Số lần đọc/download: 168 / 18
Cập nhật: 2020-01-25 21:21:26 +0700
Chương 4 - Hỏng Phanh
M
ặt trời giờ đã lên cao và hai chiếc xe đạp ít nhiều cũng đã được sửa đâu vào đó. Từ vịnh Kilmore Cove vang lên những tràng cười ngày Chủ nhật nhờ cơn gió nhẹ đưa tới và những con chim mòng biển đang đậu trên khe nứt của vách đá để tận hưởng làn gió.
Dưới ánh mắt cau có của ông Nestor đang vừa đẩy qua lại chiếc xe cút kít vừa thở phì phò, bọn trẻ sửa nốt chiếc cuối cùng, chiếc xe đạp của bà Moore, nó bị vênh càng trước. Khi bánh xe đã quay trơn tru trở, Rick thông báo nó đã hoàn toàn khỏi bệnh.
Mấy đứa chạy thử vài vòng trong sân: phanh không ăn lắm nhưng Jason vẫn chấp nhận lái nó.
Sau đó, chúng leo cả lên yên xe.
“Ông Nestor ơi,” Jason hét lớn, “bọn cháu đi đây!”
“Đừng có mơ! Ta sẽ không để các cháu rời khỏi đây với đống sắt thép cọc cạch đó đâu.”
Ông lão làm vườn mệt lử hạ chiếc xe cút kít xuống. Mắt ông lộ rõ dấu hiệu của cơn sốt, hơi thở hổn hển, thi thoảng bị đứt quãng bởi những cơn ho.
“Ông không nên làm việc nhiều như vậy,” Julia nhắc nhở ông.
“Chẳng có đứa nào giúp ta cả...”
“Nhưng hôm nay là Chủ nhật mà ông!”
“Cháu hãy giải thích điều đó cho lũ cây cối cứ tự do mọc ấy.”
“Ông có biết bác sĩ Bowen sống ở đâu không?”
“Không.”
“Còn Oblivia Newton?”
“Cũng không.”
“Chẳng phải ông từng nói quen biết tất cả người dân Kilmore Cove sao?”
“Ta chưa bao giờ nói vậy,” Nestor ho và quay lưng lại với bọn trẻ.
Rick thở dài, nó ngả chiếc xe đạp xuống đất rồi quay vào trong Biệt thự Argo. Sau vài phút, cậu trở ra, thấy Julia và Jason giờ đã bỏ mặc những chiếc xe để tìm mọi cách moi được vài thông tin từ người làm vườn.
“Bác sĩ Bowen ở gần đây thôi,” Rick nói. “Ông ấy sống trong một ngôi nhà gỗ ở Hẻm Chim ruồi. Thực tế là ở cuối Salton Cliff, bên tay phải.”
Nestor giậm chân bực bội.
“Làm sao cháu biết được?”
“Cháu gọi điện cho mẹ.”
“Ôi, mấy cái thứ công nghệ! Không tài nào giữ kín được điều gì...” Ông lão làm vườn than thở.
“Thế tại sao ông lại không muốn cho bọn cháu biết địa chỉ của bác sĩ Bowen?”
Nestor im lặng trong vài giây, như thể đang kiếm tìm câu trả lời xác đáng cho bọn trẻ. Sau đó ông giận dữ càu nhàu:
“Các cháu đừng hòng nghĩ đến việc đó, rõ chưa? Ta chẳng cần thuốc thang gì hết.”
“Giờ thì cháu hiểu rồi!” Jason cười lớn. “Nhưng việc này sẽ do bác sĩ quyết định ông ạ...”
Cậu nhóc lại trèo lên chiếc xe đạp của bà Moore và hướng ra phía cánh cổng, hai đứa còn lại đạp theo phía sau.
“CÁC CHÁU ĐỪNG HÒNG!” Nestor hét lên. “TA CHƯA BAO GIỜ UỐNG...”
Ông ho một tràng đến mức gập cả người lại.
Khi ông ngước mắt lên, bọn trẻ đã đi khuất.
“Ốiiiiiii! Ááááááá!” Jason hò hét, lao như tên bắn phía trước hai đứa kia, dọc con đường Salton Cliff. “MÌNH KHÔÔÔNG THỂ PHAANH ĐƯỢCCC!”
Julia cười lớn, cô đang điều chỉnh cực kỳ chuẩn tốc độ của chiếc xe lắc lư nặng trình trịch. Biết rõ những cạm bẫy trên con đường này, Rick vừa cố đuổi cho kịp Jason, vừa hét lên với bạn từ đằng sau rằng hãy dùng chân phanh lại.
“NẾU LÀM VẬYYY CHÂÂÂN MÌNH SẼ GÃYYY MẤTTT!” Jason trả lời, cậu cố lái xe theo hình dích dắc qua phải rồi qua trái để giảm tốc độ.
Cậu rẽ vào khúc ngoặt hình chữ chi nhanh như một tia chớp.
Phía đằng sau, Rick thấy con đường rải nhựa màu đen lướt qua vèo vèo dưới bánh xe. Cậu càng lúc càng khó điều khiển xe: tay lái rung mạnh hơn mọi khi và cảm giác như bánh trước có thể long ra bất cứ lúc nào.
Khi Rick mới tới chỗ rẽ đầu tiên thì Jason đã đến khúc ngoặt chữ chi thứ hai. Cậu cua vòng rộng để rẽ và biến mất sau khúc cua trong tiếng la hét. May mắn cho cậu là không gặp phải cái ôtô nào đi ngược chiều.
Rick yên trí là Julia không gặp vấn đề gì với xe đạp của mình, rồi cậu ra hiệu với cô rằng mình sẽ cố đuổi theo Jason. Rick gò lưng xuống đạp cật lực. Mỏm đá trắng và yên tĩnh dần khuất xa sau lưng, còn những ngôi nhà ở Kilmore Cove đang tiến lại gần hơn sau những khúc cua.
Khi qua được khúc ngoặt chữ chi thứ hai, cậu nhóc tóc đỏ bực bội khi thấy Jason vẫn vượt trước quá xa. Tốc độ của cậu bạn giờ không thua gì một cua-rơ chuyên nghiệp và tiếng hét vọng từ xa lại của cậu nhóc là sự pha trộn giữa cơn phấn khích và nỗi sợ hãi bản năng.
Rick nghiến răng chịu đựng. Cái ý nghĩ phải tăng tốc thêm nữa khiến cậu thấy sợ. Dẫu vậy cậu chẳng còn lựa chọn nào khác và chiếc áo phông của cậu căng phồng lên vì gió thổi.
Cậu nhắm tịt mắt mất một lúc khi chứng kiến cảnh Jason liều lĩnh rẽ vào khúc ngoặt chữ chi thứ ba. Khi mở mắt ra, chính cậu cũng đang lao như tên bắn tới gần khúc cua, gió thổi bạt đi khiến cho khung xe rung lên bần bật, bên phải là một thảm cỏ trải dài còn bên trái là biển. Cậu quyết định giảm tốc độ bằng cách bóp phanh ken két và chờ Julia đuổi kịp mình. Cậu bỏ hai tay khỏi tay lái và hét lên với cô bạn:
“Nhà của bác sĩ Bowen ở ngay sau khúc ngoặt kia. Hẻm Chim ruồi, ở ngay bên tay phải!”
Julia gật đầu và nắm chặt tay lái.
“Hy vọng Jason đã trông thấy nó rồi!”
Rick và Julia đương đầu với khúc ngoặt thứ ba và ngay khi rẽ vào đó, cả hai nhìn thấy khung chiếc xe đạp của Jason nhô lên trên một cái hố với hai bánh xe chổng ngược lên trời.
“Ôi không!” Rick thốt lên đồng thời nhảy khỏi yên xe.
Bánh sau xe đạp của Jason vẫn đang quay mòng mòng, trong khi phần còn lại đã biến thành một đống hỗn độn. Jason thì đang ngồi xổm trên bãi cỏ cách đó một đoạn.
“JASON! CHUYỆN GÌ XẢY RA VẬY?!” Cô chị hét lên thảng thốt, quẳng xe đạp xuống đất để chạy đến bên đứa em.
Jason rùng mình. Rồi cậu quay lại.
“Em đã bóp phanh!” Cậu vừa cười vừa reo lên. Quần áo Jason bị bết đầy nhựa cỏ nhưng xem ra cậu vẫn hoàn toàn bình yên vô sự dù bị ngã. Thậm chí cậu còn chỉ cho hai đứa kia cánh cổng gần nơi bị ngã xe. Đó là một cánh cổng gỗ sơn màu xanh da trời, trên đỉnh là một chữ “B” to bự với họa tiết hoa cỏ.
“Xin giới thiệu đây là nhà của bác sĩ Bowen!” Cậu vênh vang tuyên bố.