Số lần đọc/download: 2250 / 39
Cập nhật: 2018-02-01 09:48:04 +0700
Chương 6
Holy night
All is calm
All is bright...
Giọng ca nghe rời rạc, đặc quánh vì cái lạnh buốt trong vũ trường. Từng cặp rồi từng cặp bước ra pistenhảy đã tắt hết đèn. Điệubostonnghe chỉ thêm buồn. Hằng lắc đầu khi Ngôn đứng lên đưa tay mời cô:
- Xin lỗi, mình chỉ thích ngồi nghe bài này.
All is calm
All is bright...
Tất cả đều yên tĩnh và rực sáng, nhưng sao lòng Hằng lại quặn đau và tâm hồn cô chìm đắm trong một nỗi buồn thảm tối tăm? Đêm Noel hằng năm, dù là gia đình cán bộ, nhưng ba mẹ Hằng vẫn thường tổ chức một bữa tiệc nhỏ ở nhà, mời rất ít người dự hoặc đưa Hằng đi ăn, đi đến chơi ở nhà các người bạn. Họ thường ăn gà quay với bánh mì, uống bia và rượu vang, nghe nhạc và trò chuyện vui vẻ. Có lẽ nào tất cả những điều tốt đẹp đó cũng chỉ là những cảnh diễn trên sân khấu? Mà dù Hằng có muốn sống với những cảnh diễn ấy thì cũng không thể được. Tất cả đã vỡ tan hết rồi!
Ngôn ngồi lại và dù trong tối vẫn nhìn thấy hai giọt nước mắt lăn dài trên má Hằng. Ngôn câm ly bia, đưa Hằng:
- Hằng buồn à? Uống đỡ cái này đi, nóng máy một hồi ra quậy là hết buồn ngay. Đời là cái quái gì mà mình phải buồn!
Hằng cầm ly bia, uống một hơi dài. Ngôn nhìn cô, ngạc nhiên. Hằng mà lại chịu đi chơi với nhóm “Bốn Mùa”, chịu uống bia chì như thế kia! Chỉ khi Ngôn thấy Hằng chảy nước mắt, mới hiểu chính vì Hằng đang có chuyện gì buồn lắm nên mới đi chơi với bọn Ngôn đêm nay. Kệ như vậy chỉ càng tốt! Khi buồn, người ta rất sẵn sàng xả láng cuộc đời. Hằng đẹp nhất lớp nhưng từ lâu Ngôn hiểu mình đừng hòng đụng chạm tới. Gia đình cô không có gì thua gia đình Ngôn cả, còn cô thì hơn Ngôn về mọi mặt, lại khác hẳn về kiểu cách sống... Nhưng hôm nay, dịp may đã đến để Ngôn có thể gần gũi, kết thân với Hằng, thật không nên bỏ qua chút nào. Có được một “em” như Hằng để dẫn đi chơi thì tha hồ cho thiên hạ lác mắt!
Ngoàipiste, Trinh đang nhảy với Hiển. Cô ôm Hiển sát sạt, nói nhỏ vào tai Hiển:
- Ê, thằng Ngôn chưa gì coi bộ đã mết con Hằng rồi. Nó làm bộ không chịu ra nhảy thì kệ nó, qua mời con Phượng chứ tội gì ngồi chết dí ở đó?
Hiển cười khẽ:
- Kệ nó, nó mà mê thì cho nó chết. Con Hằng đi chơi cho đỡ buồn thôi, chứ cỡ thằng Ngôn đời nào nó thèm ngó tới.
Trinh tò mò:
- Nhưng làm gì mà tự nhiên nó bỏ tụi bạn để đi theo tụi mình vậy?
- Ai mà biết được? Chắc đi chơi với tụi kia hoài cũng chán.
- Tao nghĩ chắc có chuyện gì đây. Mày thấy mặt nó mấy hôm nay buồn như đưa đám không?
- Ừ. Thôi kệ, mình ráng làm cho nó vui đi. Nó mà khoái, chịu vô băng tụi mình thì càng hay.
- Thì chút nữa tới nhà thằng Ngôn, tha hồ cho nó vui. Nhưng sao mày quan tâm tới nó quá vậy? Mày cũng mê nó chứ gì? Con trai tụi bây, thấy của lạ là tít mắt lại liền.
- Ai nói?
- Má tao nói.
- Tầm bậy! Nó là lớp trưởng, lại được thầy chủ nhiệm cưng, nó vô băng mình thì chỉ có lợi cho mình thôi.
- Ê, bộ thầy Minh mê nó thiệt hả?
- Cũng chưa chắc, ổng khôn lắm, dễ gì để lộ cho mình biết. Còn cưng thì ổng có cưng nó thiệt. Nhưng thầy cô nào mà không cưng nó, như cưng con Hạ, thằng Long, thằng Thiện?
- Cỡ ông thầy Minh cũng chẳng tốt lành gì! Tao ghét nhất những thằng cha đạo đức giả, miệng nói toàn điều thơm mà đầu thì nghĩ toàn chuyện thối.
- Thì thây kệ ổng! Chuyện ổng ổng làm, chuyện mình mình lo, hơi đâu mà để ý.
- Ừ, tao cứ quên mất phương châm của tụi mình.
Những tiếng nhạc nuối tiếc dừng lại. Người ta chưa kịp đưa nhau về chỗ ngồi thì những giàn đèn màu đã bật sáng, cùng lúc với tiếng trống dồn dập khởi động cho điệu disco quen thuộc. Khách vũ trường hầu hết là người trẻ nên loáng một cái,piste nhảy đã chật cứng.
Hằng cũng ra nhảy cùng các bạn.You’re my heart, you’re my soul, một bài hát với nhịp điệu hừng hực. Trong ánh đèn màu nhấp nháy, đèn strobe chớp tắt ma quái, đèn blacklight tím rịm, Hằng bắt đầu nhảy như người bị mộng du, nhưng rồi dần dần, với khung cảnh sôi động, náo nhiệt chung quanh, cô bị lôi cuốn và bỗng dưng đã đạt được điều mà cô đang mong muốn: không còn biết mình là ai nữa. Những bước nhảy của Hằng thật sinh động, cuồng nhiệt, xuất thần. Đám đông dần dần bỗng dưng quay thành vòng tròn chung quanh cô, nhưng Hằng chẳng còn nhìn thấy ai nữa. Cô cứ nhảy, và nhảy, và nhảy... Người ca sĩ nhìn cô và như bị cuốn hút theo, hát luôn sang bài Midnight Man. Đám đông rú lên những tiếng hưởng ứng. Năng lượng của họ hầu như không bao giờ cạn trên sàn nhảy này. Những cuộn dây xoắn được tung ra, vẽ những đường sáng trắng ngoằn ngoèo trên không rồi rơi xuống trên những mái tóc đen mướt, những gương mặt ngây dại. Có người cõng nhau mà nhảy. Có người biểu diễn à terre sát đất. Lại có người ngậm tu-huýt thổi ầm ĩ. Mặc, Hằng cứ nhảy, và nhảy, và nhảy...
Ngôn rót thêm bia vào ly cho Hằng:
- Hằng nhảy tuyệt quá, bọn mình thật không ngờ! Mai mốt tiếp tục đi chơi với bọn mình nghe!
Hiển cũng khen:
- Lớp trưởng ác liệt thật! Đúng là... lớp trưởng!
Cả bọn cùng cười. Ngôn nâng ly:
- Thôi uống cạn một cái, mừng sức khỏe tất cả chúng ta!
Hằng nâng ly, nhắm mắt uống. Trong không khí lạnh ngắt ở đây và sau một điệu nhảy nóng rực, ly bia bỗng trở nên quá dễ uống. Nhưng khi ly bia đã cạn thì chợt nỗi buồn chán lại ập đến. Vì sao mình lại có mặt ở chốn này, bên những con người này, và nốc bia như một tên bợm nhậu thế này? Mẹ ơi, sao mẹ lại có thể như thế? Từ nay con sống như thế nào và biết bám víu vào đâu? Còn cái gì là giá trị để con có thể tin mà sống?
Hằng đặt chiếc ly không xuống bàn, hai tay ôm lấy thành ly, ngồi gục mặt, tóc xõa dài. Chính vẻ buồn chán, uể oải ấy lại càng làm Hằng có một nét quyến rũ lạ thường. Trinh lấy chân đá nhẹ vào chân Hiển và hất đầu ra hiệu cho Hiển hãy nhìn Ngôn. Ngôn đang nhìn Hằng băng đôi mắt đờ đẫn. Ngay khi mới vào, Ngôn đã chọn ngồi gần Hằng. Bồ nhảy thường ngày của Ngôn là Phượng, một cô gái không học chung trường mà khi nãy chính Ngôn chở đến. Thế nhưng hầu như cô không còn tồn tại trước mắt Ngôn nửa. Cũng may, hôm nay cả bọn kéo đi vừa chẵn bốn nam, bốn nữ. Đức, Hiển rồi Hùng cứ phải thay nhau mời Phượng. Hầu như bài nào Hằng không nhảy thì Ngôn cũng ngồi lại bên cô.
Thật ra, Hằng chưa hề quen không khí vũ trường. Cô biết nhảy nhờ học các bạn, nhưng vào nơi như thế này thì chưa bao giờ. Cô cũng chưa quen cái cảm giác đứng ôm một người con trai trong khung cảnh tối tăm như thế này. Vì thế, Hằng chỉ nhảy những bài disco, cha cha cha, bebop. Trinh bấm bụng cười khi thấy Ngôn ngồi im trước những bài slow, boston..., khác hẳn ngày thường.
Khi lại chỉ còn Ngôn ngồi bên Hằng, Ngôn hỏi:
- Sao Hằng cứ buồn hoài vậy?
Hằng bỗng thở dài:
- Ừ, lúc này Hằng có chuyện buồn quá!
Và bỗng cô hất mạnh đầu, đứng phắt dậy:
- Thôi, dẹp! Ngôn nói đúng. Buồn làm quái gì! Mình ra nhảy đi!
Ban nhạc đang chơi bài Hạ trắng. Người ca sĩ tóc dài mặc chiếc áo dài trắng trông có vẻ gì đó lạc lõng làm sao giữa chốn này, nhưng giọng ca dã dượi của chị thật phù hợp với bài hát.
Hằng gục đầu vào một bên vai Ngôn, để mặc cho Ngôn dìu bước trong tiếng hát chơi vơi, buồn thảm ấy.
*
* *
Sự có mặt của cả bọn làm căn phòng nhỏ của Ngôn trở nên chật cứng, dù Ngôn đã dẹp hẳn chiếc giường nệm. Một tấm vải nhựa trải ra giữa phòng làm bàn ăn, trên đó bày la liệt những dĩa đồ nguội - chả lụa, giăm bông, xúc xích và phó-mát - rồi gà rôti, xà-lách trộn với cà chua và dưa leo, bánh mì xắt mỏng... và những lon bia, lon côca, seven up.
Mười hai giờ. Ngôn phác tay:
- Nào mời các bạn!
Không một ai trong họ là người có đạo. Ngày Noel đã biến thành một dịp vui chơi chung cho tất cả. Dường như cả thành phố đổ ra đường, dù nhiều người trong số đó chẳng biết đi đâu, đi để làm gì. Và bữa tiệc Réveillon nửa đêm vẫn đường hoàng xuất hiện trong rất nhiều căn nhà không có treo ảnh Chúa.
Hằng gần như không dụng đến một món ăn nào. Cái chén trước mặt cô đầy ắp những thức ăn do Ngôn gắp bỏ vào. Cô đã thấm mệt. Mấy ly bia làm cô thấy người ngầy ngật, sau những phút hưng phấn trên sàn nhảy. Cả bọn cũng chẳng phải là dân ăn chơi thứ thiệt để có thể nốc nổi một lượng bia như thế. Khi nãy, chính Ngôn còn phải lén các bạn vào nôn thốc nôn tháo trong toilet. Mặt Ngôn xanh mét, còn hai mắt thì đỏ ké.
Được nửa tiệc, Ngôn gợi ý:
- Bây giờ mình vừa ăn vừa chơi văn nghệ đi. Ngôn có cây organ điện tử chiến lắm. Đức đàn được nè.
Trinh bĩu môi:
- Ba cái màn hát hò đó chán lắm. Ngôn hứa tối nay cho tụi này coividéokia mà?
Hùng hưởng ứng:
- Ừ đó, coividéođi. Phim nào hay hay đó..
Ngôn quay sang Hằng:
- Hằng thích coividéokhông?
Nhà Hằng cũng có đầu máy nên cô không háo hức như các bạn:
- Coi thì coi.
- Phim gì nè? - Ngôn sốt sắng. - Phim chưởng, phim ma, phim tình cảm, hay phim... đặc biệt?
- Phim đặc biệt là phim gì?
- Phim... Thì là phim đặc biệt, cứ coi là biết liền.
Trinh liếc mắt nhìn Hiển. Hiển nháy mắt với Trinh, tủm tỉm cười. Hùng ồn ào:
- Rồi, cho tô đặc biệt đi!
Những cảnh phim đầu tiên cũng khá bình thường. Một đôi nam nữ chở nhau trên chiếc xe mô tô chạy trên xa lộ. Tóc cô gái buông xõa, bay tung theo gió. Nhạc đệm thật hay. Xe chạy thẳng xuống một bờ biển cát tráng vắng lặng, và dừng lại. Đôi trai gái choàng vai nhau đi bộ dọc theo bờ biển. Sóng vỗ dào dạt hất những bọt nước trắng xóa vào chân hai người. Cả hai cười, nhìn nhau. Và bất chợt người con gái xô người con trai ra, bỏ chạy. Người con trai rượt theo, bát kịp. Họ ôm chầm lấy nhau, thở hổn hển, rồi hôn nhau. Và bỗng dưng... Những mảnh quần áo trên người lần lượt rơi xuống chân họ. Cả hai, giờ đã hoàn toàn khỏa thân, nằm lăn ra cát hôn nhau và bắt đầu làm tình ngay trên bãi biển...
Một cảm giác kì lạ chưa từng có rần rật chạy khắp người Hằng. Cũng cái cảnh ấy, mẹ và chú Đăng... mà Hằng đã ghê sợ, vậy mà sao bây giờ lại làm cô cảm thấy như từng sớ thịt trong người đang nóng bừng lên, và từng phân da như đang bị một lực vô hình kéo căng ra, bức bối.
Bằng tất cả sự cố gắng của mình, Hằng đứng bật dậy, miệng khô quánh đến mức dường như đôi môi cô đã dính vào nhau:
- Thôi, tôi về. Tôi không muốn coi phim này.
Ngôn cười cười:
- Có gì đâu, coi cho biết đi Hằng.
Màn hình vẫn hiện lên những cảnh thật kì cục. Hằng quay lưng lại về phía nó.
- Không. Tôi về.
Ngôn buộc lòng phải bấm remote tắt máy.
- Được rồi, không coi thì thôi, cứ ở chơi.
- Không, tôi phải về. Với lại ba mẹ chỉ cho tôi đi tới mười hai giờ thôi.
Ba mẹ tôi... Hằng nói mà nghe lòng xót xa, và rùng mình khi nghĩ tới căn nhà trống vắng mà mình sắp về.
Hằng mệt mỏi buông mình xuống chiếc ghế dựa trong phòng khách, nghe toàn thân rã rời. Căn phòng trống vắng đến rợn người. Và cả căn nhà này nữa. Từ trưa, Hằng đã cho phép chị Năm, người duy nhất còn lại trong nhà, được nghỉ cho đến mai. Chị Năm có đạo và gia đình ở một khu xóm bên quận Tư, hàng tuần đều được nghỉ từ chiều thứ bảy cho đến sáng Chủ nhật. Đêm Noel năm nào chị cũng được cho nghỉ để về với gia đình. Thấy chỉ còn mình Hằng ở nhà, chị cũng băn khoăn, nhưng Hằng bảo chị cứ nghỉ, cô tự coi nhà được. Buổi chiều, khi Trinh đến rủ, Hằng thản nhiên khóa các cửa lại, bỏ đi. Cô chẳng còn thiết bất cứ điều gì nữa, trên đời.
Chuông đồng hồ điểm một tiếng rền rĩ. Hằng liếc mắt thấy đã một giờ rưỡi sáng, và sực nhớ cái hẹn với thầy Minh vào lúc mười hai giờ rưỡi. Cô tặc lưỡi, nghĩ tội nghiệp, chắc ổng đợi mệt nghỉ và đã đi về. Thôi thì bữa khác, lo gì. Cô chẳng còn thiết bất cứ điều gì nữa, trên đời.
Hằng lắc mạnh đầu rồi đứng dậy, quyết định đi tắm. Lên đến trước cửa phòng, cô rợn người khi sống lại cảm giác đêm nào nửa khuya đi tìm mẹ. Đứng trước tấm gương lớn, Hằng uể cải cởi quần áo và ném tung khắp phòng, nhắm mắt lại, và từ từ mở mắt ra, khỏa thân đứng ngắm mình trong gương. Ngọn đèn ngủ làm người cô trắng xanh và mịn màng như ngọc. Chiếc cổ dài, đôi vai xuôi, bộ ngực tròn chắc nịch... Hôm trước, Hạ đã buột miệng khen cô, mày đi thi hoa hậu ít nhất cũng là á hậu. Người Hạ cũng đẹp lắm, nhưng bụng và chân không thon bằng Hằng. Hôm đó, hai đứa đã vật lộn hàng giờ trong bồn tắm, y như hai đứa con nít nghịch nước. Hằng chợt đỏ mặt khi nhớ hôm đó hai đứa đã bình phẩm về nhau, rồi thắc mắc đôi điều về chuyện vợ chồng mà chẳng đứa nào đủ tư cách trả lời cho đứa nào cả. Vậy mà bây giờ...
Thế rồi cái cảm giác khi nảy - cái cảm giác lạ lẫm của từng phân da, sớ thịt gợn lên khi nhìn thấy hình ảnh của đôi trai gái làm tình trên bãi biển, mà sự xấu hổ đã làm Hằng phải dứt khoát vượt qua để đứng dậy, dù thâm tâm cũng thấy có gì đó tò mò muốn biết - bất chợt lại ập đến. Chú Đăng và mẹ Hằng. Những chiếc móng tay màu hồng cánh sen bấu chặt vào tấm lưng đẫm mồ hôi. Đôi trai gái trên bãi biển. Đôi mắt lim dim đờ đẫn và đôi môi há hốc. Những ngón tay bấu chặt xuống bãi cát trắng... Hằng nổi gai ốc khắp người. Cô vùi gương mặt nóng rực của mình vào hai bàn tay và quỵ xuống, không dám nhìn mình trong gương nữa.
Chuông điện thoại cùng lúc vang lên bên phòng ngủ của ba mẹ Hằng và dưới phòng khách. Hằng sực tỉnh, nhìn lại mình, rồi tặc lưỡi, đi qua phòng mẹ, nhấc điện thoại lên nghe.
- Alô, ai ở đầu dây đó?
- Hạ đây, Hằng ơi. Về lâu chưa?
- Mới về. Có gì không?
- Có buồn không? Buồn thì tụi này tới chơi, được không?
Hằng lặng người vì thấy thương bạn. Ôi, nhóm bạn đáng quý! Nhưng làm sao họ chia sẻ với Hằng được nỗi buồn này?
- Mày với ai nữa vậy?
- Không có ai hết. Nhưng nếu cần thì tao đi kêu. Giờ này chưa đứa nào ngủ đâu.
- Mày định kêu ai?
- Thì băng tụi mình...
- Giờ này tao thích bạn trai thôi - Hằng ráng đùa với bạn.
Hạ cười khanh khách trong điện thoại:
- Ngon há! Long với Thiện được không?
- Sao toàn là bồ của mày không vậy?
- È, không giỡn nữa nha. Sao?
Đúng lúc ấy, lại có tiếng chuông cửa. Hằng nhón người, nhìn qua cửa sổ, xuống đường. Thầy Minh! Anh đang đứng tần ngần trước cổng, chiếc xe gắn máy cũ dựng phía sau.
Hằng nói nhanh vào máy:
- Thôi, tao mệt quá! Để mai đi.
- Hình như có ai bấm chuông nhà mày phải không?
- Ba tao về đó.
- Vậy à? Vậy thôi nghe. Ngủ ngon!
Hằng gác máy. Tiếng chuông lại rụt rè vang lên. Hằng chạy vội về phòng, bật đèn nêông cho Minh biết là cô đang có mặt, rồi cuống quýt mở tủ quần áo, tìm một bộ đồ khác. Một cảm giác hồi hộp và vui tươi khó hiểu bất chợt đến với cô, sau những ngày âu sầu buồn bã. Cô bới tung tủ áo và cuối cùng chọn lấy một cái áo pull đen và chiếc quần jean bạc phếch.
Nét mặt đầy vẻ nhẫn nại của Minh vụt sáng lên khi thầy Hằng đi ra. Trước mặt anh là một Hằng khác hẳn. Cô vừa có vẻ e thẹn lại vừa có vẻ hân hoan. Đôi mắt cô long lanh và đôi môi cười ngượng ngập chào Minh. Bộ quần áo đầy vẻ bụi đời cô đang mặc càng làm cô biến hẳn thành một thiếu nữ trưởng thành đang sẵn sàng cho một tình yêu.
Minh nói, khi Hằng mở cổng:
- Lúc mười hai giờ rưỡi, thầy có đến, nhưng em chưa về. Thầy định đi một vòng rồi quay lại, không ngờ gặp mấy người bạn. Em chờ thầy có lâu không?
Minh đã nói dối. Sự thật anh chỉ quanh quẩn khu vực nhà Hằng suốt một giờ qua. Nhiều lần định bỏ về, rồi lại quay lại, cuối cùng thấy đói bèn ghé vào một quán cóc ở ngã tư đường gần nhà Hằng - loại quán bán thâu đêm-gọi một tô cháo trắng với trứng vịt muối. Đúng lúc anh vừa ăn xong thì thấy Trinh chở Hằng cùng hai ngựời bạn trai đi theo, chạy qua. Chỉ đến khi thấy rõ ba người bạn ấy quay về không có Hằng, Minh mới lên xe chạy đến nhà Hằng. Vậy mà anh còn do dự lượn mấy vòng rồi mới quyết định được việc có nên ghé vào hay không.
- Dạ không, em mới vừa về. Em xin lỗi thầy là đã không đúng hẹn.
Minh cười, và lần đầu tiên, Hằng bỗng thấy Minh có một nụ cười rất dễ thương.
- Có gì đâu. Thầy ghé chỉ để cho em biết là thầy có đến, chứ bây giờ trễ quá rồi.
- Sao? Thầy không đi được nữa à? - Hằng kêu lên.
- Không phải vậy. Thầy chỉ ngại cho em. Vả lại thầy thấy em có vẻ mệt lắm. Thôi, để thầy về.
Hằng cắn môi khi thấy Minh quay lưng toan bước lên xe. Những đêm Hằng ngồi bên cửa sổ học bài, bất chợt nhìn xuống đường và thấy Minh dừng xe bên lề ngước mặt nhìn lên, anh cười với cô một cái rồi chạy đi. Những bài thơ trau chuốt, vài ba ngày lại được đưa. Những ánh mắt vuốt ve, ấm áp... Không, trước mắt Hằng bây giờ, Minh không còn là một người thầy nữa, mà chỉ là một người đàn ông, một người bạn khác phái mà cô đang cần có, để thoát khỏi cảnh cô đơn.
Hằng bật thốt:
- Thầy đừng về.
Minh từ từ quay lại:
- Em nói gì?
- Thầy đừng về. Em buồn quá! Chở em đi chơi một vòng đi.
Chiếc xe chầm chậm chạy qua các đường phố. Thành phố dường như thức trắng trong đêm Noel. Gần hai giờ sáng mà vẫn không vắng người chạy xe trên đường. Phần lớn là những đôi tình nhân vừa đưa nhau đi chơi về, các cô gái thường ôm chặt lấy người bạn trai của mình.
Bất giác, Hằng nghiêng đầu, tựa vào vai Minh. Một hương vị lạ lẫm mới mẻ, phả vào mũi cô.. Hằng nhắm mắt lại. Chiếc xe vẫn chạy đều trên đường... Tiếng Minh nghe vang âm âm từ lưng phát ra:
- Ba mẹ em không có nhà à?
- Ba đi Đà Lạt rồi.
- Còn mẹ?
- Mẹ bỏ bố con em rồi.
Cả hai cùng im lặng một lúc. Rồi Hằng thầm thì:
- Tại sao thầy hay đứng trước nhà em vậy?
- Em biết rồi mà.
- Biết sao?
- Anh yêu em.
Minh thấy nhẹ người khi đã nói được tiếng “anh” mà Hằng chỉ im lặng. Suốt quãng đường sau đó, cô tựa đầu vào vai Minh, thiu thiu ngủ. “Anh yêu em”, “Anh yêu em”... Người ta có thể nói tiếng yêu nhau dễ dàng như thế sao? Biết bao nhiều lần ba đã nói câu ấy với mẹ? Và biết bao nhiêu lần chú Đăng cũng đã nói câu ấy với mẹ? Rồi bao nhiêu lần thầy Minh đã nói với vợ? Bao nhiêu người đã nói tiếng yêu nhau và rồi đã phản bội nhau? Tất cả đều vô nghĩa và phù phiếm!
Ngồi phía trước, Minh cảm thấy như mình đang sống trong mơ, thậm chí mơ cũng không thấy nổi. Hương tóc Hằng thơm ngát. Và bộ ngực trẻ trung của Hằng - mà Minh cảm nhận rất rõ đang để trần sau lớp vải áo pull mềm mại - tựa hẳn vào lưng Minh. Minh cảm thấy dường như từng đầu dây thần kinh trên lưng mình đang căng ra để đón nhận hết những cảm giác mê đắm kia. Và không kiềm chế được xúc động, anh đưa một tay ra sau, tìm tay Hằng, vuốt ve những ngón tay thon của cô. Bàn tay ấy se sẽ run, rồi Hằng rút tay lại, thở ra một hơi dài.
- Thôi, mình về đi.
Minh dừng xe ngay trước cổng nhà Hằng. Anh nhớ khi nãy đã thấy Hằng thò tay vào bóp ống khóa cổng.
- Nhà không còn ai à?
- Có một chị bếp, nhưng hôm nay em cho chị ấy về nhà rồi.
- Em bỏ nhà không ai giữ sao?
- Em cần gì!
- Con nhỏ ngủ một mình không sợ sao?
- Con nhỏ quen rồi.
- Thôi, anh về nhé.
Cùng với lời từ biệt là nỗi cô đơn ập đến. Khủng khiếp. Hằng bối rối:
- Vào chơi với em chút đi. Nhà còn nhiều thức ăn lắm, chị bếp đã làm sẵn. Chắc anh đói rồi phải không?
Minh ngần ngừ. Một mình với Hằng trong căn nhà không người này? Anh sợ mình không chịu nổi thử thách quá lớn ấy, nhưng trước ánh mắt nài nỉ của Hằng, anh đành tắt máy, dắt xe qua cổng.
Hằng luống cuống trải khăn, dọn bàn, cũng chỉ là bánh mì săng-uých, bơ, patê, xúc-xích. Rồi ly cốc, muỗng nĩa. Hai lon bia ướp lạnh. Cô hỏi khi Minh đang loay hoay bên chiếc máy cassette:
- Anh dùng xúp lạnh được không?
- Được.
Tiếng nhạc vang lên, làm Hằng suýt làm rơi tô xúp đang cầm.Chiều chưa đi màn đêm buông xuống...Như đang có ba mẹ trong phòng. Ba và mẹ cùng rất thích nghe bài hát này, Ba nói, nhạc tiền chiến có nhiều bài hay, chúng ta cấm thật là vô nghĩa. Những bài hát ấy không hề làm con người yếu đi, mà chỉ làm cho tâm hồn người ta đẹp hơn lên. Và cái gì đã được sàng lọc qua thời gian thì không ai có thể ngăn cản được sự tồn tại của nó. Những giá trị đích thực sẽ bất tử. Còn cái gì dỏm thì tự nó sẽ bị tiêu ma, quên lãng.
Vậy thì những gì mình đã có đều là đồ dỏm? Để bây giờ tất cả đã tiêu ma. Hằng ngồi xuống, gục mặt vào hai tay, đôi vai run run, Minh ngạc nhiên đi đến, đặt nhẹ tay lên vai Hằng. Cô vẫn không chút phản ứng. Minh nâng cằm Hằng lên, và sửng sốt khi thấy mặt Hằng đầm đìa nước mắt.
- Kìa, sao em lại khóc?
Hằng nức nở gục mặt vào ngực Minh, người run lên từng hồi. Minh cuống quýt vỗ về:
- Thôi, đừng buồn nữa em.
Minh hiểu Hằng đang nhớ bố mẹ, và bỗng thấy thương Hằng quá, anh hôn nhẹ lên tóc cô, ngây ngất trước hương thơm dịu dàng của cô gái trong tay. Anh lại nâng mặt Hằng lên. Nước mắt vẫn ràn rụa trên mặt cô.
- Đừng khóc. Có anh đây mà.
Đôi môi Hằng hé mở và đôi mắt đờ đẫn. Đôi môi ấy... Minh không thể kiềm chế lòng mình được nữa. Anh cúi xuống hôn lên môi Hằng. Hằng cưỡng lại và khẽ đẩy anh ra, nhưng rồi cái hôn đầu đời như một luồng điện cực mạnh chạy qua đã làm người cô mềm dần trong tay Minh…