Số lần đọc/download: 1041 / 16
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Chương 6 -
T
he end is nothing; the road is all.
J. Michellet, French Historian.
Khác với mọi buổi học khác, thay vì kiểm tra từ vựng đầu giờ Nguyên lôi trong cặp ra tờ Tuổi Trẻ Chủ Nhật, mỉm cười nhìn tụi nhỏ rồi thong thả đọc. Truyện ngắn tuần này kể về những ngày cuối cùng của một bệnh nhân nhiễm siđa còn trong tuổi mực tím. Giọng đọc cô lên xuống những nơi xúc động, thỉnh thoảng ngưng lại để dò phản ứng của học trò rồi lại tiếp tục khi thấy sự chăm chú hiếm thấy. Ngay cả Quốc Anh, người hiếu động nhất cũng chống hai tay lên má, mắt to tròn nhìn vào miệng cô như muốn nuốt từng câu từng chữ. Câu chuyện kết thúc thật buồn, Nguyên bảo:
-Câu chuyện buồn quá phải không các em? Buồn vì đây là chuyện có thật. Bạn nào biết sida là gì, nói cô nghe thử?
Phúc vọt miệng:
-Bệnh của mấy người xì ke phải không cô?
Sương chêm thêm:
-Của bê-đê nữa mày. Rồi nhỏ liếc xéo Phúc đầy ám chỉ. Cả lớp cười ồ trong khi thằng bé đỏ mặt. Giơ tay chặn cuộc đấu khẩu có thể kéo dài năm phút, Nguyên chỉ Hương:
-Còn em thì sao? Em nghĩ sao?
Hương bối rối, thật thà trả lời:
-Em, em không rành lắm cô ơi. Coi TV nghe người ta nói vậy thôi, chứ em không hiểu lắm. Nghe cô đọc truyện em thấy sợ quá.
Như ngồi cạnh Hương khẽ rùng mình:
-Tội nghiệp quá cô ơi. Còn nhỏ mà bị bệnh đó sợ quá.
Nguyên nhẹ nhàng trấn an:
-Bệnh này tuy chưa có thuốc chữa nhưng mình có thể tránh nếu mình cẩn thận. Bệnh lây qua đường máu, do đó các em khi ra đường tuyệt đối không bỏ chân không, dù trời mưa hơi nắng. Các em tránh đến những nơi như chân cầu, bờ kênh, nơi có nhiều kẻ nghiện bỏ kim tiêm tùm lum, lỡ đạp phải thì khổ lắm. Quan trọng nhất là các em biết rằng có một loại bệnh dễ sợ như vậy, và đừng bao giờ bị bạn bè dụ dỗ hút chích rồi nghiện ngập, bệnh rồi mình khổ một mà cha mẹ khổ mười, biết hông? Bệnh cũng có thể lây qua đường sinh dục, vì vậy người ta khuyên chỉ nên một vợ, một chồng. Cái này khi các em lớn lên một chút mình sẽ bàn kỹ hơn, nghen. Còn ai có câu hỏi gì nữa không? Nếu không mình bắt đầu học bài mới.
Quốc Anh giơ tay, thấy cô gật đầu thằng nhỏ nói lẹ:
-Tuần nào cô cũng đọc một truyện nghe cô. Em mà thấy mấy tờ báo là em ngán tận cổ, mà sao cô đọc hấp dẫn thiệt.
Nguyên cười:
-Cô không dám hứa mỗi tuần, nhưng khi nào có chuyện hay cô sẽ mang theo đọc cho cả lớp nghe. Ok, mình học nghen. Phương và Nhung, hai em đọc đoạn đối thoại này cho cô.
...
Giờ ra chơi, đám con gái bu quanh nghe Phương liến thoắng:
-Hôm qua có chuyện xảy ra ở gần nhà con Bích, tụi mày biết chuyện gì không?
Bích trề môi:
-Tưởng gì, tự tử chứ gì, người ta bu đông quá trời. Ba má tao cấm không cho tao ra, sợ bị ma bắt mất hồn.
Phúc xuỵt:
-Mày không biết thì để nó kể. Kể đi Phương.
Nguyên vừa lau bảng xong, quay sang nói:
-Ừ, kể cô nghe với.
Thấy cô cũng tham gia, Phương hăng hái nhảy hẳn lên bàn, ngồi xếp bằng tròn to giọng kể:
-Có chị kia tự tử vì tình, nhảy sông cách đây hai cây số rồi bị cuốn đến gần nhà con Bích thì ngừng lại. Tóc chỉ bị vướng cái cầu cá sau nhà nên mới ngừng lại. Em chen vô trong coi xác, chao ôi mặt mũi sưng bự chảng dzị nè cô, cả người cũng phình lên. Thấy mà ghê.
Mấy đứa con gái ré lên, dúi vào nhau. Sương hét:
-Thằng mắc dịch kể nghe xạo mồ tổ. Sao mày biết người ta trôi hai cây số mày. Cô đừng tin nó cô ơi, nó kể xạo để hù người ta không à.
Phương gân cổ:
-Tao láo làm cháu nội mày đó mày. Thiệt đó cô, hổng tin cô hỏi thằng Quốc Anh nè cô, nó cũng đi coi.
Quốc Anh lè lưỡi:
-Từ này tao chừa luôn. Về nhà con hổng dám ăn cơm, tối hổng dám ngủ, sợ thấu ông Địa luôn cô ơi. Bà ngoại con còn cho thêm năm con lươn cái tội đi tò mò chuyện thiên hạ.
Phụng rùng mình:
-Ghê quá à, tự nhiên tự tử chi hổng biết.
Nguyên gật gù:
-Ừ, cha mẹ nuôi bao nhiều năm, tự nhiên tại một người xa lạ rồi đi chết, uổng thiệt. Mà chết rồi xấu ơi là xấu, với lại gia đình mình đau khổ biết bao nhiêu. Cô nghĩ sau này mỗi lần các em buồn chuyện gì mà không muốn sống nữa thì nhớ chuyện Phương kể hôm nay. Tự tử xong nhìn xấu, lại còn bị người ta nhìn ngó, bàn tán mắc cở chết. Có chuyện buồn lại kể cho cô nghe, cô dẫn đi ăn kem là hết liền.
Phúc đột nhiên nằm dài ra bàn, thả câu vọng cổ:
-Cô Nguyên ơi cô Nguyên ơi sao con buồn quá chừng, từng tưng tứng từng tưng... Hì hì, cô dẫn cả lớp đi ăn kem nghe cô, tự nhiên con buồn đứt ruột luôn vậy đó.
Nguyên phì cười trong khi tụi nhỏ đập bàn đập ghế ủng hộ ý kiến Phúc. Cô đập thước kẻ lên bảng lấy lại trật tự:
-Thôi thôi loạn rồi, buồn bất tử dzị cô nghèo sao mấy đứa. Ráng học đi rồi cuối năm cả lớp cùng đi ăn kem nghen.
Những tiếng thở dài thất vọng nối tiếp nhau, Nguyên chịu thua:
-Ok, Quốc Anh chạy ra ngõ mua mười que kem. Hôm nay mình ra chơi dài hơn mười phút, nhưng tuần sau em nào không thuộc bài là cô giận à nghen.
-Dạạạạạạạạạ thưa cô vâng ạ.
-Cho tao kem dừa nghen Quốc Anh.
-Tao kem sôcôla, con Hương kem dâu.
-Đợi tao đi với Quốc Anh.
Nguyên mỉm cười nhìn theo bóng lưng Quốc Anh. Vậy là đi đứt thêm nửa tiếng ‘hứng bất tử,’ không biết Yên sẽ nghĩ gì khi thấy cô ghi chi tiết này vào sổ đầu bài. Chắc hẳn cô sẽ chậc lưỡi tiếc rẻ ước chi mình cũng được tham gia vào bữa tiệc cà rem bất ngờ này.