi yên nghỉ ngàn thu của người chết, và nếu nhân viên Tình Báo Sở không bám riết phía sau với những viên kẹo đồng quyết tử thì Văn Bình đã ngồi bệt xuống thảm cỏ, đốt điếu Salem….
Chàng vấp phải một mô đất và ngã xuống. Người nằm bên dưới chắc đã sẵn lòng tha thứ cho chàng. Trong tương lai, không biết ngày nào chàng cũng sẽ về với đất. Và đêm nay, chàng trở về với đất không chừng nếu hớ hênh để đối phương tặng đạn AK….
Ánh trăng bàng bạc chiếu lung linh xuống những ngôi mộ xây gạch quét vôi trắng xóa. Chắc chắn địch phải nhìn thấy chàng….
Đoàng… đoàng… tacata….
Chàng phải nhoài người sau một tấm bia lớn kế cận mới thoát khỏi lằn đạn ác liệt. Chàng vừa đoán lầm tai hại: địch chỉ cách chàng một quãn ngắn.
Như trong truyện ma, họng súng AK lại ngậm tăm. Lẽ ra địch phải bắn nữa để uy hiếp. Địch nín lặng có lẽ để tiết kiệm đạn. Nhưng cũng có lẽ….
Chàng cuộn người, qua một ngôi mộ khác. Vì chàng vừa phăng ra chỗ núp của địch. Phần vì họng AK khạc lửa sáng rực, phần vì địch phản ứng chậm chạp sau khi bắn hụt nên Văn Bình đã thành công một cách quá dễ dàng. Khẩu Luger kêu đoàng một tiếng khô khan thì tiếng thét đau đớn nổi lên "ái, ái, chết tôi rồỉ", tiếp theo là tiếng phịch của khối thịt nặng nề gieo xuống nền mộ xi-măng.
Văn Bình đã thanh toán xong hai nhân viên của địch. Còn tên thứ ba và cũng là cuối cùng nữa. Có lẽ đối với hắn, chàng chẳng cần dùng súng. Mấy ngày nay, tay chân chàng bị ngứa ngáy, chàng muốn quần thảo một lát.
Và chàng đã toại nguyện. Tên thứ ba vừa đến sau lưng chàng. Hắn ung dung lảy cò nhưng đạn bị kẹt. Nếu đạn không bị kẹt, hắn cũng có rất ít hy vọng bắn trúng, vì trong khi ấy, Văn Bình đã quay lại và né sang bên, thoát ra ngoài tầm đạn.
Dưới ánh trăng trơ trẽn, chàng nhận ra một gã đàn ông gầy guộc, tay dài ngoằn như tay vượn, cổ cò, ngực lép Oméga. Tuy nhiên Văn Bình không dám khinh địch khi thấy luồng nhỡn tuyến xanh biếc của hắn. Tia mắt pha chất thép này chứng tỏ địch là võ sĩ hữu hạng, từng luyện nội công lâu năm.
Tứ chi hắn khẳng khiu như kẻ ốm đói, một ngọn gió nhẹ là té ngã, song Văn Bình biết chắc rằng phép thiết-cốt, một môn luyện công bí truyền của võ Thiếu Lâm, đã làm da dẻ hắn sần sùi, bắp thịt teo lại, phô bày những khớp xương lớn, cứng như thép nguội. Trong dĩ vãng, Văn Bình từng so tài với những võ sĩ thiết-cốt. Atémi thần sầu quỷ khốc của nhu đạo đánh vào xương chỉ như gãi ngứa, đối phương không những không bị thương tích lại còn khiến cho kẻ phóng atémi té lăn ra đất nữa.
Hắn đứng sừng sững cách Văn Bình hai xải tay. Chàng đọc thấy trên mặt hắn một vẻ bình tĩnh ngạo mạn. Dường như hắn vững tin vào tài nghệ sớm muộn sẽ ăn gỏi được chàng.
Hắn hất hàm, giọng Bắc Kinh líu lo:
- Anh chạy lên trời cũng không thoát. Vì anh đừng quên rằng đất Hồng-kông là đất của chúng tôi. Anh đã chịu hàng chưa?
Văn Bình lắc đầu:
- Chịu hàng hả? Vâng, tôi sẽ chịu hàng sau khi anh thành cái xác không hồn.
- Hừ, đừng tưởng giết được hai thằng đàn em của tôi là có quyền làm tàng… Nói cho anh biết, tôi chỉ búng ngón tay là anh mất mạng. Song vì tình nhân đạo tôi muốn kêu gọi đến trí khôn của anh. Đây này, anh thử nhìn xem….
Sống bàn tay mảnh mai của hắn quạt tréo sang bên trái. Tấm bia đá lù lù nặng mấy chục ký bị đánh bật ra khỏi cửa mộ. Thường lệ, bia này được chôn xuống đất, hoặc gắn bằng xi-măng. Có thể là hắn bịp chàng, chọn một tấm bia sắp xiêu đổ để biểu diễn thiết-cốt công. Nhưng cũng có thể nghệ thuật của hắn đã lên tới cao độ đáng gờm.
Gã nhân viên Trung cộng xoè bàn tay cho Văn Bình quan sát:
- Người Tàu chúng tôi vốn có tinh thần mã thượng từ nhiều ngàn năm nay. Chúng tôi không kéo nhau lên võ đài, trước hàng vạn khán giả, mà đấm đá nhau loạn xạ cho đến khi máu me chan hòa và ngã gục xuống. Đó là hình thức tỉ thí man rợ. Mỗi khi ttranh tài, chúng tôi thường mượn vật vô tri làm trọng tài, chẳng hạn đánh vỡ chồng gạch, tảng đá để biểu diễn. Đối thủ không ngang tài tất phải hàng. Chịu thua như vậy, thân thể được vẹn toàn… Thế nào, anh có đủ sức quét đổ bia đá như tôi hay không?
Văn Bình không đến nỗi kém cỏi về bí thuật karaté. Không những đánh ngã được bia đá, chàng còn có thể làm mặt đá rạn nứt nữa. Nhưng trong hoàn cảnh này, chàng bắt buộc phải giấu nghề. Gã nhân viên Trung cộng nhắc lại lời thách đố, Văn Bình vẫn lặng thinh.
Mãi sau, chàng mới khuỳnh tay:
- Mời anh!
Gã nhân viên Trung cộng ngửa mặt lên trời cười hô hố. Có lẽ hắn cho Văn Bình là người điên. Cười dứt, hắn dậm chân xuống đất, phi lên cao, gần vượt qua đầu Văn Bình, và khi đã ở trên không, hắn tung mũi giày ban vào mặt chàng.
Tuy có đủ thời gian tránh đòn, chàng vẫn giữ tư thế cũ. Vì chàng cần đón ngọn cước phủ đầu của đĩch để ước lượng võ công. Chàng mở bàn tay ra, chặn mũi giày ban, và cảm thấy gân cốt tê dại. Đúng như lời khoe khoang, gã nhân viên Tình Báo Sở là một địch thủ có tài nghệ cao siêu.
Văn Bình vừa đỡ xong ngọn cước chân phải thì ngọn cước chân trái vèo tới. Đá song phi trong lúc ở trên không là thế võ khó khăn, phải luyện tập nhiều năm mới thành thạo. Văn Bình nín thở đưa trán ra hứng đòn. Vầng trán của chàng từng nổi tiếng kiên cố như bê-tông cốt sắt.
Chạm phải trán Văn Bình, địch bị dội lại như trái bóng cao-su ném mạnh vào tường. Hắn vội uốn mình lên cao trước khi co chân nhảy xuống.
Nhưng Văn Bình đã túc trực sẵn sàng. Hai bàn tay của chàng đồng xoè ra thành vòng tròn trước mặt. Nhìn qua, ai cũng tưởng chàng tung đòn nhẹ, thật ra mỗi bàn tay đã phóng một atémi kinh khủng, kết hợp quyền thuật thượng tôn Trung Hoa với tinh hoa nhu đạo Nhật-Bản.
Bàn tay phải của Văn Bình đánh trúng huyệt sô-in ở đốt xương ngón chân út. Chạm huyệt sô-in thì khỏe như bò cũng bị bất tỉnh.
Nếu bàn tay phải đánh atémi nhu đạo thì bàn tay trái của chàng lại nhắm vào huyệt sann-inn-tsiao trên ống quyểb, cách mắt cá chân phải của gã nhân viên Trung cộng một gang tay. Huyệt sann-inn-tsiao là một huyệt mê của võ Thiếu-Lâm.
Gã nhân viên Tình Báo Sở cố rút chân lại song đã muộn. Hắn lãnh luôn hai phát trời giáng vào huyệt sô-in và huyệt sann-inn-tsiao.
Tuy nhiên, hắn chỉ bị thương chứ không bị mê man như Văn Bình dự tính. Gân cốt hắn đã biến thành sợi thép nhờ thiết-cốt pháp. Hắn rú lên một tiếng ác liệt trong khi rớt tõm xuống đất.
Dầu bị thất thế, gã nhân viên Trung cộng vẫn lợi dụng cơ hội để phản công. Trước khi ngã sóng soài, hắn còn vung nắm tay trái ra theo thế nắm hon-ken (tay nắm chặt, lòng bàn tay hướng xuống đất) và quạt thật mạnh vào cái lõm trên ngực, gần xương mỏ ác của chàng. Hon-ken là thế nắm tay của nhu đạo Nhật-Bản. Cái lõm gần xương mỏ ác là nơi tọa lạc của huyệt Tran-tchong, huyệt chết theo võ Thiếu Lâm.
Trúng atémi vào huyệt này, Văn Bình phải chết hoặc ít ra cũng bị thương thế trầm trọng. Nhưng chàng đã đề phòng chu đáo nên phát atémi của địch bị trệch ra ngoài. Và Văn Bình kết thúc cuộc quần thảo bằng phát atémi vào tử huyệt tendo ở giữa đỉnh đầu. Dĩ nhiên là hắn không thể nào đở đòn được nữa. Hắn ngã nhào xuống thảm cỏ ướt, đầu gối lên tấm bia đá mà hắn vận công nhổ bạt khỏi mộ hồi nãy.
Văn Bình vuôn vai, hút thêm dưỡng khí vào ngực. Cuộc tỉ thí căng thẳng với gã nhân viên Trung cộng võ nghệ siêu quần đã làm chàng nghẹt thở.
Trên không, vẩng trăng lưỡi liềm đã trốn đâu mất. Những đám mây đen chồng chất ở hướng tây bỗng kéo nhau trở lại, ngăn chặn ánh sáng trắng sữa tuôn xuống đảo Hồng-kông. Một trận gió lớn thổi vù vù qua nghĩa trang rộng bát ngát. Văn Bình nghe tiếng lá rụng xào xạc. Chàng có cảm tưởng như người chết dưới mồ lần lượt ngồi dậy, và cất tiếng gọi chàng.
Như bị ai đuổi, Văn Bình chạy xuống đồi.
Phía trước là con đường quen thuộc dẫn về Kowloon. Giờ này, nếu không gặp trở ngại, Mai Sun đã qua đò máy, hòa vào cuộc sống náo nhiệt Hồng-kông.
Văn Bình rùng mình, hơi lạnh từ óc truyền dọc xương sống làm toàn thân tê tái. Chàng vừa nghĩ đến Mai Sun. Chàng vừa nghĩ đến những việc nguy hiểm có thể xảy ra cho nàng.
Chàng nhủ thầm:
- Trời ơi, mình phải chạy thật nhanh mới được!
Trong chớp mắt, Văn Bình đã biến vào sương mù. Robert Hayes 1, vô địch chạy nhanh trên thế giới cũng trở thành bóng mờ tầm thường nếu dám thi tài đêm nay với Văn Bình. Tình yêu đã làm chàng khoẻ dội. Chàng lẩm bẩm trong miệng để tăng thêm sức lực.
- Mai Sun! Mai Sun!
--------------------------------
1 ngày 18-5-1962, Robert Hayes (Hoa-kỳ) tại Los Angeles, chạy chặng cuối một cuộc đua chạy tiếp sức đã chạy 100 mét (Anh) mất có 7,8 giây đồng hồ, nghĩa là tốc lực 42 cây số một giờ, tốc lực kỷ lục từ xưa đến nay.