Fear keeps us focused on the past or worried about the future. If we can acknowledge our fear, we can realize that right now we are okay. Right now, today, we are still alive, and our bodies are working marvelously. Our eyes can still see the beautiful sky. Our ears can still hear the voices of our loved ones.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Tô Đồng
Thể loại: Trung Hoa
Biên tập: Góc phố
Số chương: 11
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1699 / 86
Cập nhật: 2017-03-28 19:39:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
gày hôm sau khi Cát Vân bước vào phòng Tùng Liên, Tùng Liên vẫn còn nằm trong giường. Khi Tùng Liên trông thấy Cát Vân kéo màn cửa ra, không biết tại sao nàng rùng mình. Nàng nhắm mắt lại và giả bộ còn ngủ. Cát Vân ngồi xuống đầu giường, thò tay sờ trán nàng và nói, "Muội muội không có nóng; chắc là không bịnh đâu, chỉ tức giận thôi."
Tùng Liên hé mắt nhìn Cát Vân, "Tỷ tỷ đấy ư?" Cát Vân cầm tay Tùng Liên. "Thôi dậy mau đi; nằm hoài như thế này khi không đau ốm thì sẽ đau ốm đấy." - Nếu phải dậy thì cũng có gì để làm đâu?
- Cắt tóc cho chị; chị cũng muốn có mái tóc sinh viên như muội muội; chị muốn trẻ trung đôi chút.
Cát Vân ngồi trên một chiếc ghế đẩu chờ Tùng Liên cắt tóc cho nàng. Tùng Liên quàng một chiếc áo cũ quanh cổ Cát Vân, rồi cầm một cái lược và thong thả chải tóc cho Cát Vân. Tùng Liên nói:
- Nếu cắt không đẹp thì đừng trách em nhé; em cảm thấy run tay khi phải cắt mớ tóc đẹp đẽ như của tỷ tỷ.
- Dù cắt không đẹp cũng không sao đâu; ở tuổi chị ai còn lo đến đẹp xấu nữa?
Tùng Liên tiếp tục chải tóc Cát Vân, chải lên chải xuống. "Được rồi, em sắp cắt đây." - Cứ cắt đi mà. Tại sao muội muội e ngại như vậy?
- Tại vì em không hay cắt tóc; em sợ em sẽ cắt vào da thịt tỷ tỷ.
Nói xong, Tùng Liên bắt đầu cắt tóc. Từng lọn tóc đen mềm của Cát Vân rơi xuống sàn nhà trong lúc lưỡi kéo kêu lách tách. Cát Vân lên tiếng, "Muội muội khéo tay quá nhỉ?"
- Tỷ tỷ đừng nên khen ngợi em trước. Ngay sau khi tỷ tỷ khen em, tay em bắt đầu run rồi. Tùng Liên vừa nói thế xong thì nàng nghe tiếng hét thất thanh lanh lảnh của Cát Vân; tai của Cát Vân đã bị kéo cắt phải.
Ngay cả những người ở tận ngoài hoa viên cũng nghe thấy tiếng hét ghê rợn của Cát Vân. Mai San, con hầu và Phi Lang vội chạy sang để xem chuyện gì xảy ra. Họ trông thấy Cát Vân đang ôm tai phải đầm đìa máu; nàng đau đến toát mồ hôi. Tùng Liên ngồi bên cạnh, tay vẫn còn cầm cái kéo; mặt nàng cũng tái mét. Trên sàn nhà là một vài lọn tóc đen.
- Cái gì vậy?
Nước mắt Cát Vân bắt đầu tuôn ra, và nàng chạy ra hoa viên, tay vẫn ôm lấy tai. Tùng Liên đứng đó, ngơ ngác kinh hoàng, bên cạnh đống tóc; cái kéo tuột khỏi tay nàng, rơi xuống sàn đến cạch một tiếng. Nàng lẩm bẩm như nói với mình, "Bàn tay tôi run quá; tôi không được khỏe." Một lũ gia nhân đang tò mò đứng xem; nàng đẩy tất cả ra cửa.
- Chúng bay đứng đây làm gì nữa? Chạy mau đi mời bác sĩ cho Nhị Nương!
Mai San đứng lại trong phòng, nắm tay Phi Lang. Nàng nhìn Tùng Liên và khẽ mỉm cười. Tùng Liên tránh mắt Mai San, cầm một cây chổi và bắt đầu quét tóc của Cát Vân thì bất chợt Mai San bật lên cười. Tùng Liên nói, "Có gì đáng cười đâu?"
Mai San nheo mắt nhìn Tùng Liên. "Nếu tôi ghét ai, tôi cũng cắt tai người ấy, cắt đứt luôn cả tai đi." Tùng Liên cau mày. "Chị nói thế nghĩa là gì? Chị nghĩ tôi chủ tâm làm thế hả?" Mai San lại cười rất vui sướng và trả lời, "Hừ, chỉ có trời mới biết."
Tùng Liên không thèm quan tâm đến Mai San nữa. Nàng nằm xuống giường, kéo mền trùm kín đầu, và nghe tim đập hỗn loạn. Chính nàng cũng không biết nàng có phải chịu trách nhiệm cho cái mà lưỡi kéo đã cắt không; dẫu sao, mọi người phải tin rằng nàng không chủ tâm làm như thế. Rồi nàng nghe tiếng Mai San xuyên qua mền.
- Cát Vân có bộ mặt thánh thiện nhưng lòng dạ bò cạp; bà ta âm mưu nhiều chuyện trong cái bộ óc nhỏ hẹp ấy hơn bất cứ ai. Tôi biết tôi không địch nổi bà ta đâu, nhưng có lẽ cô có thể đối phó được với bà ta. Tôi đã nghĩ thế ngay từ lần đầu tiên tôi gặp cô.
Tùng Liên khẽ cử động bên dưới cái mền và nghe những lời bất ngờ của Mai San. Mai San nói tiếp:
- Có muốn nghe chuyện Cát Vân và tôi sinh con không? Cát Vân và tôi có chửa cùng một lúc. Khi tôi được ba tháng, bà ta sai người bỏ thuốc phá thai vào thuốc bổ của tôi. Nhưng số phận tôi mạnh hơn bà ta. Cái thai không bị phá. Về sau chúng tôi đau đẻ cùng một lúc. Bà ta muốn con bà ta sinh ra trước, vì thế bà ta tiêu khá nhiều tiền mua thuốc chích của ngoại quốc làm cho mau đẻ; thuốc làm âm hộ bà ta rộng toác ra. Nhưng phần số của tôi vẫn mạnh hơn bà ta. Tôi sinh ra Phi Lang trước và là con trai; bà ta đã làm đủ thứ phí công mà chỉ được con Ức Dung, không hơn một con chó cái rẻ tiền, và đẻ sau thằng Phi Lang ba giờ.
Cái lạnh của mùa thu đã tới. Các bà vợ trong nhà đã thay mặc quần áo mùa thu; từ sáng sớm cho đến khuya, lá cây rơi rụng khắp nơi, thay đổi hoa viên thành một màu nâu khô. Một vài nữ gia nhân lom khom quanh những đống lửa đốt lá, và mùi hôi của khói toả lên không. Cửa sổ của Tùng Liên bỗng bật mở, và gia nhân trông thấy mặt nàng đỏ bừng tức giận. Nàng cầm một cây lược gỗ và gõ xuống thành cửa sổ.
- Ai bảo chúng bay đốt lá như thế? Đốt những chiếc lá đẹp đẽ đi và gây nên mùi hôi thối.
Lũ gia nhân thu dọn chổi và thúng, rồi một người can đảm nhất trả lời. "Có nhiều lá khô quá; chúng tôi sẽ phải làm gì nếu không đốt đi?"
Tùng Liên ném chiếc lược vào người đó và hét to, "Ta cấm chúng bay đốt lá. Ta cấm đó!" Rồi nàng đóng sầm cửa sổ lại.
Bọn nữ gia nhân nói với Dục Như, "Tính khí Tứ Nương mỗi ngày một khó. Tứ Nương không cho chúng tôi đốt lá. Tại sao bà ấy khó tính như vậy?"
Dục Như la mắng tụi gia nhân. "Đừng nói om sòm nữa; đây không phải chỗ chúng bay nói chuyện ngồi lê đôi mách." Tuy nhiên trong lòng Dục Như rất tức giận. Từ trước đến nay lá khô trong vườn phải đốt đi mỗi năm vài lần. Cái tục lệ lâu đời ấy từ nay phải bỏ đi vì Tùng Liên vào nhà này hay sao?
Đám gia nhân đứng thõng tay và hỏi lại, "Như vậy chúng tôi có đốt lá nữa hay thôi?"
- Ai bảo chúng bay không đốt nữa? Hãy đi đốt hết cho ta; đừng để ý đến nó.
Lũ gia nhân đốt lá một lần nữa, và Tùng Liên không thò mặt ra phản đối. Nhưng khi những lá khô bị đốt thành tro và đám gia nhân bỏ về, chúng trông thấy nàng bước ra từ căn phòng phía nam. Nàng vẫn mặc váy mùa hạ, và lũ gia nhân hỏi nàng không cảm thấy lạnh trước những cơn gió thổi mạnh bên ngoài hay sao. Tùng Liên chỉ đứng đó thật lâu, nhìn những đống tro đen, rồi nàng đi vào nội hoa viên để ăn trưa. Chiếc váy nàng bị gió lạnh thổi phất phới, trông giống như một con bướm trắng.
Tùng Liên ngồi vào bàn và nhìn người khác ăn. Nàng không đụng tới đôi đũa. Vẻ mặt nàng rất bình tĩnh và cương quyết, và nàng khoanh tay thật chặt trước ngực, như để chống đỡ bất cứ cuộc tấn công nào vào người nàng. Ngày hôm ấy Trần Tả Thiên không có nhà - một cơ hội hoàn hảo để gây ra một vụ cãi lộn trong gia đình. Phi Phố lên tiếng trước.
- Này, sao dì không ăn đi? - Tôi no rồi.
- Dì đã ăn rồi hả?
Tùng Liên hà mạnh hơi ra mũi. "Hừ, tôi đã ngửi quá nhiều khói hôi thối nên tôi no rồi."
Phi Phố không hiểu; chàng nhìn bà mẹ. Dục Như biến sắc mặt, và bảo con trai, "Con hãy ăn đi; đừng hỏi nhiều nữa." Rồi bà ta lên giọng và nhìn chằm chằm vào Tùng Liên. "Tứ Nương, tôi thực tình thích cái điều cô vừa nói; chúng ta sẽ phải làm gì với hàng đống lá khô trong hoa viên?"
Tùng Liên trả lời, "Tôi không biết. Tôi có quyền gì điều khiển công việc trong nhà chứ?" Dục Như nói, "Hàng năm chúng ta đốt lá khô, và không hề có chuyện gì; tại sao cô quá nhạy cảm hơn mọi người khác? Cô không thể chịu đựng nổi một ít khói hay sao?"
- Lá khô sẽ tự thối rữa ra; chúng ta có cần phải đốt đi hay không? Bà biết lá khô không phải là con người mà.
- Cô có ý gì vậy? Thật là ngớ ngẩn.
- Tôi không có ý gì cả, nhưng có điều tôi không hiểu. Tại sao chúng nó phải đem lá khô vào hậu viên để đốt? Ai thích ngửi mùi khói ấy thì nên bảo chúng nó đốt ngay bên dưới cửa sổ của mình.
Dục Như không thể chịu đựng thêm được nữa; bà ném đôi đũa xuống bàn. "Tùng Liên, tại sao cô không soi gương mà xem, cô sẽ thấy cô đã đem biết bao rắc rối vào nhà họ Trần? Cô làm như bị ai đày đọa không bằng." Tùng Liên đứng dậy. Mắt nàng nhìn như xoáy vào bộ mặt sưng sỉa, nhợt nhạt và vàng tái của Dục Như. Rồi nàng lên tiếng, "Bà nói đúng, tôi thì là cái gì?" Tùng Liên nói bằng một giọng rất khẽ, như thể nàng nói với chính nàng. Nàng vừa mỉm cười, quay lưng lại rời khỏi bàn ăn; khi nàng quay nhìn lại, nàng đã ứa nước mắt, và nói thêm, "Chỉ có trời mới biết các bà làm khổ người khác thế nào!"
Tùng Liên khoá cửa nằm trong phòng suốt buổi chiều, và không mở cửa cho con Tiểu Nhạn khi nó đến hầu trà cho nàng. Ngồi một mình bên cạnh cửa sổ, nàng trông thấy bình hoa cúc lớn và đẹp đẽ trên bàn trang điểm đã bắt đầu héo đen rồi. Nàng cầm những bông cúc lên và muốn ném đi, nhưng không biết ném đi đâu; cửa sổ đã đóng chặt rồi và nàng không muốn mở ra nữa. Nàng đi lại trong phòng, tay ôm những bông hoa héo trước ngực và suy nghĩ; cuối cùng nàng mở cánh cửa phòng treo quần áo và bỏ những bông hoa tại đó. Bên ngoài, những luồng gió mùa thu lại thổi lồng lộng, những cơn gió lạnh lẽo thổi bóng tối vào hoa viên, mỗi lúc một tối thêm. Nàng nghe có người gõ cửa. Tưởng là Tiểu Nhạn đến hầu trà nữa, nàng đập mạnh vào bên trong cửa và nói, "Đi chỗ khác, ta không cần uống trà."
Nhưng người bên ngoài lên tiếng, "Tôi đây mà; Phi Phố đây."
Tùng Liên không bao giờ ngờ Phi Phố đến thăm. Nàng mở cửa và đứng ngay trước lối vào. "Đại Thiếu gia đến đây làm gì?"
Tóc Phi Phố bị gió thổi tung lên; chàng vuốt lại tóc, cười hơi ngượng ngùng và nói, "Họ nói dì bịnh, vì thế tôi tới thăm dì." Tùng Liên khẽ thở dài. "Ai bịnh? Nếu tôi muốn chết thì tôi chết ngay; phải nằm bịnh thì chán và mệt quá." Phi Phố bước vào trong phòng và ngồi xuống ghế trường kỷ; chàng nhìn quanh và bất thần kêu lên, "Tôi tưởng trong phòng của dì có nhiều sách vở lắm đấy."
Tùng Liên chìa hai bàn tay không ra. "Không có lấy một cuốn. Bây giờ sách vở vô dụng đối với tôi." Nàng vẫn đứng, và nói tiếp, "Đại Thiếu gia cũng đến để dạy bảo tôi phải không?" Phi Phố lắc đầu. "Sao tôi dám thế? Tôi thấy nhức đầu mỗi khi chứng kiến những cảnh như thế."
- Vậy thì Đại Thiếu gia đến để giải hoà phải không? Tôi không nghĩ rằng cần phải giải hoà; một người như tôi đáng bị trách mắng.
Phi Phố im lặng một lát, rồi nói, "Mẹ tôi không có ý gì đâu; bản chất của mẹ tôi là cứng cỏi và không thay đổi được; dì không cần phải cãi vã với mẹ tôi; chuyện đó không đáng đâu."
Tùng Liên đi đi lại lại trong phòng; bỗng nàng bật cười rất to. "Thực tình tôi không muốn cãi vã với Đại Nương; tôi cũng không biết tại sao tôi cư xử như vậy; Đại Thiếu gia có nghĩ là tôi buồn cười không?" Phi Phố lại lắc đầu, đằng hắng và nói rất thong thả, "Con người ta ai cũng vậy; người ta không biết rõ xúc cảm của mình."
Trong lúc nói chuyện, tình cờ hai người nhắc tới cây sáo. Tùng Liên nói, "Tôi cũng có một cây sáo, nhưng tiếc thay tôi đánh mất rồi."
Phi Phố cảm thấy hứng khởi. "Vậy dì cũng biết thổi sáo ư?"
- Không, tôi không biết thổi. Tôi không có giờ để tập thổi trước khi đánh mất.
- Nếu tôi giới thiệu cho dì một người bạn để dạy dì thì sao? Người ấy cũng đã từng dạy tôi.
Tùng Liên cười và không trả lời, hoặc nàng không biết trả lời thế nào. Đúng lúc đó, Tiểu Nhạn bước vào, tay bưng hai chén chè nấu bằng táo đỏ và nấm trắng; Tiểu Nhạn đặt một chén vào tay Phi Phố. Tùng Liên nói, "Hãy coi xem con nhỏ này tận tụy với Đại Thiếu gia như thế; cô ta làm món giải khát cho Đại Thiếu gia mà chẳng cần phải sai bảo."
Tiểu Nhạn xấu hổ đỏ bừng mặt, đặt chén chè kia xuống bàn, và chạy ra ngoài. Tùng Liên gọi với theo, "Tiểu Nhạn, đừng bỏ chạy, Đại Thiếu gia muốn nói chuyện với mày đấy." Sau khi nói xong, Tùng Liên lấy tay che miệng và cười.
Phi Phố cũng cười; chàng dùng chiếc muỗng bạc khuấy chén chè.
- Dì đối với cô ta tàn nhẫn quá.
- Đại Thiếu gia tưởng dễ đối phó với cô ta hả? Con nhỏ đó đáng khinh bỉ lắm. Mỗi khi tôi có khách ở đây, nó thường đứng bên ngoài để rình nghe lén xem chúng tôi nói gì. Ai biết được đầu óc nó chứa đựng những ý tưởng điên rồ gì? Phi Phố cảm thấy sự bực mình của Tùng Liên và lập tức thay đổi đề tài. "Tôi rất thích đồ ngọt, ngay từ khi còn nhỏ: những thứ như món chè táo đỏ và nấm trắng như thế này. Tôi cũng mắc cỡ vì chuyện này; các bạn tôi bảo tôi rằng chỉ đàn bà mới thích đồ ngọt."
Tuy nhiên bộ mặt của Tùng Liên vẫn còn quạu quọ. Nàng bắt đầu nghịch móng tay. Móng tay của nàng dài và mảnh mai; những móng tay bôi một thứ dầu nhựa thơm trông như một hàng vẩy cá màu hồng.
- Này, dì có nghe tôi nói không thế?
- Tôi vẫn nghe đấy chứ. Đại Thiếu gia nói đàn bà thích đồ ngọt, còn đàn ông thích đồ mặn.
Phi Phố mỉm cười, lắc đầu và đứng lên để ra về. Ngay trước khi ra về chàng bảo Tùng Liên, "Dì là một người thú vị lạ lùng. Tôi không biết được cái gì trong lòng dì."
- Tôi cũng nghĩ về Đại Thiếu gia như vậy. Tôi cũng không thể biết được cái gì trong lòng Đại Thiếu gia.
Treo Cao Đèn Lồng Treo Cao Đèn Lồng - Tô Đồng Treo Cao Đèn Lồng