T
heo truyền thuyết, công thần mở nước triều Đại Minh là Lưu Bá Ôn vốn là người thần, mở mắt bên phải ra trên xem thiên văn dưới xét địa lý. Chàng ta làm sao lại có con mắt thần, tài ba như thế? Có truyền thuyết như sau: Bố Lưu Bá Ôn chết sớm, một mình chàng ta sống ở núi Tuyền Nùng trong một túp lều cỏ và làm nghề gia sư. Một đêm mưa cuối Thu, Lưu Bá Ôn đang ngồi trong lều cỏ dưới ánh đèn leo lét đọc sách "Bình Pháp Tôn Tử". Chàng ta cứ đọc mãi liền đọc mãi, bỗng nghe thấy bên ngoài văng vẳng có tiếng người khóc. Lưu Bá Ôn rất lấy làm quái lạ, mở cửa ra xem thì vừa thấy một cô gái áo trắng quần trắng chạy tới đầm sen trước nhà rồi tung mình nhảy xuống. Lưu Bá Ôn không dám chậm trễ, chạy như tên bay đuổi theo và cũng nhảy theo xuống đầm. Sau khi người con gái được cứu lên, Lưu Bá Ôn đỡ cô ta về lều, đun một bát nước gừng đổ cho cô gái uống và để cô ta nằm ngủ trên giường của mình, còn chàng ta rải một ít cành củi trước miệng bếp lò và ngủ qua đêm. Vì bị cảm phong hàn, ngày hôm sau cô gái lên cơn sốt cao, thần trí hoảng loạn, nằm bẹp không dậy được. Lưu Bá Ôn túi sạch nhẵn như chùi, tất nhiên làm gì có tiền mời thầy bốc thuốc nhưng nhờ chàng ta cũng biết chút ít về nghề y nên trèo lên núi Tuyền Nùng kiếm ít lá thuốc về sắc lên cho cô gái uống. Nhờ sự chăm lo chữa chạy của Lưu Bá Ôn, bệnh. cô gái dần dần khá lên, Qua mấy lần trò chuyện, Lưu Bá Ôn dần biết về bước đường thân thế nổi chìm của cô gái, thậm chỉ biết cả nguyên nhân khiến cô gái đem hôm trước phải nhảy xuống đầm sâu tự tận. Cô gái này vốn tên là Hồ Linh Viện, tại vùng cô ta ở có tên ác bá Trương Điếu Nhãn, tuổi đã lục tuần, vì thấy cô xinh đẹp hơn người nên nhân lúc nhà cô gặp nguy ép cô ta lấy làm vợ, Một có gái chân yếu tay mềm, cô khổ điêu linh, làm sao địch lại tên Trương Điếu Nhãn như lang như hổ? Cô gào trời trời không ứng, cô gọi đất đất không linh, đành phải đi.vào con đường chết. Hồ Linh Viện cuối cùng cũng khỏi bệnh. Lưu Bá Ôn không thể không hỏi cô gái rồi sẽ đi đâu và định thể nào. Hồ Linh Viện thẹn thùng đáp rằng: -Ơn chàng cứu mệnh, suốt đời thiếp báo đền chẳng hết, thiếp đã không nhà không cửa để về, còn biết đi đâu giờ? Dĩ nhiên Lưu Bá Ôn cũng hiểu < ý ở ngoài lời> của Hồ Linh Viện chàng ta đỏ bừng mặt lên mà bảo: -Nhà tôi nghèo khốn đến thế này, sao dám liên luy đến nàng? -Chàng có thể cứ học, thiếp cũng có đôi bàn tay, chỉ cần đôi ta chàng chăm thiếp kiệm, chẳng lẽ chúng ta còn sợ chết đói ư? Hồ Linh Viện với ánh mắt đa tình đến như vậy, cách nói năng lại kiên định đến thế cho nên hai người cuối cùng đã kết thành một đôi vợ chồng đầy ân ái. Xuân đi, đông tới, năm tháng như nước trôi. Hai vợ chồng ân ân ái ái, chớp mắt mà đã ở với nhau được ba năm nhưng vẫn chưa sinh được chút con trai con gái nào. Lưu Bá Ôn thì vẫn không lấy thế làm điều, nhưng các bà thím hàng xóm thì lại lo lắng cho chàng, cứ gục giã chàng lên miếu trên núi Tuyển Nùng để cầu thuốc tiên. Một hôm Lưu Bá Ôn lên đến miếu trên núi Tuyền Nùng, đang định quỳ xuống thắp hương thì phương trượng coi miếu là Phù Ngôn hoà thượng bỗng xuất hiện ở bên cạnh, se sẽ gọi chàng sang một bên. Hai bên hàn huyên với nhau dăm câu ba điều xong thì hoà thượng Phù Ngôn bèn mách bảo Lưu Bá Ôn biết Hồ Linh Viện vốn không phải là con gái phàm trần mà là yêu quái hồ ly biến thành. Lưu Bá Ôn nghe xong thì lắc đầu quầy quậy như lắc trống bỏi, nói thế nào cũng không tin. Hoà thượng Phù Ngôn biết Lưu Bá Ôn đâu có dễ tin, bèn tỏ vẻ đính chính mà bảo: -Sư không nói đùa, không tin thì thí chủ có thể tối tối chờ đến nửa đêm quan sát kỹ càng mà xem, khi cô ta ngủ say thì trong miệng cô ta sẽ có một viên hồ châu màu lục to bằng hạt ngô cứ phập phù như nuốt như nhả, đó là bằng cớ chứng tỏ cô ta là yêu tinh vậy. Nhà sư còn nói thêm: -Bây giờ thí chủ với cô ta tuy là vợ chồng ái ân nồng thắm thật nhưng cảnh vui đâu được dài! Chỉ có cách thí chủ nuốt viên hồ châu màu lục của cô ta đi thì cô ta mới thật sự biến thành người, rồi còn có thể sinh đẻ nuôi dưỡng con cháu cho thí chủ Đến cuối, nhà sư còn căn dặn Lưu Bá Ôn là "thiên cơ bất khả lậu" (máy trời không được để lộ), việc này muôn vàn chớ có để lộ cho Hồ Linh Viện biết. Lưu Bá Ôn ôm một bầu tâm sự chồng chất, đầy lòng nghi hoặc mà xuống núi. Lời nhà sư nói có thật không? Đến giờ Tý nửa đêm, đợi vợ ngủ thật say chàng bắt đầu quan sát cẩn thận. Chẳng bao lâu, quả nhiên trong miệng vợ chàng hiện ra một hạt châu màu lục như nhả như nuốt, phập phồng chuyển động. Lưu Bá Ôn sợ đầu mình mê mụ, mắt mình hoa nên khe khẽ vỗ vào sau ót, dụi dụi mắt, sau đó mới chăm chú quan sát lại. Nhìn ngang nhìn dọc quả không sai chút nào, đích xác là có một hạt châu đang nuốt nhả, xoay chuyển thật. Đến lúc đó Lưu Bá Ôn không thể không tin nhiều vào lời nhà sư nói. Chàng quan sát liền ba đêm đều thấy đúng như đêm thứ nhất, như thế lời hoà thượng đã được hoàn toàn chứng thực! Lưu Bá Ôn vốn định lấy hạt châu nuốt đi nhưng chàng lại nghĩ: làm cho vợ từ yêu quái biến thành người là việc quang minh chính đại, chàng ta nghi là vợ không thể không đồng ý, chỉ bằng cùng vợ thương lượng xem sao? Đêm thứ năm, trước khi đi ngủ, Lưu Bá Ôn quyết tâm sẽ cùng vợ nói chuyện cho rõ ràng sự việc. Chàng ta bèn hỏi: Phu nhân này nàng thật sự là người ở đâu nhỉ? Phụ thân nàng tên họ là chi? Câu hỏi đột ngột đưa ra khiến Hồ Linh Viện cảm thấy kỳ lạ: -Hôm nay chàng làm sao vậy? Chuyện này trước đây thiếp đã chẳng nói với chàng rồi sao? -Nhưng những điều nàng nói toàn là lời nói thật cả chứ? Hồ Linh Viện nghe hỏi vậy thì tim nhói lên, cảm thấy sự việc đã rắc rối, nhưng nàng vẫn mỉm cười nũng nịu bảo: -Chàng ơi, cả trái tim thiếp đã dâng cho chàng lại còn không nói thực với chàng ư? Lưu Bá Ôn hai mắt nhìn chằm chằm vào Hồ Linh Viện bảo: -Nàng thì việc gì cũng không giấu ta, nhưng còn một chuyện vẫn cứ để ta như nằm trong trống, nàng nói có phải thế không? -Việc gì? - Hồ Linh Viện chịu không nổi ánh mắt uy hiếp của chồng, khe khẽ cúi đầu xuống. -Người biết bất tất phải nói tỉ mỉ, truy đến cùng là việc gì, tự trong lòng nàng chắc đã quá rõ. - Lưu Bá Ôn cười nhạt, cố ý đặt tên lên cung, giương nhưng không bắn. Hồ Linh Viện cũng phỏng đoán là thân phận mình đã bị Lưu Bá Ôn biết rồi nên đành ngậm miệng ăn tiền chứ không để lộ, mà chỉ đáp: -Thiếp tự vấn tâm thì ba năm nay ở với chàng tuyệt không có gì sơ sót. Nếu chàng bảo thiếp còn có gì giấu chàng, sao chàng không hỏi thiếp -Lòng nàng, tính nết nàng ta chẳng còn lời thứ hai nào để nói, nhưng đêm đêm nàng ngậm hạt châu, thật ra là việc gì vậy? Cuối cùng Lưu Bá Ôn đành phải nói toạc móng heo. Hồ Linh Viện biết là thân phận mình không thể giấu được mãi, nghĩ bụng: "Việc đã đến nước này đành phải nói thực ra thôi. Chàng là người khoan hậu, lại cùng ta có tình cảm vợ chồng ba năm đầu gối tay ấp, giả như có biết chân tướng sự việc, xem ra chưa chắc chàng đã làm gì ta". Thế là nàng nói rõ thân phận thực của mình là hồ ly tinh, vì cảm kích và hâm mộ sự hiền lương và trung thành, sự hiểu biết rộng rãi và lắm tài của Lưu Bá Ôn nên mới nghĩ cách để được làm vợ chàng như thế nào, nhất nhất đều kể rõ ra cả. Kể đến cuối nàng nói rất tình sâu ý thiết rằng -Thiếp vốn chỉ muốn chúng ta có thể yêu thương lẫn nhau đến răng long đầu bạc, nhưng ai mà ngờ được... Chậc, giờ muốn mắng chửi, đánh đuổi, tất cả đều tuỳ ở chàng! Nói đến đó nàng bị thảm tự trong lòng, khóc oà lên. Lưu Bá Ôn nghe xong, suy nghĩ rất lung, triền lòng cuồn cuộn, việc cũ lần lượt hiện ra trước mắt, tình sâu ý nặng vấn vít trong lòng. Chàng nắm chặt lấy tay Hồ Linh Viện nói rất cảm động: -Xem nàng nói những gì vậy, cho dù nàng có là yêu quái biến hình ta cũng vẫn yêu nàng huống hồ ta còn. có cách làm cho nàng thật sự trở thành người! -Chàng có cách làm cho thiếp thật sự trở lại thành người ư? - Hồ Linh Viện bỗng trở nên bâng khuâng. -Đúng. Ta nghe có người bảo chỉ cần ta nuốt viên lục châu của nàng đi nàng sẽ có thể biến thành người thật sự được -A! Chàng nghe ai nói? Điều đó... điều đó tuyệt đối không được đâu! Hồ Linh Viện nghe xong sợ quá bất giác không tự chủ nổi vội thoát khỏi vòng tay của Lưu Bá Ôn. -Không được? Sao lại không được? - Đến giờ lại tới lượt Lưu Bá Ôn ngờ vực không hiểu nổi. -Không được! Không được! Dứt khoát không được! - Trong óc Hồ Linh Viện đang nghĩ cách làm sao triệt bỏ được ý định nuốt hạt châu của mình trong lòng Lưu Bá Ôn -Nếu chàng nuốt viên hồ châu của thiếp, chàng sẽ bị tê liệt toàn thân, suốt đời không làm gì như ý muốn được nữa! Nghe nói vậy Lưu Bá Ôn ngẩn người, nhưng rồi chàng ta lại chuyển ý, dứt khoát bảo: -Chỉ cần làm cho nàng trở thành người thật sự thì dù có bị tê liệt toàn thân ta cũng sẵn sàng cam chịu! -Lưu Bá Ôn nói vậy đã làm Hồ Linh Viện vô cùng cảm kích, lại cũng vô cùng lo lắng. Cảm kích là như thế tấm lòng của Lưu Bá Ôn đối với nàng thật là chí tình thuỷ chung như nhất, tình sâu như biển. Lo lắng là nếu quả thực chàng nuốt mất viên hồ châu trong miệng của nàng tức là sẽ đưa nàng đến chỗ mất mạng. Vì viên hạt châu màu lục ở trong miệng nàng được gọi là "hạt châu đạo hạnh” do công phu tu luyện năm trăm năm của nàng kết tinh lại mà có, đó là bản mệnh của con người nàng. Nhưng riêng điểm này đối với những người phàm trần như Lưu Bá Ôn nàng lại tuyệt đối không thể nào nói rõ ra được vì một khi đã nói ra phương pháp tu luyện làm tiết lộ thiên cơ thì mọi công phu trước kia của nàng sẽ bị phế bỏ không bao giờ có thể biến thành hình người được nữa. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Chuyện này thì quả Hồ Linh Viện không có chủ ý gì. Nàng chỉ có thể dùng lời lẽ khẩn cầu bảo Lưu Bá Ôn: -Phu quân! Chàng là bậc anh tài vượt đời, tương lai sẽ có ngày dựng nên công chuyện hiển hách, vậy xin chàng chớ nên vì một người đàn bà như thiếp mà bỏ lỡ bước đường xa rộng của mình... Không! Ta không cần công ta không cầu danh! Vì tình ý của đôi ta, ta cam nguyện bỏ hết tất cả, kể cả cuộc sống của bản thân mình. Lời của Lưu Bá Ôn thật dứt khoát kiên định như chém đinh chặt sắt vậy. -Phu quân ơi, không được, tuyệt đối không được đâu! Hồ Linh Viện lo quá nhào vào lòng Lưu Bá Ôn kêu to lên: -Nếu chàng nuốt hạt lục châu của thiếp, không chỉ chàng bị tê liệt toàn thân mà chàng còn giết cả mạng sống của thiếp đấy! Lưu Bá Ôn đã có chủ ý trước. Chàng ta đã hoàn toàn tin tưởng lời Phù Ngôn hoà thượng là thật, chàng cứ đinh ninh rằng nếu nuốt được viên ngọc màu lục thì có thể biến vợ trở thành người thật, chính vì thế mà phần sau trong câu nói cuối cùng của Hồ Linh Viện chàng ta đã không suy nghĩ đến nơi đến chốn. Lúc đó chàng thầm nghĩ: "Ý nuốt hạt châu màu lục đã định rồi, vậy trước mắt còn làm cho vợ lo lắng làm gì?”. Vì vậy chàng ta nói năng mềm mỏng lại mà bảo: -Thôi được! Thôi được! Không nói đến chuyện này nữa vậy! Không nuốt chứ, dứt khoát không nuốt chứ? - Hồ Linh Viện vẫn chưa thật yên tâm, hỏi. Lưu Bá Ôn hơi lắc lư cái đầu gần như là gật đầu mà lại cũng như lắc. Hồ Linh Viện thì cho là Lưu Bá Ôn đã hoàn toàn nghe mình nên đến lúc đó mới thở ra một hơi dài nhẹ nhõm. Từ đó trở đi ngoài miệng Lưu Bá Ôn không bao giờ nhắc đến chuyện nuốt hạt châu nhưng đêm đêm đến giờ Tý chàng lại rình cơ hội để hành động. Nhưng kể cũng lạ, suốt mấy đêm liền Lưu Bá Ôn tuyệt nhiên không thấy hạt hồ châu xuất hiện ở miệng vợ. Thế là làm sao? Té ra Hồ Linh Viện lỏng ngoài chặt ở trong, đêm đêm đến giờ tý tuy giả vờ ngủ say nhưng thực ra nàng vẫn đề phòng Lưu Bá Ôn lấy ngọc. Lâu dần Hồ Linh Viện cũng buông lỏng lòng cảnh giác đề phòng. Một đêm khuya kia Lưu Bá Ôn bất ngờ dùng miệng hớp lấy viên ngọc màu lục ở miệng Hồ Linh Viện và nuốt ực vào bụng. Đến lúc ấy sự việc đã không phải là thường nữa rồi, chỉ thấy Hồ Linh Viện kêu rú lên "đau chết tôi rồi". Tiếng rú lảnh lót làm cả căn nhà cỏ như xào xạc lên vì run rẩy. Liền đó chỉ thấy đầu nàng toát mồ hôi đầm đìa, mắt hạnh trợn ngược, cao giọng trách hỏi: -Bá Ôn, ta cùng chàng vợ chồng đã ba năm trường, ta một lòng chân tình với chàng, tại sao chàng cứ cố tính nhất định phải kết thúc tính mạng ta? Ai là kẻ xui chàng làm việc này? Lưu Bá Ôn thấy việc không hay, đến lúc này mới nhất nhất kể lại mọi lời hoà thượng Phù Ngôn đã dặn. Hồ Linh Viện nghe nói vậy thì liên tục kêu lên: “Chàng oan gia này đã trúng phải kế gian của tên giặc trọc rồi!", rồi nàng kể lại thật tỉ mỉ chuyện lão hoà thượng vốn căm ghét nàng trước đây. Nguyên Phù Ngôn hoà thượng cũng chẳng phải là người phàm trần, cũng cùng dạng tinh quái biến thành người. Vì thấy hồ ly tinh xinh đẹp lão đã nhiều lần cợt ghẹo, nhưng đều bị hồ ly tinh cự tuyệt và mắng mỏ, do đó lão ôm hận suốt đời và luôn nghĩ cách ám hại hồ ly tinh. Ngày Lưu Bá Ôn lên núi có khác gì gãi đúng chỗ ngứa của lão, lão bèn nghĩ ra một kế mọn dùng lời lẽ ngon ngọt lừa Lưu Bá Ôn nghe chuyện bịa tưởng là thật nên mới xảy ra cơ sự như ngày hôm nay. Sau khi biết sự thật, Lưu Bá Ôn chỉ còn biết dậm chân mà than thở, cả hối lẫn hận đan xen. Chàng quỳ phục dưới chân Hồ Linh Viện khóc sướt mướt mà bảo: -Phu nhân, chỉ lạ là ta mù cả hai mắt nhìn nhầm người, nghe lầm lời nói quỷ quyệt của lão giặc trọc làm hại nàng đến cơ sự này, nàng muốn đánh muốn phạt gì ta xin nghe nàng hết Phu quân! Chàng biết sai, biết nhận sai là được rồi... Chỉ có điều tên giặc trọc này ngầm ám hại thiếp, chia cắt tình nghĩa vợ chồng ta, mối thù sâu hận lớn này chàng không thể không báo thù! Nói tới đó Hồ Linh Viện nghiến răng nghiến lợi, răng kêu kèn kẹt. -Thế nào cơ? Chia cắt tình nghĩa vợ chồng chúng ta... nàng bảo... lẽ nào nàng... nàng... -Thiếp... thiếp không xong rồi... Cuối cùng Hồ Linh Viện nói rõ toàn bộ lai lịch viên hồ châu màu lục cho Lưu Bá Ôn nghe. Nghe xong bất giác cả hai cùng ôm đầu mà khóc lóc. Một lát sau Lưu Bá Ôn lau khô nước mắt, đôi mắt như toé lửa với Hồ Linh Viện: -Phu nhân ạ, không báo thù được mối thù sâu hận lớn này tôi chết cũng không nhắm mắt! Nhưng tên giặc trọc này bản lĩnh cao cường, tôi đối phó với lão ra sao đây? Hồ Linh Viện bảo: -Tên giặc trọc này có tám trăm năm tu luyện, đêm rằm hàng tháng đều phải đến tụ hội ở chỗ Ngọc Hoàng Đại Đế. Vào giờ ấy linh hồn của lão ta bỏ thân xác để đi hội, cũng đúng lúc ấy chàng chỉ cần làm thế này, thế này... là có thể kết liễu được tính mạng lão, báo được mối thù lão đã hại chết thiếp. Lưu Bá Ôn nhất nhất ghi nhớ kỹ trong lòng, tỏ ý nhất định sẽ theo đúng kế đó mà làm. Trong khi họ đang trò chuyện thì trời đã sang canh ba. Hồ Linh Viện vô cùng đau đớn, bảo với Lưu Bá Ôn: -Phu quân ạ, chúng ta chỉ còn vợ chồng với nhau nốt đêm nay cho đến trước khi hừng sáng, sau đó thiếp sẽ hiện nguyên hình, vĩnh biệt chàng mà đi. Chàng hãy mau đi đóng một cái hòm gỗ, mang theo một cái bừa cào đi cùng thiếp ra mé sau núi, đợi chôn thiếp cho tử tế cũng không uống thời gian vợ chồng với nhau. Lưu Bá Ôn lệ như mưa đổ, lòng đau như dao cắt, nhưng chàng cũng biết cơ sự đã đến nước không còn cứu vãn được nữa nên cũng đành đóng một cái hòm gỗ, mang theo bừa cào, đỡ vợ chập chững từng bước từng bước đi ra sau núi. Lên đến lưng chừng núi, thấy có một khoảnh đất bằng phẳng thì cả hai ngồi xuống nghỉ. Hồ Linh Viện bảo Lưu Bá Ôn: -Bá Ôn, đợi chút nữa thiếp hiện nguyên hình và sẽ ứa ra hai giọt lệ, chàng có thể lấy giọt lệ ở mắt phải thiếp bôi lên mắt phải chàng và giọt lệ ở mắt trái thiếp bôi lên mắt trái của chàng. Chàng phải ghi nhớ kỹ, nhớ kỹ, chớ có quên! Lưu Bá Ôn nấc lên mà gật đầu nhận lời. Trong khoảnh khắc ở phương Đông đã hứng lên màu da bụng cá, Hồ Linh Viện thảm thiết rú lên một tiếng, quả nhiên hiện nguyên hình là con hồ ly, hai giọt lệ to trong veo ứa ra từ hốc mắt rơi xuống. Lưu Bá Ôn nhìn thấy vội dùng tay hứng lấy giọt lệ bên phải bôi lên mắt phải mình. Ai ngờ vừa bôi vào thì con mắt như có lửa đốt đau nhức chịu không nổi. Lưu Bá Ôn nhắm nghiền cả hai mắt lại khoảng thời gian bằng hút tàn điếu thuốc mới miễn cưỡng mở được mắt ra. Mắt vừa mở ra thì chuyện lạ xuất hiện: mọi thứ nằm ngầm dưới đất chàng đều nhìn rõ mồn một. Lưu Bá Ôn vội vã hứng nốt giọt lệ bên mắt trái của hồ ly nhưng giọt lệ đã khô cạn. Lưu Bá Ôn xiết bao tiếc nuối nhưng đã muộn nên đành chịu cho qua. Chàng nén đau thương đặt xác vợ vào trong hòm và chôn cất tử tế xong mới lê từng bước chân nặng trịch quay trở về nhà. Đã đến ngày rằm. Đợi lúc đêm khuya người vắng, Lưu Bá Ôn theo đúng lời vợ dặn lúc lâm chung, đeo thanh kiếm Trấn Yêu mượn của Nam Sơn đạo trưởng lén lên núi Tuyền Nùng rồi lẻn vào miếu. Chàng đến điện đường thì thấy hoà thượng Phù Ngôn mắt nhắm nghiền, ngồi xếp bằng tròn trên pháp đài. Lưu Bá Ôn rón rén lay khe khẽ thì thấy lão hoà thượng tuyệt nhiên không hề nhúc nhích, lúc ấy chàng ta mới thu hết can đảm lột sạch hết áo quần, mũ mãng... rồi vác cái xác lão hoà thượng ra ném xuống nhà xí lợp lá ở sau điện đường. Sau đó Lưu Bá Ôn mặc toàn bộ quần áo của nhà sư vào, tay cầm bảo kiếm Trấn Yêu chỉnh chện ngồi xếp bằng tròn trên pháp đài. Bước sang ngày mười sáu, trước khi trời sáng, tinh linh của Phù Ngôn hoà thượng mới từ cõi tiên trở lại chùa. Thấy ngồi trên pháp đài không phải là xác của mình mà là chàng Lưu Bá Ôn, người từng bị lão ta đùa cợt mà chàng thì mặt bừng bừng lửa giận, tay cầm bảo kiếm Trấn Yêu, ánh sáng lạnh loang loáng thì lão hiểu ngay mưu ác của mình đã bại lộ. Vừa sợ vừa lo nên lão vội van xin Lưu Bá Ôn tha thứ. Dù hoà thượng Phù Ngôn đạo hạnh có dài, bản lĩnh phép thuật tuy cao nhưng hiện nay linh hồn chưa làm sao nhập được vào xác thì có phép thuật cũng chịu không thi triển được. Kẻ thù gặp nhau mắt đỏ ngầu, Lưu Bá Ôn vung bảo kiếm Trấn Yêu nghiêm giọng thét lớn: -Nhà ngươi là tên gian tặc hại người lợi mình, không có điều ác nào không làm! Nay, tội ác của ngươi đã ngút trời, số chết đã định nếu không mau nhả viên ngọc đạo hạnh ra thì ta sẽ cho nhà ngươi chết không chỗ chôn thây đâu! -Tiểu quái tôi không dám, chỉ mong ông Lưu mở cho một chút ơn, cho tôi được một chốn yên thân giữ mạng! Hoà thượng Phù Ngôn thấy trời Đông sắp rạng sáng, nếu không có xác để trú hồn thì chỉ trong giây lát sẽ hoá thành một làn khói xanh tiêu tan mất tăm tích, vì vậy lão lo muốn chết, sợ cũng muốn chết, đành phải ngoan ngoãn nhả viên hạt châu đạo hạnh tu luyện dày công đã tám trăm năm ra. Lưu Bá Ôn đón lấy hạt châu đạo hạnh của lão nuốt ực đi rồi vô cùng uy nghiêm bảo: -Giặc yêu quái nghe đây! Thiện được thiện báo, ác có ác báo, ngươi toàn độc hại người lương thiện, chia cắt tình vợ chồng chúng ta, bây giờ ta cho phép ngươi chỉ được sống trong nhà xí cỏ ở sau điện để truyền tiếng ác thối tha lại muôn đời! Tinh linh của hoà thượng Phù Ngôn nghe phán như vậy, hốt hoảng không kịp chọn đường, vội vội vàng vàng chạy ngay ra nhà xí cỏ sau điện, chui tụt ngay vào cái xác cũ bị vứt trong hố phân và nước tiểu và xuất hiện nguyên hình là tinh của con rùa đen. Con rùa giẩy dụa, cố sống cố chết trèo lên khỏi hố phân, nhưng chỉ một lát sau mạng rủa đã "ô hô ai tai” rồi. Lưu Bá Ôn báo được mối thù vợ bị hại, giải thoát được lòng căm hận, sau đó chàng ta đi tới mộ Hồ Linh Viện chôn lưng dốc núi, đứng trước mộ bia mà khom mình lễ tạ để an ủi linh hồn người vợ đã vong mạng đang ngự trên trời cao...