Tôi biết giá trị của thành công: cống hiến, làm việc chăm chỉ, và sự hy sinh không cần bù đắp cho những việc bạn muốn nó xảy ra.

Frank Lloyd Wright

 
 
 
 
 
Tác giả: Alfred Hitchcock
Thể loại: Trinh Thám
Dịch giả: Đài Lan
Biên tập: Little Rain
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 17
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1591 / 19
Cập nhật: 2015-12-10 22:47:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6: Hãy Theo Dõi Tên Cá Mập Kia!
annibal và Bob run lập cập trong chiếc Volkswagen không máy sưởi và ngồi nghe tiếng nhạc ầm ĩ xuất phát từ quán Appentis. Miền nam Californie có khí hậu sa mạc: ban ngày thì nóng nhờ đại dương, nhưng ban đêm thì lạnh. Vào mùa xuân cái lạnh đó đâm thấu tận xương. Hai thám tử cảm thấy thời gian lâu quá.
Có nhạc sống là người ra vào đến khoảng mười hai giờ khuya. Sau đó là im lặng. Những người khách cuối cùng bước ra từng nhóm hai ba người. Sau cùng, là băng nhạc đầy đủ, xuất hiện trong tiếng la lối, chửi rủa và đủ loại dấu hiệu bực mình.
Người giận dữ nhất là Jack Hatch. Dưới cây đèn đường duy nhất trên lề, ông đang huơ tay múa chân nói chuyện với một người có râu, dường như là chủ quán Appentis. El Tiburon và băng Piranha đứng xung quanh thành vòng tròn, vẻ mặt ủ rũ. Cuối cùng Jack Hatch nói một cái gì đó ngắn và xẵng giọng với đám nhạc sĩ, rồi bước đến chiếc Roll-Royce vàng, leo lên xe, nổ máy. Chủ quán đưa hai tay lên trời rồi trở vào quán. El Tiburon và băng Piranha đi vòng ra sau quán và biến mất.
- Theo họ đi Bob. - Hannibal ra lệnh nhanh.
- Phía sau là bãi đậu - Bob suy nghĩ - Chắc chắn họ sẽ ra ngả đó. Còn Jack Hatch, thì mình tin chắc lão mua lại chiếc xe này, chứ không phải mua xe mới, nhưng mình vẫn thắc mắc làm sao lão mua nổi. Chú Sax còn không đủ sức mua.
Bob vẫn còn đang thắc mắc, thì chiếc xe đầu tiên của băng nhạc chạy vòng qua góc nhà. Bây giờ mọi cửa sổ đã tắt đèn.
- Ui chà! - Hannibal kêu.
Đó là một chiếc berline to lớn, hiệu và nguồn gốc không rõ, được phủ sơn hoàn toàn đến tận kính cửa sổ. Không thể nào xác định được màu xe. Ngoài ra xe thấp đến nỗi trông như bò dưới đất: có lẽ bộ nhún đã được thay thế bằng hệ thống thủy lực cho phép người lái nâng xe lên để chạy trên xa lộ. Có thêm những tấm thép ở dưới, phía trước và phía sau để bảo vệ xe khỏi những ụ nhô và dốc.
Bốn chiếc xe khác, cũng được biến đổi như thế, chạy theo xe đầu tiên. Đoàn xe trịnh trọng chạy về hướng khu phố Mê-hi-cô.
Chỉ có thanh niên gốc Mê-hi-cô là chạy loại xe này. Họ tưởng là làm như thế sẽ nổi bật so với những người mà họ gọi là Mẽo, tức là người Mỹ gốc Anh... và làm lóe mắt bọn con gái. Thông thường, những chiếc xe hạ thấp này được bảo quản rất kỹ, được sơn đi sơn lại, đánh bóng, trang trí bên trong và bên ngoài, để tham gia diễu hành tối thứ bảy và các cuộc thi hoa hậu xe.
Nhưng chiếc xe này thì khác, chúng xấu xí và chỉ nổi bật ở những hàng chữ, viết bằng mọi màu sắc cầu vồng, quảng cáo tài năng của băng nhạc El Tiburon và băng Piranha.
- Ảnh hiệu của họ - Hannibal bình luận - Họ trông vào đó để tự quảng cáo. Được cái là dễ theo: họ buộc phải chạy chậm.
Bob chờ cho đoàn xe đi khá xa rồi mới nổ máy. Bob phải giảm vận tốc liên tục để không vượt qua đoàn xe. Khi đã giữ được khoảng cách cần thiết, thì ở đoạn vào khu Mê-hi-cô, năm chiếc xe chạy đi đậu ở bãi đậu xe của một trạm rửa xe, nằm gần một nhà hàng, tên Taco Bell, cách trường trung học Rocky hai khu nhà. Những ngày nghỉ hè luôn có xe đậu trước Taco Bell, cả khi đã quá mười hai giờ khuya. Đây là một nơi mà Bob và Hannibal biết rõ.
Hai bạn chạy chậm qua trước trạm, nơi đoàn xe đậu. Nhạc công và bạn gái đang ở trong quán ăn nhanh, ăn bánh mì kẹp thịt và uống nước ngọt. Có vài thanh niên gốc Nam Mỹ đã nhập bọn.
- Ta sẽ phục kích - Hannibal quyết định - Ngồi trong Taco Bell rất tốt.
- Chắc chắn rồi. - Bob mỉm cười nói.
- Cậu hàm ý gì vậy? - Hannibal hỏi.
- Mình muốn nói rằng mình chưa bao giờ nghe nói đến chế độ ăn kiêng nào khi ăn bánh taco cả.
- Có những chế độ ăn kiêng cho phép ăn mọi thứ. - Hannibal trả lời.
- Cũng có thể, nhưng chế độ ăn kiêng bằng bưởi không hề cho ăn taco (một loại bánh ngô).
Hannibal rên:
- Nhưng mình sắp chết đói.
- Vậy thì cậu cứ ăn đi. Mình đâu hề gì, nếu cậu có mập thêm.
- Mình đâu có mập thù lù. Hơi tròn trịa một chút, nhưng...
- Thì đã sao đâu nào, hả Babal? Peter và mình thương cậu như thế đấy... Sao, làm gì?
- Vào Taco Bell - Hannibal lạnh lùng nói - Và ta sẽ buộc phải gọi taco để không bị chú ý.
Bob ngẩng đầu lên để Hannibal không thấy mình cười. Cậu quay đầu xe, đậu vào bãi của quán ăn. Hai thám tử bước xuống, trà trộn và đám thanh niên đang ăn uống trong đó. Có một số học cùng trường và quen biết, nên Bob và Hannibal vừa xếp hàng vừa trò chuyện với bạn bè.
Bob và Hannibal lấy taco, ra ngồi một bàn gần cửa sổ. Hai thám tử nhìn thấy trạm rửa xe rất rõ. Do bàn không có ghế, cả hai leo lên bàn ngồi, vừa nhai vừa quan sát.
Giờ đã khuya nên không còn ai rửa xe, nhưng dường như trạm đã mở cửa đặc biệt cho Ei Tiburon và băng Piranha. Một người đứng tuổi đứng một mình sau quầy. Rõ ràng Tiburon như đang ở nhà mình. Tiburon đã dành cái ghế bành độc nhất, cả đám bu quanh Tiburon. Tiburon nói huyên thuyên và mọi người lắng nghe.
Tất cả mọi người, trừ một cô gái đứng dậy ra quầy mua một cái gì đó. Tiburon chĩa một ngón tay đe dọa về hướng cô và hét to đến nỗi Hannibal và Bob nghe được:
- Lại đây, cô em. Không ai được mua bán trong đang nói chuyện làm ăn. Ông chủ quán nghe rõ chứ?
Phía sau quày, người đàn ông đứng tuổi nhún vai, thực hiện một động tác từ chối với cô gái. Cô gái quay mặt lại, nói một cái gì đó với Tiburon, khiến Tiburon đứng phốc dậy. Tiburon nắm lấy cánh tay cô gái. Một khách hàng không thuộc băng nhạc đứng dậy, nhào tới giữ tay Tiburon lại.
Im lặng như chết ập xuống.
Tiburon túm lấy áo sơ-mi anh chàng đó. Anh chàng đẩy tay Tiburon. Tiburon đánh thẳng vào mặt anh. Anh chàng bảo vệ cô gái choáng váng, nhưng đánh trả bằng một cú tay trái. Tiburon né được, chặn cú đấm rồi hạ gục đối thủ bằng một cú chặt. Anh chàng không thèm cố ngồi dậy nữa.
Tiburon nói một cái gì đó rồi phá lên cười. Mọi người cười. Ngoại trừ cô gái đã dám thách thức Tiburon. Cô cúi xuống người đã ra tay bảo vệ cô. Tiburon trở về ghế bành và tiếp tục nói chuyện như không có gì xảy ra.
Hannibal và Bob không hề rời mắt khỏi cảnh tượng ấy.
- Giống thủ lĩnh một băng nhóm hơn là trưởng băng nhạc. - Bob nhận xét.
- Có thể làm cả hai cùng một lúc - Hannibal nói - Và băng nhạc có thể thuộc một băng nhóm. Dường như...
Thám tử trưởng dừng ngay giữa câu. Một chiếc xe vừa mới đậu trước trạm rửa xe. Một người đàn ông bước xuống, vẫy tay về hướng phòng ăn.
- Joe Torres! - Hannibal la lên.
Bên trong, Tiburon đứng dậy, nói một điều gì đó với một tên Piranha, rồi lao ra đón Torres. Hai người nói chuyện với nhau một hồi bên ngoài, trong bóng tối, trong khi nhóm còn lại chờ sếp.
- Vậy Torres đã nói láo - Bob tuyên bố - Hắn quen biết với Tiburon. Thậm chí mình dám chắc là chiếc xe trộm phải giao cho hắn. Câu chuyện ông anh, chính Tiburon đã bịa ra.
- Có thể đúng, có thể không - Hannibal nói - Torres đã nói láo khi nói không biết Tiburon, nhưng phần còn lại cũng có thể sai. Mình muốn nói rằng Torres có thể bao che cho Tiburon nhưng lại không biết gì về chuyện xe trộm. Hoặc Tiburon đã làm đúng chuyện mà anh Ty nói ở Oxnard, nhưng có kẻ điều khiển Tiburon. Có thể Tiburon không biết rằng xe bị trộm.
- Vậy bọn mình làm thế nào?
- Cần phải thu thập thêm thông tin - Hannibal nói - Ta hãy tiếp tục quan sát đi.
- Bắt đầu trễ rồi, Bob trả lời. Nếu chú Sax đi Los Angeles về tối nay, thì ngày mai mình phải đi làm.
- Ừ, nhưng ta phải tìm hiểu xem Tiburon có biết là xe bị trộm hay không, nếu Tiburon không biết, thì ai đã ra lệnh Tiburon nhờ anh Ty mang xe về cho Torres.
- Babal ơi! - Bob đột nhiên la lên.
Tiburon đã về và Torres đang bước thẳng về hướng Taco Bell.
- Hắn sẽ nhận ra mình! - Hannibal hoảng hốt kêu.
Hannibal tìm chỗ trốn. Không có.
Quán Taco Bell hầu không có người. Những người khách hiếm hoi đều ngồi rải rác. Phần lớn bàn ăn không có người, bãi đậu xe cũng trống và sáng. Bên trong, trước quầy kiểu Mê-hi-cô, không có người.
- Nhanh! - Bob ra lệnh - Bò xuống.
Hannibal bò xuống gần cái bàn không ghế. Bob cởi áo vét ra, trùm lên lưng Hannibal, rồi ngồi xuống. Bob quấn áo vét quanh như thể mình đang lạnh. Rồi Bob kê cùi chỏ lên bàn vẻ mặt vô tư, nhai bánh taco thứ nhì.
Bob vô tư nhìn theo tay Torres gầy đi ngang qua. Bob hy vọng tay chủ cửa hàng thực phẩm sẽ không để ý rằng không có ghế. Thật vậy, Torres chỉ nhìn Bob một lần, rồi bước thẳng đến quầy.
Hannibal kêu khẽ:
- Cậu ốm, thì ốm, nhưng vẫn nặng một tấn. Đứng dậy được chưa?
- Hắn vẫn còn đứng trước quầy... Có thể quay lại bất cứ lúc nào... cứ ngồi yên đó.
Hannibal rên.
Bob cười.
- Cậu làm ghế ngồi khá lắm, rất êm!
- Cậu sẽ phải trả giá! - Hannibal gầm gừ.
Bob vỗ thân thiện vào sườn bạn. Thám tử trưởng xém ngồi bật dậy. Bob ngưng không đùa nữa, vì Torres vừa mới mua một cái bánh burrito và trở ra xe. Lần này, hắn không thèm nhìn Bob lần nào.
- Xong, hắn đi rồi.
Hannibal ngồi dậy, một tay ôm hông, vịn vào bàn để không té. Lúc đầu, Hannibal trừng mắt nhìn Bob, nhưng rồi mỉm cười.
- Sáng kiến hay - Hannibal bình luận - Bây giờ ta hãy cuốn gói. Sợ bọn kia cũng quyết định đi ăn.
Hai thám tử trở ra xe con cóc đỏ của Bob, chạy về Thiên Đường Đồ Cổ. Kho bãi đồ linh tinh bị khóa, trong nhà không có đèn.
- Ngủ hết rồi - Hannibal nhận xét - Nhưng mình rất muốn biết anh Ty đã được thả chưa.
Bob và Hannibal rón rén vào xem phòng khách nhỏ dưới tầng hầm. Cửa mở. Không có ai. Hai thám tử lên lầu xem phòng ngủ dành cho khách. Cũng không có ai. Bob lo lắng.
- Hay cảnh sát có nhiều chứng cứ hơn cậu nghĩ.
- Có thể - Hannibal thừa nhận - Sáng mai, mình sẽ nói chuyện với thím Mathilda. Nhưng theo mình, anh Ty nói thật.
- Mong sao cậu nghĩ đúng, Babal à.
- Dù sao, hẹn gặp nhạu tại bộ tham mưu sau bữa ăn sáng nhé.
- Trừ phi Kelly nghĩ ra một việc gì đó bắt Peter làm.
Hannibal giả vờ không nghe câu nhận xét cuối cùng này.
- Cậu biết không, - Hannibal nói - một băng nhạc đi lưu diễn liên tục trên miền duyên hải sẽ là một tấm bình phong rất tốt cho bọn trộm xe.
Vụ Bí Ẩn Lò Mổ Xe Vụ Bí Ẩn Lò Mổ Xe - Alfred Hitchcock Vụ Bí Ẩn Lò Mổ Xe