I love to lose myself in other men's minds.... Books think for me.

Charles Lamb

 
 
 
 
 
Tác giả: Annie Pietri
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Lê Hưng
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 42
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 961 / 9
Cập nhật: 2016-07-02 00:20:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
a mươi hai chiếc lọ được xếp thành bốn hàng, chiếm ba phần tư cái hộp. Phần còn lại dành cho một vài dụng cụ của người làm nước hoa. Marion dùng đầu ngón tay lướt nhẹ qua những chiếc nút bằng thủy tinh của những cái lọ nhỏ. - Tinh dầu thơm! Xin đội ơn, thưa lệnh bà, - cô thì thầm với nhiều xúc cảm trong giọng nói đến độ bà Montespan có vẻ như cũng động lòng.
Cô gái nhỏ giơ từng chiếc lọ một lên để xem nhãn. - Oải hương... Hương thảo... Hoa hồng... Hoa cam, đây là hương con thích nhất! - Cô tươi cười nói.
Nhưng cô nín bặt khi nhìn thấy vẻ kinh ngạc của bà hầu tước. - Mi biết đọc! Ai dạy mi vậy?
- Con còn biết viết nữa, - Marion đáp, một thoáng tự hào trong giọng nói, bỏ qua những chiếc lọ để kín đáo vuốt ve chiếc mề đay. - Chính mẹ con đã dạy con tất cả những gì con biết. Cha con cho rằng thời gian còn dài, nhưng mẹ con luôn nói ngược lại. Cứ như bà đã đoán được những gì đang chờ bà vậy. - Cha mi giấu không muốn thêm điều này vào những nết tốt của mi!
Bà Montespan có vẻ giận dữ và Marion không phải là không biết tại sao. Những nhà quý tộc không muốn dân thường hiểu biết nhiều như họ. Bà hầu tước trở lại bên chiếc bàn làm việc và đem qua một chiếc hộp thứ hai cùng một chai cồn ê-ta-nôn.
- Về nước hoa, ta hy vọng mi cũng rành như vậy. Ta muốn mi pha chế cho ta một loại nước thơm thích hợp với những giờ nóng bức mùa hè sắp tới. Những chiếc hộp này chứa nhiều loại tinh dầu thơm, còn đây là cồn, - bà vừa nói với cô vừa đặt chai cồn xuống cạnh hai cái hộpàm đi! Trong một màn lụa trắng bay bổng, Athénaïs quay lại và nhận ra Pyrrhos, đang ngồi trên hai chân sau, làm trò trước con gà rô-ti. Bà lại gần làm duyên, xé một cánh gà và quăng nó lên không. Bằng một cú phóng thần kỳ, con chó épagneul chộp được nó trên không và tha nó lên một tấm thảm chân giường để ngấu nghiến một cách thích thú.
Marion làm việc suốt đêm không còn nhớ đến thời gian. Mê say đến độ suýt nữa thì quên thay mấy cây nến. Chiếc hộp thứ nhất đựng những tinh dầu thơm thực vật, nhẹ mùi hơn những hương động vật, có tính kích thích và phóng túng, được đựng trong chiếc hộp thứ hai. Cô bắt đầu bằng việc mở từng lọ một, để ngửi chất đựng trong đó. Nhiều mùi thật xa lạ với cô. Giờ cô đã hít hương của chúng thì cô có khả năng sẽ nhớ chúng đến suốt đời. Cô sẽ nhận ra chúng, với một liều lượng cân đong dù tinh tế nhất, trong bất cứ hỗn hợp nào. Bình minh vừa mới chớm, cô đã đặt lên cái bàn một chân một chiếc lọ rất đẹp bằng pha lê đầy chất lỏng óng ánh vàng. Marion thật sung sướng. Nước hoa đã sẵn sàng. Đó là một mùi hương độc nhất vô nhị và ngát thơm, gợi nhớ đến một bó hoa nở rộ, êm dịu và thanh tao.
“Bà hầu tước hẳn sẽ hài lòng”, - cô nhủ thầm. Đúng lúc đó cô cảm thấy như sắp chết đói. Cô bắt đầu ăn chiếc bánh bao nhân trứng luộc, tiếp theo là một cái đùi gà và nốc hết nửa bình xi rô đại mạch.
Tự cho phép mình ngồi thoải mái trong chiếc ghế bành bọc lụa biếc, cô nhấm nháp mứt trái cây trong lúc chờ ái nương thức giấc. Bên ngoài, nhịp sinh hoạt dần dần trở lại. Tòa cung điện đang thức giấc. Ngay sau đó, tiếng chân những người hầu của bà hầu tước vang lên sau cánh cửa. Đứng vụt dậy, Marion trở lại ngồi lên chiếc ghế đẩu và bắt đầu gỡ rối mớ chỉ thêu.
Lucie vào đầu tiên. Cô nhẹ bước đến bên bạn mình và ôm lấy cô trong vòng tay: - Đúng là em đã không ngủ! Chị biết mà! Người ngạc nhiên sẽ là cô des Œillets không sai!
Phu nhân danh dự đi vào và mở tấm rèm che giường. Sau khi chắc chắn đêm qua bà hầu tước ngủ ngon, bà thông báo rằng ông thợ may vừa đến. Bà hầu tước có vẻ vui. Bà gọi Marion đến, cô chìa ngay cho bà lọ nước hoa. Nhẹ nhàng khéo léo, bà nhỏ một giọt nước hoa lên chỗ lõm ở cổ tay và đưa lên ngửi. - Ta thích mùi này. Đây đúng là mùi hương thích hợp cho những ngày hội mà nhà vua ban cho chúng ta.
Rồi quay sang Claude des Œillets, bà nói thêm: - Con bé này từ nay sẽ vào đội canh thức của ta. Hãy dẫn nó đến chỗ mấy mụ trang phục để người ta cấp cho nó y phục xứng với danh vị nhà ta.
Marion tạ ơn rồi rời khỏi phòng. Những cái liếc xéo và lời xì xào của những cô hầu khác khi cô đi qua không thoát khỏi tai mắt của cô. Trên đường đến kho trang phục, cô cảm thấy một niềm trìu mến thật sự dành cho bà hầu tước, mà đôi mắt xanh lơ, không còn nghi ngờ gì nữa, là những cánh cửa sổ mở ra cả một đại dương của sự dịu dàng và nhân hậu.
Thật vậy, chẳng phải bà đã tìm cách che chở cô khi ôm cô vào lòng hôm giông tố đó sao? Chẳng phải bà đã cho phép cô nghỉ ngơi nhiều ngày liền sau khi cô bị thương đó sao? Khi cho cô biết tin quan trọng là ngày nhà vua trở lại điện Versailles, chẳng phải bà đã cho cô, người đầy tớ hèn mọn nhất, tham gia vào cuộc sống cung đình đó sao? Cuối cùng, với những chiếc hộp đó, bà đã trao cho cô cơ hội được sống với niềm đam mê nước hoa của mình... Người phụ nữ ấy tốt đến mức làm Marion phải xáo trộn tâm hồn. Cô cảm thấy mình sẵn sàng phục vụ bà với sự tận tụy lớn nhất. Đối với cô, bà không chỉ có gương mặt thiên thần. Bà chính là thiên thần.
Nếu bác Augustine Lebon và bố Antoine, những người cô mang ơn vì đã đưa cô vào làm cho ái nương, có mặt ở đây lúc này, chắc họ sẽ cho cô biết thiên thần có thể có ở trên trời... chứ không phải trên trái đất này.
Vườn Cam Trong Cung Điện Versailles Và Mùi Hương Sát Nhân Vườn Cam Trong Cung Điện Versailles Và Mùi Hương Sát Nhân - Annie Pietri Vườn Cam Trong Cung Điện Versailles Và Mùi Hương Sát Nhân