Số lần đọc/download: 1344 / 6
Cập nhật: 2016-06-24 21:22:20 +0700
Chương 6
V
ân Sa lơ đãng lùa miếng cơm cuối cùng vào miệng, uể oải bỏ chén xuống. Từ khi chia tay với Hải chiều qua hồn nàng để tận đâu đâu. Tiếng dì Lam gọi thật to khiến Sa giật mình ngơ ngác nhìn quanh:
_Dạ dì hỏi gì con ạ?
_Con sao thế? Húp miếng canh đi. Để thức ăn nguội ngắc rồi! Dì trông con mấy bữa nay sao ấy, kinh nguyệt có đều không?
Sa cúi xuống bối rối lí nhí trong miệng:
_Dạ…Như chợt nhớ ra nàng cất tiếng hỏi:
_Bố đi đâu sao trưa không về, anh Bôn ăn chưa?
_Ô hay chửa? Nó mới ăn cùng mâm với mình đây bây giờ lại hỏi ăn chưa là sao? Đầu óc để đi đâu vậy? Nó qua bên kia, trông coi chỉnh sửa lại mấy khung cửi mai mốt người ta tới dệt.
Dì Lam múc canh vào chén Sa giục:
_Húp canh đi, dì nấu mồng tơi với mướp ngọt lắm, vắt tí chanh vào nữa mát ruột phải biết!
Sa vừa ăn vừa lặng lẽ nhìn dì. Dì Lam hôm nay mặc áo lụa ngà, vấn khăn nhung trông rất tề chỉnh đang loay hoay súc cái ấm đất đổ nước đặt lên hoả lò. Xong xuôi dì lật đật mở tủ lấy bộ đồ trà với mấy cái chén lau khô sắp sẵn trên khay.
Thấy vậy Sa hỏi:
_Hôm nay nhà có khách quý sao ạ?
Dì Lam quay lại nhìn nàng hơi gật, nhưng không đáp trả. Dì cũng chẳng biết phải trả lời Sa thế nào. Hôm qua lúc cúng đình chồng bà gặp anh cả Khang họ bàn gì không biết mà hôm nay mới tờ mờ chưa kịp lót dạ uống trà vội vã qua nhà bác ấy rồi, dặn khoảng chiều mới về, có bác và cũng có thể còn có khách đi theo, dặn bà sửa soạn để tiếp khách thế thôi!
Bà gặng hỏi, ông đáp ỡm ờ nhưng bà đoán có lẽ có ai muốn mai mối gì cho Vân Sa thì phải?. Trước nay bà vẫn muốn đứng ngoài cuộc, không xía vào việc của bố con ông Mạc.Tuy làm mẹ kế nhưng chưa bao giờ to tiếng với con chồng. Bà thương cô bé không phải vì nết hạnh mà vì tính tình tự nhiên bộc trực không õng ẹo lập lờ như mấy đứa khác. Sa tuy không thân thiết nhưng vẫn thường xuyên chăm chút, đi đâu về cũng nhớ mua thứ gì đó cho riêng dì, nhất là không bao giờ tỏ ra ganh ghét khó chịu khi thấy dì và con trai được cha yêu chìu. Trong lòng bà vẫn thầm hãnh diện được làm mẹ kế của một tiểu thư xinh đẹp tuyệt vời như Vân Sa. Tuy có ái ngại về tính tình không được đoan trang thuỳ mị, nếu không nói đôi khi xấc láo bướng bỉnh của con gái riêng của chồng nhưng bà hiểu Vân Sa có tố chất khác, khiến bà tin cuộc đời nàng sẽ tốt đẹp. Nếu có ai mai mối rồi thì thôi, bằng không bà sẽ để ý tìm hiểu có phải Hải là nguyên nhân khiến Sa mấy bữa nay như người ở trên cung mây? Nếu đúng thế bà sẽ góp ý với chồng để hai trẻ được tác thành. Bà mong thế. Xuất thân con nhà nông rồi được ông Mạc để mắt đến, bà cho mình có phúc mới lấy được bố Sa. Thế nhưng khi chung sống, nhìn nề nếp gia phong bên chồng bà ngại lắm nhất là những khi có chuyện phải trình bẩm thưa gửi trước với bác cả Khang. Ông ấy câu nệ quy tắc.
So với anh, ông Mạc đơn giản xuề xoà hơn nhiều! Hải sánh duyên với Sa cũng hợp lý thôi! Trai tài gái sắc, nếu về bên Hải, Sa có thiếu thốn có thể về đây nương nhờ, không khổ được, còn mong gì hơn thế?. Nhà cô cháu Hải tuy nghèo nhưng sẽ dễ sống, hợp với cái tính tình bộc trực nhiều khi đến mích lòng người khác của Sa.
Hải mồ côi, cô Huệ goá bụa đơn độc, con bé sẽ không va chạm với ai không gặp trở ngại gì, thật tốt!.
Trên cái hoả lò, ấm nước sôi sùng sục bắn ra ngoài, nước chạm lửa kêu xèo xèo. Dì Lam giật mình nhấc ấm nước xuống. Nước sôi từ vòi ấm đất được dì đổ đầy vào ấm chuyên, tràn ra chiếc bát lót phía ngoài.
Sa đứng dậy cầm gói trầu cau gần đó hỏi:
_Có rửa trầu cau mời khách không dì?
Dì lam gật đầu:
_Có chứ, con rửa giúp dì đi!
Vừa lúc đó bên ngoài có tiếng lao xao, nhịp guốc khua vang. Dì Lam chạy vội ra cửa ghé mắt nhìn ra. Ông Khang, ông Mạc, theo sau một bà cụ tóc bạc mặc áo dài gấm đội khăn nhung đen đang đi vào. Chỉ một thoáng họ đã có mặt ở gian giữa.
_Ối giời ơi! Đang đi ngoài nóng nực vào nhà bác Mạc đây tỉnh cả người, mát rượi!
Giọng ông Mạc đon đả:
_Mời cụ ngồi chơi. Mời anh ngồi. Mẹ của Út đâu ra chào khách quý, có bác cả sang chơi nữa đấy!
Dì Lam dạ ran, cuống quýt hai tay bưng cái khay trên có cái bát đựng ấm chuyên hơi nóng còn nghi ngút, mấy chén trà và dĩa trầu cau hớt hải chạy ra chào khách
_Chào cụ ạ! Chào bác ạ!
Vừa cất tiếng chào dì Lam vừa nhẹ nhàng đặt khay trà xuống rồi chắt nước từ ấm chuyên sang chén tống. Ông Mạc ngay lập tức cầm cái chén tống gạn tiếp sang các chén quân nho nhỏ chỉ lớn hơn hạt mít một tí, trân trọng mời:
_Mời cụ xơi nước. Mời anh!
Người đàn bà cởi khăn nhung đen đội quàng qua vai đưa mắt nhìn chung quanh như tìm kiếm, miệng nhai trầu bỏm bẻm. Dì Lam hiểu ý chạy một loáng vào trong mang ra một ống nhổ trầu bằng đồng khẽ khàng đặt xuống gần chỗ bà cụ ngồi. Bà ta cầm lên từ tốn nhổ nước trầu đỏ lòm, luồn cái ống nhỏ xuống gầm trường kỷ đoạn bình thản phán một câu:
_Nhà bác Mạc nhìn khang trang đẹp đẽ hơn nhà bác cả nhỉ! Ấy là tôi nói thế thôi! Chứ nhà cũng có năm bảy thứ nhà. Nhà của bậc phú ông thì cũng không nên so sánh với nhà của bậc nho sĩ như bác Cả đây. À thế anh con trai nhớn của bác Khang có hay về thăm không?
Ông Khang trả lời:
_Do từ ngaỳ nhậm chức ở đàng trong nên chỉ có lễ mới về.Tết nào cháu cũng về cụ ạ. Cách đây mươi ngày nhà có giỗ cháu có về, mới đi lại hôm kia.
_Có thế chứ! Đi đâu thì đến ngày lễ tết giỗ chạp cũng phải về. Vậy mới phaỉ đạo.
Im lặng một thoáng rồi giọng bà cụ lại cất lên:
_Nói thật sáng giờ từ khi bước chân qua cổng làng tôi rất muốn nhìn thấy tiểu thư Vân Sa nhà này để xem cô ấy đẹp nhừơng nào mà hớp hồn quan ngự y đến nỗi trước khi trút hơi thở cuối cùng vẫn nhắc nhở vợ con phải đón cho được cô ấy về làm dâu. Chắc hai bác đây cũng biết tôi qua đây không phải để mối mai vì cả hai gia đình đã có lời hẹn ước với nhau phải không nào? Tội nghiệp quan lớn, mất như thế đã ba năm. Vừa mãn tang xong phu nhân đã nhờ tôi qua đây thưa chuyện hôn nhân định ngày giờ tác hợp cho các cháu.
Ông Khang hớn hở ra mặt không đợi em nói gì đã niềm nở:
_Thật quý hoá! Chúng tôi cứ tưởng quan ngự y trong lúc trà dư tửu hậu vui thì nói thế ai dè cháu Vân Sa nhà này lại phước đức lớn vậy!
Ông Mạc tiếp lời anh:
_Hôm quan lớn và con trai trưởng bị lật xe ngựa mất đột ngột tôi có nghe tin nhưng đang trên đường mang lụa vào cung tiến vua không về kịp, trong triều lúc đó cũng xôn xao thương tiếc về sự ra đi đột ngột của ngự y trong khi về thăm nhà. Thế nhưng mãn tang chúng tôi cứ tưởng còn nửa năm nữa chứ! Tiếc quá! Không thì đã qua xin thắp cho được nén nhang
_Lúc đầu tôi cũng tưởng thế. Bên đó họ lặng lẽ lắm! Chỉ có con cháu người thân được dự thôi! Mà cũng phải chuyện tang tóc buồn bã mời mọc làm gì!
Ông Mạc vừa nhấp trà vừa dạ thật khẽ.
Bà cụ nói ra điều đó làm lòng ông nhẹ đi. Thật ra từ khi quan ngự y mất đến nay ông không lui tới vì sợ người ta dị nghị thấy sang bắt quàng làm họ. Cũng chưa ai trong làng biết Vân Sa đã có hôn ước với con trai duy nhất còn lại của gia đình quan ngự y. Tuy đây chỉ là đính ước miệng.
Ông Mạc gặp quan ngự y thật tình cờ khi ông ta mặc thường phục đột ngột thân chinh ghé qua nhà ông hỏi thăm mua ít tơ lụa cho một số bạn bè ở kinh thành. Ngày ấy vừa bước vào nhà, người ông gặp trước nhất là Vân Sa lúc đó mới 12 tuổi. Hỏi han vài câu, quan ngự y tâm sự về gia đình tỏ ý rất bằng lòng Vân Sa, hỏi ngày sinh giờ sinh, bấm ngón tay gật gù khen: “Con bé này tốt lắm. vượng phu ích tử” ông rất cần người con dâu như thế trong nhà.
Ông Mạc lúc đó nghĩ có lẽ đang vui, hứng khởi thì quan nói thế chứ gia đình quan bề thế danh gia vọng tộc cỡ như nhà ông khó sánh cùng. Rồi một thời gian ngắn sau đó nghe tin quan ngự y đột tử, ông ở xa không về kịp, khi về ghé qua nhà xin thắp nhang nhưng nhà đóng cửa im ỉm, ông lủi thủi về nghĩ rằng đó chỉ là giấc mơ.
Thế rồi bất thình lình hôm qua khi cúng trên đình gặp bà cụ đây báo cho biết được nhờ sang làng này ướm hỏi việc cưới Vân Sa cho con trai út của quan ngự y. Cả đêm qua cứ thấp thỏm sáng sớm đã vội qua bác cả xin ý kiến cũng như ngồi chờ, hẹn đưa bà cụ về nhà mình bàn bạc nốt mọi việc vì bên kia xin được hỏi cưới cùng lúc, do người con còn phục vụ nơi cung đình không về thường xuyên. Nếu được sẽ coi ngày xin cưới.
Dì Lam chăm chú nghe họ đối thoại. Ngoài sức tưởng tượng của dì. Không còn gì phải bàn nữa! Tốt cho Sa quá rồi! Tưởng mai mối ai ngờ đâu người bố lựa Vân sa cho con trai. Ông ta lại là quan trong triều. Nghĩ vậy dì nở nụ cười tươi như hoa hỏi bà cụ:
_ Thưa, vậy bà và quan ngự y có liên hệ gì với nhau không ạ!
Bà cụ cười để lộ hàm răng đen nhưng nhức:
_Tôi mà có liên hệ gì với quan đã tốt phước. Không làm mai được nên khi bên ấy nhờ tôi qua hỏi việc cưới xin, tôi vội qua mau để xem con bé Vân Sa là ai, sao tốt duyên thế! Dì không biết chứ cô con dâu cả của nhà bên ấy lúc tôi làm mai bà nhà rất ưng nhưng ông lúc đầu lại không chịu, sau người con trai cả ưng ý nên ông mới chìu theo con. Cũng may lấy nhau sanh được cậu con trai rồi mới bị tử nạn không thì bây giờ chẳng có cháu đích tôn đâu!
Nghe tới đây ông Mạc ra hiệu cho dì Lam vô nhà, ý ông muốn dì gọi Vân Sa ra cho bà cụ xem mặt.
Dì Lam chỉ chờ có thế vội vào trong kêu:
_Sa ơi! Sa con đâu rồi?
Gọi mãi một lúc mới thấy Sa từ ở sân sau chạy vào, dì Lam hỏi:
_ Con đi đâu thế? Mới thấy ngồi lừ đừ bây giờ lại ra sân làm gì coi chừng trúng gió đó. Gió chiều ở sân sau muà này độc lắm!
_Dạ con xem cu Út thả diều.
Nàng nói thế thôi nhưng sẵn thấy anh Bôn giúp Út thả diều nên lấy cớ ra xem chỉ cốt để nhìn về phía nhà Hải cho đỡ nhớ.
Dì Lam kéo Sa lại thầm thì:_Con ra chào người ta đi, có người xin con về làm dâu đó!
Sa khựng lại nhủ thầm: “Chắc Hải không chịu được, nóng nảy nhờ cô Huệ sang hỏi mình?”
Ở ngoài ông Khang giục:
Nào ra cho người ta xem mặt cái nào! Nhanh lên!
Nghe tới đây Sa biết chắc không phải cô Huệ, tự nhiên run lẩy bẩy mặt tái hẳn. Đang còn lưỡng lự tần ngần, bác cả xuất hiện. Ông vẫy Sa:
_Lại đây con, ra chào bà đi con!
Không thể thoái thác, còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra Sa đã bị bác cả nắm tay lôi tuột ra ngoài.
Vừa thấy Vân Sa, bà cụ ngừng nhai trầu, nhìn đăm đăm một lúc buột miệng xuýt xoa:
_Ôi! Thuý Kiều của cụ Nguyễn Du có đẹp cũng đến thế là cùng! Quan ngự y, ôi nhất ông rồi đó. Ông tinh mắt lắm!
Rồi bà vẫy Vân Sa lại gần vuốt tóc nắn tay sờ chân ra chiều đắc ý.
Lòng dạ rối bời, quá bất ngờ Vân Sa cứ ngẩn người ra không thốt được lời nào.
Dì Lam nhìn vẻ mặt Sa hơi ngờ ngợ thấy điều gì đó bất thường e rằng nếu để Sa đứng lâu ở đây mọi người sẽ nhận ra
May quá lúc đó bà cụ quay lưng qua anh em ông Mạc nói:
_Vậy nhé, anh em bàn bạc với nhau, xem hai tháng nữa có được không, rồi đánh tiếng với tôi, tôi sẽ thưa lại với họ định ngày cho chắc chắn.Bây giờ chiều rồi tôi về đây!
Khi hai anh em ông Mạc đang xun xoe tiễn bà cụ, Vân Sa định thần lại gục xuống trường kỷ nước mắt ứa ra. Nàng than thầm: Thôi rồi! bao nhiêu hy vọng sẽ đến được với Hải lẽ nào lại tan thành mây khói? Sao mình không thưa với bố hôm qua. Tại sao mới trễ tràng một chút lại ra cớ sự này? Ai mà lại biết mình? Lại xin hỏi cưới mình? Người này chắc không ở cùng làng nếu không mình đã biết
Tâm trạng xốn xang lo lắng xen lẫn e ngại mối tình của mình sẽ gặp trắc trở Sa bật khóc tấm tức.
Dì lam chạy lại kéo Sa ngồi dậy tựa đầu nàng vào vai mình vỗ về:
_Thôi con đừng buồn. Con gái ai đến tuổi cũng phải lập gia đình. Lấy chồng rồi nhưng con muốn về lúc nào chả được, khéo chừng lúc ấy lại chẳng còn nhớ đến bố và dì nữa ấy chứ! Đây là chuyện vui sao lại khóc?. Nếu dì không lầm gia đình quan ngự y có một trang trại ở làng Y bên kia sông. Dòng họ này danh gía lắm, con có phúc to mới được gởi thân vào đó.
Những lời của dì vẫn không thể làm lòng Sa nguôi ngoai. Nàng khóc to hơn. Đối với nàng tiền bạc danh vọng bây giờ chả có nghĩa lý gì. Trong đầu nàng chỉ lởn vởn hình bóng Hải. Không gì có thể xua đuổi hình bóng chàng ra khỏi lòng nàng. Thảo nào hôm qua khi còn ở bên Hải nàng đã linh cảm thấy điều bất hạnh. Không ngờ nó tới sớm quá, khiến cho không kịp trở tay. Tại tối qua bố về trễ, thấy bố mệt nên mới định để mai thưa cho rành rẽ. Khi sáng bố lại đi sớm bây giờ thì…Không! Nàng nghĩ thầm mình sẽ nói với bố về việc mình và Hải yêu nhau. Chưa muộn! Nghĩ tới đây nàng thôi khóc tựa cằm ngồi bó gối trên trường kỷ hồi hộp nhìn ra ngõ chờ cha.
Dì lam thấy nàng bỗng dịu đi không khóc nữa nên đứng lên lặng lẽ thu dọn trà nước đem vào trong.
Ông Khang đưa khách đi không quay trở vào chỉ có ông Mạc hấp tấp quay vào nhà mặt mày hớn hở. Đã lâu lắm ông chưa từng được hưởng niềm vui bất ngờ như thế này. Vừa bước chân vào Sa bất chợt chạy lại quỳ xuống ôm chân ông khóc lóc van lơn:
_Bố ơi! Con không lấy ai ngoài anh Hải. Xin bố thương lấy chúng con, cho tụi con lấy nhau. Nếu bố gả con cho bất cứ ai không phaỉ anh Hải thì bố giết con ngay tại đây đi!
Ông Mạc hốt hoảng cúi xuống nâng Sa lên nhưng nàng trì người lại không chịu đứng dậy. Ông Mạc ngơ ngác:
_ Con nói gì bố không hiểu? Con yêu? Yêu ai mới được chứ? Hải là ai?
_Anh Hải cháu cô Huệ vừa mới sang làng ta ở để học thi đó bố!
_À hoá ra thằng Hải cháu bà Huệ à? Mới đậu đầu thi hương mới là hương cống đã coi người bằng nửa con mắt đó phải không?. Từ hôm nó về làng này có thấy lên đình dự lễ cúng bái gì đâu? Cứ lựa cớ sắp thi hội thoái thác mãi. Sao con lại quen Hải? Sao đã nặng lòng vậy? Con làm bố chưng hửng không hiểu đầu đuôi ra sao?
Dì Lam xuất hiện vội vàng kéo Sa đứng lên đẩy nàng ngồi xuống ngay ngắn trên trường kỷ rồi bảo chồng:
_Ông cũng ngồi xuống đi, bây giờ ông và tôi hãy lắng nghe xem con bé nó muốn gì nào?
Vân Sa bắt đầu trình bày tại sao nàng muốn lấy Hải.
Ông Mạc lắng nghe, mặt bắt đầu nổi gân, cằm bạnh ra sắc mặt từ đỏ sang tím tái tay nắm chặt lại cố dằn cơn giận xuống. Vân Sa vừa dứt lời ông Mạc gầm lên:
_Con này giỏi thật! Mày dám qua mặt đi chơi với trai lúc nào mà bố mày chả hay. Cái kiểu này chắc thiên hạ cười cho thúi mũi. Dì mày làm hư mày rồi! Yêu với đương gì cái thứ chúng mày!
Dì Lam kêu lên:
_Ô hay, ông này ăn với nói. Tôi thấy cậu Hải cũng xứng với con, hay ông đừng nhận lời bên ấy nữa! Đã có gì đâu! Nhà mình cũng đâu thân thiết, môn đăng hộ đối gì, nếu không thế, họ đã chẳng cần phải nhờ bà cụ ướm hỏi trước, cứ bàn thẳng với gia đình mình cho rồi!
_Ấy cái thứ đàn bà như mấy người lòng dạ cạn nhếch như cơi đựng trầu thế đấy!. Việc cưới xin chứ có phaỉ mua mớ rau đâu, phải dò phải hỏi thưa trước gởi sau, lễ nghĩa là như thế đó hiểu chưa, giời ạ!
Dì lam phân trần:
_ Ấy là tôi nói thế thôi chứ nào dám phê bình góp ý ai? Họ cao sang quá mình với không tới đâu! Không có Sa nhà mình họ hô một tiếng thiếu gì tiểu thư khuê các đòi nâng khăn sửa túi, chẳng mất mát gì. Chi bằng để con nó lựa chọn. Cậu Hải mồ côi cha mẹ, cảnh cô cháu sống với nhau đạm bạc nhưng họ cũng tử tế, cậu ấy là học trò xuất sắc của cụ đồ Bỉnh vang danh một thời đấy!
Đang vui đang kiêu hãnh sắp được làm sui gia với người từng làm quan trong triều nay nghe bàn ông Mạc nghiến răng:
_Cho là thằng Hải tài hoa đi, nhưng có tài không có hạnh thì bỏ đi!
Nãy giờ hồi hộp chờ đợi lời phán xét, nghe cha phán Hải như thế Vân Sa kêu lên:
_Anh Hải làm gì mà bố bảo anh ấy không có hạnh.
_À lại còn bênh nhau nữa đấy! Thế người đậu hương cống mà còn dụ dỗ rủ rê con gái người ta gọi bằng gì đây! Là thằng đểu chứ còn gì nữa? Đạo đức luân thường đâu rồi hả?
Sa thút thít khóc phân bua:
_Tụi con gặp nhau trò chuyện chứ có làm gì đâu! Bố, xin bố cho con lấy anh Hải đi bố. Nếu không lấy được anh ấy con sẽ không lấy ai hết, thà gọt đầu đi tu!
Nghe tới đây ông Mạc giận quá nghiêng mình đập tay xuống mặt tràng kỷ rầm rầm một lúc rồi điểm mặt dì Lam hét bằng một giọng đứt quãng
_Chuyện này xảy ra đúng do bà lơ là không trông con cái. Từ giờ trở đi bà còn để cho con này ra ngoài một mình, tôi biết được đừng có trách, không xong với tôi đâu! Tiếp theo ông gào lên:
_Bôn! Thằng Bôn đâu lên đây!
Ở sau nhà Bôn đã nghe lỏm được hết mọi chuyện nên vừa nghe ông Mạc réo Bôn vụt chạy vào ngay không dám chậm trễ
_Dạ bác gọi con ạ!
Ông Mạc nhìn Bôn ra lệnh:
_Không được để con Sa ra ngoài nếu không có lệnh của tao. Thằng Hải mà léng phéng quanh đây báo cho tao biết, tao xử trí. Ông mỉa mai: “Mày biết Hải là ai không hay lại chối không biết”
Chưa kịp nghe Bôn trả lời ông xua xua tay:
_Thôi đi đi! Làm việc đi!
Bôn lí nhí trong mồm rồi biến mất
Sa im lặng không van lơn nữa nhưng nước mắt lưng tròng.
Từ lâu ông Mạc vẫn biết con gái ông bất thường. Nó không thuỳ mị dễ bảo như những đứa con gái ông thường thấy. Ông muốn uốn nắn ngay từ nhỏ nhưng thật khó. Sa mất mẹ từ nhỏ. Là con gái duy nhất của ông, không gì có thể thay thế được. Mới đầu ông nghĩ thế! Nhưng vì Vân Sa là phụ nữ dần dần ông nhận ra có lẽ rồi đây con không thể mãi mãi chỉ là con gái bé bỏng của mình. Lúc còn bé khi đi tìm ông trên đình làng nó cứ đứng lấp ló ở ngoài, không thực sự vào hẳn phía trong điện thờ cũng không bao giờ xin được thắp nhang như những trẻ khác. Lúc đó ông đã nhìn thấy vẻ e dè ngần ngại trong ánh mắt nó. Thế nhưng dù hết sức can ngăn nó lại bằng cách này hay cách khác có mặt trong đám đông mỗi lần có những vụ xử án trên đình. Sau những vụ như thế nó hay nhìn ông với vẻ thách thức không giấu giếm. Có cái gì đó rất quyết liệt nếu không nói bướng bỉnh táo bạo đôi khi vẫn chợt loé lên trong ánh mắt biêng biếc như nước hồ thu kia!
Nghĩ tới đây ông chột dạ, lạnh cả người nhớ ra mấy đứa hay qua lại rủ rê con Sa nhà ông như con Lạc giết chồng, con Thu ngoại tình đều là bạn thân nó. Ông liếc nhìn con gái rồi dịu giọng:
_Sa à! Bố mong con nghĩ lại. Con là máu thịt của bố, bố mẹ nào không thương con, muốn con được gởi thân vào nơi tốt tươi yên lành để khỏi long đong vất vả lẽ nào con lại trách bố?
Vân Sa lắc đầu:
_Đối với con nơi nào có người con thương nơi đó sẽ là nơi con cảm thấy hạnh phúc.
Ông Mạc nhẫn nại giảng giải:
_Cuộc sống hôn nhân gia đình sẽ nảy ra nhiều rối rắm khó khăn, không phải cứ ngồi đó nhìn nhau, nói với nhau những lời âu yếm ngọt ngào dễ nghe. Sẽ có nhiều điều đòi hỏi mình phải hành động và để giải quyết mọi việc. Khi đó bắt buộc mình phải thể hiện đến tận cùng tấm lòng chân thật của mình, nhiều khi phải hy sinh đủ thứ kể cả những gì mình yêu quý nhất. Không phải lúc nào những gì ngày hôm nay con nghĩ tốt đẹp là mãi mãi như thế đâu! Bố nói điều này dựa vào kinh nghiệm của chính mình chứ không phải lường gạt gì con đâu!
Lúc này Sa đứng thẳng lên nhìn ông nói rõ ràng:
_Bố à nếu hôn nhân là cái gì đó khó khăn buộc mọi người phải sống sao cho thật mẫu mực đạo đức, trọn đạo vợ chồng dù phải hy sinh người mình yêu để cho gia đình được êm ả, lấy người cha mẹ chọn cho tròn chữ hiếu thì con đành phạm tội bất hiếu vậy!
Ông Mạc rít lên:
Mày vừa nói gì? À mày doạ tao đấy phỏng? Tao nói cho mày biết để cứu vãn danh dự gia đình dòng tộc tao sẽ không cho mày kịp phạm tội bất hiếu đâu! Tao không để cho đến lúc phải nọc mày ra sân đình trị tội như con Lạc con Thu đâu! Tao sẽ… tao sẽ…, ông không dám nói tiếp “sẽ hy sinh mày”
Dì lam bỗng bưng mặt rên rỉ:
_Ối giời ơi! Cha với con sao lại ra nông nỗi này. Sa vào phòng ngay! Suy nghĩ lại đi con cho bố mày còn thở với!...
Bảy ngày trôi qua ngỡ như lâu lắm vậy! Từ hôm hai bố con to tiếng với nhau Sa không mở miệng nói với bố lời nào nữa. Dì Lam thỉnh thoảng vào phòng Sa tìm mọi cách vỗ về khuyên bảo. Sau những giây phút căng thẳng suy nghĩ lại Sa cảm nhận sự việc nghiêm trọng không đơn giản như mình tưởng. Có lẽ năn nỉ van lơn không thể thuyết phục bố chứ đừng nói bác cả. Bây giờ nàng đang âm thầm tìm đủ mọi cách để có hướng giải quyết tốt nhất bảo vệ được tình yêu của mình. Nàng tâm sự năn nỉ anh Bôn hết lời, nhờ anh ấy trao thơ đã dán kín cho Hải, khuyên Hải đừng sốt ruột cứ lo học hành đi nàng sẽ tìm cách đến tiễn chàng lên đường vào kinh ứng thí, còn hứa nếu được sẽ hẹn nhau ở vườn cải sau nhà chàng. Nàng chỉ nói thế thôi, những lời lẽ thật chừng mực bình thản không để lộ những bất hoà đang gặp phaỉ trong gia đình. Mong Hải chuyên tâm vào học nếu thật sự yêu thương đừng lảng vảng quanh nhà nàng xóm giềng dị nghị sẽ không hay.
Mới vài ngày không gặp nhớ thương đầy ắp, bây giờ nàng đang trút dồn cõi lòng vào những dòng chữ, đang được chăm chút thêu trên tấm lụa trắng, dòng chữ thêu sẽ như món quà tặng Hải thay cho lời thề ước trước khi chàng đi thi. Nàng nghĩ điều này sẽ kín hơn là cắt tóc, sẽ bị lộ. Vân Sa mỉm cười cúi xuống tiếp tục từng đường kim mũi chỉ trên dải lụa đã được căng thẳng thớm. Lâu lâu lại dừng đưa tay vuốt mặt lụa bằng tất cả sự ân cần trìu mến. Đầu óc tâm lực nàng dồn cả vào đây. Nàng chẳng quan tâm đến những gì xung quanh cho đến khi giật mình nghe tiếng cười đùa của đám thợ dệt cùng tiếng khung cửi gõ nhịp đều đều.
Nàng ngửng lên lẩm bẩm:
_Anh Bôn đã sửa xong mấy khung cửi rồi! Chắc hôm nay anh ấy bận lắm!
Đầu óc nàng lại quay về hình bóng Hải. Săp tối rồi! Lại một ngày nữa không gặp nhau. Hình ảnh Hải, những khoảnh khắc bên chàng, hơi thở nóng hổi phà vào mặt nàng, ánh mắt bàn tay lướt tới đâu cơ thể nàng run lên tới đó. Giọng hát tiếng cười lời ngâm trầm ấm, trời ơi tất cả những điều về chàng lại trào tuôn như dòng thác khiến nàng da diết nhớ nhung. Sa thở dài rên lên:
_Hải ơi! Bây giờ anh đang làm gì? Sao em cứ ngỡ như đang nghe hơi thở của chàng quanh đây? Tuy mới bén duyên Sa thấy lòng mình hướng trọn về chàng. Những nét thêu chỉ đỏ cứ hiện dần lên. Sắc đỏ thắm tươi trên nền lụa mượt trinh nguyên như tấm lòng nàng sẵn sàng hiến dâng.
Sau những bức xúc không kiềm chế đưa đến sự cãi vả với cha hôm nọ, bây giờ nàng hết sức trầm tĩnh. Tình yêu ước muốn được sống với Hải đã giúp nàng không suy sụp mà âm thầm tính toán để có thể vượt qua những khó khăn trở ngại, những tình huống xấu nhất có thể. Mặc dù trước mắt là vô vọng nhưng nàng vẫn hy vọng. Nghe dì Lam mách lại cha một mực cự tuyệt dù cho Hải có đỗ đầu thi Hội, có được vào thi Đình đi nữa ông ấy cũng không gả Sa cho Hải. Khi nào cha nguôi ngoai Sa sẽ tìm cách thương lượng xin cha xét lại lần cuối.