Số lần đọc/download: 2075 / 56
Cập nhật: 2014-12-26 19:41:04 +0700
Chương 6
V
ừa xuống xe, tóc Viêm Lương bị gió thổi tung. Cô vuốt tóc, ngẩng đầu nhìn bầu trời. Hôm nay là một ngày đông giá rét, mây đen phủ kín trời, dường như báo hiệu không phải một ngày đẹp.
Viêm Lương quay sang Tưởng Úc Nam đang đứng ở cửa xe bên kia. Người đàn ông này có dáng vẻ mạnh mẽ, rắn rỏi, không hề bị ảnh hưởng bởi thời tiết. Tâm tư vốn đang rối bời của cô bình ổn trong giây lát. Viêm Lương hít một hơi thật sâu, cùng anh đi vào tòa nhà Cục Dân chính.
Lúc này vẫn là giờ nghỉ trưa, nơi đăng ký kết hôn tạm thời không làm việc. Viêm Lương và Tưởng Úc Nam đứng ngoài hành lang, nhân lúc chờ đợi gọi điện thoại kêu người mang giấy tờ cần thiết đến Cục Dân chính.
Người mang giấy tờ đến cho Tưởng Úc Nam là thư ký Lý. Mặc dù cảm thấy hoang đường nhưng anh ta nhanh chóng che giấu tâm trạng và tỏ thái độ lịch thiệp: “Xin chúc mừng!”
Người mang sổ hộ khẩu đến cho Viêm Lương là dì Lương. Bà vô cùng kinh ngạc. Một giây trước khi giao quyển sổ hộ khẩu cho Viêm Lương, bà đột nhiên rụt tay lại, liếc nhìn Tưởng Úc Nam ở bên cạnh bằng ánh mắt nghi ngờ. Sau đó bà quay sang Viêm Lương, lắp bắp: “Nhị tiểu thư… cô… Phu nhân chưa biết…”
Viêm Lương rất bình tĩnh: “Cháu sẽ nói cho mẹ cháu sau.”
Cuối cùng Dì Lương cũng không dám trái ý, giao quyển sổ hộ khẩu cho Viêm Lương.
Tới giờ làm việc, Tưởng Úc Nam và Viêm Lương phải làm một loạt thủ tục như xếp hàng, điền phiếu, chụp ảnh, in vân tay, ký tên, đóng dấu… như những cặp tình nhân khác. Viêm Lương đột nhiêt cảm thấy mọi chuyện đang diễn ra có phần không chân thực.
Tưởng Úc Nam ôm vai Viêm Lương. Theo phản xạ, cô hơi so vai, phản ứng của cô không giống vui mừng. Nắm tay Viêm Lương, Tưởng Úc Nam mới phát hiện lòng bàn tay cô đầy mồ hôi lạnh. Anh cất giọng nghi hoặc: “Em sao thế?”
“Em có cảm giác… không chân thực.”
Tưởng Úc Nam phì cười, lắc đầu. Thấy Viêm Lương mải mê cúi đầu kiểm tra giấy chứng nhận kết hôn, anh liền nâng cằm cô, hôn cô giữa chốn đông người.
Chứng kiến nụ hôn nóng bỏng của Tưởng Úc Nam và Viêm Lương, một vài cặp đôi đang xếp hàng chờ đến lượt có phản ứng khác nhau. Có người nhìn một nửa của mình bằng ánh măt thâm tình, có người căng thẳng chỉnh lại cà vạt, cũng có người nắm chặt tay bạn gái…
Sau nụ hôn, Tưởng Úc Nam vẫn ôm chặt Viêm Lương. Anh tì cằm vào trán cô, cất giọng dịu dàng: “Bây giờ em đã thấy chân thực chưa?”
Ít nhất lồng ngực của anh cũng ấm áp một cách chân thực, cuối cùng Viêm Lương cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Cô nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay Tưởng Úc Nam, giơ tay về phía anh. “Tân hôn vui vẻ!”
Nụ cười và tư thế của người phụ nữ này như sau khi ký hợp đồng thành công, nói với đối tác: “Hợp tác vui vẻ!” Tưởng Úc Nam cười cười, nắm chặt bàn tay cô. “Vui vẻ!”
Hai bàn tay chạm vào nhau. Chỉ mong khế ước có thể kéo dài đến hết cuộc đời.
Tuy Viêm Lương dặn đi dặn lại dì Lương giữ bí mật nhưng đến tầm chiều tối, cô vẫn chưa tan sở, bà Viêm đã xông thẳng đến công ty tìm cô. Lúc đó, Viêm Lương và các đồng nghiệp đang tiến hành biểu quyết bản thiết kế thứ ba của sản phẩm mới. Cô vừa nghe tổng giám sát sản phẩm trình bày vừa cúi đầu xem bản thiết kế. Đúng lúc cô đang tập trung cao độ thì bỗng có người đẩy mạnh cánh cửa phòng hội nghị.
Viêm Lương giật mình. Cô còn chưa kịp ngẩng đầu đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc, nghiêm nghị trách mắng: “Đúng là đồ càn quấy!”
Gần mười người ngồi trong phòng họp lập tức dồn ánh mắt về phía cửa ra vào. Họ liền nhìn thấy bà Viêm đang đứng bên cửa, gương mặt bừng bừng tức giận.
Ngây người vài giây, Viêm Lương mới nghĩ ra tại sao mẹ cô nổi giận, cô bất giác dựng tóc gáy. Thấy vẻ mặt hoảng hốt của các đồng nghiệp, Viêm Lương thở dài, cố gắng giữ giọng nói bình thường. “Mọi người ra ngoài trước đi!”
Các đồng nghiệp đưa mắt nhìn nhau rồi lặng lẽ thu dọn đồ, lần lượt rời khỏi phòng hội nghị. Lúc đi ngang qua bà Viêm, tất cả đều căng thẳng cúi thấp đầu, thậm chí không dám chào hỏi bà.
“Mẹ, sao mẹ lại đến đây?”
Viêm Lương giả bộ không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng không có tác dụng với bà Viêm. Bà nhanh chóng tiến lại gần. Gương mặt của hai mẹ con được ánh sáng màu xanh lành lạnh trên màn hình chiếu vào, khiến bầu không khí càng thêm căng thẳng.
“Nếu hôm nay không phải tôi bỏ một buổi làm đẹp để về nhà, không phải tôi tình cờ nhìn thấy dì Lương cất quyển sổ hộ khẩu về lại thư phòng, liệu có phải cả đời này tôi cũng không biết con gái tôi đã kết hôn?”
Viêm Lương không biết phải nói gì.
“Cô nóng vội quá, hôn nhân và việc đại sự, sao cô có thể…?”
Viêm Lương sớm đã đoán ra phản ứng dữ dội của mẹ. Cô im lặng lắng nghe rồi trịnh trọng giải thích: “Mẹ, con đã suy nghĩ kĩ rồi mới quyết định. Hơn nữa, từ trước đến nay, mẹ luôn hết lời khen ngợi Tưởng Úc Nam còn gì?”
Nghe Viêm Lương nói vậy, bà Viêm càng tức giận: “Tôi khen ngợi cậu ta là vì cậu ta có năng lực làm việc, vì cậu ta có thể kiếm tiền cho Từ thị. Nhưng nói đến đối tượng kết hôn, Lộ Chinh mới là người thích hợp với cô nhất. Lộ Chinh mới có thể giúp cô ổn định chỗ đứng ở Từ thị.”
Viêm Lương suýt nữa không kìm được cười nhạt một tiếng.
Cô vẫn giữ thái độ mềm mỏng với bà Viêm: “ Nếu con lấy Lộ Chinh, con chỉ có thể trở thành thứ đồ trang trí, lệ thuộc vào chồng con. Hơn nữa, theo sự hiểu biết của con về Lộ Chinh, anh ta không hề để tâm đến một công ty có cục diện rối ren như Từ thị. Mẹ cho rằng anh ta sẽ vì con mà quan tâm đến Từ thị sao? Hơn nữa, chắc nhiều người cũng biết Lộ Minh Đình đã tuyên bố thẳng, yêu cầu đầu tiên đối với con dâu tương lai của ông ta là không được can thiệp và hỏi han đến công việc của chồng.”
Bà Viêm cau mày vẻ lưỡng lự, đương nhiên bà cũng đã nghe lời đồn này.
Viêm Lương càng chắc chắn cô có thể thuyết phục mẹ. Cô không cho bà Viêm thời gian suy nghĩ, liền nói tiếp: “Nếu con chỉ cần một người chồng mỗi tháng cho con một khoản tiền lớn để tiêu xài, Lộ Chinh sẽ là sự lựa chọn tốt nhất của con. Nhưng thứ con cần là Từ thị. Con cần vương quốc, chứ không phải giống mẹ, cả đời chỉ là một người phụ nữ đứng sau một người đàn ông và đặt tất cả hạnh phúc của mình vào tay người đàn ông đó.”
Bà Viêm thẫn thờ, nỗi đau được giấu kín trong lòng bà bị phơi bày một cách tàn nhẫn.
Đặt tất cả hạnh phúc vào tay người đàn ông đó… Đây có lẽ là nỗi đau lớn nhất trong cuộc hôn nhân kéo dài gần ba mươi năm của bà.
Dáng vẻ trầm mặc của bà Viêm thê lương đến mức Viêm Lương không đành lòng. Cuối cùng, cô không thể chạm vào nỗi đau của mẹ. Cô dừng lại vài giây rồi chuyển sang vấn đề nhẹ nhàng hơn: “Mẹ, con biết giữ chừng mực. Kết hôn với Tưởng Úc Nam, con có thể nhận được số cổ phần ông ngoại để lại cho con. Thêm vào đó, Tưởng Úc Nam được các thành viên trong hội đồng quản trị hết sức tín nhiệm, chỉ cần một nửa số cổ đông ủng hộ con, sớm muộn gì con cũng sẽ thành chủ nhân của công ty này.”
Một lúc lâu sau, bà Viêm vẫn không thể thốt nên lời. Ánh sáng màu xanh từ màn hình không ngừng chiếu xuống gương mặt bà, gương mặt xinh đẹp do biết giữ gìn, chăm sóc nên hầu như không xuất hiện nếp nhăn. Cuối cùng, bà cũng lấy lại vẻ bình tĩnh, nỗi bi ai và đáng thương hoàn toàn biến mất.
Có lẽ đây mới là sự tư lợi của một người mẹ. “Viêm Lương, coi hôn nhân là một lá bài, cô sẽ sống rất mệt mỏi. Ban đầu, mẹ muốn cô lấy Lộ Chinh là vì nếu có một ngày nào đó cô muốn rời khỏi Từ thị, ở bên Lộ Chinh, cô sẽ có một cuộc sống yên ổn.”
Viêm Lương trầm mặc.
Mẹ cô nói, cô coi cuộc hôn nhân này như một lá bài nhưng Viêm Lương biết, đây không đơn giản là một lá bài, bởi ít nhất giữa cô và Tưởng Úc Nam còn có tình cảm.
Nghĩ đến đây, cuối cùng Viêm Lương cũng có thể thản nhiên đối diện với sự lo lắng của mẹ, cất giọng cương quyết: “Con cần thành công, chứ không phải sự yên ổn.”
Ngoài cửa phòng hội nghị, Tưởng Úc Nam nhếch mép cười lạnh lùng. Sau đó, anh không đứng thêm dù chỉ một giây, lập tức quay đầu đi thẳng.
Bước chân mạnh mẽ của người đàn ông lúc này toát lên một sự lạnh lùng chưa từng thấy.
Sau khi tiễn bà Viêm về, Viêm Lương bảo trợ lý gọi điện cho các đồng nghiệp đến phòng hội nghị, tiếp tục cuộc họp dở dang.
Mất gần một tiếng tranh luận sôi nổi, nhóm của Viêm Lương cuối cùng quyết định sử dụng phương án thiết kế thứ ba. Khi nào có hàng mẫu, sản phẩm mới của Nhã Nhan là dược mỹ phẩm Thảo bản tập có thể chính thức đi vào sản xuất. Hoạt động tuyên truyền, quảng cáo cũng sẽ được khởi động trong thời gian tới.
Ngoài cuộc họp này, hôm nay Viêm Lương không có bất cứ công việc nào khác. Cô nghỉ làm sớm, cầm tờ giấy đăng ký kết hôn đến văn phòng luật sư. Người đón tiếp cô vẫn là luật sư Cao.
Luật sư Cao lại một lần nữa có cái nhìn khác về Viêm Lương, nhưng lần này không phải khâm phục, mà ông ta cảm thấy cô có chút ngông cuồng.
Sáng sớm ngày mai, cổ phần sẽ chính thức chuyển sang tên của Viêm Lương. Cuối cùng cô cũng có thể trút bỏ tảng đá đè nặng trong lòng. Cô thong thả lái xe rời khỏi văn phòng luật. Sau khi đăng ký kết hôn vào đầu giờ chiều hôm nay, cô và Tưởng Úc Nam đã hẹn trước, cả hai cùng nghỉ làm sớm. Vợ chồng mới cưới, cho dù không đi du lịch hay hưởng tuần trăng mật thì cũng không thể trải qua đêm đầu tiên ở công ty.
Lái xe đến nửa đường, điện thoại của Viêm Lương chợt đổ chuông.
Viêm Lương hơi ngây người khi nhìn thấy cái tên “Thư ký Lưu” hiện trên màn hình. Tuy số này từng là số điện thoại của thư ký Lưu nhưng đây là số điện thoại làm việc, hiện do thư ký mới của Từ Tấn Phu sử dụng.
Bởi lần trước giúp mẹ Viêm Lương triệu tập đại hội cổ đông bất thường, thư ký Lưu đã bị ép về hưu trước thời hạn. Mặc dù bà là thư ký riêng của Từ Tấn Phu nhiều năm nhưng Từ Tấn Phu vẫn đang giận dữ, không hề nể tình xưa nghĩa cũ.
Viêm Lương định không nghe máy nhưng nghĩ thế nào, cô bật tai nghe. Đầu kia truyền đến một giọng nói xa lạ: “Viêm tiểu thư!”
“Chào chị!”
“Bố cô vừa nhận được điện thoại từ luật sư…”
Viêm Lương không có tâm trạng nghe tiếp, lập tức cắt ngang: “Nếu bố tôi muốn phát biểu quan điểm về cuộc hôn nhân của tôi, vậy xin chị hãy giúp tôi chuyển lời đến ông ấy, đây là việc riêng của tôi, không cần ông ấy bận tâm. Nếu ông ấy vẫn vương vấn số cổ phần của ông ngoại tôi thì tôi chỉ có thể nói, không có ông ngoại tôi, sẽ không có Từ thị ngày hôm nay. Ông ngoại tôi không cho phép công ty rơi vào tay một đứa con hoang.”
Ở đầu máy bên kia, cô thư ký mới nhậm chức nghẹn giọng trước thái độ kiên quyết của Viêm Lương. Không biết cô ta đưa điện thoại cho Từ Tấn Phu lúc nào. Viêm Lương vừa lái xe vừa nghe bố cô nạt nộ: “Tử Thanh là chị gái cô, tại sao hễ mở miệng cô lại gọi chị gái là con hoang này, con hoang nọ?”
Viêm Lương không trả lời, tiếp tục lái xe với vẻ mặt vô cảm, lòng không hề dậy sóng. Thấy Viêm Lương im lặng, Từ Tấn Phu vô cùng tức giận. “Từ Tấn Phu tôi sao có thể sinh ra một đứa con gái mất dạy, độc ác, tàn nhẫn như cô!”
Viêm Lương cười nhạt rồi cúp điện thoại, không cho Từ Tấn Phu cơ hội nói tiếp.
Còn chưa tháo tai nghe, điện thoại của cô lại đổ chuông. Xem ra Từ Tấn Phu vẫn chưa chửi mắng đủ, Viêm Lương ấn nút tắt máy.
Thực ra Viêm Lương còn đang do dự, nên hay không nên làm một việc nào đó. Hôm nay bị bố cô mắng là đồ tàn nhẫn, độc ác, cô quyết định sẽ làm chuyện độc ác một lần.
Cô gọi điện thoại cho trợ lý, dặn dò: “Anh hãy nhắn tin cho các tờ báo lớn, nói thiên kim tiểu thư của Từ thị Từ Tử Thanh có mối quan hệ mờ ám với Giang Thế Quân của tập đoàn Lệ Bạc, kẻ thù không đội trời chung với Từ thị. Từ Tử Thanh bất chấp thể diện của gia tộc, vì lợi ích riêng mà câu kết với Giang Thế Quân. Hành vi của cô ta khiến các lãnh đạo cấp cao của Từ thị vô cùng tức giận, lần lượt yêu cầu Từ Tấn Phu trừng phạt con gái yêu…”
Trợ lý nói vẻ nghi hoặc: “Giám đốc Viêm, đây là…”
“Cứ làm theo lời tôi nói.”
Viêm Lương nói xong liền cúp máy, tắt nguồn. Thế giới xung quanh cô cuối cùng cũng trở lại yên tĩnh. Cơn “gió tanh mưa máu” của ngày mai thì để ngày mai tính tiếp. Lúc Viêm Lương về đến nhà, vẫn chưa tới sáu giờ chiều. Vì tắt di động, cô dùng máy bàn gọi cho Tưởng Úc Nam.
Điện thoại riêng của anh nhanh chóng được kết nối nhưng người nghe máy lại là thư ký Lý.
“Đang họp?” Viêm Lương ngạc nhiên hỏi lại.
“Vâng ạ!” Thư ký Lý trả lời.
“Chẳng phải anh ấy hủy bỏ lịch làm việc hôm nay rồi sao?”
“Thật ngại quá! Viêm… Tưởng phu nhân, cuộc họp này rất quan trọng. Tổng giám đốc không thể vắng mặt.”
Đối với Viêm Lương, danh xưng “Tưởng phu nhân” rất xa lạ nhưng nghe cũng thật êm tai. Viêm Lương mỉm cười, ngẫm nghĩ rồi lên tiếng: “Vậy anh hãy chuyển lời của tôi đến anh ấy, bảo anh ấy họp xong thì về thẳng nhà. Hôm nay không ra ngoài ăn cơm, tôi sẽ tự chuẩn bị bữa tối.”
“Được ạ!”
Sau khi cúp máy, Viêm Lương mới phát hiện cô vừa buột miệng khoác lác. Đích thân xuống bếp? Cô tuyệt đối không phải mẫu người này.
Trong nhà của hai người lúc nào cũng bận rộn với công việc, tủ lạnh tất nhiên trống không. Viêm Lương đành phải mặc áo khoác, đi siêu thị ở gần đó mua đồ ăn.
Vừa đẩy xe hàng dạo một vòng siêu thị vừa tra thực đơn trên di động, Viêm Lương mua không ít nguyên liệu để nấu nướng. Nhìn giỏ hàng đầy ắp, cô có cảm giác rất thỏa mãn.
Khi vào bếp. Viêm Lương mới thấy bất lực. Bởi cô quá lóng ngóng, vụng về. Món bít tết rán cháy đen, phải đổ vào thùng rác. Cá rán nát bươm, cũng phải đổ vào thùng rác… Viêm Lương quay như chong chóng, bận tối mắt tối mũi, thậm chí còn cực nhọc hơn cả làm việc. Biết không còn sớm nữa, cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, lúc này đã là tám giờ tối. Vậy mà cô mới chỉ nấu xong một món trứng xào cà chua.
Nhìn bàn ăn trống không, lại nhìn xuống chiếc thùng rác gần đầy ở bên cạnh, Viêm Lương bực tức phi con dao xuống cái thớt gỗ. Cô ôm trán, đứng cạnh bệ bếp một lúc. Cuối cùng cô thở dài, quyết định bỏ cuộc, quay về phòng khách, gọi điện thoại bảo nhà hàng mang đồ ăn tới.
Nửa tiếng sau, trên bàn ăn đầy thức ăn ngon lành. Sau khi tiễn nhân viên nhà hàng, Viêm Lương quay lại ngắm nghía bàn ăn. Cô khoanh tay trước ngực, nở nụ cười hài lòng rồi nhìn đồng hồ đeo tay, sắp tới chín giờ tối…
Tưởng Úc Nam có lẽ đã kết thúc cuộc họp.
Viêm Lương ngồi xuống sofa chờ đợi.
Chín giờ…
Mười giờ…
…
Tiếng cửa mở đánh thức Viêm Lương đang gật gà gật gù trên sofa. Cô nhổm người đưa mắt về phía cửa ra vào, cuối cùng Tưởng Úc Nam đã đi làm về.
Một giờ sáng. Thấy thời gian hiển thị trên đồng hồ, sắc mặt Viêm Lương rất tệ.
“Em còn chưa ăn cơm?” Tưởng Úc Nam tỏ ra kinh ngạc.
Viêm Lương trầm mặc thể hiện sự bất mãn.
Tưởng Úc Nam đi đến bên bàn ăn, nhìn một bàn thức ăn đã nguội ngắt. Sau đó, anh quay lại, ngồi xuống sofa, nở nụ cười áy náy. “Đêm tân hôn để bà xã bụng đói ở nhà một mình, anh là người có tội!”
Viêm Lương nhíu mày. “Anh định làm gì để tạ tội?”
Anh nhìn bốn phía. “Phạt anh ăn hết chỗ thức ăn nguội lạnh kia có được không, Tưởng phu nhân?”
Đây là một ý kiến không tồi. Viêm Lương từ tốn kéo tay áo, để lộ chiếc đồng hồ đeo tay rồi giơ đến trước mặt Tưởng Úc Nam, “Anh phải ăn hết trong vòng nửa tiếng.”
Không ngờ Viêm Lương lại đồng ý đề xuất mà anh tùy tiện nói ra, Tưởng Úc Nam chau mày cười cười, cuối cùng đành chấp hành: “Tuân lệnh!”
Đúng nửa tiếng sau, một giây một phút cũng không kém, Viêm Lương xem đồng hồ rồi đứng dậy đi tới bàn ăn kiểm tra. Tưởng Úc Nam đã ăn hết nhẵn.
Nhưng trông anh vẫn không có vẻ gì là no bụng, anh thong thả đứng dậy, cầm tờ giấy ăn lau miệng, ý cười nhàn nhạt nơi khóe mắt thể hiện sự tán thưởng. “Không ngờ tay nghề nấu nướng của bà xã lại khá như vậy!”
Nghĩ đến đống vỏ hộp đựng đồ ăn trong thùng rác, Viêm Lương bất giác nở nụ cười ngượng ngùng. Cô còn đang cười, Tưởng Úc Nam đã bổ sung: “Có thể ngang hàng với đầu bếp của nhà hàng đối diện…”
Nụ cười của Viêm Lương bỗng cứng đờ. Tưởng Úc Nam đứng dậy, tiến lại gần Viêm Lương, ôm cô từ phía sau. Anh hất tóc cô về một bên, để lộ cái gáy với đường nét đẹp đẽ của người phụ nữ.
Tưởng Úc Nam tì cằm lên vai Viêm Lương, thò tay vào trong bộ đồ ở nhà của cô. “Anh ăn no rồi, bây giờ đến lượt anh cho em ăn no.”
©STE.NT
Sáng sớm hôm sau, khi Viêm Lương tỉnh giấc, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, không thấy bóng dáng Tưởng Úc Nam. Anh để lại một mẩu giấy dưới chiếc đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường. “Ông xã em đi làm kiếm tiền.”
Bỏ tờ giấy xuống, Viêm Lương mới nhìn đồng hồ, sau đó tìm di động. Sau cuộc điện thoại của Từ Tấn Phu, Viêm Lương tắt máy từ hôm qua nên không ai có thể liên lạc với cô. Đồng hồ báo thức trên điện thoại của cô cũng bị người nào đó tắt mất. Hành vi này của đức ông chồng, nên nói là chu đáo hay không chu đáo?
Viêm Lương nhanh chóng đi đánh răng rửa mặt. Khi ngẩng đầu, cô bắt gặp khuôn mặt hồng hào, đôi môi đỏ mọng như một đóa hoa rực rỡ sắc màu của người phụ nữ trong gương. Viêm Lương mỉm cười lắc đầu, gạt bỏ hình ảnh cuộc ân ái đêm qua ra khỏi tâm trí. Vừa ra khỏi phòng tắm, cô liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Trợ lý gọi điện.
Hôm qua, cô bảo trợ lý bắn tin cho báo chí, có lẽ bây giờ trên các tờ báo lớn đều xuất hiện tin tức liên quan đến Từ thị. Hôm nay sẽ là một ngày không an lành. Chắc trợ lý gọi điện thoại đến báo cáo kết quả, Viêm Lương nhanh chóng bắt máy.
“Giám đốc Viêm, không xong rồi!” Giọng nói hoảng hốt của trợ lý truyền đến tai Viêm Lương. Đột nhiên cô có dự cảm chẳng lành.
“Nhã Nhan… xảy ra chuyện.”
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Viêm Lương hỏi bằng giọng căng thẳng.
Người trợ lý tỏ ra luống cuống, giọng nói run rẩy: “Có khách hàng… sau khi sử dụng kem dưỡng da của Nhã Nhan… bị dị ứng. Bọn họ liên kết nhau đi kiện chúng ta. Sáng sớm hôm nay, có rất nhiều tờ báo lớn đã đưa tin về việc này. Thư của luật sư cũng vừa được gửi đến… gửi đến văn phòng của Giám đốc.”
Tin dữ như gáo nước lạnh giội thẳng xuống đầu Viêm Lương khiến cô hóa đá ngay tức khắc.
Không biết đã thẫn thờ bao lâu, đến khi nhìn thấy gương mặt trắng bệch, hoang mang của mình trên chiếc gương ở bức tường đối diện, Viêm Lương mới giật mình bừng tỉnh.
Cô vội vàng thay đồ, vừa kẹp điện thoại vào vai vừa thay quần áo, đại não cũng nhanh chóng hoạt động, xem làm thế nào để cứu vãn tình hình.
“Bảo bộ phận PR liên hệ với người phụ trách của các tờ báo lớn, cố gắng khống chế, không để tin tức lan rộng. Hãy tìm cách nhanh nhất liên hệ với nhóm khách hàng khiếu nại, sắp xếp một cuộc đàm phán với bọn họ. Chỉ cần giải quyết êm xuôi, mất bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề.”
Viêm Lương nhanh chóng thay bộ đồ công sở, tiếp tục dặn dò cấp dưới: “Hãy điều tra cặn kẽ nguyên nhân của sự cố lần này, bao gồm lô hàng kem dưỡng da nào xảy ra vấn đề, khâu sản xuất nào bị lỗi… Hãy tìm hiểu cả những vụ khiếu nại của khách hàng bị dị ứng sau khi sử dụng kem dưỡng da của chúng ta trong một năm trở lại đây…”
Nói đến đây, bàn tay đang cài cúc áo của Viêm Lương đột nhiên cứng đờ. Cô nhớ ra một chuyện.
Kem dưỡng da… Dị ứng… Khiếu nại…
Gần một năm trước, Từ Tử Thanh chuyển dây chuyền sản xuất vốn thuộc về Nhã Nhan cho một sản phẩm khác, Nhã Nhan bị đẩy xuống nhà máy vệ tinh. Lúc đó từng có khiếu nại của khách hàng về những sản phẩm kém chất lượng, khiến da mặt họ bị dị ứng… Hai sự việc này liệu có liên quan đến nhau?
Viêm Lương không dám phán đoán nhiều, sợ đầu óc rối loạn, không tỉnh táo để suy xét vấn đề. Cô cúp máy, cầm áo khoác và túi xách chạy một mạch ra khỏi nhà.
Cửa nhà đóng sập sau lưng Viêm Lương, trên hành lang chỉ có tiếng gót giày của cô nện xuống nền cồm cộp, mỗi lúc một gấp gáp, mỗi lúc một xa dần… Cô lái xe như bay tới công ty. Trên đường, cô nhận bốn cuộc điện thoại, gọi đi bảy cuộc, từ chối ba cuộc, tất nhiên là cấp dưới của cô báo cáo tình hình, bạn bè hỏi thăm và giới báo chí quấy rầy.
Từ Tấn Phu cũng gọi điện nhưng Viêm Lương không nghe. Khi kết thúc cuộc gọi cuối cùng, đúng lúc đến toà nhà Từ thị, Viêm Lương liền giảm tốc độ, chuẩn bị lái xe vào tầng hầm.
Phát hiện đám phóng viên tụ tập trước cửa tòa nhà, đầu Viêm Lương đau buốt. Có phóng viên tinh mắt nhận ra xe của cô, bọn họ liền mang các thiết bị tác nghiệp chạy nhanh về phía cô. Các phóng viên khác thấy vậy cũng ào ào chạy tới, vây quanh xe của Viêm Lương trong nháy mắt. Chiếc xe không thể tiến về phía trước, Viêm Lương cũng không thể xuống xe. Các phóng viên cầm máy ảnh chụp lia lịa qua cửa kính ô tô. Mặc dù cách một lớp kính nhưng ánh đèn flash liên tục vẫn làm Viêm Lương nhức mắt.
Lúc này, bảo vệ của tòa nhà mới chạy đến. Xe của Viêm Lương vẫn không thể đi vào trong. Thấy mấy bảo vệ ở ngoài khống chế đám phóng viên một cách khó khăn, Viêm Lương quyết định, tắt máy, xuống xe.
Chân cô còn chưa chạm đất, các phóng viên đã nhào tới. Giọng nói của họ vang lên như sấm bên tai.
“Viêm tiểu thư, Nhã Nhan đột nhiên xảy ra sự cố về chất lượng sản phẩm, liệu người phụ trách có bị liên lụy?”
“Nghe nói bộ phận PR của Từ thị đã phong tỏa tin tức, đây là…”
“Viêm tiểu thư, mối quan hệ giữa chị gái cô và Giang Thế Quân có đúng như tin đồn…”
“Vì mối quan hệ nhập nhằng với Giang Thế Quân, có thật là Từ Tử Thanh sẽ bị loại trừ khỏi tầng lớp lãnh đạo cấp cao của Từ thị?”
“Tôi vừa nhận được tin, chiều hôm nay, chủ tịch Từ Tấn Phu sẽ tổ chức một cuộc họp báo. Tổ chức họp báo đúng thời điểm nhạy cảm này, mục đích để dẹp yên scandal của Nhã Nhan, hay vì muốn bác bỏ tin đồn chị gái cô?”
“Viêm tiểu thư, một nguồn tin cho biết, hội đồng quản trị của Từ thị sẽ phải đối mặt với sự biến động rất lớn. Cổ phần của các cổ đông lớn cũng sẽ thay đổi. Tin đồn này có phải sự thật không?”
“Thời gian qua, Từ thị hồi sinh nhờ vào sự phát triển của Nhã Nhan. Cùng một ngày mà bị đả kích nặng nề bởi hai sự kiện nghiêm trọng, Từ thị đã có phương án giải quyết chưa?”
Đám phóng viên hỏi hết câu này đến câu khác, đều là những vấn đề sắc bén. Viêm Lương giữ im lặng từ đầu đến cuối. Nhờ có bảo vệ mở đường, cô đi xuyên qua đám người, cuối cùng cũng có thể vào bên trong tòa nhà Từ thị.
Sau một hồi bị bao vây, xô đẩy, trông Viêm Lương thật thảm hại. Cô vuốt lại mái tóc, sải bước dài về phía thang máy.
Đúng lúc này, trợ lý chạy xuống dưới, thở hổn hển, báo cáo. “Sau khi nhận được tin dữ, các cổ đông lập tức đến công ty. Bây giờ họ đang ở văn phòng chủ tịch hội đồng quản trị. Bọn họ nói, nhất định chờ Chủ tịch đích thân đến đây, giải thích về những chuyện xảy ra trong ngày hôm nay.
Viêm Lương vừa sốt ruột nhìn biển báo số tầng trên thang máy vừa hỏi trợ lý: “Tổng giám đốc đâu rồi?”
“Tổng giám đốc đang ở văn phòng chủ tịch, vỗ về tinh thần các cổ đông.”
“Anh ấy có truyền đạt mệnh lệnh nào không?”
“Mệnh lệnh của Tổng giám đốc cũng gần giống những điều Giám đốc đã dặn dò chúng tôi qua điện thoại. Ngoài ra, đợi Chủ tịch đến công ty, Tổng giám đốc sẽ rút lui, đi làm việc khác. Quan trọng nhất là thuyết phục các cổ đông không thuộc hội đồng quản trị, khuyên bọn họ đừng bán tháo cổ phiếu của Từ thị.”
Chỉ nghe những điều này, Viêm Lương cũng đủ đau đầu. Tối qua cô còn nghĩ, đợi qua giai đoạn bận rộn này, cô và Tưởng Úc Nam sẽ tổ chức tiệc cưới. Xem ra, đây là ước mong xa vời.
Một người hỏi, một người trả lời, thang máy nhanh chóng đến nơi. Viêm Lương vội vàng rời khỏi thang máy, đi thẳng tới văn phòng của cô. Trợ lý vẫn tiếp tục báo cáo: “Tôi đã làm theo yêu cầu của Giám đốc, soạn thảo một thông cáo báo chí về scandal của Từ Tử Thanh, gửi cho các phóng viên chúng ta quen biết. Nhưng tin tức chưa kịp tác động đến công chúng thì lại xuất hiện sự cố dị ứng của Nhã Nhan. Sau khi thị trường chứng khoán mở cửa vào buổi sáng hôm nay, cổ phiếu của chúng ta không ngừng rớt giá…”
Viêm Lương không kìm được, thở dài một tiếng.
Ngẫm đi ngẫm lại, cả đời này cô mới làm người độc ác một lần, không ngờ bị báo ứng nhanh như vậy. Nếu thời gian xảy ra hai vụ Scandal không trùng hợp, mọi chuyện sẽ khác…
“Trước giờ mở cửa ngày mai, nếu hai vụ scandal, đăc biệt là sự cố dị ứng da không được giải quyết dứt điểm, giá cổ phiếu chắc chắn sẽ thảm hại hơn. Đến lúc đó, chỉ e các cổ đông không thuộc hội đồng quản trị tinh thần hoảng loạn, dẫn đến việc bán tháo cổ phiếu.”
Viêm Lương vừa nói xong, trợ lý hỏi ngay: “Giám đốc Viêm, chị định giải quyết thế nào?”
Viêm Lương lắc đầu. Đây không phải là công việc thuộc phạm vi cô phụ trách. Việc duy nhất cô cần làm vào lúc này là xử lý êm xuôi vấn đề của Nhã Nhan.
Mặc dù Viêm Lương đưa ra điều kiện rất hấp dẫn nhưng nhóm người tiêu dùng khiếu nại Từ thị vẫn từ chối liên hệ, gặp gỡ riêng. Không chỉ có người của cơ quan tư pháp, các cơ quan quản lý chất lượng sản phẩm và công thương đều gọi điện đến văn phòng của cô, yêu cầu nhanh chóng giải quyết sự cố. Nếu không, bọn họ sẽ không nể mặt, xử lý nghiêm khắc theo quy định.
Báo chí đưa tin ngày càng rầm rộ. Đến chuyện Từ Tử Thanh lạm dụng dây chuyền sản xuất của Nhã Nhan gần một năm trước cũng bị moi ra. Cùng lúc đó, Viêm Lương nhận được báo cáo nguyên nhân xảy ra sự cố: “Một số người tiêu dùng do sử dụng lô hàng kém chất lượng từ gần một năm trước nên mới bị dị ứng.”
“Lô hàng đó chúng ta đã thu hồi từ lâu, sao đến bây giờ bẫn còn bán trên thị trường?” Viêm Lương nhíu mày.
“Chuyện này… chúng tôi vẫn chưa điều tra ra.”
“Tiếp tục điều tra cho tôi!”
Viêm Lương suýt gầm lên trong ống nghe điện thoại, nhưng cô đã cố kìm nén rồi cúp máy.
Chưa tới giờ ăn trưa, Viêm Lương đã nhận được tin, không ít đại lý của Nhã Nhan đã dỡ sản phẩm khỏi cửa hàng. Phản ứng đầu tiên của Viêm Lương sau khi nghe tin này là gọi điện thoại cho giám đốc của Minh Đình Square.
Giám đốc của Minh Đình Square tỏ ra bối rối. Vòng vo một hồi, ông ta chỉ có thể cho Viêm Lương câu trả lời nước đôi: “Thật ra chúng tôi rất khó xử. Hay là thế này đi, Viêm tiểu thư hãy đích thân gọi điện thoại cho Lộ tổng nói một tiếng. Nếu Lộ tổng nhận lời cô, chúng tôi nhất định sẽ làm theo.”
Viêm Lương đã đến bước đường cùng. Cô không còn thời gian lưỡng lự, tay này vừa cúp điện thoại của giám đốc Minh Đình Square, tay kia đã bấm số điện thoại của Lộ Chinh.
Đáng tiếc, người nhận điện thoại là thư ký của Lộ Chinh. “Rất xin lỗi, Lộ tổng đang nghỉ phép ở nước ngoài. Trong thời gian đi nghỉ, Lộ tổng không xử lý việc của công ty.”
Nghe thư ký nói vậy, lòng Viêm Lương chùng xuống. Cô nhắm mắt, ngửa đầu tựa vào thành ghế, nhưng chưa đến một phút, trợ lý lại gõ cửa đi vào. “Điện thoại của đại lý cấp một, Giám đốc có nghe không ạ?”
Viêm Lương đành mở mắt. “Hãy giúp tôi vỗ về bọn họ!”
Đây là một trận chiến ác liệt nhưng Viêm Lương thậm chí không biết đối thủ là ai. Bây giờ thời gian vô cùng gấp rút, điều duy nhất cô có thể làm lúc này là trực tiếp gọi điện thoại cho Lộ Chinh đang ở nước ngoài.
Viêm Lương bấm số, gần như nín thở chờ đợi. Điện thoại đổ ba hồi chuông, người bên kia bắt máy. “A lô!”
Viêm Lương thở phào nhẹ nhõm khi nghe thấy giọng nói của Lộ Chinh. Theo phản xạ, cô ngồi thẳng người, cố gắng gạt bỏ tâm trạng tồi tệ, sau đó mới lên tiếng: “Lộ tổng, là tôi, Viêm Lương đây ạ!”
“Hả?” Một từ ngắn gọn nhưng bộc lộ sự kinh ngạc pha lẫn chút vui mừng của Lộ Chinh.
Viêm Lương không có thời gian để suy đoán phản ứng của anh, cất giọng kính cẩn, lễ phép: “Xin lỗi đã mạo muội làm phiền anh!”
Nghe Viêm Lương nói vậy, Lộ Chinh hơi ngây người. Đến khi lên tiếng, anh đã lấy lại giọng bình thản. Viêm Lương có cảm giác anh lịch sự quá mức cần thiết. “Viêm tiểu thư tìm tôi vì công việc?”
Viêm Lương hít một hơi thật sâu mới có dũng khí lên tiếng: “Chuyện là thế này…”
Sau khi kể sơ qua sự việc, Viêm Lương đưa ra đề nghị: “Tôi hy vọng Lộ Tổng nể mặt chúng ta hợp tác vui vẻ trong thời gian qua, tạm thời đừng rút hết sản phẩm của Nhã Nhan ở hệ thống cửa hàng của Minh Đình.”
Lộ Chinh trầm mặc hồi lâu. Mãi không thấy anh lên tiếng, Viêm Lương nắm chặt điện thoại, đi đi lại lại quanh bàn làm việc, trong lòng vô cùng sốt ruột.
“Chuyện này…” Lộ Chinh bỗng lên tiếng.
Qua giọng điệu của anh, Viêm Lương có thể đoán tiếp theo sẽ là câu từ chối. Cô vội cắt ngang: “Tôi hứa sẽ giải quyết sự cố của Nhã Nhan trong thời gian nhanh nhất. Ba ngày, xin anh hãy cho tôi ba ngày. Ba ngày sau, nếu tôi không giữ lời, đến lúc đó anh bắt chúng tôi rút sản phẩm, thậm chí hủy bỏ hợp đồng, chúng tôi cũng chấp nhận.”
“Được thôi!” Lộ Chinh trả lời dứt khoát. “Cô chỉ có ba ngày.”
Tạm thời giữ được hệ thống tiêu thụ ở Minh Đình, Viêm Lương càng có cơ hội thuyết phục các đại lý cấp một.
Cô vừa kết thúc cuộc điện thoại với Lộ Chinh, trợ lý gõ cửa, đi vào. “Giám đốc Châu gọi điện, chị có nghe không ạ?”
Viêm Lương mệt mỏi xua tay. Chợt nhớ ra điều gì đó, cô gọi trợ lý đang chuẩn bị đóng cửa: “Các cổ đông hiện vẫn còn ở văn phòng chủ tịch đấy chứ?”
“Vâng, Chủ tịch cũng đến rồi.”
Viêm Lương lập tức đứng dậy, đi thẳng tới văn phòng chủ tịch hội đồng quản trị.
Bên ngoài văn phòng chủ tịch không một bóng người. Cô nhân viên lễ tân cũng không ngồi ở bàn làm việc. Viêm Lương đi thẳng tới cửa phòng chủ tịch mà không gặp bất cứ trở ngại nào. Cô không gõ cửa mà đẩy luôn cửa vào.
Cánh cửa vừa mở, Viêm Lương nghe thấy tiếng của một số cổ đông: “Cách duy nhất bây giờ là có người đứng ra chịu toàn bộ trách nhiệm…”
Người khác hỏi: “Ai tự nguyện đứng ra chịu trách nhiệm lớn như vậy chứ?”
Từ Tấn Phu ngồi vị trí chủ tịch cau mày.
Hai cổ đông cất giọng ngạc nhiên: “Viêm Lương?”
Lúc này Viêm Lương mới sải bước đi vào trong. Vừa đi cô vừa nói: “Các chú, các bác chắc cũng đã nhận được tin, lô hàng Nhã Nhan xảy ra sự cố liên quan đến chị gái cháu?”
Quan sát phản ứng của họ, Viêm Lương biết, những người có mặt ở đây đã biết được sự thật.
Từ Tấn Phu đột nhiên lên tiếng: “Viêm Lương, cô ra ngoài trước đi!”
Viêm Lương coi như không nghe thấy. “Chú Trần nói đúng. Bây giờ muốn ngăn chặn, không để mọi việc ngày càng xấu đi, chúng ta phải hành động nhanh gọn, dứt khoát. Nếu cần một người chịu trách nhiêm, cháu có một ứng cử viên, các chú, các bác thử xem có thích hợp không.”
Từ Tấn Phu dường như đoán ra ý đồ của Viêm Lương, phẫn nộ đứng dậy, chỉ tay về phía cửa. “Viêm Lương, cô đừng ăn nói bậy bạ. Mau cút đi cho tôi!”
Cút đi…
Từ này đúng là khó nghe!
Viêm Lương nhíu mày nở nụ cười chua xót, sau đó cô tiếp tục lên tiếng: “Người này là …Từ Tử Thanh.”
Tất cả đều sững sờ, ngoài Từ Tấn Phu, bởi ông ta sớm đoán ra Viêm Lương sẽ nói như vậy. Ông ta lập tức quay lại, gầm lên với cô thư ký đang đứng bên cạnh: “Gọi bảo vệ lên đây!”, rồi tức giận chỉ vào mặt Viêm Lương: “Lôi nó ra ngoài cho tôi!”
Lần này Từ Tấn Phu thực sự tức giận, sắc mặt ông ta tái mét. Cô thư ký lo lắng bệnh cũ của ông tái phát, lâm vào thế khó xử, không biết nên đi gọi bảo vệ hay an ủi Từ Tấn Phu.
Thấy thư ký do dự, Từ Tấn Phu lập tức quát mắng: “Cô cũng muốn tạo phản phải không?”
Cô thư ký hoảng sợ, vội vàng cầm di động để gọi bảo vệ. Đúng lúc này, Từ Tấn Phu đang đứng thở hổn hển đột nhiên thấy khó thở, lảo đảo, ngã xuống ghế.
Cô thư ký thấy vậy, vội vàng buông điện thoại, giơ tay đỡ Từ Tấn Phu. Từ Tấn Phu tức ngực, khó thở ngồi im trên ghế, cô thư ký liền vỗ lưng cho ông, giúp ông bình tĩnh lại.
Tất nhiên Viêm Lương không bỏ qua cảnh này. Tim cô thắt lại, nhưng may mắn là ngay sau đó, sắc mặt Từ Tấn Phu không còn khó coi như trước. Mặc dù có vẻ rất yếu ớt nhưng ông vẫn còn sức để sai khiến thư ký: “Còn không mau đi gọi bảo vệ!”
Nghe Từ Tấn Phu ra lệnh, trong lòng Viêm Lương cảm thấy rất mâu thuẫn. Một mặt, cô thở phào nhẹ nhõm, mặt khác, cô miệt thị bản thân tự nhiên lo lắng cho ông. Thấy cô thư ký tần ngần cầm di dộng, Viêm Lương bỗng bừng tỉnh, nói với thư ký: “Mau đi lấy thuốc cho Chủ tịch!”
Từ Tấn Phu liền ra lệnh: “Đi gọi bảo…”
Tiếng nói yếu ớt của Từ Tấn Phu nhanh chóng bị Viêm Lương cắt ngang: “Nếu Chủ tịch có mệnh hệ gì, chị sẽ phải đối mặt với tương lai thất nghiệp, thậm chí là phải hầu tòa!”
Cô thư ký bị thái độ nghiêm túc của Viêm Lương dọa sợ chết khiếp, vội vàng rời khỏi phòng chủ tịch.
Cô thư ký vừa đi khuất, Viêm Lương liền nói: “Nếu các chú, các bác tạm thời chưa nghĩ ra cách giải quyết hợp lý hơn, vậy thì hãy giơ tay biểu quyết, quyết định xem có cần Từ Tử Thanh xuất đầu lộ diện gánh toàn bộ trách nhiệm hay không.”
Chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, sắc mặt những cổ đông ở đây đều tái nhợt. Từ Tấn Phu lúc này tuy sức khỏe không tốt, nói cũng khó khăn nhưng sự uy nghiêm vẫn còn nguyên vẹn, các cổ đông không dám trở mặt với ông.
Dù không dám trở mặt, họ vẫn lên tiếng bày tỏ sự bất mãn của mình: “Lão Từ! Nói thật, chúng tôi vô cùng thất vọng về Tử Thanh.”
Chú Trần, vị cổ đông lớn từ trước đến nay luôn đứng về phía mẹ Viêm Lương, không bỏ lỡ cơ hội lên tiếng: “Tôi tạm thời không bàn tới quan hệ giữa Tử Thanh và Giang Thế Quân. Chỉ tính riêng những việc con bé làm với Nhã Nhan trước kia, tôi thấy không thỏa đáng chút nào. Nếu không phải sự việc lần này bị vỡ lở, có lẽ cả đời này chúng tôi sẽ chẳng biết sự thật. Thậm chí, chúng tôi còn định giao cả tương lai của công ty vào tay con bé.”
Một cổ đông khác không kìm được tiếng thở dài. “Lão Từ, ông nôn nóng muốn bảo vệ con gái, chúng tôi có thể thông cảm, nhưng… cần phải cho Tử Thanh một bài học.”
Từ Tấn Phu hoàn toàn im lặng. Ông đảo mắt một lượt qua các cổ đông, nhanh chóng tính toán, cuối cùng lên tiếng: “Được thôi, Viêm Lương đã đề xuất cách này, tôi sẽ làm theo ý con bé. Bây giờ chúng ta cùng giơ tay biểu quyết.”
Một năm trở lại đây, Từ Tấn Phu liên tục phải nằm viện, hầu như không can thiệp vào những cuộc đấu đá giữa những bè phái trong nội bộ lãnh đạo cấp cao, nhưng điều đó không có nghĩa ông không nắm được tình hình. Những cổ đông nào đứng về phía ông, cổ đông nào lén lút giúp mẹ con Viêm Lương…. ông đều biết rõ.
Từ Tấn Phu hạ lệnh, mọi người nhanh chóng giơ tay biểu quyết. Kết quả đúng như Từ Tấn Phu dự đoán: một nửa tán thành và một nửa phản đối.
Theo thông lệ, số phiếu tán thành phải quá bán, nghị quyết mới được thông qua. Vào giây phút này, ánh mắt của Từ Tấn Phu hướng về Viêm Lương không giống như đang nhìn con gái, mà như nhìn một đối thủ thất bại trong tay ông.
Đúng lúc đó, cảnh cửa phòng chủ tịch mở toang, thư ký của Từ Tấn Phu không chỉ mang thuốc, mà còn dẫn theo bốn người bảo vệ tiến lại gần Viêm Lương.
Viêm Lương cảm thấy điện thoại trong tay cô khẽ rung, một tin nhắn vừa được gửi tới. Cô cúi đầu đọc tin nhắn, rồi lại ngẩng lên nhìn bốn người bảo vệ cao lớn.
Bọn họ cưỡng ép cô ra ngoài là một việc dễ dàng như trở bàn tay, nhưng gương mặt Viêm Lương không hề xuất hiện một tia sợ sệt, cũng không phẫn nộ, ngược lại, vẻ mặt cô ẩn giấu một sự ngạo nghễ. Viêm Lương mỉm cười với Từ Tấn Phu. Ở giây phút sau đó, cô lấy lại vẻ mặt lạnh lùng, đồng thời ngồi xuống vị trí đối diện với một cổ đồng vừa rồi không giơ tay, bình tĩnh nói với ông ta: “Chú Liêu, chắc chú không biết, hôm qua cháu vừa giải đông số cổ phần của Từ thị mà ông ngoại để lại cho cháu. Mẹ cháu cũng vừa chuyển giao toàn bộ số cổ phiếu của bà cho cháu. Bây giờ, cổ phần do cháu sở hữu đã vượt qua chú, cũng có nghĩa là…” Viêm Lương cố ý dừng lại, đảo mắt một vòng quanh căn phòng, cuối cùng mới quay lại nhìn Liêu đổng sự: “Vị trí của chú trong hội đồng quản trị đã tự động bãi bỏ.”
Viêm Lương vừa dứt lời, vẻ mặt các cổ đông lập tức thay đổi. Trong số đó, tệ hại nhất là Liêu đổng sự, người vừa nhận được tin dữ và Từ Tấn Phu, người vừa mới uống thuốc.
Viêm Lương quay mặt về phía bố cô nhưng ánh mắt cô dừng lại không đến một giây. Sau đó, cô nở nụ cười tao nhã và bổ sung một câu: “Quyết định của cháu là…”
Viêm Lương vừa nói vừa từ tốn giơ tay.
Kết quả biểu quyết thay đổi trong nháy mắt. Việc Từ Tử Thanh phải đứng ra nhận trách nhiệm đã được quyết định. Từ Tấn Phu rơi vào trạng thái hoàn toàn trầm mặc. Viêm Lương, người vừa xoay chuyển cục diện, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh ông, bày ra vẻ đáng tiếc. “Bố, con đã cho người gọi chị gái con đến đây. Bố hãy đích thân nói cho chị ấy biết kết quả biểu quyết của cuộc họp đại hội cổ đông bất thường ngày hôm nay.”
Từ Tấn Phu vẫn ngồi bất động, ông ta ngẩn đầu nhìn Viêm Lương, ánh mắt ẩn chứa một tia căm hận. “Tất cả những trò này là do cô sắp đặt phải không?”
Viêm Lương ngây người.
Từ Tấn Phu lắc đầu như không thể tin nổi. Vài giây sau, ông đột nhiên ngẩng lên, khóe miệng xuất hiện nụ cười mỉa mai. “Cô không hổ danh là con gái Từ Tấn Phu, cô chơi trò gian thương này còn giỏi hơn tôi, tàn nhẫn hơn tôi…”
Từ “tất cả” Từ Tấn Phu vừa nói… là chỉ hành vi thao túng cổ phần của cô, hai vụ scandal bị tiết lộ vào buổi sáng hôm nay và cả chuyện cô đang “bức vua thoái vị”?
Viêm Lương nhanh chóng lấy lại tinh thần. Vào giây phút Từ Tấn Phu nghi ngờ chất vấn của cô, tia ấm áp của tình thân cuối cùng trong lòng cô đã hoàn toàn tan biến. Cô mỉm cười với Từ Tấn Phu, cô không lên tiếng thừa nhận hay phủ nhận. Sau đó, cô đặt di động đến trước mặt Từ Tấn Phu, không nói lời nào, quay người rời khỏi phòng chủ tịch.
Từ Tấn Phu cúi xuống nhìn điện thoại của Viêm Lương. Một người lão luyện trong chốn thương trường như ông, không ngờ bị con gái chơi một vố đau đến mức tay đầy mồ hôi lạnh. Khi Từ Tấn Phu đọc nội dung tin nhắn, hơi lạnh từ lòng bàn tay thẩm thấu qua huyết mạch, xuyên thẳng vào tim.
Màn hình điện thoại hiển thị tin nhắn mẹ Viêm Lương vừa gửi đến: “Đã hoàn tất thủ tục chuyển giao cổ phần, cô cứ làm mạnh tay đi!”
Làm mạnh tay đi… Mạnh tay hủy diệt mọi thứ của đứa con hoang mà bố cô yêu quý.
Viêm Lương rời khỏi văn phòng chủ tịch, mang theo khí thế bừng bừng của người giành thắng lợi. Cô đi thẳng tới thang máy, xuyên qua hành lang, cuối cùng về phòng làm việc của mình.
Xung quanh không một bóng người, Viêm Lương không cần tiếp tục ngụy trang. Cửa vừa khép lại, hai chân mềm nhũn, cô bất giác tựa vào cánh cửa. Cô không biết cảm giác của cô lúc này là gì. Cô đã thành công nhưng tại sao trái tim trống rỗng? Một sự trống trải chưa từng thấy…
Viêm Lương đi đến bàn làm việc, nhấc điện thoại, bấm vội một dãy số, giống như đây là ngọn cỏ cứu mạng cô vừa túm được. Vào giây phút này, cô cần có người chia sẻ, chia sẻ niềm vui, chia sẻ cảm giác bất lực cùng cô.
Điện thoại đổ ba hồi chuông đối phương bắt máy.
Viêm Lương đã không kìm nén được reo lên: “Tưởng Úc Nam!”
Đầu máy bên kia im lặng. Vài giây sau mới vang lên một giọng nói: “Tổng giám đốc… đang bàn công chuyện với cổ đông Lại Chính Niên.”
Giọng nói thư ký Lý như một gáo nước lạnh giội xuống đầu Viêm Lương, khiến cô đờ người.
Trong tình hình nguy cấp như hiện nay, để ổn định giá cổ phiếu của Từ thị, ngăn cản các cổ đông bán tháo cổ phiếu một cách ác ý, người nắm trong tay tương đối nhiều cổ phiếu như Lại Chính Niên đương nhiên trở thành đối tượng Tưởng Úc Nam gặp gỡ đầu tiên.
Viêm Lương nhíu mày, cố gắng cất giọng khách sáo: “Vậy xin hãy chuyển lời đến Tổng giám đốc, bảo anh ấy sau khi xong việc thì gọi điện cho tôi.”
“Vâng ạ!”
Viêm Lương cúp điện thoại. Không được nghe giọng nói trầm ấm, có tác dụng an thần của Tưởng Úc Nam, cô không khỏi cảm thấy thất vọng nhưng cô biết, anh cũng đang nỗ lực vì cô. Nghĩ đến đây, trái tim cô không còn trống rỗng đáng sợ như lúc trước.
Viêm Lương nhìn ra ngoài cửa sổ. Không gian bên ngoài mờ mịt, u ám, dường như nó sẽ kéo dài suốt mùa đông.
Cùng dưới một bầu trời u ám.
Trên hành lanh ngoài phòng làm việc của Lại Chính Niên.
Thư ký Lý tắt điện thoại, quay về văn phòng. Vừa đi đến cửa văn phòng, anh ta nghe thấy giọng nói chắc nịch của Lại Chính Niên: “Tưởng tiên sinh cứ yên tâm! Tôi rất có lòng tin vào Chủ tịch Từ và Tưởng tiên sinh. Tôi sẽ không bị ảnh hưởng bởi vụ scandal ngày hôm nay mà bán tháo cổ phiếu.
Đáp lại câu nói của Lại Chính Niên là tiếng cười trầm thấp, mơ hồ. Tiếng cười nhanh chóng biến mất, thay thế bằng một giọng nói trầm tĩnh, có sức thuyết phục: “Lại tiên sinh, chắc anh hiểu nhầm ý tôi rồi. Hôm nay tôi đích thân đến đây, với mục đích… khuyên anh bán hết số cổ phiếu của Từ thị trong tay anh.”