God be thanked for books! they are the voices of the distant and the dead, and make us heirs of the spiritual life of past ages.

W.E. Channing

 
 
 
 
 
Tác giả: Du Tử Lê
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 32
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1922 / 40
Cập nhật: 2016-06-03 16:16:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
ôi bắt đầu nghe được tiếng nước chảy từ vách gỗ xuống tới nền xi măng và thoát ra khỏi ngõ. Người khách lạ quả đã đem đến cho tôi những lời chúc trong khuya này. Tôi không thể ngủ lại, mắt tôi mở trâng tráo. Ánh sáng của ngọn điện nhỏ trên trang thờ xuyên qua màn, cho thấy gương mặt già cỗi của mẹ tôi. Mấy lúc gần đây, kể từ ngày yêu Hãn hình như tôi né tránh những cái nhìn thẳng vào mặt bà. Tôi né tránh cả những tia nhìn có hay không có ẩn ý của những người chung quanh. Cái mặc cảm phạm tội với những người thân yêu đó, khiến tôi rút co lại như một con ốc. Tôi luôn luôn giương ra cái vỏ cứng lạnh của mình. Cái vỏ bao ngoài trơn bóng và vô tri. Tôi nhìn mọi người qua cái vỏ đó. Phải chăng tôi đã tới cái tuổi sợ sệt mọi dòm ngó của chung quanh vào đời sống riêng mình.
Tôi chống một tay và hơi nhỏm người dậy. Mẹ tôi ngủ quay mặt về phía tôi. Đôi chân bà co lên. Tôi sờ bàn tay bà lạnh ngắt. Mái tóc bạc tơ ra từng sợi. Tôi nhìn thấy lớp da đầu nhăn và cảm tưởng nếu bứt nhẹ, những sợi tóc kia, có thể sẽ kéo theo cả mảnh da đầu của bà. Cái ý tưởng thoạt tiên nhuốm nhiều khôi hài đã đẩy tôi tới chỗ chợt thấy mình tội lỗi quá. Tôi vuốt ve những ngón tay xương xẩu của bà, và nghĩ tới những ngón tay đó, liên tiếp hai mươi năm qua, đã chăm bẫm, nuôi nấng tôi. Cũng ngón tay đó, trong suốt cuộc đời bà, từ ngày về làm dâu gia đình bố tôi,. Đã bao lần đưa lên ngang mặt, gạt nuốt những giọt lệ đắng. Tôi đắp chăn cho bà, và rón rén bước xuống khỏi giường. Tôi sợ ở lâu bên cạnh bà, với những ngón tay xương xẩy kia, với cái giá buốt ấy, chắc rồi tôi sẽ ôm lấy bà và tôi sẽ đem bà ra khỏi cơn mơ. Cơn mơ ước thấy đứa con gái duy nhất còn lại, ở bên cạnh bà đang làn đúng theo những gì bà mong ngóng và trông đợi.
Mưa vẫn rào rạt. Những tiếng lộp bộp mạnh, nhanh và nhiều hơn. Căn nhà như lún xuống, cho tôi cảm tưởng như nghe được những tiếng gõ cửa rất gần và rất gấp. Tôi hoảng hốt với những bước chân không, vội vã về phía cửa, Hình như tôi đang trôit heo cái hối hả gấp gáp của một sự việc gì đó, không rõ mặt. Hình như tôi thấy rất rõ ai đó đang chờ tôi ở ngoài hiên. Một người nào, có thể là Hãn và cũng có thể là người khách lạ. Người khách hứa hẹn mang tới cho tôi những lời chúc dữ. Tôi run rẩy áp tai vào ván cửa. Tôi run rẩy đưa tay bưng lấy ngực mình. Linh cảm cho tôi thấy quả thực có một người đang đứng ngoài cửa. Quả thực có một người khách trong giờ này, giữa cơn mưa. Tôi hình dung y với chiếc áo mưa kéo cao cổ và chiếc mũ dạ kéo xuống che hết vầng trán, che luôn cả đôi mắt. Hình dung y, người khác lạ, nhưng một phần nào nhen nhúm, lập lờ trong trí tưởng tôi, người đó lại là Hãn. Biết đâu, Hãn chẳng đến tìm tôi trong cơm mưa về sáng nay. Hãn đã chẳng từng nói. Hãn yêu mưa từ những ngày còn bé. Hãn yêu một tình yêu không thể thay đổi. Và có thể lắm, cũng như tôi, Hãn tỉnh dậy cùng với những hạt mưa đầu tiên và Hãn ra đi.
Tiếng lộp cộp thôi thức hơn. Tôi trong một giây mơ hồ không định trước, như bị sai khiến bởi một quyền lực bí mật, tôi mở tung cánh cửa. Gió tạt mưa ào ạt vào mặt, như muốn hất tôi ngã vào trong, nhưng mắt tôi còn kịp thấy con ngõ trườn mỉnh dưới làn nước lênh láng. Ngọn đèn đường ở đầu ngõ dưới một cành lớn của cây sao ngoẹo đầu xuống, trông như một người thắt cổ. Tôi rùng mình ngồi xuống ngạch cửa. Hai bàn tay khoanh trên hai đầu gối. Tôi úp mặt. Mưa vẫn trì rào trên đầu. Những hạt nước li ti liên tiếp bắt dính khắp thân thể. Tôi nghĩ tôi có quá nhiều điều để nói với chàng. Anh biết em đã nhớ anh? Nhớ anh quay quắt cả người, ngay khi chúng ta vừa chia tay. Em nhớ anh bảo: Chỉ có những chia cắt khởi tự lòng người mà thôi. Nhưng sao em lo quá, anh hiểu không: Em sợ chúng mình sẽ vĩnh viễn mất nhau và sự chia cắt đó, không khởi đi tựng lòng anh cũng chẳng tự lòng em. tự một cái gì đó. Một nơi khác. Em đã chọn lựa sẵn cho em., Em không ân hận và cũng chẳng có gì để phải phân vân đắn đo. Nhưng còn anh. Ôi, anh của em. Anh sẽ như thế nào? Ở đâu? Chúng ta sống với một đời sống quá nhiều âu lo và như vậy sao gọi là sống được, phải không anh? Chúng ta lo âu đấy, chúng ta có sống đâu! Anh có cũng nghĩ như em vậy chăng?Cơn mưa đầu mùa dứt vào lúc năm giờ rưỡi sáng. Tôi không ngủ lại được, nên vào bếp đặt siêu nước và xúc bình trà cùng sửa soạn đồ pha trà cho bố. Mẹ tôi trở dậy lúc tôi đã làm xong giúp người việc vặt cần thiết cho một buổi sáng. Mẹ tôi nói bà hết hồn khi mở mắt ra mà không thấy tôi bên cạnh. Tôi cười, nửa đùa nửa thật nói với bà: Mẹ cứ hết hồn vài lần như vậy đi, tới chừng thực, mẹ sẽ không hết hồn nữa. Mẹ sẽ yên tâm hơn. Bà nghiêm nét mặt hỏi tôi nói vậy nghĩa là gì? Tôi trả lời rất thành thâät: “Con cũng chẳng biết nữa”.
Tôi ra khỏi nhà như thường lệ. Nhưng thay vì đến trường, tôi đi kiếm Hãn. Tôi nao nức quá, muốn kể cho Hãn nghe cơn mưa đêm hôm. Muốn nói với Hãn về ông khách đến trong cơn mưa và đem tới những lời chúc dữ, nhưng khi tôi mở cửa thì ông đã biến mất, Tôi tưởng tượng gương mặt vừa lắng nghe vừa cười cười của Hãn. Hình như Hãn luôn sửa soạn sẵn một nụ cười trên môi mỗi khi lắng nghe tôi nói. Hãn cho tôi cảm tưởng Hãn nhìn tất cả mọi chuyện tôi kể đều chỉ là những chuyện hoang đường dành riêng cho trẻ con.
Và tôi đã cười, như thể Hãn đang ở trước mặt.
Tới nơi, người ta cho biết chàng đã đi khỏi từ sớm. Lúc cơn mưa dứt. Và họ không thể biết chắc được ngày về. Có thể trong một tuần, có thể hết mùa mưa, và có thể lâu hơn thế.
Tôi choáng váng.
Đất ẩm, trời cũng ẩm, và một cơn mưa khác như đang được sửa soạn trên bầu trời. Phải chăng cùng với mùa mưa tới, chúngta bắt đầu sống thực sự với cái ám ảnh của cuộc tình mình. Cái ám ảnh có ngay từ phút giây thứ nhất của một lần anh hôn em, và em nói lời đầu tiên với anh: em yêu anh. Nếu quả thực cùng với mùa mưa bắt đầu, cái hạn kỳ thảm thiết của định mệnh đã tới, thì anh, anh ở đâu, hãy tìm cách báo cho em biết. Báo cho em cho em biết và em sẽ, liệu lấy dời mình. Em sẽ liệu như thế nào, anh thừa biết. Riêng chỉ có một điều đáng tiếc là đã không được sống với anh, một giây khắc nào trong mùa mưa này. Người khách lạ đem đến cho em những lời chúc dữ, quá sớm. Phải. Sớm quá. Và y đã bỏ đi, khi mà những hạt mưa, mới chỉ khởi đầu. Khi những sợi thủy tinh chưa kịp dò qua màng lọc của tâm hồn em, thì tình yêu chúng ta, đã chảy trôi đi, biền biệt.
Tôi trở về trường, vào lớp với một sẵn sàng chờ đợi một cơn mưa lớn. Một cơn mưa không xuống từ trời thấp. Không ngang qua những đỉnh cây. Một cơn mưa bắt đầu tự ngay lòng tôi. Ôi tâm hồn tôi, đời sống tôi, còn non và xanh quá.
Với Nhau, Một Ngày Nào Với Nhau, Một Ngày Nào - Du Tử Lê Với Nhau, Một Ngày Nào