Số lần đọc/download: 105 / 21
Cập nhật: 2020-06-17 09:38:03 +0700
Chương 6 - 15 Phút Cuối Cùng
V
ăn Bình ngồi yên trong căn phòng tắt đèn, lắng nghe tiếng động bên ngoài.
Giờ này, xã hội lấy đêm làm ngày của Hồng-kông đã thức dậy. Văn Bình đưa chai huýt-ky lên miệng tu một hơi dài. Men rượu quen thuộc và giấc ngủ no nê hơn 10 tiếng đồng hồ đã giúp chàng phục hồi phong độ.
Chàng mới xa Mai Sun đêm qua mà tưởng như từ lâu lắm. Chàng nhớ lại nền trời lấp lánh ánh trăng sữa đục, và những nấm mộ màu xám thẳng đơ trên nệm cỏ.
Khi ấy, Văn Bình chạy như người điên. Dầu đường đất gồ ghề, lại không nhìn xuống, chàng vẫn không vấp ngã, dường như một cặp mắt và bàn tay thần bí đang dẫn dắt cho chàng.
Qua khỏi dãy nhà tranh ảm đạm, chàng tiến vào khu dân cư ở ngoại ô Kowloon. Bên phải, mặt biển chạy dài, sóng vỗ nhấp nhô dưới cơn gió khuya thúc bách. Chàng dừng lại để thở rồi rẽ xuống bãi. Nước lạnh mằn mặn làm chàng dễ chịu.
Trung tâm thành phố tràn ngập ánh đèn rực rỡ. Bỗng nhiên chàng cảm thấy lạnh lẽo và cô đơn hơn bao giờ hết. Tình đảo Hồng-kông là thiên đường "nhất dạ đế vương" song Văn Bình tưởng như lạc vào sa mạc đìu hiu.
Con đường Connaught road duỗi dài ngơ ngác bần thần trước mắt Văn Bình. Quần áo xộc xệch, bẩn thỉu, chàng bước vào lữ quán Mandarin.
Nhân viên tiếp tân ngó chàng, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc:
- Trời ơi, ông bị té xuống biển phải không?
Văn Bình gật đầu, chỉ tay về bảng treo chìa khóa phòng. Đồng hồ đã 11 giờ đêm. 11 giờ đêm đối với một thị trấn dạ lạc như Hồng-kông chưa lấy gì làm muộn. Chàng ung dung tiến lại thang máy.
Gáy chàng đột nhiên nóng ran. Theo kinh nghiệm, chàng biết là bị nhìn trộm. Nhưng chàng không quay lại. Hồng-kông là đất làm ăn của gián điệp năm châu, lại là giang sơn của Tình Báo Sở. Chắc hẳn người ta đã để ý mật thiết tới chàng.
Chàng lên phòng, tắm nước nóng, thay quần áo sạch rồi uống một hơi nửa chai huýt-ky trước khi kéo một giấc ngủ đến xế chiều hôm sau.
Trở dậy, Văn Bình vẫn nằm nguyên trên giường. Chàng cần duỗi kéo bắp thịt và gân cốt cho thoải mái trước giờ bắt tay vào việc. Chàng có linh tính là một biến cố lạ lùng đang chờ chàng ở Wanchai.
Tại sao Mai Sun hẹn gặp ờ Wanchai? Hồng-kông thiếu gì nơi an toàn mà lại chọn quán Du Thuyền? Văn Bình không thể nào nghe lầm, đúng là Mai Sun hẹn chàng đến quán Du Thuyền, ở khu Wanchai.
Trái tim Văn Bình bỗng đau nhức như bị ai bóp nhỏ lại. Từ đêm qua đến giờ, chàng quên nghĩ tới một chi tiết quan trọng. Tại sao Mai Sun không đến Wanchai ngay đêm qua, sau khi thoát hiểm, mà lại hoãn đến đêm nay, nghĩa là gần 24 giờ sau, giữa một thành phố đầy nhóc nhân viên ba đầu sáu tay của Quốc Tế Tình Báo Sở? Và trong 24 giờ qua, Mai Sun trú ngụ ở đâu?
Có thể là nàng đã bị bắt. Nàng bị bắt là lỗi của chàng. Lẽ ra chàng phải giữ nàng một bên, bám sát nàng từng giây từng phút.
Văn Bình nhìn đồng hồ, 9 giờ tối. Chàng mặc quần áo, định đeo khẩu Luger, nhưng lại bỏ vào ngăn kéo. Hoạt động trong thành phố, tốt nhất là dùng hai tay vì bắn súng ồn ào lại vừa làm kinh động thiên hạ.
Chàng châm điếu Salem, rít một hơi dài trước khi đặt chân xuống đường Connaught road. Gió đêm thổi ào ào từ Victoria Peak phía sau tới, làm bay cái áo Montagut dài tay màu huyết dụ của Văn Bình. Đèn nê-ông sáng như sao sa. Mọi người đi lại rộn rịp như trong đêm hoa đăng ở Sàigòn thời bình. Từng đoàn xe nối đuôi nhau, chuyển bánh rì rì như sên, nào là xe buýt hai tầng, xe điện hai tầng, xe tắc-xi, xe nhà sơn nhiều màu sặc sỡ.
Văn Bình giơ tay vẫy. Chàng muốn đến Wanchai bằng xích-lô.
Chàng không ngờ cái vẫy tay tầm thường ấy đã biến chàng thành ông hoàng. Một đám người không biết rình sẵn ở đâu cùng ùa chạy lại. Một gã thiếu niên 15, 16, mặt bấm ra sữa, tóc dài kiểu bít-tơn che lấp hai tai, phủ hết gáy, và trùm xuống cả mắt, xum xoe một bên Văn Bình bằng tiếng Quảng Đông pha lẫn tiếng Anh:
- Đẹp lắm, cậu nhận lời nhé?
Văn Bình lắc đầu. Gã thiếu niên khoa chân múa tay, tiếp tục thuyết phục chàng bằng giọng trơn tru ngọt sớt:
- Không phải ai xa lạ mà cậu sợ. Chị cháu, chị ruột của cháu mà….
Văn Bình lại lắc đầu. Chàng đã quá quen với trò giới thiệu này. Tuy ít tuổi, bọn ma-cô lại khôn hơn người lớn giàu kinh nghiệm. Thật ra chúng không có liên hệ gia đình với các bông hoa biết nói bán rao cho khách.
Thấy chàng chịu, hắn vội đổi sang giọng van lơn tha thiết:
- Ông đừng ngại. Cháu còn một người chị 25 tuổi. Hoặc cô bạn thân của chị cháu 23 tuổi, dễ thương và hiền như bột, ông muốn gì cũng được.
Văn Bình xô hắn ra. Song hắn vẫn bám sát như đỉa đói:
- Vậy thì ông đấm bóp nhé! Phải đấm bóp thì mới thức khuya được. Ông ơi, các cô làm nghề đấm bóp của cháu có bàn tay mềm mại nhất thế giới, ông dùng thử một lần sẽ nhớ suốt đời….
Văn Bình gạt hắn sang bên, giọng gay gắt:
- Cám ơn. Để lần khác.
Gã thiếu niên vừa rút lui thì một người đàn ông đứng tuổi bước tới, vẻ mặt cung kính:
- Chào ông. Thằng nhỏ này chuyên quấy rầy du khách, để tôi cho nó một bài học.
Y chìa tấm danh thiếp trước mặt Văn Bình, đon đả:
- Tôi xin tự giới thiệu. Đại diện cho những nhà may lớn nhất và danh tiếng nhất Hồng-kông. Chúng tôi có đủ thứ hàng nhập cảng, nỉ Anh quốc, lụa Ý-đại-lợi và Thái-lan, đồ tê-ri-len trăm phần trăm, giặt không bao giờ phải ủi. Ông cần may gấp không? Tôi đã mang sẵn các mẫu hàng. Trong vòng 24 giờ đồng hồ, chúng tôi sẽ đến giao tận khách sạn, với giá quảng cáo.
- Cám ơn. Tôi đã mang đủ quần áo.
- Vâng… quần áo ở đây rẻ nhất thế giới, trước sau cũng may, ông nên may cho chúng tôi….
Văn Bình đành phải cám ơn suông lần nữa rồi trèo vội lên xích-lô. Chàng ra lệnh:
- Wanchai.
Xa phu vâng một tiếng rồi ngoan ngoãn luồn xe chạy giữa đám đông, giữa biểu ánh sáng đỏ, da cam, xanh, lục, vàng, tím. Xích-lô leo lên những đường phố thoai thoải rồi len lỏi trong những hẻm chật chội, tưởng như vươn tay ra là đụng hàng ba của dãy nhà một từng lụp sụp sặc mùi á phiện hai bên.
Khi xích-lô ra khỏi vùng sáng, bắt đầu tiến vào bóng tối - không phải bóng tối ngập đầy sợ hãi mà là bóng tối thơm mùi son phấn, mùi da thịt đàn bà rẻ tiền - xa phu mới cất tiếng:
- Ông xuống quán rượu phải không? Tôi xin đưa ông tới một quán bất hủ. Chiêu đãi viên toàn là con gái. Con gái trẻ măng, cô già nhất là 15, 16 tuổi.
Văn Bình cắt ngang:
- Còn trẻ nhất?
- Thưa, 10 tuổi.
10 tuổi. Nghe nói, Văn Bình rùng mình. Chàng là khách quen của các xóm yên hoa trên thế giới, từng lui tới thiên đường của gái chơi vị thành niên, song vẫn không kham được cái cảnh bán tình con nít. Nhiều lần, chàng vào phòng, trả tiền, trò chuyện tầm phào rồi rút dù êm ả. Vì chàng có cảm tưởng đó là tội ác. Tuy nhiên, tuổi tội ác của các khu thanh lâu Đông Kinh, Vạn Tượng, Pasay… còn thua xa vô địch Wanchai.
Văn Bình đang trầm ngâm thì gã xa phu đã nhanh nẩu cắt nghĩa:
- Thưa, đúng 10 tuổi, thiếu một tháng, cũng như không thừa một tháng nào. Các cô gái này sinh trưởng ở vùng Hoa Bắc, nơi đó khí hậu rét lạnh quanh năm nên vóc đàn ông, đàn bà đều cao, con gái 9, 10 mà cao lớn, nảy nở đều đặn như thiếu nữ 15, 15 ở miền nam trời nóng. Có những mụ đầu chuyên đi lùng mầm non ở miền quê, nhất là ở vùng núi rừng giáp giới. Ông phải biết là người tây-bắc có nước da trắng nõn, họ lai nhiều giống nên đàn bà con gái đều đẹp như nặn. Hài nhi đẻ rơi, hoặc con mồ côi, hoặc con nhà nghèo được mua về, và nuôi nấng một cách công phu và rất tốn tiền. Ông đã nghe truyện trái táo trinh nữ chưa?
- Rồi.
- Nghĩa là ông cũng biết khá nhiều. Đôi khi, một trái táo như vậy phải mua tới hàng chục, hàng trăm đô-la Hồng-kông… bọn con gái còn đắt gấp trăm lần như vậy. Ông biết không…? Có những đứa trẻ từ lúc sinh ra đến khi được tiếp khách chỉ sống trên giường, không bao giờ được phép bỏ chân không xuống đất. Người ta bảo rằng da thịt phụ nữ "hạ thổ" sẽ mất hương vị thiên nhiên. Lại có những đứa trẻ được nuôi toàn bằng sâm nhung hạng tốt…
Văn Bình lại cắt ngang, nhưng lần này là để gã xa phu ngậm miệng:
- Tôi không thích đàn bà.
Gã xa phu cười ré lên:
- Làm con người, ai mà không thích đàn bà…. ông nói vậy, tôi không tin. Hay là ông chê đắt chứ gì? Ông khỏi lo, Hồng-kông là nơi thượng vàng, hạ cám, túi tiền nào cũng vừa vặn. Tôi xin dẫn ông đến một nơi rất sạch sẽ. Tuần nào cũng khám bác sĩ, ít nhất một lần….
Văn Bình cảm thấy lợm ở cuống họng:
- Tôi nói thật đấy, tôi không thích đàn bà. Nếu anh muốn có tiền thưởng thì đưa tôi tới quán rượu.
- Vâng. Quán nào tôi cũng biết.
- Quán Du Thuyền có khá không?
- Thưa, quán Du Thuyền thuộc vào loại trung bình. Nhưng hơi ồn ào, ông ạ. Còn nều ông muốn….
- Tại sao ồn ào?
- Vì thủy thủ của tàu ngoại quốc cặp bến thường lên quán Du Thuyền. Dân anh chị cũng đông như kiến.
- Hội kín ấy à?
- Vâng. Họ làm tiền, bắt cóc, giết người công khai. Tôi đề nghị ông chọn nơi khác.
- Còn chiêu đãi viên?
- Tạm được.
- Vậy, anh lái tôi đến quán Du Thuyền. Còn xa không?
- Rẽ sang bên trái là đến. Cách đây độ một trăm thước.
- Anh đậu xe ở đây cũng được. Tôi muốn đi bộ một lát cho dãn gân cốt.
Gã xa phu không cần ra hiệu, nghênh ngang đậu ngay bên mặt, mặt dầu xe cộ phải lưu thông bên trái. Hắn gãi đầu, xum xoe:
- Thưa, xin ông 3 đô-la…
Văn Bình đặt giữa lòng bàn tay gã xa phu một tờ 5 đô-la Hồng-kông mới tinh. Hắn suýt soa:
- Đa tạ ông.
Hai bên đường, Văn Bình thấy toàn quán rượu. Quán Du Thuyền lại đông khách hơn nhiều quán khác. Văn Bình có cảm tưởng lạc lõng vì bầu không khí náo nhiệt bến tàu không hợp với thú hưởng lạc thượng lưu cố hữu của chàng.
Chàng rẽ bức mành bằng những hòn bi tròn bằng mấc, bước vào một gian phòng khá rộng. Bên trong toàn là thủy thủ ngoại quốc thuộc đủ quốc tịch đang choàng vai bá cổ chiêu đãi viên mặc sườn sám xẻ đến gần mông. Tiếng trò chuyện đùa nghịch, tiếng ly chén đụng nhau làm Văn Bình chói tai.
Chàng khó chịu nhất vì mùi khói thuốc mặc dầu chàng là người nghiện thuốc lá nặng. Khói thuốc xông vào mũi làm chàng muốn hắt hơi, và luồn trong mắt khiến chàng xốn xang, ngứa ngáy. Mọi người đều uống vội, hút vội, yêu vội, dường như sợ động đất sắp xảy ra, xô trái đất vào nghiệp tận thế.
Không ai quan tâm đến Văn Bình. Chàng đảo mắt bốn bên nhưng không thấy Mai Sun. Tuy nhiên, chàng vẫn chưa thất vọng vì có thể khói thuốc dầy đặc không cho phép chàng quan sát được chính xác. Biết đâu Mai Sun đã cải trang làm thiếu phụ già như khi nàng vượt qua trạm biên giới.
Giữa nhà, bàn ghế được bầy la liệt, dạ khách đông nghẹt. Hai bên được ngăn thành những buồng nhỏ như trong các tiệm ăn Trung Hoa. Văn Bình tiến lại quầy rượu, gọi huýt-ky. Ngồi vắt vẻo trên ghế cao, chàng nhìn kỹ quanh phòng lần nữa.
Trong số chiêu đãi viên, phần lớn đều đẹp dưới mức trung bình, nếu không muốn nói là đẹp quá mùa và bệ rạc. Mai Sun có phong độ của giai nhân lâu sần gác tía, không thể mang bộ mặt bự phấn, quần mắt thâm sì, và cái cằm đầy mỡ xệ xuống của kẻ ăn uống bừa bãi. Trừ phi nàng cải trang….
Song Văn Bình không nhìn thấy một thiếu phụ già nào cả. Nếu nàng cố tình đội lốt gái chơi về chiều, chàng vẫn có thể tìm ra trong khoảnh khắc. Dường như mắt chàng là cái đồng hồ Geiger bén nhậy trước sắc đẹp phóng xạ….
Chắc chắn là Mai Sun không có mặt trong quán rượu Du Thuyền. Vậy nàng ở đâu? Nàng đã đến đây chưa? Văn Bình nhớ rõ mồn một: nàng hẹn chàng đến quán Du Thuyền ở khu Wanchai. Nàng không hẹn giờ nên có thể nàng đã đến rồi, nhưng chờ mãi không thấy nên nàng phải đi nơi khác. Hồng-kông có hàng ngàn snack-bar, Văn Bình đi suốt tuần lễ cũng chưa hết. Vì vậy chàng không thể bỏ đi. Chàng phải ở lại. Ở lại đợi nàng.
Văn Bình chép miệng:
- Miễn hồ nàng còn sống hoặc không bị nhân viên Tình Báo Sở đón bắt.
Chàng tợp ly huýt-ky thứ ba. Chàng định uống thê thì phía sau có tiếng ỏn ẻn:
- Chào anh. Anh giận em phải không?
Văn Bình quay lại.
Cô gái mặc sười sám đỏ rực đang chống nạnh ngắm chàng như ngắm chú voi gặm mía trong vười bách thú. Cái áo dài Tàu của nàng là một sự kết hợp táo bạo giữa nghệ thuật may mặc truyền thống và thời trang Tây phương phô bày tự do. Thật vậy, áo của nàng chỉ là một loại mini-jupe trá hình, nàng xoay người là cái mông tròn trịa lộ ra toàn diện. Nếu áo sườn sám Trung Hoa phải che ngực, che cổ thì áo sườn sám của nàng lại là một kiểu décolleté đợt sóng mới, nàng cúi xuống là bộ ngực vĩ đại nhảy luôn ra ngoài, khiến tượng đá ngoài công viên cũng phải giật tung sườn thép bê-tông mà chạy theo.
Về nhan sắc, nàng không đẹp. Khuôn mặt, miệng, mắt, mũi, tóc, toàn thể đều xoàng. Tuy nhiên, những bộ phận tầm thường này đã được kẻ sành điệu bỏ qua, nhờ cặp giò, bờ mông, và đặc biệt là hai trái tuyết lê độc nhất vô nhị. Mặt khác, nàng lại còn trẻ, quá trẻ, trẻ như con nít mới lớn. Nếu không thấy nếp răn ở đuôi mắt, Văn Bình đã tưởng lầm nàng mới 13, 14 tuổi.
Chàng chưa hề gặp nàng, chứ đừng nói là quen nàng nữa. Nàng bắt chuyện với chàng chẳng qua là vì nghề nghiệp. Vì nàng là chiêu đãi viên của quán rượu.
Văn Bình nhún vai, đáp lại bằng tiếng Quảng Đông trơn tru:
- Em đẹp như vậy, anh giận sao được! Mời em ngồi xuống cho vui.
Nàng ngồi ngay xuống, và tự giới thiệu:
- Tên em là Mimôsa. Mimôsa là một thứ hoa ấy mà… Con gái Tàu dạo này thích tên Tây phương, anh đừng cười nhé!
Văn Bình cười:
- Hừ, tên em đẹp ghê!
- Còn anh, anh tên gì?
- Huýt-ky. Anh uống rượu vô hồi kỳ trận nên bè bạn gọi anh là huýt-ky.
- Ha ha, huýt-ky, cái tên lạ lùng và thi vị thật! Anh nói tiếng Tàu thành thạo, nhưng theo kinh nghiệm, em biết anh không phải là người Tàu.
Văn Bình chột dạ. Cô gái muốn gì? Lệ thường, gái ngồi bàn trong các tiệm không quá tò mò như vậy. Hay là… Hay là địch sai nàng đến lôi chàng vào bẫy? Hay nàng là liên lạc viên của Mai Sun?
Chàng tỏ dấu tán thành:
- Đúng thế. Anh không phải là người Tàu.
- Vậy anh là người nước nào?
- Nhật.
- Nói dối.
- Tại sao em dám chắc anh nói dối?
- Vì người Nhật mắt một mí.
- Nhưng em hỏi quốc tịch anh làm gì?
- Ồ, hỏi cho vui. Tối nào em cũng viết nhật ký. Giống như ông tướng đánh thắng trận nào thì ghi vào sử ấy mà…
- Tưởng gì…. Nhưng em không nên tò mò thì hơn. Bản tính anh rất ghét đàn bà tò mò.
- Xin lỗi anh.
- Không dám. Mời em uống một ly.
- Em cũng định xin anh như vậy. Bọn em là thần tửu, uống bao nhiêu cũng không say.
- Tha hồ. Em muốn uống bao nhiêu cũng được. Anh đã kêu cả chai huýt-ky. Nếu cần, gọi thêm chai nữa.
- Anh huýt-ky ơi, giờ này bọn em ít dùng huýt-ky. Uống huýt-ky ngon thật nhưng nhức đầu lắm.
Nàng vung tay gọi bồi. Văn Bình nhận thấy nàng có bàn tay thon trắng tuyệt đẹp. Bàn tay này chắp sau gáy chàng, kéo mặt chàng lại mà hôn thì trên đời không có hạnh phúc nào bì kịp.
Như được lệnh ngầm từ trước, bồi mang ngay lại một ly rượu đỏ. Văn Bình hơi ngạc nhiên thì cô gái phân bua:
- À, đây là cherry brandy. Đắt hơn huýt-ky, anh bằng lòng không? Nếu anh không cho phép…
Văn Bình xua tay:
- Không sao, mời em tự nhiên.
Chàng dư biết cherry brandy của nàng là nước ngọt côla pha với nước lạnh. Cùng với ly rượu, bồi đưa cho nàng một cái tích-kê màu hồng. Tích-kê hoa hồng rượu mạnh.
Văn Bình hỏi:
- Từ tối đến giờ, em thu được bao nhiêu tích-kê rồi?
Nàng chắt lưỡi:
- Chậc, trong thiên hạ tìm được người đào hoa phong nhã như anh như thể đáy biển mò kim. Bọn lính thủy chỉ mời được hộp la-ve là thượng đẳng rồi. Rồi mỗi hớp la-ve vừa đắng vừa ngọt phải được kèm theo cái bấu véo hoặc cái hôn. Riêng anh, anh có thể đòi cả chục lần như vậy em cũng bằng lòng mà anh chẳng đòi hỏi gì cả… Luôn tiện, em cũng xin nói thêm rằng em không kêu rượu nữa đâu. Vì sợ anh hiểu lầm….
- Mỗi tối, em có thể uống được mấy ly cherry brandy?
- Cũng tùy.
- Anh biết rồi. Cám ơn sự thành thật của em. Anh không nói cherry brandy thật mà là cherry brandy pha côla, thứ mà em uống kia…
- Rượu chính cống đối với em cũng như nước lạnh mà thôi.
Cô gái gạt ly cherry brandy giả hiệu sang bên, rồi cầm chai huýt-ky rót đầy ly của Văn Bình. Nàng uống một hơi hết sạch. Uống xong, nàng ngồi dựa lưng vào ghế, ngó chàng bằng cặp mắt khó hiểu.
Nàng gõ ngón tay xuống bàn, giọng đo đắn:
- Anh là người nước nào?
Văn Bình chặn tay cô gái:
- Em đã hỏi một lần rồi, và anh không chịu đáp. Em muốn biết quốc tịch của anh để làm gì?
Cô gái nâng ly huýt-ky lên ngang miệng, nhưng không uống. Qua ly rượu trong vắt, nàng nhìn quanh phòng. Mùi khói thuốc lá, mùi da thịt hợp lại thành một mùi thơm nặng nề, chặn nghẹt lồng ngực.
Nàng nói nhanh:
- Nếu anh là người Việt thì đúng.
Văn Bình giật nảy người:
- Phải, anh là người Việt. Mai Sun dặn em tới gặp anh phải không? Mai Sun đang chờ ở đâu?
Cô gái bâng khuâng nhìn qua bức mành rung động ngoài cửa:
- Mai Sun là ai, em không biết.
Văn Bình thúc giục:
- Vậy em là ai?
Nàng đáp:
- Như em đã nói, em là Mimôsa. Em làm việc trong quán Du Thuyền từ lâu rồi. Có người cho em 15 đô-la, nhờ nói lại với anh. Em ngồi chờ anh từ chập tối. Họ cho em biết rõ hình dáng, tướng mạo của anh.
- Họ dặn em nói gì?
- Nói rằng đúng 12 giờ đêm nay, anh đến Quán Tre, Bamboo Bar.
- Ở đâu?
- Cũng quanh quẩn gần đây thôi.
- Em nhận 15 đô-la của ai?
- Một người đàn bà lạ em chưa từng gặp bao giờ.
- Già hay trẻ?
- Trẻ. Chỉ 25, 26 tuổi là cùng.
25, 26 là tuổi của Mai Sun. Khấp khởi mừng thầm. Văn Bình hỏi tiếp:
- Đẹp hay xấu?
Cô gái đáp:
- Đẹp. Rất đẹp.
- Tên là gì?
- Nàng không nói tên.
- Nàng dặn gì thêm nữa không?
- Không. Nàng biếu em 15 đô-la Hồng-kông. Nội đêm nay, công việc xong xuôi, nàng còn tặng em 30 đô-la nữa, vị chi là 45. Ngồi không lãnh 45 đô-la, dại gì không làm… Nếu biết là anh thì không được xu nào em cũng sẵn sàng ký cả tay lẫn chân… Khiếp, anh đẹp trai ngoài sức tưởng tượng… Vừa khôi ngô lại còn hào phóng nữa… Anh muốn qua QuánTre bây giờ chưa?
Văn Bình nhìn đồng hồ:
- Mới 11 giờ rưỡi. Còn sớm chán. Nhà em ở đâu?
Cô gái ngần ngừ một phút rồi đáp:
- Ở cuối đường. Gọi là nhà không đúng vì em ngụ trong một căn phòng nhỏ xíu. Từ ba năm nay, em sống một mình.
- Gần sáng, anh đến thăm. Em bằng lòng không?
Cô gái nhìn chàng rồi cúi xuống ly rượu:
- Anh muốn thăm em ư? Em rất lấy làm cảm động…. Nhưng giá chúng mình gặp nhau ở đây thì tiện hơn. À, nhưng mà….
Nàng nín bặt. Văn Bình hỏi gặng:
- Tại sao em không muốn anh đến nhà?
Nàng thở dài:
- Thôi, anh đi ngay mới kịp.
Văn Bình nắm tay nàng:
- Em ra trước.
Cô gái tần ngần:
- Anh có hẹn với Mai Sun làm gì?
Văn Bình nhún vai:
- Việc riêng. Tốt hơn, em không nên biết.
Cô gái xô bức mành sang bên. Khí trời mát mẻ bên ngoài ùa vào. Văn Bình định gọi xe, song nàng gạt đi:
- Đi bộ thích hơn, anh ạ. Vả lại, em hơi lâng lâng nên muốn vận động cho khỏe.
- Em hơi say rồi. Chân em bắt đầu bước không vững, em nên vịn vào anh mà đi.
- Lạ thật, em từng nói với anh là uống rượu không bao giờ say kia mà…
- Em không hiểu tại sao. Thường thường, em uống cả chai huýt-ky sếch mà vẫn khoẻ ru… Đêm nay, em mệt quá. Anh tha lỗi cho em nhé! Bây giờ em trở lại quán Du Thuyền. Em nằm nghỉ ở phía sau, anh đi qua quầy rượu, mở cánh cửa đối diện là tới.
- Để anh đưa em về.
- Không sao, em có thể đi một mình. Chào anh, hẹn anh lát nữa.
Cô gái chìa môi cho chàng. Chàng cúi xuống hôn nhẹ. Hơi lạnh của môi nàng truyền sang cho chàng. Nàng sợ ư? Có lẽ. Khí trời không lấy gì làm lạnh mà bàn tay nàng lại run run. Chân nàng đứng vững, không phải vi hơi men bắt đầu ngấm trong máu. Mà chính vì hơi lạnh. Hơi lạnh từ đáy tạng phủ dâng lên, tràn ra bên ngoài.
Văn Bình đã doán biết được tại sao nàng sợ. Nàng nên quay về quán rượu là hơn.
Quán Tre, Bamboo Bar và quán Du Thuyền giống nhau gần như hai giọt nước. Nếu khác, thì chỉ khác ở tấm bảng nê-ông treo bên ngoài. Ở cửa ra vào cũng có một bức mành tương tự, và bên trong, bàn ghế cũng xếp san sát, đông đặc thủy thủ và chiêu đãi viên phục sức lõa lồ trong không khí mù mắt, ngạt thở vì khói thuốc lá. Thậm chí quầy rượu cũng cong cong, hệt như quầy rượu của quán Du Thuyền.
Cũng như hồi nãy, Văn Bình gọi huýt-ky. Tuy nhiên, chàng không trèo lên ghế đẩu cao ngất ngưởng mà bưng chai rượu lại một bàn trống phân nửa trong góc. Ngồi đó, chàng có thể quan sát dễ dàng quanh phòng.
Mai Sun hẹn chàng đúng nửa đêm. Nửa đêm có lẽ là giờ giấc thuận tiện vì thủy thủ ngoại quốc thường la cà đến nửa đêm là phải trở lại bến phao Fenwitch để xuống ca-nô về tàu ngoài khơi, quang cảnh trong quán rượu và ngoài đường phố sẽ cực kỳ náo nhiệt, hỗn độn.
Một toán thủy thủ cười nói huyên thuyên, xô bàn, đẩy ghế đứng dậy. Một gã vừa nhảy thiết hài, vừa hát như người điên. Một gã khác tẩn mẩn đập vở ly rượu ra nhiều mảnh rồi bỏ vào túi. Văn Bình biết là họ sắp giã từ quán rượu.
Nhưng Mai Sun vẫn vắng bóng.
Văn Bình đứng dậy, sửa soạn ra ngoài đường thì một người đàn bà bước vào, dáng điệu hấp tấp.
Chàng nhận ngay ra Mai Sun. Kẻ chết đuối ngoài biển khơi được vớt lên tàu có lẽ cũng không sung sướng bằng Văn Bình khi ấy. Suýt nữa chàng đã thét lớn:
- Em Mai Sun!
Chàng tự chế kịp thời vì thoáng gặp vẻ lo sợ trên khuôn mặt trắng trẻo, diễm lệ của nàng. Sự hốt hoảng này chứng tỏ nàng đang bị theo.
Mai Sun lách sang bên nhường lối cho bọn thủy thủ kéo nhau ra lũ lượt. Nàng đưa mù-soa lên lau mặt, dường như không muốn cho người ngoài thấy nàng đẹp. Tuy đã 12 giờ đêm, nàng vẫn đeo cặp kính dâm to tướng.
Phục sức của nàng đã đổi khác hoàn toàn, nàng mặc sườn sám đen, dận giày đế đen thấp, tóc đeo băn-đô cũng màu đen. Trên ngực nàng óng ánh một hột kim cương nhỏ.
Nàng nhìn vào góc phòng và thấy chàng. Bốn mắt giao nhau. Văn Bình bủn rủn như chạm giây điện. Chẳng nói chẳng rằng, Mai Sun quay ra. Trước khi bước theo, Văn Bình quan sát tứ phía lần nữa. Sau quầy rượu, gã bồi nhanh nhẩu đang cúi xuống đống ly pha-lê. Bên cạnh, cô gái giữ két cặm cụi tính sổ. Các nữ chiêu đãi viên tụm năm, tụm ba giữa quán, bàn tán ồn ào như mổ bò. Ồn ào vẫn là nếp sống của người dân Trung Hoa bất kỳ ở đâu.
Toán lính thủy cuối cùng đã ra khỏi quán. Văn Bình bắt đầu vững dạ: trong tiệm rượu chàng không thấy bóng dáng nào khả nghi.
Nhưng còn ngoài đường, dưới ánh đèn nê-ông trơ trẽn và trong bóng đêm u uất?
Xe hơi, xích-lô, tắc-xi đậu san sát hai bên lề. Mai Sun đứng lại một phút dưới bảng đèn nê-ông, có lẽ để Văn Bình nhận rõ ra nàng, rồi nàng luồn qua hàng xe hơi rảo sang bên kia đường.
Văn Bình bước thật nhanh. Trong chớp mắt, chàng đã đến sau lưng nàng. Chàng cất tiếng:
- Mai Sun?
Nàng quay lại, giọng lạc hẳn:
- Anh… Nên cẩn thận, kẻo….
Văn Bình đặt tay lên vai nàng:
- Họ ở đâu?
Nàng đáp nhát gừng:
- Em… không biết.
Có lẽ nàng chỉ linh tính bị theo chứ chưa nhìn thấy nhân viên Tình Báo Sở bằng xương, bằng thịt. Dầu có nhiều kinh nghiệm, Văn Bình cũng khó có thể tìm ra vì đường phố đông đúc như hội. Mai Sun hỏi:
- Xe anh đâu?
Văn Bình bàng hoàng:
- Xe hơi ấy à? Anh không có. Để anh gọi tắc-xi.
- Không nên. Giờ đây, chúng mình đi đâu?
- Về lãnh sự quán.
- Vậy anh rẽ sang bên phải. Đây là hẻm cụt nhưng em biết lối ra. Có người đi theo, chúng mình sẽ biết.
Văn Bình nghe theo Mai Sun quẹo vào một cái ngõ hẹp. Nếu bên ngoài đường lớn, đèn nê-ông sáng như sao sa thì ở bên trong này chỉ le lói vài ngọn điện, giữa hai dãy nhà trệt thấp lè tè và xiêu vẹo, đóng cửa im ỉm. Trong trường hợp địch phục kích, Văn Bình có thể sẽ trở tay không kịp.
Chàng gọi Mai Sun:
- Tại sao em lại vào hẻm tối này?
Mai Sun không có thời giờ trả lời nữa. Một chiếc Vauxhall sơn đen, kiểu 1958, từ phía sau vọt lên, rồi thắng sát lề, ngay bên cạnh Mai Sun. Cửa xe mở toang, nhiều bóng đen từ trong xe nhảy ra ngoài, vây bọc lấy hai người.
Điều mà Văn Bình tiên liệu đã xảy ra.
Nhân viên Tình Báo Sở đã theo Mai Sun từ biên giới về tận Kowloon, và chờ nàng đến nơi gặp mới ra tay. Đêm trước, trên đường biên giới, họ chia làm hai cánh: cánh ở lại cầm chân Văn Bình, cánh bám sát Mai Sun.
Nếu vậy, tại sao họ chưa bắt nàng, ngay sau khi tới Kowloon? Đó là một bí mật quan trọng mà Văn Bình chưa thể giải đáp.
Nhưng trong khi ấy, khẩu súng lục đầu tiên đã chĩa thẳng vào ngực Văn Bình, kèm theo tiếng hô ngạo nghễ:
- Giơ tay lên!
Bọn họ có cả thảy 4 người. Toàn thể đều cao lớn, mặc quần áo mỏng, và dận giày nhẹ. Hai tên xuống trước trí súng, bắt Văn Bình đầu hàng. Hai tên sau giữ cánh tay Mai Sun, không cho nàng cử động. Họ không ngờ Mai Sun là một điệp viện giỏi cận vệ chiến nên trong chớp mắt đã bị nàng quật đòn ngược lại. Nàng quay người nửa vòng, đánh bật tên đứng bên hữu. Song tên phía tả đã kịp thời kềm chặt nàng lại, và quặt tay nàng ra sau lưng.
Dĩ nhiên Văn Bình không phải là người chịu thua trận dễ dàng. Đối diện hàng chục đối thủ, chàng còn tìm cách chuyển bại thành thắng cấp tốc, huống hồ địch chỉ có 4 mống… Cho dẫu địch được võ trang đầy đủ, chàng vẫn không sợ.
Vả lại, đang còn Mai Sun nữa. Chàng sẵn sàng hy sinh để giải thoát cho nàng….
Hai bàn tay của Văn Bình vung lên nhất loạt. Ngón đòn xuất kỳ bất ý đã khiến cả hai đối thủ tuột súng. Văn Bình tiến lên một bộ, phóng ngọn cước bằng chân trái, với ý định triệt hạ tên đứng gần chàng nhất và có bộ mã đồ sộ nhất.
Hự một tiếng ngắn, gã khổng lồ trúng đòn vào bao tử ngã nhào xuống vĩa hè. Bàn tay phải của Văn Bình chặt ngang nửa vòng, tên thứ nhì nằm theo, êm ái như trái chín trên cây rớt xuống.
Lực lượng địch đã thiệt hại phân nửa. Văn Bình tin tưởng là đoạt được phần thắng. Chàng hươi quyền tấn công hai tên còn lại. Tuy nhiên, tên gầy ốm nhất, và xanh xao nhất trong bọn lại chính là tên giỏi quyền thuật nhất.
Văn Bình giật mình vì tên gầy ốm xanh xao bề ngoài vô tích sự này đã ung dung tránh đỡ miếng đòn ác liệt, và đáp lễ bằng một tư thế già dặn về nhu quyền.
Trung Hoa là quê hương của nhu quyền, môn võ cách sơn đả ngưu, chạm nhẹ vào thân thể là mất mạng. Võ sĩ nhu quyền luyện được chưởng phong cực mạnh, mỗi khi vung tay hoặc chân ra, một làn khí vô hình bay vào người đối phương, làm nát bấy lục phủ ngũ tạng. Lên đến trình độ cao siêu, nhu quyền còn có thể bọc ngoài da thịt một lớp "giáp trụ" đặc biệt, lúc cứng, khi mềm tùy ý. Khi cứng, nó có thể làm những mũi gươm nhọn nhất đâm vào phải quằn, những lưỡi kiếm săc bén nhất chém xuống bị mẻ. Khi mềm, nó khiến võ sư nhu quyền có thể dùng bụng để hút đầu đối phương bị dính cứng như dán bằng keo, hoặc kẹp tay chân đối phương trong nách, không sức mạnh nào rút ra được.
Mấy năm trước, chàng đã có dịp so tài nhu quyền với nhân viên gián điệp địch. Lần ấy, chàng thắng, song vì phải vận dụng tối đa chân khí để đối phó nên chàng đau nặng. Gần ba tháng đằng đẳng, chàng nằm liệt trong dưỡng đường của Sở. Tháng thứ nhất, chàng mỏi rừ tứ chi, mắt hoa, đầu nhức, xương sống như bị gãy lìa, mỗi khi ra ngoài phơi nắng phải chống gậy, hoặc y tá xốc nách hai bên. Tháng thứ nhì, chàng mới xê dịch được bằng can. Mãi đến tháng thứ ba chàng mới bắt đầu hồi phục.
Biết chàng kiệt lực vì nhu quyền, ông Hoàng đã lo tẩm bổ cho chàng. Mọi thức ăn lạ miệng và đắt tiền nhất thế giới đều được đưa từ ngoại quốc về. Mặt khác, ông tổng giám đốc lại triệu thỉnh một võ sư chuyên về xoa bóp từ Đài Bắc tới, hàng ngày tẩm quất gân cốt cho Văn Bình.
Sau kỳ ốm nguy hiểm này, chàng đâm ra tởn nhu quyền. Vì nhu quyền là môn võ dễ thắng và cũng dễ chết. Phải mất nhiều công phu và tâm huyết mới luyện được nhu quyền. Luyện thành tài rồi còn phải tiếp tục luyện thêm, luôn luôn giữ cho phong độ khởi sắc nếu không gậy ông đập lại lưng ông, tinh hoa nhu quyền trở thành nghịch khí, làm thương tổn nặng nề đến bộ máy thần kinh.
Thấy đối thủ nhảy lùi một bước, ngậm miệng, nín thở, tay khuỳnh ra, ngón tay cái hợp với ngón tay trỏ thành vòng tròn, Văn Bình biết là giây phút trọng đại sắp tới. Nếu đối thủ dày công luyện tập hơn, chàng sẽ mất mạng, hoặc ít ra cũng bị trọng thương. Chàng liền bước tréo sang bên, bụng thóp lại, chuẩn bị tiếp đón.
Đối thủ thở phù một tiếng ngắn thật mạnh trong khi bàn tay phóng nhanh như chớp xẹt vào bụng chàng. Võ sĩ nhu quyền thường nhắm vào bao tử, gan ruột, nên Văn Bình đã đón trước dễ dàng ý định của địch. Thế đánh lợi hại của hắn vừa được tung ra, Văn Bình đã chặn lại kịp thời, với hai atémi đồng loạt.
Phát atémi thứ nhất bằng sống bàn tay đánh vào huyệt sann-li của địch ở cánh tay, cách khuỷu 5 phân tây. Sann-li là một trong các mê huyệt trong Thiếu Lâm quyền, trúng đòn, nạn nhân thường bị tê liệt cánh tay trong một thời gian. Nhu quyền là môn võ bí truyền, giết người như ngóe, song lại mắc phải một số yếu điểm nghiêm trọng: khi xử dụng nhu quyền bằng tay, thì những huyệt trên tay trở nên trống trải, dễ bị tấn công.
Cánh tay của người từ đầu ngón lên tới nách gồm chừng 14 huyệt, phía trước 7, phía sau 7. Toàn thể đều là huyệt mê, nghĩa là chạm vào thì nạn nhân bị bất tỉnh, hoặc tê liệt.
Đối thủ đã khôn ngoan đứng né một bên, chếch 45 độ, để dễ bảo vệ yếu huyệt trên cánh tay. Nhưng dầu khôn ngoan cách nào, hắn cũng không thể che kín một lúc 14 huyệt, hơn nữa đó là 14 huyệt dễ đánh.
Phát atémi thứ hai của Văn Bình được phóng ra bằng hiza-até, nghĩa là bằng xương đầu gối, hướng vào huyệt kintêki ở hạ bộ địch.
Trước hai miếng đòn thần sầu của Văn Bình, gã nhân viên Tình Báo Sở bắt buộc phải vẹo người, thu đòn về, và tránh cho huyệt sann-li khỏi bị tổn thương. Song hắn không thể tránh luôn phát tấn công đầu gối. Kết quả là hắn kêu hự một tiếng rồi lảo đảo trong vài giây đồng hồ.
Nhờ công phu tập luyện, hắn không bị ngất mặc dầu huyệt kintêki bị đánh trúng phía ngoài. Trên thực tế, nếu bị đánh giữa huyệt kintêki, nạn nhân có thể bị trọng thương hoặc tán mạng. Vả lại, mục đích của Văn Bình chỉ là ngăn chặn địch thi thố nhu quyền, chứ chưa muốn hạ sát.
Chàng tiến lên, sửa soạn miếng đòn quyết định.
Bàn tay thép nguội của chàng đã tập đánh vào tak-maki, tức là một bó đũa tre tròn, đường kính chừng 15 phân tây, bề cao chừng 2 thước mà võ sĩ nhu đạo dùng để rượt đòn atémi. Vỏ sĩ nhu đạo tập đánh bằng takê-maki đũa tre, Văn Bình lại bỏ thêm đũa kim khí vào nữa. Vì vậy atémi của chàng thường có sức công phá ác liệt.
Chàng định tận dụng giây phút loạng choạng của gã nhân viên Tình Báo Sở để thanh toán với ngón atémi thường lệ vào yết hầu. Từ xưa đến nay, không kẻ nào lãnh atémi của Văn Bình vào yết hầu mà không chết.
Tuy nhiên trong lúc say sưa tấn công, chàng quên bẵng tên thứ tư, và cũng là tên địch cuối cùng. Hắn chế ngự Mai Sun một cách nhậm lẹ. Nàng ngã ngồi xuống lề đường, dường như bị mê man. Hắn lôi nàng lại xe hơi rồi quay ra tiếp tay bạn, đối phó với Văn Bình.
Thoạt đầu hắn đứng yên, theo dỏi cuộc quần thảo bằn con mắt bàng quang. Có lẽ hắn tin là bạn hắn có đủ tài nghệ để khuất phục Văn Bình bằng nhu quyền. Song cũng có lẽ hắn tin vào khẩu súng lục đen ngòm đang nằm gọn trong tay, sẵn sàng can thiệp trong trường hợp phe đảng của hắn yếu thế.
Và đến khi thấy Văn Bình cướp lại quyền chủ động, hắn bèn nhảy vào vòng chiến. Kề mũi súng vào lưng Văn Bình, hắn hô lớn:
- Đứng thẳng, không được cửa quậy!
Văn Bình xoay người, gạt miệng súng ra ngoài. Nhưng gã nhân viên Smerch-Hoa-Lục này không phải là tay mơ nên Văn Bình vừa chuyển thế, hắn đã thu khẩu súng về, cách chàng một thước, nghĩa là ở ngoài tầm phản công atémi, giọng ngạo nghễ:
- Thôi, ông ơi, ông đừng hy vọng đoạt súng của tôi.
Văn Bình tung bàn chân trái lên, chạm cườm tay địch. Tuy nhiên, khẩu súng chưa bị rớt xuống. Nếu là so tài tay đôi thì chàng chỉ cần vận dụng bàn chân phải là giải quyết được tình trạng chênh lệch. Nhưng khốn nổi tên gầy ốm xanh xao đứng bên đã phục hồi phong độ, và hươi súng vào hông chàng.
Hắn nghiến răng ken két:
- Giỏi lắm! Nhưng chúng tôi đông hơn, anh biết không? Phiền anh giơ tay lên đàng hoàng, vì anh là người biết điều, chúng tôi lại ít nói, chỉ thích hành động thôi.
Con giao long vùng vẫy trên biển cả, khinh rẻ thợ chài như bọt sóng, nhưng sau khi ra khỏi mặt nước thì còn thất thế hơn tôm tép tầm thường. Bị hai họng súng kèm hai bên, với hai đối thủ dày kinh nghiệm chiến trận điệp báo, chàng không thể không nhẫn nhục.
Chàng bèn nhún vai:
- Phải, các anh đã thắng. Bây giờ các anh muốn làm gì tôi?
Tên gầy gò nhếch mép:
- Mời thượng khách lên xe. Loại Vauxhall Viva này hơi chật, chắc sẽ không thoải mái, xin thượng khách tha lỗi. Lẽ ra chúng tôi dùng Mercédès rộng hơn, nhanh hơn, đủ tiện nghi hơn, nhưng vì…
Văn Bình cướp lời:
- Anh đừng nhiều lời vô ích. Trước khi diễn thuyết, anh nên săn sóc sức khỏe của người đàn bà yếu đuối mà các anh vừa đánh ngã một các tàn nhẫn.
Hắn cười nhạt với Văn Bình:
- Hừ, con người như vậy mà anh cho là yếu đuối ư? Có thể anh chưa biết, hoặc có thể anh biết mà cố tình quên đi. Mai Sun giỏi võ lắm, chẳng yếu đuối chút nào hết.
Chàng đóng kịch sửng sốt:
- Người đàn bà là Mai Sun?
- Ha, ha… anh có trí nhớ tồi thật. Phải, nàng là Mai Sun, người mà anh có bổn phận tiếp xúc tại trạm biên giới và đưa về Hồng-kông. Nhưng thôi, chúng tôi không có nhiều thời giờ tán gẫu với anh. Mời anh lên xe…
Tên gầy gò có lẽ là chỉ huy trong bọn. Giọng nói chắc nịch và ngạo nghễ của hắn chứng tỏ hắn coi Hồng-kông là đất nhà an toàn của Quốc Tế Tình Báo Sở.
Cửa sau mở rộng. Mai Sun được dẫn lên trước. Nàng tuân lệnh ngoan ngoãn như người máy.
Văn Bình vừa ngồi xuống băng sau thì tên gầy ốm đánh bá súng lục vào gáy. Chàng đau điếng nhưng vẫn còn tỉnh táo. Chàng loáng thoáng nghe tên gầy ốm ra lệnh:
- Chụp túi vải vào đầu chúng nó.
Văn Bình mở rộng mắt song chẳng nhìn thấy gì. Túi che được may bằng thứ nhung đen dầy. Chàng đành ngả lưng vào đệm xe để nghỉ khỏe. Tên gầy ốm hăm dọa:
- Lẽ ra tao bồi thêm cú nữa cho mày bất tỉnh. Nhưng thôi… vì tình nhân đạo, tao cố nương tay. Song nếu mày không tuân lệnh bắt buộc tao phải làm dữ.
Văn Bình nín thinh không đáp. Mũi chàng vừa ngửi thấy mùi thơm thức ăn quen thuộc. Ở Sàigòn, hoặc ở một vài thủ đô khác, chàng có thể dùng khứu giác để nhận ra đường phố. Mũi chàng phụ vào đôi tai rất thính đã giúp chàng đoán ít khi lầm. Mỗi đường phố đều có mùi thơm riêng ban đêm, mùi nước "sốt" của món ăn Tây phương hoàn toàn khác với mùi thịt heo quay đại lộ Hàm Nghi, mùi cua rang muối tiêu của nhà hàng Quốc Tế, mùi vịt Tế Xuyên ở tiệm Arc-en-ciel, Chợ Lớn.
Nhưng ở Hồng-kông, tài ngửi mùi thơm và nghe tiếng động của chàng đã tỏ ra bất lực. Vì ở đâu cũng có mùi thơm giống nhau, ở đâu cũng có tiếng động giống nhau. Ở đâu chàng cũng ngửi thấy một mùi mỡ béo ngậy, mùi bồ hôi pha trộn với khói thuốc lá sợi vàng từ nhà hàng gắn máy điều hòa khí hậu toát ra, mùi phấn son giang hồ, và mùi thuốc phiện nướng tròn trịa trên ngọn đèn dầu phụng. Và ở đâu chàng cũng nghe thấy tiếng bài mạt-chược xoa lạo xạo ngày đêm, đặc biệt là tiếng trò chuyện, bàn bạc như thể cãi vã.
Xe chạy được một quãng thì lên dốc. Chắc hẳn đối phương đưa chàng tới một tòa nhà vắng vẻ ở gần biển vì Văn Bình nghe tiếng gió thổi vù vù và tiếng sóng rì rầm.
Chàng nghe tên gầy ốm dặn tài-xế:
- Bớt tốc độ đi.
Tài-xế cãi:
- Đại tá nói là trên đường về không khi nào được chạy nhanh hơn 60 dặm và chậm hơn 30 dặm.
60 dặm là 90 cây số, 30 dặm là 48 cây số… Văn Bình vừa phăng ra hai chi tiết đáng tiền: thứ nhất, nhân viên chỉ huy cuộc rượt bắt chàng là đại tá; thứ hai, mọi việc đã được bố trí tường tận từ trước, ngay cả đến tốc độ tối đa và tối thiểu của xe hơi cũng được lưu ý đặc biệt. Nghĩa là Quốc Tế Tình Báo Sở đã lo liệu chu đáo và cẩn mật. Trừ phi gặp may mắn khác thường, Văn Bình khó có hy vọng thoát dễ dàng…
Tên gầy ốm gắt:
- Đồ ngu! Mày phải biết tùy cơ ứng biến chứ! Sở dĩ tao yêu cầu mày giảm bớt tốc độ là vì muốn kiểm soát xem có ai bí mật đi theo sau chúng mình không.
- Em không tin là họ biết được. Từ trước đến nay, họ chỉ là bọn mù và điếc.
- Đừng vội khinh địch rồi có ngày chết mất xác, con ạ. Nhìn kiếng chiếu hậu lần nữa xem sao.
- Em đã nhìn hơn chục lần rồi. Anh cẩn thận quá! Theo em, việc gì cũng có số, chẻ sợi tóc làm tư nhiều khi lại nguy hại.
- Lại ăn ốc nói mò rồi….
- Em nói thật đấy! Năm ngoái, bọn em mời anh xuống xóm ăn mừng, anh đòi kỳ được một cô ả vừa đi bác sĩ về, và chê bọn em là bạt mạng và xuẩn ngốc. Rốt cuộc….
- Hừ, hừ, mày lại nhắc tới tai nạn nghề nghiệp của tao, phải không? Chẳng qua vì tao không gặp hên.
Tên tài xế ung ung cắm điếu xì-gà kếch xù vào miệng, rồi rút hai tay ra khỏi vô-lăng, đánh diêm châm thuốc. Tên gầy ốm đập mạnh vào vai:
- Mày chưa thấy gì ư?
Tên tài xế giật mình:
- À, em bắt đầu thấy rồi. Một chiếc Fiat 124 mui trần, hai chỗ ngồi. Cách đây 10 phút, nó đã lẽo đẽo theo sau.
- Bây giờ mày tính sao?
- Chiếc Vauxhall cà rịch cà tang của mình không thấm tháp gì với chiếc Fiat 124 chạy trên 160 cây số một giờ. Em đề nghị mình giảm tốc lực.
- Vì nghe đề nghị của mày mà suýt nữa xôi hỏng bỏng không trên đường biên giới. Sắp đến ngã ba rồi, mở đèn hiệu bên trái, nhưng khi đến nơi thì quẹo sang phải, nghe không?
- Vâng.
- Rồi chạy được 50 thước, tắt hết đèn quẹo bên mặt, vào hẻm. Giữa hẻm, tao đã để sẵn xe phòng hờ, Mercédès hẳn hòi… Lần này thì Fiat 124 chứ đến Fiat 2300 tao cũng coi là đồ bỏ.
Nghe nói, Văn Bình toát mồ hôi. Trên đường từ Lo-Wu về Kowloon, có lẽ địch đã theo chàng trên hai chứ không phải một xe. Một toán ở lại, toán kia phóng thẳng về trung tâm thành phố.
Trong chớp mắt, tài xế đã lái vào hẻm. Văn Bình và Mai Sun bị dẫn xuống. Một phút sau, xe Mercédès nổ máy. Phía sau xe Mercédès rộng rãi và tiện nghi hơn xe Vauxhall nên Văn Bình cảm thấy thoải mái. Nhưng chàng không nghe được tiếng động dọc đường nữa vì xe hơi được gắn máy điều hòa khí hậu.
Chàng khẽ bấm Mai Sun. Nàng nhổm lên song không nói gì. Tên gầy ốm quát:
- Yêu cầu hai người ngồi yên.
Xe hơi leo dốc rồi giảm tốc độ. Sau cùng, tài xế lái xe vào ga-a rồi tắt máy. Văn Bình biết là xe vào ga-ra vì chàng nghe tài xế bóp kèn inh ỏi, và rủa tục tĩu vì cửa chậm mở. Có lẽ cửa ga-ra hơi chật nên tài xế phải lùi hai lần mới vào lọt.
Hai tên nhân viên Tình Báo Sở xốc nách Văn Bình đưa lên nhà trên. Túi vải được rút lên, Văn Bình dụi mắt và ngồi xuống ghế dài xa-lông. Đó là một bộ xa-lông lợp nhung đỏ khổng lồ của hãng Xegalot bên Pháp. Tủ kê sát tường đều mang nhãn hiệu Plakelem, nghĩa là thuộc loại lớn quá khổ.
Văn Bình có cảm tưởng như chú bé lạc vào giang sơn của ông khổng lồ. Chàng có thân hình vạm vỡ của người phương Tây, song khi ngồi xuống ghế, lại lỏm thỏm không khác gì con nhái bén. Trong phòng khách chỉ có một bức tranh duy nhất, bức tranh sơn mài mô tả cảnh hoàn hôn trên sông nước Hồng-kông. Bức tranh này cũng là một tác phẩm quá khổ, dài gần bằng chiếc Cadillac, loại xe dài nhất nhì thế giới, trên sáu thước.
Điều làm Văn Bình ngạc nhiên là ngoài chàng ra, trong phòng không còn ai nữa. Chàng ngạc nhiên hơn nữa khi thấy ở góc phòng có một cái bàn dài chừng 15 thước bên trên để toàn tẩu thuốc lá và hộp diêm. Tính sơ sơ cũng tới ngót nghét một ngàn ống píp, đủ nhãn hiệu, đủ màu sắc khác nhau.
Chủ nhân ngôi nhà này chắc phải là tỉ phú, có cái thú sưu tập đồ vật cũ. Tuy không có thói quen sưu tập, Văn Bình cũng đã nghe nói tới nhiều. Bộ trưởng Richelieu của hoàng đế Pháp Lộ-y 18, và tướng Vandamme, cũng người Pháp, đã sưu tập cả ngàn ống tẩu trên thế giới. Nhưng Văn Bình nhận thấy chủ nhân tòa nhà này thu nhặt được những ống tẩu quý giá hơn nhiều.
Những hộp diêm xanh, đỏ, trắng, tím, vàng xếp hàng song song trên bàn phủ phọt-mi-ca trắng làm Văn Bình quáng mắt. Chỉ đem bán đấu giá ở nơi công cộng, riêng những hộp diêm hiếm lạ này cũng mang lại cho sở hữu chủ hàng trăm ngàn đô-la Mỹ.
Tuy vậy, điều làm Văn Bình ngạc nhiên nhiều nhất là bọn nhân viên địch gỡ túi che mắt và đưa chàng vào phòng khách một mình. Hồi nãy, chụp túi vải vào đầu, chắc địch không muốn chàng nhận ra lộ trình. Nói cách khác, chàng có hy vọng không bị thủ tiêu. Giờ đây, địch lại cho chàng thấy rõ đồ đạc đáng giá. Ở Cảng Thơm, số tỉ phú nghiền thú sưu tập ống tẩu và hộp diêm trên thế giới chỉ có một hoặc hai người là cùng. Địch không giấu diếm nghĩa là đã chủ tâm hạ sát chàng để bảo toàn bí mật.
Sự việc mâu thuẫn này khiến Văn Bình hoang mang. Để vẻ mặt khỏi biến đổi, chàng cho tay vào túi rút thuốc Salem.
Cánh cửa lim dầy trước mặt chàng mở ra. Một người Trung Hoa tóc hoa râm, đeo kính trắng gọng đồi mồi, khuôn mặt xanh vàng như người mắc bệnh gan, chậm chạp bước vào. Hắn mặc bộ com-lê bằng lụa Ý-đại-lợi sang trọng, và vận giày da cá sấu, giữa cà-vạt chễm chệ một viên kim cương óng ánh, to bằng đầu ngón tay trỏ. Bán rẻ mạt, viên kim cương này cũng tới 10 triệu bạc Việt-Nam.
Hắn nghiêng đầu chào chàng, giọng thân thiện:
- Bọn nhân viên của tôi ít học nên hơi vô lễ. Xin lỗi anh nhé!
Văn Bình cười nhạt:
- Anh muốn gì, nói đi, đừng úp mở nữa.
- Ồ, bất cứ chuyện gì cũng phải có đầu, có đuôi phải không anh? Quả chưa chín thì rung cây đến mấy cũng không rụng. Việc mời anh về đây mới là giai đoạn khởi đầu. Rồi dần dà anh sẽ biết.
- Tôi hiểu rồi. Các anh định mua chuộc tôi.
- Anh nóng nảy quá! Sự thật chúng tôi không dám nghĩ là có thể mua chuộc được anh. Vì người có bản lãnh như anh, đủ sức chống chọi ở Macao và trên đường từ biên giới về Kowloon khó thể là nhân viên trung cấp. Tất anh đã dược huấn luyện đầy đủ để đối phó lại mỗi khi bị bắt. Và chắc chắn là anh có nhiều kinh nghiệm hoạt động nghề nghiệp. Có lẽ anh cần hiểu rõ rằng chúng tôi có thừa phương tiện để hạ anh hoặc bắt anh dọc đường từ Lo-wu về. Nhưng chúng tôi kiên nhẫn đợi để ước lượng khả năng của anh. Anh quả là một điệp viên tài giỏi. Nhân danh Quốc Tế Tình Báo Sở, tôi thành thật khen ngợi.
- À, anh là sĩ quan chỉ huy Tình Báo Sở?
- Giả vờ nữa làm gì, hả anh? Giữa đồng nghiệp với nhau, tôi đề nghị anh nên thành thật. Dĩ nhiên, tôi không cầu mong anh thành thật nhiều, chỉ thành thật tương đối cũng đủ. Anh dư biết tôi là sĩ quan cao cấp Tình Báo Sở. Quân hàm của tôi là đại tá. Cũng như anh, tôi mang tên giả trong khi hoạt động ở hải ngoại. Tên giả của tôi lại mỗi lúc một thay đổi. Vì vậy, cho anh biết tên giả của tôi là vô ích. Đề nghị anh gọi tôi là R. đại tá R.
- Kính chào đại tá R.
- Còn anh, anh là ai?
- Phiền anh đợi một thời gian nữa.
- Anh muốn giấu thì thôi, tôi sẵn sàng chiều ý. Song tôi cần nói anh rõ là thái độ ngoan cố này rất bất lợi cho anh. Khi anh đặt chân vào tòa nhà này, nhân viên của tôi đã chụp hình anh thành nhiều tấm. Giờ này phim nhựa đã tới đồn biên giới. Trong vòng 12 giờ đồng hồ, tôi sẽ biết căn cước thật của anh. Hầu hết nhân viên điệp báo trung và cao cấp trên thế giới đều được chúng tôi chiếu cố đặc biệt. Tại Bắc Kinh, Tình Báo Sở có một thư khố khổng lồ, không thua thư khố của Smerch Sô Viết, thư khố của C.I.A. Hoa-kỳ và thư khố I.S. Anh quốc; và trên nhiều khía cạnh, còn đầy đủ hơn nữa. Chúng tôi có một nha Điệp Ảnh, bạn cũng như thù đều được sưu tập. Bên cạnh nha Điệp Ảnh là nha Tướng Mạo. Nếu bức hình của anh chưa giúp chúng tôi phăng ra căn cước, thì còn dấu tay nữa. Tưởng anh nên biết là chúng tôi đã in được dấu tay của anh.
Nói như vậy, tôi muốn cho anh hiểu rằng sớm muộn Tình Báo Sở cũng khám phá ra căn cước của anh. Đó chỉ là vấn đề thời gian, nên tốt hơn là anh nói thật và thái độ của anh sẽ được coi là căn bản của anh và Tình Báo Sở.
- Hợp tác như thế nào?
- Tôi chưa được biết chi tiết. Tuy nhiên, ngay bây giờ, tôi có thể cam kết là anh sẽ được trọng dụng xứng với khả năng. Anh sẽ lưu lại đây một thời gian ngắn rồi lên đường đi Hoa-Lục.
- Còn số phận của Mai Sun?
- Tôi không đủ thẩm quyền định đoạt số phận của nàng. Theo lệnh trên, tôi bố trí bắt nàng, và giao hoàn trung ương, thế thôi, ngoài ra tôi không còn trách nhiệm nào nữa. Anh muốn cứu nàng ư?
- Dĩ nhiên.
- Anh đa tình thật. Mới gặp một lần mà đã nặng tình như thể quen nhau từ lâu.
- Vậy tôi hỏi thật anh: một phụ nữ nhan sắc như Mai Sun có đáng được anh mê đắm không?
- Đặt câu hỏi này, chắc anh muốn tôi trả lời "có". Vì là đàn ông biết thưởng thức nghệ thuật thì không ai cầm lòng được sắc đẹp kỳ lạ của nàng. Nhưng tôi lấy làm tiếc phải trả lời "không". Bình sinh tôi kỵ đàn bà. Có lẽ đó là tâm bệnh. Nhưng cũng có lẽ vì tôi hoạt động lâu năm trong nghề kỷ luật thép của Tổ Chức làm tình cảm riêng bị hủy diệt. Dầu sao tôi cũng kính phục anh. Mai Sun chưa hề yêu ai, nhiều nhân viên cao cấp ở Hoa-Lục để ý đến nàng, và có đủ điều kiện mang lại hạnh phúc cho nàng mà nàng vẫn dững dưng như không.
- Cám ơn anh đã quá khen.
- Tôi nói thật đấy. Mai Sun đã trao những gì cho anh?
Văn Bình nhìn giữa mặt đại tá R.:
- Anh hỏi quá sớm. Nếu nàng đã trao tài liệu cho tôi trên xe hơi, tôi cũng đáp là không, vì dại gì tôi nói thật trước khi biết rõ và nắm chắc trong tay những đề nghị cụ thể của các anh. Trong trường hợp nàng không đưa gì cho tôi, tôi cũng giữ thái độ im lặng.
Đại tá R. cười nhạt:
- Hiểu rồi. Anh muốn dùng để mặc cả. Vâng, tôi không cưỡng ép anh nữa. Thôi, chào anh, tôi bận việc phải ra ngoài một lát. Tôi cố gắng mời anh về Trung quốc nội đêm nay, nhưng nếu không kịp thì phiền anh ngủ lại. Nhân viên của tôi sẽ dẫn anh sang phòng bên. Anh sẽ gặp Mai Sun. Tôi không cấm anh trò chuyện với nàng. Nếu nàng ưng thuận, anh được tha hồ, bọn gác sẽ không can thiệp. Song có điều quan trọng mà anh cần khắc sâu vào óc là tòa nhà này được bảo vệ cẩn mật, một con chim nhỏ cũng không hy vọng thoát ra ngoài. Trong nhà, ngày cũng như đêm đều có một tiểu đội canh phòng, võ trang toàn bằng súng máy. Ngoài vườn, đội tuần tiểu lại có cả đại liên nữa. Nhân tiện, anh cũng cần biết thêm rằng tòa nhà này vắt vẻo trên núi, xa trung tâm dân cư đông đúc, lại gần bờ biển. Giá bom nổ trong nhà, tiếng động cũng không lọt ra, huống hồ là đạn nổ… Nhân viên của tôi được lệnh bắn hạ không cảnh cáo. Vậy tôi yêu cầu anh nghiêm chỉnh, đừng dại dột uổng mạng vô ích.
Đại tá R. khệnh khạng đứng dậy. Chợt nhớ ra, hắn chỉ cái bàn dài trên bày la liệt ống điếu và bao diêm của mọi quốc gia trên thế giới, giọng đắc thắng:
- Cảm tưởng của anh ra sao?
Văn Bình bĩu môi:
- Khá lắm!
- Nếu khá, tại sao anh bĩu môi?
- Xin anh tha lỗi, tôi vốn có tính bốp chác như vậy. Anh sưu tập được cả thảy bao nhiêu hộp quẹt?
- 3000.
- Hơi ít. Riêng tôi, tôi đã gặp những người sưu tập trên 35.000 hộp. Gần đây, họ đã mở cuộc triển lãm hộp quẹt tại Luân-đôn[10].
[10] Luân-đôn là nơi có nhiều cuộc triển lãm đồ sưu tập kỳ dị tương tự: nữ hoàng Victoria sưu tập khăn choàng cổ, Sir Tywitt sưu tập giây thừng treo cổ tội nhân, ông Belfrange sưu tập một loại vỏ hộp thực phẩm, ông của nữ hoàng Elizabeth sưu tập 770 đồng hồ và dùng 84 chuyên viên đồng hồ để bảo trì.
- Anh thích sưu tập không?
- Thích chứ!
- Sưu tập loại gì?
- Ờ, sưu tập mọi thứ can trên thế giới. Tôi được nghe một ông già 75 tuổi ở Pháp[11] sưu tập được các thứ gỗ và đẽo gọt thành 900 cái can. Bộ can của tôi chưa được 900 cái nhưng cũng không đến nỗi ít. Nhờ anh, tôi sắp kiếm thêm mấy cây nữa.
[11] đó là nhà địa chất Jules de Malbos. Trên thế giới còn có những sưu tập gia kỳ dị khác nhu một người Bỉ sưu tập chai, cô Jeannetta Mercebrok (Mỹ) sưu tập mạng nhện, ông Bush sưu tập 6000 con voi gỗ, ngà, đá….
-- ….
- Vì sớm muộn tôi sẽ đọ quyền với anh và bọn đàn em chó chết của anh. Anh sẽ bị què chân, và phải chống gậy. Sau ngày anh bình phục, tôi sẽ xin cái can của anh để làm kỷ niệm.
Đại tá R. trợn mắt, bàn tay xoè ra, như muốn đánh Văn Bình. Nhưng sau một giây suy nghĩ, hắn nhún vai bước ra cửa. Tên tài xế tiến vào, ấn mũi súng, ra lệnh:
- Còn chờ gì nữa? Mở cửa bên trái, mau lên.
Văn Bình thản nhiên làm theo lời hắn. Phòng bên hẹp hơn nhiều song đồ đạc bày biện cũng thuộc loại khổng lồ của hãng Plakelem. Mai Sun đang ngồi ũ rũ trong góc, trên cái ghế sô-pha rộng mênh mông.
Nghe tiếng động, nàng ngước mặt lên. Văn Bình thoáng thấy hai má nàng ràn rụa nước mắt.
Gả tài xế dặn Văn Bình:
Phiền anh ở trong phòng, chúng tôi sẽ túc trực ngoài hành lang. Anh cần gì, có hai thằng lùn lo liệu. Tưởng anh nên biết rằng bọn lùn này không nói những ngôn ngữ thường nghe trên thế giới. Tuy thân hình bé nhỏ nhưng võ dõng không đến nỗi xoàng. Anh cứ thử thì rõ.
Hắn đóng sầm cửa và khóa trái bên ngoài.
Khi ấy, Văn Bình mới nhận ra hai tên lùn. Cả hai đang ngồi vắt vẻo trên tủ buýp-phê lẹ làng nhẩy vọt xuống. Chúng chỉ cao được trên dưới 9 tấc tây. Cả hai đều râu ria xồm xoàm, chứng tỏ đã ngoài tứ tuần. Và cả hai đều mặc đồng phục: sơ mi ngắn tay và quần sọt trắng. Mầu trắng của quần áo so tương phản một cách trơ trẽn với mầu da đen, không phải đen vì rám nắng, mà là đen tự nhiên, dường như là da tây đen.
Sự hiện diện của hai vệ sĩ lùn không làm Văn Bình sửng sốt. Từ lâu, chàng đã biết gián điệp địch xữ dựng người lùn. Smerch Sô Viết lại còn đặt ra một cơ quan riêng để tìm kiếm đàn ông, đàn bà lùn nhất thế giới để mang về một địa khu hiểm trở gần Tây Bá Lợi Á hầu gây giống nữa.
Tuy nhiên, Văn Bình cũng hơi bối rối một vài giây đồng hồ. Vì đây là lần thứ nhất chàng được giáp mặt người lùn của Quốc Tế Tình Báo Sở. Mấy năm trước, nhân hoạt động với nữ điệp viên Biệt Vụ Ngọc Tú, đánh lừa RU để nhảy dù xuống Miền Bắc, Văn Bình đã có dịp chạm trán một toán người lùn của địch[12].
Song bọn lùn hồi ấy đều mũi lõ, da hơi trắng, dường như sinh quán ở vùng núi Caucase, trên lãnh thổ Nga Sô[13]. Và đặc biệt là cao hơn 2 tên lùn của Tình Báo Sở đang khệnh khạng đứng trước mặt chàng.
[12] xin đọc Gián điệp siêu hình, 2 cuốn trọn bộ, đã xuất bản, Tân Quang, 54 Lê văn Duyệt, tổng phát hành.
[13] giống lùn này hiện còn ở chân núi Caucase, ở miền Nam Ý đại lợi, và vùmng núi Limousin (Pháp quốc), bề cao 1m30, hoặc 1m20.
Lời nói của ông Hoàng bên ly cà-phê đặc sịt vụt trở lại trong ký ức Văn Bình. Chàng nhắc đến vụ người lùn của RU thì ông tổng giám đốc mở ngăn kéo, rút ra một tập hồ sơ, rồi nói:
Bọn lùn này rốt lợi hại. Song le, theo báo cáo của nhân viên từ Hoa-Lục gởi về thì bọn lùn của điệp báo Trung cộng còn lợi hại hơn nhiều. Tôi được tin họ thiết lập một cơ sở thí nghiệm hợp chủng ở Hoa Bắc, người lùn mua được hoắc bắt cóc được ở khắp nơi trên thế giới đều được bí mật chở tới. Một nhóm bác học phối hợp tinh trùng của các giống thấp nhất, cấy cho đàn bà lùn độc nhất vô nhị. Tôi lại được tin đích xác là Trung cộng phối hợp hai giống lùn Onges[14] và Ituri[15], kết quả là người cao nhất chỉ độ 80 đến 90 phân là cùng.
Đặc điểm của giống lùn hợp chủng này là thân thể mềm như bún, chúng có thể cuộn khoanh tròn, nằm gọn trong hộp đàn vĩ cầm. Da chúng đen sì như than. Làn da này có một hóa chất kỳ lạ, khả dĩ biến thành tường đồng, vách sắt, dao đâm không thủng, và nhiều khi đạn bắn cũng không xuyên qua nữa.
[14] giống da đen, Onges chỉ còn lại chừng 500 người, ở đảo Little Andaman trên Ấn độ dương, chỉ cao hơn 1m.
[15] giống Ituri, trong rừng rậm Công-gô. Trong loại này, bộ lạc Bambuti chỉ cao 90 phân đến 1m, mà thôi.
Gặp giống này, anh phải tuyệt đối thận trọng. Nhờ thấp nhỏ, chúng chạy nhảy nhanh nhẹn không thua khỉ vượn trong rừng. Anh dùng dao hoặc dùng súng vô ích. Muốn hạ chúng, anh phải tập trung vào một yếu huyệt ở hai bên háng.
Văn Bình vội nói:
- Thưa, đó là huyệt yako.
- Phải, huyệt này là huyệt chết.
- Xin lỗi ông. Có lẽ ông lầm vì theo nhu đạo cũng như Thiếu Lâm quyền thì yako chỉ là huyệt mê. Từ bụng đến chân, không có huyệt nào chết.
Văn Bình đinh ninh thời gian đã làm ông tổng giám đốc kém minh mẫn. ông Hoàng là võ sĩ điểm huyệt cừ khôi nhưng sau hàng chục năm giam hãm giữa bốn bức tường mốc và đống hồ sơ ngạt thở, ông không còn trí nhớ sáng láng như thuở hoa niên đầy nhựa sống nữa. Dầu sao chàng còn trẻ hơn ông nhiều; chàng lại được huấn luyện thuần thục về nghệ thuật điểm huyệt.
Vừa nâng ly cà -phê nguội lạnh lên môi, sửa soạn uống, ông Hoàng vội đặt xuống bàn:
- Phải, huyệt yako ở bẹn, gần huyệt kintêki ở chỗ hiểm. Đối với người thường thì huyệt yako, cũng như huyệt kintêki, là huyệt mê, đánh mạnh vào chỉ ngất đi là cùng, chứ không thể táng mạng được. Nhưng anh đừng quên rằng giống lùn không như người thường. Vi vậy, huyệt yako đã trở thành huyệt chết. Điều này không phải tự tôi phỏng đoán, mà là công cuộc nghiên cứu khoa học đặc trách quyền thuật.
Nghe nói, Văn Bình cảm thấy ngượng ngùng. Cố nhân có câu "trứng khôn hơn con", chàng tin là óc ông Hoàng đã rỉ sét, ngờ đâu chính chàng mới bị rỉ sét. Ông Hoàng không đổi vẻ mặt, cũng không dùng lối nói dạy kiêu ngạo khiến Văn Bình hối hận, đứng trơ ra như cột trồng.
Ông Hoàng nhún vai:
- Cả tôi cũng lầm, chứ không riêng gì anh. Trước đây, tôi cũng tưởng yako là huyệt mê. Mãi sau này tôi mới biết. Cơ thể của giống lùn hợp chủng cũng khác với cơ thể của anh và tôi nên chúng có sức chịu đựng dẻo dai và bền bỉ khác thường. Hễ gặp chúng, anh phải hạ độc thủ ngay….
Và nay, Văn Bình đang gặp chúng bằng xương, bằng thịt.
Chàng giơ tay vẫy, giả bộ thân thiện:
- Chào hai anh.
Một tên chống nạnh, nhìn chàng trừng trừng rồi thốt ra một tràng tiếng nói lúng búng, ú ớ. Chàng đang chần chừ thì tên thứ hai chĩa súng lục vào người chàng cử chỉ hăm dọa.
Chàng phớt lờ, cất tiếng gọi:
- Mai Sun?
Nàng lại ngẩng đầu lên, ngó chàng lờ đờ. Rồi như hồi nãy, nàng lại lặng lẽ cúi xuống. Cặp mắt lạc thần và dáng điệu uể oải khác lạ này chứng tỏ nàng không còn ở trạng thái bình thường nữa. Có thể nàng bị chích thuốc mê. Cũng có thể đại tá R. điểm huyệt nàng.
Văn Bình tiến lại, giọng thân mật:
- Em mệt không?
Nàng gật đầu mà không đáp. Chàng nắm cánh tay thì nàng rú lên như bị rắn cắn rồi vùng khóc nức nở. Trong khi ấy, hai tên lùn dựa lưng vào chân tủ buýp-phê, cười sằng sặc một cách khả ố và khiêu khích. Lẽ ra, Văn Bình xấn tới, quạt cho mỗi đứa một atémi. Song chàng nén giận vì sực nhớ đến thân cá chậu, chim lồng. Chàng phải nén giận để rình cơ hội giải thoát cho Mai Sun.
Chàng phải nén giận phần nào cũng vì ông Hoàng. Hôm ấy, uống cạn ly cà-phê (chàng đoán là ly thứ ba trong ngày), ông ngồi bâng khuâng, nhìn làn khói xanh biếc của điếu xì-gà Ha-van mới đốt, rồi nói:
- Tôi mong anh có dịp chạm trán bọn lùn của địch. Vì anh sẽ giúp Sở khám phá thêm một bí mật. Mong mà lại không mong, vì tôi cảm thấy khuất phục bọn lùn này rất khó khăn.
Văn Bình nhăn mặt tỏ vẻ bất mãn. Lần đầu, ông tổng giám đốc hoài nghi tài lỗi lạc của điệp viên lỗi lạc Z.28. Chàng nhìn ông Hoàng bằng cặp mắt trách móc, như muôn nói ông cụ ơi, ông khinh thường Z.28 vừa vừa chứ!", thì ông Hoàng thở dài:
- Tôi biết là anh đang phật ý. Nhưng sự thật như vậy. Bôn lùn chỉ có một yếu huyệt ở bẹn, mà yếu huyệt này lại luôn luôn được bảo vệ chặt chẽ, tôi sợ anh khó đánh trúng.
Chàng bèn nói riễu:
- Chắc bọn lùn mặc sì-líp sắt chứ gì?
Ông Hoàng nghiêm mặt:
- Đúng thế. Bọn chúng đều mặc sì-líp kim khí đặc biệt. Tôi dùng danh từ đặc biệt vì đây không phải loại sì-líp bằng kẻm mà võ sĩ thường vận mỗi khi thượng đài để bảo vệ hạ bộ. Loại xì-líp này dường như bằng chất titanium pha trộn sợi ni-lông, dao cắt không đứt. Bởi vậy, muốn triệt hạ bọn lùn bằng atémi, anh phải vận hết chân khí. Mỗi lận vận hết chân khí, anh sẽ trải qua một thời kỳ thần kinh căng thẳng. Tôi thương anh, không muốn anh thành tàn phế, hoặc giảm thọ, nên …
Văn Bình cắt ngang:
- Vâng, ông tin ở tôi.
Ông Hoàng quả có tài nhìn thẳng vào vị lai. Những việc chưa xảy ra đã được ông đoán trước, không sai một li. Hai tên lùn bất trị biết chàng không làm gì được nên tiếp tục ngữa cổ cười ngạo nghễ.
Chàng ngồi xuống bên Mai Sun, vuốt tóc nàng:
- Em yên tâm. Đại tá R. không dám hại em đâu.
Mai Sun nắm chặt tay chàng:
- Anh sợ cho em ư? Không, em không sợ... Vì em biết chắc sẽ chết. Nhưng còn anh...
Văn Bình hôn vào đôi môi ướt nhèm nước mắt của nàng. Nàng hôn lại một cách yếu ớt rồi gục đầu xuống nệm. Chàng cúi xuống thì thấy mắt nàng lim dim. Một phút sau, nàng đã ngủ vùi.
Chàng muốn rít lên để tỏ sự tức giận. Đại tá R. cố tình trêu chàng. Hắn cho chàng đoàn tụ với người đẹp song lại tiêm thuốc ngủ cho nàng. Thành ra đoàn tụ cũng bằng không...
Văn Bình đứng dậy, rút Salem hút. Gói thuốc đã hết nhẵn, chàng cau có ném vào góc phòng. Hai tên lùn vỗ tay bôm bốp ra vẻ thích thú.
Dằn lòng không nổi, Văn Bình xăm xăm tiến lại. Tên lùn cần súng bi bô ra hiệu cho chàng dừng bước. Song bàn chân chàng đã xẹt vòng tròn như sao chổi. Đối phương né tránh vô cùng nhanh nhẹn nhưng ngọn cước của Văn Bình đã rớt đúng cườm tay lông lá. Tên lùn rú lên một tiếng the thé rồi nhảy lùi lại.
Văn Bình cảm thấy hàm răng ghê ghê như vừa cắn trái sấu chua lòm. Ông Hoàng đã ân cần dặn dò mà chàng quên bẵng, nghĩa là chỉ có thể tấn công tên lùn bằng phát atémi vào huyệt yako, ngoài ra, không có cách nào khuất phục được hắn.
Tên lùn thét lên một hơi dài. Bốn bức tường dày dường như bị rung chuyển vì âm thanh kinh hoàng. Từ nhiều năm nay, nhiều võ sĩ hữu danh, cân nặng 80, 90 ký thịt, đã phải rời khí giới trước ngọn độc cước thập phần lợi hại của Văn Bình. Vậy mà tên lùn vẫn nắm chặt khẩu súng. Tóm lại, hắn đã có sức khỏe phi thường, như lời ông Hoàng tiên liệu.
Nếu tên lùn nhả đạn, chắc chắn Văn Bình phải chết. Vì miệng súng chỉ ở cách chàng hai thước. Viên đạn đầu chì 9 li sẽ làm ngực chàng nát bét. Song tên lùn khựng người một giây. Miệng súng đang chĩa vào người Văn Bình được hất lên trên.
Tên lùn lại bật cười khanh khách rồi tung lên không trung cái bật lửa Ronson hắn vừa lượm được trên bàn. Cái quẹt máy óng anh vàng rơi được nửa chừng thì súng nổ đoàng khô khan, trúng ngay chính giữa, và văng ra gần cửa. Tên lùn muốn trổ tài tác xạ để cho Văn Bình một bài học.
Văn Bình đứng ngây người như bị thôi miên.
Đại tá R. mở cửa phỏng lúc nào chàng không biết. Đến khi đại tá R. đằng hắng chàng mới quay lại. Đại tá R. chắc lưỡi:
- Tôi đã cảnh cáo trước, anh không chịu nghe. Bọn lùn của Tình Báo Sở không tầm thường như anh tưởng đâu. Và Tình Báo Sở còn hàng chục, hàng trăm nhân viên kỳ dị như vậy nữa. Đọ sức với người lùn của tôi, anh đã có dịp mục kích tài năng siêu việt của Tình Báo Sở. Tôi hy vọng anh lấy đó làm đề tài suy gẫm, để rồi đây thành tâm cộng tác với chúng tôi trên căn bản lâu dài.
Văn Bình nín thinh. Đại tá R. Nói tiếp:
- Nà, mời anh ra xe về lục địa. Đường bộ tuy gần nhưng bất tiện nên anh phải đi đường thủy. Ca-nô của tôi đang chờ anh dưới bến. Một lần nữa, tôi khuyên anh nhũn nhặn, biết mình, biết người.
4 nhân viên Trung cộng mà Văn Bình đã quen mặt ở Wanchai lùi lũi tiến vào. Đại tá R. Vung tay:
- Tôi giao hai người này cho các anh. Yêu cầu canh phòng cho cẩn thận. Xổng tù thì các anh phải đền mạng, nghe chưa?
Cả bốn tên đều dạ rân. Tên tài xế chụp bao vải đen vào đầu Văn Bình. Cách một tiếng, cây còng sắt lạnh ngắt xập quanh cổ tay chàng. Thế là hết. Dấu có ba đầu sáu tay, chàng cũng khó có hy vọng thoát thân.
Đại tá R. ra lệnh:
- Mụ Mai Sun đang còn mê man, không cần phải xích tay. Vả lại, mụ đang còn nhiều bạn có thế lực ở Bắc Kinh, các anh nên gượng nhẹ thì hơn.
Như người mù, Văn Bình được dắt ra ga-ra giữa hai cây thịt nặng nề, chắc nịch và hôi khắm mùi mồ hôi dầu, mùi khó ngửi thông thường của những nơi có người Tầu sinh sống. Sau khi trèo lên xe, sờ soạn ghế đệm, và động cơ nổ ròn, Văn Bình định thần một phút để tập trung tư tưởng: chiếc xe sắp chở chàng ra bờ biển không phải thuộc loại Mercédès hoặc Vauxhall. Mà là chiếc Rolls rộng thênh thang, tưởng như chàng có thể nằm ngang trên băng, duỗi chân thả cửa mà vẫn thoải mái.
Chàng ngồi giữa, cạnh Mai Sun. Kèm riết hai bên là hai khối thịt lầm lì. Mai Sun còn ngây ngất nên dựa đầu vào ngực chàng. Một tên nhân viên Trung cộng phê bình:
- Chà, anh chị âu yếm nhau ghê.
Tài xế nghiến bánh xe lạo xạo trong vườn rồi lái nhanh ra cổng. Văn Bình loáng thoáng nghe bọn vệ sĩ góp chuyện với nhau bằng tiếng lóng Thượng Hải:
- Đại tá dặn đi trong bao nhiêu phút?
Có tiếng đáp:
- Từ 50 phút trở lên. Lái vòng mà lị.
- Mày phải cẩn thận. Hắn ta giỏi võ kinh khủng.
- Hừ, chúng mình suýt bị thua vì xuất kỳ bất ý. Chứ bây giờ thì đừng hòng.
- Đại tá dặn kỹ mà mày vẫn quên tuốt luốt. Vả lại, chính mắt mày đã chứng kiến hắn ta xử dụng nhu quyền. Rầy rà thật... theo tao thì thượng sách là phết cho hắn ta một mũi dao vào giữa tim rồi quăng xác xuống biển. Áp giải như thế này hơi mệt. Tao chỉ sợ...
- Sợ hắn ta giở trò ở dọc đường phải không?
- Phải.
- Mắt bịt kín, tay bị còng, họa hắn ta là Tôn Hành Giả tái thế thì may ra mới trốn thoát. Vả lại, Hồng-kông là giang sơn của anh em mình. Hắn ta chạy lên trời mình cũng vẫn tìm ra như thường. Đúng không mày?
- Đúng.
Cả bọn đều cười như nắc nẻ.
Thừa dịp trong xe ồn ào, Văn Bình hích cùi tay vào ngực Mai Sun. Chàng mừng rơn vì Mai Sun phản ứng ngay tức khắc. Bàn tay nàng luồn sau áo sơ-mi của chàng, chạm nhẹ lên da thịt. Văn Bình run lẩy bẩy như kẻ bị cảm lạnh.
Như vậy nghĩa là Mai Sun đã tỉnh lại. Nếu có cơ hội thuận tiện, nàng sẽ tiếp tay cho chàng. Dầu không, chàng cũng tìm ra cơ hội. Vì về đến Hoa-Lục thì cả hai phải chết.
Đột nhiên, tay nàng rút khỏi da thịt Văn Bình. Qua làn vải đen dày cộm, chàng không nhìn thấy gì chung quanh. Song chàng đoán phỏng là bọn vệ sĩ Tình Báo Sở đang kiểm tình hình trong xe.
Chợt chàng nghe tiếng chửi rủa tục tằn. Rồi tên gầy ốm hừ một tiếng bực bội:
- Mày làm gì thế?
Lại chửi rủa và đáp:
- Xẹp bánh rối.
- Đồ chết dẫm. Tại sao trước khi đi không xem xét cẩn thận?
- Không những xem xét lại còn lấy cả đồng hồ ra đo hơi nữa. Vỏ nào cũng mới toanh, chưa đầy một ngàn cây số. Sợ xì hơi, tôi còn bơm thêm 300 gờ-ram nữa.
- Ngĩa là theo ý mày, ma đã chọc thủng lớp xe?
- Anh hậm hực làm gì vô ích, dầu sao nó cũng bẹp dí rồi. Trong cốp đang còn lốp xơ-cua. Chỉ độ 10 phút là thay xong.
- Cha mẹ ơi, xe Rolls hạng nhất mà hỏng dọc đường. Người ta biết được thì cười thối óc.
Xe hơi ngừng lại. Bọn trên xe lục tục mở cửa nhảy xuống. Văn Bình nghe tên gầy ốm hỏi:
- Còn mấy phút nữa đến nơi?
Có tiếng bên ngoài chõ vào:
- 15 phút.
Tên gầy ốm thở dài:
- Hôm qua, hôm kia không hỏng, đợi đến 15 phút cuối cùng của người ta thì hỏng. Mau lên các ông... Xảy ra chuyện gì thì đại tá ăn thịt cả lũ.
Căn cứ vào tiếng động, Văn Bình biết là trên xe chỉ còn lại một tên nhân viên Tình Báo Sở, tên gầy ốm. Chàng mừng thầm vì thần May Mắn đã xuất hiện đúng lúc. Nếu rút được bao vải che mặt, chàng có thể dùng hai tay bị còng làm khí giới, quật ngã tên gầy ốm. Nhưng làm cách nào để gỡ cái bao vải quái ác ra được?
Chàng lại cảm thấy nhột nhạt ở sau lưng. Bàn tay êm mát của Mai Sun lại cọ vào da thịt chàng. Chàng khựng người. Mai Sun đang dí vào xương sống chàng một vật lành lạnh.
Rồi nàng từ từ rút tay ra. Văn Bình hiểu ngay. Đó là cái chìa khóa còng. Có lẽ nàng móc được trong túi đối phương. Nhanh nhẹn, chàng kê hai bàn tay bị còng lên đùi Mai Sun.
Tên gầy ốm lên tiếng:
- Gần xong chưa?
Bên ngoài đáp vào:
- Gần. Chỉ 5, 7 phút nữa là nhiều.
Cuộc đối thoại ngắn ngủi này là cứu tinh của Văn Bình. Vì lợi dụng tiếng ồn, Mai Sun đã tra chìa khóa còng. Cách, một tiếng nhỏ, cái còng thép kiên cố rời khỏi tay Văn Bình.
Tên gầy ốm la to:
- A, a, bọn mày định trốn hả?
Mai Sun đâm bổ lên băng trước. Văn Bình nghe hai tiếng rú liên tiếp. Tiếng rú của Mai Sun để trán áp địch thủ. Và tiếng rú tên gầy ốm khi bị móng tay nhọn hoắt của nàng đâm vào mặt. Như có phép thần thông, Văn Bình giật tung bao vải. Giờ đây, chàng không còn e ngại gì nữa. Dẫu đối phương được võ trang mạnh mẽ, chàng vẫn có hy vọng đánh bại.
Tên gầy ốm ngã ngửa, đầu cụng vào táp-lô xe hơi. Tuy vậy, bàn tay hắn vẫn nắm khư khư khẩu súng. Văn Bình vội nhoài người, đập tay trái vào khẩu súng, còn tay phải móc một trái đấm vào cằm. Chàng nghe rắc một tiếng khô khan, xương cằm của đối phương vỡ nát. Nạn nhân chỉ hừ nhẹ rồi ngoẹo cổ sang bên.
Văn Bình vừa quay lại thì một tên nghe động đã ghé mặt qua cửa xe, giọng khề khà, nồng nặc mùi rượu mai quế lộ:
- Cái gì mà ồn thế, ông nội?
"Ông nộỉ Văn Bình trả lời bằng một atémi thọc giữa mặt. Hắn té nhào xuống đất. Trong khi ấy Mai Sun mở toang cửa xe. Tên thứ ba đang lúi húi thay lốp lò dò đứng dậy thì nàng đạp vào dầu. Tên thứ tư, và là tên cuối cùng, rút súng, chưa kịp lảy cò thì Văn Bình đã xử dựng một thế võ Nhật tuyệt kỹ đưa sang thế giới bên kia.
Mai Sun la lớn:
- Cho máy nổ đi anh.
Văn Bình cười mĩm:
- Chưa được. Phải đợi vặn xong bù-loong đã.
Song chàng không vặn bù-loong bánh xe mà lại kéo đống thịt của tên gầy ốm, xô xuống thảm cỏ. Chàng thu bốn nạn nhân bất động lại một chỗ rồi lần lượt lôi từng tên dậy, tặng phát atémi thi ân. Vì lý do kỹ thuật, chàng không thể để một tên nào thoi thóp.
Xong xuôi, chàng rút mù-soa lau tay. Mai Sun hỏi, giọng lo lắng
- Chúng mình về đâu bây giờ?
Văn Bình ngồi ngay ngắn trước vô-lăng, chậm rãi vặn đề ma rơ:
- Anh có chỗ núp an toàn.
- Chừng nào em có thể rời Hồng-kông?
- Đêm nay hoặc sáng mai.
Mai Sun thở phào ra. Mặt nàng lộ vẻ hớn hở rõ rệt. Ngược lại, Văn Bình vẫn đăm chiêu.
Mai Sun dựa vào vai chàng:
- Anh còn sợ gì nữa?
Văn Bình thở dài:
- Bây giờ mới là lúc đáng sợ.
- Lạ nhỉ! Mình đã diệt được toàn bọn rồi. Phút này, đại tá R. chắc mẩm là anh và em đã xuống đò máy về lục địa. Hay là....
- Có lẽ em chưa hiểu anh. Anh không sợ đại tá R.. Anh không sợ nguy hiểm. Nếu sợ là chỉ sợ chúng mình sắp phải xa nhau. Về Sài-gòn, em sẽ lên đường ngay đi Hoa-kỳ. Anh không phải là tảng đá vô tri, hẳn em đã biết.
- Ồ, tưởng gì, chúng mình còn chán thời giờ.
- Không đâu. Lát nữa, anh phải chuyển em cho nhân viên C.I.A. và chúng mình phải xa nhau.
- Trời ơi!
- Cái nghề gián điệp nhiều khi đau đớn như vậy đó. Anh không dám hy vọng nhiều. Chỉ hy vọng được hưởng trọn vẹn đêm nay bên em. Nếu em chấp thuận, anh sẽ đưa em về khách sạn.
Mai Sun xà vào người chàng, nủng nịu:
- Anh rủ em xuống âm phủ em cũng nhận lời liền. Huống hồ là về khách sạn...
Văn Bình sang số 2, miệng cười vui vẻ:
- Ừ thì đi.
Chiếc Rolls quý phái ngoan ngoãn theo lệnh Văn Bình quay lại thế giới mộng ảo Hồng-kông.