Nguyên tác: Et Dieu… Créa La Femme
Số lần đọc/download: 427 / 19
Cập nhật: 2020-04-07 22:01:17 +0700
Chương 5
E
ric Carradine đứng trong phòng làm việc của mình trên quán Anchorage nhìn qua ô cửa sổ rộng ngắm phong cảnh cảng St. Tropez.
Ông liếc đồng hồ. Nhà Tardieu sắp đến rồi. Eric đến chỗ một cái bàn, chọn một điếu panatella trong chiếc hộp giữ ẩm. Ông ngắt bỏ đấu điếu thuốc rồi háo hức châm. Perri đang làm việc nơi bàn giấy lớn còn Roger thì đứng nơi ngưỡng cửa đang cố làm cho ông chú ý.
“Ba anh em nhà Tardieu đang ở dưới nhà,” Roger thông báo.
“Đưa họ lên” Eric hút chậm rãi, quay lưng lại cửa, và chỉ khi nghe tiếng anh em nhà Tardieu vào thì mới quay lại.
Ong nhìn họ từ đầu đến chân, lượng giá họ một cách nhanh chóng, sắc sảo. Antoine, người anh nom sưng sỉa, thù địch, ngạo mạn. Cậu út thì chỉ biết há hốc miệng nhìn xung quanh còn người anh giữa thì rõ rang là lúng ta lúng túng, lừng chừng bất quyết. Anh cứ bồn chồn nhìn Antoine. “Chào các ông” cuối cùng Eric chào họ.
Antoine gật đầu cụt lủn.
Anh thứ hai nói, “Chào”
Cậu út nói, “Chào ông Carradine.”
Eric tự khen mình đã đánh giá họ chính xác. “Xin mời ngồi,” ông vừa nói vừa chỉ mấy chiếc ghế.
Một cách lịch sự lễ phép, cậu út nhường chiếc ghế bành lớn cho ông anh cả và hình như bị dàn hi-fi trong góc phòng thu hút. Anh thứ hai ngồi xuống một chiếc ghế đơn gần bàn giấy. Antoine vẫn đứng, thọc hai tay trong túi quán ra vẻ xấc xược.
“Ông muốn mua xưởng thuyền của chúng tôi” Antoine nói xẵng.
Eric hơi bất ngờ trước sự thô lỗ của anh. “Anh không muốn phí thì giờ cho việc xã giao mào đầu nhỉ?”
“Tôi sẽ nói ngay với ông rằng tôi không ưa bất cứ kiểu mưu đồ nào.”
“Anh muốn ám chỉ những lời đồn đại người ta kháo nhau trên phố đúng không? Đừng để ý. Họ bơm tôi lên thế chứ thật ra họ toàn thổi phồng thôi.”
“Tôi không nghĩ là họ bơm ông lên, ông Carradine,” cậu út xen ngang. Anh thứ hai thúc cùi chỏ vào mạng sườn cậu trước khi cậu kịp nói tiếp.
Eric phải bật cười trước sự thành thực của cậu trai. Perri thì mỉm cười còn Roger toét miệng một cách bệnh hoạn. Có công việc cần phải tiến hành nên Eric liền nghiêm mặt lại. “Các anh uống gì nhé?”
“Không, cám ơn,” Antoine trả lời chung cho cả ba.
Eric kết luận rằng Antoine không chơi được. Ông phải thử đường khác thôi. Cậu út đứng cạnh dàn hi-fi của ông mà nhìn với kẻ kính cẩn, nhưng không dám sờ vào. “Model mới nhất của hãng Grundig đó,” ông bảo cậu trai.
“Tuyệt cú mèo! Cháu nghe một đĩa được không?”
“Được chứ. Nghe đi, chọn đĩa nào cũng được.”
Christian chần chừ một hồi rồi mới chọn một đĩa có cái bao đựng lòe loẹt. Roger bồn chồn lại gần giúp cậu đặt đĩa lên máy nhưng Christian đã hoàn toàn đắm mình vào cái máy rồi. Cậu đặt đĩa lên bàn quay rồi vặn tiếng to lên. Một bản jazz Chicago tràn ngập căn phòng. Roger vặn nhỏ tiếng xuống.
“Rồi” Eric nói làm như chỉ mới mào đầu câu chuyện, “tôi muốn mua xưởng thuyền của nhà các anh.”
Im lặng. Mắt Michel dán vào Antoine.
“Cái mà ông vừa mới mua còn chưa đủ sao?”
“Tôi tin chắc các anh đã nghe nói tôi có kế hoạch xây khách sạn. Mọi thứ xong đâu vào đấy hết rồi, tôi chỉ còn cần mỗi mảnh đất nhà các anh nữa thôi.”
“Xưởng thuyền là gia sản ba đời của nhà chúng tôi. Nó là toàn bộ kế sinh nhai của chúng tôi. Không ai lấy nó khỏi tay chúng tôi được đâu,” Antoine nói với vẻ hung hăng.
“Chẳng ai lấy nó đi cả” Eric trán an anh. “Tôi sẽ trả cho nhà các anh bốn triệu franc.”
Lần đầu tiên Michel lên tiếng. “Bốn triệu?”
“Ai biết bốn triệu trong hai năm nữa sẽ còn đáng giá bao nhiêu?” Antoine khinh khỉnh nói.
“Đủ để mua một cửa hàng nhỏ,” Eric đáp.
“Xin lỗi, ông Carradine. Chúng tôi không phải dân chủ cửa hàng.”
“Đừng ngốc thế, Tardieu. Dạo gần đây việc làm ăn của nhà các anh đang sa sút.”
“Ông biết cái gì về xưởng sửa tàu nhà chúng tôi?”
Eric giang hai tay ra. “Rõ ràng là thế, đúng không? Anh phải đến Toulon làm việc đấy thôi.”
“Tôi làm việc ở đâu là chuyện của tôi.”
“Nhất định rồi, nhất định rồi. Nhưng dù sao thì tôi chờ anh trả lời đến cuối tháng này.”
“Ông có câu trả lời rồi.”
“Anh nói sao cũng được. Nhưng dù gì cũng hãy nghĩ đi.” Eric chìa tay cho Antoine, anh chỉ bắt một cách hờ hững chiếu lệ.
Michel đứng dậy khỏi ghế, nhẹ cả người vì cuộc gặp đã xong. “Chào ông Carradine.”
“Đi nào, Christian,” Antoine nói. Cậu nhóc không dứt khỏi dàn hi-fi được.
Eric lại gần cậu, nhấc đĩa nhạc ra cho vào bao đựng rồi đưa cho Christian. “Đây nè con. Đem về mà nghe nốt.”
“Cám ơn ông Carradine. Cám ơn ông nhiều!” Christian nhảy phóc ra khỏi văn phòng theo chân hai người anh.
Eric khom người qua cửa sổ nhìn anh em nhà Tardieu ra khỏi quán Anchorage. Giọng họ nói vẳng đến tai ông.
“Anh không tin cái đám đó” Antoine đang nói thế.
“Dù sao, có khi mình đừng bao giờ tới thì sẽ tốt hơn,” Michel đáp.
Christian thì đang mải mê săm soi cái bao đựng đĩa trong khi ba anh em bước lên vỉa hè chờ chuyến xe buýt rời khỏi thành phố.
Eric dụi tắt điếu panatella rồi đi tới đi lui trong phòng.
“Chào giá cao lên đi,” Perri khuyên. “Sớm muộn họ cũng phải chấp nhận thôi.”
“Anh không biết anh đang nói cái gì hết. Cứ cho là tôi chào giá tám triệu cho một cái xưởng tàu chỉ đáng giá hai triệu hay thậm chí chỉ một nửa số ấy. Rồi họ sẽ ngồi đó chờ tôi chào giá cao hơn nữa. Có khác gì tống tiền tôi đâu”
Roger xen vào. “Sẽ có những nhóm lợi ích khác muốn thò tay vào bất động sản ở St. Tropez. Nếu vài người trong số ấy biết ông đã có mặt ở đây và đang định mở casino, họ sẽ cố bao vây ông và chừng đó thì sẽ có đủ thứ chuyện phiền hà.” Anh ta phẩy tay một cách mơ hồ.
“Khi nào tôi cần cậu khuyên thì tôi sẽ bảo,” Eric lạnh lùng nói. Ông vuốt lòng bàn tay lên hai bên thái dương. “Ta sẽ tìm được cách.”