There is no way to happiness - happiness is the way.

There is no way to happiness - happiness is the way.

Thich Nhat Hanh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 24
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 334 / 55
Cập nhật: 2019-12-23 22:16:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5 - Tấm Bản Đồ
ọn trẻ bắt đầu công cuộc truy bắt ma bằng việc thăm dò tầng một, sau đó xuống tầng trệt. Chúng đóng đô ở căn phòng bằng đá, căn phòng cổ nhất của tòa nhà, cũng là nơi chúng bắt đầu vẽ và nghiên cứu tấm bản đồ Biệt thự Argo đầu tiên của cả bọn.
"Có ba ống khói... trong đó một cái ở bếp, một cái ở đây, và cái còn lại thì ở ngoài. Ba phòng tắm. Hai phòng ăn. Bốn phòng khách. Năm phòng ngủ. Một thư viện, một bán thư viện và một... chị viết cái gì đây, Julia?"
"Thư phòng: là cái phòng có bàn làm việc bằng gỗ ở gần thư viện, mà trần được vẽ tranh ấy."
"Và một thư phòng, theo như cách gọi của Julia," Jason kết luận. "Cầu thang này là chỗ treo các bức chân dung à?" Rick hỏi đồng thời chỉ vào một điểm trên bản đồ.
"Không, đấy là cầu thang dẫn xuống tầng hầm."
Rick gật đầu: thực ra tầng hầm là một căn phòng rất lớn phủ kín bụi, chứa đầy đồ đạc và các vật dụng bị chất thành đống, chỉ để chừa ra một lối đi hẹp. Bọn chúng không thăm dò kỹ lưỡng tầng hầm đó, có lẽ bởi vì chúng đều thấy nó tối tăm quá. Julia quả quyết rằng, nếu có tồn tại đi chăng nữa, thì hồn ma của người chủ cũ cũng sẽ chẳng bao giờ nghĩ tới chuyện ẩn náu ở dưới đó đâu. Tất cả đều nhất trí với nhau như vậy và thế là chúng bỏ qua luôn.
Jason cầm tấm bản đồ trải ra trước mặt rồi ngậm bút chì.
"Ừm... Chỉ còn thiếu phòng tháp trên đầu cầu thang nữa là chúng ta xong." "À, căn phòng hải đăng!" Rick thì thầm.
"Sao cậu lại gọi như vậy?"
"Bởi vì đêm nào Ulysses Moore cũng ở trên đó. Đèn phòng được thắp sáng cho đến tận đêm khuya như thể muốn thách thức một ngọn hải đăng khác, ngọn hải đăng thật, ở phía bên kia vịnh."
Tất cả im lặng trong giây lát, tưởng tượng hình ảnh ánh sáng của ngọn tháp trong đêm tối, trên đỉnh vách đá.
"Nhưng mà ông chủ cũ ngôi nhà này là kiểu người như thế nào hả Rick?" Julia hỏi. Rick nhún vai.
"Thực ra thì mình không biết. Mình cũng không nghĩ là ở Kilmore Cove này có người nào biết về ông ấy đâu."
Hai chị em sinh đôi nhìn nhau kinh ngạc.
"Ông ấy rất... lập dị, các cậu hiểu không?" Cậu bé tóc đỏ tiếp tục. "Và còn cực kỳ kín đáo. Các cậu cứ nghĩ mà xem: ông ấy chưa bao giờ vào làng!"
"Trong suốt bốn mươi năm?" "Trong suốt bốn mươi năm." "Nhưng... sao có thể như thế được?"
"Đừng có hỏi mình chuyện đó. Ông ấy có vợ. Mẹ mình biết vợ ông ấy, qua những lần hiếm hoi bà ấy vào làng sắm sửa, mua cá, lấy thư... để làm những việc mà mọi người thường làm trong làng. Còn ông ấy thì... không thấy bao giờ. Và sau khi vợ ông ấy qua đời..."
"Bà ấy qua đời như thế nào?" Rick lắc đầu.
"Mình không biết, thật đấy. Nhưng sau khi bà ấy mất, người làm vườn được cắt cử làm những công việc đó."
"Ông Nestor ư?"
"Chính ông ấy. Về chuyện này thì mình biết, ông Nestor là người giúp việc trong Biệt thự Argo từ hồi bà chủ còn sống, nhưng chỉ từ sau khi bà chủ mất, ông ấy mới bắt đầu làm thay công việc của bà. Ông ấy vào làng bằng xe máy, bởi vì với cái chân như thế, ông ấy không lái được xe hơi, và sắm sửa mọi thứ cho ông chủ già, ngài Moore."
"Còn ông ta... ông ta chưa bao giờ rời khỏi đây sao?" Chỉ thoáng nghĩ tới việc ấy, Julia đã thấy sởn gai ốc.
"Không. Người ta nói rằng ông ấy có một chiếc thuyền, một chiếc thuyền lớn neo đậu ở một cái bến ngay dưới chân vách đá."
"Đúng đấy! Mình đã nhìn thấy những bậc thang gỗ dẫn xuống đó. Ai mà biết được liệu có còn..."
Rick có vẻ không chắc lắm: nếu vẫn còn một chiếc thuyền ở đó, thì từ nhà mình, cậu chắc chắn phải thấy chứ.
"Nhưng không bao giờ vào làng là ý gì?" Julia tự hỏi, khơi lại câu chuyện. "Mà làm sao có chuyện không ai nhìn thấy ông ấy bao giờ chứ?"
"Người ta nói rằng ông ấy có khuôn mặt biến dạng với một vết sẹo rất khủng khiếp vắt ngang qua mặt và vì thế mà ông ấy cảm thấy xấu hổ. Đó là tất cả những gì mà mình biết."
Mắt Julia sáng bừng.
"Có các bức chân dung trên cầu thang!" Cô bé kêu lên, đồng thời chộp lấy cánh tay Jason. Cậu em sém chút nữa thì nuốt chửng cả cây bút đang ngậm trong miệng. Cậu thả rơi nó và cây bút lăn vào dưới gầm tủ lớn.
"Này, chị bình tĩnh đi!" Cậu phản đối. Nhưng Julia vẫn bị ý nghĩ kia ám ảnh:
"Dọc cầu thang có treo chân dung của tất cả những người chủ của ngôi nhà này. Chúng ta hãy đi xem qua khuôn mặt biến dạng của ông Ulysses!
Bị kích thích với viễn cảnh sẽ được nhìn thấy một cảnh tượng đáng sợ, Rick và Julia chạy vọt ra khỏi căn phòng bằng đá. Còn Jason thì bò ra trước tủ tìm cái bút của mình.
"Chúa ơi!" Julia và Rick kêu lên sau vài giây. "Jason! Lại đây xem đi, nhanh lên!"
Jason quên luôn cái bút dưới gầm tủ và chạy tới chỗ họ trên cầu thang. "Chúa ơi!" Cậu cũng thốt lên.
Trên cầu thang, thiếu mất một bức chân dung. Chỉ còn nhìn thấy dấu vết của nó rất rõ ở trên tường.
"Thiếu đúng bức chân dung của ông ấy!" "Có người đã đánh cắp nó!"
"Nó đã bị gỡ ra!"
"Tại sao? Mà ai lấy?"
"Các cậu có nghe thấy gì không?" "Không. Cái gì chứ?"
"Mình thì có. Nhưng mà cậu nghe thấy cái gì?" "Mình không biết, hình như là một..."
"Từ đâu?"
"Này hai tên kia!" Julia kêu lên. "Mình chẳng hiểu gì cả."
Sau đó, cô bé cũng nghe thấy. Một tiếng động lờ mờ, nhỏ nhẹ, như là tiếng những bước chân.
Cả ba từ từ quay về phía cánh cửa gương trên đầu cầu thang.
Đó là cánh cửa dẫn đến căn phòng trên tháp. Căn phòng hải đăng. Tiếng động phát ra từ đó.
Dừng lại nghe ngóng một lúc lâu, đến mức chúng tưởng rằng thời gian là vô tận, nhưng tiếng động đó không lặp lại. Vì thế, đứa này nối đuôi đứa kia, tiến đến gần cánh cửa. Những chiếc gương phản chiếu hình ảnh của chúng: ba đứa trẻ ngập ngừng chầm chậm leo lên những bậc thang cuối cùng.
Jason vươn tay chạm vào tay nắm cửa và mở khóa: cánh cửa gương hé mở vừa đủ để có thể nhìn vào bên trong.
"Thế nào? Cậu nhìn thấy gì?" Hai đứa kia thì thầm sau lưng cậu.
Jason thấy một căn phòng mát mẻ và ngăn nắp, với một chiếc bàn lớn được đặt ở góc; giữa hai trong số các ô cửa sổ trông ra biển, một bộ sưu tập mô hình những con thuyền và vài quyển tạp chí xếp chồng lên nhau trên sàn nhà. Từ trên đó, qua những ô cửa sổ lắp kính, người ta có thể ngắm nhìn quang cảnh ngoạn mục của vách đá, của Kilmore Cove và của hoa viên.
"Chẳng thấy gì cả" Jason lẩm bẩm, đồng thời khẽ đẩy cánh cửa mở vừa đủ cho cả ba bước vào bên trong. Hoàn toàn chẳng có gì cả.
"Nhưng sao có thể thế được?" Julia tự hỏi.
Vào đúng lúc đó, âm thanh như tiếng bước chân kia lại vang lên. Cọt kẹt, cọt kẹt.
Chỉ có điều đó không phải là tiếng những bước chân: một trong số các cánh cửa sổ bị đóng hờ và thi thoảng, nó lại đập vào khung nên tạo ra âm thanh đều đều, mà lúc đầu Jason và sau đó là cả hai đứa kia đều tưởng nhầm là tiếng bước chân.
"Đây chính là lời giải thích cho sự bí ẩn của hồn ma," Jason thừa nhận, với vẻ thất vọng tràn trề.
"Hồn ma của cánh cửa sổ để mở," Julia mỉm cười, bần thần trước khung cảnh đáng kinh ngạc mà cô đang được chiêm ngưỡng từ trên cao.
Jason đưa mắt xuống hướng hoa viên của Biệt thự Argo: cậu thấy cánh cổng, con đường rải sỏi và căn nhà gỗ tách biệt, nơi ông Nestor sống.
Còn Rick thì ngồi vào bàn để thưởng thức chút cảm giác được làm chủ nhà. Dưới chân cậu là vách đá trắng xóa, nơi những con sóng biển đua nhau vỗ vào, trên đỉnh đầu, những đám mây đang đan vào nhau thành từng cuộn ngày càng rối rắm trên bầu trời. Cậu đưa tay mân mê một trong số những mô hình thuyền buồm trên một chiếc rương, một chiến hạm nhỏ được làm tỉ mỉ bằng tay.
"Chắc là mình hiểu được ông ấy, ông Ulysses!" Rick nói. "Chẳng có gì là khó khi ngồi ở cái bàn này, lấy một ít hồ dán, gỗ và những cái khung... và rồi giết thời gian."
Một con sóng hung dữ đập vào những mỏm đá làm bọt nước bắn tung tóe lên cao. "Chúng ta ra biển đi lặn thôi!" Julia reo hò.
Và không đợi câu trả lời, cô bé đi thẳng về phòng mình tìm đồ bơi.
Ulysses Moore Tập 1 - Cánh Cửa Thời Gian Ulysses Moore Tập 1 - Cánh Cửa Thời Gian - Pierdomenico Baccalario Ulysses Moore Tập 1 - Cánh Cửa Thời Gian