Nguyên tác: Pas D'orchidées Pour Miss Blandish
Số lần đọc/download: 965 / 7
Cập nhật: 2016-06-17 08:03:12 +0700
Chương 6
C
ô Blandish bị đẩy ra dưới ánh đền chói lòa từ trên trần tỏa xuống. Hai mắt cô bị tấm băng keo dán kín.
Măng Grisson ngồi choãi trong ghế nhìn cô. Khi Eddie báo bọn chúng sẽ trở về, Măng đã có thì giờ tính toán xem vụ này đem lại cho mụ lợi lộc ra sao, nếu khéo thu xếp và gặp may tí ti thì có thể kiếm được một triệu vào cuối tuần này. Từ ba năm nay, dưới quyền của Măng, cả băng đã có được tiếng tăm rõ rệt. Chúng không làm được những vố lớn nhưng cũng không phải chống chọi nhiều. Các băng khác xếp băng Grisson thuộc loại hạng ba thôi. Vậy mà nhờ cô gái yếu ớt tóc hoe này, băng Grisson đã trở thành kẻ thù công khai của những người giàu nhất, có thế lực nhất trong toàn vùng Kansas này.
Măng Grisson người to mập, má sệ, mắt loang loáng như hai hòn bi ve. Đúng là một mụ già xấu đến ghê người, thế nhưng cả băng, kể cả Slim cũng đều khiếp sợ mụ.
Eddie giật miếng băng keo che mắt cô Blandish. Cô giật mình khi thấy minh đứng trước mụ già. Cô khiếp sợ, lùi lại, nín thở. Eddie nắm cánh tay, cố trấn an và nói:
- Đây cô ấy đây, Măng ạ. Đem về tận nhà theo lời dặn của bà. Xin giới thiệu đây là cô Blandish.
Măng hơi chồm người về phía trước, đôi mắt xoi mói, hốt hồn cô gái. Mụ ghét nói nhiều, ghét bù lu ba hoa. Khi mọi người nói đến mười tiếng thì mụ chỉ cần nói tới một tiếng thôi nhưng trong trường hợp đặc biệt này, mụ thấy cũng nên mở lời một chút.
- Này nghe tao đây, Mày có thể là con của Blandish nhưng với tao thì mày chẳng là cái thá gì hết. Mày ở đây, đến khi ông già mày phải đem tiền đến chuộc, lâu mau là tùy ở lão. Trong thời gian ở đây, nếu mày ngoan thì được để yên, nếu mày gây rối thì hãy coi chừng tao. Cứ thử quậy đi sẽ thấy hối ngay. Hiểu chưa?
Cô Blandish vẫn nhìn như không hiểu được mụ già ghê tởm này có sống thực không.
- Hiểu chưa? - Măng nhắc lại.
Eddie huých khuỷu tay vào người cô, cô đáp: “ Hiểu ”
- Đem nó vào phòng trước. - Măng ra lệnh cho Eddie. - Chuẩn bị mọi thứ cho nó hết cả chưa? Khóa cho chặt rồi xuống ngay đây, tao có chuyện bàn.
Trên cầu thang, Eddie nói với cô Blandish:
- Bà già không nói chơi đâu, bà ta còn đáng sợ hơn cả Slim đấy. Coi chừng!
Cô Blandish không trả lời, hình như cô không còn sức nữa. Vài phút sau, Eddie cùng với Flynn và Doc đi vào phòng Măng. Woppy đã ra phố lấy tin. Eddie rót một ly Uyxtki rồi đến ngồi trên tay ghế.
- Slim đâu, Măng?
- Nó đi ngủ rồi. Mày đừng bận tâm đến nó. Tao có việc muốn nói với mày và Flynn. Chúng mày có nghe tao nói với con nhỏ về chuyện nó làm rộn không? Chúng mày cũng vậy. Tao cấm chúng mày với Woppy lôi thôi với nhau vì một đứa con gái đẹp trong nhà. Tao mà chộp được đứa nào léng phéng với con nhỏ thì chớ trách. Các băng thường rã vì gái hơn là vì tiền. Do đó tao yêu cầu để con nhỏ được yên. Hiểu chưa?
Eddie cười nhạo:
- Lời bà cũng có giá trị với Slim phải không?
- Slim không bao giờ chú ý tới bọn con gái nhà lành. - Măng quắc mắt nhìn Eddie. - Nó tự hiểu lắm. Mày nên lo công việc hơn là mấy chuyện tào lao đó. Mày, Woppy và Flynn cũng vậy. Flynn nghe ra chưa?
- Tôi không điếc đâu. - Flynn đáp giọng giận hờn.
- Còn mày, Eddie?
- Tôi hiểu ngay từ đầu kia!
- Được rồi. (Măng châm thuốc). Với chúng ta, con nhỏ đáng giá một triệu đô la. Nó biến từ nửa đêm thì lúc này lão Blandish tất đã báo bọn cớm, động tới bọn Liên bang rồi. Ta sẽ liên lạc với lão Blandish, bảo lão gạt bọn Liên bang đi, chuẩn bị sẵn một triệu đô la loại giấy cũ và sẵn sàng đưa cho ta. Phía lão chắc không có gì trở ngại. Lão có tiền và muốn con gái được về ( Mụ quay sang Eddie ). Mày xuống phố gọi điện cho Blandish nói sẽ có chỉ dẫn cho lão về việc trao tiền. Báo cho lão biết nếu lão gạt ta thì con nhỏ rời đời. Chắc tao không cần chỉ chi tiết, mày tự liệu mà nói.
- Hiểu rồi, Măng.
- Thế thì lỉnh đi.
- Phải chia như thế nào đây Măng. - Eddie đứng lên hỏi. - Chính tôi dò ra con nhỏ, tôi phải được phần lớn hơn người khác.
- Đợi lúc nào có bạc sẽ bàn - Măng nói giọng kiên quyết.
- Được rồi, còn tôi thì sao? Tôi cũng phải có phần. - Flynn chen vào.
- Sao nữa? - Eddie nói. - Nếu không có tao lúc ấy thì mày đã đi kiếm cái giường mà ngáo rồi.
- Đủ rồi. - Măng gầm lên. - Lỉnh đi, Eddie.
Eddie lưỡng lự nhưng thấy đôi mắt dữ tợn của mụ nhíu lại, hắn nhún vai bước ra, Măng nói với Flynn:
- Bây giờ tới mày. Những kẻ nào biết về băng Riley, dính dáng tới chuyện đêm qua?
Flynn gãi đầu.
- À...có Johnny, rõ ràng rồi. Lão biết từ đầu đến cuối câu chuyện lúc xảy ra ở đó nhưng lão sòng phẳng lắm. Lão lo chôn mấy thằng kia và giấu súng chúng. Măng chớ quên điều đó. Riley hứa chia cho lão một phần từ bánh nên lão hi vọng ta rộng rãi với lão một chút.
- Ta sẽ rộng rãi. Còn ai nữa?
Flynn suy nghĩ một chập.
- Có thằng nhỏ nơi trạm xăng thấy Eddie cãi với Riley. Chắc nó thấy tôi có súng. Mà cũng có thể nó nhìn thấy con nhỏ.
- Ai nữa?
- Hết rồi.
- Tao không muốn có sơ hở nào. Mày lo vụ thằng nhỏ, nó có thể tiết lộ. Làm nhanh lên.
Sau khi Flynn ra đi, Măng ngồi thoải mái trong ghế bành. Doc đi qua đi lại, dáng nóng nảy. Mụ nhìn thấy liền đưa mắt dò hỏi. Mối liên hệ giữa mụ với Doc thì khác bọn kia. Lão có học và chuyện có học là điều hiếm có khiến mụ nể nang.
Mụ biết vài năm trước, Doc là một y sĩ giải phẫu nổi danh. Lão cưới cô vợ trẻ kém lão đến 20 tuổi. Một ngày đẹp trời, cô vợ nhí bỏ đi theo anh lái xe và Doc bắt đầu nốc rượu. Vài tháng sau, trong cơn say, lão mổ óc một bệnh nhân và làm người này chết. Lão bị kết án năm năm tù về tội giết người, Flynn gặp lão trong tù nên sau khi ra khám, hắn giới thiệu với Măng. Mụ thấy ngay cái lợi có trong băng một tay y sĩ giải phẫu để khỏi cần đi tìm bác sĩ nếu một tên trong nhà dính đạn. Thế là mụ cung cấp đủ rượu cho lão để lão săn sóc đàn em.
“ Nếu ta không có sơ hở thì thật hay. Ta sẽ loan truyền đến tai bọn cớm mà chính băng Riley bắt cóc con nhỏ. Chúng sẽ lo đi tìm Riley rồi khi không tìm ra chúng sẽ quyết đoán là Riley làm cú đó rồi. Ta ngồi ung dung mà tọa hưởng ”.
Doc ngồi xuống châm thuốc, cử chỉ chậm chạp, nét lo lắng hiện lên khuôn mặt bị tàn phá vì rượu.
- Tôi không ưa mấy chuyện bắt cóc đó. Thật ghê tởm, kinh khiếp quá. Tội nghiệp cho con bé và cha nó. Tôi không thích tí nào.
Măng mỉm cười. Nội trong băng chỉ có Doc là được phép bày tỏ ý kiến riêng và tuy rằng Măng không bao giờ nghe theo nhưng vẫn thích để lão nói, nhất là khi mụ cảm thấy đơn đọc và đôi khi cũng thấy có ý hay. Mụ nói giọng khinh miệt:
- Ông đa cảm quá. Con nhỏ thứ gì cũng có thì nên chịu khổ một chút. Lão già nó có bạc triệu nên cũng chẳng khổ gì. Tôi đã chịu khổ sở nhiều, ông cũng vậy. Đau khổ cũng làm cho con người sướng lên.
- Đúng rồi. - Doc rót một li thật đầy - nhưng con bé còn quá trẻ, quá đẹp. Làm hư hại một cuộc sống trẻ trung như thế thật đáng phàn nàn. Chắc bà không có ý trả nó về nhà phải không?
- Phải. Một khi ta lấy được tiền chuộc thì phải khử nó đi. Nó biết nhiều quá.
Doc thấy khó chịu, loay hoay trên ghế.
- Tôi không ưa chuyện đó nhưng tôi không thể can thiệp. ( Lão nốc cạn rồi rót thêm ). Làm cú lớn quá, tôi e khó nuốt.
- Nhưng ông sẽ thích khi lãnh được tiền. - Măng nói một cách tai quái.
Doc nhìn vào li rượu.
- Từ lây tôi đã không quan tâm đến tiền bạc nữa. Tôi có một chuyện này cho bà biết. Slim có cách đối xử với con nhỏ lạ lắm.
Măng liếc thật sắc.
- Ông nói gì thế?
- Hồi trước tôi tưởng Slim không để ý đến đàn bà. Mà bà cũng nói như thế phải không? Thế mà bây giờ, hắn chú ý đến cô gái. Tôi thấy hắn nhìn con nhỏ, mắt sáng như một thằng bé mới gặp mối tình đầu. Thật đáng tiếc, Măng ạ. Tôi e rằng bà gặp rắc rối về chuyện này.
Nét mặt Măng rắn lại, mắt tóe lửa:
- Ông không đùa đấy chứ?
- Không, lúc nào chúng gặp nhau, bà sẽ thấy tôi nói đúng. Hắn muốn trả lại chuỗi hột xoàn cho cô gái. Hột xoàn của hắn, bà nhớ lấy điều ấy.
- Tôi không quên đâu, - Măng nói giọng hung dữ. - Hễ tôi hỏi là nó đưa cho tôi ngay. Ông chắc nó mết con nhỏ thật à?
- Chắc chắn như vậy.
- Để tôi lập lại trật tự mới được. Tôi không muốn có chuyện về đàn bà trong cái nhà này.
- Bà chớ tự tin thái quá, - Doc nghiêm giọng nói. - Slim rất nguy hiểm. Hắn có thể quay lại chống bà, Măng ạ. Tiếc là bà không chịu nhìn nhận hắn bình thường...
- Câm đi! (Vấn đề này là cấm kỵ ). Tôi không muốn nghe mấy chuyện khùng đó. Slim rất bình thường. Tôi biết cách đối xử với nó. Thôi đừng nói nữa.
Doc nhún vai, rót thêm li nữa, lão sắp say rồi.
- Bà đừng trách tôi không báo trước.
Măng lảng sang chuyện khác.
- Ông viết cho tôi một bức thư cho lão Blandish. Mai ta gửi đi. Bảo lão bỏ tiền trong chiếc va li trắng, đăng tin trên tờ Diễn Đàn ngày kia rao bán sơn trắng - có nghĩa là tiền đã sẵn sàng. Giải thích cho lão biết nếu lão cho ta vào tròng thì con nhỏ sẽ gặp chuyện gì.
- Được.
Doc bước ra ngoài mang theo cả ly rượu.
Mụ già còn lại một mình, suy nghĩ khó chịu về điều Doc vừa nói. Nếu Slim mết con nhỏ thì mụ phải thủ tiêu nó càng sớm càng tốt. Mụ cứ tìm cách tự thuyết phục là Doc đã nói quá. Mụ nuôi con từ bé, biết chắc hắn chưa từng gần đàn bà.
“ Tốt hơn là để ta nói thẳng với nó. Ta lấy lại xâu chuỗi rồi cẩn thận bán cho kẻ mua đồ gian. Nhưng chắc chắn phải chờ một thời gian, nóng vội trong vài tháng mà đem bán thì chỉ có mà ăn đất ”.
Măng bước lên phòng Slim ở lầu một, Slim đang nằm dài. Mấy ngón tay xương xẩu của hắn đu đưa xâu chuỗi. Măng vừa bước vào xâu chuỗi liền biến đi nhanh hơn là khi Slim rút dao. Nhưng dù hắn có nhanh tay nhưng Măng cũng đã thấy rồi. Mụ lờ đi như không nhìn thấy.
- Sao mà nằm dài ra đây? Mệt à?
Slim liếc mụ, cái nhìn như rắn độc. Có những lúc mụ làm hắn bực tức với những câu nói dớ dẩn.
- Ờ, tôi mệt. Không thích nghe các người phía dưới.
- Mày phải cảm ơn mẹ đã bắt họ nói ra. Ta sắp giàu rồi, Slim ạ. Con nhỏ sẽ đem lại cho ta một đống bạc.
Mắt Slim sáng lên, vẻ càu nhàu biến mất.
- Cô ta đâu, Măng?
Măng nhìn hắn chăm chú. Đây là lần đầu mụ nghe con nói với cái giọng như thế. Mụ sững người vì thấy Doc nói đúng quá. Thằng khốn nạn này đã ăn phải bả rồi. Mụ đáp với giọng thô bạo:
- Trong phòng phía trước với khóa hai vòng.
Slim lăn mình trên giường, nói giọng con nít ngu ngơ:
- Măng thấy cô ta đẹp không? Tôi chưa bao giờ thấy một đứa con gái nào như vậy cả. Măng thấy cô ta không?
- Đẹp à? Mày nói gì thế? Thì cũng như mọi đứa con gái khác thôi chứ gì?
Slim nhìn mụ vẻ ngạc nhiên.
- Măng nói có nghĩ không đấy? Vậy mà tôi cứ tưởng mẹ có chút ít về thẩm mỹ cơ đấy. Cô ta thật tuyệt! Cứ như là người trong tranh! Tôi muốn giữ cô ta lại. Mẹ không trả cô ta về nhà chứ? Ta cứ lấy tiền còn tôi cứ giữ cô ta. Tôi chưa bao giờ có đào cả. Phải có cô ta mới được.
- À, thật sao? - Măng nói với giọng khinh miệt. - Mày thử nhìn bộ quần áo, người ngợm mày xem...Thật gớm chết. Mày cứ tưởng con nhỏ quí phái như vậy mà chú ý tới mày à?
Slim nhìn đôi tay, có vẻ như nghi ngờ mình.
- Để tôi đi tắm rửa, thay quần áo. - hắn nói đại đi, tưởng chừng như ý tưởng chưa bao giờ nảy sinh trong tâm trí hắn. - Tôi cũng có thể sạch được chứ?
- Thôi chớ nói chuyện ngu đần nữa. - Măng sỗ sàng gạt phắt. - Tao muốn lấy xâu chuỗi.
Slim nghiêm đầu nhìn mẹ rồi lấy xâu chuỗi ra tung tung ngoài tầm tay mẹ hắn, dáng láu lỉnh không làm mẹ hắn bằng lòng chút nào.
- Đẹp phải không? Nhưng không phải của bà. Của tôi. Tôi biết rồi, đưa cho bà là bà bán béng ngay. Bà thì chỉ nghĩ đến tiền bạc thôi. Xâu chuỗi của cô ta để tôi trả lại.
Măng suýt nổi khùng nhưng kìm ngay lại được. Mụ giơ tay ra lệnh:
- Đưa xâu chuỗi cho tao!
Slim tụt ra khỏi giường, trừng mắt nhìn mẹ, tóe lửa:
- Tôi giữ.
Với Măng đây là chuyện hoàn toàn mới lạ. Một thoáng, mụ sững người, hoang mang nhưng rồi cơn giận đã thắng thế, mụ bước tới giơ nắm tay, mặt đỏ gay nhăn nhúm:
- Đưa ngay đây, không tao nện cho một trận bây giờ!
- Ngừng lại! ( Con dao vụt trong tay Slim, hắn ngoẹo đầu nhìn người mẹ, dáng hung dữ ). Tốp lại!
Măng sững người, bất động nhìn khuôn mặt mỏng dính, bải hoải và đôi mắt vàng ệch lòe lên. Mụ nhớ lời cảnh cáo của Doc, chợt rùng mình. Mụ bình tĩnh nói:
- Cất con dao đi, Slim. Mày làm gì thế?
Slim nhìn mẹ rồi bỗng nhiên mỉm cười:
- Sợ phải không, Măng? Tôi thấy rồi, Bà sợ tôi... như những đứa khác.
- Chỉ nói nhảm. Mày là con tao, sao tao phải sợ? Thôi, đưa chuỗi hột xoàn đây.
- Tôi đề nghị trao đổi như thế này. - Slim nói giọng ranh ma. - Bà thích chuỗi hạt, tôi thích đứa con gái. Ta đổi nhau. Chịu không?
- Đồ khốn... - Măng mở lời nhưng dừng lạo khi thấy Slim cất xâu chuỗi vào túi.
- Chừng nào bà chưa làm để con nhỏ tử tế với tôi thì bà chưa có xâu chuỗi. Măng đến nói chuyện với nó đi. Bảo rằng tôi không làm gì hại nó đâu. Tôi muốn nó ở với tôi. Mây đứa dưới kia tôi không ưa đâu. Măng còn có Doc để nói chuyện còn tôi không có ai hết. Tôi muốn con nhỏ.
Trong lúc hắn nói, Măng suy nghĩ. Cho rằng có chuỗi hột, mụ vẫn chưa tẩy đi được. Phải đợi ít nhất vài tháng. Slim muốn giữ ít lâu thì có hại gì? Cái quan trọng là sự chống đối của hắn đã làm hại đến uy tín của mụ. Thằng Slim không bình thường. Hắn thật nguy hiểm. Mụ không thể liều dể nó thọc con dao vào bụng. Thôi cứ làm theo lời nó. Dù sao thì cũng không lâu đâu. Lấy tiền xong là thủ tiêu luôn con nhỏ. Slim sẽ quên, mọi chuyện lại đâu vào đấy. Với lại cũng nên để cho nó vui vẻ với con nhỏ một chút, đỡ bị dồn ép, đỡ ru rú ở trong phòng một mình. Mụ lùi ra xa.
- Cất con dao đó đi. Để tao thử xem sao. Cất đi. Vác dao mà dọa mẹ thì thật là không còn đạo lí gì nữa.
Slim hiểu ngay là mình vừa thắng một trận. Hắn cười nhạo, cất con dao.
- Chà! Thế là bà hiểu ra rồi. Măng ráng lên, tôi sẽ đưa bà xâu chuỗi. Nhưng bà phải lo thực sự kia.
- Để tao nói với nó. - và mụ ra khỏi phòng.
Đây là lần đầu Slim dám đương đầu với mụ. Mụ rất lo lắng. “ Doc có lý thật, mà nó còn có thể nguy hiểm hơn, không may là ta già rồi, không còn đủ sức nắm đầu nó được nữa ”.